Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 72
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Dao không nghĩ tới lúc này lại nhận được điện thoại của Lạc Lang.
Nửa đêm sao thưa, xe cảnh sát hú còi. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô, cô bắt máy: “A lô, Lão Lạc?”
Phương Thanh ngồi trước lái xe cũng nghe thấy. An Nham đang ở cục giúp xử lý số liệu, trên xe chỉ có ba người bọn họ.
Bên chỗ Lạc Lang vô cùng im lặng, giống như ở nơi vừa trống trải vừa yên tĩnh. Giọng nói của anh ta dịu dàng: “Giản Dao, mấy ngày nay bọn em bận lắm sao?”
Giản Dao đáp: “Đúng thế. Vụ án đang tiến triển.”
“Vụ án hồ điệp kia rất hao tâm tổn trí sao?”
Giản Dao: “Anh cũng nghe nói tới à?”
“Đúng vậy, TV đưa tin suốt.”
“Đúng vậy.” Giản Dao thở dài, “Vừa có thêm một nạn nhân nữa.”
“Sẽ bắt được mà.” Lạc Lang dịu dàng nói.
Giản Dao nở nụ cười: “Vâng. Sao nửa đêm anh lại gọi điện đến thế, có chuyện gì sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ, quan tâm hai người một chút thôi. Dù sao hai người tra án cũng là ngày đêm đảo lộn, nên hiện tại mới gọi đến. Nghe giọng em thì rất có tinh thần, thức đêm ít thôi, nhất là Lão Phương, nói cho anh ta thức đêm sẽ tổn hại sức khỏe đấy.”
Giản Dao nhanh chóng ngẩng đầu nói: “Lão Lạc bảo anh cũng thức đêm ít thôi, tổn hại sức khỏe.”
Phương Thanh cười đáp: “Biết rồi. Anh ta đang làm gì thế? Nửa đêm không ngủ, không cần ở bên bạn gái sao?”
Lạc Lang ở bên đầu kia cũng nghe thấy, đáp: “Mấy hôm trước mới chia tay với bạn gái rồi. Anh đang đi công tác bên ngoài, phải một thời gian nữa mới về Bắc Kinh. Đến lúc đó sẽ tìm hai người ăn cơm.”
Giản Dao: “Vâng. Đến lúc đó gặp.”
Cúp điện thoại, Phương Thanh sang sảng cười nói: “Người ta 9x mà thằng cha này cũng đá được sao?”
Giản Dao mỉm cười: “Anh đoán đúng rồi.”
Phương Thanh: “Shit, chúng ta cùng khinh bỉ anh ta.”
Gió đêm khẽ thổi qua cửa sổ tiến vào, Giản Dao thôi cười, phát hiện Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh luôn im lặng. Bởi vì vừa rồi ở văn phòng hai người đều khóc, mắt Giản Dao vẫn còn hơi đỏ. Mặc dù anh đeo kính râm, nhưng hai má cũng hơi đỏ ửng.
Giản Dao quan sát anh, nào biết anh lập tức như phát hiện ra, mở miệng hỏi: “Lạc Lang?”
“Vâng.”
Anh ngồi yên, không nói nữa. Bộ dáng kia hơi ngốc, cũng hơi lạnh lùng.
Giản Dao bỗng nhiên nhớ tới trước đó, cũng là ở trên xe, cô nhận được điện thoại của Lạc Lang, gọi một tiếng “Lạc đại ca”. Ai ngờ Bạc Cận Ngôn dường như hơi mất hứng. Cô hỏi có phải anh ghen không, anh ra sức phủ nhận. Sau đó lại dụ dỗ cô gọi anh là “Anh Cận Ngôn”…
“Em và anh ấy chỉ là bạn thôi.” Giản Dao khẽ nói.
“Anh biết.” Anh đáp, sau đó trên mặt dường như có chút ý cười.
Anh vui hay không luôn trực tiếp biểu lộ như vậy. Trong lòng Giản Dao mềm nhũn, thấp giọng nói: “Anh không ở bên em, em cũng cần phải có bạn bè.”
Anh cầm tay cô, nói: “Ừ, bên cạnh anh cũng có An Nham.”
Phương Thanh nhìn ngọn đèn trong bóng đêm phía xa, khóe miệng cong lên, trong lòng cảm thán.
Bọn họ làm hòa rồi, thật tốt.
Hai người thực sự yêu nhau có lẽ là không nỡ chia xa một giây phút nào.
Còn anh ta thì sao? Anh ta và công chúa của mình.
Tại sao hiện tại bọn không thể cùng đi chung một con đường?
Thi thể được phát hiện trong một tòa nhà bỏ hoang ven đường. Lúc này là bốn giờ sáng, suy đoán bước đầu thời gian tử vong là trong khoảng từ hai tới ba giờ sáng.
Phương Thanh đỗ xe bên lề đường, xe cảnh sát đã bao vây tòa nhà này. Giản Dao ngẩng đầu, nhìn cách đó một con phố chính là tiểu khu Nhiếp Thập Quân ở, từ nơi này thậm chí có thể nhìn thấy mái nhà của tiểu khu kia. Trước đó Bạc Cận Ngôn đã suy đoán nơi này chính là không gian hoạt động chủ yếu của hung thủ, chứ không phải công viên, quả nhiên đúng là vậy.
Bạc Cận Ngôn cũng từ trong xe đi ra, anh cảm nhận được ánh sáng và tiếng ô tô xung quanh. Lưu lượng xe cộ trên con đường này không hề nhỏ, cho dù nửa đêm cũng có xe thường xuyên chạy qua. Giản Dao nhìn thấy anh chống gậy đứng ở trên đường bộ dáng trầm tư, nhất thời lại thất thần.
“Phía trước có đèn giao thông không?” Anh hỏi,
Giản Dao đáp: “Có. Phía trước 20m. Sao anh biết?”
Anh chỉ mỉm cười, xoay người về con đường đối diện, tính băng qua đường. Sau đó chìa tay về phía cô, Giản Dao hơi giật mình, sau đó đưa tay cho anh.
Hóa ra tất cả đều không thay đổi. Đêm trăng hôm đó, lần đầu tiên anh chìa tay về phía cô.
Mấy năm sau, anh đứng trên đường, lại chìa tay ra.
Chỉ là lúc này đổi thành cô đi trước, anh đi sau. Cô nắm tay anh, chậm rãi đi. Không ai biết tay anh càng nắm càng chặt, khi cô cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng gầy gò im lặng của anh.
Trên đường ồn ảo, bỗng nhiên trở nên im lặng. Phương Thanh và Thiệu Dũng ở bên đường đối diện, đều nhìn bọn họ.
“Anh nghe ra được?” Giản Dao hỏi, có liên quan đến sự tồn tại của đèn giao thông.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn vẫn chứa ý cười: “Ừ.”
Vì thế trong lòng Giản Dao dâng lên một chút vui sướng. Cô nghĩ Bạc Cận Ngôn đã dần quen với việc không nhìn thấy, thậm chí cố gắng dùng thính giác thay thế thị giác làm một số phán đoán. Tuy chỉ là một hành động nhỏ đơn giản, nhưng cô cảm nhận được sức sống trên người Bạc Cận Ngôn.
Anh đang hồi phục, chắc chắn tự nhiên, nắm hết tất cả mọi thứ trong tay, “kiểu cách Bạc Cận Ngôn” đang dần sống lại.
Đó là một căn phòng trống không, có lẽ được thi công vào những năm 80 của thế kỉ trước, đến nay còn chưa phá dỡ. Cánh cửa nước sơn trên tường bong ra từng mảng, rác rưởi đầy đất, cho nên chỉ có những người lang thang ở lại nơi này.
Đèn cũng đã hỏng. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi vào cửa, tay buông lỏng ra. Cô và Phương Thanh đi đằng trước, Bạc Cận Ngôn chống gậy đi theo.
Người chết ở bên trong căn phòng kia.
Nạn nhân là một người trung niên lang thang.
Mấy chiếc đèn pin chiếu sáng, thu hút sự chú ý của mọi người, đầu tiên là hai câu tiếng Anh viết bằng sơn đỏ, sau đó là thi thể trên mặt đất.
“!” (Các người vĩnh viễn không bắt được tôi!)
“.” (Sẽ còn tiếp nữa.)
Chữ tiếng Anh viết ngang ngược, màu sơn đỏ chảy dọc theo đầu bút lông, có vẻ vô cùng dữ tợn.
Còn thi thể trên mặt đất không khác gì với Nhiếp Thập Quân. Người đàn ông lang thang gầy yếu cao 1m6, trên cổ có vết tím bầm, hai tay bị trói bằng dây thừng để lên đỉnh đầu, mắt cá chân cũng thế. Mặt đất bên dưới được dọn sạch sẽ, vẽ một con bướm đen cánh đỏ, là bướm phượng đuôi dài (*)
(*)
Giản Dao và Phương Thanh gia nhập nhóm điều tra hiện trường, còn Bạc Cận Ngôn im lặng đứng trong góc phòng. Trong nháy mắt, Giản Dao ngẩng đầu, nhìn thấy anh trong lòng sợ run. Sau đó cô đi tới bên cạnh anh, thấp giọng nói: “Người chết nằm cách anh 1m5 tính từ hai bên, nằm ở bên trái…”
Bạc Cận Ngôn nói: “Tốt lắm.”
“Bức vẽ con bướm lần này tinh tế hơn. Lần trước còn hơi thô và có tì vết, lần này chỉnh tề như in lên.”
“Cuối cùng hắn đã hưởng thụ quá trình này.” Bạc Cận Ngôn nói, “Chữ viết trên tường…”
“Viết rất ngoáy.” Giản Dao đáp, cô xúc động kéo anh đến bên cạnh tường, sau đó nắm tay anh, đeo găng tay sờ vào chữ viết. Dọc theo đầu bút lông, chuyển động từng chút một. Quá trình này vô cùng yên tĩnh, có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, còn anh cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô.
Sờ xong chữ, Giản Dao quay đầu nhìn anh: “Đã rõ chưa?”
Anh đáp: “Rõ rồi.”
Giản Dao nở nụ cười một chút, lại hỏi: “Còn muốn nhìn gì nữa không?”
“Mang anh đi xem trong phòng còn trang trí thứ gì.”
Giản Dao gật đầu, lại nắm tay anh, vừa chạm vào đồ vừa nói: “Nạn nhân là người lang thang, có lẽ coi nơi này trở thành một điểm dừng chân. Trong góc tường có một đống chai, trên mặt đất để đệm rất bẩn, còn có bếp than nhỏ, một cái nồi cũ…”
Giản Dao không nghĩ tới lúc này lại nhận được điện thoại của Lạc Lang.
Nửa đêm sao thưa, xe cảnh sát hú còi. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô, cô bắt máy: “A lô, Lão Lạc?”
Phương Thanh ngồi trước lái xe cũng nghe thấy. An Nham đang ở cục giúp xử lý số liệu, trên xe chỉ có ba người bọn họ.
Bên chỗ Lạc Lang vô cùng im lặng, giống như ở nơi vừa trống trải vừa yên tĩnh. Giọng nói của anh ta dịu dàng: “Giản Dao, mấy ngày nay bọn em bận lắm sao?”
Giản Dao đáp: “Đúng thế. Vụ án đang tiến triển.”
“Vụ án hồ điệp kia rất hao tâm tổn trí sao?”
Giản Dao: “Anh cũng nghe nói tới à?”
“Đúng vậy, TV đưa tin suốt.”
“Đúng vậy.” Giản Dao thở dài, “Vừa có thêm một nạn nhân nữa.”
“Sẽ bắt được mà.” Lạc Lang dịu dàng nói.
Giản Dao nở nụ cười: “Vâng. Sao nửa đêm anh lại gọi điện đến thế, có chuyện gì sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ, quan tâm hai người một chút thôi. Dù sao hai người tra án cũng là ngày đêm đảo lộn, nên hiện tại mới gọi đến. Nghe giọng em thì rất có tinh thần, thức đêm ít thôi, nhất là Lão Phương, nói cho anh ta thức đêm sẽ tổn hại sức khỏe đấy.”
Giản Dao nhanh chóng ngẩng đầu nói: “Lão Lạc bảo anh cũng thức đêm ít thôi, tổn hại sức khỏe.”
Phương Thanh cười đáp: “Biết rồi. Anh ta đang làm gì thế? Nửa đêm không ngủ, không cần ở bên bạn gái sao?”
Lạc Lang ở bên đầu kia cũng nghe thấy, đáp: “Mấy hôm trước mới chia tay với bạn gái rồi. Anh đang đi công tác bên ngoài, phải một thời gian nữa mới về Bắc Kinh. Đến lúc đó sẽ tìm hai người ăn cơm.”
Giản Dao: “Vâng. Đến lúc đó gặp.”
Cúp điện thoại, Phương Thanh sang sảng cười nói: “Người ta 9x mà thằng cha này cũng đá được sao?”
Giản Dao mỉm cười: “Anh đoán đúng rồi.”
Phương Thanh: “Shit, chúng ta cùng khinh bỉ anh ta.”
Gió đêm khẽ thổi qua cửa sổ tiến vào, Giản Dao thôi cười, phát hiện Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh luôn im lặng. Bởi vì vừa rồi ở văn phòng hai người đều khóc, mắt Giản Dao vẫn còn hơi đỏ. Mặc dù anh đeo kính râm, nhưng hai má cũng hơi đỏ ửng.
Giản Dao quan sát anh, nào biết anh lập tức như phát hiện ra, mở miệng hỏi: “Lạc Lang?”
“Vâng.”
Anh ngồi yên, không nói nữa. Bộ dáng kia hơi ngốc, cũng hơi lạnh lùng.
Giản Dao bỗng nhiên nhớ tới trước đó, cũng là ở trên xe, cô nhận được điện thoại của Lạc Lang, gọi một tiếng “Lạc đại ca”. Ai ngờ Bạc Cận Ngôn dường như hơi mất hứng. Cô hỏi có phải anh ghen không, anh ra sức phủ nhận. Sau đó lại dụ dỗ cô gọi anh là “Anh Cận Ngôn”…
“Em và anh ấy chỉ là bạn thôi.” Giản Dao khẽ nói.
“Anh biết.” Anh đáp, sau đó trên mặt dường như có chút ý cười.
Anh vui hay không luôn trực tiếp biểu lộ như vậy. Trong lòng Giản Dao mềm nhũn, thấp giọng nói: “Anh không ở bên em, em cũng cần phải có bạn bè.”
Anh cầm tay cô, nói: “Ừ, bên cạnh anh cũng có An Nham.”
Phương Thanh nhìn ngọn đèn trong bóng đêm phía xa, khóe miệng cong lên, trong lòng cảm thán.
Bọn họ làm hòa rồi, thật tốt.
Hai người thực sự yêu nhau có lẽ là không nỡ chia xa một giây phút nào.
Còn anh ta thì sao? Anh ta và công chúa của mình.
Tại sao hiện tại bọn không thể cùng đi chung một con đường?
Thi thể được phát hiện trong một tòa nhà bỏ hoang ven đường. Lúc này là bốn giờ sáng, suy đoán bước đầu thời gian tử vong là trong khoảng từ hai tới ba giờ sáng.
Phương Thanh đỗ xe bên lề đường, xe cảnh sát đã bao vây tòa nhà này. Giản Dao ngẩng đầu, nhìn cách đó một con phố chính là tiểu khu Nhiếp Thập Quân ở, từ nơi này thậm chí có thể nhìn thấy mái nhà của tiểu khu kia. Trước đó Bạc Cận Ngôn đã suy đoán nơi này chính là không gian hoạt động chủ yếu của hung thủ, chứ không phải công viên, quả nhiên đúng là vậy.
Bạc Cận Ngôn cũng từ trong xe đi ra, anh cảm nhận được ánh sáng và tiếng ô tô xung quanh. Lưu lượng xe cộ trên con đường này không hề nhỏ, cho dù nửa đêm cũng có xe thường xuyên chạy qua. Giản Dao nhìn thấy anh chống gậy đứng ở trên đường bộ dáng trầm tư, nhất thời lại thất thần.
“Phía trước có đèn giao thông không?” Anh hỏi,
Giản Dao đáp: “Có. Phía trước 20m. Sao anh biết?”
Anh chỉ mỉm cười, xoay người về con đường đối diện, tính băng qua đường. Sau đó chìa tay về phía cô, Giản Dao hơi giật mình, sau đó đưa tay cho anh.
Hóa ra tất cả đều không thay đổi. Đêm trăng hôm đó, lần đầu tiên anh chìa tay về phía cô.
Mấy năm sau, anh đứng trên đường, lại chìa tay ra.
Chỉ là lúc này đổi thành cô đi trước, anh đi sau. Cô nắm tay anh, chậm rãi đi. Không ai biết tay anh càng nắm càng chặt, khi cô cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng gầy gò im lặng của anh.
Trên đường ồn ảo, bỗng nhiên trở nên im lặng. Phương Thanh và Thiệu Dũng ở bên đường đối diện, đều nhìn bọn họ.
“Anh nghe ra được?” Giản Dao hỏi, có liên quan đến sự tồn tại của đèn giao thông.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn vẫn chứa ý cười: “Ừ.”
Vì thế trong lòng Giản Dao dâng lên một chút vui sướng. Cô nghĩ Bạc Cận Ngôn đã dần quen với việc không nhìn thấy, thậm chí cố gắng dùng thính giác thay thế thị giác làm một số phán đoán. Tuy chỉ là một hành động nhỏ đơn giản, nhưng cô cảm nhận được sức sống trên người Bạc Cận Ngôn.
Anh đang hồi phục, chắc chắn tự nhiên, nắm hết tất cả mọi thứ trong tay, “kiểu cách Bạc Cận Ngôn” đang dần sống lại.
Đó là một căn phòng trống không, có lẽ được thi công vào những năm 80 của thế kỉ trước, đến nay còn chưa phá dỡ. Cánh cửa nước sơn trên tường bong ra từng mảng, rác rưởi đầy đất, cho nên chỉ có những người lang thang ở lại nơi này.
Đèn cũng đã hỏng. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi vào cửa, tay buông lỏng ra. Cô và Phương Thanh đi đằng trước, Bạc Cận Ngôn chống gậy đi theo.
Người chết ở bên trong căn phòng kia.
Nạn nhân là một người trung niên lang thang.
Mấy chiếc đèn pin chiếu sáng, thu hút sự chú ý của mọi người, đầu tiên là hai câu tiếng Anh viết bằng sơn đỏ, sau đó là thi thể trên mặt đất.
“!” (Các người vĩnh viễn không bắt được tôi!)
“.” (Sẽ còn tiếp nữa.)
Chữ tiếng Anh viết ngang ngược, màu sơn đỏ chảy dọc theo đầu bút lông, có vẻ vô cùng dữ tợn.
Còn thi thể trên mặt đất không khác gì với Nhiếp Thập Quân. Người đàn ông lang thang gầy yếu cao 1m6, trên cổ có vết tím bầm, hai tay bị trói bằng dây thừng để lên đỉnh đầu, mắt cá chân cũng thế. Mặt đất bên dưới được dọn sạch sẽ, vẽ một con bướm đen cánh đỏ, là bướm phượng đuôi dài (*)
(*)
Giản Dao và Phương Thanh gia nhập nhóm điều tra hiện trường, còn Bạc Cận Ngôn im lặng đứng trong góc phòng. Trong nháy mắt, Giản Dao ngẩng đầu, nhìn thấy anh trong lòng sợ run. Sau đó cô đi tới bên cạnh anh, thấp giọng nói: “Người chết nằm cách anh 1m5 tính từ hai bên, nằm ở bên trái…”
Bạc Cận Ngôn nói: “Tốt lắm.”
“Bức vẽ con bướm lần này tinh tế hơn. Lần trước còn hơi thô và có tì vết, lần này chỉnh tề như in lên.”
“Cuối cùng hắn đã hưởng thụ quá trình này.” Bạc Cận Ngôn nói, “Chữ viết trên tường…”
“Viết rất ngoáy.” Giản Dao đáp, cô xúc động kéo anh đến bên cạnh tường, sau đó nắm tay anh, đeo găng tay sờ vào chữ viết. Dọc theo đầu bút lông, chuyển động từng chút một. Quá trình này vô cùng yên tĩnh, có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, còn anh cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô.
Sờ xong chữ, Giản Dao quay đầu nhìn anh: “Đã rõ chưa?”
Anh đáp: “Rõ rồi.”
Giản Dao nở nụ cười một chút, lại hỏi: “Còn muốn nhìn gì nữa không?”
“Mang anh đi xem trong phòng còn trang trí thứ gì.”
Giản Dao gật đầu, lại nắm tay anh, vừa chạm vào đồ vừa nói: “Nạn nhân là người lang thang, có lẽ coi nơi này trở thành một điểm dừng chân. Trong góc tường có một đống chai, trên mặt đất để đệm rất bẩn, còn có bếp than nhỏ, một cái nồi cũ…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương