Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 17: Lần đầu tiên được nói chuyện tử tế trong văn phòng, căng thẳng quá



Phòng làm việc của giáo viên nhanh chóng chật kín người. Hiệu phó Tiểu Vương và Hồ Tú Kiệt vội vàng chạy tới, phía sau còn có giáo viên chủ nhiệm lớp 3 – lớp của Tống Hứa. Hai cánh cửa sau của lớp học cạnh văn phòng đang mở, vô số ánh mắt đều dồn về phía bên này.

 

Diệp Tư chen qua đám đông đi vào. Ôn Thần cúi đầu, đứng ở phía đối diện ba cậu ta, co rút vai lại như thể không muốn chạm vào bất kỳ ai.

 

Diệp Tư đại khái đoán được tâm trạng của cậu ta lúc này, chắc còn khó chịu hơn cả chết.

 

"Trường Anh Trung các người phải cho tôi một lời giải thích! Con trai tôi gửi đến trường các người, học hành thì chẳng tiến bộ, lại còn học được mấy trò ghê tởm bẩn thỉu bên ngoài! Các người dạy học kiểu gì vậy?!"

 

Ba Ôn Thần chỉ lên trần nhà: "Bây giờ lập tức gọi thằng nhóc tên Tống Hứa đó đến đây, cả phụ huynh của nó nữa! Nếu chuyện này không được giải quyết, tôi sẽ kiện thẳng lên Sở Giáo dục!"

 

Hồ Tú Kiệt cố nặn ra nụ cười khuyên nhủ: "Chuyện này xảy ra quá đột ngột, chúng tôi cũng rất bối rối. Trước hết đừng trách mắng trẻ, ba của Ôn Thần, chúng ta vào trong nói đi, đứng ở đây cho mọi người nhìn cũng khó coi, Ôn Thần cũng chẳng còn mặt mũi nào."

 

Ba Ôn Thần nghe vậy càng tức hơn, giơ chân đá thẳng vào người Ôn Thần: "Nó còn cần mặt mũi à? Toàn học mấy trò ghê tởm này!"

 

"Ây ây!" Lão Tần liền chắn trước người Ôn Thần, trên đùi in hẳn dấu giày, giọng cũng nổi lửa giận: "Làm phụ hyunh thì phải nói cho đàng hoàng! Động tí là đánh con thì ra cái thể thống gì nữa?"

 

"Anh còn dám cãi! Anh là giáo viên chủ nhiệm thì phải chịu trách nhiệm lớn nhất!" Ba Ôn Thần chỉ thẳng vào lão Tần, muốn lao lên đánh, may mà giáo viên chủ nhiệm lớp 3 và Hồ Tú Kiệt một người ôm ngang hông, một người giữ chân, ông ta vùng vẫy loạn xạ, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Diệp Tư tạm thời không động đậy, chỉ vẫn luôn nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Thần.

 

Lúc nãy ba cậu ta giơ chân đá, cậu ta chỉ khẽ rụt vai lại một cái, rồi không còn phản ứng gì nữa.

 

Hành lang ngày càng ồn, không khí ngột ngạt, tòa nhà dạy học giống như một nồi dầu sôi sục.

 

"Vị phụ huynh này." Một giọng nam bình thản bất ngờ vang lên. Diệp Tư quay lại nhìn, là lão Mã.

 

Lão Mã cầm trên tay một cuộn giáo án: "Tôi là giáo viên vừa dạy xong khối 12, họ Mã. Sau kỳ thi phân lớp vài ngày nữa, có lẽ sẽ là giáo viên chủ nhiệm của Ôn Thần. Có vấn đề gì, anh cũng có thể nói với tôi. Mọi người cùng ngồi xuống, giải quyết vấn đề."

 

Vừa nói, ông vừa bước tới, tiện tay đóng luôn cửa sau hai lớp học dọc hành lang.

 

"Sau này ông sẽ làm giáo viên chủ nhiệm nó?" Ba Ôn Thần khựng lại, "Đã có quyết định rồi sao?"

 

Lão Mã giọng điệu ôn hòa: "Ôn Thần lần này đứng hạng 39 toàn khối, nếu không có bất ngờ gì thì sau này sẽ là học sinh của tôi. Tất nhiên, nếu tâm lý em ấy dao động, ảnh hưởng tới kỳ thi phân lớp thì chưa chắc."

 

Ba Ôn Thần chần chừ, buông cổ áo lão Tần ra. Lão Mã lại nói: "Lúc vào lớp 10, Ôn Thần đứng hạng 80, giờ giữ vững trong top 50. Không thể nói thầy Tần không dạy tốt, cũng không thể nói là do quen bậy bạ mà thành. Ngược lại, tôi thấy xung quanh em ấy chắc toàn người biết giúp nhau tiến bộ nên mới có kết quả hôm nay."

 

Ông vừa nói vừa đi xuyên qua đám người vào văn phòng, cả đám người cũng đi theo, hành lang cuối cùng cũng thông thoáng.

 

Diệp Tư há hốc: "Đỉnh thật, EQ quá cao."

 

"Huyền thoại của Anh Trung đấy." Hà Tu cất giọng nhỏ, "Danh hiệu ấy không phải nhờ dẫn dắt mấy người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại mà có."

 

"Còn hai đứa các em theo làm gì?" Hồ Tú Kiệt trừng mắt, "Mau quay về lớp học đi!"

 

"Bọn em đến xem thôi." Diệp Tư liếc vào phòng, "Đánh nhau với Trần Tử Hàng cũng vì chuyện của Ôn Thần, chuyện này bọn em có quyền lên tiếng."

 

Nghe vậy, Hồ Tú Kiệt bất ngờ, quay sang nhìn Hà Tu, hắn khẽ gật đầu xác nhận.

 

"Cho hai em ấy vào đi." Lão Mã vặn nắp cốc uống ngụm nước, "Học sinh lớp 12 đều sắp trưởng thành. Lúc này mà không hướng dẫn cho các em ấy biết cách bày tỏ và chịu trách nhiệm, cứ một mực áp chế, thì sau này ra xã hội chúng nó sẽ sống thế nào?"

 

Ba Ôn Thần thở hổn hển: "Ra xã hội mà làm đồng tính thì khỏi sống, tự tử cho rồi!"

 

"Phụ huynh Ôn Thần." Lão Mã nghiêm giọng nhìn thẳng ông, "Tôi muốn hỏi ngược lại, tại sao đồng tính phải tự tử?"

 

Ba Ôn Thần nghiến răng: "Truyền tông nối dõi là đạo lý trời định! Không lo học hành, ngày ngày ở cùng một thằng con trai làm mấy chuyện ghê tởm, còn sống làm gì..."

 

"Dừng lại." Lão Mã thở dài, "Truyền tông nối dõi là đạo lý trời định?"

 

"Tôi sinh con trai, nó phải sinh cháu cho tôi!" Ba Ôn Thần quát.

 

Lão Mã nhìn ông ta: "Thế sinh cháu để làm gì?"

 

Ba Ôn Thần còn chưa kịp phản ứng, lão Mã đã tự hỏi tự đáp: "Để sinh chắt. Rồi chắt lại sinh chút chít nữa. Thế thì phải sinh đến đời thứ mấy mới là cái ông mong muốn ban đầu?"

 

Ba Ôn Thần bị hỏi cho sững người, lão Mã mỉm cười: "Tôi cũng có con trai. Tôi sinh con trai là vì yêu vợ mình. Sau này nhìn thằng bé lớn lên, có lý tưởng, có hạnh phúc, cảm giác nuôi dưỡng ấy khiến tôi mãn nguyện vô cùng."

 

Không khí trong văn phòng có phần dịu lại. Lão Mã tiếp lời, mỉm cười: "Ngược lại, tôi chẳng bận tâm gì đến đời cháu chắt về sau. Tôi còn chẳng biết chúng là ai, thậm chí chẳng sống được tới lúc chúng ra đời."

 

Vốn dĩ Diệp Tư trong lòng bực bội, bị chọc đúng chỗ, nghe tới đây lại bật cười. Hà Tu huých tay cậu, cậu mới nén lại.

 

"Chúng ta tạm gác chuyện xu hướng tính dục." Lão Mã đưa mắt nhìn sang cậu, "Không bằng để hiệp sĩ Diệp Tư nói rõ ràng xem rốt cuộc là thế nào."

 

Diệp Tư vốn định nói người ra tay chính là Hà Tu, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt Hồ Tú Kiệt, đành đổi lời, nhận luôn công lao nghĩa hiệp về mình.

 

"Trần Tử Hàng đánh Ôn Thần." Diệp Tư nói, "Không phải lần đầu, trước đó ở căng-tin cũng từng có, tôi còn thấy cậu ấy nửa đêm không dám về ký túc."

 

Căn phòng im lặng, Hồ Tú Kiệt nghiêm giọng: "Chuyện là thế nào?"

 

Diệp Tư liếc ba Ôn Thần: "Nguyên nhân cũng như chú nói, thấy đồng tính là bẩn thỉu, thấy đồng tính đáng chết."

 

Ba Ôn Thần ngẩn người, một lúc lâu không nói được gì, ngơ ngác nhìn con trai mình.

 

Ôn Thần vẫn cúi đầu, chỉ để người ta nhìn thấy đỉnh tóc.

 

Diệp Tư nói: "Thứ bảy em dẫn Hà Tu đi nhuộm tóc, thì phát hiện Trần Tử Hàng lại đang đánh Ôn Thần, còn muốn ấn xuống cạo trọc đầu, khắc chữ 'gay' lên da đầu, nghĩa là đồng tính nam."

 

Một phòng toàn người lớn trợn mắt, nửa ngày không ai thốt nên lời.

 

"Thực ra đánh nhau không phải vô cớ như mọi người nghĩ đâu." Diệp Tư nhìn họ, "Không phải kiểu ngứa mắt ai thì xông vào đánh. Em lấy bản thân làm ví dụ, mỗi lần đánh nhau đều có nguyên nhân, chưa từng vô cớ gây sự."

 

"Nghe giọng điệu em còn tự hào lắm ha." Hồ Tú Kiệt nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp.

 

"Cũng không hẳn là tự hào." Diệp Tư làm bộ nghiêm mặt, Hà Tu lại huých khuỷu tay cậu một cái.

 

"Thế nó... sao không bị cạo đầu?" Ba Ôn Thần chỉ vào Ôn Thần, ánh mắt lóe lên, nhìn đỉnh đầu con trai, muốn nói rồi lại thôi.

 

"Vì cháu và Hà Tu đã ngăn Trần Tử Hàng lại." Diệp Tư hỏi ngược: "Nếu lúc đó chú có mặt, chú sẽ ngăn không cho Trần Tử Hàng làm vậy chứ?"

 

"Tất nhiên!" Ba Ôn Thần xắn tay áo, "Quá quắt thật, dám bắt nạt con trai ta như thế!"

 

Đây chính là câu Diệp Tư chờ, lập tức nói: "Nhưng chú bắt nạt Ôn Thần còn tàn nhẫn hơn cả cậu ta."

 

Trong phòng lặng ngắt. Hà Tu chợt nói: "Ôn Thần với Tống Hứa thực ra đã bên nhau khá lâu rồi, nhưng chưa từng có hành động nào quá trớn. Ôn Thần giỏi tiếng Anh, Tống Hứa giỏi toán, nửa năm nay thành tích hai người bổ sung cho nhau rất nhiều."

 

"Thằng nhóc đó còn kèm con học à?" Ba Ôn Thần nhìn con trai đầy vẻ khó tin.

 

Ôn Thần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hoe, trên môi có hai vết nứt:
"Bà nội của Tống Hứa mất rồi. Tối trước kỳ thi khởi động, bọn con còn cùng nhau cầu nguyện trước sao băng mong bà khỏi bệnh, kết quả sáng hôm sau cậu ấy đã bị gọi về. Hôm nay làm loạn thế này con đã chẳng còn mặt mũi rồi, ép con cạo đầu cũng được, nhưng xin ba đừng làm khó Tống Hứa. Cậu ấy bây giờ chẳng còn sức để bận tâm mấy chuyện vớ vẩn này."

 

Ba của Ôn Thần trừng mắt, chỉ thẳng vào Ôn Thần: "Phải nói cho có lý chút, người muốn ép con đi cạo đầu không phải ta."

 

Diệp Tư định nói 'ông còn chằng bằng ép cậu ấy đi cạo đầu thì hơn', nhưng vừa mở miệng đã bị Hà Tu huých một cái.

 

Diệp Tư hơi bực, quay đầu định hỏi "cậu có thể đừng huých tôi nữa được không", thì thấy Hà Tu khẽ lắc đầu, kéo cậu ra khỏi đám người.

 

Nửa tiết học trôi qua, hành lang đã không còn bóng người, ngay cả tiếng giảng bài trong lớp bên cạnh cũng chẳng nghe thấy.

 

"Không muốn quay lại, ra ngoài ngồi một lát đi." Diệp Tư nói.

 

Hà Tu gật đầu, đi trước đến chỗ cầu thang rồi rẽ xuống.

 

Bên ngoài nắng gắt, nóng bức đến mức khiến người bồn chồn. Diệp Tư đi vài bước rồi thở dài: "Cậu nói xem cuối cùng Ôn Thần sẽ thế nào?"

 

"Không sao đâu." Hà Tu điềm tĩnh nói, "Lão Mã đến rồi."

 

"Cậu tin lão Mã thế cơ à?" Diệp Tư ngẩn ra. Lúc nãy khi lão Mã nói sẽ tiếp quản lớp chọn, Hà Tu cũng rất bình thản.

 

"Trước kia cậu từng tiếp xúc với thầy ấy chưa? Ngoài hôm qua?" Diệp Tư hỏi.

 

"Chưa." Hà Tu đáp, "Nhưng cách làm việc và nói lý của lão Mã không chê vào đâu được. Trước đây... khóa lớp 12 trước, phụ huynh ngang ngược hơn cả ba của Ôn Thần không hề ít, cuối cùng cũng đều bị thầy ấy xử lý ổn thỏa."

 

Diệp Tư thở dài: "Thật ra ba của Ôn Thần cũng không phải không chịu nghe lý, chỉ là lúc vừa đến thì tức quá thôi."

 

Hà Tu gật gật đầu.

 

Đi tới gần cột bóng rổ, Diệp Tư không muốn đi nữa, bèn ngồi phịch xuống đất, duỗi dài chân, hai tay chống ra sau lưng, ngẩn ngơ nhìn tòa dạy học xám trắng.

 

"Nghĩ gì thế?" Hà Tu cũng ngồi xuống, giơ tay che nắng trước mặt cậu.

 

"Đang nghĩ sau này Ôn Thần sẽ thế nào." Diệp Tư lẩm bẩm, "Tôi cũng chẳng phải người tốt gì, chỉ là cảm thấy... ừ thì, trước đó coi như bảo vệ cậu ta, vậy mà ba cậu ta làm loạn thế này, coi như công cốc hết rồi."

 

Hà Tu bình thản nói: "Con đường là Ôn Thần tự chọn, bùng nổ sớm muộn cũng sẽ xảy ra, hôm nay nổ ra còn hơn là đợi sát kỳ thi đại học mới có chuyện."

 

Diệp Tư sững ra: "Nghe cũng có lý, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều kẻ lắm mồm bàn tán một thời gian."

 

Hà Tu khẽ cười: "Cậu thấy Ôn Thần là người thế nào?"

 

Diệp Tư nghĩ một lát: "Không có mấy cảm giác tồn tại, hình như cũng khá chăm học, yếu đuối, bị người ta chọc cổ họng cũng chẳng phản kháng."

 

"Nhưng cậu ấy chịu đựng được." Hà Tu nhàn nhạt: "Người trông mềm yếu thường dẻo dai hơn. Giống như một nhành cỏ, cậu lấy quả tạ đập xuống, đập xong nhấc ra, nó cũng không gãy, cùng lắm là rạp xuống một lúc thôi."

 

Diệp Tư không đáp lại, nhưng mơ hồ cảm thấy những lời Hà Tu vừa nói khiến cậu yên lòng hơn đôi chút.

 

Một đám mây lười nhác trôi qua che đi mặt trời, Hà Tu thu tay che nắng cho Diệp Tư lại, cũng chống tay xuống đất, thẫn thờ nhìn đám mây.

 

"Cậu hình như khác trước rồi." Diệp Tư bỗng nói, "Trước đây cậu lạnh lùng lắm, chưa từng thấy cậu để tâm đến chuyện của ai, như thể cả thế giới này chẳng ai liên quan gì tới cậu."

 

"Ừ." Hà Tu khẽ đáp, "Sống như thế tôi chán rồi, không muốn vậy nữa."

 

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Như cậu nói, không muốn kìm nén nữa, muốn đem hết yêu ghét trong lòng hét to ra, thêm chút ngôn từ kiểu Diệp Tư."

 

"Ngôn từ kiểu Diệp Tư?" Diệp Tư trừng mắt, "Là cái quái gì vậy?"

 

Hà Tu cười: "Ví dụ như, Trần Tử Hàng còn đáng đánh hơn cả khỉ, Tống Nghĩa thì giống gà kêu chít chít, tôi học đến sắp chết rồi, dì căng-tin chính là mẹ ruột cậu à. Còn nữa... tôi cực kỳ muốn được làm bạn cùng bàn với cậu."

 

"Đệt." Diệp Tư phì cười, hích vai Hà Tu, "Cậu có bệnh à."

 

Hai người ngồi cạnh nhau cười hồi lâu, cười xong Diệp Tư thở dài: "Thôi kệ đi, tin vào lão Mã, hy vọng bạn học Ôn Thần mềm yếu của chúng ta có thể vượt qua cửa ải này."

 

"Ừ." Hà Tu chỉ vào chân Diệp Tư, "Đổi lại tất đi."

 

"Giữa ban ngày ban mặt mà cởi giày à?" Diệp Tư ngẩn người, "Học thần cậu... b**n th** vậy sao."

 

Hà Tu bất đắc dĩ: "Vậy thì vào nhà vệ sinh đổi, lát nữa Hồ Tú Kiệt thế nào cũng tìm tôi, tôi không muốn đi một đen một trắng vào văn phòng, lại bị cô ấy lải nhải."

 

"Cô Hồ tìm cậu làm gì?" Diệp Tư đứng dậy phủi mông, đi về phía tòa dạy học.

 

Hà Tu thở dài đi theo, chậm rãi nói: "Lúc nãy ở văn phòng cậu nói dẫn tôi đi nhuộm tóc, ánh mắt Hồ Tú Kiệt lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống cái đầu tôi vậy."

 

Cơ thể Diệp Tư khựng lại, quay phắt lại. Hai người trừng mắt nhau một hồi, Hà Tu nghiêm túc nói: "Thật ra cũng chẳng cần giải thích hôm qua chúng ta tới tiệm cắt tóc để làm gì."

 

"Má..." Diệp Tư chửi một tiếng, "Lần đầu tiên tôi được nói chuyện tử tế trong văn phòng, căng thẳng quá."

 

Hai người khựng lại một lúc, rồi lại cùng bật cười. Diệp Tư khoác vai Hà Tu:
"Nếu cô ấy gọi thì tôi đi cùng cậu."

 

"Tôi cực muốn cậu đi cùng, nhưng thôi, Hồ Tú Kiệt sẽ càng tức hơn." Hà Tu nghiêm túc nói.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...