Chuyển ngữ: @motquadao
Cả ngày hôm đó, Hứa Nghiên cứ suy nghĩ mãi về việc nên giải thích với Lâm Trạch về “lời nói dối thiện chí” của mình thế nào, rồi lại nghĩ hay là nên ra tay trước, mắng anh sao sáng sớm đã lướt vòng bạn bè mà không đi tập thể dục.
Cứ suy đi tính lại mãi, đến giờ hai người thường gọi điện trò chuyện với nhau, Lâm Trạch vẫn không gọi cho cô.
Ban đầu Hứa Nghiên nghĩ có lẽ hôm nay anh tập luyện muộn, sau đó lại đoán có phải anh đang đợi cô dỗ dành không.
Cô gửi cho anh một tin nhắn: “Rảnh thì gọi cho em nhé, em nhớ anh lắm.”
Lâm Trạch trả lời: “Anh hơi đau đầu, đi ngủ trước đây, không đợi video call của em nữa.”
Anh luôn gửi tin nhắn thoại cho cô, nếu có nhắn thì cũng sử dụng tiếng Anh. Đây là lần đầu tiên anh nhắn một câu tiếng Trung hoàn chỉnh như vậy.
Quan trọng hơn là…
Đây chẳng phải câu mà tối qua cô đã nhắn cho anh sao!
Thế là rõ, đúng là anh đang giận thật rồi.
Hứa Nghiên gửi một lời mời video call. Phía bên kia cứ chần chừ mãi. Khi cô nghĩ anh sẽ từ chối thì cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.
Là một cô nàng co được duỗi được, Hứa Nghiên hóa thân thành cái kẹp giấy nhỏ, giọng điệu nũng nịu: “Em nhớ anh quá, anh không nhớ em à~ Hay là anh không yêu em nữa rồi, hu hu hu~”
Lâm Trạch: “…”
Anh đang nằm trên giường trong ký túc xá, đeo tai nghe bluetooth, một tay kê sau gáy.
Anh đáp: “Không hề.”
Hứa Nghiên: “Quả nhiên là không hề nhớ em!”
Lâm Trạch nhìn cô không nói lời nào.
Thấy anh không hề có ý định cho mình một bậc thang, Hứa Nghiên biết thời biết thế nhận lỗi: “Em sai rồi, em không nên nửa đêm đi quẩy. Nhưng mà em không uống rượu đâu nhé! Cái chai rượu đó là đạo cụ để chụp ảnh đấy, em chỉ uống mỗi Coca thôi á.”
Lâm Trạch vẫn im lặng.
Hứa Nghiên đành phải tiếp tục khai báo: “Em càng không nên nói dối anh. Nhưng mà em sợ anh lo lắng, sợ anh giận mà. Anh coi nè, quả nhiên là anh giận thật rồi này.”
Lâm Trạch: “Còn gì nữa?”
Hứa Nghiên có chút bối rối. Còn gì nữa nhỉ?
Cô suy nghĩ một lúc: “Em nên ôn bài tử tế, không nên mất tập trung? À, hay là không nên quá thân mật với bạn bè nam? Chẳng qua lúc chụp ảnh ngồi gần nhau thôi. Anh không tin thì hỏi Ba Đóa mà xem, trước đó em luôn giữ khoảng cách xã giao một mét với họ đấy!”
Cô đã nói nhiều như vậy mà Lâm Trạch vẫn không lên tiếng.
Hứa Nghiên đã khai cả chuyện sáng hôm trước cô chưa bỏ gì vào bụng đã ăn kem. Bỗng nhiên cô nhận ra: “Lâm Trạch, anh đang lừa em đấy à?”
Đây rõ ràng là tay không bắt giặc mà!
Anh có biết gì đâu nhưng lại làm ra vẻ bí ẩn để lừa cô tự khai cả một danh sách “tội lỗi chồng chất”.
Cuối cùng Lâm Trạch cũng bật cười.
Anh hỏi cô: “Sao lại giấu anh nhiều… chuyện thú vị như vậy?”
Tất cả những chuyện liên quan đến cô, anh đều thấy thú vị cả.
Hứa Nghiên chỉ thấy đó là những chuyện vặt vãnh, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến hình tượng thông minh lanh lợi của cô: “Anh để đầu óc suy nghĩ chiến thuật các kiểu là được rồi, đừng để ý đến mấy chuyện lặt vặt này!”
Lâm Trạch: “Nhưng anh không gặp được em thì sẽ nhớ em. Em kể cho anh nghe nhiều một chút về em thì anh mới có cơ sở mà tưởng tượng chứ.”
Hứa Nghiên cảm thấy chủ đề của câu chuyện càng ngày càng đi chệch hướng. Anh dường như chẳng trách móc chuyện cô đi chơi mà chỉ muốn cô “báo cáo” nhiều hơn về cuộc sống hàng ngày của cô.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng người khác bên phía anh, tiếng Trung xem lẫn tiếng Anh. Lâm Trạch nghiêng đầu, đáp lại một câu: “Either is fine. (Cái nào cũng được.)”
Hứa Nghiên đợi anh quay lại nhìn mình rồi hỏi: “Bạn cùng phòng của anh hả?”
Lâm Trạch: “Ừ, không sao đâu, anh ấy nghe không hiểu.”
Vừa dứt lời, cô nghe thấy Diệp Tư tiến lại gần, nói đùa một câu: “Tôi nghe hiểu đấy nhé! Hi Hứa Nghiên. He’s crazy about you! (Cậu ấy yêu em phát điên lên rồi.)”
Anh ấy thậm chí còn nhớ tên Hứa Nghiên.
Hứa Nghiên nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng lại, vẫy tay trước màn hình: “Hi đội trưởng Diệp, chào anh!”
Lâm Trạch nhắc cô: “Anh đeo tai nghe mà.”
Tức là Diệp Tư không thể nghe thấy.
Lâm Trạch cũng không có ý định để cô gặp mặt bạn cùng phòng. Anh ôm điện thoại quay người lại, để màn hình hướng ra phía sau, giấu bạn gái đi.
Hứa Nghiên cảm thấy không nên làm phiền bạn cùng phòng của anh nghỉ ngơi nữa. Cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Thôi để mai nói chuyện tiếp nhé, giờ em đi hâm sữa, uống xong rồi đi ngủ đây.”
Lâm Trạch: “Ừ, ngủ ngon.”
Hứa Nghiên chu môi trước màn hình “chụt chụt chụt” vài tiếng: “Yêu anh, bye bye!”
Lâm Trạch mỉm cười: “Bye bye.”
Hứa Nghiên xuống tầng, lấy sữa tươi từ tủ lạnh ra đổ vào cốc rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng hai phút.
Trong lúc đợi sữa nóng, cô thầm nghĩ Lâm Trạch cũng dễ dỗ thật, cô chỉ cần nói mấy lời ngon ngọt là anh hết giận ngay.
Vừa quay đầu lại, cô thấy Ba Đóa đang lén lút quan sát mình thì giả vờ tỏ vẻ u sầu.
Ba Đóa: “Sao rồi, hai đứa bây ổn không?”
Hứa Nghiên: “Không ổn! Ảnh giận lắm, không thèm nghe tao giải thích! Tội mày to lắm đấy!”
“Ôi…” Ba Đóa giả vờ dùng “khăn tay không khí” lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại: “Tao chỉ mắc phải lỗi mà mọi phụ nữ trên đời đều mắc phải thôi, mày không thể tha thứ cho tao được sao, tha thứ cho người phụ nữ xinh đẹp ~ mỹ miều ~ nhưng ngốc nghếch này nhé ~ oh ~”
Nhỏ này còn chế câu cuối cùng thành một điệu hát.
Hứa Nghiên không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Lò vi sóng “ting” một cái. Cô lấy cốc sữa của mình ra, nhấp từng ngụm nhỏ, tiện tay hâm nóng cho Ba Đóa một cốc.
Cốc sữa của Ba Đóa là sữa tách béo, chỉ hâm nóng nửa phút, khi uống thì trộn một nửa sữa nóng, một nửa sữa lạnh.
Hứa Nghiên nắm rõ sở thích của cô nàng trong lòng bàn tay. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Thấy cô vẫn còn tâm trạng hâm sữa cho mình, Ba Đóa biết là cô không giận nữa. Cô ấy nghiêm túc hỏi: “Thật sự cãi nhau à? Vì chuyện gì thế? Mau kể đi để chiến sĩ đấu tranh vì nữ quyền là tao đây sẽ giúp mày xử đẹp.”
“Không cãi nhau. Tao cũng tưởng ảnh sẽ giận lắm, nhưng cuối cùng lại chẳng sao hết. Đi quẩy, nói dối, chơi với bạn nam, không chuyên tâm học hành, về trễ… Tao đã tự kiểm điểm tất cả mọi chuyện mà anh ấy chẳng nói gì cả.” Hứa Nghiên vừa uống sữa vừa thắc mắc: “Rõ ràng tao cảm thấy ban đầu anh ấy rất giận, nhưng sau đó không biết vì sao lại dịu đi, chắc là do ảnh tốt tính.”
Thật ra, Lâm Trạch không hề dễ tính như vậy.
Đương nhiên là Lâm Trạch rất tức giận. Cả ngày hôm đó anh tập luyện với sát khí ngùn ngụt. Va chạm thì dùng mười hai phần sức lực, vung gậy không chút khoan nhượng, đến mức thủ môn luyện cùng anh cũng suýt khóc.
Anh chẳng rõ bản thân đang giận chuyện gì. Có lẽ là do sáng ngủ dậy theo thói quen nhìn xem có tin nhắn của cô không, rồi tiện thể lướt vòng bạn bè. Mà vòng bạn bè của anh chỉ mở chế độ xem bài của Hứa Nghiên và Ba Đóa, còn những người khác anh đều giới hạn hiển thị, chỉ trò chuyện thông thường.
Vì vậy, anh lập tức nhìn xem được bài đăng mới nhất của Ba Đóa, thấy bạn gái mình một tay khoác vai Ba Đóa, vai phải tựa vào cánh tay của gã đàn ông trông khá bảnh bao, tay còn giơ cao một chai rượu.
Nguyên một ngày anh luôn cố tránh nghĩ đến việc Hứa Nghiên đã nói dối mình. Nhưng cái gọi là “không muốn nghĩ đến” đó chính là “vẫn luôn canh cánh trong lòng”.
Sau đó cô gọi video cho anh, giọng điệu cẩn trọng và dè dặt của cô khiến cơn giận của anh lập tức tan biến.
Cô đâu có lỗi gì đâu.
Chỉ là cô ôn bài quá mệt mỏi và buồn chán, muốn ra ngoài giải tỏa một chút, uống rượu và nhảy múa với bạn bè. Cô không làm chuyện gì quá đáng, nói dối cũng chỉ là để không làm ảnh hưởng đến việc tập luyện của anh.
Bởi vì dù có nói cho anh cũng vô ích. Anh ở xa như vậy, chẳng thể làm gì được cả.
Lâm Trạch cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình.
Anh không thể giận cô, không thể cãi nhau với cô. Điều đó chỉ khiến cô rời xa anh hơn mà thôi.
Cô yêu anh và quan tâm đến anh, đó mới là điều quan trọng nhất.
Là điều quan trọng duy nhất.
Sau vụ đi bar quẩy, để lấy lại lòng tin của Lâm Trạch, Hứa Nghiên đã quen với việc kể cho anh nghe mọi chuyện lớn nhỏ trong ngày của mình.
Thật ra cũng không có gì nhiều, phần lớn thời gian cô đều ôn bài.
Thỉnh thoảng cô lại mua gì đó hay ho cùng Ba Đóa, rồi đập hộp, lắp ráp cho anh xem; hoặc kể chuyện anh shipper và chủ tiệm cãi nhau trong nhóm chat vì giao hàng quá giờ.
Cô sợ anh tập luyện quá buồn chán nên luôn dùng giọng điệu sinh động nhất khi kể những câu chuyện này cho anh nghe.
Việc tập luyện thực sự rất tẻ nhạt. Lâm Trạch hiếm khi kể cho Hứa Nghiên về chuyện ở trung tâm huấn luyện. Hứa Nghiên đoán có lẽ có cả quy định bảo mật gì đó nên cũng chưa bao giờ hỏi.
Cô chỉ hỏi anh một chuyện duy nhất: “Khi nào anh được nghỉ phép đó?”
Thời gian tập huấn hai tháng đã kết thúc. Anh rời đi khi thời tiết vừa vào hạ, giờ thì gió thu đã thổi trôi cả tiếng ve
Lâm Trạch có chút bất lực. Vì ảnh hưởng của dịch bệnh nên hầu hết các giải đấu công khai đều không thể tổ chức,mà chỉ luyện tập nội bộ thì rất khó để nâng cao kỹ thuật.
Hai tháng tập huấn này vốn là để tuyển chọn vận động viên cho Thế vận hội Mùa đông. Mà những vận động viên được chọn sẽ tiếp tục bước vào giai đoạn huấn luyện dài hơi hơn.
Và lại còn là huấn luyện kín.
Hứa Nghiên đã đợi lâu như vậy, giờ nhận được tin này tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng là chuyện đã đoán trước được.
Cô từng đọc rất nhiều bài báo về các vận động viên quốc gia, có nhiều người còn phải huấn luyện kín từ nhỏ, rất hiếm khi về nhà.
Hứa Nghiên xốc lại tinh thần, động viên Lâm Trạch: “Lần trước anh nói đội tuyển sẽ được chia về các tỉnh thi đấu để lấy lại phong độ đúng không? Vậy thì khi có trận đấu em vẫn có thể đến xem nhỉ?”
Lâm Trạch: “Cụ thể thế nào anh vẫn chưa rõ, nhưng theo tình hình hiện tại thì có lẽ phải đợi đến Giải Vô địch Quốc gia vào tháng 12 đấy.”
Hứa Nghiên: “Haizz! Thế thì cũng không lâu lắm, chỉ ba tháng nữa thôi mà! Vừa hay em cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi cao học nữa, trai đẹp dễ khiến người ta xao nhãng lắm đó~”
Lâm Trạch không bị “câu nói đùa” của cô chọc cười. Anh cảm thấy hơi nặng nề, nói với cô: “Hứa Nghiên, anh rất muốn một cái ôm.”
“Ôm á?” Một ông anh vừa phơi áo ba lỗ bên cửa sổ đi ngang qua, tiến đến sau lưng Lâm Trạch, cho anh một cái ôm siêu nhiệt tình.
Lâm Trạch lập tức thúc cùi chỏ, bảo anh ấy biến đi.
Diệp Tư cười lớn: “Hey guy! Cheer up!” (Vui lên đi bạn ơi!)
Đây là lần đầu tiên Hứa Nghiên nhìn thấy Diệp Tư lướt qua trên màn hình. Cô chỉ thấy bộ râu quai nón và cơ bắp tay cuồn cuộn của anh ấy.
Cô khua chân múa tay với Lâm Trạch: “Cánh tay của anh ấy còn to hơn cả bắp đùi em ấy!”
Lâm Trạch: “Ừ.”
Thân hình của Diệp Tư vạm vỡ hơn so với Lâm Trạch. Và theo Lâm Trạch, Diệp Tư cực kỳ đàn ông. Vì thế Lâm Trạch đã nói một câu hoàn toàn không liên quan đến cuộc trò chuyện trước đó: “Anh ấy đã kết hôn rồi.”
Hứa Nghiên: ???
Lâm Trạch: “Đừng nhìn anh ấy nữa, vợ anh ấy sẽ không vui đâu.”
Hứa Nghiên: “…”
Cô giơ nắm đấm lên camera đấm “bôm bốp” hai cái, không thèm để ý đến người đàn ông hay ghen tuông bậy bạ này nữa.
Nhưng cô cũng không quên ánh mắt cô đơn của Lâm Trạch khi anh nói “muốn một cái ôm”.
Vì vậy, cô đã đặt trên mạng một chiếc gối ôm hình người bằng đúng chiều cao của Lâm Trạch, thậm chí còn in cả mặt anh lên đó.
Khi cô ôm “hình nộm” này xuất hiện trên màn hình, ánh mắt Lâm Trạch hiện rõ vẻ không thể tin nổi, sau đó anh bật cười nắc nẻ, buột miệng buông một câu chửi thề bằng tiếng Anh.
Hứa Nghiên giơ cánh tay nhỏ của chiếc gối ôm vẫy vẫy với Lâm Trạch: “Hello, đây là Tiểu Trạch hay còn gọi là “nhân viên ôm ấp” độc quyền của Hứa Nghiên. Rất hân hạnh được gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều hơn ạ!”
Lâm Trạch nhìn thấy cả chiếc quần đùi boxer của mình cũng được mặc trên người chiếc gối ôm, nhăn mũi lại khinh bỉ hỏi: “Nó sẽ không có cả “c** **” đấy chứ?”
Hứa Nghiên hơi tốn sức đỡ chiếc gối ôm đang ngồi trong lòng mình dậy, tụt chiếc q**n l*t xuống để chứng minh nó không có gì cả.
Hứa Nghiên: “Chào đồ b**n th** nha!”
Lâm Trạch: “Người đặt làm cái này mới là b**n th** thì có.”
Hứa Nghiên: “Anh mắng em đấy à?”
Lâm Trạch: “Em nghe nhầm rồi, anh nói em đáng yêu mà.”
“Lâm Trạch, mỗi khi anh nhớ em, em sẽ ôm anh nhé. Em sẽ ôm anh ngủ mỗi ngày, cảm nhận bằng tâm ý nhé!” Hứa Nghiên nghiêm túc lại, ôm chặt lấy bản sao của anh: “Anh cảm nhận được không?”
Lâm Trạch: “Ừ.”
Anh cảm nhận được, cô thật sự rất yêu anh.
— — —