"Thưa các hành khách, hai mươi phút nữa chúng ta sẽ đi vào đoạn 'Thiên lộ'. Tàu sẽ đi qua khu vực cao nguyên gồm Khả Khả Tây Lý, đèo Côn Luân, đèo Đường Cổ Lạp, độ cao trung bình trên 4000 mét. Xin mọi người chú ý tình trạng cơ thể, giữ tâm lý thoải mái. Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, hãy liên hệ với nhân viên phục vụ trên tàu..."
Toa tàu vốn ồn ào bỗng yên tĩnh trong chốc lát, rồi lại vang lên những tiếng trò chuyện nhỏ, đan xen vào nhau. Đèn trong toa được điều chỉnh dịu dần xuống, những dãy núi tuyết nối tiếp cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng ngoài cửa sổ.
Diệp Tư tháo tai nghe xuống, không nhịn được đưa tay chọc chọc vào ngọn núi tuyết qua lớp kính.
Hà Tu tháo nốt tai nghe bên còn lại, khẽ nói: "Ăn chút socola đi."
Phản ứng cao nguyên thường đến đột ngột, đồ ngọt có thể giúp cơ thể và tinh thần dễ chịu hơn một chút. Diệp Tư gật đầu, Hà Tu đứng dậy với tay lấy túi hành lý trên ngăn để đồ.
"Lấy nhiều một chút." Diệp Tư nói nhỏ.
Cô gái ngồi phía trước bất ngờ quay đầu lại, qua khe hở giữa hai ghế đối diện ánh mắt của Diệp Tư. Sắc mặt Diệp Tư bình thản, nhưng chỉ một giây sau, cô gái kia đã bối rối vội vàng quay đi.
Diệp Tư khẽ thở dài.
Hà Tu lấy ra một nắm đầy socola, Diệp Tư tuỳ tiện xé vỏ, cắn một miếng.
Vị ngọt đậm lan toả nơi đầu lưỡi.
"Em thấy khó chịu không?" Hà Tu khẽ hỏi.
Khóe môi Diệp Tư cong lên: "Anh có nghe kỹ thông báo không? Còn hai mươi phút nữa cơ mà."
Hà Tu bóp nhẹ cánh tay cậu, "Nếu thấy khó chịu thì phải nói, anh có thuốc dự phòng và bình oxy cả rồi."
Diệp Tư chỉ gật đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Áo khoác gió của hai người cọ vào nhau, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.
Ghế tàu vốn khá rộng, nhưng hai người vẫn cứ ngồi dính sát nhau, vai kề vai. Lát sau, Diệp Tư nghiêng hẳn vào người Hà Tu, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Nhìn kìa, núi tuyết."
Hà Tu gật đầu: "Nhìn mãi chẳng thấy tận cùng."
Những dãy núi tuyết trên cao nguyên không chỉ kéo dài đến tận tầm mắt cũng không thấy điểm cuối, mà còn phủ đầy lớp băng tuyết quanh năm không tan. Dưới chân núi là một mảng xanh đen rắn chắc, lên cao dần thì phủ đầy tuyết trắng. Buổi trưa, khi vừa lên tàu, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh núi tuyết, lớp tuyết ấy kiêu căng, ngạo mạn mà tồn tại, hiện ra một khung cảnh vừa mâu thuẫn vừa bi tráng.
Trong đầu Hà Tu thoáng qua vô vàn ý nghĩ hỗn loạn, rồi lại rối tung cả lên. Sau cùng hắn buông bỏ hết, thuận theo bản năng cúi đầu khẽ hôn lên trán Diệp Tư.
Diệp Tư hừ khẽ một tiếng.
Hà Tu nhịn không được lại hôn thêm lần nữa.
"Làm gì thế?" Diệp Tư lười nhác, đưa miếng socola còn lại một nửa đang ăn dở lên trên đầu, "Ăn không?"
Hà Tu im lặng cắn lấy miếng socola đó.
Chuyến đi này đã kéo dài hơn một tuần. Lúc đầu hai người đều rất phấn khích: đi khắp nơi, mua sắm khắp nơi. Hà Tu đạp chiếc xe đạp cũ chở Diệp Tư ăn hết cả con phố đồ ẩm thực. Đến lúc hoàng hôn thì vừa đi vừa hát đạp xe về chỗ ở, đến nửa đêm cũng chẳng chịu rời nhau.
Nhưng vài ngày sau, khi họ dần rời xa thành phố, trước mắt bắt đầu là những con đường cao tốc kéo dài vô tận, những bãi cỏ khô đầy phân bò phân dê, đoàn tàu nhỏ chạy qua bầu trời xanh như gương soi, và vô số ngôi chùa ven đường.
Niềm vui hồn nhiên mãnh liệt trên người Diệp Tư dần thu lại. Cậu ít nói hơn, suốt ngày không nói được mấy câu, chỉ nắm tay Hà Tu, khoé môi khẽ cong, trong đôi mắt đen sáng lấp lánh tràn đầy mãn nguyện.
Lúc chụp ảnh ở "Gương trời", Diệp Tư lẩm bẩm: "Trên đời chẳng có gì sáng hơn nơi này."
Khi ấy Hà Tu đang chỉnh máy ảnh, trong lòng lại nghĩ: Thật ra mắt của Diệp Tư còn sáng hơn một chút. Chỉ một chút thôi, nhưng thật sự sáng hơn.
Hà Tu nắm tay Diệp Tư, cùng nhìn những ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ.
Khi hai người cùng ngẩn người im lặng, thời gian dường như trôi nhanh hơn hẳn.
Trong tiếng ồn đều đều của đoàn tàu, Hà Tu mơ màng ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì thấy hơi choáng, ngực nặng nề. Hắn theo phản xạ nhìn đồng hồ, rồi vội vàng đẩy Diệp Tư cũng đang ngủ.
"Ưm?" Diệp Tư ngái ngủ mở mắt, lập tức nhăn mày: "Đau đầu quá."
"Phản ứng cao nguyên rồi." Hà Tu vội lấy bình oxy. Thứ này vốn do bạn cùng lớp giới thiệu mua, nếu không chuẩn bị cho chuyến đi, hắn còn chẳng biết trước kỳ thi đại học lại có người mỗi tối đều dùng bình oxy. Lúc nghe kể còn thấy lạ lẫm.
"Cái này của em." Hà Tu soi dưới flash điện thoại tìm một lúc, thấy trên một bình dán hình Pikachu, đưa cho Diệp Tư rồi không nhịn được bật cười.
"Cười cái gì." Diệp Tư trừng mắt, dùng khuỷu tay húc vào hắn.
"Không có gì." Hà Tu mở bình khác, áp mặt nạ lên mũi miệng hít vài hơi, rồi tháo ra cười tự giễu: "Anh giờ đúng thật là trẻ con."
"Anh cứ nói thẳng đi, là do em trẻ con làm ảnh hưởng đến anh chứ gì." Diệp Tư lườm Hà Tu, ngón tay xoa nhẹ lên hình dán Pikachu, "Dán hình này thì sao nào?"
"Không sao cả." Hà Tu vừa cười vừa lại tiếp tục đeo mặt nạ hít oxy.
Trong toa tàu yên ắng hẳn, sau khi phản ứng cao nguyên ập đến thì chẳng ai còn muốn nói chuyện. Hà Tu hít oxy một lúc, triệu chứng nhẹ ban đầu cũng dịu xuống, bên tai còn nghe rõ tiếng Diệp Tư hít oxy ngắn và đều đều, nghe đến ngứa ngáy tai.
"Em còn khó chịu không?" Hà Tu không kìm được hỏi.
Diệp Tư hít mạnh một hơi, bỏ mặt nạ ra: "Không cảm thấy gì nữa rồi." Nói xong lại bật cười, "Anh nhìn cả toa này đi, cứ như bị trúng tà ấy."
Quả thật, nhìn dọc toa, ai cũng đang hít oxy, cảnh tượng kỳ lạ mà buồn cười.
Hà Tu nhìn đôi mắt cười sáng ngời của Diệp Tư, nhẹ nhàng nắm tay cậu.
Chuyến tàu khởi hành lúc giữa trưa, nhưng hôm nay họ đã dậy từ trước bốn giờ sáng.
Diệp Tư tìm đến ngôi chùa lớn nhất vùng, trước chùa có 999 bậc thang. Hai người nắm tay nhau, mỗi một bậc thì lại chắp tay khấn một lần, rồi lại nắm tay tiếp tục, cứ thế mà đi hết con đường l*n đ*nh.
Hà Tu vốn là người vô thần. Dù đã biết về sự tồn tại của "hệ thống", hắn vẫn chẳng thể đặt niềm tin vào thần linh. Nhưng có vô thần hay không cũng chẳng quan trọng, trong lòng mỗi người đều nên có một niềm tin thành kính.
Với Hà Tu. Niềm tin của hắn đó có thể là một người, cũng có thể là một quãng thời gian.
Khi lên đến đỉnh, cả hai đều thở hồng hộc. Má Diệp Tư đỏ ửng, nhưng không như thường lệ nhào vào ôm cổ hắn, mà kéo tay Hà Tu chỉ xuống núi: "Anh nhìn kìa." Diệp Tư nhướn mày, trong mắt tràn ngập sức sống của tuổi trẻ.
Từ khi trời còn tối mịt đến lúc bình minh ló dạng, suốt ba tiếng, 999 bậc thang. Cả hai đều cầu nguyện trong chùa, viết điều ước lên thẻ rồi để lại đó.
Điều ước của Hà Tu là: "Ba mẹ và Diệp Tư bình an, khỏe mạnh."
Diệp Tư viết hai điều, một cái để lại chùa, nói là thay Hà Tu cầu chúc sau này xây được tòa nhà lớn. Còn một cái thì cậu viết xong lén bỏ túi quần, Hà Tu thấy được nhưng chỉ giả vờ không biết, cười đùa cùng cậu chạy về ga tàu.
"Cười lên nào." Diệp Tư bỗng thì thầm bên tai Hà Tu.
Hà Tu giật mình, phát hiện điện thoại đã giơ lên trước mặt. Diệp Tư chen sát một bên tay: "Cười đi, chúng ta chụp chung một tấm."
Hà Tu lập tức mỉm cười, dù hơi gượng gạo, nhưng có Diệp Tư trong khung hình thì mọi thứ đều hài hòa lạ thường.
"Tối đen thui." Diệp Tư nhìn ảnh rồi bình luận. Xung quanh tối mịt, máy ảnh chưa bật flash, chỉ nhờ ánh sáng màn hình hắt ra chiếu một chút đầy yếu ớt trên mặt hai người.
"Cả chuyến đi chụp nhiều ảnh rồi, về cứ từ từ sắp xếp." Hà Tu cười, "Ngày thứ ba anh đã chọn được chín tấm định đăng lên WeChat rồi, nhưng giờ lại thấy khó chọn, ứng cử viên chắc phải mấy chục tấm."
Diệp Tư nghiêm túc giơ hai ngón tay: "Em ngày thứ hai đã chọn xong rồi."
"Chọn mấy tấm?" Hà Tu ngạc nhiên, "Bao nhiêu ảnh chụp chung thế mà em không phân vân chút nào à?"
"Sao phải phân vân chứ?" Diệp Tư mơ hồ, "Một bài chỉ đăng được chín ảnh, thì em đăng mười bài liền một lúc chiếm cả bảng tin không được à?"
Hà Tu: "..."
Diệp Tư thở dài: "Nói thật đi, lên cao nguyên một chuyến, đăng mười bài cũng đâu có quá."
Khóe môi Hà Tu giật giật, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Diệp Tư trong bóng tối.
Diệp Tư nhắm mắt cười khẽ: "Này, bạn trai."
Yết hầu Hà Tu khẽ động: "Ừ."
"Dạo này anh hôn em vượt định mức rồi đấy, kiềm chế chút đi."
"Lên cao nguyên rồi thì cái gì cũng không làm được." Hà Tu khẽ đáp, vừa nói vừa không nhịn được lại hôn lên vành tai cậu.
"Đệt." Diệp Tư chịu không nổi, làm như không thấy ánh mắt tò mò lén nhìn từ hàng ghế trước của hai cô gái qua kẽ ghế, quay sang cắn mạnh lên môi Hà Tu.
"Lên cao nguyên cũng được." Diệp Tư khàn giọng, mang theo vài phần gợi cảm, "Đợi đến khi đứng trên đỉnh cao nhất, em cũng sẽ hôn anh."
Hà Tu nhắm mắt cười: "Nói là phải giữ lời đấy."
Còn bốn mươi phút nữa mới đến ga, đã có người lục tục đứng dậy kiểm tra hành lý, độ cao cũng thực sự ngày càng tăng lên.
Hà Tu vẫn không yên tâm, lại hỏi Diệp Tư một lần: "Tim có thấy khó chịu không?"
Diệp Tư nhắm mắt lại: "Anh lải nhải phiền chết đi được."
Vừa nói cậu vừa kéo phăng khóa áo khoác gió, túm tay Hà Tu đặt thẳng lên ngực. Chưa kịp nói gì thì đã cảm giác được phía trước có người quay phắt lại, là hai cô gái đang điên cuồng lấy cùi chỏ huých nhau.
Diệp Tư: "..."
Một giọng nữ thấp khẽ nói: "Ối trời ơi."
Một giọng nữ khác còn thấp hơn: "Thì ra con trai cũng đụng chạm nhau thế này à."
Hà Tu: "..."
Giọng nữ đầu tiên ngập ngừng một chút: "Không sao, đẹp trai thì có thể làm gì cũng được."
Hà Tu vừa định rút tay về, Diệp Tư đã giữ chặt tay hắn, cố ý ấn mạnh vào ngực chính mình như muốn thị uy.
"Cảm nhận được rồi, tim đập rất tốt." Hà Tu bất lực nói, "Nhưng em vẫn nên chú ý, hai ngày này hạn chế vận động mạnh."
Hắn nói rồi, chưa đợi Diệp Tư lên tiếng phản bác lại nói tiếp: "Ngày mai leo núi anh đã thuê xe, đưa được nửa đường, đoạn còn lại chúng ta tự đi, đừng cố quá."
"Em biết rồi." Diệp Tư khẽ cười, lại tặc lưỡi một tiếng: "Em chỉ muốn đứng trên chỗ cao nhất nhìn một cái thôi, chứ đâu nói phải tự mình leo từng bước lên đó. Em đâu có điên"
Hà Tu bật cười.
Thực ra người "điên" cũng không ít. Trước khi đi Hà Tu đã nghiên cứu rất kỹ, có nhiều phượt thủ không chỉ leo núi bộ mà thậm chí còn đạp xe từ mấy thành phố cách đây xa lắc xa lơ.
Nhưng Diệp Tư nói: "Có thể, nhưng không cần thiết."
Chuyến đi này, ban đầu Hà Tu nghĩ Diệp Tư mang theo đầy bụng tâm sự, nhưng khi thật sự đến nơi thì lại không thấy vậy. Diệp Tư chơi hết mình, lễ Phật thì thành kính, chỉ là trong đôi mắt đen ấy dường như lúc nào cũng ánh lên một thứ gì đó khó tả.
"Tối nay khách sạn giường to không?" Diệp Tư ghé tai hỏi.
"Rộng hai mét." Hà Tu đáp, "Bên này phòng rộng lắm, yên tâm đi."
Nghe vậy Diệp Tư lập tức bĩu môi: "Thế thì tiếc thật, mấy hôm trước chen nhau ngủ trên cái giường đơn một mét hai mới đã."
Thật ra chẳng có gì là "đã" cả. Ôm nhau làm chuyện kia thì được, nhưng khi ngủ thật sự thì ba đêm liên tiếp Hà Tu toàn bị Diệp Tư đá tỉnh giấc.
Suýt nữa tình bạn cùng bàn tan thành mây khói.
Phản ứng cao nguyên không đùa được, dù có hít oxy liên tục, nhưng nửa đêm từ ga lặn lội đến khách sạn, cả hai đều thở không ra hơi.
Diệp Tư vừa vào phòng đã nằm vật xuống giường, cố sức kéo khóa áo khoác gió, nằm một lúc mới gắng gượng ngồi dậy, moi trong túi ra một bình oxy mới.
"Chỉ uống được nước khoáng thôi, ở đây không đun sôi được." Hà Tu vừa kiểm tra vật dụng vừa nói, "May mà chỉ ở cao nguyên một ngày, chiều mai về rồi, đồ còn lại chắc đủ dùng."
"Không sao." Diệp Tư vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Lại đây nằm cùng em đi."
"Không tắm à?" Hà Tu hỏi.
Diệp Tư lắc đầu: "Không tắm. Nằm thở thôi cũng thấy mệt, còn tắm gì nữa... lát lau người bằng khăn ướt là được."
"Ừ, được." Hà Tu nghe vậy cũng thôi không cố chấp, cởi áo khoác nằm xuống giường, lắng nghe tiếng thở gấp gáp khác nhịp của bản thân và Diệp Tư.
"Anh có chóng mặt không?" Diệp Tư nhắm mắt hỏi.
Hà Tu cảm giác có hơi choáng, nhưng chỉ rất nhẹ. Hắn đưa tay đặt lên trán Diệp Tư: "Em thì sao?"
"Một chút thôi." Diệp Tư nói, mở mắt rồi cười với hắn, "Chóng mặt mà nhìn anh, thấy còn đẹp trai hơn bình thường."
Hà Tu cười, không nói gì. Hắn kéo cái áo khoác bị Diệp Tư đè loạn xạ dưới người ra, Diệp Tư liền nhích người để hắn kéo ra vứt sang một bên.
Cả hai đều hơi kiệt sức, lười c** đ*, nhưng thấy đối phương bị áo quần vướng víu khó chịu lại không nhịn được mà giúp nhau cởi.
Kéo qua kéo lại một lúc, chẳng mấy chốc hai người đã giúp nhau cởi gần hết.
"Chết tiệt." Diệp Tư vừa cười vừa thở hổn hển, nhìn bả vai nhô lên dưới áo ba lỗ đen của Hà Tu, đưa tay chọc một cái, "Chúng ta đúng là có bệnh."
"Ừ, có bệnh. Đèn cũng không bật, lại nằm đây làm bậy." Hà Tu cười, khóe mắt liếc thấy đường eo săn chắc của Diệp Tư ẩn dưới chiếc áo ba lỗ cùng kiểu, bèn đưa tay véo một cái.
"Aida đừng có động vào em mãi thế chứ!" Diệp Tư rít lên, cũng đưa tay véo lại một cái, "Không chịu dừng à!"
"Ai không chịu dừng hả?" Hà Tu vừa cười vừa thở gấp, ho khan hai tiếng, suýt nữa cười không nổi, phải hít từng hơi lớn.
Nơi họ thuê phòng có độ cao cực lớn, tiện cho việc leo lên tiếp vào ngày mai, nhưng ban đêm thì càng khó chịu.
Trong phòng im lặng mấy giây, tiếng thở dồn dập của hai người bỗng cùng dừng lại một thoáng.
Diệp Tư bỗng thấy tê hết da đầu: "Này..."
Hà Tu cũng "Này" một tiếng, quay sang nhìn cậu: "Ở cao nguyên không phải là không được vận động mạnh đúng không?"
"Anh hỏi em à?" Diệp Tư trừng mắt, "Trước khi đi mấy cái này chẳng phải đều do anh tìm hiểu sao?!"
Hà Tu thở dài: "Đúng là không được. Nhưng..."
Diệp Tư bật cười: "Chỉ muốn thử xem có làm được không, đúng không?"
Hà Tu không đáp, một lát sau chớp mắt một cái.
Diệp Tư cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên.
Người bạn cùng bàn lạnh lùng như băng của cậu... lại chớp mắt với cậu.
Diệp Tư lập tức lột phăng chiếc áo ba lỗ trên người: "Thử thì thử!"
Hà Tu liền lập tức hành động, nhanh chóng xuống giường kéo rèm cửa. Thực ra kéo hay không cũng chẳng khác gì, rồi vừa đi vừa cởi áo ba lỗ. Đến bên mép giường thì dừng một chút, lại vòng ra bàn lấy thêm hai bình oxy, đặt "cạch" xuống tủ đầu giường.
Diệp Tư vừa cười vừa ghì mạnh lưng hắn xuống, suýt nữa kéo Hà Tu ngã nhào: "Anh đúng là có bệnh."
"Thì chữa bệnh chứ sao." Hà Tu nói, đẩy vai Diệp Tư, ghì chặt người cậu xuống giường.
......
......
......
Sáng hôm sau.
"Chỉ đến phía trước thôi." Người hướng dẫn nói với giọng đặc sệt địa phương, "Các cậu thấy cái bệ kia chưa? Đến đó thì cũng gần như hết rồi, đi cao hơn thì không dám đảm bảo an toàn nữa, bình thường bọn tôi chỉ đưa du khách đến đây thôi."
Suốt dọc đường nghe bà ấy nói "gu gu" thay chữ gì đó, đến cuối cùng Diệp Tư cũng không đoán ra rốt cuộc từ "gu" kia là chữ gì. Nhưng ít nhất cậu đã tạm hiểu được người phụ nữ này nói gì, rõ ràng dễ nghe hơn bác tài xế xe khách hồi nãy.
Buổi sáng ngồi xe hơn một tiếng rưỡi, bác tài xế lẩm bẩm cả đường, Diệp Tư lắng nghe mãi mà chỉ hiểu được đúng mỗi một câu:
"Chưa từng thấy ai mệt mỏi như thế mà còn cố leo lên, tình trạng này không hợp để tiếp tục leo lên cao đâu."
Đúng là mệt thật. Tối qua lúc vừa về khách sạn thì còn ổn, còn cùng Hà Tu 'trải sự đời' một chút.
Giữa chừng bắt đầu thấy không ổn, sau khi xong việc mới nhận ra có vấn đề. Hà Tu cũng khó chịu rõ rệt, phản ứng cao nguyên giống như có người lấy quả bóng chèn kín gần hết lá phổi, thở thế nào cũng không đủ khí, đầu thì choáng, tai ù, khó chịu đến không ngủ nổi.
Cậu với Hà Tu mắt trừng mắt, tay nắm tay nhìn trần nhà mãi đến bốn giờ sáng, cơ thể như mới dần thích ứng một chút, rồi cậu mới ngủ thiếp đi.
Hà Tu hình như còn ngủ muộn hơn cậu, vì mơ mơ màng màng Diệp Tư có nghe thấy hắn dậy lục bình oxy.
Đến ban ngày, cơn buồn ngủ lại thắng phản ứng cao nguyên. Trên đường đi, cả hai ôm nhau ngủ gà ngủ gật, độ cao thì cứ nhảy vọt lên, mà cơ thể lại chẳng có phản ứng mạnh gì nữa.
Người hướng dẫn lục trong túi một lúc, lấy ra một cái thiết bị dẹt màu xanh nhạt. Diệp Tư nhìn chằm chằm một hồi, đến khi đối phương cắm tai nghe vào mới nhận ra đó là... một cái máy nghe nhạc mp3.
Thời buổi này rồi mà vẫn có người dùng mp3 nghe nhạc.
Cậu không nhịn được tặc lưỡi một cái, Hà Tu kéo tay cậu một cái, "Đi thôi, bên kia kìa."
Hai người đi về phía cái bệ mà người hướng dẫn chỉ, Hà Tu vừa đi vừa hỏi: "Lần này lên cao nguyên có vui không?"
Diệp Tư im lặng hai giây, "Mấy hôm trước thì còn được, nói thật thì từ tối qua đến giờ chẳng vui nổi."
"Anh cũng vậy." Hà Tu nghiêm túc nhìn cậu, "Trải nghiệm lần này coi như đủ rồi, lần sau du lịch có thể chọn chỗ thoải mái vui vẻ hơn được không?"
"Được." Diệp Tư gật đầu cái rụp, rồi vòng tay khoác lên cổ hắn, "Lần sau đi biển! Hoặc cái nhà gỗ trên núi tuyết mà anh nói, nhưng là núi tuyết ở độ cao bình thường thôi."
Hà Tu gật đầu. Bị Diệp Tư ôm cổ khiến hắn suýt thở không nổi, nhưng Hà Tu chỉ mấp máy môi, cuối cùng lại không nỡ bảo cậu buông tay ra.
Diệp Tư vừa ôm vừa kéo Hà Tu lên bệ. Quay đầu lại thấy mặt Hà Tu hơi tím tái, cậu giật mình rụt tay về, "Trời ạ, anh không sao chứ?"
"Còn sống." Hà Tu th* d*c, ho mấy tiếng. Trong khóe mắt bỗng lóe lên một mảng ánh sáng, hắn quay đầu nhìn sang, lập tức nín thở.
Cao nguyên phủ đầy tuyết, vạn vật tĩnh lặng.
Gió gào rít qua những dãy núi, mặt trời chói chang trên cao phủ ánh sáng lên dãy núi tuyết mênh mông vô tận. Hà Tu nghiêng đầu, nhìn vành mũ của Diệp Tư đổ bóng lên mặt cậu, đôi mắt ấy trong vùng tối càng thêm hút hồn.
"Diệp Tư." Hà Tu bỗng gọi.
Diệp Tư vẫn còn chăm chú quan sát khuôn mặt tím tái của bạn trai, khẽ "Ừ?" một tiếng.
"Anh yêu em." Hà Tu nói.
Gió vẫn gào thét. Diệp Tư sững lại một thoáng, sau đó lập tức hoàn hồn, nhảy một cái trên bệ đá.
"Này..." Hà Tu gọi cậu.
"Em cũng yêu anh!" Diệp Tư đáp.
Nói rồi, chưa kịp để Hà Tu phản ứng, cậu chụm hai tay bên miệng, hét lớn:
"Hà Tu...!!"
Tiếng hét vang vọng khắp cao nguyên, như có tiếng vọng của cả thế giới, lại như chẳng có gì đáp lại ngoài sự tĩnh mịch vô biên.
Diệp Tư hét đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, tim đập dồn dập. Cậu cố nén thêm hơi, hét tiếp: "Ông đây yêu anh...!"
Chữ "yêu" còn chưa dứt đã lạc giọng, đến chữ "anh" thì cổ họng đã khàn đặc.
Hà Tu nhìn cậu, bất chợt nhớ tới chuyện rất lâu trước đây.
Hình như là mùa thu năm ngoái, kỳ nghỉ Quốc khánh, hai người mấy ngày liền không gặp, khi gọi điện thoại, Diệp Tư cũng nói với hắn như vậy.
Phải leo lên nơi cao nhất, hét thật to: "Hà Tu, ông đây yêu anh!"
Ký ức bị kỳ thi đại học vùi lấp bỗng ùa về, khiến toàn thân Hà Tu nổi da gà. Hắn vội bước nhanh đến cạnh Diệp Tư, nắm chặt tay cậu: "Diệp Tư... anh yêu em!"
"Giọng nhỏ thôi, đồ điên!" Diệp Tư huých cùi chỏ vào người Hà Tu, "Cẩn thận tuyết lở!"
"Ở đây chắc không đâu." Hà Tu cười, "Chúng ta còn chưa lên tới núi tuyết thực sự mà, mới chỉ là cao nguyên thôi."
"Dù sao cũng không được." Diệp Tư vừa cười vừa thở hổn hển, quay đầu đã không thấy người hướng dẫn đâu. Cậu bèn vòng tay ôm cổ Hà Tu, mạnh mẽ hôn lên môi hắn.
Hà Tu không để Diệp Tư kịp chạy trốn, đã ghì chặt eo cậu kéo vào lòng, làm nụ hôn sâu thêm.
Chậc chậc, học giỏi thì cũng thế cả thôi.
Diệp Tư nghĩ thầm, đứng trước thiên nhiên hùng vĩ mà lại làm cái trò gì đây!
Trước khi quay về, Diệp Tư thò tay vào túi quần, lén ném tấm thẻ nguyện ước thứ hai xuống dưới.
Tấm thẻ mỏng nhẹ nhanh chóng biến mất, tan vào vùng cao nguyên cao hơn bốn, năm nghìn mét.
"Tại sao giữ một tấm mà lại ném một tấm?" Trên đường về, Hà Tu vẫn không nhịn được hỏi.
Diệp Tư khẽ cười, giọng bình thản, "Giữ trong chùa là nguyện vọng của kiếp này. Còn vừa rồi ném đi, là nguyện vọng của kiếp trước."
"Hả?" Hà Tu nhìn cậu.
Diệp Tư nghiêng đầu hôn lên thái dương hắn, khẽ nói: "Không có gì, chỉ là...nói lời tạm biệt thôi."
