Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 47



 TrướcSau Đêm đã khuya.

 

Thủy triều dâng cao vỗ vào những rặng đá ven bờ, những con sóng dữ dội biến thành bọt trắng xóa, lặng lẽ vỡ tan trong bóng đêm đen kịt.

 

Không khí ẩm lạnh.

 

Một làn gió biển thổi qua, toàn mùi mặn chát.

 

Trên con đường sỏi dẫn đến biệt thự đơn lập cạnh biển, hai cái bóng dài mảnh mai trải dài ra đến bụi cây.

 

Lâm Trục nắm tay người đàn ông cắm đầu bước về phía trước.

 

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cậu rất im lặng, nét mặt lộ vẻ căng thẳng, như thể cái hộp nhỏ trong túi áo khoác đồng phục đã mọc miệng, có thể cắn người bất cứ lúc nào.

 

Không hiểu sao.

 

Nghiêm Nhược Quân cũng im lặng không nói gì.

 

Trong sự im lặng kỳ lạ này, hai người bước vào biệt thự cạnh biển, không ai có tâm trạng nán lại khu giải trí ở tầng một, mà đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai.

 

Phòng ngủ rộng lớn, được trang trí rất có không khí, giữa phòng đặt một chiếc giường tròn khổng lồ, đầu giường được thiết kế theo hình vỏ sò, trông rất đáng yêu.

 

Không chỉ vậy, căn phòng này còn có tầm nhìn đẹp nhất, bức tường hướng ra biển được biến thành một mặt kính một chiều hoàn toàn, khách thuê có thể yên tâm tận hưởng cảnh đẹp trong nhà mà không cần lo ngại vấn đề riêng tư.

 

Trên đây là mô tả trong phần giới thiệu của ứng dụng đặt phòng.

 

Lâm Trục nhìn quanh một lượt, cảm thấy không hề nói quá, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, không kìm được khẽ thở phào một hơi, nhưng không để ý đến người đàn ông phía sau khẽ nhướng mày, vẻ mặt kỳ lạ.

 

Vừa thở phào một hơi.

 

Cậu đột nhiên nghĩ đến việc tối nay sẽ sử dụng thứ trong túi, vô thức lại nín thở.

 

Lâm Trục: "..."

 

Thật, thật hồi hộp.

 

Không phải cậu chưa từng tiếp xúc với thứ này.

 

Lần trước, bác sĩ Từ khoa Tuyến thể Omega còn đích thân đưa cho cậu sản phẩm tương tự, thậm chí chủng loại còn phong phú hơn bây giờ...

 

Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác với lần trước.

 

Ý thức của cả hai đều tỉnh táo, không tồn tại bất kỳ sự thúc đẩy hay ảnh hưởng nào từ bên ngoài, hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn tự nguyện của bản thân.

 

Nghiêm Nhược Quân đã đích thân nói rằng sẵn sàng bị cậu...

 

Và Lâm Trục cũng rõ ràng và chắc chắn biết rằng mình sẽ sử dụng nó, dùng nó trên người Nghiêm Nhược Quân.

 

Sau khi nhận ra điều này, cậu đột nhiên cảm thấy không gian rộng lớn dường như trở nên chật hẹp và kín mít, không có gió, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.

 

Cậu thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

 

Thật sự, hồi hộp quá!

 

Thế là, trong vài phút tiếp theo, Nghiêm Nhược Quân nhìn thiếu niên tóc vàng trước tiên cởi áo khoác đồng phục, sau đó đặt cặp sách và những thứ khác lên ghế sofa bên cạnh.

 

Cả người trông luống cuống, bận rộn một hồi, cũng không biết đang bận cái gì.

 

Có cảm giác như vừa đánh quyền với không khí suốt một buổi.

 

"Phì."

 

Người đàn ông không kìm được cười khẽ, trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên rõ ràng, sau đó anh lại cười và ám chỉ một câu:

 

"Bé cún Lâm, nếu em thật sự không có việc gì làm thì đi thử cái giường đó xem sao."

 

"Anh đi tắm trước." Anh nói.

 

Lâm Trục khựng lại, có chút không hiểu ý câu nói trước đó của người đàn ông, nhưng vẫn đáp lại một tiếng 'ồ'.

 

Nói xong, cậu thấy Nghiêm Nhược Quân lấy khăn tắm và áo choàng tắm chưa bóc tem từ tủ quần áo ra, rồi thản nhiên bước vào phòng tắm.

 

Phòng tắm sử dụng vật liệu kính mờ, người bên ngoài chỉ có thể lờ mờ thấy bóng người đang cử động bên trong.

 

Sau khi đèn sưởi phòng tắm bật lên, bóng người đó chuyển sang màu da thịt nhạt.

 

Lâm Trục ngây người vài giây, cho đến khi tiếng nước chảy ào ào từ bên trong vọng ra mới hoàn hồn. Cậu sờ sờ mũi, rồi bước đến chiếc giường tròn hình vỏ sò cực lớn giữa phòng.

 

Đường kính của nó rất dài.

 

Hai người đàn ông cao lớn chân dài cũng có thể ngủ thoải mái.

 

Cậu ngồi phịch xuống mép giường, nhưng đột nhiên bị giật mình bởi cảm giác mềm mại và đàn hồi đặc biệt dưới thân.

 

Lâm Trục: "..."

 

Nghiêm Nhược Quân vừa rồi đang ám chỉ điều gì, giờ đã sáng tỏ: Đây là một chiếc giường nước có sưởi.

 

Dưới sự đầu độc liên tục từ những tin rác của hệ thống, kho kiến thức về một khía cạnh nào đó của thiếu niên đã sớm vượt qua 98% học sinh cấp ba toàn quốc.

 

Trong chốc lát, vành tai Lâm Trục nóng bừng.

 

Cậu vô cớ muốn ho khan hai tiếng, nhưng lại thấy hành động này có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi, liền kìm nén lại.

 

Khi Lâm Trục sắp là phẳng từng nếp nhăn trên ga trải giường thì cuối cùng Nghiêm Nhược Quân cũng tắm xong, quấn áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm.

 

"Bé cún Lâm, đến lượt em rồi."

 

Đối diện với vẻ mặt nửa cười nửa không của người đàn ông, Lâm Trục không nói gì, chỉ nhanh chóng vớ lấy khăn tắm và áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm.

 

Phòng tắm ẩm ướt.

 

Hơi nước tràn ngập mọi ngóc ngách.

 

Lâm Trục đứng dưới vòi sen xả nước lên người, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn gọi trong ý thức: "Hệ thống?"

 

Hệ thống không đáp lời.

 

Lâm Trục lại gọi hai tiếng, nó vẫn không có tiếng động.

 

Cho đến khi cậu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, âm thanh điện tử quen thuộc đó vẫn không xuất hiện.

 

"..."

 

Trong phòng ngủ.

 

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Trục đã tinh mắt phát hiện chiếc hộp trước đó nhét trong túi áo khoác đồng phục của cậu đang nằm chình ình giữa chiếc giường nước.

 

Thân hộp màu đỏ rực đặc biệt nổi bật.

 

Người đàn ông đang quay lưng lại với cậu, đứng trước toàn bộ bức tường kính nhìn ra biển, dây thắt áo choàng tắm siết khá chặt ở eo, làm lộ ra vòng eo thon gọn.

 

Sau khi Lâm Trục bước ra, anh quay đầu nhìn một cái, rồi nhấn chiếc điều khiển đã nắm sẵn trong lòng bàn tay.

 

Tít một tiếng.

 

Rèm cửa hai bên bức tường kính tự động khép lại vào giữa, hoàn toàn ngăn cách cảnh biển bên ngoài và cảnh trong phòng.

 

Hành động này đã hoàn toàn mở ra màn đêm.

 

Hai người đồng thời tiến về phía giường nước, từ những góc độ khác nhau leo lên giường, chạm vào nhau ở trung tâm hình tròn.

 

Không ai nói gì, chỉ có ánh mắt giao nhau.

 

Tim Lâm Trục đập như trống.

 

Cậu nhìn người đàn ông quỳ ngồi, hai tay chống ra sau, với tư thế đầy ám chỉ, chậm rãi cởi dây thắt áo choàng tắm của đối phương.

 

Trong tích tắc, áo choàng tắm mất đi sự ràng buộc, nhẹ nhàng mở rộng ra hai bên, cổ áo rộng rãi trượt khỏi vai người đàn ông, kẹt lại ở khuỷu tay anh.

 

Rõ ràng trên người Nghiêm Nhược Quân vẫn còn mặc áo choàng tắm, nhưng mọi thứ của anh lại phơi bày tr*n tr** trước mặt Lâm Trục.

 

Trắng muốt, hồng hào, mọi thứ đều hiện ra thật sạch sẽ và thuần khiết, hệt như một khối thịt trai mềm mại, trơn trượt.

 

Hơi thở của Lâm Trục không kìm được chậm lại, sự căng thẳng dần tan biến, những thông tin đã xem trước đó lần lượt hiện lên...

 

Cậu đã tiến vào trạng thái.

 

Lúc này, mí mắt người đàn ông khép hờ, nhưng đôi mắt sâu thẳm đó vẫn luôn nhìn thẳng vào Lâm Trục.

 

Do động tác chống tay ra sau, khiến anh vô thức ưỡn ngực và hông lên, làm cho khung cảnh trở nên kiều diễm, giống như chủ động giao phó bản thân vào tay thiếu niên tóc vàng đối diện.

 

Lâm Trục vô thức quỳ lên, cao hơn đáng kể so với tư thế người đàn ông ngồi trên đùi mình, bóng cậu đổ xuống làn da trắng muốt của đối phương, trông có vẻ áp bức và chiếm đoạt một cách lạ lùng.

 

Cậu trao cho Nghiêm Nhược Quân một nụ hôn từ trên xuống.

 

Đầu lưỡi thăm dò vào cổ họng đối phương, lấy đi toàn bộ dưỡng khí, chỉ còn lại tiếng rên nhẹ nhàng thoát ra.

 

Yết hầu của Nghiêm Nhược Quân trượt lên xuống điên cuồng, dường như đang nuốt thứ gì đó, khoang mũi phát ra âm thanh có chút ấm ức, nhưng lại không chịu từ chối một cách dứt khoát.

 

Từ chối làm sao được?

 

Lâm Trục đang véo tuyến thể sau gáy anh, ngón tay thuần thục ấn, dường như muốn làm tan chảy hoàn toàn khối thịt mềm đó.

 

"Anh."

 

Một lúc lâu sau, Lâm Trục mới buông Nghiêm Nhược Quân ra, nhìn biểu cảm hơi thất thần của người đàn ông, thở hổn hển nói:

 

"Cởi giúp em."

 

Tay Nghiêm Nhược Quân rời khỏi mặt giường, đầu ngón tay móc vào dây thắt lưng của thiếu niên, chỉ cần dùng một chút sức...

 

Mở ra.

 

Lâm Trục cũng giống như anh.

 

Cùng lúc đó, cơ thể người đàn ông mất đi điểm tựa, đột nhiên đổ vào giường nước, sau đó bị chất lỏng đầy ắp bên dưới đẩy nhẹ lên, nhưng lại gây ra một rung động lớn trong tâm trí.

 

Lâm Trục luôn nhìn Nghiêm Nhược Quân.

 

Tim cậu đập nhanh như trống, các giác quan được phóng đại đến cực điểm, gần như có thể nghe thấy tiếng máu chảy cuồn cuộn trong cơ thể. Sau một thoáng sững sờ, Lâm Trục đột nhiên nói:

 

"Anh, em ngửi thấy mùi của anh rồi."

 

Cậu cúi xuống, lật Nghiêm Nhược Quân sang một bên, cẩn thận ngửi ngửi, sau khi xác nhận lại lặp lại:

 

"Thật sự ngửi thấy rồi."

 

Rất lạ.

 

Hương gió biển tự nhiên có sự khác biệt lớn với pheromone của Nghiêm Nhược Quân, mùi hương của người đàn ông lạnh lẽo, ẩm ướt, hơi chát, nhưng lại mơ hồ toát lên vài phần say đắm.

 

Lâm Trục chỉ biết, mình sắp say trong đó.

 

Lần này, Nghiêm Nhược Quân cực kỳ ngoan ngoãn bị lật người. Má anh áp vào ga trải giường, trán rịn ra những hạt mồ hôi li ti, lẩm bẩm:

 

"Anh cũng ngửi thấy mùi của em rồi..."

 

Nghe nói pheromone ban đầu của thiếu niên là mùi thuốc lá cay nồng, nhưng anh chưa từng ngửi thấy, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà mát lạnh. Tuy nhiên, lúc này, khoang mũi anh chỉ còn lại mùi kẹo bạc hà ngọt ngào.

 

Là mùi của Lâm Trục.

 

Anh không kìm được ngẩng cổ lên, khó khăn nghiêng đầu xin thiếu niên một nụ hôn vị bạc hà, nhưng lại bị hôn đến mức gần như nghẹt thở.

 

Khóe mắt Nghiêm Nhược Quân đẫm lệ, lèm bèm hỏi: "Bé cún Lâm, sao lên giường em lại hung dữ thế? Anh cứ có cảm giác mình sẽ bị em làm chết mất..."

 

Nghe vậy, Lâm Trục mím môi, ngón cái lướt qua khóe mắt người đàn ông, lại l**m đi dịch nước ở khóe miệng anh, nghiêm túc cam kết:

 

"Không đâu, em sẽ rất cẩn thận."

 

Nghiêm Nhược Quân co quắp tay chân, từ từ điều chỉnh mình thành tư thế nằm nghiêng, mắt liếc về phía nào đó, thật sự không kìm được khẽ mắng thầm một tiếng.

 

Anh ôm chặt lấy cổ bạn trai nhỏ, kéo đối phương lại gần cổ mình, khàn giọng chất vấn: "Sao em không chỉ cao lên mà những chỗ khác cũng dài ra vậy? Mua đúng kích cỡ không? Sẽ không bị rách chứ..."

 

Miệng anh hỏi về kích cỡ sản phẩm, nhưng thực ra càng muốn nói là liệu mình có bị hỏng không...

 

Lâm Trục kỳ lạ hiểu được ý của Nghiêm Nhược Quân, cũng cúi đầu nhìn vài cái, mặt hơi đỏ nói: "Chắc sẽ không đâu."

 

Nghiêm Nhược Quân nhìn chằm chằm cậu.

 

"Thôi được rồi, lát nữa thử sẽ biết."

 

"Ừm."

 

Sau đó, Lâm Trục ôm người đàn ông lên, đặt anh ngồi vắt chân lên mình, ôm lấy lưng anh như ôm một đứa trẻ, rồi dựa vào kinh nghiệm mấy ngày nằm viện, chuẩn bị cho người đàn ông.

 

Một, hai, ba...

 

Nghiêm Nhược Quân quả thực có khả năng tiết kiệm tiền cho bạn trai nhỏ, chẳng mấy chốc, đầu ngón tay Lâm Trục đã thông suốt, khi chuyển động thì phát ra tiếng nước rất nhỏ.

 

Trong suốt thời gian đó, người đàn ông luôn rúc vào hõm cổ cậu, bàn tay siết chặt lấy lưng cậu, cơ bắp thỉnh thoảng co giật run rẩy, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực.

 

Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

 

Lại một lúc sau.

 

Lâm Trục rút ngón tay ra, đặt người đàn ông về phía đầu giường, nhét một chiếc gối vào lòng anh, dặn dò:

 

"Anh, em xem tài liệu nói lần đầu nên dùng tư thế thoải mái một chút thì tốt hơn."

 

Cậu bóc hộp, lấy ra một miếng nhỏ hình vuông, vì một tay đã ướt gần hết, liền dùng tay sạch cầm miếng nhỏ hình vuông, răng sắc nhọn cắn vào mép...

 

"Xoẹt."

 

Nghiêm Nhược Quân không kìm được nghiêng đầu nhìn lại.

 

Phía sau, thiếu niên tóc vàng dùng động tác ngượng nghịu tự đeo vào, ngay sau đó mắt cụp xuống nhìn lên, đồng tử nhỏ hơn người bình thường một chút trông rất lạnh lùng.

 

Nhưng giọng điệu của cậu lại dịu dàng, trầm ổn, khiến Nghiêm Nhược Quân không kìm được đắm chìm vào đó.

 

"Anh."

 

Lâm Trục nâng eo của người đàn ông đang mơ màng, một lần nữa dặn dò:

 

"Nằm sấp xuống."

 

"Quỳ lên."

 

Thế là, Nghiêm Nhược Quân mơ mơ màng màng, bày ra tư thế quỳ phục tùng trước thiếu niên, hoàn toàn không phòng bị để lộ tấm lưng, mặc cho cậu chậm rãi, kiên định...

 

Tiến gần.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...