Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 37: Âm mưu tại tiệc tối



Edit: Tiểu Khê

Ôn Ngôn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không sao, đụng vào ngài thật là ngại quá."

Nam nhân đó cười cười, nói: "Không sao."

Ôn Ngôn ôm quạt khẽ gật gật đầu rồi vội vã rời đi, y cảm giác được ánh mắt của nam nhân kia dừng lại trên bóng lưng của mình rất lâu, cảm giác không được tự nhiên nên nhanh chóng trả tiền rồi rời đi tìm Đường Dịch.

Nam nhân anh tuấn đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng Ôn Ngôn rất lâu, mãi tận tới khi không nhìn thấy nữa mới thôi, người bạn bên cạnh hắn huých vai hắn một cái, cười chế nhạo: "Sao vậy, coi trọng tiểu ca nhi nhà người ta rồi hả?"

Nam nhân hoàn hồn, cười cười: "Chẳng qua cảm thấy tiểu công tử kia nhìn qua rất thuận mắt thôi, không có gì cả đâu, chẳng phải huynh đang muốn mua nghiên mực Khiêu Phương sao, mau đi mua đi, phụ thân đã chuẩn bị xong hành lý rời đi rồi."

"Nghiên mực là chuyện nhỏ, đào hoa của huynh mới là chuyện thật, hiện tại chạy đuổi theo còn kịp đấy, nếu như huynh ngại thì để ta, ta giúp huynh đi hỏi nhé?" Bạn đồng hành cười nói, người bạn này của hắn vốn là thanh cao tự tại, hiếm khi nhìn chằm chằm một tiểu ca nhi đến ngẩn người như thế, không thể bỏ lỡ cơ hội trêu chọc này được.

Nam tử anh tuấn cười đáp: "Thôi đi, có duyên thì sẽ gặp lại thôi, nếu tùy tiện đuổi theo thì quá lỗ mãng rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi."

Tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn về phía cửa tiệm, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của tiểu ca nhi đó, nhưng cảm giác thân cận ngay từ lần đầu gặp gỡ kia cứ quanh quẩn trong lòng Lục Triển Tuấn mãi, rất lâu cũng không tan đi.

Ôn Ngôn đặt chiếc quạt và phiến trụy vào trong hộp, nhanh chân chạy tới nha môn, lúc tới nơi thì thấy Đường Dịch đang nóng lòng đi lại, ngó nghiêng xung quanh để tìm y, Ôn Ngôn vội vã phất tay: "Tướng công ơi, em ở đây này."

Sau đó liền thấy Đường Dịch cực kỳ lo lắng chạy vội tới, kéo Ôn Ngôn lại nhìn kỹ toàn thân: "Em đi đâu vậy, ta không tìm thấy em nên cực kỳ sốt ruột đấy."

Ôn Ngôn áy náy cười cười: "Xin lỗi chàng, em đi chọn quà cho chàng nên hơi lâu chút, tặng chàng nè."

Nói xong liền đưa hộp ra, Đường Dịch không thèm liếc nhìn cái hộp đó một cái, trực tiếp ôm chặt Ôn Ngôn vào lòng, vuốt ve bờ vai gầy yếu của y, sợ hãi nói: "Về sau em đừng có mà không nói tiếng nào đi mất như vậy nữa, em đi vậy thì ta biết đi đâu tìm em chứ, thật sự khiến ta sợ muốn chết đi được."

Ôn Ngôn cảm nhận nhiệt độ nóng như lửa của người đàn ông trước mặt, cũng nhận ra được lòng hắn đang rất hoảng loạn nên cực kỳ ngại ngùng, nhưng càng nhiều hơn là sự ấm áp và hổ thẹn: "Em sẽ không bao giờ như vậy nữa, là lỗi của em mà, tướng công không nên tức giận nhé."

Đường Dịch thở phào một hơi, hung dữ nói: "Tối về tính sổ với em!"

Mặt Ôn Ngôn ngay lập tức đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Đây đang trên đường lớn, mọi người đang nhìn chúng ta đó!"

Đường Dịch nhìn thoáng qua xung quang, quả nhiên không ít người bắt gặp chuyện ôm ấp ở trên phố như vậy đều đang ngạc nhiên, kích thích, dồn dập chỉ trỏ họ, thậm chí còn có người cười trộm nữa.

"Ta ôm phu lang của ta, ai dám nói gì chứ, hừ!" Đường Dịch dửng dưng như không, buông Ôn Ngôn ra, nhận lấy hộp quà, nói: "Để ta xem xem phu lang của ta mua cho ta cái gì nào?"

Quách Thùy Tâm đợi đến khi hai người tách nhau ra mới ra vẻ ghét bỏ lại gần, muốn nhìn xem Ôn Ngôn mua cho Đường Dịch cái gì.

"Ồ, là quạt đẹp!" Phó Trung Hành nói: "Quách huynh, hình như đẹp hơn cái của huynh nữa."

Quách Thùy Tâm cũng chậc lưỡi tán thưởng: "Quả thực rất đẹp, đồ ở phủ thành quả thực không giống nơi khác, vậy trước khi về ta cũng mua một cái vậy."

Đường Dịch cực kỳ thích nó, mở quạt phe phẩy trước người, lúc này vừa hay là đầu tháng tư, cũng vừa hay cành liễu rũ xuống, từng cơn gió xuân thổi nhẹ qua, kết hợp với một chiếc quạt càng làm tăng thêm khí chất nho nhã của hắn.

"Đẹp lắm, ta rất thích, cảm ơn A Ngôn của ta nhé." Đường Dịch thực lòng nói: "Phu lang tốt của ta."

Ôn Ngôn lòng vừa vui rạo rực, vừa thấy xấu hổ, mấy người vừa nói vừa đi tới tửu lâu à Ôn Ngôn đã đặt bàn trước.

Nhờ mấy người Đường Đại Hổ nhanh chân nhanh tay mà đặt được một gian nhã gian, Đường Đại Hổ tự hào nói rằng bọn họ vừa mới đặt xong liền có người đến đặt ngay, có điều là bọn họ đã nhanh tay đặt trước rồi.

Ngày đó xem như là cực kỳ thuận lợi, bảy người họ vừa nói vừa cười tiến vào nhã gian, gọi đầy bàn những món chiêu bàn của quán, vừa ăn vừa trêu chọc nhau, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Ngày hôm sau bọn họ liền trả phòng đi về cùng nhau, lúc đi không đi cùng nhau, lúc về kết bạn đồng hành cùng nhau khiến đường về cũng vui vẻ hơn nhiều, ngay cả đường sá xa xôi cũng không thấy mệt như vậy nữa.

Bây giờ bọn họ đều là Lẫm sinh rồi, mỗi tháng có thể lĩnh được năm lượng bạc, một thạch bột mì, áo cơm không phải lo nữa, người trong nhà cũng được miễn thuế đỡ khổ, cả người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

.....

Sau khi đăng ký xong bọn họ liền nhận được công văn nhập học ở Phủ Học, đợi đến lúc quay lại thì cầm lấy đi báo danh là xong, Phủ học có thể học nội trú cũng có thể ngoại trú, như hoàn cảnh của Đoạn Vân Phi như thế thì không có điều kiện để chi trả chi phí lâu dài ở phủ thành, thì có thể lựa chọn học nội trú, cực kỳ tiện, mỗi tháng còn phát than củi với bạc nữa, đối với học sinh nghèo khó thì đó là một sự trợ giúp to lớn, quan trọng hơn nữa là ở phủ học tập trung những người thầy giỏi, điều kiện học hành tốt mà những nơi khác không thể so sánh được, học ở đây là nơi giáo dục tốt nhất châu này, vì vậy mọi người đều rất hưng phấn.

Mấy người họ thoải mái sảng khoái quay về nhà, Huyện lệnh nhận được tin liền nghênh đón ở trước cửa thành huyện, lần thi Viện này huyện của họ cho ra được mười vị tú tài, trong đó có năm người Lẫm sinh, quan trọng hơn nữa chính là đầu bảng cũng thuộc huyện của ông ta!

Đây đều là chính tích của ông ta, càng khiến đường làm quan của ông ta thêm rạng rỡ, đợt sát hạch cuối năm chắc chắn sẽ là một đại công, thậm chí có thể sẽ được đề bạt lên cao hơn.

Viễn Quang trưởng trấn cũng tự hào đứng ở bên cạnh Huyện lệnh, vốn dĩ ông ta không có tư cách này nhưng cả năm Lẫm sinh đều thuộc trấn của ông ta, đây là vinh quang mà tổ tiên đã phù hộ cho cả trấn, vì vậy ông ta mới có thể được ngoại lệ kêu tới đây.

Đoàn người Đường Dịch nhận được sự tiếp đón nhiệt tình, Huyện lệnh tự mình dẫn theo đoàn người đón gió tẩy trần cho họ, mấy người họ được chuẩn bị phòng xa hoa để tắm rửa, xông hương, cả người sạch sẽ thoải mái tham gia tiệc tối.

Ôn Ngôn là phu lang của Đường Dịch nên cũng được mời ngồi mâm trên, nhưng Đường Đại Hổ lại không có tư cách này nên đành phải ăn trong phòng bếp, ăn xong lại chạy ra chăm sóc ngựa, dù vậy hắn được ăn no, ăn ngon nên tâm trạng vẫn rất tốt, dọc đường đi tinh thần sảng khoái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Lúc đi tới chuồng ngựa đột nhiên nghe thấy có tiếng người đang xì xào bàn bạc gì đó, vốn dĩ hắn cũng chẳng để ý gì mấy nhưng đột nhiên trong tiếng xì xào ấy hắn nghe thấy hai chứ Đường Dịch liền dâng lên sự cảnh giác trong lòng, hắn liền nấp ngay trong tối, nín thở tập trung lắng nghe bên đó nói gì.

Một giọng nói: "Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"

Một người khác nói: "Xong cả rồi, tiệc tối hôm nay sẽ có người thay phiên nhau tới rót rượu mời Đường Dịch, không phải lo chuyện hắn không say."

"Vậy thì tốt, hậu viện bên kia chuẩn bị xong luôn chưa?"

"Hừ, cô nàng đang nóng lòng sốt ruột kia đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, mày đừng nói nữa, mà nói lại thì cô nàng ở thôn đó chưng diện trông khá được đấy."

"Đừng có nghĩ lung tung nữa, lo mà theo sát Đường Dịch bên kia đi, chỉ cần hắn đi ra ngoài liền dẫn hắn qua bên đây, mà mày có nhận ra ai là Đường Dịch không đấy?"

"Có chứ, thằng mặc áo ngoài màu lam chứ gì."

"Tốt, vậy mau đi coi."

"Biết rồi."

Đường Đại Hổ nghe xong liền thầm hoảng sợ, đây là có người muốn mưu hại Đường Dịch rồi, hơn nữa nghe có vẻ như muốn dùng nữ nhân hại Đường Dịch nữa. Đường Dịch mới vừa đậu Lẫm sinh, lỡ chuyện xấu này xảy ra mà xử lý không tốt thì có khi tư cách Lẫm sinh cũng bị hủy luôn, lòng dạ những người này thật quá độc ác rồi.

Không được, mình nhất định phải nhắc nhở Đường Dịch ngay, không thể để cho bọn chúng thực hiện thành công được.

Tiệc tối bên kia đang diễn ra với không khí vui mừng khắp nơi, thấy bên Đường Dịch có cả một đám người đang vây quanh, này khó mà nói chuyện được, vậy nên hắn liền tìm đến Ôn Ngôn vẫn luôn mỉm cười an tĩnh dùng bữa gần đó.

"Đông gia, có người muốn hại tướng công của người." Đường Đại Hổ nhẹ giọng ám chỉ.

Ôn Ngôn dừng bữa, giật mình quay lại: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đường Đại Hổ nhẹ giọng nói: "Ngài cứ dùng bữa đi, tránh để bị người khác nhận ra, để tôi đổi rượu cho ngài."

Ôn Ngôn bình tĩnh lại, vừa gắp đồ ăn cho mình chậm rãi nhai nhai, chỉ là khi nghe mọi chuyện từ Đường Đại Hổ thì lòng liền phát lạnh, hoàn toàn không cảm nhận được đồ ăn trong miệng là vị gì.

Đường Dịch đang cùng mấy vị công tử chúc mừng nào nhiệt bên đó, nhưng dù sao hắn là một tay giao tiếp giỏi nên chỉ trong chốc lát liền nhiều thêm một đám người xưng anh em thân thiết với nhau, người gần hắn nhất con trai độc nhất của Huyện lệnh, đó là đứa con phá nhà phá của, bên ngoài gã là thân hình béo tròn nung núc rượu thịt, bên trong thì toàn là rác rưởi, cứ ỷ vào bố mình là Huyện lệnh mà làm toàn những chuyện xằng bậy ở trong huyện, hàng năm đều chà đạp, làm nhục mấy cô nương hay mấy tiểu ca nhi.

Lúc này con hàng đấy đang hăng hái trao đổi với Đường Dịch rằng trong hai người ai là đại ca ai là tiểu đệ, đẩy đưa một lúc thì gã ta liền nói mình muốn đi ra ngoài giải quyết, Đường Dịch cũng uống không ít nên cũng nói muốn đi cùng.

Ôn Ngôn thấy vậy liền vội vã bưng một chén rượu đứng lên, làm bộ muốn dìu Đường Dịch rồi nhanh tay hất chén rượu lên trên bụng lớn của công tử nhà huyện lệnh.

"Ối, thật có lỗi quá, xin lỗi ngài!" Ôn Ngôn vội vàng xin lỗi, chân tay lóng ngóng muốn lau dùm cho công tử huyện lệnh.

Công tử nhà huyện lệnh hiện đang vui nên không thèm để ý đến cái này, xua xua tay nói: "Không có gì cả, không cần, đi thôi, Dịch lão đệ, chúng ta đi giải quyết thôi."

Ôn Ngôn đỡ lấy Đường Dịch, mượn bóng tối dùng sức nhéo một cái lên cánh tay Đường Dịch, vốn dĩ Đường Dịch cũng không quá say, qua chuyện này cũng đã thanh tỉnh lại, quay đầu thấy ánh mắt như vậy của Ôn Ngôn liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ôn Ngôn kéo ngoại bào của Đường Dịch, lại dùng ánh mắt liếc qua phần áo trước bị ướt của công tử nhà huyện lệnh. Đường Dịch hiểu ý ngay lâp tức, giả say cười nói với thằng con ngốc nhà huyện lệnh: "Đại ca à, trên người huynh đang nóng chảy nhiều mồ hôi vậy, mặc áo ướt sũng đi ra ngoài dễ bị cảm lạnh lắm, lại đây đi, để đệ phủ thêm cho huynh cái áo."

Đường Dịch nói xong liền nhanh tay cởi ngoại bào của mình, ân cần khoác lên trên người công tử huyện lệnh, hai người xiên vẹo loạng chạng đi ra ngoài, con hàng ngốc kia không nhận ra gì cả, cứ luôn miệng nói cảm ơn thôi.

Lâm Thừa Quang cũng tham gia bữa tiệc này, ông ta cũng rất quý trọng cơ hội thấy sang bắt quàng làm họ với Huyện lệnh, vẫn luôn lấy lòng bên cạnh huyện lệnh, thỉnh thoảng mới đảo mắt qua nhìn bên Đường Dịch một cái, mới vừa nhìn qua bên kia liền không thấy bóng dáng của Đường Dịch liền biết hắn đã ra ngoài đi giải quyết rồi, liền chộp lấy thời gian này đề nghị huyện lệnh ra ngoài đi dạo một chút cho đỡ nóng.

Cả thân Huyện lệnh đều là thịt mỡ nên nãy giờ cũng thấy hơi nóng, nên vui cười hớn hở đồng ý ngay, một đám người a dua nịnh nọt đi theo.

Lâm Thừa Quang đỡ Huyện lệnh đi dạo, theo sau là một đám người nịnh theo, vừa đi vừa khen phong cảnh hậu viện huyện nha, Huyện lệnh đang nghe đến mát lòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng rít gào của một nữ nhân.

Mọi người cùng nhìn về phía tiếng thét chói tai đấy, sua đó liền nghe thấy tiếng gào thét chói tai hơn: "Người là ai, thả ra —— buông ta ra —— a —— "

Mọi người: "..."

Cả mặt huyện lệnh đều tái đi, ngay lúc này lại phát sinh chuyện như thế ở hậu viện của ông ta khiến ông mất hết cả mặt mũi, hơn nữa nghe tiếng của nữ nhân kia, dù là ai chỉ cần nghe qua liền biết đã xảy ra chuyện gì. Huyện lệnh cả giận nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Một gã sai vặt cúi thấp đầu chạy tới: "Lão gia, là phương hướng của Đường Dịch tướng công mới qua bên đó, bên đó xảy ra chuyện gì tiểu nhân cũng chưa biết ạ!"

Huyện lệnh buồn bực hỏi lại: "Đường Dịch ư? Hắn đến sân sau nhà ta làm gì?"

Lúc này nữ nhân ấy lại vừa khóc vừa hô lên, bên trong tiếng khóc vừa mang sự không cam lòng vừa có tiếng rên rỉ thở gấp, mọi người ở đây nghe thấy đều đỏ bừng mặt.

Lâm Thừa Quang mừng thầm trong lòng, đứa cháu gái này quả là được việc, vội vã thêm dầu vào lửa: "Đại nhân, xem ra sợ là do Đường Dịch say rượu làm bậy rồi, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, theo tiểu nhân nghĩ thì ngài vẫn nên là nhanh tới đó xem sao, biết đâu còn có thể cứu được cô nương ấy."

Huyện lệnh đang ở trước mặt nhiều người không quản cũng không được, nội giận đùng đùng phất tay hô: "Đi! Đi với bản quan xem xem xảy ra chuyện gì!"

Mọi người đều mang tâm thái hóng hớt đi theo, nhưng lại làm cho Đoạn Vân Phi đang đợi người lo lắng, họ đổ mồ hôi dùm Đường Dịch luôn, lòng thầm nói tuyệt đối đừng là bạn tốt của bọn họ gây ra!

tui đã trở lại nhoaaa >3<
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...