Hi Du Hoa Tùng

Chương 85: Người quen



"Quả nhiên là ngươi có chút hồi hộp, chẳng lẽ ngươi nhỏ tuổi, đã nghĩ tới chuyện quy ẩn?"

Lưu Phong lúc này linh cơ nhất động, lên tiếng:

-Nương nương, Phong nhi còn một bài hịch nữa, chẳng biết nương nương có muốn nghe hay không?

Ân quý phi mỉm cười: "Ngươi đọc cho ta nghe xem."

Lưu Phong nghiêm nghị, thần thái uy nghiêm lẫm liệt, dõng dạc đọc: "Nộ phát xung thiên, đứng trên tháp cao, mặc gió mưa tát lên mặt, trông tin xa, ngửa mặt lên trời khóc, Hùng tâm tráng chí."

Lưu Phong vốn là lấy ngay bài hịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc Mãn Giang Hồng, đọc một hơi.

Năm đó khi còn học trung học, Lưu Phong đã từng được chọn để đọc bài hịch này, nêu cáo khí khí phách nam nhi. không nghĩ ra bây giờ lại có diệu dụng như vậy.

Hôm nay thân ở một thời đại lạ lẫm, hắn tùy ý đổi lại một số danh từ chỉ địa danh, tên người. chuyển sang ca ngợi khí khách của chính mình. Giờ phút này nhìn Lưu Phong chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, tinh quang từ hai mắt sáng rực, thân hình run run có chút kích động.

Ân quý phi và vài tên thị vệ đang ẩn nấp xung quanh đại điện cũng bị khí khách của bài hịch này làm chấn động tinh thần, một lúc sau mới hồi phục lại.

-Phong nhi, bài hịch này là do ngươi làm?

Lưu Phong mặt dày, đạo mạo nghiêm trang nói:

-Nương nương, Phong nhi cũng không dấu diếm, bài hịch này quả thật là do Phong nhi viết ra, bất quá để viết được bài hịch này là do vài năm trước Hoa Hạ đại đế dẫn binh chinh chiến ở Tương Dương, nhờ khích lệ khí phách quân sĩ mà dành được thắng lợi, dựa vào hào khí phong vân đó mà Phong nhi đã viết ra bài hịch này.

"Tốt, tốt, tốt." Ân quý phi cười lớn, vẻ mặt hài lòng nói:

-Tố Tố có một phu quân như ngươi, ta là cô cô cũng cảm thấy vui mừng.

"Nương nương, người còn muốn Phong nhi ngâm thơ nữa không?" Lưu Phong cố ý ngây ngô hỏi.

Ân quý phi liếc hắn nói:

-Không cần, ngươi xuất sắc lắm, đợi ngươi và Tố Tố thành thân, tiền đồ của ngươi. không sai.

Mọi việc đúng là con người không thể biết trước được. Trước khi đến đây Lưu Phong vốn là muốn làm cho Ân quý phi chán ghét mình hủy đi hôn sự với Ân Tố Tố, đáng tiếc hắn cương cường hiếu thắng, lại thành ra thể hiện tài năng của mình, Ân quý phi ngược lại hoàn toàn hài lòng về hắn.

Sự đã đến nước này Lưu Phong cũng còn chỉ biết tuân theo sự sắp đặt của lão Thiên.

-Xin nương nương an tâm, Phong nhi nhất định sẽ đối đãi tốt với Tố Tố.

"Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời vừa rồi của ngươi, nếu sau này ta phát hiện ra ngươi lỗi đạo với Tố Tố, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, bổn cung cũng sẽ không tha." Ân quý phi lạnh lùng nói.

Lưu Phong nghiêm nghị đáp lời:

-Nương nương yên tâm, Phong nhi suốt đời này sẽ không bao giờ khi phụ Tố Tố.

Bất quá điều kiện đầu tiên phải là Ân Tố Tố không phải là "thạch nữ" (nữ tử không có khả năng sinh sản, bộ phận sinh dục không bình thường. ). Nếu không ta có làm ngược lại lời hứa hôm nay cũng không sao cả. Lưu Phong thầm tính toán trong đầu.

Đương nhiên Ân quý phi không biết được ý nghĩ này của Lưu Phong, nếu không nhất định đã đem hắn ra chém thành trăm mảnh. Lưu Phong bây giờ biết rõ thực lực của bản thân, tuyệt không có cơ hội sống sót khi đối đầu với triều đình.

"Tốt lắm, bổn cung cũng cảm thấy mệt mỏi, ngươi mau đến phủ Tổng đốc gặp Tố Tố." Nói xong Ân quý phi để Lâm Lang đưa Lưu Phong quay lại phủ Tổng đốc.

Ân Tố Tố sáng sớm nay đã biết tin Phượng viên thiếu gia đến. Trong lòng lo lắng không yên, chỉ sợ cô cô của mình đối với thiếu gia của Phượng viên có chút hảo cảm thì chuyện hôn sự của mình tuyệt không thể trốn tránh được nữa.

Lúc sau nha hoàn của nàng lại dò xét được việc Ân quý phi đối với Lưu Phong hoàn toàn hài lòng. Ân Tố Tố thầm kêu không ổn, nhưng cha nàng cho người giám sát nàng rất chặt chẽ, muốn chạy cũng không thể được. Không còn cách nào khác hơn là tùy cơ ứng biến.

Mấy ngày nay đầu óc Ân Tố Tố đều nghĩ đến Văn Sơn. Không biết giờ này chàng đang ở đâu.

Nàng vốn là định sau khi cha cùng Phượng viên gặp gỡ xong lần này, mặc cho kết quả thế nào cũng tìm Văn Sơn, bỏ mặc tất cả đến với chàng. Không ngờ cô cô về nhà chơi nghe được chuyện hôn sự của nàng, lại rất vui vẻ muốn tự mình khảo cứu bản lĩnh của Lưu Phong. Kể như từ nay chuyện hôn nhân của nàng là do hoàng gia quyết định, nàng cho dù không muốn lấy chồng cũng không thể phản kháng.

"Tiểu thư, Phượng viên thiếu gia sẽ đến đây ngay, hay là người cũng nên chuẩn bị một chút."

Nha hoàn thấy sắc mặt Ân Tố Tố có vẻ không tốt, liền nhắc nhở nàng.

"Quên đi, dù sao cũng chỉ là lần đầu sơ kiến, ai sợ ai còn chưa biết, ta nhất định phải làm cho ngươi chán ghét mà rút lui." Ân Tố Tố biết không thể tránh né nữa, chỉ có thể gặp mặt mà thôi. Tốt nhất là có thể làm cho thiếu gia của Phượng viên chán ghét mình mà tự rút lui.

Mấy ả nha hoàn thấy tiểu thư lo lắng đến nỗi sắc mặt tái xanh, vội lên tiếng:

-Tiểu thư hay là chúng ta lại giống như lần trước hồ lộng hắn thêm một phen.

Ân Tố Tố cắn răng nói:

-Sự việc cho tới giờ phút này ta cũng không có biện pháp, cứ như vậy đi nhưng hôm nay các ngươi không được nói bậy, tự ta sẽ có cách.

Thời gian không lâu, Lâm Lang đã dẫn Lưu Phong tới hậu hoa viên của phủ Tổng đốc, nơi làm chỗ gặp nhau của hai người.

Ân Tố Tố so với Lưu Phong thì đến sớm hơn, nàng nghe nói thiếu gia Phượng viên rất anh tuấn, liền tìm một nơi bí mật, quan sát trước.

Ai ngờ không nhìn không biết, vừa nhìn thấy Ân Tố Tố thất kinh nhảy lên, người mà mình hằng đêm thương nhớ Văn Sơn không phải là đang đi đến hay sao? Quá mừng rỡ, Ân Tố Tố cũng bỏ mặc chuyện ước hẹn cùng Phượng viên thiếu gia, từ trong bụi hoa nhảy ra hô:

-Văn Sơn.

Lưu Phong ngạc nhiên quay đầu lại, cách đó không xa là một cô gái mặc xiêm y màu vàng bó sát người, dáng vẻ yểu điệu thục nữ, xinh đẹp tuyệt trần.

Nàng đứng cạnh một cây đào, con mắt chăm chú nhìn Lưu Phong, một trận gió nhẹ thổi qua cuốn theo những cánh hoa đào tạo nên một cơn mưa hoa, từ từ rơi xuống, Lưu Phong ngây ngất ngắm nhìn cảnh tượng này, nàng thật giống Đào Hoa tiên tử trong truyền thuyết.

Lưu Phong sau phút thất thần, quay nhìn bốn phía, thấy không còn ai khác, tức thì biết được nữ tử này chính là Ân Phượng cũng là Ân Tố Tố, thiên kim tiểu thư của Tổng đốc đại nhân.

Lưu Phong được một phen lộn ruột, hắn tốn công hồ lộng múa may cả nửa ngày, cuối cùng lại gặp lại người quen.

Ông trời à, Lưu Phong vốn định lựa chọn Ân Phượng làm ý trung nhân, đối tượng để mình bỏ đi cuộc sống xử nam, ai ngờ nàng lại là Ân Tố Tố, nếu đúng nàng là "thạch nữ" thì hắn thật là đen đủi.

Ân Phượng thấy hắn khuôn mặt đơ ra, liếc mắt một cái, nói:

-Ngốc tử, còn không mau tỉnh lại.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...