Hết Mực Cưng Chiều
Chương 3
Người đàn ông trung niên trên trán thấm đẫm mồ hôi, mặc kiện áo blouse trắng. Không ngừng dùng các thủ pháp kiểm tra thiếu niên nằm trên giường."Mạc Thiếu, cậu ấy là do ăn mặc phong phanh trúng gió rồi dẫn đến cảm lạnh. Đơn thuốc tôi đã ghi ở đây, mỗi ngày cho ấy uống đúng giờ, kết hợp ăn uống giờ giấc và vệ sinh mũi họng thường xuyên. Bệnh tình rất nhanh sẽ chẳng còn trở ngại""Tôi biết rồi, cảm ơn ông! Tần Lão, tiễn ông ấy xuống dưới giúp tôi"Tần quản gia nhìn một màn trước mắt không khỏi hoang mang, Mạc Thiếu vốn tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung nay còn biết lo lắng. Nhìn hắn vụng về giúp cậu lau người, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên dịu dàng đến nỗi có thể nhấn chìm cả con thuyền lớn. Từng động tác hắn làm đều nhẹ nhàng kính cẩn, chỉ sợ chạm mạnh sẽ làm đau thiếu niên nhỏ.Nhanh chóng lấy lại tác phong chuẩn mực, ông đưa vị bác sĩ ra khỏi phòng rồi nhanh chóng khép lại cánh cửa lớn được chạm khắc khéo léo. Khoảng khắc cánh cửa đóng khép lại, ông thấy Mạc Chính Hoan trân trọng đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn nhẹ.Hắn nhìn cậu nằm trên giường, khuân mặt đã bình ổn hơn không còn nhăn lại nữa cũng yên lòng. Vuốt ve đôi má mịn màng của cậu không khỏi nhớ đến vết sẹo dữ tợn kia."Bảo Bảo, sau này sẽ không để em chịu ủy khuất dù chỉ một chút nào.."Mái tóc nâu xoăn xoăn trên trán được hắn vén gọn gàng, đặt chiếc khăn ấm đã được vò kĩ càng lên. Hắn vun vén lại chăn cho cậu lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.Dưới sảnh chính vẫn đang là một trận ồn ào, không tin được Mạc thiếu gia thế mà ôm một hạ nhân đau lòng dỗ dành. Tiếng lộp cộp của giày da khiến bọn họ chú ý, chủ nhân của câu truyện xuất hiện ngay trước mặt khiến bọn họ giật nảy mình. Nhanh chóng giải tán rồi trở về làm việc."Hoan ca~ Anh dậy rồi sao?"Một giọng nói chanh chua ẻo lả vang lên, Lê Vân mang một đồng những túi đồ hiệu trong tay trở về. Tiện ném hết cho đám người hầu cầm rồi nhảy vào lòng hắn. Mạc Chính Hoan nhìn nữ nhân đang bám trên người mình, hất một tay đã khiến ả ngã đến đập mặt xuống đất"Ai ui~ Hoan ca~ Sao anh lại đẩy người ta chứ?!"Ả ta vẫn cợt nhả cho đến khi nhìn thấy sắc mặt tối tăm của hắn. Ánh mắt hắn như nghìn con dao găm muốn đâm ả đến máu chảy đầm đìa.."H.. Hoan ca làm sao vậy??."Lê Vân nghĩ mãi không ra lý do, không lẽ sáng nay ả đã tiêu quá nhiều tiền trong thẻ sao?! Đúng là ả tiêu như phá nhưng đó còn chẳng bằng một góc hắn làm ra. Hai mắt ả láo liếc xung quanh, rồi đột nhiên gắng sức làm vài giọt lệ chảy ra từ khóe mắt. Không thể thừa nhận ả ta lớn lên có khuân mặt đẹp, nhỏ vài giọt lệ càng làm ả ta thêm khả ái hơn.Đáng tiếc, Mạc Chính Hoan chỉ nhìn thấy con chó dưới đất đang rên rỉ, còn chẳng bằng một góc của Nhất Bảo nhà hắn. Chẳng qua ả ta vì có gương mặt giống với mẫu thân đã mất vì bệnh nên mới được hắn cưng chiều, đáng tiếc ả ta lại không yên phận mà sống, tự tìm đường chết. "Tôi cho cô vài phút, bỏ lại tất cả thẻ và những thứ dùng tiền của tôi để mua rồi cút ngay tức khắc"Hắn không muốn để ả rên thêm tiếng nào nữa, nếu bảo bối nhà hắn dậy mà nghe thấy sẽ rất phiền phức.Lê Vân không tin vào tai của mình, mới lúc trước ả còn kiêu ngạo đi mua đồ cùng với mấy con tiểu thư thấp kém, nghe bọn họ tâng bốc mình đến chín tầng mây lấy lòng. Nếu giờ phút này ả bước khỏi đây mọi vinh quang rực rỡ trước kia sẽ mất hết, ả sẽ bị bọn tiểu thư thấp kém kia cười khinh bỉ chà đạp. Lê Vân không can tâm nắm lấy ống quần của hắn van nài."Hoan Ca! Em.. em đã làm gì sai chứ? Anh nói đi em sẽ sửa mà!! Làm ơn đừng đuổi em đi, em yêu anh mà Hoan Ca!! Hức hức"Tần quản gia thấy một màn trước mắt không khỏi lắc đầu. Lê Vân kia mới được sủng mấy tháng gần đây đã kiêu ngạo tác quái, lên mặt với đám hạ nhân trong biệt thự đến nỗi khiến họ ghét ả đến thấu xương. Nhìn vào giờ đây không khỏi có mấy tiếng cười xì xào, hả dạ bàn tán.Lê Vân đã không còn dáng vẻ đáng yêu thuần khiết giống lúc nãy, như lột đi mặt nạ, ả ta gào thét chỉ vào mấy đám người hầu đang đứng tụm lại với nhau."Chùng mày cười cái gì!! Ai cho chúng mày cười!! tự tát vào mặt 20 cái cho tao!!"Đáng tiếng lời nói của ả ta đã chẳng còn hiệu lực, đám người hầu vãn trơ mắt nhìn ả ta phát điên."Lột hết đồ ả tả ra rồi ném ra ngoài đường đi"Mạc Chính Hoan còn chẳng thèm giành cho ả một ánh mắt, đạp lên bàn tay dơ bẩn níu lấy ống quần của mình."Aaaaaa!!"Lê Vân thét đến chói tai, ả chứng kiến tận mắt đôi bàn tay đeo vài chiếc hột xoàng của mình bị dẫm đến gãy rời rạc...Đám vệ sĩ từ bên ngoài nhanh chóng hoàn thành công tác nhiệm vụ. Lê Vân không còn một mảnh vải bị bọn chúng ném ra đường quốc lộ. Hàng nghìn con mắt phán xét nhìn ả như một bà điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương