Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại
Chương 16
Truyện chỉ đăng chính thức trên W.a.t.t.p.a.d của Đa Diện Chung Danh!
---Chương 16---
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.
Lúc Cố Thanh Vân được đẩy ra ngoài, Nguyệt Cốc trợn tròn mắt nhìn đôi tai lông xù. Bà đưa tay lên ôm trái tim đang đập bình bịch của mình, như một cô gái trẻ khi nhìn thấy những thứ dễ thương, Nguyệt Cốc kích động đến mức muốn nhào nắn cậu nhóc đáng yêu kia một phen.
Kìm chế lắm bà mới không làm thế thật. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Vân, Nguyệt Cốc không nỡ làm phiền cậu.
"Mẹ, chúng ta cần nói chuyện với những bác sĩ ngoài kia một chút", Bạch Hiển nhắc khéo mẹ của mình về những ánh mắt đang tò mò đứng ngoài cửa nhìn kia.
Nguyệt Cốc hiểu ý gật đầu, "Mẹ đã sớm chuẩn bị rồi, họ sẽ không dám nói lung tung đâu".
Nói xong bà vẫn đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng ngăn những ánh mắt từ bên ngoài.
Bạch Hiển cố gắng dịch người, muốn lại gần hơn bên giường của Cố Thanh Vân. Cơn đau nhức ở chân chẳng cản được mong muốn của y.
Nhìn cậu nhóc yên lặng ngủ bên cạnh mình, Bạch Hiển không nhịn được phải cảm thán. Tiểu yêu này càng nhìn càng thấy thật dễ thương.
- ---
Ở một nơi khác, phòng ViP nhà hàng nổi tiếng Stary, một cuộc gặp mặt đang diễn ra. Trên bàn tiệc, cha Bạch đang ngồi cùng ba vị khách khác.
Có hai người nước ngoài. Một người chắc cũng tầm tuổi cha Bạch, người bên cạnh thì khá trẻ, tầm 26 27 tuổi.
Người còn lại là một người đàn ông nhìn rất khôn khéo. Bên trán của ông ta có một vết sẹo mờ, đôi mắt rất sáng, nụ cười lúc nào cũng ẩn hiện trên môi.
"Ngài Johnson, số vũ khí đó chúng tôi sẵn sàng tăng thêm 10% so với giá ban đầu", người đàn ông thuần thục sử dụng tiếng Anh nói với hai người nước ngoài.
Johnson là người đàn ông lớn tuổi hơn kia, ông ta nhướn mày "Chà, quả là một đề nghị hấp dẫn".
Ông ta nói xong câu này rồi ngừng, chậm rãi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của Phan Văn, Johnson nở một nụ cười thương mại.
"Nhưng quý ngài Phan có biết cũng có một vị khác muốn số vũ khí đó. Họ sẵn sàng trả cho chúng tôi 15% giá gốc".
Phan Văn nghe Johnson nói, nụ cười bên môi hơi cứng lại. Đôi mắt mang theo chút tính toán, Phan Văn cười hỏi.
"Ồ, không biết là vị khách nào lại có thể ra tay hào phóng như thế nhỉ. Thật khiến cho tôi mở mắt ngưỡng mộ", mỗi một cuộc giao dịch trên bàn tiệc đều là trận chiến tâm lý. Phan Văn nâng ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly. Hoàn toàn không để người khác nhìn ra bản thân đang có chút nôn nóng nào.
"Thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng", Johnson nói xong, liếc nhìn cha Bạch một cái, ông ta tiếp tục nói, "Không dám giấu gì các vị, ông chủ chúng tôi vốn không quan tâm đến tiền bạc lắm. Muốn có được số hàng này chỉ bằng tiền, e là hơi khó".
Cha Bạch cùng Phan Văn âm thầm nhíu mày. Phan Văn siết chặt ly rượu, ép bản thân phải bình tĩnh.
Bầu không khí đột ngột im lặng có chút căng thẳng.
Cậu thanh niên vốn vẫn ngồi yên bên cạnh Johnson đột nhiên lấy từ trong túi áo một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Johnson.
Johnson hơi ngạc nhiên, nhận lấy tấm thiệp mời, lại dùng ánh mắt dò hỏi. Thấy cậu thanh niên gật đầu, ông ta mới đưa tấm thiệp cho Phan Văn.
"Nếu các ngài có thể gây ấn tượng với ông chủ của chúng tôi, biết đâu chừng phần thắng sẽ đảo chiều".
Phan Văn nghe lời ám chỉ của Johson, vội vã đưa tay nhận lấy tấm thiệp, đáp lại "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng để khiến ngài ấy hài lòng".
"Tôi còn có công việc chưa hoàn thành. Tôi xin phép được rời đi trước", Johnson nói xong cùng thanh niên đứng dậy, không chần chừ rời đi.
Đợi căn phòng trở về sự yên tĩnh, Phan Văn mới buông nụ cười xuống. Khí chất lập tức trở nên sắc bén hơn hẳn, ông ta không quan tâm hình tượng tháo cái cà vạt đang thắt trên cổ ra, cầm ly rượu vang ngửa cổ uống cạn.
Cha Bạch từ đầu đến cuối vẫn chỉ ngồi một bên không lên tiếng. Ông ngó thời gian trên đồng hồ đeo tay, thấy thời gian dài hơn dự kiến. Cha Bạch không dấu vết nhíu mày che giấu đi sự nôn nóng muốn rời đi.
"Cơ hội ngài cho, tôi lại lãng phí mất rồi", Phan Văn thở dài.
"Không đâu, cuộc hẹn này coi như quà đáp lễ. Ngày hẹn gặp chính thức địa điểm là khách sạn Y, thứ 7 tuần sau", cha Bạch nhắc lại.
Nhìn Phan Văn chán nản, cha Bạch cũng không định mở lời giúp đỡ. Vốn muốn có được một tấm thiệp gặp mặt với Brani rất khó, cha Bạch thời trẻ từng có ơn cứu mạng đối với Brani nên mới được ưu ái. Giờ ông dùng ơn tình đó giúp Phan Văn lấy được một tấm thiệp đã là hết lòng rồi.
Phan Văn là phó bang chủ bang Thanh Hải, bang xã hội đen lớn thứ hai chỉ sau nhà họ Cố một chút. Toàn bộ phần cảng biển phía Bắc của thành phố này đều thuộc quyền quản lý của bang Thanh Hải. Người cha Bạch nhờ điều tra chuyện tai nạn xe của Bạch Hiển là anh trai của Phan Văn, Phan Hải Kính.
Cha Bạch sắp xếp cuộc gặp này nhằm lấy được tấm thiệp chính thức gặp Brani cho bang Thanh Hải. Cố Trình chơi trong tối, vậy ông cũng sẽ chơi cùng hắn ta. Đầu tư vào một băng nhóm có khả năng đối đầu được với nhà họ Cố là sự lựa chọn của ông.
Nhưng chuyện Johnson nói khiến ông có linh cảm không lành. Một mối làm ăn ngon thế này, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không ngồi yên mà nhìn.
"Bên phía nhà họ Cố, mấy người cũng cần chú ý một chút", cha Bạch dặn Phan Văn, ông nhíu mày, "Chuyện giao dịch cùng Brani, chỉ nên để thân tín biết, đề phòng nội gián".
Phan Văn gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng. Brani không thiếu tiền, vì vậy cần kiếm được thứ có thể khiến hắn hứng thú thì may ra mới có cơ hội chiếm được số hàng này.
Nếu có được trong tay số vũ khí này, bang Thanh Hải sẽ không phải núp phía sau cái bóng của nhà họ Cố nữa.
"À đúng rồi, người trẻ tuổi đi cùng Johson vừa nãy, sao tôi cứ thấy cậu ta kì kì", Phan Văn gãi cằm, để hình dung thì người thanh niên đó mang đến cho ông ta cảm giác rất thần bí.
Cha Bạch uống nốt ly rượu trên tay sau đó đứng lên, ông mặc lại áo khoác. Trước khi rời đi, cha Bạch thả lại một câu khiến Phan Văn suýt sặc, "Cháu trai của Brani đấy".
"Cái gì! Sao chuyện quan trọng như thế ngài lại không sớm nói cho tôi biết? Bạch tổng à!", Phan Văn gọi với theo nhưng cánh cửa phòng đã sớm khép lại.
Xe của thư kí chờ sẵn ở cửa, cha Bạch lên xe lập tức muốn đến bệnh viện thăm con trai. Ông tháo cà vạt cùng áo vest để sang một bên, mệt mỏi thở dài. Đêm qua ông bận rộn liên hệ đủ chỗ nên chẳng ngủ được mấy, giờ cảm thấy đầu óc cứ lâng lâng.
"Đúng là già rồi", cha Bạch than thở. Hồi trẻ ông còn thức mấy đêm liền mà vẫn chẳng hề gì. Giờ thì ông chịu thôi.
Xe chạy từ nhà hàng đến bệnh viện mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cha Bạch đi vào phòng bệnh, Nguyệt Cốc cùng Bạch Vũ Tri đều vừa ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ có Bạch Hiển cùng Cố Thanh Vân đang nằm trên giường bệnh.
Bạch Hiển đang thức, cha Bạch đi đến ngồi xuống ghế cạnh giường.
Thấy nhóc con bên cạnh đang ngủ say, ông bất giác hạ giọng xuống.
"Con cảm thấy cơ thể thế nào?".
"Con rất ổn", Bạch Hiển gật đầu, nhìn vành mắt của cha, y nhíu mày, "Cha nên về nhà nghỉ ngơi, đừng lo cho con".
"Cái thằng nhóc này, xảy ra chuyện như thế con bảo ta không lo làm sao được!", cha Bạch trừng mắt lườm con trai, "Chuyện hôm nay rốt cuộc là làm sao? Sao thằng bé lại bị thương nặng hơn thế kia?".
Bạch Hiển mím môi nói lại cho cha Bạch nghe tình huống lúc đó. Đến đoạn Cố Thanh Vân đánh nhau với gã đàn ông, cha Bạch cũng sợ đến tái cả mặt.
"Sao thằng bé lại liều thế cơ chứ! Thật là!", cha Bạch làm như đang trách mắng, nhưng sự quan tâm và biết ơn trong ánh mắt của ông lại khiến lời nói trở nên thân mật tựa như người cha già đang lo cho đứa con không biết yêu thương bản thân.
Bạch Hiển mím môi, "Cha, đã điều tra ra là ai chưa ạ?".
Cha Bạch trầm trọng lắc đầu, "Đối phương che giấu rất tốt. Mọi đầu mối tra được đều vô dụng".
Hai cha con lâm vào im lặng. Cha Bạch vuốt cái trán đang đau nhức, lông mày ông bất giác nhíu chặt.
"Cha, cha về nghỉ ngơi đi", Bạch Hiển không để cha Bạch cự tuyệt nói tiếp, "Tạm thời chúng ta cứ bình tĩnh đã. Còn chưa biết được thân phận kẻ địch, không thể để kiệt sức được".
Cha Bạch nhấp môi, thấy con trai nói cũng đúng. Ông không thể cậy mạnh như khi còn trẻ được.
"Ừ vậy thôi con nghỉ đi, cha trở về trước. Có chuyện nhớ phải gọi cho cha".
"Vâng", Bạch Hiển nhìn bên tóc mai của cha mới mấy hôm đã có thêm rất nhiều tóc bạc. Y rũ mắt che đi cảm xúc trong mắt mình.
---Chương 16---
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.
Lúc Cố Thanh Vân được đẩy ra ngoài, Nguyệt Cốc trợn tròn mắt nhìn đôi tai lông xù. Bà đưa tay lên ôm trái tim đang đập bình bịch của mình, như một cô gái trẻ khi nhìn thấy những thứ dễ thương, Nguyệt Cốc kích động đến mức muốn nhào nắn cậu nhóc đáng yêu kia một phen.
Kìm chế lắm bà mới không làm thế thật. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Vân, Nguyệt Cốc không nỡ làm phiền cậu.
"Mẹ, chúng ta cần nói chuyện với những bác sĩ ngoài kia một chút", Bạch Hiển nhắc khéo mẹ của mình về những ánh mắt đang tò mò đứng ngoài cửa nhìn kia.
Nguyệt Cốc hiểu ý gật đầu, "Mẹ đã sớm chuẩn bị rồi, họ sẽ không dám nói lung tung đâu".
Nói xong bà vẫn đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng ngăn những ánh mắt từ bên ngoài.
Bạch Hiển cố gắng dịch người, muốn lại gần hơn bên giường của Cố Thanh Vân. Cơn đau nhức ở chân chẳng cản được mong muốn của y.
Nhìn cậu nhóc yên lặng ngủ bên cạnh mình, Bạch Hiển không nhịn được phải cảm thán. Tiểu yêu này càng nhìn càng thấy thật dễ thương.
- ---
Ở một nơi khác, phòng ViP nhà hàng nổi tiếng Stary, một cuộc gặp mặt đang diễn ra. Trên bàn tiệc, cha Bạch đang ngồi cùng ba vị khách khác.
Có hai người nước ngoài. Một người chắc cũng tầm tuổi cha Bạch, người bên cạnh thì khá trẻ, tầm 26 27 tuổi.
Người còn lại là một người đàn ông nhìn rất khôn khéo. Bên trán của ông ta có một vết sẹo mờ, đôi mắt rất sáng, nụ cười lúc nào cũng ẩn hiện trên môi.
"Ngài Johnson, số vũ khí đó chúng tôi sẵn sàng tăng thêm 10% so với giá ban đầu", người đàn ông thuần thục sử dụng tiếng Anh nói với hai người nước ngoài.
Johnson là người đàn ông lớn tuổi hơn kia, ông ta nhướn mày "Chà, quả là một đề nghị hấp dẫn".
Ông ta nói xong câu này rồi ngừng, chậm rãi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của Phan Văn, Johnson nở một nụ cười thương mại.
"Nhưng quý ngài Phan có biết cũng có một vị khác muốn số vũ khí đó. Họ sẵn sàng trả cho chúng tôi 15% giá gốc".
Phan Văn nghe Johnson nói, nụ cười bên môi hơi cứng lại. Đôi mắt mang theo chút tính toán, Phan Văn cười hỏi.
"Ồ, không biết là vị khách nào lại có thể ra tay hào phóng như thế nhỉ. Thật khiến cho tôi mở mắt ngưỡng mộ", mỗi một cuộc giao dịch trên bàn tiệc đều là trận chiến tâm lý. Phan Văn nâng ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly. Hoàn toàn không để người khác nhìn ra bản thân đang có chút nôn nóng nào.
"Thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng", Johnson nói xong, liếc nhìn cha Bạch một cái, ông ta tiếp tục nói, "Không dám giấu gì các vị, ông chủ chúng tôi vốn không quan tâm đến tiền bạc lắm. Muốn có được số hàng này chỉ bằng tiền, e là hơi khó".
Cha Bạch cùng Phan Văn âm thầm nhíu mày. Phan Văn siết chặt ly rượu, ép bản thân phải bình tĩnh.
Bầu không khí đột ngột im lặng có chút căng thẳng.
Cậu thanh niên vốn vẫn ngồi yên bên cạnh Johnson đột nhiên lấy từ trong túi áo một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Johnson.
Johnson hơi ngạc nhiên, nhận lấy tấm thiệp mời, lại dùng ánh mắt dò hỏi. Thấy cậu thanh niên gật đầu, ông ta mới đưa tấm thiệp cho Phan Văn.
"Nếu các ngài có thể gây ấn tượng với ông chủ của chúng tôi, biết đâu chừng phần thắng sẽ đảo chiều".
Phan Văn nghe lời ám chỉ của Johson, vội vã đưa tay nhận lấy tấm thiệp, đáp lại "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng để khiến ngài ấy hài lòng".
"Tôi còn có công việc chưa hoàn thành. Tôi xin phép được rời đi trước", Johnson nói xong cùng thanh niên đứng dậy, không chần chừ rời đi.
Đợi căn phòng trở về sự yên tĩnh, Phan Văn mới buông nụ cười xuống. Khí chất lập tức trở nên sắc bén hơn hẳn, ông ta không quan tâm hình tượng tháo cái cà vạt đang thắt trên cổ ra, cầm ly rượu vang ngửa cổ uống cạn.
Cha Bạch từ đầu đến cuối vẫn chỉ ngồi một bên không lên tiếng. Ông ngó thời gian trên đồng hồ đeo tay, thấy thời gian dài hơn dự kiến. Cha Bạch không dấu vết nhíu mày che giấu đi sự nôn nóng muốn rời đi.
"Cơ hội ngài cho, tôi lại lãng phí mất rồi", Phan Văn thở dài.
"Không đâu, cuộc hẹn này coi như quà đáp lễ. Ngày hẹn gặp chính thức địa điểm là khách sạn Y, thứ 7 tuần sau", cha Bạch nhắc lại.
Nhìn Phan Văn chán nản, cha Bạch cũng không định mở lời giúp đỡ. Vốn muốn có được một tấm thiệp gặp mặt với Brani rất khó, cha Bạch thời trẻ từng có ơn cứu mạng đối với Brani nên mới được ưu ái. Giờ ông dùng ơn tình đó giúp Phan Văn lấy được một tấm thiệp đã là hết lòng rồi.
Phan Văn là phó bang chủ bang Thanh Hải, bang xã hội đen lớn thứ hai chỉ sau nhà họ Cố một chút. Toàn bộ phần cảng biển phía Bắc của thành phố này đều thuộc quyền quản lý của bang Thanh Hải. Người cha Bạch nhờ điều tra chuyện tai nạn xe của Bạch Hiển là anh trai của Phan Văn, Phan Hải Kính.
Cha Bạch sắp xếp cuộc gặp này nhằm lấy được tấm thiệp chính thức gặp Brani cho bang Thanh Hải. Cố Trình chơi trong tối, vậy ông cũng sẽ chơi cùng hắn ta. Đầu tư vào một băng nhóm có khả năng đối đầu được với nhà họ Cố là sự lựa chọn của ông.
Nhưng chuyện Johnson nói khiến ông có linh cảm không lành. Một mối làm ăn ngon thế này, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không ngồi yên mà nhìn.
"Bên phía nhà họ Cố, mấy người cũng cần chú ý một chút", cha Bạch dặn Phan Văn, ông nhíu mày, "Chuyện giao dịch cùng Brani, chỉ nên để thân tín biết, đề phòng nội gián".
Phan Văn gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng. Brani không thiếu tiền, vì vậy cần kiếm được thứ có thể khiến hắn hứng thú thì may ra mới có cơ hội chiếm được số hàng này.
Nếu có được trong tay số vũ khí này, bang Thanh Hải sẽ không phải núp phía sau cái bóng của nhà họ Cố nữa.
"À đúng rồi, người trẻ tuổi đi cùng Johson vừa nãy, sao tôi cứ thấy cậu ta kì kì", Phan Văn gãi cằm, để hình dung thì người thanh niên đó mang đến cho ông ta cảm giác rất thần bí.
Cha Bạch uống nốt ly rượu trên tay sau đó đứng lên, ông mặc lại áo khoác. Trước khi rời đi, cha Bạch thả lại một câu khiến Phan Văn suýt sặc, "Cháu trai của Brani đấy".
"Cái gì! Sao chuyện quan trọng như thế ngài lại không sớm nói cho tôi biết? Bạch tổng à!", Phan Văn gọi với theo nhưng cánh cửa phòng đã sớm khép lại.
Xe của thư kí chờ sẵn ở cửa, cha Bạch lên xe lập tức muốn đến bệnh viện thăm con trai. Ông tháo cà vạt cùng áo vest để sang một bên, mệt mỏi thở dài. Đêm qua ông bận rộn liên hệ đủ chỗ nên chẳng ngủ được mấy, giờ cảm thấy đầu óc cứ lâng lâng.
"Đúng là già rồi", cha Bạch than thở. Hồi trẻ ông còn thức mấy đêm liền mà vẫn chẳng hề gì. Giờ thì ông chịu thôi.
Xe chạy từ nhà hàng đến bệnh viện mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cha Bạch đi vào phòng bệnh, Nguyệt Cốc cùng Bạch Vũ Tri đều vừa ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ có Bạch Hiển cùng Cố Thanh Vân đang nằm trên giường bệnh.
Bạch Hiển đang thức, cha Bạch đi đến ngồi xuống ghế cạnh giường.
Thấy nhóc con bên cạnh đang ngủ say, ông bất giác hạ giọng xuống.
"Con cảm thấy cơ thể thế nào?".
"Con rất ổn", Bạch Hiển gật đầu, nhìn vành mắt của cha, y nhíu mày, "Cha nên về nhà nghỉ ngơi, đừng lo cho con".
"Cái thằng nhóc này, xảy ra chuyện như thế con bảo ta không lo làm sao được!", cha Bạch trừng mắt lườm con trai, "Chuyện hôm nay rốt cuộc là làm sao? Sao thằng bé lại bị thương nặng hơn thế kia?".
Bạch Hiển mím môi nói lại cho cha Bạch nghe tình huống lúc đó. Đến đoạn Cố Thanh Vân đánh nhau với gã đàn ông, cha Bạch cũng sợ đến tái cả mặt.
"Sao thằng bé lại liều thế cơ chứ! Thật là!", cha Bạch làm như đang trách mắng, nhưng sự quan tâm và biết ơn trong ánh mắt của ông lại khiến lời nói trở nên thân mật tựa như người cha già đang lo cho đứa con không biết yêu thương bản thân.
Bạch Hiển mím môi, "Cha, đã điều tra ra là ai chưa ạ?".
Cha Bạch trầm trọng lắc đầu, "Đối phương che giấu rất tốt. Mọi đầu mối tra được đều vô dụng".
Hai cha con lâm vào im lặng. Cha Bạch vuốt cái trán đang đau nhức, lông mày ông bất giác nhíu chặt.
"Cha, cha về nghỉ ngơi đi", Bạch Hiển không để cha Bạch cự tuyệt nói tiếp, "Tạm thời chúng ta cứ bình tĩnh đã. Còn chưa biết được thân phận kẻ địch, không thể để kiệt sức được".
Cha Bạch nhấp môi, thấy con trai nói cũng đúng. Ông không thể cậy mạnh như khi còn trẻ được.
"Ừ vậy thôi con nghỉ đi, cha trở về trước. Có chuyện nhớ phải gọi cho cha".
"Vâng", Bạch Hiển nhìn bên tóc mai của cha mới mấy hôm đã có thêm rất nhiều tóc bạc. Y rũ mắt che đi cảm xúc trong mắt mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương