Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 96: Thai quỷ "dương sở hinh"
Tôi tóm lấy cô ấy: “Lúc bà Lưu sảy thai, đứa bé đã được mấy tháng?”
Khuôn mặt của Dương Sở Hinh trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hình như… Hình như là bốn tháng…”
Tôi đã biết thứ trong bụng Dương Sở Hinh là gì.
Là thai quỷ.
Bà Lưu không cam lòng con mình chết từ trong bụng mẹ, vì vậy sau khi biến thành quý, không biết bà ta dùng cách thức tà môn gì đó để chuyển đứa bé đã chết vào bụng của Dương Sở Hinh.
Và Dương Sở Hinh có sợi chỉ đỏ trêи cánh tay là vì cô ta mang thai quý. Khi thai quỷ lớn lên, oán khí không ngừng tăng theo, sợi chỉ đỏ cũng ngày càng dài.
Bà Lưu muốn để con mình được sinh ra, vì vậy bà ta tạm thời không ra tay với Dương Sở Hinh.
Tuy nhiên, bà Lưu vô cùng căm ghét loại bô nhí giống Dương Sở Hinh, vì vậy bà ta đã ra tay với hai cô gái trong phòng nhân sự. Còn về việc trộm quần áo túi xách của hai người họ, chắc là để khiến Dương Sở Hinh không thể làm người tốt ở công ty.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi.
“Thế còn giám đốc Lưu? Cô có nói chuyện này với ông ta không?” Tôi hỏi.
“Tôi đã nói… nhưng ông ấy nghĩ tôi bị điên, còn muốn chia tay với tôi nữa…” Dương Sở Hinh bụm mặt khóc lóc.
Quả nhiên, kẻ khốn chính là kẻ khốn.
“Ừm, tôi biết rồi” Tôi chợt nhớ tới điều gì đó bèn hỏi: “À, về chiếc váy này..”
Hiện tại Dương Sở Hinh coi tôi là cứu tinh của cô ta, đương nhiên sẽ không vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây, và vội vàng giải thích: “Về váy của cô với túi xách của hai người kia, tôi thực sự không trộm chúng. Tôi đã mua chúng ở một cửa hàng đồ hiệu second hand, nó nằm ngay dưới lầu nhà tôi, ngày nào tôi cũng ghé qua…
Tôi cau mày: “Vậy sao cô không nói sớm?” “Nói váy và túi xách của mình là hàng second hang, chỉ sợ tôi sẽ bị người ta cười mất” Dương Sở Hinh cười cay đẳng:
“Thực ra giám đốc Lưu không hào phòng lắm, số tiền ông ấy đưa cho tôi không đủ để hỗ trợ tôi mua nhiều món xa xí như thế, vì vậy tôi không thể không mua đồ second hand. Hơn nữa…
Cô ta cắn chặt môi.
“Tôi cứ cảm thấy những chiếc túi xách với váy đó thực sự là của các cô, nhưng tôi đã mua chúng từ cửa hàng thật mà… Tôi không biết tại sao lại như vậy..” Nhìn dáng vẻ gấp gáp giải thích của cô ta, tôi tin cô ta đang nói sự thật.
Có lẽ đây cũng do bà Lưu động tay động chân.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao bà ta lại làm như vậy? “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này” Tôi đứng dậy và định đưa Dương Sở Hinh xuống lầu.
Nhưng Dương Sở Hinh không nhúc nhích.
*À… An Tố… Tôi có một việc muốn nhờ cô…” Cô ta úp mở.
Tôi hơi nhíu mày.
Nửa tiếng sau, tôi cùng Dương Sở Hinh đến phòng khám phụ khoa của bệnh viện bên cạnh công ty.
Dương Sở Hinh nói với tôi rằng từ khi biết mình có thai cách đây một tuần, cô ta không dám đi khám, nhưng cô ta rất lo lắng về sức khỏe của mình, hôm nay mới có thể nhờ tôi đi cùng cô ta.
Dương Sở Hinh đang nằm trêи giường siêu âm trong bệnh viện, mặt cô ta tái nhợt, trông vô cùng lo lắng.
“Thư giãn chút nào” Bác sĩ dịu dàng nói và dán thuốc dán lên bụng cô ta, sau đó đặt dụng cụ lên.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhìn thấy hình ảnh siêu âm trêи màn hình bên cạnh.
Hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ ớ đâu đó trong tứ cung của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé bốn tháng đã thành hình rồi” Bác sĩ cười tít mắt: “Cô xem này, đây là con của cô, chỗ này là đầu, đây là cánh tay, còn đây là chân” Khi bác sĩ di chuyển dụng cụ, chúng tôi thực sự nhìn thấy một cái bóng trẻ con đang cuộn mình. Nhưng tôi và Dương Sở Hinh không phấn khích chút nào, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Bác sĩ không phát hiện sự bất thường của chúng tôi mà tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Cô xem đứa bé dễ thương làm sao, đứa bé sẽ chầm chập lớn lên trong bụng cô như thế này, cho đến khi.. Đợi một chút! Trời ạ… Đây… Đây là cái gì!” Chí thấy hình ảnh vốn cực kỳ mờ trêи dụng cụ hiển thị siêu âm đột nhiên trở nên rõ ràng vào lúc này.
Đứa bé trong hình ảnh từ từ nhấc cái đầu to lớn không cân đối với cơ thể lên và để lộ khuôn mặt nhỏ.
Đó là một khuôn mặt nhỏ rất phẳng, hai mắt và miệng giống.
như hố đen.
Tôi còn chưa kịp phán ứng đã thấy đứa bé đó cười toe toét với chúng tôi.
“Áp Bác sĩ sợ hãi đến nỗi ngã xuống đất, Dương Sở Hinh thậm chí còn hét ầm lên và bắt đầu đánh vào bụng mình như điên.
“Đi chết đi! Đồ quái vật! Mau rời khỏi bụng tôi!” Tôi giật mình, vội giữ chặt Dương Sở Hinh và quát: “Dương Sở.
Hinh, bình tĩnh! Cô như vậy sẽ chỉ làm tổn thương chính mình!” Dứt lời, tôi nhìn xuống dụng cụ hiển thị một lần nữa và thấy hình ảnh đã trở lại bình thường.
Bác sĩ loạng choạng bò dậy từ dưới đất, mặt cũng đầy vẻ.
kinh hoàng: “Ban nấy… là… là… tôi gặp ảo giác sao?” Tôi không nói gì mà chỉ nhanh chóng đưa Dương Sở Hinh rời khỏi bệnh viện.
‘Vào buổi tối, sau khi Tiết Xán và Tiết Phong trở lại công ty, tôi nói cho họ biết chuyện của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé đó được sinh ra sẽ như thế nào?” Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Cũng có được thân thể giống tiểu quỷ nhà họ.
Tiết hả?” “Không. Bà Lưu không thực hành thuật hồi hồn, chắc thai quỷ.
này sẽ không sinh ra được, chỉ là oán linh của đứa bé ở trong bụng của Dương Sở Hinh mà thôi” Tiết Phong liếc nhìn tôi: “Tố Tố, so với những việc này, em nên lo lảng cho bản thân mình đi. Em bị mất váy, nói cách khác mục tiêu kế tiếp của bà Lưu là em đấy” Tôi cười cay đẳng.
Chắc bà Lưu nghĩ tôi được Tiết Xán bao nuôi nên mới định ra tay với tôi.
“Bà ta ra tay với tôi cũng tốt, không phải sẽ tiện cho chúng ta bắt bà ta à?” Tôi nói: “Dù sao cũng có các anh, tôi sẽ không.
gặp nguy hiểm đâu nhí?” Tiết Phong nhãn mặt.
“Mặc dù tu vi của nữ quý đó không đáng sợ, nhưng giờ là lúc bà ta có oán khí nặng nhất, còn mới giết hai người, huyết khí trong người cũng đủ, chỉ sợ bà ta sẽ liều cho cá chết lưới rách và vẫn làm em bị thương” Tôi sững sờ.
Ngay cả Tiết Phong cũng nói vậy, xem ra tôi nên cẩn thận một chút.
Tôi và Tiết Phong cùng nhìn về phía Tiết Xán, Tiết Xán vẫn im lặng không nói gì, những ngón tay thon dài liên tục nhịp bàn với tiếu tấu rõ ràng.
Một lát sau, hẳn bất ngờ nói: “Gọi gã họ Lưu đó tới đây cho tôi” Chẳng mấy chốc, giám đốc Lưu đã đến văn phòng chủ tịch.
Giám đốc Lưu là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, đầu thì bị hói, thật khó để tưởng tượng một người đàn ông như vậy vẫn khiến nhiều phụ nữ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Chủ tịch Tiết, xin hỏi anh gọi tôi đến là có chuyện gì vậy?” Giám đốc Lưu xoa hai tay và hỏi.
Tiết Xán không trả lời mà chỉ liếc mắt ra hiệu với Tiết Phong.
Tiết Phong lập tức bước tới lục soát người giám đốc Lưu, cuối cùng lấy ra một cái ngọc bội từ cổ ông ta.
“Cậu Tiết à, cậu đừng, đừng chạm vào cái này!” ‘Giám đốc Lưu lập tức thay đổi sắc mặt và định giật lại ngọc bội, nhưng Tiết Phong đã lùi một bước, nhìn ngọc bội trong tay và cười khẩy: “Tháo nào người vợ đã chết của ông không dám đến tìm ông, hóa ra ông đã xin bùa hộ mệnh từ đạo sĩ Mao Sơn” Giám đốc Lưu như bị sét đánh, mặt mày xám ngoét.
“GÌ… Gì cơ… con đàn bà đê tiện đó thực sự sẽ tới tìm tôi ư? Nhưng cái chết của bà ta không liên quan gì đến tôi cả! Là do con ả tỉ tiện Dương Sở Hinh đã hại bà ấy mất con!”
Khuôn mặt của Dương Sở Hinh trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hình như… Hình như là bốn tháng…”
Tôi đã biết thứ trong bụng Dương Sở Hinh là gì.
Là thai quỷ.
Bà Lưu không cam lòng con mình chết từ trong bụng mẹ, vì vậy sau khi biến thành quý, không biết bà ta dùng cách thức tà môn gì đó để chuyển đứa bé đã chết vào bụng của Dương Sở Hinh.
Và Dương Sở Hinh có sợi chỉ đỏ trêи cánh tay là vì cô ta mang thai quý. Khi thai quỷ lớn lên, oán khí không ngừng tăng theo, sợi chỉ đỏ cũng ngày càng dài.
Bà Lưu muốn để con mình được sinh ra, vì vậy bà ta tạm thời không ra tay với Dương Sở Hinh.
Tuy nhiên, bà Lưu vô cùng căm ghét loại bô nhí giống Dương Sở Hinh, vì vậy bà ta đã ra tay với hai cô gái trong phòng nhân sự. Còn về việc trộm quần áo túi xách của hai người họ, chắc là để khiến Dương Sở Hinh không thể làm người tốt ở công ty.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi.
“Thế còn giám đốc Lưu? Cô có nói chuyện này với ông ta không?” Tôi hỏi.
“Tôi đã nói… nhưng ông ấy nghĩ tôi bị điên, còn muốn chia tay với tôi nữa…” Dương Sở Hinh bụm mặt khóc lóc.
Quả nhiên, kẻ khốn chính là kẻ khốn.
“Ừm, tôi biết rồi” Tôi chợt nhớ tới điều gì đó bèn hỏi: “À, về chiếc váy này..”
Hiện tại Dương Sở Hinh coi tôi là cứu tinh của cô ta, đương nhiên sẽ không vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây, và vội vàng giải thích: “Về váy của cô với túi xách của hai người kia, tôi thực sự không trộm chúng. Tôi đã mua chúng ở một cửa hàng đồ hiệu second hand, nó nằm ngay dưới lầu nhà tôi, ngày nào tôi cũng ghé qua…
Tôi cau mày: “Vậy sao cô không nói sớm?” “Nói váy và túi xách của mình là hàng second hang, chỉ sợ tôi sẽ bị người ta cười mất” Dương Sở Hinh cười cay đẳng:
“Thực ra giám đốc Lưu không hào phòng lắm, số tiền ông ấy đưa cho tôi không đủ để hỗ trợ tôi mua nhiều món xa xí như thế, vì vậy tôi không thể không mua đồ second hand. Hơn nữa…
Cô ta cắn chặt môi.
“Tôi cứ cảm thấy những chiếc túi xách với váy đó thực sự là của các cô, nhưng tôi đã mua chúng từ cửa hàng thật mà… Tôi không biết tại sao lại như vậy..” Nhìn dáng vẻ gấp gáp giải thích của cô ta, tôi tin cô ta đang nói sự thật.
Có lẽ đây cũng do bà Lưu động tay động chân.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao bà ta lại làm như vậy? “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này” Tôi đứng dậy và định đưa Dương Sở Hinh xuống lầu.
Nhưng Dương Sở Hinh không nhúc nhích.
*À… An Tố… Tôi có một việc muốn nhờ cô…” Cô ta úp mở.
Tôi hơi nhíu mày.
Nửa tiếng sau, tôi cùng Dương Sở Hinh đến phòng khám phụ khoa của bệnh viện bên cạnh công ty.
Dương Sở Hinh nói với tôi rằng từ khi biết mình có thai cách đây một tuần, cô ta không dám đi khám, nhưng cô ta rất lo lắng về sức khỏe của mình, hôm nay mới có thể nhờ tôi đi cùng cô ta.
Dương Sở Hinh đang nằm trêи giường siêu âm trong bệnh viện, mặt cô ta tái nhợt, trông vô cùng lo lắng.
“Thư giãn chút nào” Bác sĩ dịu dàng nói và dán thuốc dán lên bụng cô ta, sau đó đặt dụng cụ lên.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhìn thấy hình ảnh siêu âm trêи màn hình bên cạnh.
Hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ ớ đâu đó trong tứ cung của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé bốn tháng đã thành hình rồi” Bác sĩ cười tít mắt: “Cô xem này, đây là con của cô, chỗ này là đầu, đây là cánh tay, còn đây là chân” Khi bác sĩ di chuyển dụng cụ, chúng tôi thực sự nhìn thấy một cái bóng trẻ con đang cuộn mình. Nhưng tôi và Dương Sở Hinh không phấn khích chút nào, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Bác sĩ không phát hiện sự bất thường của chúng tôi mà tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Cô xem đứa bé dễ thương làm sao, đứa bé sẽ chầm chập lớn lên trong bụng cô như thế này, cho đến khi.. Đợi một chút! Trời ạ… Đây… Đây là cái gì!” Chí thấy hình ảnh vốn cực kỳ mờ trêи dụng cụ hiển thị siêu âm đột nhiên trở nên rõ ràng vào lúc này.
Đứa bé trong hình ảnh từ từ nhấc cái đầu to lớn không cân đối với cơ thể lên và để lộ khuôn mặt nhỏ.
Đó là một khuôn mặt nhỏ rất phẳng, hai mắt và miệng giống.
như hố đen.
Tôi còn chưa kịp phán ứng đã thấy đứa bé đó cười toe toét với chúng tôi.
“Áp Bác sĩ sợ hãi đến nỗi ngã xuống đất, Dương Sở Hinh thậm chí còn hét ầm lên và bắt đầu đánh vào bụng mình như điên.
“Đi chết đi! Đồ quái vật! Mau rời khỏi bụng tôi!” Tôi giật mình, vội giữ chặt Dương Sở Hinh và quát: “Dương Sở.
Hinh, bình tĩnh! Cô như vậy sẽ chỉ làm tổn thương chính mình!” Dứt lời, tôi nhìn xuống dụng cụ hiển thị một lần nữa và thấy hình ảnh đã trở lại bình thường.
Bác sĩ loạng choạng bò dậy từ dưới đất, mặt cũng đầy vẻ.
kinh hoàng: “Ban nấy… là… là… tôi gặp ảo giác sao?” Tôi không nói gì mà chỉ nhanh chóng đưa Dương Sở Hinh rời khỏi bệnh viện.
‘Vào buổi tối, sau khi Tiết Xán và Tiết Phong trở lại công ty, tôi nói cho họ biết chuyện của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé đó được sinh ra sẽ như thế nào?” Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Cũng có được thân thể giống tiểu quỷ nhà họ.
Tiết hả?” “Không. Bà Lưu không thực hành thuật hồi hồn, chắc thai quỷ.
này sẽ không sinh ra được, chỉ là oán linh của đứa bé ở trong bụng của Dương Sở Hinh mà thôi” Tiết Phong liếc nhìn tôi: “Tố Tố, so với những việc này, em nên lo lảng cho bản thân mình đi. Em bị mất váy, nói cách khác mục tiêu kế tiếp của bà Lưu là em đấy” Tôi cười cay đẳng.
Chắc bà Lưu nghĩ tôi được Tiết Xán bao nuôi nên mới định ra tay với tôi.
“Bà ta ra tay với tôi cũng tốt, không phải sẽ tiện cho chúng ta bắt bà ta à?” Tôi nói: “Dù sao cũng có các anh, tôi sẽ không.
gặp nguy hiểm đâu nhí?” Tiết Phong nhãn mặt.
“Mặc dù tu vi của nữ quý đó không đáng sợ, nhưng giờ là lúc bà ta có oán khí nặng nhất, còn mới giết hai người, huyết khí trong người cũng đủ, chỉ sợ bà ta sẽ liều cho cá chết lưới rách và vẫn làm em bị thương” Tôi sững sờ.
Ngay cả Tiết Phong cũng nói vậy, xem ra tôi nên cẩn thận một chút.
Tôi và Tiết Phong cùng nhìn về phía Tiết Xán, Tiết Xán vẫn im lặng không nói gì, những ngón tay thon dài liên tục nhịp bàn với tiếu tấu rõ ràng.
Một lát sau, hẳn bất ngờ nói: “Gọi gã họ Lưu đó tới đây cho tôi” Chẳng mấy chốc, giám đốc Lưu đã đến văn phòng chủ tịch.
Giám đốc Lưu là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, đầu thì bị hói, thật khó để tưởng tượng một người đàn ông như vậy vẫn khiến nhiều phụ nữ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Chủ tịch Tiết, xin hỏi anh gọi tôi đến là có chuyện gì vậy?” Giám đốc Lưu xoa hai tay và hỏi.
Tiết Xán không trả lời mà chỉ liếc mắt ra hiệu với Tiết Phong.
Tiết Phong lập tức bước tới lục soát người giám đốc Lưu, cuối cùng lấy ra một cái ngọc bội từ cổ ông ta.
“Cậu Tiết à, cậu đừng, đừng chạm vào cái này!” ‘Giám đốc Lưu lập tức thay đổi sắc mặt và định giật lại ngọc bội, nhưng Tiết Phong đã lùi một bước, nhìn ngọc bội trong tay và cười khẩy: “Tháo nào người vợ đã chết của ông không dám đến tìm ông, hóa ra ông đã xin bùa hộ mệnh từ đạo sĩ Mao Sơn” Giám đốc Lưu như bị sét đánh, mặt mày xám ngoét.
“GÌ… Gì cơ… con đàn bà đê tiện đó thực sự sẽ tới tìm tôi ư? Nhưng cái chết của bà ta không liên quan gì đến tôi cả! Là do con ả tỉ tiện Dương Sở Hinh đã hại bà ấy mất con!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương