Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 147



Ngày 25 tháng 1, buổi sáng.

 

Xoạt một tiếng.

 

Rèm cửa phòng ngủ căn hộ bị kéo ra, ánh nắng ban trưa vội vã ùa vào, Thời Lận Xuyên quay lưng lại với người đang ngồi quỳ trên giường, nghe thấy y nói, "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Mắt còn khó chịu không?"

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Ký ức đã chết đang tấn công anh.

 

Đêm qua có lẽ là thời điểm tồi tệ nhất của anh trong mấy ngày nay. Triệu chứng sốt cao kéo dài khiến anh đổ mồ hôi lạnh, không chỉ chóng mặt, đau đầu, mà cơ bắp cũng đau nhức, đặc biệt là mắt có cảm giác nóng rát bất thường, như thể giây tiếp theo sẽ bốc cháy.

 

Lúc đó, Tạ Cảnh Hòa đang lau người cho anh.

 

Trong phòng ngủ bật điều hòa, rất ấm áp.

 

Thời Lận Xuyên bị người kia c** s*ch quần áo ẩm ướt trên người, chỉ quấn chăn tựa vào đầu giường, mặc cho Tạ Cảnh Hòa cầm khăn ấm lau lưng anh, bảo giơ tay là giơ tay, còn tiện tay ôm lấy eo người kia, vùi mặt vào hõm cổ Tạ Cảnh Hòa, phàn nàn:

 

"Mắt đau chết mất."

 

Không hiểu sao, giọng điệu nói chuyện của anh lại nhiễm vài phần mùi vị của Tạ Cảnh Hòa.

 

Dinh dính kỳ cục.

 

Tạ Cảnh Hòa ôm ngược lại anh, kéo lớp chăn bông dồn vào eo anh lên một chút, vừa lau vừa đáp: "Ừm, vậy tụi mình đi khám bác sĩ nhé?"

 

Bắt được một từ nào đó, Thời Lận Xuyên theo bản năng nhíu mày, có chút khó chịu há miệng c*n v** c* người trong lòng, lập tức để lại vài vết răng.

 

"Không muốn."

 

"Suỵt, nhẹ thôi..."

 

Hiện giờ, có lẽ chỉ cần Thời Lận Xuyên quay đầu lại, anh sẽ thấy dấu vết trên chiếc cổ mảnh khảnh của người trên giường, từ đó gợi lại nhiều ký ức hơn. Vì vậy, toàn thân anh khô ráo đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn cảnh đường phố bên dưới.

 

Thành phố thức giấc, vận hành một cách có trật tự.

 

Kính cửa sổ có tông màu xanh lam rất trong suốt, chỉ lờ mờ phản chiếu khuôn mặt của Thời Lận Xuyên, và Tạ Cảnh Hòa đang chui vào chăn phía sau. Động tác của y rất chậm, nằm sấp trên gối, chăn kéo rất cao, chỉ lộ ra đầu.

 

Ngay lúc này.

 

Anh lại nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Tạ Cảnh Hòa, đang lải nhải: "May mà lúc rạng sáng đo nhiệt độ cho anh, chỉ số đã hạ xuống rồi, thật sự bị anh dọa chết khiếp, rõ ràng Dodane lạnh hơn Đồng Thành nhiều, sao anh lại có thể ốm nặng đến vậy chứ?"

 

"Người cũng mơ hồ luôn."

 

Thời Lận Xuyên cũng có thắc mắc này.

 

Anh tự cho mình là người có thể chất cường tráng, cảm cúm, sốt nhẹ cơ bản không ghé thăm, cho dù thỉnh thoảng có bệnh, chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc thật sâu, ngày hôm sau là có thể hoàn toàn hồi phục, hầu như không ảnh hưởng đến lịch trình tiếp theo của anh.

 

Đúng lúc đó, tầm nhìn của anh quét qua góc ban công ngoài cửa sổ.

 

Ngày đêm thay đổi, vài ngày trôi qua, vài đầu thuốc lá vẫn chất đống ở đó, chưa kịp dọn dẹp. Thời Lận Xuyên buột miệng đáp: "Có thể là vì..."

 

"Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe chăng."

 

Anh vừa quay đầu lại, liền thấy mí mắt người đó như đeo ngàn cân, khó khăn chớp vài cái, rồi nhắm nghiền lại thật lâu, bóng tối ẩn trong hốc mắt sâu thẳm, cũng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

 

Tạ Cảnh Hòa đã ngủ.

 

Thời Lận Xuyên nhìn y rất lâu, rồi bước tới.

 

Dưới sự chăm sóc suốt đêm của đối phương, anh đã hạ sốt thành công, lúc này mắt và họng đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi nhức mỏi, mũi cũng không được thoải mái.

 

Muốn hắt hơi.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy không biết từ khoang mũi hay khoang ngực trào ra, anh tùy tiện kéo ống quần lên một chút, từ từ ngồi xổm xuống cạnh giường, ánh mắt không tự chủ mà rơi vào quầng thâm tím dưới mắt Tạ Cảnh Hòa, có chút rõ ràng.

 

Ngay lúc này.

 

Trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.

 

Là nhạc chuông mặc định cuộc gọi đến của Tạ Cảnh Hòa.

 

Chủ nhân chiếc điện thoại vừa mới ngủ được một lúc, lập tức bị tiếng ồn này làm cho nhịp thở loạn nhịp, lông mày cũng không yên phận giật vài cái, mắt thấy sắp tỉnh, may mà Thời Lận Xuyên nhanh tay, lập tức vơ lấy chiếc điện thoại đang rung và kêu bên gối.

 

Màn hình hiển thị tên người gọi đến.

 

Nhạc Ngôn.

 

Ngón cái của Thời Lận Xuyên trượt qua nút màu xanh.

 

Cuộc gọi đã được kết nối.

 

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, hạ giọng đáp một tiếng,

 

"Alo?"

 

Nhạc Ngôn ở đầu dây bên kia chỉ sững sờ một giây, rất nhanh phản ứng lại, "Anh Thời? Tối qua nghe anh Tạ nói anh bị bệnh, anh ấy vội vàng ra ngoài, nói là đi tìm anh..."

 

"Ừm." Thời Lận Xuyên đứng bên cửa phòng tắm, quay đầu nhìn lại, "Cậu ấy đang ở chỗ tôi."

 

"Vì cả đêm anh ấy không trả lời tin nhắn của em, em còn tưởng gặp chuyện gì đó." Nhạc Ngôn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Anh Tạ có thể nghe điện thoại được không?"

 

Thời Lận Xuyên đáp: "Cậu ấy vừa ngủ rồi, không tiện lắm."

 

Vừa dứt lời.

 

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

 

Nhạc Ngôn ngập ngừng ừm một tiếng.

 

Trong ba năm qua, nhờ có Tạ Cảnh Hòa làm cầu nối, Nhạc Ngôn và Thời Lận Xuyên gặp nhau không ít lần, nhưng mối quan hệ của hai người không lạnh không nóng, đặc biệt là khi cô tình cờ phát hiện phần mềm giám sát trong điện thoại của anh Tạ…

 

Sau đó, Tạ Cảnh Hòa chọn cách xoa dịu.

 

Nhạc Ngôn không đồng tình với điều này, nhưng cũng không có lập trường phản đối, chỉ là ấn tượng về người đàn ông đã xuống dốc không phanh, luôn cảm thấy vẻ nho nhã của đối phương chỉ là một lớp ngụy trang bề ngoài, nội tâm ẩn chứa không biết bao nhiêu lạnh lùng cứng rắn, không giống một người tốt.

 

Nhưng Tạ Cảnh Hòa chìm đắm trong lưới tình, bộ lọc còn dày hơn cả tường thành.

 

Dày đến mức không thấy biên giới.

 

Trước đây, Nhạc Ngôn thật sự nghĩ như vậy.

 

Cho đến khi hai người bắt đầu quay chương trình ly hôn, Nhạc Ngôn mới thực sự cảm nhận được hàm lượng vàng của câu nói "Em không biết anh ấy tốt với anh đến mức nào đâu" mà anh Tạ nhà mình thường xuyên nói, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì ý định khuyên chia tay trước đây của mình.

 

Giờ hai người đã thật sự ly hôn, trên mạng cũng bùng nổ.

 

Biểu hiện của chính Tạ Cảnh Hòa lại càng khiến người ta lo lắng khôn xiết.

 

Nghĩ đến đây, Nhạc Ngôn chợt nhớ lại mục đích ban đầu của cuộc gọi, nghĩ rằng hỏi người bên kia điện thoại cũng vậy, liền mở miệng nói:

 

"À, anh Thời, anh có xem hot search không? Có người đã bỏ tiền thuê thủy quân bôi nhọ anh Tạ suốt đêm, giả vờ là người quen tiết lộ, nói là vì anh ấy ngoại tình bị anh bắt được, nên anh mới kiên quyết ly hôn với anh Tạ..."

 

"Nói có vẻ nghiêm trọng, dư luận lan truyền rất nhanh."

 

Tối qua Thời Lận Xuyên không chạm vào điện thoại, đương nhiên không biết chuyện này.

 

"Đã liên hệ với Bùi Duyệt chưa?"

 

Nhạc Ngôn liên tục đáp: "Vừa xảy ra chuyện, em đã gọi điện cho Bùi tổng rồi ạ."

 

Thời Lận Xuyên ừm một tiếng.

 

"Vấn đề không lớn, cô ấy sẽ xử lý tốt thôi."

 

Sau hai giây.

 

Nhạc Ngôn không nhịn được khẽ hỏi: "Anh Thời, vậy anh và anh Tạ bây giờ là sao ạ?"

 

Nói xong, điện thoại của Tạ Cảnh Hòa vừa đúng lúc báo pin yếu, chỉ còn một vạch đỏ mỏng manh. Thời Lận Xuyên nghe tiếng "tút tút" từ cửa sổ bật lên của hệ thống, buột miệng đáp một câu,

 

"Không là gì cả."

 

Giây tiếp theo.

 

Cuộc gọi bị ngắt, màn hình điện thoại tối lại.

 

Thời Lận Xuyên tựa vào khung cửa, ngón cái tùy ý lướt trên màn hình tạo thành một hình vẽ, điện thoại theo đó được mở khóa, màn hình chính hiện ra, là một bức ảnh được đặt làm hình nền.

 

Trong ảnh không có khuôn mặt người.

 

Màn đêm u ám, hai bóng người đen kịt đứng cạnh nhau trên mặt đất được ánh đèn kéo ra rất dài, chỉ có đầu chạm vào nhau, lờ mờ nhìn ra họ đang hôn nhau nồng nàn, không khí đặc biệt mờ ám, trong bụi cây phía sau lấp lánh đôi mắt thú phát sáng.

 

Mèo hoang đang ngó nghiêng.

 

Một bức ảnh chụp vội đầy ái muội.

 

Bởi vì sau đó, anh và Tạ Cảnh Hòa về nhà, trực tiếp ầm ĩ cho đến khi trời hửng sáng, tiếng kêu như mèo con của người đó vang lên bên tai Thời Lận Xuyên suốt nửa đêm, cho đến khi sao mai rơi từ chân trời, anh ôm Tạ Cảnh Hòa từ phía sau, hôn một cái vào vai sau đẫm mồ hôi của đối phương.

 

Hai người cùng sao mai rơi xuống.

 

Cửa sổ đối diện với sân dưới nhà.

 

Hoa trong sân vẫn còn ngủ.

 

Con mèo hoang có màu lông lốm đốm nằm trên tường, vẫn đang ngó nghiêng.

 

Trán Tạ Cảnh Hòa tựa vào kính cửa sổ, hơi thở gấp gáp, hơi nóng phả lên kính từng đợt, bị không khí lạnh buổi sáng làm đông thành một vệt sương trắng nhỏ, diện tích co lại theo hơi thở của y.

 

Chính y cũng vậy.

 

Thời Lận Xuyên nhắm mắt tận hưởng phần cuối, giống như một bản jazz chậm rãi.

 

Khi anh mở mắt, liền thấy một tay Tạ Cảnh Hòa ôm lấy cánh tay của mình đang khoanh trước người, tay kia giơ lên, dùng ngón trỏ vẽ một trái tim méo mó trên lớp sương mỏng đó, sau đó quay đầu cười với mình, giữa trán ửng hồng.

 

Thế là, có vô số lần Thời Lận Xuyên nghĩ,

 

Thảo nào.

 

Thảo nào luôn có người nối tiếp nhau nhảy vào cái hố sâu gọi là 'tình yêu', dù cho có bị té sứt đầu mẻ trán cũng không chịu bỏ cuộc, bởi vì thứ tình yêu này...

 

Thật sự sẽ khiến người ta nghiện.

 

Tạ Cảnh Hòa đã khiến anh dính vào tình yêu, thật đáng ghét.

 

Thời Lận Xuyên thu hồi những suy nghĩ hỗn độn vì một bức ảnh làm hình nền điện thoại, phát hiện ngón cái của mình như có ý thức riêng, trực tiếp mở giao diện WeChat, và chạm vào avatar đầu trang trông rất quen mắt.

 

Chính là avatar WeChat của anh.

 

Tin nhắn mới nhất là một hộp thoại bên cạnh avatar của anh, trong đó hiển thị thời lượng cuộc gọi, gần một tiếng rưỡi. Nhưng Thời Lận Xuyên đã không còn tâm trí để ý đến điểm này nữa, ánh mắt anh đang dán chặt vào khung nhập liệu của Tạ Cảnh Hòa.

 

Trong khung có một câu chưa được gửi đi.

 

Chân em đau.

 

Anh có thể về thăm em không?

 

Vài giây sau, điện thoại hết pin, đột nhiên tối màn hình.

 

Tắt máy rồi.

 

Màn hình phản chiếu khuôn mặt Thời Lận Xuyên.

 

Người đàn ông cụp mắt, ngũ quan lạnh lùng, nhạt nhẽo rất sắc nét, như một mô hình. Đôi mắt anh dài hẹp, dáng vẻ mí mắt hơi cụp xuống trông có vẻ vô dục vô cầu, như thể vạn vật đều không lọt vào mắt anh, tâm cũng tĩnh lặng như đầm lạnh.

 

Một lúc lâu.

 

Thời Lận Xuyên lặng lẽ ngẩng cổ lên, gáy tựa vào khung cửa, một tiếng thở dài nhẹ như không khí tản ra. Còn Tạ Cảnh Hòa đang ngủ say trên giường cách anh vài mét, có lẽ vì quá mệt mỏi trong mấy ngày gần đây, còn ngáy khẽ...

 

Ngắt quãng, ồn ào khiến lòng người khó yên.

 

...

 

Chuyện gì vậy?

 

Tạ Cảnh Hòa ngây người ngồi trên giường, không hiểu sao mắt y vừa nhắm mở một cái, trời bên ngoài đã tối. Trong phòng chỉ còn lại một mình y.

 

Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ nhuộm đỏ cả người y.

 

Trước khi mặt trời tròn hoàn toàn bị các tòa nhà cao tầng xa xa che khuất, Tạ Cảnh Hòa đột ngột vén chăn, chạy chân trần ra phòng khách, như thể sợ thú đêm sẽ cắn đứt chân mình.

 

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, kéo nhẹ là mở.

 

Không giống như tông màu tối trong phòng ngủ, phòng khách nối liền với bếp, ánh đèn đặc biệt sáng, xua đuổi mọi quái vật bóng tối ẩn mình vào các góc. Người đàn ông đang đứng trong bếp, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, tay cầm một cái muỗng.

 

Cháo đã ra dầu, thơm lừng.

 

Tạ Cảnh Hòa không thể chờ đợi được nữa, bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông, đồng thời áp mặt vào vai sau của đối phương, vô thức thở phào một hơi.

 

Thời Lận Xuyên đã nghe thấy tiếng động từ trước, không bị giật mình bởi đôi tay bất ngờ từ phía sau ôm lấy, anh đặt muỗng xuống, khi cúi đầu, anh liếc thấy đôi chân trần của người phía sau, "Tạ Cảnh Hòa, sàn nhà đã lâu không được lau dọn rồi, em không thấy bẩn ư?"

 

"Không sao, em không ngại bẩn."

 

Thời Lận Xuyên không nhịn được khẽ hừ một tiếng,

 

"Anh ngại."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...