Sáng hôm sau, Diệp Tư dậy khá sớm, đầu óc còn hơi mơ màng, không nhớ rõ tối qua đã xảy ra những gì.
Chỉ nhớ bản thân rơi vào một cơn xúc động bộc phát nào đó, có uống chút rượu, loáng thoáng nhớ là đã cãi nhau với con hệ thống "ngốc" kia một trận.
Thật ra cũng chẳng có chuyện kinh thiên động địa gì, có lẽ chỉ là từng chút lửa nhỏ tích tụ, cuối cùng bùng lên những gì vẫn luôn đè nặng trong lòng. Lỗi cũng có phần ở cậu, hệ thống "Sa Điêu" thì đúng là phiền thật, nhưng nó quả thực đã cứu cậu một mạng.
"Mày có đó không." Diệp Tư gọi thầm trong đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Xin lỗi nhé, hôm qua là tao không đúng."
Một lúc lâu sau, "Sa Điêu" mới hừ một tiếng, rồi lại im lặng.
Cũng thật là kiêu ngạo.
"Xin lỗi nha." Diệp Tư lại nói thêm một câu.
Cậu không giỏi dỗ người, cảm thấy thế là đủ, bèn trèo xuống giường.
Hà Tu không có trong phòng. Diệp Tư vừa cầm lấy cốc đánh răng thì Ôn Thần bưng chậu nước đẩy cửa đi vào.
"Chào buổi sáng, Diệp Thần." Ôn Thần tràn đầy sức sống chào cậu.
"Ừm." Diệp Tư nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
"Diệp Thần muốn ăn gì sáng nay?" Ôn Thần cười tươi hỏi, "Ăn chung nhé?"
"......" Diệp Tư không đáp, nhìn cậu ta một lúc rồi hỏi: "Hôm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì à?"
Là cái gì đã cho cậu dũng khí dám thân thiết với tôi thế này?
Ôn Thần nhe răng cười: "Không có đâu, Diệp Thần nghĩ nhiều rồi."
Diệp Tư đành đẩy cửa ra ngoài. Hà Tu vừa rửa mặt xong ở phòng rửa tay, Diệp Tư đi tới chào, nặn kem lên bàn chải rồi nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua tôi uống say có làm gì không?"
Hà Tu mặt mày bình thản: "Rất chín chắn, chẳng làm gì hết."
"Vậy sao Ôn Thần bỗng nhiên cười hề hề với tôi?" Diệp Tư nghi ngờ nhìn hắn.
"À." Hà Tu ngừng lại một chút, "Hôm qua cậu uống say mà lạnh lùng quá, làm cậu ta sợ chết khiếp."
Diệp Tư nhìn hắn chằm chằm một lúc, bừng tỉnh: "Vật cực tất phản?"(*)
(*) Vật cực tất phản có thể hiểu là: Khi một sự việc, hiện tượng phát triển đến mức cực hạn thì sẽ chuyển sang chiều hướng ngược lại.
"Ừ." Hà Tu nghiêm túc gật đầu.
Tiết đầu là Hóa học, Hà Tu như thường lệ vẫn không nghe giảng, rút máy chơi game ra. Diệp Tư vốn đã quen với cái phong cách kiểu "thần" này rồi, nhưng hôm nay Hà Tu vừa bấm vài cái thì ngoài cửa sau có tiếng bước chân, hắn liền tiện tay dựng máy game dựa vào tường trên bàn, màn hình lộ ra để Diệp Tư nhìn thấy.
Giao diện thanh toán của cửa hàng, trò "Pikachu chúng ta đi", giá 429 đô la Hồng Kông.
Diệp Tư ngẩn ra: "Cậu thích Pikachu à?"
Hà Tu nói: "Trước thì không, gần đây... bỗng thấy thích một chút."
Nói rồi bấm nút thanh toán, rất nhanh hiện dấu tích xanh, thanh toán thành công, bắt đầu tải về.
Diệp Tư thầm tặc lưỡi cảm thán, thật chịu khó tiêu tiền cho game. Làm thêm kiếm được bao nhiêu đâu, thế mà mua liền tù tì hết trò này đến trò khác, tiền lương cả tháng chắc bay hết rồi.
"Diệp Tư." Thầy dạy Hóa bỗng gọi cậu, "Em lên bảng làm câu số 6."
Diệp Tư cuống quýt cầm lấy tờ đề, vội vã lia mắt đến câu đó.
