“Ghế sofa!”
“Hàng đầu!”
“Ôi mẹ ơi, để con khóc một chút, một ngày con refresh mấy chục lần! Cuối cùng cũng đợi được rồi!”
“Chưa bao giờ tôi mong con trai mình về nhà mà lại nôn nóng như mong Muộn Độn Nhi về nhà, mỗi ngày đều lo lắng cho nó cả trăm lần, đúng là nỗi lòng của người mẹ!”
“Hahaha, mẹ ơi, con có thể nói là con đã mở Google Map ra xem thử Kumamoto ở đâu không? Trời ơi, Muộn Độn Nhi chạy xa thế!”
“Phải nói là đạo cụ của chủ thớt đạt điểm tối đa, bưu thiếp mà chủ thớt đăng là ảnh chụp chung của Muộn Độn Nhi và Kumamon, phông nền phía sau là Thành phố Kumamoto, còn đặc sản mà Muộn Độn Nhi mang về cho chủ thớt đều là đặc sản nổi tiếng của Kumamoto, không chê vào đâu được, điểm tuyệt đối!”
“Du học sinh Nhật Bản đi ngang qua. Dịch giúp mọi người: 1. Pudding xoài Kumamoto 5 cái; 2. Kẹo mềm vị dâu Kumamoto; 3. Trà bưởi Kumamoto; 4. Bánh rán rễ sen Kumamoto; 5. Bánh quy bơ Kumamoto... Tại sao tôi phải làm chuyện này chứ... Tôi đói rồi...”
“Aaa, ghen tị với chủ thớt quá. Muốn đi cướp phải làm sao đây!”
“2333, trà bưởi Kumamoto, 666...”
Nhìn những bình luận vui vẻ của mọi người, Viên Y Y sung sướng cất đặc sản đi.
Lúc này cô mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng, đi xem Muộn Độn Nhi mang về bao nhiêu tiền.
Trời ơi!
199 tệ!
Ôi trời, dù cô có tìm được việc ở công hội, thì nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục tệ.
Vậy mà Muộn Độn Nhi có thể mang về cho cô nhiều tiền như vậy.
Cô không biết phải làm sao...
Như vậy có ổn không?
“Con trai à, như vậy con vất vả quá đúng không... Kiếm tiền khó lắm, con ở bên ngoài cứ ăn ngon mặc đẹp là được rồi, thật ra không cần phải mang về cho mẹ nhiều như vậy đâu...”
Muộn Độn Nhi: Nghe nói mẹ bị cà khịa, mang đồ ngon cho mẹ nè, ôm một cái!
Cô cảm thấy hơi áy náy.
Chẳng lẽ do cô đã rút hết số tiền trước đó rồi, nên con trai mới nghĩ cô đang cần tiền gấp, nên mới cố gắng mang về nhiều tiền cho cô.
Cô nhớ ra lúc nãy có một bạn trên mạng nói đã xem Google Map rồi, Kumamoto rất xa.
Trong lòng cô bỗng thấy đau xót, chẳng lẽ con trai cố tình chạy xa như vậy để mang về nhiều quà và tiền cho cô sao...
Cô phải nghĩ cách làm gì ngon ngon cho con trai mới được!
Bây giờ đã hơi muộn rồi, cô quyết định về nhà làm đồ ăn ngon cho con trai.
Nhưng lại đụng mặt thầy Triệu, lâu rồi không gặp, cô cảm thấy rất thân thiết.
“Thầy Triệu!” Viên Y Y vui vẻ gọi.
“Ôi, đây chẳng phải là Y Y sao!” Trên tay thầy Triệu cầm một cuốn sổ lớn, bên trong ghi đầy tên, chắc chắn đến chọn diễn viên.
“Chú đến chọn diễn viên ạ? Con không làm phiền chú nữa.” Thấy thầy Triệu có vẻ đang bận, Viên Y Y cũng không tiện quấy rầy.
Thầy Triệu kéo cô lại: “Sao lại bận như vậy được, chú vẫn còn chút thời gian, nói chuyện một lát đi, chú nghe nói con xảy ra mâu thuẫn với Quý Siêu à?”
Viên Y Y le lưỡi, chuyện tốt thì giấu nhẹm, chuyện xấu đồn xa: “Sao chú cũng biết rồi...”
“Haizz, phim trường chỉ có nhiêu đây, chuyện gì cũng có thể lan truyền khắp nơi trong chớp mắt, chuyện lần này con đừng lo lắng, rất nhiều người không ưa Quý Siêu, hắn ta không dám làm gì con đâu, dù không có Lương Bằng, hắn ta cũng không dám bắt nạt con!”
Viên Y Y cảm động nói: “Thầy Triệu...”
Thầy Triệu xua tay: “Thôi được rồi, cô bạn thân Cố Manh của con vẫn luôn rất lo lắng cho con, lúc nào cũng tìm đến chú nói muốn cho con một cơ hội, dạo này chú bận quá, đợi chú rảnh sẽ tìm cho con một vai phụ, cho con có cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh, thế nào?”
Viên Y Y vô cùng cảm động: “Thầy Triệu, thật sự cảm ơn chú.”
“Haha, không có gì, cô gái nhỏ, cố lên nhé!”
Trên đường về nhà, cô lại mở game ra muốn xem con trai, không ngờ game lại hiện lên một dòng thông báo.
[Thông báo của hệ thống: Game có phiên bản mới, bạn có muốn cập nhật không?]
Cái gì?
Sao lại có phiên bản mới nữa?
Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề
Chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương