[Lâm Trục: Rất đẹp.]
Lâm Trục lần thứ ba nhấp vào giao diện trò chuyện WeChat, tin nhắn cuối cùng vẫn là lời hồi đáp của cậu về bức ảnh Nghiêm Nhược Quân gửi.
Thời gian là hai mươi phút trước.
Điều này cũng bình thường.
Ở những buổi tiệc tụ hội giới thượng lưu quyền quý như vậy, Nghiêm Nhược Quân với tư cách là người đứng đầu tập đoàn đương nhiên không thể cứ cắm đầu vào điện thoại, có lẽ anh đang xã giao, trò chuyện với ai đó chăng?
Lâm Trục nghĩ vậy.
Nhưng cậu lại nghĩ đến việc Nghiêm Nhược Quân đã làm việc liên tục mấy ngày, tính theo thời gian thì anh hẳn là vừa xuống máy bay, chỉ kịp thay quần áo là đã đến thẳng phòng tiệc.
Ài.
Quả thật còn bận hơn cả một học sinh cấp ba như cậu.
Đúng lúc Lâm Trục đang định làm thêm hai bộ đề vì quá chán, chiếc điện thoại vừa tắt màn hình bỗng reo lên, trên màn hình sáng đèn hiển thị một dãy số dịch vụ ngắn gọn.
[Bệnh viện số một Bắc Đô]
Thấy mấy chữ này, Lâm Trục đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ lại nửa tháng trước, chính số điện thoại này đã gọi đến thông báo kết quả tương hợp pheromone của mình.
Ngay sau đó, một dự cảm không lành nổi lên trong lòng.
Cậu vội vàng nhấc máy: "Alo, xin chào?"
Đầu dây bên kia nghe có vẻ rất gấp, chữ "chào" còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng cậu thì giọng người đàn ông trung niên đã nói rất nhanh:
"Lâm Trục, phải Lâm tiên sinh không?"
"Đây là Bệnh viện số một Bắc Đô, khoa tuyến thể Omega, tôi là bác sĩ chủ nhiệm Từ Vị Nam, tình hình là thế này..."
Một phút sau.
Lâm Trục cúp điện thoại, cậu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xỏ dép lê trong nhà lao ra khỏi cửa, hoàn toàn không để ý hiện giờ mình chỉ mặc áo ba lỗ không tay và quần lửng ở nhà.
Khi lên taxi, cậu nhanh chóng đọc tên Bệnh viện số một Bắc Đô, không kìm được thúc giục: "Bác tài, có thể nhanh hơn một chút không ạ? Cháu rất gấp."
Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, thấy trên mặt thiếu niên tóc vàng ở ghế sau không có biểu cảm gì, áp suất xung quanh cực thấp, ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
Kết hợp với điểm đến mà xem.
Chín phần mười là trong nhà có người bị bệnh.
Tài xế nhấn ga, vận dụng kỹ năng lái xe 15 năm kinh nghiệm: "Được thôi, cậu bé ngồi vững nhé, khoảng mười phút là tới!"
Những hạt mưa to như đậu đập vào thân xe đang lao nhanh, phát ra tiếng lộp bộp, y hệt tâm trạng Lâm Trục lúc này, nặng nề và hỗn loạn.
Lời của vị bác sĩ kia dường như vẫn văng vẳng bên tai, "Nghiêm tiên sinh đã vô ý uống phải rượu có pha thuốc k*ch d*c, dẫn đến rơi vào tình trạng ph*t t*nh cấp tính, may mắn là trước đó hai người đã tiến hành đánh dấu tạm thời, giúp cậu ấy cầm cự được đến bệnh viện, nhưng tình trạng của cậu ấy hiện giờ rất không khả quan, có thể nguy hiểm đến tính mạng..."
"Cậu có thể đến ngay được không?"
Lâm Trục nhắm mắt lại, môi mím chặt.
Nếu không có gì bất ngờ, tối nay chính là thời điểm điểm cốt truyện quan trọng thứ hai xảy ra, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trong nguyên tác!
Trong nguyên tác, do rối loạn hormone mãn tính, kỳ ph*t t*nh của Nghiêm Nhược Quân không ổn định. Nửa tháng sau lần gặp mặt ở Hội Quán Hương Sơn, kỳ ph*t t*nh của anh đến sớm hơn dự kiến.
Mặc dù cơn tình triều đó bất thường và khó chịu, nhưng ít ra cũng không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tính mạng.
Sao tự nhiên lại biến thành thế này?
Lâm Trục thở dài một hơi, nhưng lồng ngực vẫn nặng trĩu, như có một tảng đá lớn đè lên, khiến cậu khó thở.
Quả nhiên là do cậu ư?
Vì cậu đã thay đổi cốt truyện, nên Nghiêm Nhược Quân mới vội vàng trở về Bắc Đô sớm hơn, do đó nhận lời tham dự tiệc, và gặp phải chuyện này?
Xe taxi dừng lại ở tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, Lâm Trục nhanh chóng quét mã thanh toán, sau đó chạy xộc vào cổng, mặc kệ trời mưa.
Vị bác sĩ Từ đó nói rằng khi Nghiêm Nhược Quân được đưa đến bệnh viện, anh đã rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Thể chất của anh đặc biệt, không thể sử dụng thuốc ức chế, bác sĩ tạm thời cũng không có phương pháp đối phó hiệu quả, chỉ có thể làm theo cách cũ là ngâm nước lạnh để giảm bớt cơn sốt cao do ph*t t*nh cấp tính.
Lâm Trục chạy một mạch lên tầng phòng bệnh đặc biệt VIP.
Vừa ra khỏi thang máy, cậu đã va phải một người đàn ông mặc vest đen đang hút thuốc gần khu vực hút thuốc ở hành lang, vẻ mặt cau mày của anh ta lại có vài phần giống mình...
Là Lâm Tu Kiệt.
Hai người thoáng chốc bốn mắt nhìn nhau.
Động tác và biểu cảm của Lâm Tu Kiệt khựng lại theo đó, tàn thuốc rơi xuống tay áo anh ta, để lại những chấm xám trắng bẩn thỉu.
Người đàn ông há miệng:
"Lâm Trục? Sao cậu lại ở đây?"
Lâm Trục thực sự không có thời gian để buôn chuyện.
Cậu thở hổn hển, ánh mắt quét một vòng hành lang hai bên, rồi quay đầu chạy vội về phía khu phòng bệnh của Nghiêm Nhược Quân.
Vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang đứng trước một phòng bệnh ở cuối hành lang, cau mày lật xem mấy tờ giấy A4, vẻ mặt không mấy lạc quan.
"Bác sĩ Từ, cháu đến rồi!" Lâm Trục chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói, "Bây giờ cháu phải làm gì? Lập lại đánh dấu tạm thời với anh ấy ư?"
Từ Vị Nam vừa nhìn thấy người liền vội vàng giải thích.
"Đánh dấu tạm thời thông thường e rằng không thể giải quyết vấn đề, tình trạng hiện tại của Nghiêm tiên sinh rất giống lần phân hóa thứ hai kia, nhiệt độ cao, nhịp tim quá nhanh, hormone trong cơ thể đã tăng vọt đến cực điểm..."
Lâm Trục không hiểu ý nghĩa các con số trên báo cáo mà ông đưa, nhưng chỉ cần biết chữ, cậu có thể hiểu dòng chẩn đoán dưới bảng.
Suy tuyến thể sớm, tổn thương nội tạng.
Từ Vị Nam là một chuyên gia hàng đầu được bệnh viện Bắc Đô mời về khoa tuyến thể Omega với chi phí cao, ông bình tĩnh dùng bút đen khoanh tròn một con số rất khoa trương trên báo cáo,
"Cháu xem, giá trị bình thường không quá một trăm bảy mươi, nhưng Nghiêm tiên sinh đã tăng lên hơn bảy nghìn rồi... Điều này cho thấy cậu ấy đã sản sinh ra sức đề kháng pheromone rất nghiêm trọng."
"Omega bình thường sau khi bước vào kỳ ph*t t*nh, hormone giới tính trong cơ thể sẽ tăng lên, từ đó khiến tuyến thể nhanh chóng tiết ra nhiều pheromone hơn, thành công thu hút sự chú ý của Alpha..."
"Nhưng tình trạng của Nghiêm tiên sinh rất đặc biệt."
"Do mắc chứng khuyết tật tuyến thể, mỗi kỳ ph*t t*nh của cậu ấy đều không thể giảm nhẹ bằng cách đánh dấu và thuốc ức chế, chỉ dựa vào ý chí cá nhân... Nhưng cơ thể con người có giới hạn, lần này vô ý uống phải thuốc k*ch d*c, giống như kích nổ quả bom xịt mười năm."
Sức đề kháng pheromone.
Điều này còn đáng sợ hơn cả tình trạng 'tiết pheromone quá mức' mà Lâm Trục đột ngột gặp phải ở Hội Quán Hương Sơn trước đó.
Điều này có nghĩa là tuyến thể của Nghiêm Nhược Quân đã mất hoàn toàn độ nhạy cảm, liên tục và điên cuồng tiết ra pheromone, không nghi ngờ gì sẽ đẩy nhanh tốc độ suy giảm chức năng các khí quan của anh.
Kéo dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Khoa cấp cứu đã lắp đặt máy theo dõi dưới da ở cánh tay của Nghiêm Nhược Quân, tiện lợi để theo dõi nhiệt độ cơ thể và mức hormone của anh bất cứ lúc nào.
Còn nhiệm vụ của Lâm Trục là phải trấn an anh càng sớm càng tốt, cụ thể là cho đến khi các chỉ số trên máy theo dõi trở lại màu xanh lá cây tượng trưng cho trạng thái bình thường.
Trước khi Lâm Trục bước vào phòng bệnh, Từ Vị Nam nhét những thứ mà bác sĩ thực tập mang đến vào tay thiếu niên, rồi nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng hơi non nớt của đối phương, xác nhận:
"Có thể phải tiến hành đánh dấu sâu, cháu biết dùng chứ?"
Lâm Trục nhìn hai vật trong tay – một hộp bao cao su và một chai gel bôi trơn, gật đầu, lặng lẽ bước vào phòng bệnh đặc biệt của Nghiêm Nhược Quân.
Lúc này, bác sĩ Từ lại dặn dò:
"Bác đã phụ trách bệnh tình của Nghiêm tiên sinh cũng mười năm rồi, có thể nói là hiểu rõ nhất tình hình của cậu ấy. Bệnh tình hiện tại ngoài yếu tố sinh lý còn có thể liên quan đến yếu tố tâm lý."
"Cá nhân cậu ấy khá kháng cự việc bị Alpha áp chế, nếu có thể khiến cậu ấy cởi bỏ gánh nặng tâm lý, hiệu quả trấn an có thể triệt để hơn, rất có lợi cho việc điều trị sau này."
Tay Lâm Trục đặt trên nắm cửa, nhanh chóng đáp: "Vâng, cháu biết rồi."
Ngay khoảnh khắc chính thức bước vào phòng bệnh, cậu mơ hồ nghe thấy một âm thanh điện tử xa lạ vang lên trong đầu mình.
[Đinh]
[Chương trình đồng bộ hóa nhân vật đã tự động khởi động, đang tìm kiếm các đoạn cốt truyện nguyên tác, tiến hành hiệu chỉnh nhân vật...]
[Từ khóa được trích xuất như sau: Cuồng nộ, oán hận, ghen tỵ]
[Đang khớp từ khóa ưu tiên cao nhất cho ký chủ]
[Khớp thành công: Cuồng nộ.]
[Tỷ lệ đồng bộ hiện tại: 30%]
Hệ thống tuần hoàn không khí trong phòng bệnh đặc biệt đang hoạt động với công suất tối đa, nhưng vẫn không thể làm sạch hoàn toàn nồng độ pheromone đậm đặc trong không khí.
Nhưng lúc này Lâm Trục vẫn chưa ngửi thấy mùi pheromone. Cậu vô tư nhìn về phía chiếc giường bệnh ở giữa phòng, sau khi phát hiện trên giường không có ai, cậu mới chợt nhận ra...
Lúc này Nghiêm Nhược Quân đang ngâm nước lạnh trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nước róc rách, nhưng không thể phân biệt cụ thể tình hình bên trong thế nào.
Lâm Trục đi mấy bước tới, đưa tay vặn nắm cửa nhưng không vặn được, đã bị người bên trong khóa trái.
Cậu không biểu cảm gõ cửa:
"Anh, là em."
"Anh tỉnh rồi đúng không? Mở cửa cho em."