【Một loại tinh thể trắng không màu, thường dùng để xử lý nước công nghiệp và cải tạo đất, được tạo thành từ phản ứng giữa axit citric và amoniac, hãy viết công thức hóa học và cấu tạo hóa học của tinh thể này.】
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tư là: tinh thể trắng không màu rốt cuộc là màu gì? Thế gian thật sự tồn tại loại nghịch lý trời đất này sao?
"Diệp Tư." Thầy Hóa chăm chú nhìn cậu đầy mong đợi, "Nào, vẽ cho cả lớp xem cấu tạo phân tử."
Diệp Tư thở dài, lê ra bục giảng nhận phấn, trên bảng viết một dãy ký hiệu mà cậu không nhận ra.
C6H5O7 (NH4)3, đằng sau còn vẽ một mớ bậy bạ như tổ ong.
"Diệp Tư, giải thích cho mọi người sự khác nhau giữa liên kết đơn và liên kết đôi nhé." Thầy Hóa vẫn chưa buông tha.
Diệp Tư lại thở dài: "Cái này ấy à, liên kết đơn và liên kết đôi..."
Thầy Hóa gật gù khích lệ: "Ừ ừ tiếp đi."
Diệp Tư bẻ gãy viên phấn làm đôi, ném vào hộp, rồi quay xuống nói: "Chủ yếu phụ thuộc vào tâm trạng của kiếm sĩ."
Dưới lớp lặng đi một nhịp, Diệp Tư mặt không đổi sắc vỗ tay, "Mỗi người mỗi gu, kiếm sĩ nào cũng có sự kiên cường riêng."
Cả lớp cười ầm, nụ cười trên mặt thầy Hóa cứng đờ. Diệp Tư nhỏ giọng: "Thầy ơi, em thật sự không biết, đừng làm khó em nữa."
Thầy Hóa tức đến run cả ngón tay, gõ gõ bảng: "Em không biết thì sao viết ra được?"
"Chuyện vẽ vời ấy mà, chủ yếu dựa vào trí tưởng tượng." Diệp Tư liếc bảng, nhỏ giọng nói, "Nhưng giờ em biết rồi, em sẽ về vẽ lại mười lần, sau này là nhớ luôn."
Về chỗ, Hà Tu cũng đang cười, chờ Diệp Tư ngồi xuống mới nói: "Cậu chọc tức thầy một lần bằng mười người khác."
Diệp Tư bất lực nhếch môi: "Có thể giải thích cho tôi sự khác biệt giữa liên kết đơn và liên kết đôi không?"
Hà Tu ngừng lại một lát, rồi gật đầu: "Liên kết C–O chia thành đơn và đôi, đơn dài hơn đôi, liên kết càng ngắn thì năng lượng càng cao."
Diệp Tư gật đầu, cảm thấy từng đọc đoạn này trong sách giáo khoa, nhưng Hà Tu nói súc tích hơn, nghe xong liền nhớ lại được ngay.
Cậu liếc công thức mà bản thân viết trên bảng, nhướng mày: "Năng lượng liên kết cao thì tính hóa học càng ổn định chứ gì?"
"Đúng." Hà Tu nói, "Phá vỡ liên kết này thì điều kiện phản ứng càng mạnh."
"Hiểu rồi." Diệp Tư gật đầu, ghi chú bên cạnh đề, rồi lật sách giáo khoa ra tìm, quả nhiên thấy, nhưng trong sách viết dài dòng hơn nhiều. Hà Tu chỉ nói hai câu, trong sách là cả một đoạn, càng đọc càng rối.
"Tôi phát hiện cậu học giỏi thật sự." Diệp Tư nói, "Cậu còn hợp để viết sách giáo khoa hơn cả người biên soạn."
Khóe miệng Hà Tu khẽ cong: "Tôi phối hợp diễn cùng cậu cũng giỏi."
Diệp Tư liếc hắn, bất đắc dĩ giơ ngón cái.
"Thật ra nếu cậu muốn duy trì hình tượng học kém," Hà Tu lại nói, "Thì lần sau dứt khoát đừng trả lời đúng nữa."
Nghe vậy Diệp Tư lập tức lắc đầu: "Tôi biết đáp án thì không thể không trả lời được."
"......"
Sáng sớm thứ Bảy, Diệp Tư liền đi nhuộm lại mái tóc tuần trước còn chưa kịp làm. Nhuộm xong, cậu lại lững thững tới quán mì nơi Hà Tu làm thêm, chiếm một bàn ngồi làm bài tập.
Phố Vĩnh Bình dường như tự mang theo hiệu ứng mát mẻ, bên ngoài nắng gắt chói chang, mà trong quán gió lùa lại mát lạnh vô cùng.
Hà Tu nằm gục sau quầy thu ngân, nhìn mấy sợi tóc vừa mới biến thành màu đen của Diệp Tư bị gió thổi bay phấp phới, khóe miệng đã cong lên mấy lần.
"Hàm ngược..." Diệp Tư nhíu mày, đầu bút dừng lại trên đề, "hàm ngược..."
"Đổi y thành x, x thành y, rồi biến đổi rút gọn." Hà Tu từ sau quầy nói, "Ra khỏi trường rồi mà còn diễn à."
Diệp Tư chẳng buồn đáp lại, chỉ cau mày hoán đổi x với y, rồi rút gọn, quả nhiên ra được đáp án trùng với lựa chọn trong đầu.
Cậu khẽ thở ra một hơi, cảm giác như vừa chỉ nghĩ một bài toán thôi mà mồ hôi đầm đìa cả người như vừa chạy bộ.
"Chắc tôi sinh ra là để diễn kịch rồi." Diệp Tư nhận cốc nước ép dưa hấu Hà Tu bưng tới, ngửa cổ uống mấy ngụm lớn. Miếng dưa còn chưa được xay nhuyễn kêu rào rạo trong miệng, cậu vừa nhai vừa nói: "Đấu đề mà Lão Mã lại để Tống Nghĩa làm bình luận viên, đúng là đỉnh thật."
"Để tạo không khí thôi." Hà Tu cười, "Tống Nghĩa đôi khi cũng khá hài hước mà."
"Tạo không khí cũng vô ích, ai nấy đều căng như dây đàn, dù gì thì thứ Hai tuần sau cũng là kỳ thi phân lớp rồi còn gì." Diệp Tư thở dài một hơi, dựng tờ đề toán lên nhìn, lại đặt xuống tiếp tục cắm đầu viết.
Hà Tu cảm thấy Diệp Tư chắc định thi vào Học viện Điện ảnh mất, chứ một tuần bảy ngày từ sáng tới tối diễn kịch không ngừng, diễn cái khí chất học dốt đến tận xương tủy, thật sự quá xuất thần, quá đỉnh.
"Dù sao thì cậu đừng làm lố quá là được, nếu không ở lại được lớp 4..."
Trong quán mì yên lặng một lát, Hà Tu nói đến nửa chừng lại ngừng, rồi đổi giọng: "Hoặc là cậu nói thật cho tôi nghe, cậu có định ở lại lớp 4 không?"
Diệp Tư ngẩng đầu: "Đương nhiên là ở lại rồi. Cậu hỏi cái này làm gì?"
Hà Tu nói: "Không có gì, chỉ là luôn đoán không ra trong đầu cậu nghĩ gì, nên muốn xác nhận một chút."
Xác nhận cái gì chứ, Diệp Tư hơi mơ hồ.
Cậu đương nhiên muốn ở lại lớp 4, cái hệ thống "Sa Điêu" trong đầu dạo này cứ nhấn mạnh mãi, chỉ có ở lại lớp 4 mới có khả năng lội ngược dòng trong học tập, nếu không thì coi như bỏ luôn.
Ý nghĩa của lớp 4 chính là Hà Tu. Hà Tu giảng đề cho cậu suốt một tuần, điểm lợi hại của người này không chỉ cái gì cũng biết, mà là ở chỗ đều có thể được tóm gọn, súc tích mọi kiến thức. Sách giáo khoa lật đi lật lại chưa chắc bằng nghe hắn nói mười phút.
Diệp Tư hỏi một đề, hắn sẽ nêu ra điểm kiến thức mà đề muốn nói tới, giảng xong còn tiện tay giới thiệu thêm mấy dạng bài thượng gặp liên quan, tổng kết ngắn gọn. Nghe một hiểu mười.
Diệp Tư mấy lần nhìn dáng vẻ yên tĩnh, chăm chú khi Hà Tu giảng bài, đều thấy đẹp trai đến mức trời đất cảm động, quỷ thần phải khóc thét.
Câu nói nổi tiếng trong mấy trường đại học gì đó, thông minh chính là một loại gợi cảm mới.
Diệp Tư cảm thấy mỗi ngày cậu đều có thể bị bạn cùng bàn làm cho gợi cảm đến mức chảy máu mũi ướt cả đề thi.
Mà không chỉ là chuyện học, cậu còn thích ở cạnh Hà Tu. Như hôm nay, rõ ràng cậu hoàn toàn có thể ở nhà làm bài, nhưng lại cố tình tới đây giả ngu giả ngốc để diễn kịch, chỉ vì muốn trong lúc làm bài có thể nhìn thấy Hà Tu trong tầm mắt.
Có hào quang của học thần che chở, học dốt trong lòng tự hiểu rõ.
Diệp Tư đột nhiên phì cười với đề thi, tự mắng chính mình một câu "đồ ngu".
"Ngày mai tôi về nhà một chuyến." Hà Tu bỗng nói, "Tối Chủ Nhật không lên lớp tự học nữa."
"Hả?" Diệp Tư hoàn hồn, nhíu mày hỏi, "Sao thế?"
"Mẹ tôi sinh nhật." Hà Tu đặt điện thoại xuống, giọng có chút bất đắc dĩ, "Bà ấy bắt tôi phải về đi dạo phố, ăn cơm. Mai sáng tôi đi, trước buổi tối tự học thứ Hai sẽ về, không ảnh hưởng đến trận thi đấu đề."
Ai thèm lo cho cái trận đấu đề đó chứ...
Diệp Tư lật lật mấy tờ đề: "Thế tức là đi hai ngày một đêm?"
Hà Tu ngẩn ra một chút, mới phản ứng lại là cậu nói tới thời gian hắn rời đi, "Coi như vậy."
Diệp Tư lại cúi đầu làm bài, Hà Tu ngồi đối diện nhìn một lúc, cảm thấy cậu hình như hơi bực bội.
"Cậu..." Hắn do dự, "Ngừng diễn kịch hai ngày, được không?"
Diệp Tư vẫn cúi đầu viết, mấy chữ abc như chẳng tốn tiền rơi loạn trên đề, "Có gì mà không được, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Hà Tu nhìn mấy sợi tóc chẳng biết từ khi nào lại dựng ngược trên đầu cậu, thử nói: "Nhà tôi có đặc sản kẹo vừng giòn, mang cho cậu ít nhé?"
Diệp Tư im lặng, làm xong một bài mới gật gật đầu, nghĩ rồi lại bảo: "Mang nhiều chút, đi một chuyến về cũng đâu có dễ."
"Được." Hà Tu thở phào, cười hỏi, "Thế cậu có phải cũng nên mang gì đó cho tôi không?"
Diệp Tư ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khó tin: "Người bỏ bạn cùng bàn lại để về nhà với mẹ là cậu, mà tôi còn phải mang đồ cho cậu?"
Còn tình người không? Đạo lý này ở đâu ra thế?
"Tôi đùa thôi, đừng giận." Hà Tu vội xua tay.
Hà Tu không ở quán mì lâu, hôm sau phải xin nghỉ, hôm nay phải đi kèm giúp con gái ông chủ làm xong hết bài tập cuối tuần. Hắn đi dạy kèm tại nhà, Diệp Tư đành dọn đồ về, một mình cô đơn làm bài cả buổi tối.
Đã lâu không ở nhà, tuy mới ở ký túc xá một tuần thôi, nhưng đột ngột thiếu đi hơi thở nhè nhẹ kia bên cạnh, Diệp Tư liền thấy khó chịu vô cùng. Cậu bật đèn bàn nhỏ bên giường, nằm xem ghi chép của Hà Tu, xem một lúc lại ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng tới nửa đêm.
Đợi đến khi thực sự ngủ say, cậu lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ là kết quả thi phân lớp, cậu xui xẻo đứng hạng 51 toàn khối, Hồ Tú Kiệt dựa vào cửa sau nhìn cậu thu dọn đồ rời khỏi lớp 4. Cậu buồn bã khoác ba lô vừa đứng lên, thì có một tên đeo kính dày cộp chẳng quen biết đột nhiên xuất hiện, cúi đầu nói với Hà Tu: "Học thần, chào cậu, sau này chúng ta cùng bàn nhé."
"Cùng bàn cái đ*o gì!!" Diệp Tư bỗng ngồi bật dậy, trợn mắt gào giận dữ, nắm chặt nắm đấm thở hổn hển trước poster Kanye dán trên cửa sổ, rồi đập giường một cái, rút điện thoại gửi tin vào nhóm "Đại đội lưu manh".
Diệp Tư: [Hai đứa chúng mày, bảy giờ sáng mai tập trung ở hiệu sách Như Thực.]
Ngô Hưng còn chưa tỉnh, Tống Nghĩa một lúc lâu sau mới nhắn lại.
Tống Nghĩa: [Hôm nay đánh ai?]
Diệp Tư nghiến răng gõ chữ: [Làm bài tập, tất cả lăn ra đây làm bài tập cho ông!]
