Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 103
Giản Dao giới thiệu: "Tôi là Giản Dao, thuộc tổ vụ án đặc biệt ở Bắc Kinh. Vị này chính là giáo sư Bạc. Sau này xin nhờ vào hai vị phối hợp công việc với chúng tôi." Cô cũng không giới thiệu thân phận Chu Thao.
Anh ta chỉ gẩy tàn thuốc, híp mắt gật đầu với bọn họ.
Hai đặc công cùng đáp: "Vâng." Rồi đứng sang bên cạnh.
Mở màn hành động lần này xem như đã chính thức kéo ra rồi. Chu Thao lại móc túi tài liệu từ trong lồng ngực ra, thấp giọng: "Bảo vệ cho tốt." Giản Dao nhận lấy, bỏ vào túi tài liệu mang theo người.
"Trước tiên mang nghi phạm ra ngoài đã." Chu Thao nói với cấp dưới.
Giản Dao cũng nói với hai đặc công: "Hai người ra ngoài trước đi." Tiếp đó, Chu Thao và Bạc Cận Ngôn bàn bạc chuyện bí mật, nói kĩ càng về tình hình của tổ chức "Phật Thủ".
Tiếng mọi người vọng ra ngoài, đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng: "Đội trưởng Trương bên bộ phận hành động của các cậu gần đây thế nào?"
Hai đặc công dừng bước, trong đó một người tuổi có vẻ lớn hơn quay đầu nói: "Giáo sư Bạc, anh hỏi kì quái thế, bộ phận hành động của chúng tôi chỉ có đội trưởng Mã, làm gì có đội trưởng Trương." Người còn lại cũng cười gật đầu.
Chu Thao híp mắt, từ từ bỏ điếu thuốc ra, đột nhiên ném thuốc lá đi, thò tay rút súng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, động tác của hai gã "đặc công" cũng cực nhanh, rút súng bắn trả. Tuy nhiên chuyện bi thảm đã xảy ra. Người cấp dưới của Chu Thao, bởi vì áp giải ba tên tội phạm đi trước, không quay đầu lại, cho nên cũng không phát hiện ra biến cố sau lưng. Viên đạn của một gã "đặc công" bắn về phía sau lưng anh ta. Chu Thao hô to một tiếng: "Nằm xuống!" Nhưng đã không còn kịp.
Người cấp dưới phản ứng cũng nhanh, nằm xuống, nhưng viên đạn vẫn trúng bụng anh ta, anh ta ngã xuống mặt đất, xem ra bị thương nặng không thể động đậy.
Giản Dao giữ Bạc Cận Ngôn, rút súng ra bắn. Tuy cô đã đi theo Phương Thanh anh dũng "học nghề" một năm, nhưng kinh nghiệm thực chiến đối mặt với tội phạm vẫn còn ít, lại còn bảo vệ Bạc Cận Ngôn, nên rút súng ra vẫn chậm.
"Đoàng" một tiếng, viên đạn của Chu Thao đã bắn trúng một người trong đó, nhưng viên đạn của tên còn lại cũng bắn về phía họ. Cơ thể Chu Thao bổ nhào về phía trước, ngăn trước mặt Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, rên lên một tiếng. Giản Dao hô lên: "Đội trưởng Chu!" Cô buông Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng bắn. Sau đó đỡ lấy Chu Thao trúng đạn.
Một giây trước Chu Thao vẫn còn tao nhã, lúc này sắc mặt tái nhợt mắt mở lớn: "Mau đi đi! Tài liệu...không thể rơi vào trong tay bọn chúng..."
Giản Dao vội ngẩng đầu, đã thấy bóng người loé lên, hoá ra là người nọ lúc trước bị Chu Thao bắn trúng, nhân lúc bọn họ không để ý, bò lên, cầm lấy túi tài liệu, chạy ra ngoài! Giản Dao chấn động, Chu Thao khạc ra ngụm máu: "Yên tâm,...Mạng tôi lớn lắm, một lát...không chết được!"
Giản Dao khẽ cắn môi, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh cúi đầu nhìn Chu Thao trên mặt đất, nhanh chóng nói: "Chúng tôi sẽ mang tài liệu về."
Chu Thao nhìn anh, gật đầu.
Giản Dao kéo tay Bạc Cận Ngôn chạy ra ngoài.
Vừa xuống dưới nhà, chợt nghe thấy tiếng ô tô, đúng là tên cướp kia đã nhanh chóng lái xe trốn. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn lập tức lên xe. Bạc Cận Ngôn nắm lấy cửa xe, Giản Dao cắn răng tăng tốc đuổi theo. Mặc dù Giản Dao lái xe ổn, cũng hiếm khi tăng tốc, huống chi là đua xe. Đoạn đường này nghi phạm phóng không nhanh, nhưng đụng vào không ít đồ trên đường, đuổi theo hung hiểm, song Bạc Cận Ngôn vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: "Không thể tưởng tượng được, em cũng biết lái xe như một tiểu lão hổ."
Lúc này, anh vẫn còn bình tĩnh nói đùa được. Vừa rồi Giản Dao đang căng thẳng, đột nhiên khẽ thả lỏng, nhưng vẫn cau mày, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Đặc công vừa rồi là giả sao? Sao bọn chúng biết được kế hoạch hành động của chúng ta?"
Bạc Cận Ngôn bình thản: "Xem ra suy đoán của Chu Thao là đúng. Hai chúng ta đi một mình, cũng chỉ liên lạc với mỗi Chu Thao, trên đường đi cũng vô cùng chú ý phản theo dõi, không bị người khác để ý, nhưng người của anh ta đã nhiều lần chạm trán với phần tử tội phạm, bị theo dõi, tập kích, tiết lộ tin tức cũng không phải là không có khả năng. Kể cả tin tức về hai đặc công cũng không phải là hoàn toàn bí mật, các cấp cũng sẽ có công văn truyền đi. Bọn họ cũng bị người theo dõi, đánh tráo giả mạo."
Giản Dao im lặng. Vốn nghe toàn bộ kế hoạch của Bạc Cận Ngôn, cô cảm thấy con đường phía trước tuy gian nan phức tạp, nhưng chỉ cần làm theo kế hoạch Bạc Cận Ngôn sắp đặt, sao không lên được núi cao chứ? Thật sự không nghĩ tới ngày đầu tiên đã xảy ra tình huống chệch kế hoạch. Cục diện lúc này còn nguy hiểm hơn so với lần đối phó tên hoa tươi ăn thịt người ở Mỹ. Cô nắm tay lái, đột nhiên thò tay nắm chặt tay Bạc Cận Ngôn. Anh khẽ giật mình, ngước mắt lên.
"Cho dù gặp phải chuyện gì, lần này đều không được buông tay em ra. Gặp phải nguy hiểm cứ đứng ở phía sau em." Cô nói.
Bạc Cận Ngôn yên tĩnh một lát, đáp: "Ừ."
Đuổi kịp rồi!
Phía trước đã nhanh chóng chạy đến bờ sông một bến tàu bỏ hoang. Có lẽ người nọ cũng sắp điên rồi, lại chạy trốn tới con đường cùng này. Giản Dao vô cùng tỉnh táo: "Cận Ngôn, giúp em giữ tay lái, nghe theo em chỉ huy."
Bạc Cận Ngôn đáp: "Ừ." Tay đặt lên tay lái. Giản Dao móc súng ra quát: "Trái 15 độ!”
Tay lái chính xác xoay chuyển 15 độ, bọn họ tạt qua, cách xe nghi phạm càng gần. Vẻ mặt Giản Dao lạnh lùng nổ súng.
"Đoàng!" bắn vào cửa sổ xe đối phương, toàn bộ kính vỡ tan. Đối phương có lẽ cũng sợ ngây người, nhưng mà lại như không muốn sống, thò người quay đầu, nhe răng cười nổ súng về phía xe bọn họ.
"Đoàng", sau đó là tiếng phanh lại chói tai. Trong lòng Giản Dao thầm kêu không ổn, xe của bọn họ bị trúng đạn rồi. Nhưng mà chỉ một chút, cô thấy được cơ hội, ngắm súng bắn về phía lưng của kẻ tình nghĩ. Tuy nhiên xe gã đột nhiên đổi hướng, đâm thẳng vào hàng rào bến tàu, đầu xe bị đâm nát, cuối cùng dừng lại.
Giản Dao khẽ thở ra, nhận lấy tay lái từ Bạc Cận Ngôn, từ từ dừng xe lại. Tuy Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy, nhưng cũng nghe được xảy ra chuyện gì: "Good job."
Giản Dao nói: "Bây giờ em đã giống với cảnh sát hình sự cấp dưới của anh chưa?"
Anh đáp: "Đương nhiên rồi." Giản Dao kéo anh, đi đến bên cạnh xe nghi phạm. Đến gần, cô buông Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng cẩn thận áp sát.
Bến tàu có rất nhiều thứ lẫn lộn, còn cả rác rưởi, kẻ tình nghi đâm xe vào một đống hàng hoá lộn xộn, nhưng cô cảnh giác đã thừa, bởi vì kẻ tình nghi ở ghế lái đã chết. Cô thở dài, lấy túi tài liệu từ trong người gã ra, để cẩn thận hơn, lấy tài liệu của Chu Thao nhét vào trong túi áo khoác, kéo khoá lên. Lại lục túi của kẻ tình nghi, không phát hiện được gì khác lạ, bên cánh tay phải phát hiện hình xăm bạch xà rất nhỏ, uốn lượn tinh xảo, nhưng dáng vẻ dữ tợn. Cô suy nghĩ một chút, nói phát hiện này cho Bạc Cận Ngôn. Anh dường như có điều suy nghĩ.
Chiếc xe bọn họ thuê đã phát nổ. Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng quay lại tụ hợp với Chu Thao, với đội ngũ cảnh sát điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm nay, đẩy mạnh kế hoạch. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhanh chóng thương lượng, cuối cùng để thi thể ra hàng ghế sau, cô và Bạc Cận Ngôn lên xe của tội phạm, lái về.
Lúc này mặt trời ngả về tây, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên mặt nước. Xung quanh chất đầy đồ đạc và rác rưởi, khiến cho nơi đây như một thế giới bỏ đi. Giản Dao đi theo con đường dọc bến tàu, từ từ ra ngoài. Ở nơi này không có thêm bất kì chiếc xe nào. Trong lòng Giản Dao không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bất an. Sau đó chợt nghe thấy Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh lên tiếng: "Giản Dao, có khả năng chúng ta gặp nguy hiểm lớn hơn rồi."
Giản Dao nắm chặt tay lái, nghe anh nói tiếp: "Tên tội phạm này rõ ràng là thủ lĩnh của hai gã đặc công giả kia. Hôm nay gã thể hiện cũng là hữu dũng hữu mưu, kế hoạch chu toàn, khôn khéo mà không mất đi sự quả quyết, nhất định là nhân vật không nhỏ. Tại sao gã lại phải lái đến bến tàu không có đường này? Anh nghĩ gã nhất định không phải là hoảng hốt chạy bừa."
Cơn rùng mình đánh úp vào lòng Giản Dao. Lẽ nào...là để dẫn hai người họ đến bẫy sao? Hay là còn có âm mưu gì khác? Kẻ địch hiện tại bọn họ phải đối mặt rốt cuộc là ai? Trước khi bọn họ gặp Chu Thao, tội phạm trong ao sâu bên này rốt cuộc bị khuấy thành dạng gì rồi? Cho nên bọn họ mới bị cuốn vào trong đó sao? Đối phương biết rõ bọn họ bao nhiêu? Biết được kế hoạch tổng tấn công của cảnh sát đến đâu? Có kế hoạch phản công như thế nào?
Phật Thủ, sát thủ mặt nạ, Chu Thao, nội gián, Tiếu Diện Xà...hiện tại bọn họ gặp phải rốt cuộc là cục diện gì?
Tất cả những thứ này đều không rõ ràng.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng động cơ lộn xộn, ít nhất là tiếng động của mấy chiếc xe. Giản Dao từ từ dừng xe lại. Đó là bốn chiếc xe con màu đen khác nhau, đi trên con đường bến tàu hẹp, vây quanh bọn họ. Sau đó hơn mười người đàn ông xuống xe. So với hai tên lưu manh vừa rồi đóng giả đặc công lưu loát nghiêm chỉnh, những người đàn ông trước mặt này dường như hoàn toàn không che giấu khí chất thân phận của mình. Áo da, áo phông, tục tằng, ác độc, bạo lực, người tới không tốt.
Giản Dao nắm chặt súng trong tay, lòng chùng xuống. Sau đó một bàn tay đưa qua, nắm chặt tay cầm súng của cô. Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói bên tai cô: "Từ giờ trở đi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải đứng đằng sau anh."
Anh ta chỉ gẩy tàn thuốc, híp mắt gật đầu với bọn họ.
Hai đặc công cùng đáp: "Vâng." Rồi đứng sang bên cạnh.
Mở màn hành động lần này xem như đã chính thức kéo ra rồi. Chu Thao lại móc túi tài liệu từ trong lồng ngực ra, thấp giọng: "Bảo vệ cho tốt." Giản Dao nhận lấy, bỏ vào túi tài liệu mang theo người.
"Trước tiên mang nghi phạm ra ngoài đã." Chu Thao nói với cấp dưới.
Giản Dao cũng nói với hai đặc công: "Hai người ra ngoài trước đi." Tiếp đó, Chu Thao và Bạc Cận Ngôn bàn bạc chuyện bí mật, nói kĩ càng về tình hình của tổ chức "Phật Thủ".
Tiếng mọi người vọng ra ngoài, đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng: "Đội trưởng Trương bên bộ phận hành động của các cậu gần đây thế nào?"
Hai đặc công dừng bước, trong đó một người tuổi có vẻ lớn hơn quay đầu nói: "Giáo sư Bạc, anh hỏi kì quái thế, bộ phận hành động của chúng tôi chỉ có đội trưởng Mã, làm gì có đội trưởng Trương." Người còn lại cũng cười gật đầu.
Chu Thao híp mắt, từ từ bỏ điếu thuốc ra, đột nhiên ném thuốc lá đi, thò tay rút súng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, động tác của hai gã "đặc công" cũng cực nhanh, rút súng bắn trả. Tuy nhiên chuyện bi thảm đã xảy ra. Người cấp dưới của Chu Thao, bởi vì áp giải ba tên tội phạm đi trước, không quay đầu lại, cho nên cũng không phát hiện ra biến cố sau lưng. Viên đạn của một gã "đặc công" bắn về phía sau lưng anh ta. Chu Thao hô to một tiếng: "Nằm xuống!" Nhưng đã không còn kịp.
Người cấp dưới phản ứng cũng nhanh, nằm xuống, nhưng viên đạn vẫn trúng bụng anh ta, anh ta ngã xuống mặt đất, xem ra bị thương nặng không thể động đậy.
Giản Dao giữ Bạc Cận Ngôn, rút súng ra bắn. Tuy cô đã đi theo Phương Thanh anh dũng "học nghề" một năm, nhưng kinh nghiệm thực chiến đối mặt với tội phạm vẫn còn ít, lại còn bảo vệ Bạc Cận Ngôn, nên rút súng ra vẫn chậm.
"Đoàng" một tiếng, viên đạn của Chu Thao đã bắn trúng một người trong đó, nhưng viên đạn của tên còn lại cũng bắn về phía họ. Cơ thể Chu Thao bổ nhào về phía trước, ngăn trước mặt Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, rên lên một tiếng. Giản Dao hô lên: "Đội trưởng Chu!" Cô buông Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng bắn. Sau đó đỡ lấy Chu Thao trúng đạn.
Một giây trước Chu Thao vẫn còn tao nhã, lúc này sắc mặt tái nhợt mắt mở lớn: "Mau đi đi! Tài liệu...không thể rơi vào trong tay bọn chúng..."
Giản Dao vội ngẩng đầu, đã thấy bóng người loé lên, hoá ra là người nọ lúc trước bị Chu Thao bắn trúng, nhân lúc bọn họ không để ý, bò lên, cầm lấy túi tài liệu, chạy ra ngoài! Giản Dao chấn động, Chu Thao khạc ra ngụm máu: "Yên tâm,...Mạng tôi lớn lắm, một lát...không chết được!"
Giản Dao khẽ cắn môi, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh cúi đầu nhìn Chu Thao trên mặt đất, nhanh chóng nói: "Chúng tôi sẽ mang tài liệu về."
Chu Thao nhìn anh, gật đầu.
Giản Dao kéo tay Bạc Cận Ngôn chạy ra ngoài.
Vừa xuống dưới nhà, chợt nghe thấy tiếng ô tô, đúng là tên cướp kia đã nhanh chóng lái xe trốn. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn lập tức lên xe. Bạc Cận Ngôn nắm lấy cửa xe, Giản Dao cắn răng tăng tốc đuổi theo. Mặc dù Giản Dao lái xe ổn, cũng hiếm khi tăng tốc, huống chi là đua xe. Đoạn đường này nghi phạm phóng không nhanh, nhưng đụng vào không ít đồ trên đường, đuổi theo hung hiểm, song Bạc Cận Ngôn vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: "Không thể tưởng tượng được, em cũng biết lái xe như một tiểu lão hổ."
Lúc này, anh vẫn còn bình tĩnh nói đùa được. Vừa rồi Giản Dao đang căng thẳng, đột nhiên khẽ thả lỏng, nhưng vẫn cau mày, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Đặc công vừa rồi là giả sao? Sao bọn chúng biết được kế hoạch hành động của chúng ta?"
Bạc Cận Ngôn bình thản: "Xem ra suy đoán của Chu Thao là đúng. Hai chúng ta đi một mình, cũng chỉ liên lạc với mỗi Chu Thao, trên đường đi cũng vô cùng chú ý phản theo dõi, không bị người khác để ý, nhưng người của anh ta đã nhiều lần chạm trán với phần tử tội phạm, bị theo dõi, tập kích, tiết lộ tin tức cũng không phải là không có khả năng. Kể cả tin tức về hai đặc công cũng không phải là hoàn toàn bí mật, các cấp cũng sẽ có công văn truyền đi. Bọn họ cũng bị người theo dõi, đánh tráo giả mạo."
Giản Dao im lặng. Vốn nghe toàn bộ kế hoạch của Bạc Cận Ngôn, cô cảm thấy con đường phía trước tuy gian nan phức tạp, nhưng chỉ cần làm theo kế hoạch Bạc Cận Ngôn sắp đặt, sao không lên được núi cao chứ? Thật sự không nghĩ tới ngày đầu tiên đã xảy ra tình huống chệch kế hoạch. Cục diện lúc này còn nguy hiểm hơn so với lần đối phó tên hoa tươi ăn thịt người ở Mỹ. Cô nắm tay lái, đột nhiên thò tay nắm chặt tay Bạc Cận Ngôn. Anh khẽ giật mình, ngước mắt lên.
"Cho dù gặp phải chuyện gì, lần này đều không được buông tay em ra. Gặp phải nguy hiểm cứ đứng ở phía sau em." Cô nói.
Bạc Cận Ngôn yên tĩnh một lát, đáp: "Ừ."
Đuổi kịp rồi!
Phía trước đã nhanh chóng chạy đến bờ sông một bến tàu bỏ hoang. Có lẽ người nọ cũng sắp điên rồi, lại chạy trốn tới con đường cùng này. Giản Dao vô cùng tỉnh táo: "Cận Ngôn, giúp em giữ tay lái, nghe theo em chỉ huy."
Bạc Cận Ngôn đáp: "Ừ." Tay đặt lên tay lái. Giản Dao móc súng ra quát: "Trái 15 độ!”
Tay lái chính xác xoay chuyển 15 độ, bọn họ tạt qua, cách xe nghi phạm càng gần. Vẻ mặt Giản Dao lạnh lùng nổ súng.
"Đoàng!" bắn vào cửa sổ xe đối phương, toàn bộ kính vỡ tan. Đối phương có lẽ cũng sợ ngây người, nhưng mà lại như không muốn sống, thò người quay đầu, nhe răng cười nổ súng về phía xe bọn họ.
"Đoàng", sau đó là tiếng phanh lại chói tai. Trong lòng Giản Dao thầm kêu không ổn, xe của bọn họ bị trúng đạn rồi. Nhưng mà chỉ một chút, cô thấy được cơ hội, ngắm súng bắn về phía lưng của kẻ tình nghĩ. Tuy nhiên xe gã đột nhiên đổi hướng, đâm thẳng vào hàng rào bến tàu, đầu xe bị đâm nát, cuối cùng dừng lại.
Giản Dao khẽ thở ra, nhận lấy tay lái từ Bạc Cận Ngôn, từ từ dừng xe lại. Tuy Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy, nhưng cũng nghe được xảy ra chuyện gì: "Good job."
Giản Dao nói: "Bây giờ em đã giống với cảnh sát hình sự cấp dưới của anh chưa?"
Anh đáp: "Đương nhiên rồi." Giản Dao kéo anh, đi đến bên cạnh xe nghi phạm. Đến gần, cô buông Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng cẩn thận áp sát.
Bến tàu có rất nhiều thứ lẫn lộn, còn cả rác rưởi, kẻ tình nghi đâm xe vào một đống hàng hoá lộn xộn, nhưng cô cảnh giác đã thừa, bởi vì kẻ tình nghi ở ghế lái đã chết. Cô thở dài, lấy túi tài liệu từ trong người gã ra, để cẩn thận hơn, lấy tài liệu của Chu Thao nhét vào trong túi áo khoác, kéo khoá lên. Lại lục túi của kẻ tình nghi, không phát hiện được gì khác lạ, bên cánh tay phải phát hiện hình xăm bạch xà rất nhỏ, uốn lượn tinh xảo, nhưng dáng vẻ dữ tợn. Cô suy nghĩ một chút, nói phát hiện này cho Bạc Cận Ngôn. Anh dường như có điều suy nghĩ.
Chiếc xe bọn họ thuê đã phát nổ. Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng quay lại tụ hợp với Chu Thao, với đội ngũ cảnh sát điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm nay, đẩy mạnh kế hoạch. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhanh chóng thương lượng, cuối cùng để thi thể ra hàng ghế sau, cô và Bạc Cận Ngôn lên xe của tội phạm, lái về.
Lúc này mặt trời ngả về tây, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên mặt nước. Xung quanh chất đầy đồ đạc và rác rưởi, khiến cho nơi đây như một thế giới bỏ đi. Giản Dao đi theo con đường dọc bến tàu, từ từ ra ngoài. Ở nơi này không có thêm bất kì chiếc xe nào. Trong lòng Giản Dao không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bất an. Sau đó chợt nghe thấy Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh lên tiếng: "Giản Dao, có khả năng chúng ta gặp nguy hiểm lớn hơn rồi."
Giản Dao nắm chặt tay lái, nghe anh nói tiếp: "Tên tội phạm này rõ ràng là thủ lĩnh của hai gã đặc công giả kia. Hôm nay gã thể hiện cũng là hữu dũng hữu mưu, kế hoạch chu toàn, khôn khéo mà không mất đi sự quả quyết, nhất định là nhân vật không nhỏ. Tại sao gã lại phải lái đến bến tàu không có đường này? Anh nghĩ gã nhất định không phải là hoảng hốt chạy bừa."
Cơn rùng mình đánh úp vào lòng Giản Dao. Lẽ nào...là để dẫn hai người họ đến bẫy sao? Hay là còn có âm mưu gì khác? Kẻ địch hiện tại bọn họ phải đối mặt rốt cuộc là ai? Trước khi bọn họ gặp Chu Thao, tội phạm trong ao sâu bên này rốt cuộc bị khuấy thành dạng gì rồi? Cho nên bọn họ mới bị cuốn vào trong đó sao? Đối phương biết rõ bọn họ bao nhiêu? Biết được kế hoạch tổng tấn công của cảnh sát đến đâu? Có kế hoạch phản công như thế nào?
Phật Thủ, sát thủ mặt nạ, Chu Thao, nội gián, Tiếu Diện Xà...hiện tại bọn họ gặp phải rốt cuộc là cục diện gì?
Tất cả những thứ này đều không rõ ràng.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng động cơ lộn xộn, ít nhất là tiếng động của mấy chiếc xe. Giản Dao từ từ dừng xe lại. Đó là bốn chiếc xe con màu đen khác nhau, đi trên con đường bến tàu hẹp, vây quanh bọn họ. Sau đó hơn mười người đàn ông xuống xe. So với hai tên lưu manh vừa rồi đóng giả đặc công lưu loát nghiêm chỉnh, những người đàn ông trước mặt này dường như hoàn toàn không che giấu khí chất thân phận của mình. Áo da, áo phông, tục tằng, ác độc, bạo lực, người tới không tốt.
Giản Dao nắm chặt súng trong tay, lòng chùng xuống. Sau đó một bàn tay đưa qua, nắm chặt tay cầm súng của cô. Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói bên tai cô: "Từ giờ trở đi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải đứng đằng sau anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương