Anh ấy đã đánh cược tất cả những mối quan hệ mà bản thân đã tích lũy được trong nhiều năm qua để giành lấy vai diễn này cho Ninh Dực Trình.
Kết quả Ninh Dực Trình lại từ chối thẳng thừng.
Sau đó anh lại đưa ra yêu cầu đến Thành Đô để tôi luyện.
Sao Lương Bằng có thể không đi theo chứ, nhỡ đâu Ninh Dực Trình có chuyện gì bất trắc, thì vai diễn này coi như bỏ, anh ấy nghĩ đi theo Ninh Dực Trình, đợi đến lúc nào anh chán cái trò trải nghiệm cuộc sống vô bổ này rồi, thì sẽ bàn bạc lại chuyện vai nam chính.
Kết quả, Ninh Dực Trình lại nói không cho anh ấy đi theo...
“Cái này...” Lương Bằng chật vật, muốn nói gì đó để ngăn cản anh.
“Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng không ép.
Nhưng mà...!Bao giờ tôi mới điều chỉnh được trạng thái thì bản thân tôi cũng không biết nữa.” Người đàn ông dựa người ra sau ghế, trên người vẫn còn mặc bộ quân phục đóng vai quần chúng lúc nãy, bởi vì ngã xuống hố nên người anh có chút nhếch nhác, hơn nữa còn bị thương.
Nhưng mà lúc này, dáng vẻ anh lại rất ung dung, ánh mắt sâu thẳm, không hiểu sao lại tạo cho người ta cảm giác cao quý hơn người.
Lương Bằng hoàn toàn bị đánh bại, thôi được rồi...
“Được rồi, nhưng mà cậu cũng phải hứa với tôi.
Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được tái diễn nữa!” Anh ấy cũng có giới hạn của mình.
“Đương nhiên rồi.” Ninh Dực Trình đồng ý rất dứt khoát.
Một lúc sau, Lương Bằng vẫn cảm thấy rất khó chịu, không nhịn được hỏi:
“Cậu nói tôi hủy phòng khách sạn rồi, vậy cậu định ở đâu?”
Ánh mắt Ninh Dực Trình lóe lên, Lương Bằng lập tức bỏ cuộc: “Được rồi được rồi, tôi không hỏi nữa là được chứ gì?”
...
Viên Y Y về đến nhà, lúc tắm rửa mới phát hiện ra trên người mình có rất nhiều vết bầm tím, thậm chí còn có cả những chỗ trầy da chảy máu.
Cô tắm rửa xong, nhịn đau bôi thuốc.
Trước kia cô không hề cảm thấy làm diễn viên quần chúng có gì vất vả, hôm nay bản thân suýt chút nữa thì xảy ra chuyện bởi vì cảnh quay cháy nổ, lúc này cô mới hiểu ra, không có ngành nghề nào là nhàn nhã cả.
Nhất là diễn viên quần chúng.
Trước kia cô có bạn bè trong đoàn phim nâng đỡ, nhưng mà những người như Lăng Phường, Lục Vân, họ đến đây một thân một mình, bị ấm ức cũng chẳng có ai an ủi, đều dựa vào lòng nhiệt huyết mà kiên trì.
Trước kia cô cũng từng trò chuyện với Lăng Phường và những người khác.
“Rốt cuộc tại sao mọi người lại muốn làm diễn viên quần chúng, một ngày chỉ có 40 tệ, ra ngoài làm thêm gì cũng được nhiều tiền hơn là làm cái này.”
Lục Vân lại nói với cô một lý lẽ khác: “Chẳng có diễn viên quần chúng nào muốn làm diễn viên quần chúng cả đời cả.
Cô nhìn những người kia tập võ đấy, bọn họ treo mình trên dây cáp, làm diễn viên đóng thế, có lúc còn phải diễn vai bị đánh nữa.
Cô nói xem tại sao họ lại muốn làm như vậy? Bởi vì ngoài việc kiếm cơm, thì họ còn hy vọng một ngày nào đó có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Người có thể nổi tiếng quả thực hiếm hoi, nhưng mà đối với chúng tôi mà nói, ra ngoài làm thêm, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào leo lên được vị trí cao, nhưng diễn xuất thì khác, cơ hội đối với tất cả mọi người đều công bằng như nhau.”
Lúc này, nhìn những vết thương trên người, Viên Y Y cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc có cái gọi là công bằng hay không...
Cô đang định nấu cơm thì điện thoại reo lên.
Là Ninh Dực Trình gọi đến, cô luống cuống nghe máy: “Anh gì ơi, tiền thuốc men của anh hết bao nhiêu vậy?”
Ninh Dực Trình: “...”
Viên Y Y thấy anh không trả lời, tưởng rằng tiền thuốc men rất đắt đỏ, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cắn răng nói: “Bây giờ...!tuy kinh tế tôi hơi eo hẹp, nhưng mà anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tạm thời tôi chưa có tiền, khi tôi có tiền sẽ trả anh sau.”
Ninh Dực Trình không nhịn được ngắt lời: “Bên cô có thông tin cho thuê nhà nào không?”
Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề
Chương 22: Chương 22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương