Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 113: Anh Đang Thả Thính Em Đấy “Cho Nên?”
Vẻ mặt Tiết Xán chùng xuống.“Cho nên anh làm như vậy, không còn nghi ngờ gì là đang dụ dỗ cô ấy” Gương mặt Tiết Phong bỗng nhiên nghiêm túc:“Anh kết hôn với cô ấy, cũng chí vì muốn tìm người ở bên cạnh, không phải vì anh yêu cô ấy. Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không, nếu cô ấy yêu anh thì sao?”Tôi ở trong phòng bếp, giống như bị sét đánh, cơ thể mềm nhũn ngã quy xuống nền đất.Nếu cô ấy thực sự yêu anh thì sao?Tôi gượng cười.Không phải nếu.Mà là đã.Ngoài cửa vang lên tiếng cười khinh bỉ của Tiết Xán.“Cậu từng nói với tôi rồi, tôi cũng đã nói rõ với An Tố, đồng ý với cô ấy, chờ khi nào cô ấy có người trong lòng tôi sẽ trả tự do cho cô ấy” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Hơn nữa gần đây chúng tôi chưa từng vượt quá giới hạn, vậy nên cậu không cần phải lo lắng”“Tiết Xán, anh thật sự không hiểu trái tim con gái rồi. Anh cho rằng anh không chạm vào cô ấy, thì cô ấy cũng không có cảm giác với anh sao?” Tiết Phong lắc đầu: “Đối với con gái tuổi trưởng thành dồi dào nội tiết tố mà nói, mỗi một hành động của anh bây giờ đều là trần trụi dụ dỗ em ấy”Tôi thấy cơ thể Tiết Xán hơi đơ cứng.Tiết Phong lại thở dài.“Tôi chỉ nói đến vậy thôi, phải làm thế nào tự anh là người hiểu rõ nhất. Mười phút sau còn có cuộc họp, anh chuẩn bị một chút đi” Dứt lời, anh ta liền rời khỏi văn phòng một cách phóng khoáng.Tiết Xán đứng yên tại chỗ, hắn đứng ở đó rất lâu, mãi tới khi sắp tới giờ họp mới chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.Lúc này tôi mới bước ra khỏi nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn món sô cô la đã hết nhẫn.Chín giờ tối, cuộc họp của Tiết Xán mới hoàn toàn kết thúc.Tôi ngồi trên xe cùng trở về nhà với hắn. Tôi vẫn luôn len lén liếc nhìn, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh của hản giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời Tiết Phong nói hôm nay, hắn cũng không nhắc tới chuyện ăn sô cô la tôi làm.Sau khi về tới nhà, tôi liền vào phòng tảm tắm rửa.Cả người tôi vẫn hơi ngây ngốc, không để ý mà bật nước nóng.Nước nóng từ vòi hoa sen, lập tức làm bỏng bắp đùi của tôi.“Á!” “An Tố, có chuyện gì vậy! Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiết Xán vội vàng bước vào.“Tôi, tôi không sao! Anh mau đi ra đi!” Tôi cuống quýt dùng khăn tắm quấn người lại.Nhưng dường như Tiết Xán không nghe thấy lời của tôi, hắn bước tới nhìn thấy bắp đùi đỏ bừng của tôi liền tối sầm mặt lại, không nói hai lời đã bế bổng tôi lên, bước ra khỏi phòng tắm.Hắn đặt tôi lên ghế sô pha, nhấc chân của tôi lên trên đôi chân thon dài của hắn, sau đó đặt bàn tay lạnh như băng lên vết bỏng của tôi.Chỗ đó quá nhạy cảm, khiến người tôi không khỏi run rẩy, gò má ửng hồng.“Được rồi” Tiết Xán nhanh chóng xử lý vết thương cho tôi rồi ngẩng đầu lên, thấy tôi ở bên cạnh đã mặt đỏ tía tai.Tôi vội vàng rụt chân lại.“Cảm ơn!” Tôi vội vã muốn đứng dậy.Nhưng không ngờ Tiết Xán lại nắm lấy tay tôi, làm tôi mất thăng bằng ngã nhào vào trong lông ngực của hắn.“Anh làm gì thế? Tôi phải đi tắm mà?” Tôi ngọ nguậy một cái, Tiết Xán liên túm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn về phía hẳn.Trong đôi mắt đen như mực mang theo chút nghi ngờ, hãn nhíu mày lại.“An Tố” Hắn khẽ giọng nói: “Em làm sao vậy hả? Mặt đỏ thế là sao? Bị sốt à?”Nói tới đây, bàn tay lạnh buốt của hắn định thử nhiệt độ trên trán tôi.Nhưng tôi tránh né hắn Tay của Tiết Xán gượng gạo dừng lại trên không trung.“Tôi không sao” Tôi khẽ đáp và muốn đứng dậy, nhưng Tiết Xán càng ôm chặt lấy tôi hơn.“Hôm nay em hơi lạ” Hản chăm chú nhìn thẳng vào tôi: “Có phải vì những gì Tiết Phong nói với tôi trong văn phòng làm việc chiều nay không?” Tôi kinh ngạc.“Anh, anh đã biết tôi trốn ở trong bếp hồi chiều sao?” Tôi sợ hãi.“Đương nhiên” Vé mặt Tiết Xán rất bình thản: “Em thấy xấu hổ vì những lời nói khó hiểu của Tiết Phong à? Yên tâm, tôi sẽ không coi những lời cậu ta nói là sự thật” Tôi sửng sốt.“Tại sao lại không coi là thật?” Tôi dường như không khống.chế nổi mà buột miệng thốt lên.Tiết Xán ngẩn người, rõ ràng là hắn không ngờ tôi sẽ hỏi tới vấn đề này.“Bởi vì em là người, tôi là quỷ” Một lát sau, hẳn cười tự giễu rồi khẽ nói: “Em vẫn luôn ghét tôi, làm sao có thể động lòng với tôi được chứ?” Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không đáp lại.Quả thực, lúc mới quen, tôi thật sự rất ghét Tiết Xán.Nhưng rốt cuộc là từ bao giờ, tôi lại bắt đầu dựa dẫm vào hẳn, thậm chí là động lòng với hẳn? Tôi rũ mắt xuống.“Bởi vậy nên em không cần lo lắng” Tiết Xán dường như không nhận ra sự khác thường của tôi, tiếp tục nói: “Những.lời kỳ quái của Tiết Phong, tôi sẽ không coi là thật…” “Nếu như tôi nói là sự thật thì sao?” Tôi bỗng nhiên ngắt lời Tiết Xán, giương mắt nhìn về phía hần.Khuôn mặt khôi ngô của Tiết Xán đông cứng lại.Nhưng chẳng mấy chốc, hẳn nhếch khóe miệng lên nói: “An Tố, em đang đùa tôi đấy à?” Trái tim tôi hơi đau đớn.“Ừm” Tôi rũ mắt xuống: “Tôi trêu anh đó thôi.” “Câu nói đùa này không buồn cười chút nào” Tiết Xán nhíu mày.Tôi sợ bản thân sẽ để lộ nhiều tình cảm của mình trước mặt Tiết Xán, liền gắng gượng nhếch khóe miệng lên nói: “Hôm nay làm sô cô la cho anh thật mệt chết đi được, tôi về phòng ngủ trước đây” Dứt lời, tôi không dám liếc nhìn Tiết Xán lấy một cái, vội vàng đứng dậy trở về phòng.Đêm nay, Tiết Xán không tới tìm tôi.Một mình tôi näm trên chiếc giường khổng lồ, không có vòng.tay lạnh giá của Tiết Xán ở bên cạnh, tôi cảm thấy mình không ngủ yên được.Quả nhiên, thói quen là thứ thật đáng sợ.‘Sáng hôm sau, tôi lên xe đi làm cùng Tiết Xán với quầng thâm to đùng dưới mắt.‘Suốt dọc đường đi, tôi cứ ngây ngây ngô ngô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa kính. Bỗng nhiên, Tiết Xán bất chợt túm lấy gương mặt của tôi Giây tiếp theo, gương mặt khôi ngô của hắn ở ngay trước mắt tôi.“An Tố Hắn tỏ ra ghét bỏ: “Em có biết quầng thâm của mình nặng thế nào không hả?” “Vậy sao?” Tôi khẽ giật khóe miệng.“Tối qua em ngủ không ngon sao?” Tiết Xán nhíu mày: “Lẽ nào vì không có tôi nên em không ngủ được?” Tôi thầm hứ một cái trong lòng.“Không phải đâu” Tôi thề thốt phú nhận.“Vậy tại sao em ngủ không ngon?” Tiết Xán nhíu mày: “Gần đây em thật sự rất lạ lùng. Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tên Tiết Xán đáng ghét này, tự dưng nhạy cảm như vậy làm cái gì? Tôi biết với tính cách của Tiết Xán, nếu hôm nay tôi không nói ra lý do, hắn chắc chẩn sẽ không buông tha cho tôi. Tôi nửa đùa nửa thật nói: “Tôi bị người ta đá.” Tôi cảm thấy bàn tay đang túm lấy tôi cúa Tiết Xán chợt bóp mạnh hơn, đau tới nỗi làm tôi nhãn mặt.“Bị ai đá?” Một lát sau, hẳn thấp giọng hỏi.Tôi ngước mắt nhìn với vẻ kinh ngạc.Sao tôi lại có cảm giác, Tiết Xán dường như đang rất tức giận? “Người anh không quen biết” Tôi tránh khỏi bàn tay của hắn: “Tôi thích anh ta, nhưng anh ta không thích tôi, chuyện là vậy đó” Lời tôi nói đều là thật, chẳng qua tôi không nói cho Tiết Xán biết người kia chính là hẳn.Suốt quãng đường sau đó, sắc mặt của Tiết Xán không được tốt lầm. Nhưng điều khiến tôi thấy may mắn là, hắn không tiếp tục gặng hỏi vấn đề này nữa.Chiếc xe nhanh chóng đi tới công ty, tôi vừa xuống xe thấy vô số phóng viên đang vây chặt cổng công ty tới nỗi một con kiến cũng không chui lọt Mỗi phóng viên kia đều vác theo máy ảnh, họ liên tục chụp ảnh tanh tách và lao về phía cửa tập đoàn Tiết thị với vẻ phấn khích.“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nghỉ ngờ chen qua đám đông, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà các phóng viên đang chụp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương