Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 642: Cô Giáo Không Ngờ Tới
Cô giáo xuất hiện trước mặt tôi lúc này có khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được một vẻ đẹp như vậy.Là Ninh Uyển Uyển.Lúc này tôi không thể tin vào mắt mình, Ninh Uyển Uyển làm sao có thể xuất hiện ở đây?Chờ một chút... không đúng,... quan trọng hơn là, vẻ mặt của Ninh Uyển Uyển làm sao có thể trở lại như trước?Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Uyển Uyển trơn bóng như ngọc, mảy may không có một chút dấu vết của gương mặt bị hủy hoại trước đó.Dù bị sốc nhưng ngay lập tức, tôi nhanh chóng nhận ra rằng khuôn mặt này không được tự nhiên chút nào. Cô ấy hẳn đã uống một số loại thuốc nào đó mới có thể che lấp đi khuôn mặt đáng sợ trước đó.Sau khi xác định người trước mặt mình là Ninh Uyển Uyển, lòng tôi càng rối bời.Tôi biết Ninh Uyển Uyển cũng đã nhắm đến Phương Trạch, nhưng điều tôi không ngờ tới là cô ấy còn nghĩ ra kế giống như chúng tôi, lại còn lẻn vào nhà họ Phương làm gia sư.Cứ như vậy, hẳn tôi còn phải đề phòng thêm cả cô ta.Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển chằm chằm, Ninh Uyển Uyển cũng nhanh chóng nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười như không có chuyện gì, mang theo vẻ khiêu khích.Tôi có chút tức giận, còn chưa kịp biểu đạt cái gì, liền nghe thấy Phương phu nhân bên cạnh mở miệng."Bây giờ các vị giáo viên cũng đã đều đến đủ, chúng ta hãy nhanh chóng chuyển vào."Nói xong, Phương phu nhân đưa chúng tôi lên lầu hai nhận phòng riêng. Phương phu nhân nói ngày mai mới bắt đầu lên lớp, hôm nay để chúng tôi nghỉ ngơi cho tốt.Mọi việc giải quyết xong, Phương phu nhân rời đi. Tôi trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng không nhịn được đi ra khỏi phòng, đến phòng bên cạnh gõ cửa.Trong tích tắc, cánh cửa liền mở ra, lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Uyển Uyển.Ninh Uyển Uyển có vẻ không ngạc nhiên chút nào về việc tôi sẽ đến với cô ấy, khóe miệng hơi cong lên, dựa vào cửa, đa tình nói: "Làm sao vậy An Tố, có vẻ cô không được bình tĩnh lắm?"Tôi lạnh lùng nhìn Ninh Uyển Uyển, mặt không chút biến sắc nói: "Làm sao Ninh Uyển Uyển, bất quá uống thuốc gì đó vừa khôi phục được dáng vẻ trước kia liền đã đắc chí rồi sao?"Lời nói của tôi vô tình làm chọc vào đúng chỗ đau của Ninh Uyển Uyển, sắc mặt cô ta lập tức dữ tơn, hung hăng nhìn tôi chằm chằm: "An Tố, tôi cảnh cáo cô, đừng nói nhảm, đừng tưởng rằng ở đây tôi không dám làm gì cô"“Cô có thể làm gì tôi?” Ta chế nhạo, âm thầm ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, ép về phía Ninh Uyển Uyển.Bây giờ năng lực của tôi đã vượt xa Ninh Uyển Uyển, khi Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tôi làm vậy, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của tôi."" Ninh Uyển Uyển.Tôi cảnh cáo cô. đừng cản trở tôi tìm Kim Ô Sa.", tôi lạnh lùng nói. "Nếu không tôi sẽ giết cô! "Đối với lời đe dọa của tôi, trong mắt Ninh Uyển Uyển lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta gia vẻ thờ ơ chế nhạo: "Giết tôi sao? An Tố, bây giờ cô có chắc là dám làm không? Cô phải biết, nếu tôi có vấn đề gì ở đây, La gia sẽ nhất định sẽ điều tra ra danh tính thực sự của cô. "(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)Ánh mắt tôi lạnh đi.Tôi biết Tiết Xán nói đúng, tôi còn cần phải che giấu thân phận của mình trước mặt nhà họ La, không thể động đến Ninh Uyển Uyển lúc này.Nghĩ đến đây, trong lòng tuy có lửa giận nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể ném Ninh Uyển Uyển xuống giường, lạnh lùng nói: "Ninh Uyển Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì với tôi. Nếu không, tôi sẽ có cách để giết chết cô! "Nói xong tôi liền rời đi, xuống phòng bếp dưới lầu uống chút nước, liền nhìn thấy Phương phu nhân đang ở trong phòng khách."A, là cô giáo An. Có chuyện gì vậy?"“Tôi uống chút nước.” Ta cười cười, giả vờ vô ý nói chuyện phiếm với Phương phu nhân, “Mà này, Phương phu nhân, hình như Phương tiên sinh không có nhà?Phương phu nhân ánh mắt lóe lên, thì thào nói: "Hắn bận quá, thường không ở nhà"Trong lòng tôi biết, ở ngoài Phườn Hải này có rất nhiều phụ nữ, tôi đoán vì vậy nên ông ta thường không về nhà.Tôi đang suy nghĩ, chợt Phương phu nhân nhận ra có điều gì khác đến, nghe thấy tiếng mở cửa, Phương phu nhân ngạc nhiên gọi."A, con trai, con về rồi sao!"Phương Trạch đã trở lại?Dù sao Phương Trạch này cũng là học sinh tôi sắp dạy, tôi lập tức bỏ tâm tư, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử cao gầy đi vào.Tôi thấy cậu bé này còn rất trẻ, 18 tuổi, miệng phì phèo điếu thuốc, mặc đồng phục học sinh nhưng không cài cúc áo, trông rất ngỗ ngược.Hóa ra đây là Phương Trạch, quả nhiên có chút khác xa so với tưởng tượng, hóa ra rất đẹp trai, mặc dù khoác lên mình bộ quần áo lôi thôi da vẻ hư hỏng nhưng vẫn không che giấu đi được vẻ mặt điển trai."Phương Trạch, con có chuyện gì sao? Còn hút thuốc nữa!" Phương phu nhân nhìn thấy Phương Trạch như vậy rất tức giận liền đi tới giật điếu thuốc từ miệng Phương Trạch xuống, nhanh chóng dập tắt. "Con đến cùng là muốn làm gì? Kì thi đại học sắp tới, con không thể để cho ta tin tưởng một chút sao?"(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)Phương Trạch bỏ qua lời mẹ, chỉ là nhìn quanh nói: "Tên mập chết bầm đó còn chưa về sao?"Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra tên béo mà Phương Trạch nhắc tới chắc là bố của anh ta -Phương Hải."Cái gì tên mập chết bầm. Lời đó là dùng để con gọi cha mình hay sao?" Phương phu nhân càng tức giận, "" Ông ấy ở bên ngoài bận rộn, đêm nay sẽ không về. "Phương Trạch khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Bận rộn? Ông ta cùng nữ nhân khác bận bịu, hay là bận quan tâm đến đứa con riêng nào đó?"Không ngờ thằng nhóc Phương Trạch lại trực tiếp nói như vậy, có chút ngượng ngùng, vẻ mặt của Phương phu nhân càng thêm xấu hổ.Bà thấp giọng chửi bới: "Con đang nói cái gì vậy?"“Con không có nói nhảm!” Phương Trạch cũng có chút cao hứng, “Mẹ, ở trong lòng mẹ chẳng phải rất rõ, biết ông ta là loại đàn ông như thế, còn trông chờ bao che cho ông ta làm gì. Sao không li hôn đi?"Phương phu nhân sắc mặt đột nhiên tái nhợt, môi run lên, nói không nên lời.“Khụ khụ.” Ở bên cạnh tôi rốt cuộc không chịu nổi, khẽ ho.Đến giờ mẹ con họ dường như vừa mới nhận thấy sự tồn tại của tôi.Phương Trạch cau mày khi nhìn thấy tôi: "Đây là ai?"“Đây là người mà trước đó mẹ đã nói con, cô ấy là giáo viên Anh ngữ mới, cùng mấy vị giáo viên khác cũng đã tới rồi.” Phươnh phu nhân đã trở lại bình thường, vội vàng nói: “Mau chào hỏi cô giáo An đi"Tôi lập tức tiến lên một bước, giơ tay chào Phương Trạch, "Xin chào, tôi tên An Viện Viện."Đây là tên giả của tôi, tuy khó nghe, nhưng rất thật.Phương Trạch không có ý muốn bắt tay của tôi, chỉ là nhìn tôi chằm chằm.Tôi có chút xấu hổ đành phải rút tay về, lúc này Phương Trạch lại đột nhiên lên tiếng."Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi không?"(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương