Ngay sau đó, bọn họ được đưa đến một phòng riêng.
Viên Y Y phải mất một lúc mới có thể thích ứng được với ánh sáng mờ ảo và mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng riêng.
Có thể dùng bốn chữ “khói thuốc mù mịt” để miêu tả.
Trên ghế sofa trong phòng riêng có mấy người đàn ông bụng phệ, đầu tóc bóng nhẫy đang ngồi, phía bên kia cũng có mấy cô gái đang ngồi.
Một người trong số đó cười nói: “Đến đông đủ rồi chứ, lại đây, lại đây ngồi đi.”
Mấy cô gái đến trước hơi do dự một chút, đang định đi qua, thì thấy Lục Vân đi đầu, bọn họ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức chen lấn xô đẩy đi qua đó.
Bây giờ chỉ còn lại Viên Y Y và Lăng Phường vẫn đứng im tại chỗ.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, nói đến thử vai cơ mà...
Tình huống gì vậy...
Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa nhíu mày, hỏi với vẻ mặt hơi khó chịu: “Sao hai cô còn đứng đó làm gì?”
Lục Vân trừng mắt nhìn Lăng Phường và Viên Y Y: “Còn ngây ra đó làm gì? Vị này chính là đạo diễn Quý, còn không mau qua đây kính đạo diễn Quý một ly?”
Viên Y Y và Lăng Phường nhìn nhau, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Chúng tôi... Chúng tôi ngồi bên này là được rồi.” Hai người vội vàng lấy lại tinh thần, đi đến ngồi ở mép ghế sofa cách bọn họ một khoảng.
Ánh mắt Lục Vân trầm xuống, cô ta thành thạo rót cho đạo diễn Quý một ly rượu: “Đạo diễn Quý, đây là hai chị em tốt của em, bọn họ cũng đang làm diễn viên quần chúng, em không lừa anh chứ, trông cũng xinh xắn đấy.”
Quý Siêu khẽ mở mắt, nhìn hai cô gái ngồi bên cạnh, nhan sắc cũng bình thường, cô gái ngồi bên cạnh mình hiểu chuyện hơn, còn biết anh ta không thích con gái ăn mặc kín đáo.
Anh ta đưa tay ôm eo Lục Vân, bưng ly rượu đầy trên bàn lên, đưa đến bên miệng cô ta: “Anh lại thấy em mới là người có tố chất.”
Lục Vân bị anh ta ôm eo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà cô ta biết, đã đến nước này rồi, nếu như lúc này mà đẩy anh ta ra, thì không những không có được thứ mình muốn, mà còn đắc tội với Quý Siêu.
Thế nên cô ta đành phải uống cạn ly rượu.
Viên Y Y và Lăng Phường lại nhìn nhau một lần nữa, đều nhìn thấy ý định muốn bỏ chạy trong mắt đối phương.
…
Ninh Dực Trình tắm rửa xong, đang định xem kịch bản mà Lương Bằng đưa đến lúc trước, nhưng chỉ mới xem qua loa hai lần đã ném sang một bên.
Điện thoại đổ chuông, là Lương Bằng gọi đến.
Ninh Dực Trình không muốn nghe máy, nhưng Lương Bằng vẫn kiên trì gọi thêm hai cuộc nữa.
“Alo.”
Cuối cùng, Ninh Dực Trình cũng nghe máy.
“Ôi, tôi còn tưởng cậu không nghe máy cơ đấy.”
“Có chuyện gì?”
“Bộ phim mà tôi nói với cậu lúc trước, cậu xem kịch bản chưa?”
“Xem rồi, nhưng mà tôi đã nói với anh rồi, tôi muốn...”
“Muốn trải nghiệm cuộc sống, nâng cao kỹ năng diễn xuất đúng không?” Lương Bằng vội vàng cắt lời anh: “Tôi biết cậu nghĩ gì, luôn cảm thấy những gì học được trước kia chỉ là lý thuyết suông. Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng mà đóng vai quần chúng thì hiệu quả cũng có hạn, không bằng nhận vai nam chính này, có thể học hỏi được nhiều thứ hơn cơ mà?”
Ninh Dực Trình đau đầu nói: “Được rồi, tạm thời anh đừng liên lạc với tôi nữa, để tôi yên tĩnh một thời gian.”
Anh vừa định cúp máy, thì Lương Bằng lại nói: “À đúng rồi, nói cho cậu biết này, vừa nãy tôi gặp Quý Siêu ở hội sở Đường Triều.”
Động tác của Ninh Dực Trình khựng lại, đưa điện thoại lên tai lần nữa.
Lương Bằng tiếp tục nói: “Tên Quý Siêu đó đúng là ngựa quen đường cũ, tôi thấy tài xế của anh ta lại dẫn mấy cô gái xinh đẹp đến phòng riêng, vẫn là trò cũ. Haizz, đúng là có lừa bao nhiêu cô gái cũng không hết. Mấy cô gái bây giờ vì muốn nổi tiếng mà bất chấp tất cả, cái gì cũng dám làm.”
Ninh Dực Trình lập tức mất hứng thú: “Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Lương Bằng lại nói thêm một câu: “À đúng rồi, trong số mấy cô gái đó, tôi thấy có cô gái diễn viên quần chúng - người đã khiến tay cậu bị thương lúc trước.”
“Cái gì?” Ninh Dực Trình trầm giọng hỏi.
Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề
Chương 33
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương