Lương Bằng vừa định gọi điện thoại, thì có một ông lão say khướt đi từ trong góc ra, ôm chầm lấy cổ Lương Bằng: “Nói không say không về mà, ranh con lại chạy ra ngoài này trốn rượu à.”
Ông lão này sức lực rất lớn, Lương Bằng bị ông ấy kéo đi loạng choạng mấy bước.
“Ông Đường, ông đến đúng lúc lắm, bạn của tôi đang bị bảo vệ của hội sở nhà ông làm khó.” Lương Bằng cười khổ nói.
Đám bảo vệ nhìn rõ người đến, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch: “Sếp Đường!”
Người này không phải là cậu chủ Đường, mà là chính ông chủ Đường của bọn họ... Hơn nữa, còn đang kéo người ta uống rượu nữa chứ...
Bọn họ sợ đến mức run rẩy, quay đầu trừng mắt nhìn hai cô gái, đúng là xui xẻo mà, chỉ vì hai con nhỏ này mà lại đắc tội với ông chủ! Xong đời rồi, lần này bọn họ chắc chắn sẽ bị xử lý rất thảm!
Đường Mạnh Triều trừng mắt nhìn đám bảo vệ: “Cút cút cút… Cút hết cho ông!”
Lương Bằng cạn lời.
Nói hay lắm mà, đại ma vương cơ đấy, anh ấy còn định lôi sếp Đường ra để dọa đám bảo vệ này cơ mà. Kết quả, đại ma vương uống say quá, vừa mở miệng đã lộ tẩy.
Nhưng anh ấy ngạc nhiên phát hiện ra, sếp Đường say bí tỉ như vậy mà cũng đủ dọa cho đám bảo vệ này sợ tè ra quần rồi.
Anh ấy cười lạnh nói: “Nghe thấy chưa hả? Còn không mau cút đi!”
Đám bảo vệ khóc lóc thảm thiết, tự dưng lại đi đắc tội với sếp Đường, chắc là bọn họ sống không thọ mất.
Tên dẫn đầu lấy hết can đảm, cúi đầu khúm núm giải thích: “Sếp Đường, hai cô gái này là người của phòng bao Quý Siêu...”
Không nói thì thôi, vừa nghe thấy vậy, Đường Mạnh Triều lập tức đưa ngón tay ra vẽ một vòng tròn, ra hiệu cho hắn ta quay người lại.
Tên bảo vệ ngoan ngoãn nghe lời, quay người lại, Đường Mạnh Triều giơ chân đạp thẳng vào mông hắn ta, hắn ta loạng choạng ngã nhào về phía trước, đè lên mấy người khác.
“Quý Siêu thì tính là cái thá gì! Dám… Dám làm phiền ông đây uống rượu!”
Lũ bảo vệ không dám ở lại thêm giây phút nào nữa, vội vàng chạy mất dạng.
Viên Y Y và Lăng Phường trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng nghẹt thở này.
Đuổi người đi rồi, Đường Mạnh Triều lại định kéo Lương Bằng quay lại tiếp tục uống.
Lương Bằng quay đầu lại thấy hai cô gái vẫn còn đứng ngây ra đó, lạnh lùng nói: “Hai cô còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau về đi?”
Lúc này Viên Y Y và Lăng Phường mới hoàn hồn, chạy biến mất dạng.
Chạy một mạch đến tận cổng hội sở Đường Triều, Lăng Phường mới vỗ trán nói: “Vừa nãy là ai vậy nhỉ, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn người ta nữa.”
“Không sao, tôi biết người đó, lát nữa tôi sẽ đi cảm ơn anh ấy sau.” Viên Y Y trầm ngâm nói.
Lương Bằng quay về phòng bao, không nhịn được gọi điện cho Ninh Dực Trình.
Lần này Ninh Dực Trình nghe máy rất nhanh.
“Chậc chậc, cô bé diễn viên quần chúng kia của cậu gặp rắc rối rồi, cậu nói xem tôi nên cứu hay không đây?” Lương Bằng đột nhiên muốn trêu chọc Ninh Dực Trình một chút.
Trực giác mách bảo anh ấy, Ninh Dực Trình có vẻ rất hứng thú với cô gái này.
“Cô ấy làm sao?” Quả nhiên, Ninh Dực Trình lập tức trầm giọng hỏi.
“Chắc là xảy ra chút mâu thuẫn với Quý Siêu, tôi thấy cô ấy đang giằng co với mấy tên bảo vệ ở hành lang.”
“Vậy sao anh còn chưa đi cứu người?”
“Cậu đang ở trong xe à?” Lương Bằng nghe thấy tiếng còi xe.
“Tôi đến ngay.”
“Chắc cậu không kịp nữa đâu.” Lương Bằng nhịn cười nói, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà.
Ai bảo cái tên nhóc con không biết trời cao đất dày này cứ khăng khăng muốn chạy đi đóng vai quần chúng làm gì.
“Cứu cô ấy.” Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng lạnh lẽo, ẩn chứa sự tức giận khó tả.
Lương Bằng nhướng mày, dựa người ra sau ghế sofa: “Vậy còn vai diễn mà tôi nói với cậu lúc trước thì sao?”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây: “Tôi nhận.”
Lương Bằng lập tức cúp máy.
Hahahahahaha!
Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề
Chương 36
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương