Hi Du Hoa Tùng
Chương 922: Ly khai tiền đích cáo biệt
"Ân—!"Vu Thiên nghe vậy, giật mình nói: "Không sai, ngươi nói lý do này quả thật không sai. Đích thực là với tính cách của Lưu Phong thì hẳn là sẽ không cung cấp cho chúng ta đồng nam đồng nữ và Hoàng bà xá nữ.""Cho nên ta nói ngôi vị Hoàng đế hẳn cứ tiếp tục để ta nắm giữ, có như vậy thì lợi ích của Hoàng Đình Đấu Ti các ngươi mới có thể được đảm báo ở mức lớn nhất" Lão Hoàng đế cười nói. "Ngươi có thể tiếp tục ngồi trên ngai vàng không thì mấu chốt là chuyện trường sinh. Nếu không ta cũng không cách nào xoay chuyển trời đất." Vu Thiên dặn dò: "Khi gần xây xong Tế Thiên tháp thì đã phải chuẩn bị xong tế phẩm vì nhanh nhất cũng phải mấy tháng. Lưu Phong đi tham gia Tu chân Đại hội ít nhất cũng phải mấy tháng, thậm chí là nửa năm. Nếu trong khoảng thời gian này mà ngươi có thể hoàn thành chuyện cầu nguyện trường sinh thì ta nghĩ mọi thứ đều không thành vấn đề""Đúng rồi, ta có một tin tình báo. Lưu Phong ở Tu chân giới có một địch thủ lớn. Không chừng hắn sẽ mất mạng không về được" Vu Thiên nói. Lão Hoàng đế nghe vậy thì mắt sáng rực vội vàng hỏi: "Thực sự có chuyện này ư, thật tốt quá. Có điều còn Thu Sương tiên tử.""Bệ hạ, kẻ địch của Lưu Phong có thực lực không thua gì Thu Sương tiên tử." Vu Thiên lạnh nhạt giải thích. "Ha ha—!"Trong Thượng thư phòng tràn đầy tiếng cười như điên cuồng của lão Hoàng đế. Cũng phải mất một ngày thì Lưu Phong mới trù tính sắp xếp xong chuyện ở kinh đô. Sau đó hắn đi đến hiện trường kiến thiết Tế Thiên tháp gặp Tu Duyên thiên sư. Tu Duyên Thiên sư dường như đã sớm dự đoán được Lưu Phong sẽ đến, ngay khi hắn vừa đến đã thấy lão nghênh đón trước cửa: "Điện hạ. Chúc mừng Chân Long nhập thân, sự nghiệp thống nhất đất nước sắp tới."Lưu Phong hơi kinh hãi: "Thiên sư cũng đã biết?"Tu Duyên thản nhiên cười, mời Lưu Phong vào đạo quán. Sau khi dâng trà mới khách thì lão mới nói với Lưu Phong: "Ngày hôm trước có hiện tượng dị biến thiên văn, Chân Long trở về vị trí cũ nên tu chân trùng hợp mà thấy được thôi"Lưu Phong âm thầm bội phục, thuật chiêm tinh của Tu Duyên Thiên sư đích xác không hề tầm thường. "Điện hạ, ta biết ngài vì sao tới đây" Tu Duyên Thiên sư nhìn Lưu Phong thản nhiên nói: "Ngài yên tâm đi, việc Tế Thiên tháp ta sẽ bảo hộ tốt. Chỉ cần Ngài phái tới tu chân cao thủ giúp ta đủ để có thể khống chế cục diện nơi này. Tuy nhiên ta hy vọng ngài có thể trở về trong vòng nửa năm"Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên sư, không nói gạt ngươi. Lần này ta đi Tu chân giới dữ nhiều lành ít, có một số việc ta không thể nắm trong tay. Cho nên có thể trở về trong vòng nửa năm hay không thì ta cũng không thể xác định."Tu Duyên hơi kinh hãi: "Có Thu Sương tiên tử thì ngài còn sợ gì. Hơn nữa hiện giờ ngài đã được Chân Long nhập thân là điềm lên ngôi Hoàng đế. Đại cát đại lợi đầy mình thì sẽ không gặp chuyện không may.""Kẻ địch của ta có thực lực cũng không kém di nương. Hơn nữa hắn quyền cao thế lớn. Đương nhiên chỉ là ta có chút lo lắng, còn sự tình vị tất sẽ xấu như vậy. Đúng rồi, ngươi xem như vậy được không. Ta nhờ di nương bố trí xung quanh Tế Thiên tháp một cái cấm chế để ngươi nắm giữ. Nói như vậy thì mặc dù ta không thể có mặt đúng lúc thì ngươi cũng có thể hoàn toàn khống chế được cục diện." Lưu Phong đề nghị. "Tốt—!"Tu Duyên vội vàng đồng ý nói: "Được, cứ làm như vậy đi. Nếu được tiên tử tự tay bố trí cấm chế thì ta có thể bớt lo lắng.""Hảo, cứ quyết định như vậy đi. Khi về ta sẽ nói với di nương"Tĩnh Vương gia vẫn chưa được Vương Đức Vọng chính thức trả lời nên trong lòng có chút bối rối. Lão bất đắc dĩ phải đích thân tự mình tìm đến. Vương Đức Vọng khẽ nhíu mày, nhưng cũng tiến lên đón chào. Cho dù nói như thế nào thì người ta bây giờ vẫn đường đường là Vương gia. "Khấu kiến Vương gia—!"Vương Đức Vọng nói: "Không biết Vương gia giá lâm, nên không nghênh đón được từ xa—!""Ha ha. Giữa chúng ta không cần đa lễ—!" Tĩnh Vương gia phất tay đi tới thân thiết cầm tay Vương Đức Vọng cười nói: "Đi. Ta có mang theo loại trà thượng đẳng, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện""Đông Đông khấu kiến Tĩnh Vương gia—!" Đúng lúc này Vương Đông Đông đi ra thi lễ với Tĩnh Vương gia. Tĩnh Vương gia hơi giật mình nhưng lập tức cười nói: "Đông Đông cũng ở đây a. Ha hả, đúng rồi, càng ngày càng xinh đẹp. Tương lai bản vương nhất định tìm tấm chồng tốt cho ngươi."Vương Đông Đông nghe vậy lập tức liền sa sầm mặt, nàng ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Lão Vương gia sợ là đã già cả nên hồ đồ rồi. Đông Đông đã có phu quân. Người cần gì nói ra lời ấy?" Vốn Vương Đông Đông cũng không muốn đối đãi đến mức như vậy với Tĩnh Vương gia, dù sao vẫn còn có chút ân tình khi trước. Nhưng lời lão nói thật sự làm cho người ta tức giận. Ai chẳng biết chuyện của nàng với Lưu Phong. Vậy mà lão rõ ràng lại còn giả bộ hồ đồ, cố ý nói tìm chồng thì chẳng phải vỗ vào mặt người ta sao? Vương Đông Đông cũng không phải chỉ biết chịu nhịn. Ngoại trừ lúc trước mặt Lưu Phong thì nàng nhu thuận giống như tiểu miu miu. Còn trước mặt người khác thì nàng cho tới giờ đều không cam chịu thiệt thòi. Lời này vừa nói ra làm sắc mặt Tĩnh Vương gia biến đổi còn trong lòng tức giận không thôi. Vương Đức Vọng âm thầm trách cứ nữ nhi bèn liếc mắt rồi vội vàng nói với Tĩnh Vương gia: "Vương gia, tiểu nữ không biết nên mạo phạm Vương gia, ngươi cũng đừng chấp nhặt với nó. Chúng ta đi uống trà."Tĩnh Vương gia thở dài mà nói: "Đáng tiếc a." Nói xong lại có thâm ý liếc nhìn Vương Đông Đông rồi mới quay người bước đi. Vương Đông Đông lại hừ một tiếng cũng trở về phòng mình. Sau khi hai bên ngồi xuống, Tĩnh Vương gia ra hiệu cho Huyết Vệ đi theo đứng gác quanh phòng rồi lập tức lão trầm giọng nói: "Đức Vọng. Chuyện lần trước ta nói với ngươi thì ngươi suy nghĩ như thế nào? Tại sao đến giờ ngươi cũng chưa gặp ta mà cho một câu trả lời thuyết phục?"Vương Đức Vọng suy nghĩ một chút liền nói: "Vương gia, chuyện năm đó không ngờ đã trôi qua. Hơn nữa lòng ta đã chết nên không còn nhiều dã tâm như vậy. Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống yên ổn mà thôi"Tĩnh Vương gia hơi hơi biến sắc, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi định cự tuyệt ta sao?""Người có thể hiểu như vậy" Vương Đức Vọng bình tĩnh nhìn Tĩnh Vương gia mà trả lời. "Ngươi khiến ta rất thất vọng rồi—!" Tĩnh Vương gia hơi tức giận: "Vốn ta nghĩ ngươi nhiều năm tu thân dưỡng tính như vậy thì cũng đã chín chắn. Nhưng lại không nghĩ rằng, ngươi vẫn còn nực cười như vậy""Hơn nữa ngươi nhìn xem Đông Đông đã bị ngươi dạy dỗ thành ra thế nào?"Tĩnh Vương gia bất mãn nói: "Không biết trên dưới, chẳng hiếu gì cả?" Nhớ tới lúc nãy Vương Đông Đông mắng mình là lão hồ đồ nên Vương gia lại khó chịu. Hừ, chính là ngươi già mà không tự kính, giờ ngược lại đi mắng Đông Đông. Vương Dức Vọng lãnh đạm nói: "Vương gia, Đông Đông không sai. Nàng đã có hôn phu thì ngài không nên nói những lời như vậy""Hừ—!"Tĩnh Vương gia bị chọc tức không ít, lão vỗ bàn nói: "Ngươi lại hồ đồ a, cả nhà hồ đồ rồi. Lần trước ta đã nói với ngươi, nhất định phải nhanh chóng ly gián quan hệ của Bảo Nhi, Đông Đông với Lưu Phong. Vì sao ngươi chậm chạp không chịu thực hiện?"Vương Đức Vọng thản nhiên nói: "Bảo Nhi trước kia là đứa ăn chơi trác táng, ngoại trừ chơi bời lêu lổng thì nó chẳng biết gì cả. Nhưng từ khi theo Lưu Phong thì nó thay đổi, hiện giờ nó đạt được thành quả thậm chí còn hơn ta. Nhiều lần nó viết thư nói với ta là bây giờ thì nó mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Làm phụ thân, ta thực vừa lòng với thành tựu và cuộc sống hiện nay của nó. Hơn nữa, sự trung thành của Bảo Nhi với Lưu Phong thì ngài tuyệt đối không thể nghĩ tới được. Mọi âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng với nó. Còn nói tới Đông Đông, nó là nữ nhân của Lưu Phong, đó là chuyện thật. Tuy rằng Lưu Phong có chút hoa tâm. Nhưng điều này cũng không cản trở hắn trở thành chồng tốt. Sống cùng Lưu Phong thì Đông Đông rất thoải mái"Nói tới đây, Vương Đức Vọng nao nao nhìn Tĩnh Vương gia rồi nói nghiêm túc: "Vương gia, ta hy vọng ngài không nên đến quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta được không?""Nói như vậy thì ngươi định chống lại ta rồi đúng không?" Trong mắt Tĩnh Vương gia hiện lên vẻ tức giận. "Không—!"Vương Đức Vọng lạnh nhạt trả lời: "Hai bên ta không giúp đỡ ai cả. Đương nhiên, chuyện của Đông Đông và Bảo Nhi ta mặc kệ. Bọn chúng đều lớn, bọn chúng có suy nghĩ của mình.""Ngươi thật sự làm người ta thất vọng rồi?" Tĩnh Vương gia bực mình nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ mong muốn một tuổi già bình yên như vậy. Đừng quên, trong thân thể của ngươi."Vẻ mặt Vương Đức Vọng phát lạnh liền ngắt lời: "Được rồi, không phải nói nữa. Ta đã cho ngài câu trả lời thuyết phục. Ta chẳng giúp ai, ngài đừng bức ta nữa?""Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta?" Tĩnh Vương gia bắt đầu giận dữ. "Ta có gì mà không dám" Vương Đức Vọng không khách khí nói: "Làm nhạc phụ Lưu Phong. Đừng nói là ngài, cho dù là trước mặt bệ hạ thì ta cũng dám nói như vậy.""Đồ hỗn trướng—!"Tĩnh Vương gia nổi giận mắng: "Xem ra ngươi đích thật là muốn đứng ở phía Lưu Phong?""Xem ra Đông Đông nói đúng, ngài đích thật là lão hồ đồ. Ngay cả nói nghe đều không rõ, ta không phải đã nói cho ngài sao. Ta không giúp đỡ ai cả" Vương Đức Vọng nói không chút khách khí. "Ngươi sẽ hối hận." Tĩnh Vương gia cười gằn nói: "Vốn ta xem trọng ngươi. Hy vọng tương lai ngươi có thể thay ta trong mọi việc. Nhưng hiện tại xem ra thì ta đã nhầm rồi. Ngươi căn bản không phải là người có chí lớn. Chẳng qua ngươi chỉ là một kẻ nhát gan, một nam nhân không có chí lớn.""Cơ hội ta đã cho ngươi, nhưng ngươi không chịu nắm lấy thì sau này ngươi đừng oán hận ta." Tĩnh Vương gia đập bàn đứng lên, cả giận nói: "Nếu không thể đồng ý thì ta cũng không muốn nói nữa. Tuy nhiên ta hy vọng câu chuyện giữa chúng ta sẽ không cho người khác biết, nhất là Lưu Phong.""Ta nói rồi ta không giúp ai." Vương Đức Vọng nói nghiêm trang. "Hừ—!" Tĩnh Vương gia giận quát một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi. Vương Đức Vọng cố ý cao giọng nói: "Không tiễn—!"Đợi sau khi Tĩnh Vương gia đi khỏi, Vương Đông Đông bước nhanh tới, lo lắng nói với lão: "Phụ thân, cho dù Vương gia nói gì thì người cũng không thể hồ đồ làm chuyện điên rồ a. Người đừng quên ân tình của tướng công với họ Vương chúng ta." Vương Đông Đông sợ phụ thân phản bội Lưu Phong. Nếu như vậy thì cả nàng và đại ca đều cùng khó xử. "Đông Đông—!"Vương Đức Vọng bình tĩnh nói với nữ nhi: "Con yên tâm, vi phụ không phải người không có lương tâm. Tuy nhiên. Quên đi, có một số việc ta không muốn nói. Con chỉ cần biết rằng, phụ thân sẽ không phản bội Lưu Phong là được"Nghe phụ thân nói như vậy thì Vương Đông Đông lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Phụ thân, có những lời này của người thì con yên tâm.""Đông Đông, con nói với Phong nhi là an toàn của đại ca con thì ta kính nhờ hắn. Sao cho hắn phái nhiều người một chút. Cho dù nói như thế nào thì ta phải vì họ Vương mà lưu lại một huyết mạch a." Vương Đức Vọng đột nhiên cảm khái nói. "Phụ thân, người có ý tứ gì?" Vương Đông Đông có chút khó hiểu. "Về sau con sẽ biết" Vương Đức Vọng thản nhiên nói một câu cũng không hề để ý tới nữ nhi. "Mẫu thân, lão công đến đây—!" Đang lúc hoàng hôn, Lưu Phong tranh thủ đi tới Mộ Dung thế gia. Trong khoảng thời gian này có chút bận nên không chăm sóc được cho mẹ con nhà Mộ Dung. Trước khi đi thì dẫu sao cũng phải nói lời tạm biệt người ta. Hơn nữa, hắn còn có tin tức tốt muốn nói cho Mộ Dung phu nhân. Nét mặt Mộ Dung phu nhân hơi hơi vui vẻ, vội vàng nói: "Mau mời vào a.""Mẫu thân sốt ruột? Lão công vừa mới vào cửa, con đang nhìn thấy từ chỗ giám thị trận pháp." Mộ Dung Uyển nhi trêu ghẹo. Mộ Dung phu nhân hơi hơi cáu nhưng cũng cười nói: "Nha đầu kia, hay là ngươi không muốn gặp Phong nhi."Nói xong, hai mẹ con Mộ Dung cũng ra ngoài đón. Mộ Dung phu nhân vội vã gặp Lưu Phong không riêng vì mong nhớ mà còn vì công việc. "Phong nhi, ngươi đã đến—!" Mộ Dung phu nhân ra nghênh đón. Nàng chủ động nắm chặt tay Lưu Phong, bên kia Mộ Dung Uyển Nhi cũng ôm lấy cánh tay nam nhân. "Phu nhân, Uyển Nhi, ta tới báo tin vui cho các nàng"Lưu Phong vừa đi vừa nói: "Ta đã nói với di nương để giúp các nàng có tư cách tham gia Tu chân Đại hội. Ta nghĩ trong vòng vài ngày nữa sẽ có thiệp mời đưa đến."Lời này vừa nói ra, Mộ Dung phu nhân lập tức kích động vạn phần. Tu chân thế gia như các nàng mà được Tu chân giới công nhận thì đó là vinh quang cỡ nào a. Có thể nói như vậy thì Mộ Dung phu nhân đã hoàn thành tâm nguyện của tổ tông Mộ Dung gia tộc. "Phong nhi. Thật sự rất cảm ơn ngươi, ta cũng không biết nên cảm tạ ngươi thế nào." Mộ Dung phu nhân kích động giữ chặt tay Lưu Phong mà nói lên lời cảm tạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương