Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối
Chương 18: Người giấy vẽ rồng điểm mắt 1
Bầu trời tối tăm, khắp nơi hiện một màu xám, trong không khí đều là hơi nước, lông mi dài của Thịnh Mộc Vũ đều ướt hết, trên mặt cũng hơi ẩm ướt, rất khó chịu, cơn gió lạnh thổi qua khiến Thịnh Mộc Vũ run cầm cập, cậu hối hận ở trong lòng, nếu sớm biết vậy thì cậu đã mặc nhiều áo hơn rồi, hoặc là mặc áo tay dài cũng được, lần này thì hay rồi, trực tiếp đối mặt với gió mạnh.
Nhìn không rõ bốn phía cho lắm, đều bị một lớp sương trắng lớn bao phủ, chỉ có híp mắt nhìn kỹ, thì mới có thể tạm nhìn thấy đường đá quanh co dưới chân, Thịnh Mộc Vũ hà hơi vào trong lòng bàn tay, gắng sức xoa xoa đôi bàn tay, đeo dây cột tóc trên cổ tay, mái tóc đen nhánh xõa ra, phần gáy bị che kín rất nhiều, trong nháy mắt không còn lạnh như vậy nữa, quả nhiên, trước đây bản thân lựa chọn để tóc dài vẫn rất đúng đắn.
Sau khi đi mười mấy phút như vậy, một tấm bia đá xuất hiện trong bụi cỏ tươi tốt, Thịnh Mộc Vũ tiến lên trước nhìn xem, nói lẩm bẩm: "Trấn nhỏ Sâm Sâm "
Tên này rất đặc biệt, lẽ nào trong trấn có rất nhiều rừng rậm?
Thấy mình sắp vào trấn, trái lại Thịnh Mộc Vũ trở nên khẩn trương, ở trong phim ảnh bình thường, trấn nhỏ như này đều sẽ không xảy ra chuyện gì tốt lành, hơn nữa cho đến nay bản thân còn chưa gặp được người chơi nào... Chẳng lẽ phó bản lần này chỉ có một mình cậu đánh boss sao?! Vậy cũng rất khiến người bi thương và hít thở không thông.
Nhưng cậu lập tức loại bỏ khả năng này, nhớ đến Triệu Lực Nghiêm đã từng nói, khi phó bản chỉ còn lại một người chơi, phó bản mới có thể phán là thất bại, vậy cũng có nghĩa, chắc chắn không phải là một người hành động trong một phó bản.
Đến cửa vào trấn nhỏ, dưới sương trắng gần như tan mất, hiện ra cảnh tượng ở trấn nhỏ, là một địa phương rất thú vị, tường đỏ ngói trắng, đá xanh làm nền, giữa núi xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, nếu lắng nghe kỹ thì còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở đâu đấy, cảnh vật xung quanh đẹp không chỗ chê, nhưng bầu không khí này lại khiến người cảm thấy áp lực.
Có vài con quạ đen dừng lại trên nóc nhà, kêu không ngừng, lại phịch cánh bay cao, quạ đen kết bè kết đội bay qua đỉnh đầu Thịnh Mộc Vũ, một bầy quạ đen, làm người sởn tóc gáy.
"Thế này thấy không may mắn lắm rồi..." Thịnh Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong gào thét, vang dội vù vù, cuốn lên cỏ khô cùng lá cây trên đất, gió thổi vào làn da rất đau, đồng thời trong gió còn trộn lẫn bùn đất và mùi máu tanh, cùng với mùi thối rữa hôi thối khó thể tả được, thật sự làm sóng lớn trong dạ dày cuộn trào mãnh liệt, Thịnh Mộc Vũ đè nén cơn muốn ói, che miệng mũi, híp mắt lại, mặc dù không ngăn cản được, nhưng dù sao có chút ít còn hơn không, dễ chịu hơn hồi nãy một chút.
Gió dần dần nhỏ lại, Thịnh Mộc Vũ ló đầu nhìn một chút, vừa mới quay đầu, một mặt nạ quỷ bản phóng đại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, Thịnh Mộc Vũ quá sợ hãi, suýt chút nữa quên phải hô hấp thế nào.
Đối phương dường như rất hài lòng với biểu hiện của cậu, nụ cười quỷ dị, con mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Đó là một bà cụ bảy mươi mấy tuổi, nhưng không có khom người lưng gù giống như những người già khác một chút nào, ngược lại, tư thế của bà cụ rất nghiêm chỉnh, khiến Thịnh Mộc Vũ nhớ đến giảng viên trong quân đội thời năm nhất đại học của cậu.
Bà cụ rất cao, ít nhất cũng một mét bảy, mái tóc bạc phơ bị chải sát da đầu, sắc mặt tái xanh, nếp nhăn cũng nhiều, gương mặt hiền hòa, nhưng hành vi động tác đều lộ ra vẻ quái lạ.
Giống như bây giờ, bà cụ đi trước cậu dẫn đường, gót chân sau không chạm đất, giày vải màu xanh cong thành một đường cong quỷ dị, có lẽ do Thịnh Mộc Vũ không kiêng dè quá, bà cụ dừng lại, con ngươi trợn trắng mỉm cười nhìn cậu, nếp nhăn dính sát thành cụm.
Thịnh Mộc Vũ cười xấu hổ, thu hồi ánh mắt.
Sau khi bà cụ quay đầu lại, Thịnh Mộc Vũ mới "online" ngắn ngủi, muộn màng nhớ đến trước đây từng nghe cụ già ở quê nhà nói, người chết do treo cổ, sau khi chết, oán khí nặng sẽ trở thành quỷ thắt cổ, hơn nữa bởi vì treo trên không trung, mũi chân chỉ xuống đất, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng bàn chân trước đi đường...
Cho nên cụ bà trước mặt cậu này cũng là quỷ thắt cổ?!
Sau đoạn đường lo lắng đề phòng thì cũng đã đến một khu nhà cũ, rất đặc biệt, không phải tường đỏ ngói trắng truyền thống, ngôi nhà gỗ rất có cảm giác xa xưa, cũng là đá xanh lót đường, nhưng cỏ dại mọc thành bụi, còn có mạng nhện nhỏ lớn khác nhau.
Khi tới phòng khách, Thịnh Mộc Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc, đã có không ít người ngồi ở đó, Thịnh Mộc Vũ thầm đếm một chút, nhíu mày, chín người chơi, thêm cậu vừa vặn đủ mười người, nhiều hơn mấy người so với phó bản trước, xem ra, bọn họ cũng vào chưa được bao lâu, tóc bị hơi nước làm ướt vẫn còn chưa khô.
Nhìn không rõ bốn phía cho lắm, đều bị một lớp sương trắng lớn bao phủ, chỉ có híp mắt nhìn kỹ, thì mới có thể tạm nhìn thấy đường đá quanh co dưới chân, Thịnh Mộc Vũ hà hơi vào trong lòng bàn tay, gắng sức xoa xoa đôi bàn tay, đeo dây cột tóc trên cổ tay, mái tóc đen nhánh xõa ra, phần gáy bị che kín rất nhiều, trong nháy mắt không còn lạnh như vậy nữa, quả nhiên, trước đây bản thân lựa chọn để tóc dài vẫn rất đúng đắn.
Sau khi đi mười mấy phút như vậy, một tấm bia đá xuất hiện trong bụi cỏ tươi tốt, Thịnh Mộc Vũ tiến lên trước nhìn xem, nói lẩm bẩm: "Trấn nhỏ Sâm Sâm "
Tên này rất đặc biệt, lẽ nào trong trấn có rất nhiều rừng rậm?
Thấy mình sắp vào trấn, trái lại Thịnh Mộc Vũ trở nên khẩn trương, ở trong phim ảnh bình thường, trấn nhỏ như này đều sẽ không xảy ra chuyện gì tốt lành, hơn nữa cho đến nay bản thân còn chưa gặp được người chơi nào... Chẳng lẽ phó bản lần này chỉ có một mình cậu đánh boss sao?! Vậy cũng rất khiến người bi thương và hít thở không thông.
Nhưng cậu lập tức loại bỏ khả năng này, nhớ đến Triệu Lực Nghiêm đã từng nói, khi phó bản chỉ còn lại một người chơi, phó bản mới có thể phán là thất bại, vậy cũng có nghĩa, chắc chắn không phải là một người hành động trong một phó bản.
Đến cửa vào trấn nhỏ, dưới sương trắng gần như tan mất, hiện ra cảnh tượng ở trấn nhỏ, là một địa phương rất thú vị, tường đỏ ngói trắng, đá xanh làm nền, giữa núi xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, nếu lắng nghe kỹ thì còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở đâu đấy, cảnh vật xung quanh đẹp không chỗ chê, nhưng bầu không khí này lại khiến người cảm thấy áp lực.
Có vài con quạ đen dừng lại trên nóc nhà, kêu không ngừng, lại phịch cánh bay cao, quạ đen kết bè kết đội bay qua đỉnh đầu Thịnh Mộc Vũ, một bầy quạ đen, làm người sởn tóc gáy.
"Thế này thấy không may mắn lắm rồi..." Thịnh Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong gào thét, vang dội vù vù, cuốn lên cỏ khô cùng lá cây trên đất, gió thổi vào làn da rất đau, đồng thời trong gió còn trộn lẫn bùn đất và mùi máu tanh, cùng với mùi thối rữa hôi thối khó thể tả được, thật sự làm sóng lớn trong dạ dày cuộn trào mãnh liệt, Thịnh Mộc Vũ đè nén cơn muốn ói, che miệng mũi, híp mắt lại, mặc dù không ngăn cản được, nhưng dù sao có chút ít còn hơn không, dễ chịu hơn hồi nãy một chút.
Gió dần dần nhỏ lại, Thịnh Mộc Vũ ló đầu nhìn một chút, vừa mới quay đầu, một mặt nạ quỷ bản phóng đại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, Thịnh Mộc Vũ quá sợ hãi, suýt chút nữa quên phải hô hấp thế nào.
Đối phương dường như rất hài lòng với biểu hiện của cậu, nụ cười quỷ dị, con mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Đó là một bà cụ bảy mươi mấy tuổi, nhưng không có khom người lưng gù giống như những người già khác một chút nào, ngược lại, tư thế của bà cụ rất nghiêm chỉnh, khiến Thịnh Mộc Vũ nhớ đến giảng viên trong quân đội thời năm nhất đại học của cậu.
Bà cụ rất cao, ít nhất cũng một mét bảy, mái tóc bạc phơ bị chải sát da đầu, sắc mặt tái xanh, nếp nhăn cũng nhiều, gương mặt hiền hòa, nhưng hành vi động tác đều lộ ra vẻ quái lạ.
Giống như bây giờ, bà cụ đi trước cậu dẫn đường, gót chân sau không chạm đất, giày vải màu xanh cong thành một đường cong quỷ dị, có lẽ do Thịnh Mộc Vũ không kiêng dè quá, bà cụ dừng lại, con ngươi trợn trắng mỉm cười nhìn cậu, nếp nhăn dính sát thành cụm.
Thịnh Mộc Vũ cười xấu hổ, thu hồi ánh mắt.
Sau khi bà cụ quay đầu lại, Thịnh Mộc Vũ mới "online" ngắn ngủi, muộn màng nhớ đến trước đây từng nghe cụ già ở quê nhà nói, người chết do treo cổ, sau khi chết, oán khí nặng sẽ trở thành quỷ thắt cổ, hơn nữa bởi vì treo trên không trung, mũi chân chỉ xuống đất, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng bàn chân trước đi đường...
Cho nên cụ bà trước mặt cậu này cũng là quỷ thắt cổ?!
Sau đoạn đường lo lắng đề phòng thì cũng đã đến một khu nhà cũ, rất đặc biệt, không phải tường đỏ ngói trắng truyền thống, ngôi nhà gỗ rất có cảm giác xa xưa, cũng là đá xanh lót đường, nhưng cỏ dại mọc thành bụi, còn có mạng nhện nhỏ lớn khác nhau.
Khi tới phòng khách, Thịnh Mộc Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc, đã có không ít người ngồi ở đó, Thịnh Mộc Vũ thầm đếm một chút, nhíu mày, chín người chơi, thêm cậu vừa vặn đủ mười người, nhiều hơn mấy người so với phó bản trước, xem ra, bọn họ cũng vào chưa được bao lâu, tóc bị hơi nước làm ướt vẫn còn chưa khô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương