Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 62: Có dám so trang bị hay không?
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Nạp Lan Minh Tuyết đã qua cửa Resident Evil, vì thế cũng được coi là người chơi có kinh nghiệm, chẳng qua bởi vì chuyện của mấy ngày trước cho nên đóng cửa dưỡng thương, đến tận hôm nay mới đi ra ngoài.
Mặc dù xuất thân của Nạp Lan Minh Tuyết không đơn giản, nhưng từ trước đến nay luôn có tính điệu thấp.
Vậy mà hôm nay lại ngồi xe tới, không có một chút thu liễm nào cả.
Có thể thấy được sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt.
Cho nên khi nàng vừa vào cửa, Khương Tiểu Nguyệt liền ngây người.
- Vậy mà còn có cả người bệnh đến chơi trò chơi...!?
Mấy ngày không đến, tiểu điếm vẫn là tiểu điếm, nhưng Nạp Lan Minh Tuyết phát hiện, dường như trong tiệm có cái gì đó khác biệt.
Ví dụ như vừa vào cửa liền nhìn thấy một tiểu la lỵ đang ngồi trước quầy, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn các nàng chằm chằm.
- Hử? Lão bản đâu?
Lam Yên nhìn quanh, phát hiện ra không biết Phương Khải đã ẩn mình vào đâu tróng đám người ở đây, nhìn một lúc lâu, mới phát hiện ra hắn đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.
- Nạp Lan Tiểu Thư, bên này!
Ánh mắt Lan Yên sáng lên, lập tức cùng Nạp Lan Minh Tuyết đi tới.
- Vậy mà... Không thèm nhìn bản công chúa?
Khương Tiểu Nguyệt lại cảm thấy mình như nhận phải một vạn điểm sát thương bạo kích.
Lúc này Phương Khải còn đang mải mê giết quái.
Đúng lúc đó thì hắn nghe thấy có người ở bên cạnh gọi hắn, quay lại nhìn, liền thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Phương Khai hơi ngây người một chút, lập tức mở miệng nói:
- Đây là... Thương lành?
- Ừm, cảm ơn.
Nạp Lan Minh Tuyết nói chuyện vẫn lạnh tanh như cũ.
- Giải quyết việc chung mà thôi.
Phương Khải nhẹ gật đầu.
- Bình thường vừa khôi phục thì nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào chút.
Chẳng qua vừa thốt ra lời này thì lập tức bị Lam Yên khinh bỉ:
- Nếu Phương lão bản có thể bán cho ta một bộ máy tính, tiện thể lấy thêm hai thùng Sprite...
- Bệnh nhân là phải đi lại nhiều một chút, hít thở không khí, giúp cho tinh thần với thể xác khỏe mạnh.
Phương Khải lập tức đổi giọng, ánh mắt rất chân thành nói.
Lam Yên:
-...
Lam Yên dậm chân mạnh một cái:
- Lão bản, cho chúng ta hai chai Sprite đi!
- Được rồi.
Vừa lúc Phương Khải cũng định uống một chai Sprite, quay ra hướng của Khương Tiểu Nguyệt vẫy vẫy tay.
- Tiểu Nguyệt, cầm giúp ta ba chai Sprite!
- Cửa hàng của Phương lão bản hình như thay đổi không nhỏ.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn xung quanh, chẳng những nhân khí tràn đầy, mà người chơi Diablo cũng tăng lên không ít, trọng yếu nhất chính là, bầu không khí hôm nay dường như náo nhiệt hơn mọi ngày.
Phương Khải nhìn bốn phía, đúng là vậy:
- Nguyên một đám ồn ào, đợi chút nữa kêu bọn hắn yên lặng một chút!
Phương Khải còn chưa nói hết lời, chỗ đằng trước lập tức vang lên một trận kinh hô!
- Sắp chết! Sắp chết!
- Pháp thuật đuổi theo! Đuổi theo! Cái khác không cần lo!
- Lại đánh thêm một cái Hỏa Sơn Bạo đi!
-...
Lam Yên kinh ngạc nói:
- Hôm nay đang làm gì? Cũng náo nhiệt quá đi?
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy mấy tên đang đứng xem quanh hai thân ảnh đang ngồi ở đó, hai bóng lung hơi quen thuộc khiến nàng nhíu mày lại, đi tới.
Một loạt tiếng kinh hô đưa tới sự chú ý của không ít người.
- Chuyện gì vậy?
- Hình như bọn hắn đang giết Andariel?
Bạch Lãng ngồi không yên.
- Đi, đi qua nhìn một chút!
- Giết Andariel?
- Thế mà đã có người đánh tới nơi này?!
- Là bọn An điệt?
Âu Dương Chấn nhìn về phía bọn An Thành.
- Qua thật sao?
- Đi xem một chút?
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện gì, cũng đi theo xem.
Rất nhanh, phía sau bọn An Thành tập trung một đám người.
- Phát nổ!
- Hai ám kim, hai hoàng kim, còn có... Làm sao lại có kiện trang bị màu xanh lá?
- Ta xem một chút? Không phải trên trang bị màu lam là hoàng kim, trên hoàng kim là ám kim sao? Trang bị màu xanh lá là cái gì?
So với trang bị hoàng kim và ám kim mà nói, thì tỉ lệ rơi ra trang bị xanh lá cực kỳ nhỏ, chẳng trách được là bọn hắn chưa từng thấy qua.
- Tới tới tới! Cho lão phu mặc thử trước một chút!
Nạp Lan Hồng Vũ nhặt được trang bị trực tiếp mặc lên cười, cười vui vẻ.
- Để lão phu thử cảm giác trang bị cao cấp toàn thân một chút, đợi chút nữa rồi chia!
Nạp Lan Hồng Vũ đem trang bị mới đánh ra mặc vào, toàn thân đều phát ra ánh sáng của trang bị hoàng kim và ám kim, làm cho người ta lóa hết cả mắt.
Lập tức một đám người lộ ra ánh mắt ước ao ghen tị.
Nạp Lan Hồng Vũ mặc một thân cực phẩm, cười ha ha, lân giáp khắp người rung lên:
- Như thế nào? Một thân trang bị này của lão phu, giết màn thứ hai cũng không có vấn đề gì đi?
- Lão gia tử anh minh thần võ!
Nạp Lan Kiệt là người đầu tiên mở miệng, nói.
- Chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn mà ngẩn ngơ.
Cái tình huống gì thế nào? Mới mấy ngày không đến, mà lão gia tử cùng đại ca trong nhà đều chạy tới quán nét hết rồi?
Vậy mà lão gia tử cũng đã đánh qua phần thứ nhất rồi?!
Lam Yên cũng trợn tròn mắt:
- Gia chủ đại nhân còn có một thân cực phẩm trang bị?
Đúng lúc nay, một âm thanh vang lên không đúng lúc:
- Trò chơi này ám kim là tốt nhất sao? Còn không bằng một nửa của tên lão bản thối...
Người nói chính là Khương Tiểu Nguyệt, thi thoảng những lúc nhàm chán nàng có chạy qua chỗ Phương Khải xem hắn chơi game, ví dụ như hôm qua, làng xem một lúc lâu, cho nên nàng nhớ rõ trang bị toàn thân Phương Khải đều có màu ám kim.
Những lời nàng vừa nói, lập tức như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
- Cái gì trang bị? Vậy mà ngay cả chúng ta hợp lực đánh ra cũng không bằng?
An Thành không tin, dù sao đây chính là trang bị tốt nhất khi qua cửa!
Hắn trừng mắt khinh bỉ Khương Tiểu Nguyệt, nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi không chơi làm sao ngươi biết?
Khương Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, ta không chơi chẳng lẽ ta không thể nhìn lão bản chơi sao?
- Cho dù trang bị lão bản tốt thế nào đi nữa cũng làm sao gom được toàn thân trang bị hoàng kim với ám kim?
Tất nhiên bọn An Hổ Uy càng không tin, phải biết rằng một thân trang bị này đều là đẳng cấp cao nhất bây giờ, không phải là trang bị cấp thấp!
- Một thân trang bị cấp thấp không chịu đổi sao?
An Thành khinh bỉ nói:
- Vậy thì thực tế còn không bằng màu làm.
- Đúng đấy, không hiểu đừng nói lung tung.
Âu Dương Thừa nói.
- Lão bản đâu?
An Thành nhìn bốn phía một chút, lập tức nhìn thấy Phương Khải đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.
Ngay sau đó hắn liền thấy một đại đội đang trùng trùng điệp điệp lao về hướng Phương Khải.
Lúc này Phương Khải vừa đánh qua hết nhiệm vụ, vất vả lắm mới đánh ra phù văn số 9, về thành mở rương đồ ra, đem lá chắn ba lỗ mình vất vả mãi mới nhặt được lấy ra.
- Số 8, số 9, số 7...
Phương Khải khảm phù văn lên, tiếp đó lấy lá chắn không biết mình đã dùng bao lâu đổi xuống.
Đúng lúc này, hắn phát hiện một đám người đang vây sau lưng.
Phương Khải ngơ ngác:
- Làm sao lại ra hết chỗ ta vậy?
- Lão bản, nha đầu này nói trang bị của ngươi rất tốt?
Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt một cái.
- Muốn so với lão phu một chút không?
Mặc dù hắn biết Phương Khải đã 18 cấp, nhưng bởi vì cái bản đồ Diablo này so với nguyên bản thì lớn hơn không ít, quái vật cũng rất nhiều, bởi vậy sau khi Nạp Lan Hồng Vũ đánh qua phần thứ nhất thì cũng đã 16, không kém bao nhiêu.
Nếu nói trang bị của Phương Khải tốt hơn hắn thì rất bình thương, nhưng lão phu đã mượn một thân trang bị hoàng kim, ám kim đến, chẳng lẽ lại không sánh bằng ngươi?
Cái này có thể nhẫn sao?
Nạp Lan Hồng Vũ không phục nói:
- Có dám để lão phu xem trang bị của ngươi không?
- Xem trang bị?
Phương Khải không hiểu, mở ra thanh trang bị.
Mũ giáp: Thiên Để Kinh Khôi (trang bị phù văn ngữ điệu, ám kim).
Y Phục: Ẩn Bí Tỏa Tử Giáp (phù văn ngữ điệu).
Vũ khí: Oán Hận Thủy Tinh Kiếm (phù văn ngữ điệu).
Lá chắn: Cổ Địa Nhân Khế Ước (phù văn ngữ điều).
....
Nhìn trang bị thuần một sắc ám kim, ở dưới lại cộng thêm một loạt thuộc tính mạnh.
Nạp Lan Hồng Vũ hóa đá luôn tại chỗ!
- Cái này là trang bị gì?
- Chỗ này hơn phẩn nửa đều là ám kim a?
- Chủ quán, ngươi đánh ở đâu ra?
Tất cả mọi người đứng sau Phương Khải đều choáng váng!
Nạp Lan Minh Tuyết đã qua cửa Resident Evil, vì thế cũng được coi là người chơi có kinh nghiệm, chẳng qua bởi vì chuyện của mấy ngày trước cho nên đóng cửa dưỡng thương, đến tận hôm nay mới đi ra ngoài.
Mặc dù xuất thân của Nạp Lan Minh Tuyết không đơn giản, nhưng từ trước đến nay luôn có tính điệu thấp.
Vậy mà hôm nay lại ngồi xe tới, không có một chút thu liễm nào cả.
Có thể thấy được sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt.
Cho nên khi nàng vừa vào cửa, Khương Tiểu Nguyệt liền ngây người.
- Vậy mà còn có cả người bệnh đến chơi trò chơi...!?
Mấy ngày không đến, tiểu điếm vẫn là tiểu điếm, nhưng Nạp Lan Minh Tuyết phát hiện, dường như trong tiệm có cái gì đó khác biệt.
Ví dụ như vừa vào cửa liền nhìn thấy một tiểu la lỵ đang ngồi trước quầy, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn các nàng chằm chằm.
- Hử? Lão bản đâu?
Lam Yên nhìn quanh, phát hiện ra không biết Phương Khải đã ẩn mình vào đâu tróng đám người ở đây, nhìn một lúc lâu, mới phát hiện ra hắn đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.
- Nạp Lan Tiểu Thư, bên này!
Ánh mắt Lan Yên sáng lên, lập tức cùng Nạp Lan Minh Tuyết đi tới.
- Vậy mà... Không thèm nhìn bản công chúa?
Khương Tiểu Nguyệt lại cảm thấy mình như nhận phải một vạn điểm sát thương bạo kích.
Lúc này Phương Khải còn đang mải mê giết quái.
Đúng lúc đó thì hắn nghe thấy có người ở bên cạnh gọi hắn, quay lại nhìn, liền thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Phương Khai hơi ngây người một chút, lập tức mở miệng nói:
- Đây là... Thương lành?
- Ừm, cảm ơn.
Nạp Lan Minh Tuyết nói chuyện vẫn lạnh tanh như cũ.
- Giải quyết việc chung mà thôi.
Phương Khải nhẹ gật đầu.
- Bình thường vừa khôi phục thì nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào chút.
Chẳng qua vừa thốt ra lời này thì lập tức bị Lam Yên khinh bỉ:
- Nếu Phương lão bản có thể bán cho ta một bộ máy tính, tiện thể lấy thêm hai thùng Sprite...
- Bệnh nhân là phải đi lại nhiều một chút, hít thở không khí, giúp cho tinh thần với thể xác khỏe mạnh.
Phương Khải lập tức đổi giọng, ánh mắt rất chân thành nói.
Lam Yên:
-...
Lam Yên dậm chân mạnh một cái:
- Lão bản, cho chúng ta hai chai Sprite đi!
- Được rồi.
Vừa lúc Phương Khải cũng định uống một chai Sprite, quay ra hướng của Khương Tiểu Nguyệt vẫy vẫy tay.
- Tiểu Nguyệt, cầm giúp ta ba chai Sprite!
- Cửa hàng của Phương lão bản hình như thay đổi không nhỏ.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn xung quanh, chẳng những nhân khí tràn đầy, mà người chơi Diablo cũng tăng lên không ít, trọng yếu nhất chính là, bầu không khí hôm nay dường như náo nhiệt hơn mọi ngày.
Phương Khải nhìn bốn phía, đúng là vậy:
- Nguyên một đám ồn ào, đợi chút nữa kêu bọn hắn yên lặng một chút!
Phương Khải còn chưa nói hết lời, chỗ đằng trước lập tức vang lên một trận kinh hô!
- Sắp chết! Sắp chết!
- Pháp thuật đuổi theo! Đuổi theo! Cái khác không cần lo!
- Lại đánh thêm một cái Hỏa Sơn Bạo đi!
-...
Lam Yên kinh ngạc nói:
- Hôm nay đang làm gì? Cũng náo nhiệt quá đi?
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy mấy tên đang đứng xem quanh hai thân ảnh đang ngồi ở đó, hai bóng lung hơi quen thuộc khiến nàng nhíu mày lại, đi tới.
Một loạt tiếng kinh hô đưa tới sự chú ý của không ít người.
- Chuyện gì vậy?
- Hình như bọn hắn đang giết Andariel?
Bạch Lãng ngồi không yên.
- Đi, đi qua nhìn một chút!
- Giết Andariel?
- Thế mà đã có người đánh tới nơi này?!
- Là bọn An điệt?
Âu Dương Chấn nhìn về phía bọn An Thành.
- Qua thật sao?
- Đi xem một chút?
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện gì, cũng đi theo xem.
Rất nhanh, phía sau bọn An Thành tập trung một đám người.
- Phát nổ!
- Hai ám kim, hai hoàng kim, còn có... Làm sao lại có kiện trang bị màu xanh lá?
- Ta xem một chút? Không phải trên trang bị màu lam là hoàng kim, trên hoàng kim là ám kim sao? Trang bị màu xanh lá là cái gì?
So với trang bị hoàng kim và ám kim mà nói, thì tỉ lệ rơi ra trang bị xanh lá cực kỳ nhỏ, chẳng trách được là bọn hắn chưa từng thấy qua.
- Tới tới tới! Cho lão phu mặc thử trước một chút!
Nạp Lan Hồng Vũ nhặt được trang bị trực tiếp mặc lên cười, cười vui vẻ.
- Để lão phu thử cảm giác trang bị cao cấp toàn thân một chút, đợi chút nữa rồi chia!
Nạp Lan Hồng Vũ đem trang bị mới đánh ra mặc vào, toàn thân đều phát ra ánh sáng của trang bị hoàng kim và ám kim, làm cho người ta lóa hết cả mắt.
Lập tức một đám người lộ ra ánh mắt ước ao ghen tị.
Nạp Lan Hồng Vũ mặc một thân cực phẩm, cười ha ha, lân giáp khắp người rung lên:
- Như thế nào? Một thân trang bị này của lão phu, giết màn thứ hai cũng không có vấn đề gì đi?
- Lão gia tử anh minh thần võ!
Nạp Lan Kiệt là người đầu tiên mở miệng, nói.
- Chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn mà ngẩn ngơ.
Cái tình huống gì thế nào? Mới mấy ngày không đến, mà lão gia tử cùng đại ca trong nhà đều chạy tới quán nét hết rồi?
Vậy mà lão gia tử cũng đã đánh qua phần thứ nhất rồi?!
Lam Yên cũng trợn tròn mắt:
- Gia chủ đại nhân còn có một thân cực phẩm trang bị?
Đúng lúc nay, một âm thanh vang lên không đúng lúc:
- Trò chơi này ám kim là tốt nhất sao? Còn không bằng một nửa của tên lão bản thối...
Người nói chính là Khương Tiểu Nguyệt, thi thoảng những lúc nhàm chán nàng có chạy qua chỗ Phương Khải xem hắn chơi game, ví dụ như hôm qua, làng xem một lúc lâu, cho nên nàng nhớ rõ trang bị toàn thân Phương Khải đều có màu ám kim.
Những lời nàng vừa nói, lập tức như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
- Cái gì trang bị? Vậy mà ngay cả chúng ta hợp lực đánh ra cũng không bằng?
An Thành không tin, dù sao đây chính là trang bị tốt nhất khi qua cửa!
Hắn trừng mắt khinh bỉ Khương Tiểu Nguyệt, nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi không chơi làm sao ngươi biết?
Khương Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, ta không chơi chẳng lẽ ta không thể nhìn lão bản chơi sao?
- Cho dù trang bị lão bản tốt thế nào đi nữa cũng làm sao gom được toàn thân trang bị hoàng kim với ám kim?
Tất nhiên bọn An Hổ Uy càng không tin, phải biết rằng một thân trang bị này đều là đẳng cấp cao nhất bây giờ, không phải là trang bị cấp thấp!
- Một thân trang bị cấp thấp không chịu đổi sao?
An Thành khinh bỉ nói:
- Vậy thì thực tế còn không bằng màu làm.
- Đúng đấy, không hiểu đừng nói lung tung.
Âu Dương Thừa nói.
- Lão bản đâu?
An Thành nhìn bốn phía một chút, lập tức nhìn thấy Phương Khải đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.
Ngay sau đó hắn liền thấy một đại đội đang trùng trùng điệp điệp lao về hướng Phương Khải.
Lúc này Phương Khải vừa đánh qua hết nhiệm vụ, vất vả lắm mới đánh ra phù văn số 9, về thành mở rương đồ ra, đem lá chắn ba lỗ mình vất vả mãi mới nhặt được lấy ra.
- Số 8, số 9, số 7...
Phương Khải khảm phù văn lên, tiếp đó lấy lá chắn không biết mình đã dùng bao lâu đổi xuống.
Đúng lúc này, hắn phát hiện một đám người đang vây sau lưng.
Phương Khải ngơ ngác:
- Làm sao lại ra hết chỗ ta vậy?
- Lão bản, nha đầu này nói trang bị của ngươi rất tốt?
Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt một cái.
- Muốn so với lão phu một chút không?
Mặc dù hắn biết Phương Khải đã 18 cấp, nhưng bởi vì cái bản đồ Diablo này so với nguyên bản thì lớn hơn không ít, quái vật cũng rất nhiều, bởi vậy sau khi Nạp Lan Hồng Vũ đánh qua phần thứ nhất thì cũng đã 16, không kém bao nhiêu.
Nếu nói trang bị của Phương Khải tốt hơn hắn thì rất bình thương, nhưng lão phu đã mượn một thân trang bị hoàng kim, ám kim đến, chẳng lẽ lại không sánh bằng ngươi?
Cái này có thể nhẫn sao?
Nạp Lan Hồng Vũ không phục nói:
- Có dám để lão phu xem trang bị của ngươi không?
- Xem trang bị?
Phương Khải không hiểu, mở ra thanh trang bị.
Mũ giáp: Thiên Để Kinh Khôi (trang bị phù văn ngữ điệu, ám kim).
Y Phục: Ẩn Bí Tỏa Tử Giáp (phù văn ngữ điệu).
Vũ khí: Oán Hận Thủy Tinh Kiếm (phù văn ngữ điệu).
Lá chắn: Cổ Địa Nhân Khế Ước (phù văn ngữ điều).
....
Nhìn trang bị thuần một sắc ám kim, ở dưới lại cộng thêm một loạt thuộc tính mạnh.
Nạp Lan Hồng Vũ hóa đá luôn tại chỗ!
- Cái này là trang bị gì?
- Chỗ này hơn phẩn nửa đều là ám kim a?
- Chủ quán, ngươi đánh ở đâu ra?
Tất cả mọi người đứng sau Phương Khải đều choáng váng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương