Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 9: Nhiệm vụ mới
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Lương Thạch bắt đầu trò chơi, hắn phát hiện ra ở trong này còn có thể chiến đấu một cách chân thật, mà tòa Arklay lại có cơ quan trùng điệp, giống như là đang thi hành một nhiệm vụ đặc thù trong chiến tranh, bất kể là phương diện nào đi nữa đều vô cùng thật!
- Nơi này lại có thể mô phỏng một trận chiến thực sự?
Hắn càng thăm dò thì càng trải qua nhiều, trong lòng vô cùng chấn động!
Hắn phát hiện ra bên trong toà nhà Arklay vô cùng hoa lệ đơn giản này lại có vẻ không đơn giản như vậy! Nơi này trùng điệp cơ quan, đồng thời khắp nơi đều là quái vật đánh mãi không chết!
Hắn là một võ giả chính thức, nhưng không lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. Ở Đại Tấn quốc, võ giả có thân phận giống như hắn cũng không ít, dù sao không phải tất cả võ giả đều có thể chịu được sự trói buộc của các thế lực lớn, hoặc là không muốn sống cuộc sống khom lưng cúi đầu. Nhưng vào một số thời diểm không có tiền, vì duy trì sinh kế, bọn hắn phải đi làm thuê, làm những công việc nguy hiểm mà người khác không muốn làm.
Hắn đã từng nhận một nhiêm vụ nguy hiểm, là cứu một con tin từ trong tay đám sơn phỉ, nghĩ lại một chút thì tình hình trong trò chơi bây giờ không khác khi đó là mấy.
Hắn càng chơi càng giật mình, chiến đấu chân thật, quái vật dường như bất tử, cơ quan âm hiểm, khiến cho hắn mấy lần cửu tử nhất sinh. Nhưng điểm trọng yếu là, sau khi chết mình có thể sống lại! Nhớ kỹ bài học, sao đó lại làm lại! Không thể nghi ngờ, cái trò chơi tên là Resident Evil thật sự cường đại.
Hắn nhớ lại lần làm nhiệm vụ kia, bởi vì chủ quan mà trúng ám toán của đám sơn phỉ, thiếu chút là bỏ mình! Nếu không phải vận khí tốt thì có thể đã bỏ mạng tại đó! Cũng là do lúc ấy không đủ kinh nghiệm, tính cảnh giác cũng kém, mới xuất hiện tình huống như thế! Phải biết rằng những thời khác sinh tử như thế đều là lấy mạng đổi lấy!
Có tiền có thể mua được lịch luyện thời khác sinh tử sao?
Tất nhiên là không thể rồi!
Rồi hắn lại phát hiện ra, sau khi giết chết vài con zombie, tu vi của hắn có chút biến hóa rất nhỏ! Lại còn có thể tăng tu vi? Việc này khiến hắn liên tưởng tới thánh địa tu luyện Võ Công Tháp của Lăng Vân học phủ.
Nhưng đây là trò chơi!? Huống chi mình cũng không tu luyện trong này!
Trong lòng hắn chấn động, chẳng lẽ món đồ này là do tu sĩ tạo ra?
Nếu như cái này được gọi là trò chơi, như vậy thì không có bất kỳ cái trò chơi nào bây giờ có thể so sánh!
Thế mà lúc trước mình lại muốn trừng phạt tên chủ quán ghê tởm có lòng dạ độc ác này?
Xem ra lúc đó đầu óc mình quả thật là bị lừa đá! Nghe vài câu truyền ngôn mà đã tin là thật!
- Nơi này nếu như thu phí đắt hơn nữa, Lương Thạch ta cũng nhất định sẽ tới.
- Chơi thì chơi, còn chiếm vị trí của ta!
Phương Khải phiền muộn lầm bẩm.
Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ của hệ thống đưa ra cũng đã hoàn thành.
Sau khi Tống Thanh Phong chết thêm mấy lần, vô cùng buồn bực, lui ra khỏi trò chơi, quay lại nhìn thấy Phương Khải đang ngồi nhìn, không khỏi cười ha ha:
- Chủ quán, ta thấy tiệm này của ngươi nên làm thêm mấy cái máy tính.
Phương Khải liếc qua nhiệm vụ của hệ thống.
Trong vòng ba ngày khiến quán nét ngồi đầy: Hoàn thành.
Nhiệm vụ ban thưởng: 7 máy tính nguyên bộ.
Phần thưởng sẽ phát khi quán đóng cửa.
Nhiệm vụ mới: Doanh thu quán nét đạt tới 800 Linh Tinh.
Tiến độ nhiệm vụ: 87/800.
Phần thưởng: Phim Resident Evil 1.
Còn có phim Resident Evil 1? Ngồi internet 1h tốn 2 Linh Tinh, còn có người chạy đến quán nét xem phim?
- Cái này có thể làm được gì?
Mặc dù không thể công nhận là bộ phim Resident Evil 1 xem cũng không tệ. Có thể coi là kịch bản trò chơi của phần đầu tiên, nhưng ai sẽ lãng phí nhiều tiền như vậy đến quán nét xem phim?
- Ngươi xác định là không phải chơi đểu ta?
Phương Khải buồn bực nói.
- Túc chủ đến lúc đó thử thì biết.
-....
Chẳng qua việc đáng mừng là ngày mai sẽ có tổng cộng là 11 cái máy tính.
- Yên tâm, ngày mai sẽ có.
Phương Khải sờ mũi, nhìn Tống Thanh Phong, cười nói:
- Mấy người các ngươi có phải là sắp hết thời gian hay không?
Tống Thanh Phong đang đắc ý, nghe thấy Phương Khải nói vậy liền tối sầm mặt lại.
Hắn chưa kịp nhìn thời gian, đã nghe thấy tiếng Lâm Thiều cùng với Hứa Lạc chỉ vào nhắc nhở trên máy tính hỏi:
- Chủ quán, hạn mức thời gian cao nhất là có ý gì?
Phương Khải dựa vào ghế, ung dung mở miệng nói:
- Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể chơi nhiều nhất 6 giờ, đây là quy định của quán nét.
- Quy định chó má gì? Có tiền còn không được chơi?
Lâm Thiệu không cho là đúng.
- Ta trả gấp đôi!
Nhìn thấy hai người buồn bực, Tống Thanh Phong cười thầm trong lòng, hôm qua không phải mình cũng như thế này?
Chỉ thấy Phương Khải nhún vai:
- Quy định chính là quy định.
- Có ý gì?
Hứa Lạc tức giận nói:
- Chê ít sao? Gấp 5 lần thì sao?
Hai người đều gấp 5 lần, như vậy là một giờ có thể kiếm 20 Linh Tinh!
Phương Khải cảm thấy đau trứng.
- Hệ thống?
- Ta đây?
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Phương Khải.
- Có thể suy nghĩ một chút hay không? Sau đó chia ta một thành là được.
- Mỗi lần bản hệ thống khởi động đều tốn năng lượng, mong túc chủ đừng hỏi lại cái vấn đề này lãng phí năng lượng của hệ thống, về sau bản hệ thống sẽ không trả lời.
- Ngươi trâu như vậy sao không lên trời mà ở đi!
Phương Khải nguyển rủa hệ thống trong lòng không biết bao lần, nhưng... Ta có thể làm gì? Ta cũng rất tuyệt vọng đấy.
- Ngày xưa chúng ta có một câu, nhà mà không có quy định thì không thành nhà, đã có quy định, tất nhiên là phải tuân thủ.
Phương Khải đành phải lắc đầu.
- Có tiền cũng không cho chơi?
Hai người nổi giận:
- Ngươi biết thân phận chúng ta là ai không? Có tin ta đập cửa hàng của ngươi hay không?
Phương Khải co miệng lại, quả nhiên trong đầu đám võ giả toàn là cơ bắp, làm sao ai cũng nghĩ đến chuyện phá tiệm.
Đồ trong tiệm này, mỗi tấc đất hay mỗi mảnh sứ đề là xuất phẩm từ hệ thống đấy, Phương Khải nhếch miệng nhìn mấy người nói:
- Nếu ngươi có bản sự, đập thành tro cũng được.
Phương Khải chỉ vào bảng đen:
- Nhừng đừng trách ta không nhắc nhở, về sau cửa hàng sẽ không tiếp đón những loại khách hàng này.
Tống Thanh Phong nhíu mày, cuối cùng vẫn là ngăn cản 2 người:
- Hứa huynh, Lâm huynh, chủ quán là người nó quy củ, đã như vậy, chúng ta cứ theo quy định mà làm, bây giờ cũng đã xế chiều, còn không đi Lăng Vân học phủ khảo hạch, cẩn thận lại lỡ thời gian.
Tống Thanh Phong đã điều tra qua thân phận của Phương Khải, là con của võ giả. Nhưng cũng không phải đại võ giả gì. Thân phận như vậy, thật sự là quá bình thường!
Nhưng cũng chính vì quá bình thường, bình thường đến mức dùng chân cũng có thể nghĩ, với thân phận của Phương Khải thì không thể làm ra được những đồ vật lợi hại như này.
Những món đồ này được làm ra như thế nào? Sau lưng hắn là ai? Không ai có thể đoán được. Tóm lại là tự nhiên xuất hiện!
Bởi vậy, mặc dù đã điều tra rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy Phương Khải bao phủ một lớp sương mù thần bí. Cái gì không biết mới khiến cho người ta kiêng kị!
Chủ quán là người nói quy định, như vậy là đãi ngộ của mọi người như nhau, không có việc gì phải bất mãn, nháo sự? Chỉ vì cái trò chơi mà nháo sự? Nói ra chỉ sợ người ta cười rơi cả hàm! Không cần thiết.
Ngay cả Tống Thanh Phong cũng đã lên tiếng, mặc dù trong lòng hai người còn khó chịu, nhưng cũng đành thôi:
- Được rồi, Tống thiếu đã nói như vậy, ngày mai chúng ta lại đến!
Lương Thạch bắt đầu trò chơi, hắn phát hiện ra ở trong này còn có thể chiến đấu một cách chân thật, mà tòa Arklay lại có cơ quan trùng điệp, giống như là đang thi hành một nhiệm vụ đặc thù trong chiến tranh, bất kể là phương diện nào đi nữa đều vô cùng thật!
- Nơi này lại có thể mô phỏng một trận chiến thực sự?
Hắn càng thăm dò thì càng trải qua nhiều, trong lòng vô cùng chấn động!
Hắn phát hiện ra bên trong toà nhà Arklay vô cùng hoa lệ đơn giản này lại có vẻ không đơn giản như vậy! Nơi này trùng điệp cơ quan, đồng thời khắp nơi đều là quái vật đánh mãi không chết!
Hắn là một võ giả chính thức, nhưng không lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. Ở Đại Tấn quốc, võ giả có thân phận giống như hắn cũng không ít, dù sao không phải tất cả võ giả đều có thể chịu được sự trói buộc của các thế lực lớn, hoặc là không muốn sống cuộc sống khom lưng cúi đầu. Nhưng vào một số thời diểm không có tiền, vì duy trì sinh kế, bọn hắn phải đi làm thuê, làm những công việc nguy hiểm mà người khác không muốn làm.
Hắn đã từng nhận một nhiêm vụ nguy hiểm, là cứu một con tin từ trong tay đám sơn phỉ, nghĩ lại một chút thì tình hình trong trò chơi bây giờ không khác khi đó là mấy.
Hắn càng chơi càng giật mình, chiến đấu chân thật, quái vật dường như bất tử, cơ quan âm hiểm, khiến cho hắn mấy lần cửu tử nhất sinh. Nhưng điểm trọng yếu là, sau khi chết mình có thể sống lại! Nhớ kỹ bài học, sao đó lại làm lại! Không thể nghi ngờ, cái trò chơi tên là Resident Evil thật sự cường đại.
Hắn nhớ lại lần làm nhiệm vụ kia, bởi vì chủ quan mà trúng ám toán của đám sơn phỉ, thiếu chút là bỏ mình! Nếu không phải vận khí tốt thì có thể đã bỏ mạng tại đó! Cũng là do lúc ấy không đủ kinh nghiệm, tính cảnh giác cũng kém, mới xuất hiện tình huống như thế! Phải biết rằng những thời khác sinh tử như thế đều là lấy mạng đổi lấy!
Có tiền có thể mua được lịch luyện thời khác sinh tử sao?
Tất nhiên là không thể rồi!
Rồi hắn lại phát hiện ra, sau khi giết chết vài con zombie, tu vi của hắn có chút biến hóa rất nhỏ! Lại còn có thể tăng tu vi? Việc này khiến hắn liên tưởng tới thánh địa tu luyện Võ Công Tháp của Lăng Vân học phủ.
Nhưng đây là trò chơi!? Huống chi mình cũng không tu luyện trong này!
Trong lòng hắn chấn động, chẳng lẽ món đồ này là do tu sĩ tạo ra?
Nếu như cái này được gọi là trò chơi, như vậy thì không có bất kỳ cái trò chơi nào bây giờ có thể so sánh!
Thế mà lúc trước mình lại muốn trừng phạt tên chủ quán ghê tởm có lòng dạ độc ác này?
Xem ra lúc đó đầu óc mình quả thật là bị lừa đá! Nghe vài câu truyền ngôn mà đã tin là thật!
- Nơi này nếu như thu phí đắt hơn nữa, Lương Thạch ta cũng nhất định sẽ tới.
- Chơi thì chơi, còn chiếm vị trí của ta!
Phương Khải phiền muộn lầm bẩm.
Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ của hệ thống đưa ra cũng đã hoàn thành.
Sau khi Tống Thanh Phong chết thêm mấy lần, vô cùng buồn bực, lui ra khỏi trò chơi, quay lại nhìn thấy Phương Khải đang ngồi nhìn, không khỏi cười ha ha:
- Chủ quán, ta thấy tiệm này của ngươi nên làm thêm mấy cái máy tính.
Phương Khải liếc qua nhiệm vụ của hệ thống.
Trong vòng ba ngày khiến quán nét ngồi đầy: Hoàn thành.
Nhiệm vụ ban thưởng: 7 máy tính nguyên bộ.
Phần thưởng sẽ phát khi quán đóng cửa.
Nhiệm vụ mới: Doanh thu quán nét đạt tới 800 Linh Tinh.
Tiến độ nhiệm vụ: 87/800.
Phần thưởng: Phim Resident Evil 1.
Còn có phim Resident Evil 1? Ngồi internet 1h tốn 2 Linh Tinh, còn có người chạy đến quán nét xem phim?
- Cái này có thể làm được gì?
Mặc dù không thể công nhận là bộ phim Resident Evil 1 xem cũng không tệ. Có thể coi là kịch bản trò chơi của phần đầu tiên, nhưng ai sẽ lãng phí nhiều tiền như vậy đến quán nét xem phim?
- Ngươi xác định là không phải chơi đểu ta?
Phương Khải buồn bực nói.
- Túc chủ đến lúc đó thử thì biết.
-....
Chẳng qua việc đáng mừng là ngày mai sẽ có tổng cộng là 11 cái máy tính.
- Yên tâm, ngày mai sẽ có.
Phương Khải sờ mũi, nhìn Tống Thanh Phong, cười nói:
- Mấy người các ngươi có phải là sắp hết thời gian hay không?
Tống Thanh Phong đang đắc ý, nghe thấy Phương Khải nói vậy liền tối sầm mặt lại.
Hắn chưa kịp nhìn thời gian, đã nghe thấy tiếng Lâm Thiều cùng với Hứa Lạc chỉ vào nhắc nhở trên máy tính hỏi:
- Chủ quán, hạn mức thời gian cao nhất là có ý gì?
Phương Khải dựa vào ghế, ung dung mở miệng nói:
- Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể chơi nhiều nhất 6 giờ, đây là quy định của quán nét.
- Quy định chó má gì? Có tiền còn không được chơi?
Lâm Thiệu không cho là đúng.
- Ta trả gấp đôi!
Nhìn thấy hai người buồn bực, Tống Thanh Phong cười thầm trong lòng, hôm qua không phải mình cũng như thế này?
Chỉ thấy Phương Khải nhún vai:
- Quy định chính là quy định.
- Có ý gì?
Hứa Lạc tức giận nói:
- Chê ít sao? Gấp 5 lần thì sao?
Hai người đều gấp 5 lần, như vậy là một giờ có thể kiếm 20 Linh Tinh!
Phương Khải cảm thấy đau trứng.
- Hệ thống?
- Ta đây?
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Phương Khải.
- Có thể suy nghĩ một chút hay không? Sau đó chia ta một thành là được.
- Mỗi lần bản hệ thống khởi động đều tốn năng lượng, mong túc chủ đừng hỏi lại cái vấn đề này lãng phí năng lượng của hệ thống, về sau bản hệ thống sẽ không trả lời.
- Ngươi trâu như vậy sao không lên trời mà ở đi!
Phương Khải nguyển rủa hệ thống trong lòng không biết bao lần, nhưng... Ta có thể làm gì? Ta cũng rất tuyệt vọng đấy.
- Ngày xưa chúng ta có một câu, nhà mà không có quy định thì không thành nhà, đã có quy định, tất nhiên là phải tuân thủ.
Phương Khải đành phải lắc đầu.
- Có tiền cũng không cho chơi?
Hai người nổi giận:
- Ngươi biết thân phận chúng ta là ai không? Có tin ta đập cửa hàng của ngươi hay không?
Phương Khải co miệng lại, quả nhiên trong đầu đám võ giả toàn là cơ bắp, làm sao ai cũng nghĩ đến chuyện phá tiệm.
Đồ trong tiệm này, mỗi tấc đất hay mỗi mảnh sứ đề là xuất phẩm từ hệ thống đấy, Phương Khải nhếch miệng nhìn mấy người nói:
- Nếu ngươi có bản sự, đập thành tro cũng được.
Phương Khải chỉ vào bảng đen:
- Nhừng đừng trách ta không nhắc nhở, về sau cửa hàng sẽ không tiếp đón những loại khách hàng này.
Tống Thanh Phong nhíu mày, cuối cùng vẫn là ngăn cản 2 người:
- Hứa huynh, Lâm huynh, chủ quán là người nó quy củ, đã như vậy, chúng ta cứ theo quy định mà làm, bây giờ cũng đã xế chiều, còn không đi Lăng Vân học phủ khảo hạch, cẩn thận lại lỡ thời gian.
Tống Thanh Phong đã điều tra qua thân phận của Phương Khải, là con của võ giả. Nhưng cũng không phải đại võ giả gì. Thân phận như vậy, thật sự là quá bình thường!
Nhưng cũng chính vì quá bình thường, bình thường đến mức dùng chân cũng có thể nghĩ, với thân phận của Phương Khải thì không thể làm ra được những đồ vật lợi hại như này.
Những món đồ này được làm ra như thế nào? Sau lưng hắn là ai? Không ai có thể đoán được. Tóm lại là tự nhiên xuất hiện!
Bởi vậy, mặc dù đã điều tra rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy Phương Khải bao phủ một lớp sương mù thần bí. Cái gì không biết mới khiến cho người ta kiêng kị!
Chủ quán là người nói quy định, như vậy là đãi ngộ của mọi người như nhau, không có việc gì phải bất mãn, nháo sự? Chỉ vì cái trò chơi mà nháo sự? Nói ra chỉ sợ người ta cười rơi cả hàm! Không cần thiết.
Ngay cả Tống Thanh Phong cũng đã lên tiếng, mặc dù trong lòng hai người còn khó chịu, nhưng cũng đành thôi:
- Được rồi, Tống thiếu đã nói như vậy, ngày mai chúng ta lại đến!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương