Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhậm Trúc thật sự nghĩ không ra, người ngoài kia sao cứ hở cái là gửi tiền cho anh? Tuy nói tiền thì tốt thật đấy, nhưng mà vừa nãy anh chưa hề làm gì cả, chỉ mới nổi trận lôi đình một hồi với người ta mà thôi, vậy cũng có thể kiếm tiền? Cho nên, thầy Nhậm hạ kết luận cho Tần đại thiếu, ngoài cái mặt trông còn coi được, còn lại chính là một gã "người ngốc nhiều tiền nhanh nhanh tới".

Chờ sau khi thầy Nhậm rửa mặt xong đi ra, lại có chút ngạc nhiên nhìn thấy một túi giấy trên bàn, thông qua hơi nóng bốc lên có thể đoán được, đây hẳn là cơm sáng chuẩn bị cho anh. Nhậm Trúc cảm thấy, chuyện tri kỷ lại thể hiện chỉ số thông minh như vậy tuyệt đối không phải Tần Tông làm được, phỏng chừng là trợ lý hoặc là tài xế của hắn nghĩ tới.

Kết quả, người này cứ phải biểu hiện cảm giác tồn tại của mình: "Nhanh lên lại đây ăn cơm sáng, sau đó để tôi coi anh dạy kèm cho em trai tôi thế nào, nếu anh không có thực học gì, tiền học phí dạy thêm vừa rồi anh cũng phải trả lại cho tôi đấy."

Nhậm Trúc mắt trợn trắng, sau đó ăn hết một túi bánh bao gạch cua kia, hương vị quả thật cũng không tệ lắm, anh đang muốn hỏi một xem mua ở nơi nào, Tần Tông ở bên cạnh đã chống cằm mở miệng: "Ăn ngon đúng không? Xem biểu cảm của anh là biết ăn rất ngon, đây là tôi mua ở tiệm bánh bao nhà lão Thôi. Cái này là bánh bao gạch cua đắt nhất, nhưng cũng có lợi ích thực tế nhất, một cái mới chỉ mười đồng tiền, có phải rất rẻ hay không? Lần sau anh cũng có thể tự mình đi mua."

Nhậm Trúc cảm thấy may mà anh đã ăn hết bốn cái bánh bao kia, bằng không một cái bánh bao còn chưa tới nửa bàn tay đã bán mười đồng tiền, chắc anh sẽ đau lòng chết mất. Dù cho bây giờ tiền tiết kiệm của anh cũng tính là bảy con số, lại còn có nhà có xe, nhưng nếu mỗi ngày ăn bánh bao 10 đồng một cái, anh cũng sẽ dần dần sạt nghiệp.

Vì thế anh không tiếp lời, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Tần Thứ: "Em chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong thì đến thư phòng của thầy bắt đầu học thêm đi."

Tần Thứ cũng là lần đầu tiên đến nhà giáo viên học thêm, nhà nhóc thật ra có không ít giáo viên chuyên nghiệp, nhưng tự mình tới nhà thầy giáo vẫn có chút thấp thỏm nho nhỏ. Vì thế nhóc liền ngó ngó anh hai nhà mình, Tần Tông ở bên cạnh trực tiếp gật đầu: "Nó chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng đi thôi."

Nhậm Trúc đặc biệt muốn nói có liên quan gì tới anh hả? Nhưng nghĩ tới trong nhà thằng nhóc nhất định mời không ít gia sư chuyên nghiệp, cuối cùng đành đồng ý. Đến nỗi Tần Tông nói kiểm tra anh có đúng quy cách hay không ấy à, thầy Nhậm hoàn toàn 'don't care'. Anh sống đến giờ cũng mấy trăm tuổi, cho dù là xem sách cấm cũng không biết nhiều hơn mấy người này bao nhiêu cuốn, huống chi anh thích nhất chính là quốc học và tạp học, mấy đời đều đang nghiên cứu thứ mình yêu thích, nếu mà anh kém hơn những người khác, anh có thể đi chết được rồi.

Tuy nói giữa thế giới với thế giới là có điều bất đồng, nhưng càng đi lên cao, trăm sông đều đổ về một biển, tất cả văn hóa và tinh thần đều là gần nhau.

Vì thế, trong ba giờ kế tiếp, hai anh em nhà họ Tần cứ thế trợn mắt há hốc mồm mà nghe thanh niên nho nhã cao nhã này dẫn chứng phong phú, tư duy phản biện nhanh nhẹn mà giải thích sách giáo khoa của Tần Thứ, thường thường còn sẽ kể mấy câu chuyện nho nhỏ làm ví dụ, để Tần Thứ có thể hiểu rõ hơn ý mà văn chương muốn biểu đạt cùng trọng tâm của nó.

Tần Thứ cảm thấy tất cả vấn đề của nhóc vừa được thầy giáo giảng giải lập tức trở nên rõ ràng và thú vị hẳn lên, nhóc bắt đầu sinh ra hứng thú cực cao đối với điển cố văn học! Mà Tần Tông thì lại là ngốc ngốc nhìn người đàn ông một khi bắt đầu giảng bài bỗng nhiên có vẻ quang mang vạn trượng, từng hành động cử chỉ đều thỏa đáng khéo léo khiến người không rời mắt được kia, cảm thấy trái tim của mình y như mắc bệnh hay gì ấy mà kích động nhảy không ngừng, hắn thậm chí cảm thấy bản thân có thể cứ thế nhìn mãi nhìn mãi, nhìn mãi đến già vậy.

Sự say mê của hai anh em bị tiếng đập cửa của trợ lý đánh vỡ, chờ lúc trợ lý Chúc thật cẩn thận đẩy cửa ra dò hỏi hiện tại đã 11 giờ 40, có muốn ăn cơm trưa hay không, Tần Thứ mới a một tiếng: "Đã đến thời gian ăn cơm trưa luôn rồi sao?"

Tần Tông cũng như ở trong mộng mới tỉnh, cơ mà hắn đặc biệt âm trầm quay đầu, nhìn cậu trợ lý nơm nớp lo sợ ha ha một tiếng: "Biết đã đến giờ còn không đi đặt cơm hộp, cậu muốn tôi gọi điện thoại hay gì?"

Trợ lý Chúc tức khắc nổi da gà đầy người: "Tôi chỉ muốn hỏi khẩu vị của thầy Nhậm một chút mà thôi!" Nói xong câu đó, quả nhiên cậu ta nhìn thấy sắc mặt đại thiếu nhà mình trở nên tốt không ít, ở trong lòng yên lặng lau mồ hôi, còn may cậu ta nhanh trí, bằng không nói chắc bị ném vào biển rộng.

Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, nói với Tần Thứ: "Giữa trưa đi ăn một bữa thật ngon đi, buổi chiều em không cần tới, làm một bộ bài thi mô phỏng, tan học chiều ngày mai ăn cơm chiều xong lại đến tìm thầy, cơ sở của em rất không tồi, chỉ là ở một ít chỗ rất nhỏ không quá lý giải mà thôi, học thêm buổi tối ngày mai nữa là không thành vấn đề."

Lúc này cậu nhóc Tần Thứ khá là tin phục vị thầy giáo giảng dạy hay đến mức khiến mình quên mất thời gian này, nhóc cảm thấy không một gia sư nào ở nhà mình dạy hay như thầy Nhậm, chẳng những rõ ràng dễ hiểu còn đặc biệt thú vị không ấu trĩ: "Vậy là em có thể thi được hạng nhất?"

Nhậm Trúc cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu nhóc: "Yên tâm. Học sinh thầy dạy ra, làm sao cũng phải thi được hạng nhất chứ."

Tần Thứ liền cười y như một đứa ngốc.

Tần Tông ở bên cạnh nhìn em trai nhà mình và thanh niên tương tác với nhau, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu, chỉ muốn tự mình chen vào nói gì đó, vì thế, Tần đại thiếu liền thật sự làm như vậy, hắn lách tới giữa Nhậm Trúc và Tần Thứ, dưới sự trừng mắt nhíu mày của hai người, nói: "À thì, thầy Nhậm hỗ trợ học thêm cũng rất vất vả, bây giờ đi nấu cơm thì cũng trễ rồi, tôi mời thầy Nhậm đi ăn cơm trưa nhé? Đi ăn xương sườn kho tàu, lẩu cay với cá chua ngọt thế nào?"

Khi Nhậm Trúc nghe tên ba món ăn đó, mày hơi nhướn, lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận nhìn về phía anh chàng ngoại trừ tiền ra thì chính là ngáo kia, lúc này thanh niên đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, Nhậm Trúc thế nhưng có chút ngoài ý muốn phát hiện, trên mặt người này vậy mà lại mang lên một tia thấp thỏm.

Cái gã người ngốc nhiều tiền này cũng sẽ khẩn trương? Lúc trước không phải đều là cái tướng làm trời làm đất hả? Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên cười một cái, nụ cười kia tức khắc khiến cho Tần Tông trong lòng kinh hoàng: "Anh, anh, anh cười cái gì?! Tôi, tôi, tôi mời anh ăn cơm bộ anh còn không thích hả?"

Nhậm Trúc cười lắc đầu: "Nào có, rất vinh hạnh đấy chứ đại thiếu. Thêm một món bánh hoa đào thủy tinh đi. Không biết, chỗ mà anh mời tôi ăn có món này không nhỉ?"

Tần Tông đột nhiên há to miệng, mà cậu nhóc Tần Thứ ở bên cạnh trong sự kinh ngạc mang theo kiêu ngạo mở miệng: "Thầy Nhậm, sao thầy biết anh em tính mang thầy đến nhà hàng Tư Trúc vậy? Bánh hoa đào thủy tinh chính là món ăn đặc sắc ở nhà hàng Tư Trúc đấy, mỗi ngày cũng chỉ có giới hạn 100 phần à. Nhưng dù vậy vẫn luôn cung không đủ cầu. Thầy ơi thầy ơi, thầy biết hông? Cái món bánh hoa đào thủy tinh này còn do anh em phát minh ra đó! Ba nói anh hai vốn nên là một đầu bếp, có thể kinh doanh được lớn như thế này, nhất định là đạp nhầm cớt chó rồi."

Sau đó nhóc Tần bị anh trai nhà mình đập một phát thật mạnh vào ót, Tần đại thiếu thẹn quá thành giận: "Vận cớt chó cái gì chứ?! Đó là thành quả do chính anh mày cố gắng ra tới đó có biết không! Lúc anh mày nỗ lực phấn đấu tự hỏi, mày còn đang bú sữa đó!!"

Thế là hai anh em liền quần nhau, mà nom dáng vẻ của cả hai, Nhậm Trúc một tay chống cằm, ở trong lòng yên lặng nhẩm mấy chữ "Nhà hàng Tư Trúc" này.

Đây thật đúng là......

Cơm trưa quả nhiên bọn họ đi nhà hàng Tư Trúc, đây là một trong những dê đầu đàn trong số sản nghiệp của Tần Tông, ông chủ lớn đại giá quang lâm, sau bếp và giám đốc đều muốn lấy ra tay nghề tốt nhất. Lúc này Tần Tông một thân tây trang giày da ngồi ở bên cạnh Nhậm Trúc, ấn trái tim đập bịch bịch của mình mà soi mói từng món ăn mang lên, trong đó có một món cá chua ngọt còn bởi vì bị phê bình dữ quá cho nên cậu cả Tần yêu cầu sau bếp làm lại một lần nữa, chờ phần mới bưng lên, quả nhiên thoạt nhìn càng tươi đẹp một ít.

Nhậm Trúc nghe Tần Tông đĩnh đạc nói, bỗng nhiên hỏi: "Anh biết rõ ràng như thế? Chắc hẳn nấu nướng cũng rất giỏi nhỉ?"

Cậu cả Tần nháy mắt liền ngậm miệng lại.

Cậu Tần nhỏ nhanh chóng bứng luôn gốc gác của ông anh nhà mình: "Không được đâu! Anh hai em rất ghét dao, mỗi lần tay cầm dao, đặc biệt là cái loại dao dài mảnh cắt dưa hấu ấy, đều sẽ run ghê lắm, giống như đột nhiên mắc bệnh động kinh ý. Cho nên tuy rằng ảnh luôn dễ dàng nghiên cứu phát mình ra món mới, hơn nữa học được bí quyết nấu ăn của người khác, nhưng tự ảnh lại hổng nấu được. Ảnh biết mỗi kiếm tiền à."

Cậu Tần nhỏ lại bị ông anh nhà mình đập cho một phát.

Nhậm Trúc lại có hơi ngạc nhiên nhìn Tần Tông, Tần Tông hừ một tiếng: "Không khác lắm. Dù sao tôi không quá thích mấy loại dụng cụ dài dài, luôn cảm thấy sẽ đả thương người. Cái loại đồ vật nguy hiểm này nên cách khỏi người xa một chút thì tốt hơn. Huống chi, nếu thật sự muốn giết người thì cầm dao làm gì? Nào có dứt khoát lưu loát chứ, trực tiếp một phát súng bắn chết xong hết mọi chuyện."

Lúc nói lời này cậu cả Tần hoàn toàn không có một chút hơi thở phản nghịch nào, ngược lại cả người đều có vẻ sắc bén mà âm trầm.

Nhậm Trúc khẽ đè đè ngực mình, cảm thấy nơi đó lại bắt đầu đau rồi: "Đúng vậy, vẫn nên cách xa dao một chút, dù sao về sau có thể trực tiếp lấy đồ ăn gia vị cắt sẵn rồi, rốt cuộc có tiền mà."

Cậu cả Tần tức khắc liền quẫy đuôi: "Đúng vậy đúng vậy! Dù sao ông đây có rất nhiều tiền!"

Nhậm Trúc liền nở nụ cười.

Nhưng mà không đợi anh cười xong, bên ngoài nhà ăn đã vang lên tiếng ồn ào thật lớn, hơn nữa kèm theo một tiếng gào to bất kì ai cũng có thể nghe được:

"Câm miệng cho ông! Cho cô tiền cô còn không cần, có phải cô bị ngu hay không! Ông đây có rất nhiều tiền, cho cô tiền là xem trọng cô!"

Nhậm Trúc: "......" Cái ngôn ngữ thiểu năng trí tuệ trẩu trẩu quen thuộc này...

Anh quay đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua Tần Tông. Khóe miệng Tần Tông khẽ giật, đột nhiên cảm thấy mặt của mình có hơi đau, sau đó lập tức thẹn quá thành giận đứng lên, mẹ nó thiểu năng trí tuệ! Hắn ngược lại muốn xem xem là thằng ngáo đá nào dám ở trong tiệm của hắn gào "Bố mày có rất nhiều tiền!"

Cậu cả Tần nháy mắt đứng lên, đột nhiên hết sức ưu nhã sửa sang lại tây trang của mình một tí, sau đó chân dài vừa bước đã đi nhanh ra ngoài, một loạt động tác này của hắn thật ra khá là đập troai, xém tí nữa đã khiến Nhậm Trúc cho rằng đây là một ông tổng cực kì đứng đắn lại đẹp trai bá đạo ấy chứ.

Chờ mấy người đi theo ra phòng, liền nhìn ở giữa nhà ăn có một thiếu nữ rất xinh đẹp bị một thanh niên lôi kéo, người trước khóc hưng hức như hoa lê dính hạt mưa, người sau thì lại là đầy mặt phẫn nộ.

Thầy Nhậm nhướng mày, ầy...... Cốt truyện cũ mèm nha.

"Từ trước tới giờ tôi chưa từng thích anh, xin anh đừng dây dưa tôi nữa! Người tôi thích trước giờ không phải anh, anh, anh đừng ép tôi có được không?" Dáng vẻ của thiếu nữ thật sự là nhu nhược đáng thương động lòng người.

Nhưng thanh niên kia lại nạt nộ như cũ: "Cho cô tiền là để mắt cô! Chứ một giáo viên nghèo như cô có thể sống được ngày nào tốt à?! Theo tôi, không phải cô có thể làm bà lớn ở nhà cao cửa rộng sao? Mỗi ngày cô bị những người đó chèn ép nói cô nghèo cô cũng cam tâm? Hay cô từ chối tôi là vì cô thích tên Tần Tông kia!?"

Thiếu nữ tựa hồ như bị nói trúng tâm sự, đột nhiên bưng kín miệng nhỏ giọng hét lên một tiếng: "Anh không cần nói bậy! Tôi, tôi mới không có!"

Thanh niên ha hả hai tiếng: "Không có? Không có thì với một giáo viên nghèo như cô, mỗi ngày tới cái quán ăn này làm gì? Nơi này một bữa ít cũng phải hơn một ngàn đồng, chút tiền lương ba cọc ba đồng đó của cô chịu nổi sao?!"

Thầy Nhậm: Ý, cái phát triển này thật ra có một biến chuyển nho nhỏ ta, có thể hóng. Cơ mà không biết người bị yêu thầm có cảm tưởng gì ha?

Anh giương mắt nhìn về phía Tần Tông, sau đó phát hiện trên mặt người này một mảnh lạnh nhạt, đôi giày da sang quý của hắn đạp lên trên sàn nhà đá cẩm thạch, rất nhàn nhã mà đi lên trước, nhìn về phía một nam một nữ kia.

Hai người này đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc.

"Tống Xuân, mày thật sự là càng ngày càng ngu. Bác trai cho mày tiền không phải làm mày tới chơi gái* còn chơi không được, cái công ty kiến trúc của mày sắp đóng cửa mày không biết sao?"

Rich kid tên Tống Xuân kia mở to hai mắt nhìn: "Mày đừng nói bậy! Ngày hôm qua trợ lý còn nói cho tao là tao kiếm lời một ngàn vạn đấy!"

Tần Tông cười, sự trào phúng trong ý cười kia quả thật đột phá phía chân trời luôn: "Cho nên tao nói, mày càng ngày càng ngu. Lúc bác trai đặt tên cho mày ông ấy đã đặt không tốt. Nên gọi là Thông** mới đúng."

Tống Xuân thẹn quá thành giận: "Mày, mày!"

"Tao thế nào? Đây là địa bàn của tao, cả một cái phố này đều là địa bàn của tao, mày muốn làm cái gì tốt nhất nên lắc lắc não. Có bản lĩnh mày đi lên dùng tiền đập chết tao nè, không phải mày có rất nhiều tiền sao? Tao hâm mộ muốn chết luôn."

Tống xuân: "......" A a a a a a a a ông đây sắp bị tức tới nổ phổi rồi!!

Tên kia hung hăng đạp ghế dựa bên cạnh một cái, xoay người đặc biệt dứt khoát lưu loát đi mất. Đừng nói chính hắn không phải đối thủ của Tần Tông, từ phương diện ánh mắt đầu tư và lợi ích thương nghiệp, toàn bộ nhà họ Tống của hắn đều không thể so với cái tên yêu nghiệt Tần Tông đó!! Má nó! Tức chết rồi!

Nhưng mà những người khác trong toàn bộ nhà ăn chỉ thấy, vừa nãy biểu hiện của cậu cả Tần thật đúng là, đẹp trai hết nấc luôn!

Hổng thấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia ánh mắt long lanh nhìn hắn hả!?

Dù là thầy Nhậm cũng không thể không thừa nhận, lúc mà thằng cha này không ngáo đá, thật đúng là rất có khí thế.

Cho nên kế tiếp chính là anh hùng cứu mỹ nhân? Mọi người đều yên lặng nhưng lại nóng bỏng nhìn chăm chú vào thiếu nữ kia với cậu cả Tần.

Kết quả, cậu cả Tần lại lần nữa vả mặt: "Cô nương, nếu cô không có tiền thì đừng tới nơi này. Một người phải nhận rõ giá trị và địa vị của chính mình, ở địa vị nào có giá trị gì thì làm chuyện đó, chuyện không biết tự lượng sức mình thì đừng làm, quá ngu."

Nói xong cậu cả Tần trực tiếp xoay người.

Thiếu nữ hoàn toàn không nghĩ tới Tần đại thiếu sẽ nói như vậy, tức khắc nước mắt liền rơi rào rào: "Có phải anh khinh thường tôi là một giáo viên nghèo hay không?! Nhưng tôi làm một giáo viên, một kỹ sư linh hồn của nhân loại, tôi kiêu ngạo!!"

Nhậm Trúc: "......" Cùng làm kỹ sư linh hồn của nhân loại, tôi rất lo lắng cho cô đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần đại thiếu: Trừ bỏ ngáo ngáo ở trước mặt Trúc, thời gian còn lại tui đẹp trai đến nứt trời!

Nhậm Trúc: Ờ. Nứt nứt nứt.

Ông Trời:......

*Nguyên văn: 马子, tra baidu thì thấy để là gái điếm.

**Nguyên văn: 聪, "đây là chữ Thông trong Thông minh, mà chữ Xuân của thằng kia lại đồng âm vs chữ Xuẩn là ngu, Thông Xuẩn là chửi xéo ngu đó". Chân thành cảm ơn bạn @nthuyen5257 đã khai sáng cho tui:>

Lẩu cay:



Cá chua ngọt:



- --------------------

"Hê lô mọi người, lại là tui đây:)) Tui ngoi lên để trân trọng thông báo với mọi người một tin, a hèm:

Kính thưa toàn thể quý vị, sau thời gian nghỉ dịch dài đằng đẵng tràn đầy thơ mộng và drama, editor tui đây đã quay trở lại trường và bắt đầu những ngày học hết sức 'vui vẻ', 'đẹp đẽ'.

Vì thời gian xa cách nhau quá lâu, các bạn môn học thân yêu đều hết sức nhung nhớ tui, ai cũng muốn cùng tui chơi trò đuổi bắt, thôi thì làm người tốt mà, các bạn ấy muốn chơi thì tui chìu thôi, tui tốt quá mà, đúng hem?

Vậy cuối cùng tui muốn nói là, vì các bạn môn học quá nhiệt tình nên giờ bài tập thuyết trình, lịch học đang rượt tui bạt mạng và tui đang xách cl chạy tám hướng and không có dấu hiệu dừng lại:)

Nên túm cái váy lại là tui chạy thoát được môn nào thì sẽ tranh thủ edit cho mọi người, còn ko thấy tui ngoi lên thì biết rồi ha:)))

Nhiêu đó thôi, bai mọi người~"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...