"Mở mắt ra, ngồi dậy."
"Diệp Tư, ngồi dậy."
Ý thức dần dần quay lại, tinh thần từ khoảng trống rỗng trôi về hiện thực. Diệp Tư trước tiên cảm nhận được nhịp đập ổn định trong lồng ngực, sau đó cảm giác ấy mới lan dần ra tứ chi.
Cậu nhắm mắt lại, thử giơ ngón giữa tay phải, dễ dàng làm được, trong lòng thở phào một hơi.
Chưa chết.
Nhất định là ba cậu lương tâm trỗi dậy, đêm trước kỳ thi đại học kịp chạy về nhà, thuận tiện cứu mạng cậu một phen.
Giường bệnh viện cũng khá mềm, Diệp Tư nghĩ, chỉ là giọng bác sĩ thấy ghê quá, cố ý làm ra vẻ dịu dàng. Nếu ở trường mà có ai nói với cậu bằng giọng đó, cậu sẽ lấy cái bàn ủi là phẳng cái lưỡi đối phương ngay.
Giọng nói kia dây dưa một lúc không nhận được phản hồi, bất ngờ nổi điên.
"Đm mày! Ngồi dậy!!"
"M* nó!" Diệp Tư giật mình co rúm, bật ngồi dậy, trái tim vừa yên ổn chưa được bao lâu lại dập loạn xạ.
Trước mắt không phải bức tường trắng như tưởng tượng, mà là bầu trời đêm. Trên kính cửa sổ dán một tấm poster khổng lồ: một gã đàn ông mặc quần đùi đen với áo gấm hoa lòe loẹt, hùng hổ trừng mắt nhìn cậu.
Ca sĩ chính Kanye của ban nhạc Guns N' Roses.
Diệp Tư khá thích ban nhạc này, nhưng nếu nhớ không nhầm, cái poster này cậu đã thấy che sáng nên xé đi từ năm ngoái rồi.
Đây không phải bệnh viện, mà là phòng ngủ của cậu.
Tuy Diệp Tư sống khá buông thả, nhưng lại ưa gọn gàng: bàn học của cậu luôn sạch bóng, quần áo treo gấp ngay ngắn trong tủ, ga trải giường mỗi tuần thay một lần.
Khiến cậu thấy lạ không chỉ là tấm poster kia, mà còn có bộ đồng phục năm ngoái treo trong tủ đang mở, cùng với ga giường dưới mông hoàn toàn khác cái vừa thay hai hôm trước.
Cảm giác trùng lặp kỳ lạ mãnh liệt, ngỡ như thời gian bị đảo ngược.
Giọng nói kia lại vang lên:
"Bất ngờ không? k*ch th*ch không? Hoài niệm không?"
"......"
Diệp Tư hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn lên trần nhà. Âm thanh truyền từ phía trên đó, nhưng trên trần chẳng có gì, trắng xóa như băng tuyết.
"Mày là ai?"
Âm thanh không trả lời mà bắt đầu đọc hồ sơ theo kiểu máy móc:
"Diệp Tư. Học sinh lớp 12. Chết vào đêm trước kỳ thi đại học, nguyên nhân tử vong: bệnh tim bẩm sinh tái phát. Tuy trước khi chết có uống bia rượu quá độ, nhưng dáng chết vẫn coi như khá đáng yêu. Lúc sống là một hảo hán, độc chiếm bảng học kém ở Trung học Anh Hoa suốt ba năm, ngang ngược bá chiếm, coi khinh bọn cặn bã. Bạn thân là Tống Nghĩa và Ngô Hưng, kẻ thù là tên xã hội lưu manh Thái Tuế ở phố Vĩnh Bình. Niềm vui lớn nhất đời này chính là sắp thoát khỏi bảng xếp hạng học kém... đáng tiếc thay, thoát không thành. Ông Trời vì ngăn cậu thoát bảng mà thà cho cậu chết."
Giọng nói kia lại trở nên bỉ ổi: "Có tức không?"
Diệp Tư im lặng hồi lâu.
Lúc mới tỉnh đầu óc còn rối loạn, nhưng giờ, cậu bắt đầu tỉnh táo lại.
Một cảm giác tê dại, lạnh buốt theo sống lưng bò lên, bò đến gáy, rồi bò lên sau đầu. "Bộp", thông suốt.
Diệp Tư thở hổn hển mấy hơi: "Tôi... chết rồi?"
Chưa đợi giọng nói kia đáp lời, cậu đã từ giường mò xuống, ngơ ngác lảo đảo đứng trước tấm poster.
Âm thanh kia bất lực nói: "Tôi không phải gã kia, tôi không mặc quần đùi đen."
Diệp Tư hạ giọng: "Mày rốt cuộc là ai?"
"Tôi là một hệ thống thời gian." Âm thanh kia nói tiếp: "Tôi đưa cậu quay lại. Bây giờ là ngày 20 tháng 6, một năm trước khi cậu chết, tức là trước khi khai giảng lớp 12. Nhắc nhở thân thiện: ngày mai Trung học Anh Trung có kỳ thi khởi động trước khi khai giảng, một tháng sau là kỳ thi phân lớp. Năm đó cậu đã được tổng điểm sáu môn là 166, phá kỷ lục dưới đáy của chính mình, lăn vào lớp 18 học kém. Lần này, hy vọng cậu sẽ có kết cục tốt hơn."
Diệp Tư càng thêm trầm mặc. Cậu trừng mắt nhìn Kanye, Kanye cũng trừng lại cậu. Đồng phục, ga giường thì còn tạm, nhưng riêng tấm poster này lại khiến cảm giác thời gian xuyên thấu, gặp lại sau năm tháng, khiến tim cậu rung lên, trăm mối cảm xúc dâng trào ngổn ngang.
Giọng nói kia hắng giọng ho: "Nói cho tôi biết, cậu có muốn sống không?"
Trong vô thức, Diệp Tư có cảm giác như gặp phải một tên đa cấp khoe răng vàng, nháy mắt cười nịnh với cậu: "Nói cho tôi biết, cậu có muốn phát tài không? Có muốn thành công không?"
Yết hầu cậu nhúc nhích, thấp giọng nói: "Muốn."
"Muốn sống thì phải nghe lời tôi."
Một lực vô hình đè lên vai, buộc cậu tập trung tinh thần.
"Tôi, mật danh SD, là hệ thống của cậu, giám sát của cậu, bạn đồng hành đáng tin cậy của cậu. Sau đây tôi sẽ đọc điều khoản trò chơi nghịch thời gian:
• Nhiệm vụ chính: Người chơi phải dựa vào thực lực thi đỗ đại học top2 thì mới có thể giải trừ phong ấn bệnh tim bẩm sinh. Trong thời gian chơi, người chơi tạm thời không bị hạn chế bởi bệnh tim, tức là có được thân thể khỏe mạnh.
• Luật chơi: Bất kể trong tình huống nào, khi người chơi biết đáp án đúng, phải trả lời trung thực, không được giấu dốt. Vi phạm, sẽ chết.
• SD sẽ tùy tâm tình mà đưa ra gợi ý cho người chơi, nghe hay không tùy người chơi, có phạt hay không tùy SD.
• Vì SD thương cảm với trí tuệ hạn hẹp của người chơi, nên đã tiêm vào bộ não trống rỗng của cậu một lượng lớn đáp án chính xác...Nhưng do IQ của SD quá cao, quá trình giải đề đã lược bỏ..."
Khi đọc xong quy tắc, căn phòng rơi vào tĩnh lặng khá lâu.
Trong hư vô, dường như có ngón tay chọt vào lưng Diệp Tư một cái: "Hồn đi đâu rồi?"
"Ở đây." Diệp Tư trừng mắt, "Đại học top2 ? Tao thấy chẳng thực tế."
"Đảo ngược số phận vốn dĩ đã chẳng thực tế." Giọng kia cười, "Đời này không có bánh từ trên trời rơi xuống. Hoặc là liều một phen, hoặc là nằm chết tại chỗ, cậu tự chọn đi."
Ai lại ngu ngục đi chọn chết ngay tại chỗ chứ? Diệp Tư chửi thầm trong bụng.
Cậu thở hổn hển một lúc trước poster Kanye, muốn giơ tay xé đi. Vừa mới bóc được một góc thì lại đổi ý, ấn trở lại, còn vỗ vỗ vuốt cho phẳng.
"Tệ nhất thì, cũng chỉ là chết thêm lần nữa."
Hệ thống ừ một tiếng: "Nếu sống không phải là một sự dày vò với cậu, thì liều thêm một năm chắc chắn là tốt hơn nằm chết ngay bây giờ."
Sống thì không phải dày vò, học tập thì chưa chắc. Diệp Tư nghĩ.
Top2 cái con khỉ ấy, lợn nái có trèo được cây thì ông đây thi cũng không đậu nổi trường top2.
Nhưng mà, trước mắt cậu là một năm sinh mệnh. Ngắn ngủi, nhưng là một sinh mệnh tự do, không còn bị bệnh tim đè nặng.
Cậu đã sống mười bảy năm, từng vui cười, tức giận, mắng chửi, nhưng chưa bao giờ có một ngày thật sự tự do.
"Giao kèo chứ?" Giọng nói kia hỏi.
Diệp Tư cắn răng: "Giao kèo!"
Cậu ngừng lại một chút: "Tao nên gọi mày là gì?"
"Tôi có mật danh là SD, không có tên cụ thể. Theo chữ cái đầu, cậu có thể gọi tôi là Thận Độc."
Diệp Tư im lặng một lát, ghép hai chữ cái SD lại: "Hay là gọi cậu là Sa Điêu đi."
"Sa Điêu?" Qua giọng nói dường như có thể cảm nhận hệ thống nhướn mày, "Chưa từng nghe bao giờ, nhưng... cũng được."
"......" Dù cả người đang bị bao phủ bởi cảm giác quỷ dị đáng sợ, Diệp Tư vẫn không nhịn được cúi đầu cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt thật. Cậu còn đưa tay lau khóe mắt.
Sa Điêu ngừng một chút: "Còn thắc mắc gì khác không?"
"Cái vừa nãy mày nói, hình phạt gì đó..." Diệp Tư ngừng lại, đổi sang giọng điệu dửng dưng: "Là cái quỷ gì thế?"
"Một loại nhắc nhở tinh thần." Sa Điêu đáp, "Không nghiêm trọng, nhưng có thể làm cậu chấn động mà suy nghĩ lại."
Diệp Tư cau mày: "Là gì?"
"Điện giật." Sa Điêu giải thích, "Dòng điện rất nhỏ thôi, giống như cảm giác đang yêu ấy."
"......"
ĐM, giống đang yêu cái con khỉ ấy. Diệp Tư mặt không biểu cảm hỏi: "Mật danh của mày có phải nên đổi thành YYX không?"
"YYX?" Sa Điêu theo kịp cái vốn tiếng Anh của cậu.
"Lôi Điện Pháp Vương, Dương Vĩnh Tín."
Diệp Tư bĩu môi đi vào phòng tắm: "Ông đây đi tắm, mày đừng có nhìn."
Sa Điêu cười hì hì vang lên trong không trung: "Tôi không nhìn, tôi vẫn là trẻ con mà."
Qua cánh cửa phòng tắm, Diệp Tư đột nhiên cảm thấy căn phòng trống rỗng hẳn.
Vốn dĩ vẫn chỉ có một mình cậu, nhưng lúc này cái cảm giác trống vắng ấy lại đột ngột đến, chắc là Sa Điêu đã rời đi.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, một đốm sáng trắng lướt qua bầu trời phía trên nhà cậu, thoáng hiện rồi biến mất. Gần như cùng lúc, trên không trung trường Anh Hoa cũng lóe sáng đáp lại, nhưng chậm hơn bên này, giống như kéo theo một vệt lười biếng, khiến hai nam sinh đang hóng mát dưới ký túc xá vô tình nhìn thấy.
Một người dụi mắt: "Ai bắn pháo hoa trong trường thế? Ghê thật."
Người bên cạnh vươn cổ ra nhìn: "Sao băng đấy, có thể ước nguyện."
Hai người liền đứng nghiêm trang thành hàng ngang, chắp tay trước ngực, thành kính ước hai điều.
Cửa sổ phòng trực ký túc xá nam vang "xoạch" một tiếng mở ra, giọng nữ khàn khàn nhưng dữ dằn gào lên: "Phòng nào đấy! Nửa đêm không ngủ, mai còn thi hay không? Ta mở cửa điện tử cho chúng bây hai giây, chạy không vào thì đứng ngoài đấy đến lúc vào phòng thi nhé!!"
Lời đe dọa thì chẳng dọa được ai, nhưng tiếng gào như xé họng giữa đêm khuya lại quá khủng khiếp, hai cậu chàng suýt chút thì tè luôn tại chỗ.
Vừa hét "Dì ơi xin lỗi!" vừa cắm đầu chạy, cửa điện tử "roạt" một tiếng mở ra, hai giây sau nhanh chóng mjanh mẽ bật ngược lại, ngay trước khi kẹp vào một người thì khựng lại, cho cả hai lọt qua.
Dì quản sinh còn đang thi triển tuyệt chiêu 'phun dao': "Hai đứa bây! Ta mà thấy lần nữa thì mách thẳng với chủ nhiệm lớp đấy nhá, nghe rõ chưa?!"
Tiếng chạy "rầm rầm rầm rầm" vang dọc lên tầng sáu, từ đầu hành lang chạy sang đầu kia, rồi lao vào hai phòng ký túc sát nhau.
Trong hành lang, phòng treo biển "602", mấy cậu nam sinh bị làm ồn mở mắt, chửi một câu "m* nó", rồi xoay người ngủ tiếp.
Hai phút sau, ký túc xá nam lại yên tĩnh trở lại. Nhưng người nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ bên trái phòng 602 bỗng lặng lẽ vén chăn xuống.
Cậu thanh niên tay dài chân dài, dáng người gầy nhưng thẳng tắp. Từ giường trên bước xuống, ánh mắt dừng trên chai nước khoáng chưa khui trên bàn, lát sau liền vặn nắp, uống hai ngụm.
Đôi mắt đen sâu lắng, bình tĩnh, nhưng con ngươi lại dường như vô thức co lại, cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào.
Một chút tò mò, xen lẫn thêm một chút kích động chưa từng có.
Người thường có lẽ chẳng thể tin hắn vừa trải qua điều gì. Giống như hắn vốn rất am hiểu lý thuyết điện trường, từ trường, lực trường, nhưng hoàn toàn không thể giải thích được đoạn đối thoại vừa vang lên trong đầu mình.
Một hệ thống có mật danh "BB", ngay trong đêm trước kỳ thi đại học xông vào đầu hắn, dùng giọng điệu lười nhác mà kể trước toàn bộ cuộc đời hắn.
Trường danh tiếng, thạc sĩ, lãnh đạo ngân hàng, trở thành ông trùm đầu tư, không kết hôn, cô độc đến già, sau khi chết hiến hơn trăm ngôi trường hy vọng và thư viện.
BB hỏi hắn cảm thấy thế nào, hắn suy nghĩ thật lâu rồi đáp: "Thời cấp ba tôi có nhiều nuối tiếc, nếu sớm biết cả đời nhàm chán như thế, có lẽ tôi đã sống theo cách khác."
Nghe vậy, BB thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì quá tốt rồi."
Ngay sau đó hắn bị dội một tràng về lợi ích của việc "ngược dòng thời gian". Trong lúc ấy, hắn từng tò mò về nguyên lý khoa học của nó, nhưng đối phương luôn lảng tránh, lái sang chuyện khác.
Thế nên đến lúc cuối cùng gật đầu đồng ý tái sinh, trong lòng hắn thật ra chẳng hề tin tưởng lắm vào thứ đó.
Trước khi đi, BB mệt mỏi nói: "Đại lão, tôi thật sự rất phật hệ, không có yêu cầu gì ở cậu. Cậu muốn sao thì muốn, cậu vui vẻ là tôi vui. Chỉ cần đừng hỏi tôi mấy cái hạt vũ trụ gì đó, tôi thật sự chưa từng nghe qua."
Rất thiếu nghiêm túc.
Tiếng ngáy bất chợt của bạn cùng phòng kéo cậu thanh niên ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn hồn trở về thực tại.
Dưới ánh trăng, Hà Tu nhìn quyển bài tập đang mở sẵn trên bàn. Hắn đưa tay gập lại, ánh mắt rơi xuống trang bìa.
《Tiên phong tăng tốc Vật lý lớp 11》
Họ và tên: Hà Tu
Lớp: 11-4
