Thu Trì đi theo Cố Triều vào một căn phòng rất lớn, trong phòng có một giường xăm, và một chiếc bàn nhỏ, trên đó đều là dụng cụ dùng để xăm hình, xem ra mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.
Bên cạnh Cố Triều đã bắt đầu cởi áo, quản gia Ân Trung đi đến bên cậu nói: "Mọi dụng cụ ở đây đều đặc biệt chuẩn bị cho cậu trong việc xăm hình, tất cả đều là loại tốt nhất trong nước, đảm bảo cậu sẽ hài lòng."
Chứ không phải là cho ông chủ của ông hài lòng à? Thu Trì âm thầm nói một câu, nhưng vì bảo vệ cái mạng bé nhỏ này thì cậu tốt nhất là nên im lặng.
Thu Trì gật đầu, sau đó đi đến nhìn những dụng cụ trên bàn, vùa nhìn trong đầu Thu Trì ngay lập tức hiện lên cách mà thân thể nguyên tác sử dụng.
Tiểu Thất không lừa cậu, chỉ cần nhìn những dụng cụ xăm hình, là cậu ngay lập tức biết được cách sử dụng và có luôn kinh nghiệm của thân chủ.
Thu Trì đang vui vẻ trong lòng thì sau lưng phát ra tiếng động, sau lưng là giường xăm, xem ra Cố Triều cởi áo xong leo lên ngôi rồi.
Nghĩ vậy, Thu Trì quay người lại, đập vào mắt cậu chính là một thân thể cường tráng hoàn mỹ, từng múi cơ bụng săn chắc, Thu Trì vừa nhìn liền đếm ra được đến tám múi cơ, bên dưới là một nửa đường tuyến nhân ngư, đẹp đến mù luôn mắt chó người ta.
Đậu móe!! Khi mặc áo thì nhìn gầy thế, sao cởi ra lại khác như vậy??
Thu Trì vừa nhìn vừa âm thầm đưa tay sờ xuống bụng, ngoài một lớp mỡ mỏng với xương ra thì chẳng còn gì.
Cùng là nam nhân sao khác biệt lại lớn như vậy? Kiếp trước không luyện ra nổi một múi cơ kiếp này đến mỡ cũng sắp mất luôn là thế nào rốt cuộc thân chủ bình thường nuôi sống bản thân thế nào đấy!
"Nhìn đã chưa?" Cố Triều một tay đặt trên giường, chân còn lại thả xuống đất, hắn một tay đặt lên đầu gối, gọi Thu Trì từ trong cơn mê bừng tỉnh dậy.
Thu Trì hoảng hốt, vội đem cặp lên che mặt, Cố Triều nhếch mép, nói: "Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây xăm hình?"
Nghe mệnh Thu Trì không dám lề mề nữa, vội vội vàng vàng quay người lấy dung cụ, xuýt nữa là quẹo chân ngã.
Hành động này của Thu Trì lại khiến Cố Triều cảm thấy mắc cười, nhìn như một con thỏ nhỏ đi lạc vào hang sói, tuy sợ bị ăn thịt nhưng vẫn muốn nhìn kỹ hang sói trông như thế nào.
Thu Trì lấy dụng cụ rụt rè đi tới, cố gắng để bản thân không nhìn xuống đống cơ bụng đáng nguyền rủa đó, nói: "Trong quá trình xăm sẽ, sẽ có chút đau, Cố tổng lúc đó chịu đựng một chút."
"Yên tâm." Cố Triều nhìn Thu Trì cười một cái khiến trái tim Thu Trì đập bình bịch, hắn nằm xuống giường nói: "Tôi giỏi nhất là chịu đau."
"Rất tốt." Thu Trì cố gắng che đi sự xấu hổ, nói: "Thật sự rất tốt.
Khụ, vậy bắt đầu thôi."
Thu Trì cố gắng kìm chế bản thân không được nhìn xuống đống cơ bắp bên dưới, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng sau đó cậu đeo găng tay và khẩu trang lên, bắt đầu làm sạch vùng xăm.
Sau khi sát khuẩn hoàn tất, Thu Trì bắt đầu cằm bút xăm lên chuẩn bị phác thảo hình xăm ở vị trí định sẵn.
Bút xăm phát ra tiếng "rừ rừ" càng khiến Thu Trì càng thêm hồi hộp.
Cậu nhẹ nhàng hạ bút xuống, đầu bút vừa chạm vào người, Cố Triều hơi nhíu mày, miệng "hừ" một tiếng.
Tuy âm thanh Cố Triều phát ra không lớn nhưng vẫn làm kinh động đến hai tên thủ vệ đang đứng cạnh không xa, cả hai động tác lưu loát rút súng nhắm vào Thu Trì.
Thu Trì bị dọa cho nhũn cả chân, bút cằm trên tay cũng rơi mạnh xuống đất, Thu Trì ôm đầu ngồi thụp xuống, nói lớn: "Á! Tôi đã nói là sẽ đau rồi mà, tôi không phải cố ý đâu, thành thật xin lỗi."
Má nó!! Cái nhà gì mà đáng sợ thế? Nữ chính sống ở đây mà chưa bị hù chết thì cũng thật giỏi.
Trong lúc Thu Trì vẫn còn đang trong cơn sợ hãi thì Cố Triều lập tức liếc mắt nhìn hai tên thủ vệ kia, lạnh lẽo nói: "Ra ngoài!"
Thu Trì nghe vậy ngẩn đầu nhìn hai tên thủ vệ quay đầu nhìn nhau, sau đó đồng loạt thu súng rồi rời khỏi phòng.
Lúc này Cố Triều nhìn về phía Thu Trì nói: "Tiếp tục đi."
Thu Trì cố gắng nuốt nổi sợ vào trong lòng, một tay nhặt bút một tay vỗ đứng lên, tiếp tục công việc phát họa.
Lần này cậu hạ bút so với lần trước còn nhẹ hơn, vẽ vài nét đầu tiên Thu Trì không kìm được lòng mà liếc nhìn Cố Triều một cái, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, một cái nhăn mặt cũng không có làm Thu Trì yên tâm hơn một chút.
Nhưng cậu vẫn hỏi: "Cố tổng, không đau chứ?"
Cố Triều mặt không đổi sắc nói: "Không việc gì."
Lúc này Thu Trì mới thật sự an tâm, quay lại chuyên tâm vào công việc.
Vẽ được một lúc, Cố Triều đột nhiên mở miệng hỏi: "Ban nãy dọa sợ cậu sao?"
Tay Thu Trì hơi dừng động tác, sau đó lại tiếp tục vẽ, nhỏ giọng oán trách: "Cứ hở một chút lại rút súng dọa bắn, là người bình thường dĩ nhiên phải sợ."
Tiếng Thu Trì nhỏ như muỗi kêu, nhưng Cố Triều vẫn đặc biệt nghe rõ, nhìn cậu ấm ức mà không dám nói như vậy cũng khá đáng yêu, khiến hắn càng nổi hứng muốn bắt nạt.
Thu Trì phát họa một mạch từ sáng đến chiều tối mới vẽ xong hình, sau khi đường nét cuối cùng hoàn thành, cậu tắt bút máy, đứng thẳng người thở dài một hơi, cuối cùng kéo khẩu trang xuống lau mồ hôi.
Con mẹ nó! Lão tử mệt đến nhũn cả người luôn.
Thu Trì không ngờ rằng vẽ một hình xăm cũng phải đòi hỏi nhiều kỹ thuật như vậy, muốn vẽ được hình xăm lớn như vậy cũng cần phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Hội họa từ trước đến giờ đều như thế, sáng tạo và phát triển chưa từng có điểm dừng.
Muốn xăm hình nhất định phải giỏi hội họa mới được.
Cố Triều ngồi dậy, Thu Trì đưa mắt nhìn anh, cậu cảm thấy anh cũng thật giỏi, nằm cả một thời gian dài như vậy một chút động tĩnh cũng không có.
"Cái này..." Thu Trì rụt rè nói: "Hầu như đường nét đã vẽ xong, Cố tổng chú ý giữ gìn, một tuần sau tôi sẽ phun màu."
Cố Triều hỏi: "Phải mất một tuần cơ à?"
Thu Trì nhìn hắn sau đó rụt rè gật đầu một cái, trong lòng mắng: "Anh nghĩ xăm hình là dễ à? Của anh còn rất lớn nữa đấy!!"
Đợi một lúc sau Cố Triều vẫn không nói tiếng nào, Thu Trì sợ hãi đưa mắt nhìn hắn, cậu nuốt nước bọt một cái, lấy hết can thiệp nói: "Cố tổng, tôi được về chưa?"
Hai tay Thu Trì gắt gao nắm lấy phần áo trước bụng, hiện tại cậu đang rất đói bụng, trước khi đến đây nguyên chủ chăm sóc chính mình như thế nào thì cậu không biết, nhưng cậu cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì.
Vừa mới ngủ dậy đã bị cưỡng ép lôi đến đây, sau đó lại phải miệt mài vẽ vời đến tối, bây giờ bao tử đói đến quặn thắt cả ruột.
Không phải là Thu Trì không muốn nghỉ giữa giờ, nhưng hắn ta dám nằm yên bất động cả ngày, cậu cũng phải dám theo hắn ta mà xăm cả ngày.
Phần chính là do hắn ta là nam chính, Thu Trì thật sự không dám mở miệng ra xin nghỉ ngơi với hắn ta.
Bây giờ Thu Trì chỉ mong người này thả cậu về nhà thật nhanh.
Thu Trì đứng yên tại chỗ, bất động nhìn Cố Triều đang mặc áo, nhưng trong đầu lại điên cuồng gọi hệ thống.
"Tiểu Thất! Mày mau ra đây cho tao!!"
"Hệ thống hiện tại đang bảo trì..."
"Bảo trì cả nhà mày! Mày đừng có vô trách nhiệm như thế! Hiện tại tao phải làm sao?"
"Ngài đã đọc tiểu thuyết rồi mà, nam chính như thế nào ngài phải rõ hơn Tiểu Thất chứ:Tiểu Thất không thể trách khỏi, nói: "Với lại thân ái, Tiểu Thất cũng sợ lắm á~."
Thu Trì chửi: "Sợ em gái mày, mày là hệ thống, anh ta không thấy được mày, đánh cũng không đánh được mày, mày sợ cái gì?"
"Ấy dà, thứ người ta sợ là sức mạnh vô hình của nam chính đó." Tiểu Thất ỏng ẹo nói khiến Thu Trì trong lòng phun một ngụm máu.
"Tao muốn cho mày một sao! Nút phản hồi ý kiến ở đâu?"
"Này." Cố Triều gọi một tiếng khiến Thu Trì đang tranh cãi với Tiểu Thất giật mình, cậu lắp bắp hỏi: "A! Cố tổng gọi tôi sao?"
Cố Triều nhìn cậu như nhìn một tên ngốc: "Trong phòng chỉ có tôi và cậu, không gọi cậu thì là ai? Đứng đần ở đó làm gì? Qua đây."
Cố Triều ngoắc tay, Thu Trì do dự không dám động, khiến hắn bực bội, nói lớn: "Muốn tôi qua đó ôm cậu sao?"
Toàn thân Thu Trì giật bắn, bên tai lập tức nghe tiếng offline đặc biệt "Tình tính tang" của Tiểu Thất.
Con mẹ mày Tiểu Thất!!!
Thu Trì hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước đi tới trước mặt hắn.
Cố Triều hỏi: "Tôi đáng sợ thế à?"
Anh không chỉ đáng sợ mà cả nhà anh đều đáng sợ! Tôi trong tương lai bị anh giết đó đại ca, tôi có thể không sợ anh sao?
Nội tâm Thu Trì gào thét điên cuồng, nhưng bên ngoài lại mím môi không nói gì.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Cố Triều nhìu mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn nói: "Đi theo tôi."
Thu Trì ngẩn đầu nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"
ĐM anh! Vẽ cũng xong rồi thì thả tôi về đi chứ? Đi theo anh cái rắm!! Tui muốn về nhà cơ!
Cố Triều thắt lại cà vạt, nói: "Làm từ sáng đến giờ không đói sao? Đi ăn."
"!!?" Trong lòng Thu Trì kinh hãi, nam chính đâu phải thuộc tuýp người lo lắng cho người khác thế này đâu?
Không đợi Thu Trì trả lời, Cố Triều đã mở cửa đi ra ngoài, quản gia Ân Trung luôn đứng đợi bên ngoài ngó đầu nhìn vào, vừa thấy Thu Trì liền thân thiện mỉm cười một cái.
Hàm ý của ông Thu Trì dĩ nhiên nhìn ra, này không phải kêu cậu nhanh chân đi theo sao? Thu Trì hiện tại không biết nên biểu hiện thế nào nữa, chừng nào còn ở trong cái nhà này, Thu Trì đều thấp thỏm lo sợ mình sẽ làm hành động gì đó khiến nam chính chán ghét rồi giết mình luôn.
Hai chân Thu Trì không tình nguyện mà đi theo, cố gắng đuổi kịp Cố Triều, trong lòng vừa chửi Tiểu Thất vừa chửi nam chính.
Nhanh thả tui về đi mà!
-------------------
Tiểu kịch.
Cố Triều: "Nhìn tôi đáng sợ lắm à?"
Đàn em nhìn nhau, không ai nói gì.
Quản gia Ân Trung: "Boss ngài nên cười nhiều hơn."
Cố Triều hai mắt híp lại, man rợ mỉm cười: "Thế này à?"
Thu Trì: "Đại ca tha mạng, anh đừng giết tôi mà!!!"
Cố Triều: "?"
Quản gia Ân Trung: "Boss ngài đừng cười nữa thì hơn."
Cố Triều: "?".
[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 4: Chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương