Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 40



Khi y tá vào kiểm tra phòng, Lâm Trục đã dọn dẹp giường bệnh vô cùng gọn gàng, gần như không thể nhìn ra dấu vết của người đã ngủ.

 

Chiếc đệm đã dùng thì được cậu gấp thành một khối vuông vắn nhỏ, vứt vào thùng rác cuối giường.

 

Đồng thời, Nghiêm Nhược Quân đã tự mình hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ và bước ra từ phòng tắm.

 

Y tá vừa đặt khay y tế xuống, thấy vậy bèn vội hỏi: "Anh Nghiêm, sáng nay anh không chỉ phải lấy máu tĩnh mạch lúc đói, mà còn phải xét nghiệm nước tiểu nữa, chắc anh không quên chứ?"

 

Đây vốn là một câu hỏi nhắc nhở rất bình thường từ nhân viên y tế, nhưng kết hợp với câu nói đùa của Lâm Trục vừa nãy thì...

 

Nghiêm Nhược Quân dừng bước, ánh mắt lướt nhanh qua thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh, rồi chậm nửa nhịp 'ừm' một tiếng, sau đó mới tiếp lời: "Không quên."

 

"Vậy thì tốt, tôi sẽ lấy máu cho anh trước."

 

Lâm Trục đứng bên giường nhìn y tá sát trùng bằng cồn i ốt cho Nghiêm Nhược Quân, vẻ ngoài trông như một cool boy lạnh lùng không biểu cảm, nhưng thực chất trong lòng cậu như có cả trăm con gà la hét cùng lúc phát ra tiếng gào chói tai.

 

Vừa nãy cậu! Đã đùa bỡn! Lưu manh một phen!

 

Không phải vì nhiệm vụ bắt buộc, mà là trong bầu không khí gạt mây ghẹo mưa lúc đó, cậu đã tự đáy lòng thốt ra câu nói hổ lang táo bạo ấy!

 

Điều này khiến Lâm Trục tự dưng có cảm giác bối rối như thể mình đã học hư rồi.

 

Nhưng không thể phủ nhận, khi tận mắt chứng kiến Nghiêm Nhược Quân lộ ra vẻ ngượng ngùng vì câu nói của mình, một góc nào đó trong lòng cậu thực sự đã nảy sinh một sự hưng phấn và vui vẻ khó tả.

 

Vậy ra, đây chính là cảm giác của Nghiêm Nhược Quân mỗi khi anh chọc ghẹo cậu, nhìn cậu lúng túng, ngượng ngùng và bối rối ư?

 

Lâm Trục không chắc chắn nghĩ.

 

Cho đến khi được y tá đưa xuống tầng dưới để khám ở khoa tuyến thể Alpha, Lâm Trục vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.

 

Bệnh viện Đa khoa Bắc Đô vốn đã có hồ sơ của cậu. Dựa trên hồ sơ hiện có, Lâm Trục được sắp xếp xét nghiệm máu định kỳ, cùng với một loạt các kiểm tra về tuyến thể và độ hoạt động của pheromone, tiện thể đo chiều cao cân nặng.

 

Nếu như lần phân hóa thứ hai của Omega là để thúc đẩy sự trưởng thành của cơ quan sinh dục và khoang sinh sản; thì lần phân hóa thứ hai của Alpha lại có tác dụng tăng cường thể chất.

 

Hầu hết các Alpha sau khi hoàn thành phân hóa thứ hai sẽ trải qua một giai đoạn phát triển, chủ yếu thể hiện ở sự tăng cường về chiều cao, cân nặng và tỷ lệ mỡ cơ thể.

 

Trong phòng khám sức khỏe.

 

Bác sĩ Alpha đang đo dữ liệu cơ thể cho Lâm Trục kéo chuột, so sánh hai bản báo cáo mới và cũ, giải thích:

 

"Ừm... tế bào của cháu vẫn đang trong giai đoạn sinh động, mặc dù cân nặng không có thay đổi lớn, nhưng khối lượng cơ bắp đã tăng lên."

 

"Không chỉ vậy, cháu còn cao thêm ba centimet trong nửa tháng nữa chứ." Bác sĩ ngạc nhiên nhìn cậu một cái, rồi nói: "Cao lên nhiều như vậy, gần đây cháu có bị chuột rút vào ban đêm không?"

 

Lâm Trục ngồi cạnh bàn, nhanh chóng gật đầu.

 

"Có một hai lần."

 

Cậu đang thắc mắc sao dạo này mình cứ thấy khớp gối đau nhói, còn tưởng là tác dụng phụ do hệ thống thay đổi giới tính thành Alpha.

 

Bác sĩ hiểu ra, kéo bàn phím gõ một dòng chữ vào báo cáo mới và lặp lại:

 

"Sự phát triển chiều cao lần hai có lẽ vẫn chưa kết thúc, bác sẽ kê cho cháu một ít dung dịch uống bổ sung canxi. Trong thời gian này, bác khuyên cháu nên uống một cốc sữa tươi mỗi tối, và ăn nhiều thức ăn giàu protein trong ba bữa chính hàng ngày."

 

Kết quả các hạng mục kiểm tra khác cũng nhanh chóng có.

 

Tất cả dữ liệu đều cho thấy:

 

Lâm Trục là một Alpha rất khỏe mạnh.

 

Chỉ có một điểm đặc biệt kỳ lạ.

 

Pheromone của thiếu niên ban đầu có mùi thuốc lá hơi hắc, nhưng sau khi đánh dấu với Omega, lại pha lẫn một chút mùi bạc hà, ngửi vào tựa như mùi thuốc lá bạc hà dịu nhẹ không gây kích ứng?

 

Vấn đề là, pheromone của Omega mà cậu đánh dấu không phải mùi bạc hà, sự thay đổi này giống như xuất phát từ chính Alpha, may mắn là không gây ra bất kỳ tác động tiêu cực nào khác.

 

Đúng lúc này.

 

Hệ thống đã im lặng rất lâu đột nhiên lên tiếng:

 

"Ôi chao, không phải mùi thuốc lá bạc hà đâu, ký chủ à, pheromone của cậu là mùi kẹo bạc hà đấy, chắc một thời gian nữa sẽ không còn ngửi thấy mùi thuốc lá nữa đâu."

 

Cơ thể Lâm Trục hiện đang sử dụng là do hệ thống khôi phục 1:1 dựa trên dữ liệu cơ thể cậu, sau đó nhập thêm dữ liệu của chồng cũ tra nam để tạo thành. Cậu là một người đàn ông bình thường, hoàn toàn không có khái niệm pheromone, nhưng chồng cũ tra nam lại có thiết lập pheromone.

 

Tuy nhiên trong thế giới ABO, pheromone là một thứ rất chủ quan, có thể thay đổi theo ý muốn hoặc cảm xúc.

 

Dù sao Lâm Trục cũng chỉ là một người sắm vai, cậu có một cuộc đời thuộc về mình, vì vậy pheromone đương nhiên sẽ thay đổi.

 

Về việc tại sao lại là mùi kẹo bạc hà...

 

Hệ thống sâu kín nói: "Ký chủ, cậu thực sự bị nhân vật chính dụ dỗ không hề nhẹ đâu nhé?"

 

Lâm Trục: "..."

 

Lần này cậu lại không phản bác.

 

Hỏi thì, đúng là như vậy, không thể phản bác.

 

"Nhưng, đây không phải trọng tâm!" Giọng điệu của hệ thống đột nhiên thay đổi, hân hoan nói: "Trọng tâm là điểm cốt truyện quan trọng thứ hai đã được bổ sung thành công! Nhiệm vụ lại một lần nữa vô cùng thành công!"

 

Hệ thống tung hô Lâm Trục như thể rắm cầu vồng không cần tiền: "Ký chủ giỏi quá, lần này đặc biệt hiệu suất đó!"

 

Khen xong, nó lại bắt đầu báo cáo tiến độ.

 

"Cũng nhờ trong thời gian nhiệm vụ lần này, ký chủ và nhân vật chính đã thân mật dính lấy nhau vài lần, đẩy nhanh tốc độ tự phục hồi. Vì vậy, ngay cả khi mô đun đồng bộ hóa nhân vật đã logout, bây giờ cậu cũng có thể ngửi thấy pheromone và tự kiểm soát bình thường rồi đó!"

 

Hệ thống hớn hở nói tiếp:

 

"Tiếp theo ký chủ có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi, dù sao thì điểm cốt truyện quan trọng tiếp theo sẽ diễn ra sau hai tháng nữa! Đề nghị trong thời gian này hãy dính lấy nhân vật chính nhiều hơn, để đặt nền tảng tốt cho nhiệm vụ sắm vai tiếp theo!"

 

Điểm cốt truyện quan trọng tiếp theo...

 

Lâm Trục nắm chặt bản báo cáo khám sức khỏe của mình, bước chân chợt dừng lại, các tình tiết trong tiểu thuyết gốc lần lượt hiện lên trong đầu cậu, sự tồn tại của một từ khóa nào đó đặc biệt nổi bật.

 

Đánh dấu trọn đời.

 

Trong nguyên tác, đó là một sai lầm trong lúc * l**n t*nh m*, cũng là cột mốc đẩy Nghiêm Nhược Quân hoàn toàn xuống địa ngục.

 

Tâm trạng của Lâm Trục đột nhiên trở nên rất tồi tệ.

 

Bởi vì cậu phát hiện ra rằng dù mình có cố gắng tránh né đến đâu, dường như cũng không thể khiến Nghiêm Nhược Quân không bị tổn thương.

 

Trong khoảnh khắc.

 

Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ nhấn chìm cậu.

 

Sau khi trở về phòng bệnh, Lâm Trục vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

 

Nghiêm Nhược Quân thấy bạn trai nhỏ có vẻ uể oải, nhanh chóng lấy báo cáo trong tay cậu, cẩn thận lật xem hai lượt, xác nhận mọi dữ liệu đều không có vấn đề gì lớn, rồi mới lên tiếng hỏi:

 

"Lâm Trục, em sao vậy?"

 

Thiếu niên tóc vàng ngơ ngác 'a' một tiếng, hỏi ngược lại: "Em làm sao ạ?"

 

Nghiêm Nhược Quân vốn đang ngồi trên giường làm việc với máy tính xách tay, lúc này anh đã di chuyển chiếc máy tính mỏng nhẹ sang một bên, rồi vén chăn xuống giường, đi đến bên cạnh thiếu niên tóc vàng.

 

Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt có đầy đủ tiện nghi.

 

Sau khi trở về, Lâm Trục ngồi ở chiếc ghế tựa đơn cạnh cửa sổ, xa nhất so với giường bệnh. Cậu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, cho đến khi người đàn ông hỏi chuyện, cậu mới từ từ quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại lảng tránh.

 

Nhưng Nghiêm Nhược Quân đã đứng trước mặt cậu.

 

Người đàn ông khoanh tay, cau mày nói: "Em nói xem? Ngoài trời đã quang đãng rồi, mà sao đầu em vẫn đầy mây đen thế?"

 

Lâm Trục vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mưa đêm đã tạnh, những đám mây u ám tạm lui về một góc.

 

Mặt trời buổi sớm treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm như vừa được lau chùi, rải một lớp ánh sáng mờ ảo mỏng lên vạn vật trên mặt đất, sáng nhưng không chói mắt.

 

Cửa sổ trong suốt lờ mờ phản chiếu khuôn mặt cậu.

 

Không nhìn rõ lắm.

 

Nghiêm Nhược Quân thì nhìn rõ mồn một.

 

Biểu cảm của bạn trai nhỏ trước khi rời phòng bệnh dù có chút không được tự nhiên, nhưng ngôn ngữ cơ thể tổng thể trông rất vui vẻ và thoải mái. Tuy nhiên, chỉ sau một giờ kiểm tra ngắn ngủi, cậu lại như một bông hướng dương bị dội nước sôi, hoàn toàn héo úa.

 

Điều này khiến Nghiêm Nhược Quân nghi ngờ, liệu có chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó không.

 

Thế là, anh lại truy hỏi:

 

"Ai bắt nạt em? Nói thật cho anh nghe."

 

Lâm Trục: "Em không bị bắt nạt."

 

Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông.

 

Lông mày Nghiêm Nhược Quân đang khẽ nhíu lại, đôi mắt đào hoa khép hờ, vô hình trung toát ra khí thế mạnh mẽ thường ngày tung hoành trên thương trường, khiến người ta vô thức bỏ qua bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trên người anh.

 

Lúc này anh trông đặc biệt giống một vị phụ huynh mà con cái bị bắt nạt, vội vàng đòi lại công bằng cho con, ngay cả giọng điệu cũng mạnh mẽ và bá đạo, không cho phép người khác từ chối.

 

"Lại nói dối nữa đấy." Anh nói.

 

Lâm Trục không biết phải trả lời thế nào, đành ngượng nghịu nặn ra một nụ cười gượng gạo, cố gắng qua loa cho xong chuyện.

 

Nghiêm Nhược Quân: "..."

 

Trong phòng im lặng một lát.

 

Đúng lúc Lâm Trục nghĩ rằng bầu không khí cứ thế bị mình dùng một gậy đánh chết thì Nghiêm Nhược Quân đột nhiên tiến lên một bước, không nói một lời đã ngồi vắt lên đùi cậu, hai lòng bàn tay đặt lên hai bên má cậu, không cho cậu rời mắt.

 

Lòng bàn tay người đàn ông trơn nhẵn, không có chai sần, nhưng lại như hai chiếc kìm sắt kẹp chặt đầu Lâm Trục. Cậu không thể nhúc nhích một chút nào.

 

Mặt Lâm Trục bị ép hơi biến dạng, miệng nhăn nhúm như con vịt cao su đồ chơi, nói chuyện nghiêm túc lại giống như lầm bầm mơ hồ, vô cùng hài hước.

 

"Anh, anh làm gì vậy?"

 

Nghiêm Nhược Quân trông có vẻ hơi tức giận.

 

Lâm Trục chột dạ, các loại cảm xúc đan xen vào nhau, như một cuộn len rối bời. Chỗ nào cũng thắt nút, không tìm thấy đầu sợi.

 

Cậu nghĩ mình sắp bị mắng rồi, không kìm được hạ thấp tầm nhìn, nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô... Tuy nhiên chưa đầy một giây, hai bàn tay đang kiềm chế cậu đã dùng lực, mạnh mẽ nâng đầu cậu lên.

 

"Lâm Trục."

 

Nghiêm Nhược Quân ngồi trên đùi cậu, lưng thẳng tắp, cao hơn cậu nửa cái đầu. Góc độ này giúp Lâm Trục nhìn rõ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của người đàn ông lúc này, càng khiến cậu có cảm giác phiền muộn vì mình đã làm hỏng chuyện gì đó.

 

Người đàn ông rất thích gọi thẳng tên họ của cậu, rõ ràng là mới hẹn hò chưa bao lâu, mà Lâm Trục lại hình thành thói quen đáp lại mỗi câu.

 

Cậu khẽ đáp một tiếng: "Ừm..."

 

Giây tiếp theo.

 

Một nụ hôn khô ráo và nhẹ nhàng rơi xuống, chạm vào đôi môi bị ép biến dạng của Lâm Trục. Cậu thậm chí còn chưa nhận ra, nụ hôn đã kết thúc như chuồn chuồn đạp nước.

 

Nghiêm Nhược Quân đã hôn cậu.

 

Rồi sau đó, từng nụ hôn nhanh chóng như mưa rơi xuống mặt Lâm Trục. Mắt, mũi, miệng, thậm chí cả hàm dưới và yết hầu đều không bỏ sót.

 

Nghiêm Nhược Quân đã hôn cậu rất nhiều lần.

 

"Không muốn nói thì thôi."

 

Nghe câu này, rõ ràng Lâm Trục thở phào nhẹ nhõm, lại không kìm được l**m môi dưới. Mỗi nụ hôn vừa rồi đều rất nhanh, thường là cậu còn chưa kịp nhận ra thì đã kết thúc.

 

Ngay sau đó, Nghiêm Nhược Quân dứt khoát buông tay, thả lỏng sự kiềm chế với thiếu niên, ngược lại còn để thiếu niên vươn tay về phía mình.

 

Lâm Trục không hiểu ý anh là gì, ngập ngừng nâng một tay lên, đặt nghiêng sang bên cạnh người đàn ông, trông như thể muốn bắt tay ai đó.

 

Thực hiện xong động tác này.

 

Cậu nhìn Nghiêm Nhược Quân một cái hỏi ý kiến.

 

Người đàn ông không nói nên lời liếc cậu một cái, nắm lấy ngón tay cậu, từng chữ một sửa lại: "Không phải thế này."

 

"Đặt thẳng, rồi nâng cao một chút, lòng bàn tay mở ra."

 

Vài giây sau, Lâm Trục cúi đầu nhìn lòng bàn tay đặt ở khe hở giữa thân trên hai người, lặng lẽ hỏi: "Là muốn đánh vào lòng bàn tay em ư?"

 

Nghiêm Nhược Quân càng không nói nên lời.

 

"Lâm Trục, bình thường anh có hung dữ với em như vậy không?"

 

Cái đó thì không.

 

Lâm Trục nhanh chóng lắc đầu.

 

Thực ra Nghiêm Nhược Quân đối xử với cậu khá tốt, chỉ là không hiểu sao đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là cậu lại tự dưng hoảng loạn, tim đập thình thịch, có cảm giác như mình vừa gây ra họa lớn.

 

Hai tay Nghiêm Nhược Quân buông xuống nắm chặt vạt áo ở eo cậu, hai chân dài không có chỗ để, đành gập lại co vào, trông có vẻ hơi mất tự nhiên.

 

Anh hít sâu một hơi, chỉ dẫn:

 

"Bây giờ em đưa tay ra lại một lần nữa."

 

Lâm Trục không hiểu sao, nhưng vẫn làm theo lời anh.

 

Cậu trước tiên hạ tay xuống, rồi lại nâng lên, đưa lên ngang tầm vai giữa hai người, sau đó từ từ duỗi thẳng các ngón tay hơi cong, xòe ra, tạo thành một mặt phẳng khá gọn gàng.

 

Đang làm gì vậy nhỉ?

 

Lâm Trục không biểu cảm, nhưng trong lòng lại nghi hoặc suy nghĩ.

 

Câu trả lời nhanh chóng được tiết lộ.

 

Bởi vì cậu thấy...

 

Lưng Nghiêm Nhược Quân cong xuống, chiều cao theo đó thấp đi vài phần, sau đó người đàn ông nhấc mí mắt lên, dùng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa màu xanh xám chảy tràn nhìn chằm chằm cậu, nhẹ nhàng, từ từ đặt cằm mình vào lòng bàn tay cậu.

 

Như một con mèo quý tộc kiêu kỳ và sang chảnh, vì muốn dỗ dành chủ nhân đang buồn bã, đã cúi cái đầu vốn luôn ngẩng cao của mình xuống.

 

Nghiêm Nhược Quân vẫn ngẩng mí mắt nhìn thẳng cậu, còn chỉ dẫn: "Nếu tâm trạng không tốt, em còn có thể n*n b*p mặt anh."

 

Lòng bàn tay Lâm Trục nhẹ nhàng đỡ lấy cằm người đàn ông, trọng lượng gần như không có, nhưng đầu ngón tay cậu lại không kìm được run lên hai cái, cứng đờ không thể uốn cong.

 

Sau đó, cậu dùng một giọng điệu vô cùng kinh ngạc hỏi:

 

"Không phải, anh, anh đang làm gì vậy???"

 

Mức độ kinh ngạc trong lời nói còn vượt xa cả 'bị đánh vào lòng bàn tay'!

 

Nếu Lâm Trục tỏ ra bình tĩnh, có lẽ Nghiêm Nhược Quân cũng không coi là chuyện gì to tát, nhưng đằng này lại là một bạn nhỏ chưa từng trải, hại anh cũng theo đó mà không được tự nhiên.

 

Nghiêm Nhược Quân kín đáo mím môi, nhưng giọng điệu lại vô cùng thản nhiên: "Không nhìn ra sao, đang dỗ em vui lên đấy."

 

"Ầm!" một tiếng.

 

Người đàn ông nhẹ nhàng ném một quả bom xuống.

 

Lâm Trục bị sốc đến choáng váng, nửa buổi không nói nên lời.

 

Hành động đáng yêu đến mức này hoàn toàn khác xa với phong cách thường ngày của người đàn ông, đến mức khiến Lâm Trục sốc đến nỗi đồng tử giãn ra.

 

Cậu há miệng, mãi một lúc sau mới tìm lại được lưỡi mình, ngoài sự kinh ngạc, còn nảy sinh một sự bối rối khó hiểu, giọng điệu bay bổng: "Anh học cái này từ đâu vậy?"

 

Hỏi hay đấy.

 

Nghiêm Nhược Quân cũng muốn hỏi có phải mình đã uống nhầm thuốc không, lại làm ra hành động ngây thơ đến mức này. Nhưng đàn ông trưởng thành không bao giờ lộ ra sự rụt rè, anh chỉ nhẹ nhàng giải thích:

 

"Có một cặp đôi nhỏ đang hẹn hò vụng trộm trong công ty, anh vô tình nhìn thấy... Ừm, khá thú vị."

 

Thú vị cái rắm.

 

Tập đoàn Nghiêm thị không có quy định cấm chuyện tình yêu công sở, nhưng tất cả nhân viên đều tự giác tránh né, dù có ai đó tương tư nhau cũng chỉ là hẹn hò riêng tư, sẽ không công khai đường đường chính chính.

 

Cặp đôi kia chính là như vậy, giấu rất kỹ.

 

Nghiêm Nhược Quân phát hiện ra bí mật nhỏ này hoàn toàn là do tình cờ.

 

Hôm đó sau giờ làm, anh định tự lái chiếc xe mới về nhà cũ ăn cơm, không ngờ lại gặp phải hai người kéo kéo giằng co, chắc là cãi nhau, trong bãi đậu xe ngầm.

 

Một người cúi đầu đi phía trước, người kia đuổi theo sau.

 

Rồi người phía trước tức giận quay người lại, đưa lòng bàn tay ra, người phía sau liền thành thạo đặt cằm lên đó, sau đó bị đối phương bóp nắn đủ kiểu, má đỏ bừng.

 

Nhìn là biết đã dùng hết sức.

 

Hai người đó hoàn toàn không hề phát hiện ra sếp lớn đang ngồi trong xe, nhanh chóng lại dính lấy nhau nắm tay bỏ đi, khiến Nghiêm Nhược Quân không biết nói gì hơn.

 

Nói thật, anh rất khó hiểu kiểu tương tác tình cảm giống như trêu mèo đùa chó này, thú vị ở chỗ nào? Vui ở chỗ nào?

 

Cho đến khi anh gặp Lâm Trục.

 

Theo lời gợi ý của người đàn ông, Lâm Trục với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, cong các ngón tay lại, nhẹ nhàng bóp bóp cằm anh.

 

À, cảm giác thật kỳ diệu.

 

Khuôn mặt Nghiêm Nhược Quân hơi gầy, hai bên má thực ra không có nhiều thịt thừa. Lâm Trục vừa bóp vừa lại rơi vào sự kinh ngạc tột độ, vô thức đi vào cõi thần tiên một thoáng, khi hoàn hồn lại, cậu phát hiện mình đang dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi cằm đối phương.

 

Và Nghiêm Nhược Quân... anh không chỉ không tức giận, mà còn cố ý nghiêng đầu, lười biếng meo một tiếng.

 

"Meo, bé cún Lâm, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

 

Lâm Trục: "..."

 

Thật lòng mà nói, dù trước đó thế nào thì bây giờ cậu đã sốc đến mức cả người lâng lâng rồi, bộ não sắp đứng máy tạm thời không thể xử lý những cảm xúc quá phức tạp.

 

Hoàn toàn, sốc.

 

Lâm Trục im lặng rút tay về, chạm vào mũi, khẽ nói: "Anh, cảm ơn anh."

 

Nghiêm Nhược Quân chỉ bị mất điểm tựa ở cằm, nhưng cả người lại như bị rút xương, dựa vào lòng Lâm Trục, anh tiếp lời:

 

"Ừm, không cần khách sáo."

 

"Vậy thì, bây giờ em có thể nói cho anh biết, tại sao lúc nãy em lại trông như sắp khóc vậy không?"

 

Lâm Trục: "..."

 

Giống như cậu không thể giải thích sự bất thường trước đó, lúc này, Lâm Trục cũng không tìm được ngôn ngữ thích hợp để diễn tả cảm giác của mình.

 

Cậu chỉ cảm thấy, Nghiêm Nhược Quân đã đốt một ngọn lửarất lớn trong lòng cậu.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...