Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 332: Thứ này lại ăn luôn uy lực nổ của đạn hạt nhân!
Sau khi trở về tòa nhà ngành đặc thù, Trương Tiểu Kiếm lại lần nữa cắm đầu vào công tác điên cuồng.
Mấy tháng tiếp theo, Trương Tiểu Kiếm không biết mình đã biến ra bao nhiêu vật chất phóng xạ nữa... Dù sao dựa theo lời của tiến sỹ Lưu Minh Kiệt mà nói thì nếu tất cả các đạn hạt nhân có trên địa cầu hiện nay mà đều nổ tung thì đủ để giảm bớt 10 mét bề mặt địa cầu...
Nhiều đạn hạt nhân sắp đặt phòng thủ ngoài vũ trụ như vậy, Lưu Kiệt nắm chắc ít nhất là 80% có thể nổ chệch Tiểu Yêu Tinh một trăm lần!
Hôm nay, Lưu Minh Kiệt triệu hội toàn bộ tổ nghiên cứu khoa học, tổ chức cuộc họp khẩn cấp lần thứ 158 trong phòng họp của ngành đặc thù.
- Rồi, mọi người đều đến đủ đúng không?
Sau khi mọi người đều ngồi vào phòng họp thì Lưu Minh Kiệt kéo màn hình chiếu lớn ra, nói:
- Trước mắt những con tàu không gian chứa đạn hạt nhân phóng ra đã bắt đầu tiếp cận địa điểm mục tiêu phòng thủ. Lần này Tiểu Yêu Tinh có thể hủy diệt được địa cầu hay không thì phải trông chờ vào việc có thể nổ chệch nó được hay không.
Mọi người đều nín thở.
Tất cả mọi người đều biết, rốt cục Tiểu Yêu Tinh có đụng vào địa cầu được hay không thì chỉ trông cậy vào việc nơi đó có thể nổ chệch nó được hay không.
Nếu có thể nổ chệch thì tất cả mây đen đều trở thành quá khứ, địa cầu sẽ sống lại.
Nhưng nếu kế hoạch tác chiến này thất bại thì những gì mà địa cầu có thể làm sau đó chỉ còn chờ chết mà thôi...
Mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi người ngồi quanh trước máy theo dõi, nhìn chuyện xảy ra trong vũ trụ 16.67 phút trước.
Ăn cơm giải quyết tại chỗ, đi WC thì chạy đua, cho dù là ngủ thì cũng cả đám ngủ theo ca, sợ bỏ qua bất cứ một hình ảnh và tư liệu quý giá nào đó.
Trên màn hình lớn.
Đó là một bầu trời sao mênh mông thần bí.
Trong không gian vũ trụ này, vô số đầu đạn hạt nhân loại nhỏ xếp thành hình một tấm lưới đánh cá dày đặc.
Ước chừng một trăm nghìn viên đầu đạn hạt nhân cách nhau khoảng một ngàn mét, xếp diện tích khoảng một trăm ngàn mét vuông trong không gian vũ trụ.
Các nhà khoa học cực kỳ khẳng định rằng chỉ cần Tiểu Yêu Tinh muốn đụng vào địa cầu thì tuyệt đối không thể lượn qua những đầu đạn hạt nhân này được! Mà chỉ cần không thể lượn qua những đầu đạn hạt nhân này thì cho dù nó chỉ đâm vào một cái, uy lực nảy sinh trong tích tắc nổ tung cũng đủ để làm lệch góc độ của nó!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Hình ảnh trong máy theo dõi là một tiểu hành tinh có thể nói là khổng lồ đang bay tới từ sâu trong vũ trụ.
Tốc độ của nó nhanh như thế, chẳng qua chỉ chớp mắt mấy cái đã biến thành một con quái vật lớn, tông thẳng vào đám đạn hạt nhân!
- Tới rồi!
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, sau đó trong mắt họ, viên đạn hạt nhân đầu tiên bị va chạm nổ tung. Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người, viên đạn hạt nhân kia lại chỉ sinh ra một chút tia lửa rồi tắt ngóm!
“Đùng đùng đùng...”
Viên đạn hạt nhân đầu tiên nổ tung kéo theo tất cả đạn hạt nhân cũng bị dẫn nổ cùng một lúc. Cả không gian vũ trụ tràn đầy ánh lửa nổ tung, nhưng...
Chỉ cần bất cứ ánh lửa nào hơi đến gần Tiểu Yêu Tinh một chút thì ánh sáng chói mắt đó sẽ tắt ngóm ngay lập tức. Tiểu Yêu Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ chớp mắt mấy cái đã triệt để biến mất trong màn hình theo dõi!
- Trời đất ơi!
Mọi người đều khiếp sợ. Tròng mắt của Lưu Minh Kiệt suýt nữa thì lồi ra ngoài, hét lớn:
- Chuyện gì vậy?! Tại sao những viên đạn hạt nhân nổ tung kia còn chưa thể hiện uy lực hoàn toàn thì đã bị tịt lửa rồi?! Ai có thể nói cho tôi biết rốt cục là chuyện gì vậy?!
Chuyện hoàn toàn không nằm trong thường thức thế này đã nằm ngoài dự kiến của mọi người ở đây.
Dù sao thì ở đây đều là nhà khoa học. Thể tích của Tiểu Yêu Tinh đúng là rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng cái thứ này lại có thể ăn luôn uy lực nổ tung của đạn hạt nhân, rốt cục là cái quái quỷ gì vậy?!
- Nhiều... Nhiều đạn hạt nhân như thế mà!
Một nhà khoa học khác đã ngơ ngác:
- Ngay cả một khối mảnh nhỏ cũng không bị nổ rớt! Tiến sỹ Lưu, chúng ta lại mở ra xem thử lần nữa đi!
- Mở lại! Nhanh mở lại!
Lưu Minh Kiệt rít gào:
- Nhất định phải làm rõ nguyên nhân, bằng không thì chúng ta chết chắc rồi!
Thế là mọi người bắt đầu truyền phát lại hình ảnh lúc nãy.
Sau khi mở pha quay chậm mười lần, mọi người rốt cục nhìn thấy rõ ràng.
Tầng ngoài cùng của Tiểu Yêu Tinh phủ đầy sương mù được sinh ra từ nước ở trạng thái cố định biểu hiện lúc di động. Thoạt nhìn thì sương mù đó rất vô hại, nhưng sau khi ánh lửa nổ tung của đạn hạt nhân hơi đụng vào sương mù kia thì đạn hạt nhân sẽ triệt để tịt lửa, ánh lửa biến mất tăm trong nháy mắt.
Cảm giác này lại có chút giống như là đảo ngược lại cảnh tượng đạn hạt nhân nổ tung vậy.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Nhân viên nghiên cứu khoa học bên dưới nhìn nhau. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với định luật vật lý! Uy lực nổ tung của đạn hạt nhân bị ăn?
- Còn nhớ rõ báo cáo ban đầu không?
Lúc này Lưu Minh Kiệt hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Tiểu Yêu Tinh này được tạo thành từ vật chất chưa biết tên, rất có khả năng chính là loại vật chất này, có thể trung hòa nguyên tố phóng xạ! Cụ thể là chuyện gì thì bây giờ không kịp nghiên cứu. Tôi muốn hỏi là, một tiểu hành tinh hoàn toàn không chịu đạn hạt nhân tấn công như vậy thì chúng ta phải ngăn cản bằng cách nào? Các vị nói đi, chúng ta rốt cục phải làm sao bây giờ?
Lưu Minh Kiệt nôn nóng nhìn về phía những người khác trong phòng họp. Biểu cảm của mọi người rất nghiêm túc, không biết nên nói thế nào.
Có thể nói, đạn hạt nhân là vũ khí mạnh nhất là địa cầu có thể lấy ra được hiện nay.
Nếu đạn hạt nhân không được thì còn thứ gì khác được nữa đây?
Lưu Minh Kiệt sốt ruột nói:
- Bây giờ xem ra, tất cả cố gắng của chúng ta trước đó đều đổ xuống sông xuống biển. Dù sao thì trước kia chúng ta vẫn cho rằng đạn hạt nhân có thể gây thương tổn cho Tiểu Yêu Tinh. Hiện nay đã có thể cơ bản khẳng định kế hoạch đã thất bại. Vậy thì vấn đề bây giờ là tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Địa cầu có khoảng bảy tỷ dân số, vô số chủng loại sinh vật tự nhiên.
Một khi Tiểu Yêu Tinh va chạm vào địa cầu thì tất cả đều sẽ biến thành tro bụi!
Người thân, bạn bè, con cái, bề trên của tất cả mọi người ở đây đều sẽ biến mất hết trong vũ trụ mênh mông này.
Cho nên khi Lưu Minh Kiệt nói đến đây thì khóe mắt mọi người đều có nước mắt. Trong lòng mọi người đều nặng trĩu.
Chẳng lẽ địa cầu thật sự cứ thế xong đời rồi sao?
Trương Tiểu Kiếm nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Tinh trên màn hình, nắm chặt tay.
Một khi khiến nó va chạm vào địa cầu thành công thì Tâm Tâm, ba mẹ, đám anh em thân thiết Hồng Lôi đều sẽ chết hết!
Đó lại là cảnh tượng như thế nào?
“Không được, tuyệt đối không thể cho chuyện nảy xảy ra được!”
Trương Tiểu Kiếm không ngừng rít gào trong lòng: “Rốt cục thì Tiểu Yêu Tinh này là cái quỷ quái gì vậy?! Tại sao lại trùng hợp xông về phía địa cầu như vậy?! Tại sao nó lại có thể ăn luôn đạn hạt nhân?! Cái thứ này, chúng ta phải làm gì mới có thể giải quyết được nó đây?!”
Đúng lúc Trương Tiểu Kiếm sốt ruột đầu đầy mồ hôi, cửa phòng họp bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Lý chậm rãi bước vào.
- Tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy ghi hình.
Trợ lý Tiểu Lý vừa vào phòng, gằn giọng:
- Lúc này đã có thể xác định Tiểu Yêu Tinh có thể ăn luôn uy lực của đạn hạt nhân. Tiếp theo phải làm gì đây?
Mấy tháng tiếp theo, Trương Tiểu Kiếm không biết mình đã biến ra bao nhiêu vật chất phóng xạ nữa... Dù sao dựa theo lời của tiến sỹ Lưu Minh Kiệt mà nói thì nếu tất cả các đạn hạt nhân có trên địa cầu hiện nay mà đều nổ tung thì đủ để giảm bớt 10 mét bề mặt địa cầu...
Nhiều đạn hạt nhân sắp đặt phòng thủ ngoài vũ trụ như vậy, Lưu Kiệt nắm chắc ít nhất là 80% có thể nổ chệch Tiểu Yêu Tinh một trăm lần!
Hôm nay, Lưu Minh Kiệt triệu hội toàn bộ tổ nghiên cứu khoa học, tổ chức cuộc họp khẩn cấp lần thứ 158 trong phòng họp của ngành đặc thù.
- Rồi, mọi người đều đến đủ đúng không?
Sau khi mọi người đều ngồi vào phòng họp thì Lưu Minh Kiệt kéo màn hình chiếu lớn ra, nói:
- Trước mắt những con tàu không gian chứa đạn hạt nhân phóng ra đã bắt đầu tiếp cận địa điểm mục tiêu phòng thủ. Lần này Tiểu Yêu Tinh có thể hủy diệt được địa cầu hay không thì phải trông chờ vào việc có thể nổ chệch nó được hay không.
Mọi người đều nín thở.
Tất cả mọi người đều biết, rốt cục Tiểu Yêu Tinh có đụng vào địa cầu được hay không thì chỉ trông cậy vào việc nơi đó có thể nổ chệch nó được hay không.
Nếu có thể nổ chệch thì tất cả mây đen đều trở thành quá khứ, địa cầu sẽ sống lại.
Nhưng nếu kế hoạch tác chiến này thất bại thì những gì mà địa cầu có thể làm sau đó chỉ còn chờ chết mà thôi...
Mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi người ngồi quanh trước máy theo dõi, nhìn chuyện xảy ra trong vũ trụ 16.67 phút trước.
Ăn cơm giải quyết tại chỗ, đi WC thì chạy đua, cho dù là ngủ thì cũng cả đám ngủ theo ca, sợ bỏ qua bất cứ một hình ảnh và tư liệu quý giá nào đó.
Trên màn hình lớn.
Đó là một bầu trời sao mênh mông thần bí.
Trong không gian vũ trụ này, vô số đầu đạn hạt nhân loại nhỏ xếp thành hình một tấm lưới đánh cá dày đặc.
Ước chừng một trăm nghìn viên đầu đạn hạt nhân cách nhau khoảng một ngàn mét, xếp diện tích khoảng một trăm ngàn mét vuông trong không gian vũ trụ.
Các nhà khoa học cực kỳ khẳng định rằng chỉ cần Tiểu Yêu Tinh muốn đụng vào địa cầu thì tuyệt đối không thể lượn qua những đầu đạn hạt nhân này được! Mà chỉ cần không thể lượn qua những đầu đạn hạt nhân này thì cho dù nó chỉ đâm vào một cái, uy lực nảy sinh trong tích tắc nổ tung cũng đủ để làm lệch góc độ của nó!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Hình ảnh trong máy theo dõi là một tiểu hành tinh có thể nói là khổng lồ đang bay tới từ sâu trong vũ trụ.
Tốc độ của nó nhanh như thế, chẳng qua chỉ chớp mắt mấy cái đã biến thành một con quái vật lớn, tông thẳng vào đám đạn hạt nhân!
- Tới rồi!
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, sau đó trong mắt họ, viên đạn hạt nhân đầu tiên bị va chạm nổ tung. Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người, viên đạn hạt nhân kia lại chỉ sinh ra một chút tia lửa rồi tắt ngóm!
“Đùng đùng đùng...”
Viên đạn hạt nhân đầu tiên nổ tung kéo theo tất cả đạn hạt nhân cũng bị dẫn nổ cùng một lúc. Cả không gian vũ trụ tràn đầy ánh lửa nổ tung, nhưng...
Chỉ cần bất cứ ánh lửa nào hơi đến gần Tiểu Yêu Tinh một chút thì ánh sáng chói mắt đó sẽ tắt ngóm ngay lập tức. Tiểu Yêu Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ chớp mắt mấy cái đã triệt để biến mất trong màn hình theo dõi!
- Trời đất ơi!
Mọi người đều khiếp sợ. Tròng mắt của Lưu Minh Kiệt suýt nữa thì lồi ra ngoài, hét lớn:
- Chuyện gì vậy?! Tại sao những viên đạn hạt nhân nổ tung kia còn chưa thể hiện uy lực hoàn toàn thì đã bị tịt lửa rồi?! Ai có thể nói cho tôi biết rốt cục là chuyện gì vậy?!
Chuyện hoàn toàn không nằm trong thường thức thế này đã nằm ngoài dự kiến của mọi người ở đây.
Dù sao thì ở đây đều là nhà khoa học. Thể tích của Tiểu Yêu Tinh đúng là rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng cái thứ này lại có thể ăn luôn uy lực nổ tung của đạn hạt nhân, rốt cục là cái quái quỷ gì vậy?!
- Nhiều... Nhiều đạn hạt nhân như thế mà!
Một nhà khoa học khác đã ngơ ngác:
- Ngay cả một khối mảnh nhỏ cũng không bị nổ rớt! Tiến sỹ Lưu, chúng ta lại mở ra xem thử lần nữa đi!
- Mở lại! Nhanh mở lại!
Lưu Minh Kiệt rít gào:
- Nhất định phải làm rõ nguyên nhân, bằng không thì chúng ta chết chắc rồi!
Thế là mọi người bắt đầu truyền phát lại hình ảnh lúc nãy.
Sau khi mở pha quay chậm mười lần, mọi người rốt cục nhìn thấy rõ ràng.
Tầng ngoài cùng của Tiểu Yêu Tinh phủ đầy sương mù được sinh ra từ nước ở trạng thái cố định biểu hiện lúc di động. Thoạt nhìn thì sương mù đó rất vô hại, nhưng sau khi ánh lửa nổ tung của đạn hạt nhân hơi đụng vào sương mù kia thì đạn hạt nhân sẽ triệt để tịt lửa, ánh lửa biến mất tăm trong nháy mắt.
Cảm giác này lại có chút giống như là đảo ngược lại cảnh tượng đạn hạt nhân nổ tung vậy.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Nhân viên nghiên cứu khoa học bên dưới nhìn nhau. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với định luật vật lý! Uy lực nổ tung của đạn hạt nhân bị ăn?
- Còn nhớ rõ báo cáo ban đầu không?
Lúc này Lưu Minh Kiệt hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Tiểu Yêu Tinh này được tạo thành từ vật chất chưa biết tên, rất có khả năng chính là loại vật chất này, có thể trung hòa nguyên tố phóng xạ! Cụ thể là chuyện gì thì bây giờ không kịp nghiên cứu. Tôi muốn hỏi là, một tiểu hành tinh hoàn toàn không chịu đạn hạt nhân tấn công như vậy thì chúng ta phải ngăn cản bằng cách nào? Các vị nói đi, chúng ta rốt cục phải làm sao bây giờ?
Lưu Minh Kiệt nôn nóng nhìn về phía những người khác trong phòng họp. Biểu cảm của mọi người rất nghiêm túc, không biết nên nói thế nào.
Có thể nói, đạn hạt nhân là vũ khí mạnh nhất là địa cầu có thể lấy ra được hiện nay.
Nếu đạn hạt nhân không được thì còn thứ gì khác được nữa đây?
Lưu Minh Kiệt sốt ruột nói:
- Bây giờ xem ra, tất cả cố gắng của chúng ta trước đó đều đổ xuống sông xuống biển. Dù sao thì trước kia chúng ta vẫn cho rằng đạn hạt nhân có thể gây thương tổn cho Tiểu Yêu Tinh. Hiện nay đã có thể cơ bản khẳng định kế hoạch đã thất bại. Vậy thì vấn đề bây giờ là tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Địa cầu có khoảng bảy tỷ dân số, vô số chủng loại sinh vật tự nhiên.
Một khi Tiểu Yêu Tinh va chạm vào địa cầu thì tất cả đều sẽ biến thành tro bụi!
Người thân, bạn bè, con cái, bề trên của tất cả mọi người ở đây đều sẽ biến mất hết trong vũ trụ mênh mông này.
Cho nên khi Lưu Minh Kiệt nói đến đây thì khóe mắt mọi người đều có nước mắt. Trong lòng mọi người đều nặng trĩu.
Chẳng lẽ địa cầu thật sự cứ thế xong đời rồi sao?
Trương Tiểu Kiếm nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Tinh trên màn hình, nắm chặt tay.
Một khi khiến nó va chạm vào địa cầu thành công thì Tâm Tâm, ba mẹ, đám anh em thân thiết Hồng Lôi đều sẽ chết hết!
Đó lại là cảnh tượng như thế nào?
“Không được, tuyệt đối không thể cho chuyện nảy xảy ra được!”
Trương Tiểu Kiếm không ngừng rít gào trong lòng: “Rốt cục thì Tiểu Yêu Tinh này là cái quỷ quái gì vậy?! Tại sao lại trùng hợp xông về phía địa cầu như vậy?! Tại sao nó lại có thể ăn luôn đạn hạt nhân?! Cái thứ này, chúng ta phải làm gì mới có thể giải quyết được nó đây?!”
Đúng lúc Trương Tiểu Kiếm sốt ruột đầu đầy mồ hôi, cửa phòng họp bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Lý chậm rãi bước vào.
- Tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy ghi hình.
Trợ lý Tiểu Lý vừa vào phòng, gằn giọng:
- Lúc này đã có thể xác định Tiểu Yêu Tinh có thể ăn luôn uy lực của đạn hạt nhân. Tiếp theo phải làm gì đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương