Viên Y Y gãi đầu: “Bạn...!Bạn tôi mua cho tôi.”
Cô cũng cắn một miếng, ôi, thật sự quá ngon! Tuyệt vời ông mặt trời!
Con trai giỏi quá, rất biết chọn đặc sản, xem ra con trai cô cũng là một nhóc tham ăn, không biết tối hôm qua cô làm mì tôm cà chua trứng cho nó ăn, nó có thích không nữa.
Viên Y Y mở giao diện game, hôm nay con trai vậy mà lại mang về 50 tệ!
Cô lập tức bấm rút tiền.
Diễn viên quần chúng một ngày chỉ có 40 tệ, con trai lại mang về cho cô 50 tệ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật tốt.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đến phân cảnh thứ hai của ngày hôm nay.
Lăng Phường nói y tá rất ít khi ra chiến trường, nhưng mà thật không may, hôm nay đạo diễn lại sắp xếp cho y tá lên chiến trường.
Do thiếu diễn viên quần chúng, nên mấy “thương binh” lúc nãy cũng được điều động ra chiến trường.
Chuyên viên hóa trang đi đến từng người để hóa trang cho các diễn viên quần chúng.
Lần này không giống như lúc nãy, phải bôi thêm rất nhiều bụi bẩn lên mặt, thậm chí còn phải dính thêm một chút máu giả nữa.
Viên Y Y kinh ngạc nhìn khuôn mặt mình hiện rõ dấu vết chiến trường dưới bàn tay của chuyên viên hóa trang.
Có lẽ chỉ diễn trong một chốc lát, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy như mình chính là cô y tá phải khiêng cáng cứu thương băng qua làn đạn.
Ánh mắt dần trở nên kiên nghị, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
Đương nhiên là phó đạo diễn sẽ không để đám con gái này cứ thế mà lên chiến trường.
“Trước tiên đi theo sau tổ trưởng của từng nhóm để tập dượt một lần, nhất định phải ghi nhớ tuyến đường, dọc đường đều có gài bom, chỉ cần đi theo đúng tuyến đường này thì sẽ không bị thương.”
Gài...!gài bom...
Phần diễn của Viên Y Y lúc nãy không có cảnh chiến tranh, chỉ cứu chữa thương binh thôi.
Không ngờ lần đầu tiên cô được trực tiếp tham gia cảnh quay cháy nổ lại không phải là với tư cách là khán giả, mà là với tư cách là diễn viên quần chúng tham gia diễn xuất.
Phải...!chạy ngang qua chỗ gài bom, lại còn phải diễn cảnh băng qua chiến trường để cứu chữa thương binh...
Viên Y Y bỗng nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.
Chưa kể, Lăng Phường lại bị chia sang một nhóm khác, hai người phải chạy tách nhau ra.
Trong lòng cô càng thêm bất an.
“Tất cả nhìn cho kỹ, tuy rằng mấy quả bom này đều là hiệu ứng đặc biệt, nhưng mà lỡ như giẫm phải thật thì cũng không phải là chuyện đùa đâu, đi theo sau tôi tập dượt hai lần rồi hẵng quay chính thức, tôi cảnh cáo các người, đừng có tự tìm đường chết!” Tổ trưởng là một người phụ nữ trông khá dữ, cô ấy quát lên.
Viên Y Y đã bắt đầu run rẩy rồi.
Nhưng mà đã bị đẩy vào thế khó, đã đến đây rồi, không thể nào không quay được.
Cô thầm nhủ trong lòng hai lần: Vì kiếm tiền, tất cả đều là vì kiếm tiền.
Trong lòng như được an ủi phần nào, lúc này mới dám đi theo sau tổ trưởng để tập dượt.
Dọc đường quả nhiên có nhìn thấy một số thiết bị gài bom, trước kia xem phim trên TV thấy mấy cảnh cháy nổ này cũng chưa từng tìm hiểu kỹ xem được quay như thế nào, đến lúc chính mình phải diễn thì mới biết nó khó khăn đến mức nào.
“Mọi người chú ý, action!”
Viên Y Y khiêng cáng, khom lưng đi theo sau tổ trưởng.
Khom lưng là để tránh trở thành mục tiêu tấn công của quân địch.
Đúng lúc đi đến một con dốc nhỏ, thì quả bom bên cạnh đột nhiên phát nổ.
Viên Y Y sợ hãi hét ầm lên, tuy rằng đã tập dượt rồi, nhưng khi tiếng nổ chói tai vang lên bên tai, đất đá, mảnh bom bay tứ tung, khói bụi mịt mù, cô vẫn bị dọa sợ!
Cô ném cáng xuống đất, vô thức bỏ chạy ngược trở lại.
Một “thương binh” xông ra, Viên Y Y vội vàng bổ nhào đè “thương binh” xuống đất.
Hai người cùng ngã nhào vào chỗ được chôn bom.
Đạo diễn và mọi người có mặt ở đó đều bị dọa đến hồn bay phách lạc, hét lớn nói chuyên gia xử lý bom nhanh chóng dừng lại.
Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề
Chương 19: 19: Được Giải Cứu
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương