Hi Du Hoa Tùng
Chương 944: Đình Nhi được kiếm tiên
Lão Hoàng đế còn đang kinh ngạc, Lão Tổ giống như một làn khói nhẹ đã chậm rãi rơi xuống giữa đại điện. Chỉ thấy Lão Tổ mỉm cười nói với Vu Thiên: "Mấy năm nay tu vi Tôn giả hình như không có tiến bộ lớn. Có vẻ như cẩu Hoàng đế cung cấp đồng nữ cho ngươi không nhiều lắm a?"Thái tử phi cùng mọi người từ lời đối thoại biết được người này chính là Hoàng đế mất nước của tiền triều, trên mặt tràn ngập vẻ không tin nổi. Lúc này Vu Thiên chậm rãi đi xuống mấy bậc nói với Lão Tổ đang đứng giữa đại điện trầm giọng quát: "Lão Tổ, đáng tiếc tu vi Tử Linh tiên của ngươi chưa thành, lại vẫn chưa hoàn toàn sống lại, căn bản không phải ta đối thủ cuả ta. Ngươi quá vội vàng. Ngươi nên chờ ở Tế Thiên tháp đại thành rồi mượn lực lượng của Ma thần sống lại lần nữa mới đúng.""Hừ —!"Lão Tổ cười nhạt nói: "Tế Thiên tháp, không phải là ngươi cũng muốn làm Tế Thiên tháp sao?"Trên mặt Lão Hoàng đế hiện ra vẻ giận dữ trước đây chưa từng gặp, nhìn Lão Tổ dưới đại điện, tức giận nói: "Ngươi có ý tứ gì, vì sao nói Vu Thiên Thượng tôn cũng có chủ ý làm Tế Thiên tháp?""Cẩu Hoàng đế, ngươi cho là Vu Thiên tốt như vậy sao, ngươi xây Tế Thiên tháp chỉ là vì trường sinh." Lão Tổ châm chọc nói: "Hắn bất quá là muốn mượn Tế Thiên tháp để thu được lực lượng càng cường đại hơn mà thôi."Nghe xong Lão Tổ nói thì lão Hoàng đế quay sang Vu Thiên. Không đợi lão Hoàng đế nói cái gì, Vu Thiên cũng bắt đầu giải thích: "Bệ hạ, sự tình cho tới bây giờ, ta cũng không gạt. Không sai, xây Tế Thiên tháp là ta có tư lợi. Thế nhưng ước muốn trường sinh của ngươi và lực lượng của ta cũng không mâu thuẫn, chỉ cần cúng tế cho đủ là Hắc Ma thần hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng ta.""Thật vậy chăng?" Lão Hoàng đế hầm hừ nói. "Đương nhiên là thật, Hoàng Đình Đấu Ti trước mặt tổ Hoàng phát ra lời thề linh hồn. Trách nhiệm của chúng ta chính là bảo hộ Hoàng đế triều đại đương thời, ta sao lại dám làm hại ngươi." Vu Thiên nói nghiêm túc. Nghe Vu Thiên nói xong, sắc mặt lão Hoàng đế hòa hoãn một chút nên không ngần ngại ưỡn ngực nói: "Hừ, ngươi định gây xích mích quan hệ của chúng ta, thực sự là ngu xuẩn."Nói đến đây, Lão Hoàng đế chậm rãi quét mắt qua đám người Thái tử phi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Điềm nhi, hy vọng những lời ngươi hôm nay nghe được đều quên đi."Vu Thiên chậm rãi nói: "Đó cũng là ý tứ của ta.""Nếu như ta muốn động thủ, ngươi và Bất Tử Chiến sĩ của ngươi hôm nay đừng mong sống sót rời khỏi nơi đây." Vu Thiên rất sợ Thái tử phi không nghe vội vàng thêm một câu uy hiếp. Thái tử phi khinh thường cười cười: "Ta là nữ nhân của Lưu Phong. Các ngươi dám động đến ta?"Thái tử phi cười lớn một tiếng, nói: "Thế lực Lưu Phong nghĩ đến các ngươi cũng biết. Hơn nữa quan hệ của ta và Lưu Phong được Thu Sương tiên tử tán thành, nếu như các ngươi ai dám đụng đến ta một chút, vậy chờ trả giá nghìn vạn lần đi. Sự tình hôm nay, ngoại trừ Lưu Phong thì ta sẽ không nói cho bất luận ai khác, các ngươi cứ yên tâm đi."Nghe xong Thái tử phi nói, lão Hoàng đế và Vu Thiên liếc nhìn nhau. Lão Hoàng đế cười nói: "Điềm nhi, ngươi nói quá lời, Phong nhi là người nhà. Ngươi nói cho hắn cũng không sao. Trong lúc này chúng ta đừng làm tổn thương hòa khí. Lúc này cứ đối phó Tử Linh tiên trước rồi hãy nói."Nói xong lão Hoàng đế vẻ đầy nghiêm túc chỉ vào Lão Tổ dươi đại điện nói: "Ngươi nhất định phải chết—_!""Đến đây đi, lão bằng hữu, để ta kết thúc sinh mệnh của ngươi." Vu Thiên lạnh nhạt cười, không giấu diếm thế lực bản thân nữa phóng xuất khí tức toàn thân. Lão Tổ trong lòng không khỏi chấn động, âm thầm nghĩ ngợi: "Tu vi Vu Thiên tựa hồ tịnh tiến không ít, trước đây không ngờ lại ẩn dấu tu vi."Nghĩ tới đây, trong lòng lão liền xuất hiện ý niệm rút lui. "Lão bằng hữu còn nghĩ chạy dễ dàng như vậy sao—!" Vu Thiên có vẻ đoán được tâm tư Lão Tổ thì mỉm cười tập trung lực lượng sẵn sàng. Lão Tổ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vu Thiên trên bậc lên Long Ỷ cao giọng nói: "Ngươi đã muốn gây sự như vậy. Ta đây cũng không e ngại nữa."Nói đến đây liền tập trung tinh thần tạm thời loại bỏ tạp niệm trong đầu. Hai chân Lão Tổ nhẹ nhàng nhấn xuống, cả người lăng không phi thân lên công kích Vu Thiên. Lão chuẩn bị đánh một đòn tối hậu sau đó bỏ chạy. Hôm nay tuy rằng ám sát không có kết quả, thế nhưng lão nghĩ Tĩnh Vương Gia cũng đã thu được Hổ Phù vào tay, chỉ cần hoàn toàn nắm giữ Tứ Đại Quân Đoàn thì sợ gì không diệt được cẩu Hoàng đế này. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây. Vu Thiên từ trên bậc thang phi thân xuống vượt qua mấy trượng trong nháy mắt, thân pháp biến hóa cực nhanh khiến người ta không khỏi líu lưỡi. Hai người giữa không trung giao thủ mấy chiêu, tựa hồ lực lượng ngang nhau. Sau đó, hai người cùng rơi xuống đất, Vu Thiên nhìn khí thế hùng hậu của Lão Tổ trước mắt chiến ý sâu trong nội tâm bùng lên mạnh mẽ, lập tức cao giọng nói: "Lão bằng hữu, hy vọng ngươi toàn lực ứng phó, để chân tay già của ta hoạt động một chút." Vừa dứt lời lão liền chậm rãi phát động linh lực trong cơ thể. Trong sát na, một sát khí hùng hồn không gì sánh được từ thân thể lão không ngừng tỏa khắp. Cảm thụ được sát khí hùng hồn không gì sánh được của Vu Thiên, gương mặt Lão Tổ lộ vẻ lo âu, trong lòng càng cẩn thận đề phòng. Chỉ thấy tay phải vòng sau lưng rút ra một thanh kiếm tiên màu đỏ như máu. Ngay trong nháy mắt, Vu Thiên đột nhiên cảm giác được chung quanh tràn ngập một khí tức máu tanh. Đối mặt với Vu Thiên từng là thần hộ mệnh, Lão Tổ nhìn như dễ dàng ung dung tự tại. Nhưng mà trong lòng không chút nào dám khinh địch, Tử linh khí trong cơ thể liên tục lưu chuyển, kiếm trong tay chậm rãi giơ lên rồi cười nói với Vu Thiên: "Hôm nay không chết không dừng—_!" Nói xong, thân hình Lão Tổ lập tức khẽ động trong thư phòng chợt trái chợt phải, khi nhanh khi chậm, hướng phía Vu Thiên không ngừng tới gần. Vu Thiên vội vã tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát phương vị công kích của Lão Tổ. Chỉ thấy Lão Tổ đi tới cách Vu Thiên ba thước, cả người và kiếm phi thân lên giống như lưu tinh đánh về phía Vu Thiên. Kiếm theo ý động, kiếm chiêu vừa ra thì Vu Thiên liền bị bao phủ bởi sát khí và máu tanh vô tận. Trên mặt Vu Thiên hiện lên một nét kinh ngạc, bất quá trong lòng cũng chỉ lo lắng một chút. Chỉ thấy tay phải bỗng nhiên chặn đứng đột kích của kiếm theo kiểu dĩ cường đối cường, lấy cứng chọi cứng hoàn toàn chống đỡ được kiếm của Lão Tổ. Trong nháy mắt công kích hai người đã giao phong trực tiếp phát ra một tiếng nổ thật lớn. Á Đương vội bảo vệ Thái tử phi và lão Hoàng đế tránh cho bọn họ thụ thương. Lúc này đây nhìn như ngang cơ, kì thực Vu Thiên chiếm thượng phong. Phải biết rằng lão dùng tay không để đối chiến. Một kích không có kết quả, lẩn trốn vô vọng, huyết kiếm trong tay Lão Tổ lần thứ hai dương uy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhằm các đại huyệt khắp người Vu Thiên toàn lực bắn tới. Vu Thiên mặc dù thấy nguy bất loạn. Chân phải điểm xuống lùi lại cực nhanh. Đồng thời tay phải như chớp đánh ra. Trong sát na hai người giao phong không ngừng, những tiếng nổ rất nhỏ không ngừng vang lên. Dần dần, Lão Tổ cảm giác được cổ tay mình có chút tê dại, hiển nhiên bị lực phản chấn đánh đả thương. "Ầm ầm—!"Tâm niệm vừa chuyển, hai tay cầm kiếm Lão Tổ liều mạng toàn lực đâm ra. Khi đó lão phi huyết kiếm vội vàng lui lại chuẩn bị thoát đi. Vu Thiên bị huyết kiếm ẩn chứa lực công kích cường đại lực ép lui về phía sau một bước, đợi khi lão phản ứng xong thì Lão Tổ đã thi triển huyết độn trốn chạy, muốn đuổi cũng không còn kịp rồi. "Bệ hạ, ngươi đã an toàn. Lão Tổ tuy rằng đã đào tẩu, thế nhưng vì sử dụng thuật huyết độn sẽ làm tu vi hắn giảm thấp phân nửa. Trong khoảng thời gian ngắn không thể ra tay lần thứ hai" Nói xong câu đó, Vu Thiên liền ẩn thân rời đi. "Bệ hạ, ngươi đã an toàn, ta cũng nên đi, " Thái tử phi lạnh lùng nói. Cũng không hành lễ rời đi. "Điềm nhi, nếu đã tới thì lưu lại bồi tiếp trẫm nói truyện a. Trẫm cảm thấy rất cô đơn." Lão Hoàng đế làm ra hình dạng hiền lành. "Hừ." Thái tử phi khinh thường hừ nói: "Chúng bạn xa lánh? Đây đều là ngươi tự mình tìm đến. Xin lỗi, ta không có nghĩa vụ bồi ngươi nói chuyện."Nhìn theo bóng lưng Thái tử phi, Hoàng đế tức giận hầm hừ đem chén trà trên bàn ném xuống, quát: "Đem xử nữ đến, ba. Không. . Ta muốn năm."Bọn thái giám nghe thế, vội vàng phối hợp với Chân Long vệ mang theo năm cung nữ đến. Rất nhanh trong Thượng Thư Phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân và tiếng cười phát cuồng của nam nhân. Mật thất Tĩnh Vương Gia. Tĩnh Vương Gia tay cầm hai mặt Hổ Phù hợp cùng một chỗ, phát ra một trận cười to đắc ý: "Thiên hạ là của ta, là của ta. Cẩu Hoàng đế, chờ ta chỉnh đốn Tứ Đại Quân Đoàn ít ngày nữa phát binh đến kinh đô.""Hừ—!"Liền đó ở phía sau mật thất vang lên âm thanh Lão Tổ: "Vô liêm sỉ, hay cho câu thiên hạ là của ta.""Chí tôn, người đã đến rồi. Người không sao chứ." Tim Tĩnh Vương Gia âm thầm đập nhanh. Nguyên là nghĩ lão đã chết ở Hoàng cung. Thế nhưng không nghĩ tới sao lão còn có thể sống trở về. Vương cẩn thận nói: "Chí tôn, không phải người nói, chỉ cần sống lại sao?" Hôm nay." Ước định trước đây thì Lão Tổ mượn Tế Thiên tháp sống lại, Vương lấy được thiên hạ. "Hiện tại ta thay đổi" Lão Tổ trầm giọng hỏi: "Ngươi giúp ta chuẩn bị chọn người thế nào. Ta bị thương, hiện tại nhất định phải có thế thân. Bằng không."Tĩnh Vương Gia vội vàng nói: "Khởi bẩm chí tôn vẫn chưa chọn người xong. Trong khoảng thời gian ngắn không tìm được người thích hợp." Đối với việc này, nguyên là Tĩnh Vương Gia vẫn chây lười, căn bản là chưa từng làm. Hôm nay nghe nói lão thụ thương thì trong lòng càng âm thầm hài lòng. "Không có thích hợp sao?" Lão Tổ đột nhiên cười khẩy lập tức nói: "Lúc này không phải đã có một chọn lựa thích hợp sao?""Ở đâu?" Tĩnh Vương Gia trầm giọng hỏi/"Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt—!" Lão Tổ điên cuồng cười nói: "Tối thích hợp chính là ngươi, Tĩnh Vương Gia —!"Nói xong, Lão Tổ hóa thành một đoàn huyết vụ, nhất thời bay về phía Tĩnh Vương Gia, vây Vương trong một cái bọc. Huyết vụ này bắt đầu xuyên qua thân thể Tĩnh Vương Gia chậm rãi thẩm thấu. Tĩnh Vương Gia liền đau đớn khó chịu nổi, sắc mặt không ngừng co giật, khàn giọng hô: "Chí tôn, ngài không thể như vậy a. Ngài muốn người, ta đi tìm giúp ngài, ngài không thể đối với ta như vậy. Ngài quên ước định của chúng ta sao?""Tĩnh vương, đừng trách ta ngoan độc—!" Lão Tổ cười nói: "Căn bản là Ngươi chư từng giúp ta, không muốn để ta sống lại. Ngươi chỉ là muốn lợi dụng lực lượng của ta. Được rồi, có chuyện tình nhất định phải nhắc cho ngươi, trên đời này ngươi là người tối thích hợp cho ta đoạt xác. Tuy rằng ngươi không phải tu chân, nhưng ngươi cùng ta có huyết mạch tương thông.""Huyết mạch tương thông?"Hai tay Tĩnh Vương Gia nắm lấy cổ mình, rít lên: "Ngươi là ai? Ngươi đến tột cùng là ai?" Hai người tuy rằng hợp tác đã lâu, thế nhưng Lão Tổ chưa bao giờ hiện chân thân trước mặt Tĩnh Vương Gia. "Kiến nhi, dã tâm của ngươi thì đã có vi phụ thực hiện." Lão Tổ đột nhiên nói một câu ý vị sâu xa như thế. Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương Gia nhất thời hiểu hết, Vương điên cuồng khản giọng hô: "Nguyên lai là ngươi, nguyên lai là ngươi, vì sao trước đây ta thật không ngờ.""Hổ không ăn thịt con, ngươi vì sao phải hạ thủ đối với ta." Tĩnh Vương Gia phẫn nộ hỏi. "Không có biện pháp. Nếu như ta không hạ thủ ngươi thì chẳng phải ta xong đời a. Chí ít còn phải chờ trên mấy trăm năm mới khôi phục lực lượng như trước, ta sợ chờ đợi, sợ tịch mịch. Ngươi là huyết mạch của ta, trong lúc chúng ta dung hợp thì tất cả đều không là vấn đề. Kiến nhi chớ có trách ta, nếu không phải bất đắc dĩ vi phụ cũng sẽ không làm như vậy đối với ngươi. Không được từ chối, thả lỏng một chút. Ngoan ngoãn cùng ta dung hợp, ta và ngươi sẽ cùng nhau hưởng thụ giang sơn Hoa Hạ và niềm vui báo thù.""Không. Ngươi không thể như vậy. Ngươi ác ma này." Tĩnh Vương Gia không ngừng mà lấy tay bóp cổ, hy vọng có thể đẩy tà ác trong cơ thể ra. Thế nhưng tất cả đều không làm nên chuyện gì. Huyết vụ quanh thân Vương càng lúc càng mờ nhạt. Sau đó huyết vụ hoàn toàn tiêu thất. Thân thể Vương đã hoàn toàn bị Lão Tổ chiếm giữ. "Kiến nhi, đừng lo lắng, ta cũng là ngươi phụ thân của ngươi. Ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt ngươi, ta sẽ lưu lại ý thức của ngươi. Cứ coi là từ nay về sau chúng ta cùng nhau sử dụng thân thể này. Đương nhiên về sau chiếm chủ đạo là ta." Lão Tổ cười nói: "Chờ chúng ta sau khi dung hợp, trí tuệ của ngươi và lực lượng của ta đạt được kết hợp hoàn mỹ thì thế giới này sẽ là của chúng ta. Đợi được tương lai chúng ta đã khống chế Tế Thiên tháp, đạt được lực lượng Hắc ám của Ma Thần, ta sẽ trở thành vị chúa tể của thế giới này. Tất cả sinh linh đều triệt để thần phục ta."Không. Không."Một trận âm thanh thống khổ vang lên trong không trung, huyết vụ quanh thân Tĩnh Vương Gia hoàn toàn dung nhập trong cơ thể vương. Ngay trong nháy mắt, Tĩnh Vương Gia vốn già nua đột nhiên biến thành một người tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Tóc, chòm râu đều đen nhánh, nếp nhăn trên mặt cũng đã biến mất. Thân thể vốn có vẻ khô quắt cũng trở nên khỏe mạnh, con ngươi trước đây càng thêm lóe sáng và thâm thúy, thỉnh thoảng lại có huyết quang lóe ra. Lúc này Tĩnh Vương Gia hoàn toàn là một trung niên nam tử nhìn qua không quá bốn mươi tuổi. "Ha ha—-!" Tĩnh vương ngẩng đầu lên phát ra một trận cuồng tiếu, tràn ngập khí thế hăng hái nói: "Ân, không sai, thân thể hài tử nhà mình, quả thật là tối thích hợp."Rất nhanh như trong nháy mắt, Tu chân Đại hội đã đến hồi trận chung kết. Kết quả thi đấu rất hồi hộp, Lưu Phong và Thiên Tâm vốn có ưu thế tuyệt đối dễ dàng chiếm chức vị đệ nhất. Mặt khác cùng đệ nhất hai tổ khác lần lượt là đệ tử Phách Đao Môn Triệu Vô Cực và Đình Nhi, đệ tử Huyền Tâm Chánh Tông. Đệ tử Kiếm môn Triệu Vô Cực tự mình chủ động nói với hội Trưởng lão của Đại hội rút lui không tranh vào trận cuối. Hắn chỉ cùng Đình Nhi tranh đoạt đệ tam danh. Đồng thời, Đình Nhi vì một số nguyên nhân, cũng chủ động rút lui khỏi cuộc tranh đoạt giữa Lưu Phong và Thiên Tâm. Cứ như vậy cuối cùng trận quyết đấu cũng rơi vào Lưu Phong và Thiên Tâm. Dựa theo quy trình thi đấu, hôm nay chính là ngày thi đấu tranh chức vị đệ tam danh. Vào buổi sáng Lưu Phong đã tới cổ động Đình Nhi. Hai người tay nắm tay nghiễm nhiên mang dáng dấp của một đôi tình lữ. Tuy rằng đệ tử Huyền Tâm Chánh Tông thấy ở trong lòng có chút không phục, thế nhưng cũng không thể tránh được, Đình Nhi người ta nguyện ý a. "Lão công, chàng yên tâm, chỉ là một tên Triệu Vô Cực, ta có thể ứng phó." Đình Nhi dễ dàng cười cười. Lưu Phong gật đầu, cười nói: "Ân, lời tuy như vậy, thế nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần đừng để bản thân bị thương, bằng không ta sẽ đau lòng lắm.""Đình Nhi, cẩn thận một chút, có ta ở đây, nàng không cần lo lắng—!" Đột nhiên, Thiên Tâm đã đi tới, thân thiết căn dặn Đình Nhi một câu. Đình Nhi khẽ nhíu mày, không vui chút nào: "Ta rất quen thuộc với ngươi sao? Hy vọng ngươi về sau cứ gọi ta là sư muội. Xưng hô Đình Nhi như vậy cũng không phải ngươi có khả năng kêu."Lời này vừa nói ra, Thiên Tâm trong lòng nhất thời tức giận, nhưng cuối cùng hắn không hề nổi giận bình tĩnh nói: "Ta biết nàng không thích ta, thế nhưng nàng không thể ngăn cản ta thích nàng. Đình Nhi, nhất định ta phải chiến thắng Lưu Phong, đoạt lại nàng. Nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta.""Hừ—-!"Đình Nhi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đồ ngốc nói viển vông"Sau đó, nàng ôm cánh tay Lưu Phong, thân thiết nói: "Lão công, chúng ta đi, không nên để ý tới người điên."Đi được vài bước, Lưu Phong đột nhiên quay đầu lại khinh miệt nói: "Thiên Tâm, thất bại đã định trước cho ngươi, dù cho Bạch Huyền Y có tới giúp ngươi, ngươi cũng là một người sự thất bại thôi."Triệu Vô Cực chính là người tiếp theo tiếp nhận chức cung chủ Phách Đao Môn, cũng là đệ tử có thiên phú trong vòng trăm năm trở lại đây của Phách Đao Môn. Một thân tu vi đã đột phá Nguyên Anh kỳ. Chỉ là sư môn vì ẩn dấu thế lực, vẫn chưa từng công bố ra bên ngoài. Có người nói, người này đã từ phía sau núi Phách Đao Môn nhặt được bí quyết cổ đao, gọi là thiên hạ Phách đao. Uy lực tuyệt luân, chính vì tu luyện Phách đao nên tu vi hắn tiến giai nhanh chóng. Lần này mục tiêu thi đấu vốn là muốn chức danh đệ nhất làm nổi danh Phách Đao Môn. Thế nhưng khi nhìn qua thế lực Thiên Tâm và Lưu Phong thì hắn rất sáng suốt giảm thấp mục tiêu của mình, quyết định cố gắng lấy danh hiệu đệ tam, thu được Ngọc Lưu Ly kiếm tiên đưa cho vị song tu tình lữ của mình. Trưởng lão hội tuyên bố trận đấu bắt đầu, Đình Nhi và Lưu Phong cáo biệt, nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay, từng bước một tiến lên trước. Triệu Vô Cực đã sớm leo lên lôi đài. Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đình Nhi, trong lòng liền căng thẳng. Biết đại chiến sắp tới. Đối với tu vi của Đình Nhi, Triệu Vô Cực tự nhận đã có hiểu biết trọn vẹn, đối phó nàng không thành vấn đề. Hắn đang ngẫm nghĩ, đúng lúc này, Đình Nhi đã rút kiếm ra rồi. Một đạo hàn khí lành lạnh bắn thẳng lên hư không. Phối hợp với ánh mắt lãnh khốc vô tình, một khí tức lạnh lẽo thình lình kéo tới. Triệu Vô Cực kỳ thực cũng không biết tu vi của Đình Nhi mà hắn nắm được chỉ là mặt ngoài do nàng trước mặt sư môn biểu hiện. Thực chất tu vi của Đình Nhi dưới sự trợ giúp của Thu Sương, đã không giống người thường a. Mặc kệ là từ tu vi, hay là kiếm đạo, Đình Nhi đều đạt đến mức thượng lưu, thực lực căn bản là không dưới Triệu Vô Cực. Đương nhiên, thắng lợi trước mắt không ai có thể đoán bừa kết quả. Đình Nhi đi lên lôi đài được một lúc liền cảm ứng được khí phách của Triệu Vô Cực. Đối mặt với loại địch nhân này, Đình Nhi cũng không dám buông lỏng. Mỗi một bước, nàng đều gắng tích tự năng lượng, sẵn sàng có thể phát ra một đòn sấm sét rất mạnh. Toàn bộ thể xác và tinh thần Triệu Vô Cực vẫn như cũ không có hướng vào Đình Nhi, điều đó là tối kỵ đối với cao thủ. Nhưng hắn biết rõ không thể làm khác, đây là một việc bất đắc dĩ. Hắn tinh tường cảm ứng được hai cỗ sát khí thực chất giống nhau đang theo dõi hắn. Hắn biết đó là hai vị hộ hoa sứ giả Thiên Tâm và Lưu Phong phát ra ở hai nơi khác nhau. Nhất là khí thế của Lưu Phong, tuy rằng bình thản, thế nhưng đã có một loại uy hiếp khiến người ta phải sợ hãi. Đình Nhi tựa hồ cũng cảm ứng được tình huống như vậy, nàng khẽ nhíu mày quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Tâm và Lưu Phong ý bảo bọn họ không được can thiệp vào cuộc thi đấu. Hai người lập tức đình chỉ quấy rầy đối với Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực liền thấy gánh nặng trong lòng được giải khai, thì âm thầm cảm kích Đình Nhi. Lúc này Đình Nhi đã tới gần không để hắn có nửa phần phân tâm, Triệu Vô Cực lấy Phách đao ra. Không khí trên lôi đài thi đấu đã nặng nề tới cực điểm, đại chiến sẵn sàng bùng nổ. Triệu Vô Cực mặc dù có chút cảm kích Đình Nhi, thế nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay. Trong mắt tỏa ra sát khí vô hạn, khi gặp mắt Đình Nhi thì hắn tự tin cười cười. Đình Nhi chống lại, ánh mắt chăm chú tập trung trên Phách đao sẵn sàng chuẩn bị phản ứng mau lẹ. "Xoát—!" một tiếng, Phách đao trong tay Triệu Vô Cực rốt cục cũng công kích chém ra một đạo giống như một quả cầu lửa kim hoàng sắc (màu vàng sáng) khiến cho vô số quang mang phát ra trên hư không. Dáng vẻ Đình Nhi hơi chấn động nghiêng người lướt chéo nên đao phách đánh không đánh trúng bất cứ bộ vị nào trên người Đình Nhi. Công kích Phách đao quét qua vai Đình Nhi, bắn về kết giới phía sau nàng gây ra một trận tiếng động ầm ầm không ngừng. Tần Thủy Dao thấy bất hảo, vội vàng bay lên lăng không bấm tay thi triển vài đạo pháp quyết ổn định kết giới lại để tránh đao khí của Phách đao đả thương tu chân giả chung quanh. Đình Nhi tuy rằng không có cùng Phách đao giao thủ, thế nhưng cũng cảm giác được uy lực Phách đao. Trong lòng không hề xem thường Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực một kích không có kết quả, trong lòng cũng không lo lắng. Hai tay nắm chặt phách, lần thứ hai chém tới. Đình Nhi kêu nhỏ một tiếng thân hình lướt ngang, lại một lần nữa tránh thoát công kích cường đại Phách đao. Hai lần công kích thất bại, có thể khiến Triệu Vô Cực có chút nóng ruột, hắn đột nhiên quát lên một tiếng lớn, Phách trong tay bay ra như sấm sét đánh tới Đình Nhi, tốc độ cực nhanh mặc dù là Lưu Phong cũng có chút cứng lưỡi. Đình Nhi hơi kinh hãi, Phách đao mang theo khí thế tựa hồ đã phong tỏa lối đi và đường lui của nàng. Cuộc đời Triệu Vô Cực lần đầu tiên đối mặt với địch nhân cường đại như vậy nhưng lòng tự tin của hắn đã không còn. Hôm nay tại đây dưới tình huống này hắn không hề có phần thắng. Điều duy nhất có thể làm chỉ là toàn lực ứng phó, nếu như cuối cùng thất bại cũng không trách được hắn. Phách đao dưới sự điều khiển của Triệu Vô Cực, phát ra từng đạo Phách đao có đao khí tuyệt luân, xoáy cuộn lại rồi bung ra. Toàn bộ lôi đài bị bao phủ trong đó. Đình Nhi hơi giật mình, Triệu Vô Cực đánh ra một đao tựa hồ không có quy luật. Không thể tìm ra quỹ tích, nhưng khí thế kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Một đao này, nếu như trước kia chém vào người Đình Nhi, dù cho không chết thì cũng phải trọng thương. Thế nhưng hiện tại đã khác, với tu vi bây giờ thì hoàn toàn có thể ung dung ứng đối. Đương nhiên ở trước mặt mọi người nàng phải nỗ lực biểu hiện thực lực của bản thân. Trong mắt người khác xem ra lúc này Đình Nhi đã hãm trong vòng nguy hiểm. Nhưng Đình Nhi một điểm cũng không vội, nàng thậm chí hướng về phía Triệu Vô Cực mỉm cười. Thiên Tâm có chút lo lắng cho Đình Nhi, nhãn thần không ngừng lóe lên, Tử Sát thần kiếm trong tay sẵn sàng tùy thời công kích. "Ngươi muốn làm gì, buông kiếm ra. Không được quấy rầy Đình Nhi quyết đấu—!" Lưu Phong đi đến cảnh cáo hắn không được dính vào. "Ngươi không thấy được Đình Nhi đã bị vây trong nguy hiểm à?" Thiên Tâm hầm hừ nói. Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Đình Nhi sẽ không thua, ngươi căn bản là không biết tu vi hiện tại của nàng rất cường đại."Đúng lúc này trên lôi đài thân hình Đình Nhi xoay tròn, rồi đột nhiên khí thế gia tăng mãnh liệt rất nhẹ nhàng xung đột với khí thế Phách đao. Cùng lúc đó, nàng quơ kiếm tiên chém Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực tâm sinh cảnh giác, hắn cảm thấy một đạo hàn mang áp tới với tốc độ cực nhanh. Căn bản không cho hắn đưa ra bất luận phản ứng gì, vài đạo đại yếu huyệt nhất thời bị kiếm khí phong bế không nhúc nhích nổi nửa tấc. Triệu Vô Cực nằm mơ cũng thật không ngờ, tu vi Đình Nhi mặc dù cao nhưng gặp công kích của hắn như vậy mà nàng lại có thể thoải mái mà phá tan khí thế Phách đao. "Ta thất bại—!"Triệu Vô Cực trong miệng phát ra một tiếng đau xót. Lời còn chưa dứt, trong lòng đột nhiên trĩu nặng. Mấy chỗ yếu huyệt đã bị kiếm khí Đình Nhi gây thương tích. Đương nhiên, Đình Nhi hạ thủ có chừng mực. Triệu Vô Cực chỉ là thất bại, thế nhưng không có bị trọng thương. Triệu Vô Cực trong lòng tưởng chết đi qua Đình Nhi nói một tiếng cảm tạ, sau đó thu hồi Phách đao đầy cô đơn đi xuống. Tựa như một con sói bị thương, hắn cần một nơi an tĩnh để gặm nhấm nỗi thất bại. Tần Thủy Dao tự mình tuyên bố Đình Nhi thắng lợi, đồng thời chiếm được phần thưởng của đại hội là Ngọc Lưu Ly kiếm tiên. Có người nói kiếm này từ Tiên Linh Môn lấy ra, tuy rằng so với Hạo Thiên Kiếm thượng cổ Thần Binh có nhiều điểm chênh lệch, thế nhưng cũng coi như không tệ, xứng đáng được gọi với cái tên là tiên binh linh kiếm. Tần Thủy Dao cầm hộp đựng Ngọc Lưu Ly kiếm tiên đưa cho Ngưng Nguyệt đại sư, đề nghị do nàng là sư tôn thì tự mình trao cho đệ tử. Ngưng Nguyệt đại sư tự nhiên là vui vẻ tiếp thu. Bản thân đệ tử có thành tựu như vậy, nàng là sư tôn tự nhiên cũng là phi thường hài lòng. "Đình Nhi, đây là phần thưởng của ngươi, cầm đi—!" Ngàn vạn điều muốn nói, cuối cùng thốt ra tới miệng cũng chỉ là một câu căn dặn nhàn nhạt: "Hãy hảo hảo quý trọng—!"Đình Nhi hai tay tiếp nhận cái hộp kiếm, gật đầu nói: "Đình Nhi nhớ kĩ lời giáo huấn của sư tôn nhất định quý trọng nó."Lúc này, Lưu Phong cùng mấy người cũng đều đồng loạt vây quanh chúc mừng. Đình Nhi trước mặt mọi người mở cái hộp ra, liền nghe được trong hộp bỗng nhiên phát ra một đạo kiếm ngân vang, dài nhỏ mà xa xưa, như âm thanh từ trên trời vọng xuống. Sau đó kiếm tiên hóa thành một đạo lưu quang giữa không trung xoay quanh bay lượn, cuối cùng rơi vào trong tay Đình Nhi, thân kiếm không ngừng rung động. "Linh kiếm nhận chủ, quả nhiên hảo kiếm!" Ngưng Nguyệt thì thào nói, vì đệ tử mình mà hài lòng. "Cho ta xem với—-!"Đúng lúc này, một tên tiểu hài đầu bóng loáng đi ra, hắn ngẩng đầu ồn ào muốn nhìn Ngọc Lưu Ly kiếm tiên. Mọi người nhất thời chế nhạo chê cười, tựa hồ cảm thấy yêu cầu của tiểu tử kia này có chút khôi hài. "Cho ngươi—!"Ngoài ý liệu của mọi người chính là, chủ nhân kiếm tiên Đình Nhi có vẻ vô cùng rộng lượng đưa Ngọc Lưu Ly kiếm tiên cho tiểu hài đầu bóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương