Hiên Gia Toạ Quốc
Chương 2:
"Tình hình em ấy thế nào rồi?""Anh cũng biết em có bao nhiêu năng lực rồi mà. Cậu ta.. À không, anh dâu phúc lớn mạng lớn, tỉnh dậy chỉ là chuyện sớm muộn thôi."Âu Hạo Nam vừa đáp vừa nhìn người đàn ông ngồi khuất trong bóng tối, thầm cảm thán, rõ ràng là coi người kia như tâm can bảo bối, vậy mà không chịu lộ diện, cứ thần bí vươn tay bảo vệ như thế để làm gì chứ.Ôi chao, quả thực khó hiểu.Cửa phòng vang lên ba hồi gõ, người bước vào là một trung niên cao gầy, ông ấy hướng Âu Hạo Nam một tiếng "Nhị thiếu!", sau đó bước đến bên cạnh bàn đặt lên hai tập phong bì."Thưa Chủ tịch, đây là những thứ ngài cần." Trợ lý Trần cung kính."Được rồi, cứ theo phân phó mà làm."Sau cái phất tay của Âu Chính Quốc, trợ lý Trần lập tức rời khỏi.Âu Hạo Nam cũng không nhịn được tò mò mà liếc nhìn bao phong bì dày cộp kia, toan hỏi thì đã thấy Âu Chính Quốc lấy ra một cái usb....Trước màn hình chiếu là đoạn video quay lại cảnh Phó Thần đâm Nhạc Hiên, sau đó là những phân cảnh hắn ta cùng các đối tác âm thầm bàn mối làm ăn "bẩn".Mỗi phần đều là bằng chứng vô cùng bất lợi cho Phó thị và cả Phó gia.Nhưng Âu Hạo Nam chẳng tỏ vẻ gì nhiều, cho tới đoạn video cuối cùng, y mới giật mình, này không phải là...Chưa kịp nghĩ gì thì bên tai vọng lại tiếng gõ bàn.Âu Chính Quốc ném tập hồ sơ còn lại cho y."Xem hết đi."Âu Hạo Nam lật đến trang cuối rồi đóng lại, ngước mắt cười cười nhìn anh trai mình.Ôi chao, người đàn ông này không chỉ cao thâm khó lường, mà còn ra tay ngầu ngất ngây lòng người."Em hiểu rồi. Việc anh xử lý cái tên hèn hạ kia ra sao, em cũng rất mong chờ đấy nhé. Thôi em đi xem anh dâu đây, xong về nghỉ chút, tất bật từ đêm hôm qua đến giờ, mệt muốn ch.ết."...Cho đến lúc y khép cửa lại, Âu Chính Quốc vẫn không nói thêm lời nào, bây giờ tâm trí anh chỉ toàn là hình bóng Hiên Hiên nhỏ bé yếu ớt nằm trong vũng máu lớn kia.Chẳng ai biết khi nhìn cảnh tượng đó, thân thể anh gần như vỡ vụn, người mà anh cất giữ trên đầu quả tim bấy lâu nay, vậy mà chỉ thiếu chút nữa liền rời khỏi tầm với của anh, tan biến vào hư vô.Âu Chính Quốc đau đớn nhắm lại mắt, như thể đang cố gắng che đi hết thảy những ẩn nhẫn, phẫn nộ cùng yêu thương vô hạn.Có lẽ đã đến lúc anh phải bước ra khỏi màn tối, đưa Hiên Hiên quay về bên cạnh, và chỉ có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương