Hiền Hậu Khó Làm
Chương 3
Bị bắt đi làm nam Hoàng Hậu đã là một tấn bi kịch, hiện giờ còn muốn hắn lấy được tấm chân tình của Võ Đế... Ha ha! Ta lại không tên là Chu Tinh Tinh!
Tiểu Lý Tử tỏ ra đã hiểu, vì thế khởi động mạng nội bộ, liệt kê những quy tắc cho Chu Vân Kiến. Chu Vân Kiến tiến đến, lướt mãi không hết, nuốt nước miếng, nhiều quy tắc như vậy, chỉ sợ hắn còn chưa đại hôn, thì đã thất bại rồi,
Chu Vân Kiến nói: "Liên Anh à! Thương lượng một chút nhé, hiện tại ta sửa có kịp không?"
Tiểu Lý Tử rất thấu tình đạt lý, nói: "Có thể, Hoàng Hậu điện hạ, trước ngày đại hôn, ngài có thể sửa đổi lại cơ chế. Sau ngày đại hôn, hệ thống chính thức khởi động, không thể lại sửa lại."
Chu Vân Kiến hạ quyết tâm, dậm chân, hắn luyến tiếc cúc hoa! Sửa! Sửa! Sửa!
Rất nhanh, Tiểu Lý Tử giúp Chu Vân Kiến sửa lại cơ chế thăng cấp, sau khi sửa xong, Tiểu Lý Tử nói: "Cơ chế thăng cấp đã hoàn thành, mục tiêu hiện giờ của ngài chính là trở thành hiền hậu, đông thời phải lấy được tấm chân tình của Yến Võ Đế kiếp này. Mong điện hạ nỗ lực thăng cấp, thành công vượt ải."
Chu Vân Kiến:...... Nghe giống như chơi game ấy nhỉ.
Nhưng trong lòng Chu Vân Kiến hiểu rõ, nếu đây là trò chơi, thì cửa này cũng mang cấp SSS, bằng không cũng sẽ không có nhiều người thất bại như vậy. Từ xưa đến nay đệ nhất hiền hậu không dễ làm, muốn lấy tấm chân tình của Yến Võ Đế kiếp này cũng không dễ. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Yến Võ Đế là một người cực kỳ không thích chuyện tình cảm. Hắn có tinh thần thượng võ rất cao, thiện chiến, dũng cảm, vừa kiêu ngạo, lại thông minh, duy chỉ nhắc đến tình cảm là không có. Nếu nói hắn đối với ai có tình cảm, thì hẳn chỉ có mẫu thân – Đoan Dung Thái Hậu. Người này cực kỳ hiếu thuận, đối với đệ đệ cũng rất yêu thương. Nhưng không biết vì sao lại không lập hậu. Có thể nhìn ra đây là một đối tượng cực kỳ khó cưa.
Mới vừa cùng Tiểu Lý Tử nói chuyện xong, thì Nguyên Bảo đã bưng thuốc từ ngoài đi vào. Nguyên Bảo đem thuốc đặt lên bàn, tiến đến đỡ Chu Vân Kiến, vừa đỡ vừa nói: "Thiếu gia, ta đã mười sáu rồi, đến khi ta mười sáu tuổi, không thể hầu hạ người nữa. Đến lúc đó Nguyên Bảo sẽ làm thị vệ bên ngài, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài thật tốt." Dù sao cung nữ trong cung đều là thái giám nữ, dù Chu Vân Kiến là nam, nhưng vì để tránh nghi ngờ, nên không có khả năng tiếp tục làm thư đồng chăm sóc hắn được nữa.
Chu Vân Kiến ngồi xuống mép giường, nói: "Ngươi yên tâm đi Nguyên Bảo, ta có thể tự chăm sóc bản thân."
Vừa dứt lời, Nguyên Bảo lại trách hắn: "Có thể chăm sóc bản thân? Tam thiếu gia, ngài có thể hay không ta còn không biết hay sao! Từ nhỏ tới lớn ngài đều được cơm bưng nươc rót tận tay, còn có thể tự chăm sóc bản thân chắc? Phu nhân cũng thế, con ruột thì nói đánh là đánh, phạt là phạt, thế mà lại yêu thương chiều chuộng ngài như bảo bối. Aiz, cũng là do mẹ ruột ngài – Thịnh nhị phu nhân là ân nhân của Chu gia?"
Chu Vân Kiến yên lặng ngẩng đầu nhìn Nguyên Bảo, lại thêm manh mối gì thế?
Nguyên Bảo nhìn về phía Chu Vân Kiến, vừa đút thuốc cho hắn vừa nói: "Aiz, ta quên mất, thiếu gia bị mất trí nhớ. Thái y vừa mới tới, nói là phải nhắc ngài chăm uống thuốc để còn mau chóng khỏi bệnh. Về chuyện của Thịnh nhị phu nhân, Nguyên Bảo sẽ kể cho ngài sau." Nói xong Nguyên Bảo múc một muỗng, đưa đến bên miệng Chu Vân Kiến. sau đó, Chu Vân Kiến phụt một tiếng, đem nước thuốc phun lên mặt Nguyên Bảo.
Ở cổ đại không hổ thuốc đều là hàng chất lượng cao, bát thuốc này phải gọi là chất đến từng giọt, cmn khổ thật sự!
Chu Vân Kiến vừa ôm ấm trà uống nước vừa le lưỡi, người hầu trong phòng nín cười đến nội thương. Nguyên Bảo sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Thiếu gia, ngài...... Sợ đắng hả, sao tật xấu lại tăng thêm rồi?"
Chu Vân Kiến xua tay, lau nước mắt. Không phải hắn sợ đắng, thật sự là từ bé đến lớn hắn chưa từng uống qua bát thuốc nào đắng như vậy! Dù bị ốm cũng là uống thuốc viên, thuốc con nhộng, đã bao giờ uống một bát thuốc nguyên chất như vậy đâu! Tuy rằng sớm biết thuốc đắng thì dã tật, nhưng đắng đến như vậy thì uống kiểu gì.
Nguyên Bảo buồn không để đâu cho hết, từ trước đến giờ đều là phu nhân dỗ Tam thiếu gia uống thuốc, bây giờ phu nhân không ở đây, còn ai có thể làm việc này nữa? Nguyên Bảo thổi nguội, bưng thuốc tiến đến chỗ Chu Vân Kiến.
Nửa giờ sau, Chu Vân Kiến ôm cột, nói gì cũng không chịu xuống, Nguyên Bảo càng sầu thêm.
Chu Vân Kiến run bần bật, nói: "Trước hết chúng ta nói mấy câu được không, đừng bắt ta uống thuốc, ngươi nói gì ta cũng làm!"
Nguyên Bảo buồn đến cơm không thèm ăn, còn tinh thần Chu Vân Kiến lại cực kỳ tốt. Hắn bắt đầu mang cung nữ và thái giám đi dạo trong hoàng cung, đáng tiếc thâm cung đại viện, đổi tới đổi lui mấy lần, lần nào hắn cũng lạc đường. Ở chỗ rẽ lại đâm vào một đứa trẻ tầm 10 tuổi, Chu Vân Kiến cúi đầu, chỉ thấy đứa trẻ kia có đôi mắt cực to tròn, giống như tiểu tiên đồng trong lịch treo tường bước ra.
Chu Vân Kiến lui về phía sau một bước, hỏi: "Trẻ con nhà ai đây? Ngươi cũng...... Cũng lạc đường hả?"
Tuỳ tùy tùng bên cạnh định bước ra lên tiếng, tiểu oa nhi kia lại tiến lên một bước, vẻ mặt vui sướng nhìn về phía Chu Vân Kiến, nói: "Bái kiến hoàng tẩu!"
Từ từ...... Hoàng tẩu là ý gì?
Lúc này bên tai truyền đến tiếng Tiểu Lý Tử: "Yến Võ Đế Yến Thanh có một đệ đệ, là con tiên đế, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, năm nay chín tuổi, gọi là Yến Hà."
NPC phát huy tác dụng cực tốt, đời trước Chu Vân Kiến cũng đã đọc qua. Yến Võ Đế không lập hậu, cho nên không có người nối ngôi. Sớm lập Hoàng Thái Đệ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đệ đệ Yến Hà. Cũng đúng từ đó, khai sáng triều đại Đại Yến dài đến mấy trăm năm Thanh Hà thịnh thế.
Hai anh em một văn một võ, trước mắt là Tiểu Yến Hà, đúng là năm nay vừa mới chín tuổi, Yến Văn Đế.
Tiểu Yến Văn Đế Yến Hà ngẩng đầu tò mò đánh giá Chu Vân Kiến, Chu Vân Kiến nếu đã biết thân phận đối phương, liền lập tức gật đầu, nói: "Ngũ hoàng tử đang đi đâu vậy?"
Huynh đệ Yến Võ Đế có năm người, Thái Tử Yến Hoài cùng Yến Châu bị Yến Thanh giết. Yến Hải là nhi tử của Vận thái phi, vì ghen ghét tự xin đi tới Nam Cương. Còn Tiểu Yến Hà đứng hàng thứ năm, đương nhiên chính là Ngũ hoàng tử.
Nếu Yến Thanh cùng Yến Hà giống nhau thì giá trị nhan sắc cao cũng chính là điều đương nhiên, chức Hoàng Hậu này hắn nhận cũng được. Tiểu oa nhi da trắng mắt tròn to lóng lánh vô cùng đáng yêu, làm Chu Vân Kiến không nhịn được muốn tiến lên bẹo má một cái.
Chỉ nghe Ngũ hoàng tử Yến Hà ngẩng mặt cưới, cười xong nói: "Ta cố ý tới gặp hoàng tẩu đó, hoàng tẩu đẹp thật nha, mắt nhìn của mẫu hậu tốt thật!"
Chu Vân Kiến:...... Chú em tương lai này không sợ người lạ nha!
Xung quanh đều là mấy đứa trẻ, Chu Vân Kiến lại còn thực sự rất thích trẻ con. Đời trước Chu Vân Kiến có mấy đứa cháu, đứa nào hắn cũng chiều đến hết mực, đứa nào đứa nấy đều thích hắn hơn cả mẹ ruột. Ai cũng nói trời sinh hắn hợp với trẻ con, chắc không phải không có lí do.
Hắn tiến lên dắt tay Yến Hà, cười nói: "Ngũ hoàng tử thật đúng là hoạt bát, bên ngoài lạnh quá, đi, đến phòng hoàng tẩu, trong phòng ấm hơn."
Nhìn một lớn một nhỏ đi phía trước, cung nữ cùng thái giám đều trợn tròn mắt. Vị này tương lai là Hoàng Hậu điện hạ chưa đại hôn, nhưng lại đem chú em dắt vào lãnh vào phòng. Nhưng dù sao chú em mới có tám chín tuổi, hơn nữa cùng đều là nam nhi, cũng không có gì phải lo lắng.
Yến Hà đi vào Chu Vân Kiến Minh Lý Điện, mới vừa tiến vào phòng, Nguyên Bảo một lần nữa bưng thuốc tiến đến. Chu Vân Kiến vừa thấy chén thuốc kia là muốn chạy, Nguyên Bảo cầm lấy một viên thuốc, nói: "Thiếu gia đừng chạy! Nguyên Bảo đã qua chỗ Trương thái y nửa ngày, nói hắn đem thuốc trong chén đổi thành thuốc viên. Uống nước rồi nuốt thuốc sau đó ăn mật ong sẽ không còn đắng nữa!"
Chu Vân Kiến vừa muốn xoay người liền dừng chân, trở về, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Ha...... Ta còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là uống thuốc hay sao? Mau chuẩn bị cho ta một chén nước ấm, muốn ta uống mấy viên nào?"
Nguyên Bảo đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy tiểu thiếu gia nhà hắn thật không biết xấu hổ.
Uống thuốc xong, Chu Vân Kiến nói Nguyên Bảo làm chút điểm tâm cho Tiểu Yến Hà. Đối với chút đồ ăn này, tiểu hoàng đệ một chút cũng không có hứng thú. Nhưng đôi mắt to tròn lại nhìn chằm chằm Chu Vân Kiến, làm Chu Vân Kiến có chút xấu hổ. Hắn trái lo phải nghĩ, vẫy tay gọi Nguyên Bảo tới, ở bên tai hắn nói: "Đi chuẩn bị cho ta chút bìa cứng đem tới đây."
Nguyên Bảo lập tức mang tới một ít bìa cứng, Chu Vân Kiến bắt đầu cầm bút lông vẽ lên bìa. Kết quả vẽ được nửa ngày, lại bỏ đi, sau đó lại nói Nguyên Bảo đi cho hắn chút lông ngỗng. Hắn dùng lông ngỗng chấm mực nước, ở trên bìa cứng đủ màu sắc vẽ rất nhiều hình. Vẽ xong lại dùng kéo cắt ra, cắt xong thì sửa lại cho đẹp, chồng thành một chồng nhỏ. Sau đó quay qua khán giả nghiêm túc đang ngồi cạnh – Yến Hà nói: "Ngũ hoàng tử, muốn chơi cùng hay không?"
Vì thế, đến canh ba sau đó, Yến Hà ngáp, bị thái giám của Đoan Dung Thái Hậu nhanh chóng kéo về.
Chu Vân Kiến sớm đã buồn ngủ, hắn ngáp một cái, nói: "Tiểu hài tử thức khỏe thật!" Nói xong hắn trở lại điện, ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vân Kiến mới vừa rời giường, lại gặp được tiểu hoàng đệ Yến Hà.
Chu Vân Kiến:......
Yến Hà vừa đi vừa nhảy đến trước mặt Chu Vân Kiến, quấn lấy hắn nói: "Hoàng tẩu! Chúng ta tiếp tục đánh bài đi!"
Chu Vân Kiến:...... Hắn có chút hối hận vì hôm qua đã bày ra cái trò này.
Cũng may rất nhanh sau đó, Đoan Dung Thái Hậu mang theo người hầu tới. Chu Vân Kiến cùng Yến Hà đồng thời quỳ gối hành lễ với Thái Hậu, Thái Hậu đầu tiên mắng yêu nhi tử nhà mình một câu: "Hoàng tẩu ngươi còn chưa đại hôn, ngươi cả ngày chạy tới quấn lấy hắn, còn ra thể thống gì!"
Ai cũng nhìn ra, Tiểu Yến Hà rất được mẫu hậu cưng chiều, hắn ngẩng đầu cười nói với Đoan Dung Thái Hậu: "Mẫu hậu...... Nhi thần chính là quá thích hoàng tẩu, cho nên mới luôn quấn lấy hắn nha. Này chứng minh rằng thái hậu nhà ta tuyển tẩu tẩu cho ta, chính là hoàng tẩu tốt nhất."
Đoan Dung Thái Hậu không mắng nổi nói: "Hồ nháo! Chỉ được cái mồm thôi, đây là bắt chước ai hả?"
Chu Vân Kiến cung kính quỳ gối, im lặng chờ phân phó. Thái Hậu lại tiến đến đỡ hắn lên, nói: "Aiz, Vân Kiến, khổ cho ngươi rồi. Đứa nhóc này ham chơi lắm, ít ai có thể chịu được Yến Hà. Nhưng mà ngươi cũng đừng chiều hắn, ba ngày chiều hắn, là hắn lại trèo lên nóc nhà lật ngói cho xem."
Chu Vân Kiến cười cười không nói lời nào, Đoan Dung Thái Hậu lại nói thêm: "Hôm nay ta tới đây, là cùng ngươi nói một tiếng, Hoàng Thượng ngày mai sẽ hồi kinh. Lần này đánh thắng được du mục phương bắc, khẳng định sẽ tổ chức đại yến. Sau khi tan tiệc, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp mặt."
Chu Vân Kiến:??? Hoàng Đế đã trở lại???
Tiểu Lý Tử tỏ ra đã hiểu, vì thế khởi động mạng nội bộ, liệt kê những quy tắc cho Chu Vân Kiến. Chu Vân Kiến tiến đến, lướt mãi không hết, nuốt nước miếng, nhiều quy tắc như vậy, chỉ sợ hắn còn chưa đại hôn, thì đã thất bại rồi,
Chu Vân Kiến nói: "Liên Anh à! Thương lượng một chút nhé, hiện tại ta sửa có kịp không?"
Tiểu Lý Tử rất thấu tình đạt lý, nói: "Có thể, Hoàng Hậu điện hạ, trước ngày đại hôn, ngài có thể sửa đổi lại cơ chế. Sau ngày đại hôn, hệ thống chính thức khởi động, không thể lại sửa lại."
Chu Vân Kiến hạ quyết tâm, dậm chân, hắn luyến tiếc cúc hoa! Sửa! Sửa! Sửa!
Rất nhanh, Tiểu Lý Tử giúp Chu Vân Kiến sửa lại cơ chế thăng cấp, sau khi sửa xong, Tiểu Lý Tử nói: "Cơ chế thăng cấp đã hoàn thành, mục tiêu hiện giờ của ngài chính là trở thành hiền hậu, đông thời phải lấy được tấm chân tình của Yến Võ Đế kiếp này. Mong điện hạ nỗ lực thăng cấp, thành công vượt ải."
Chu Vân Kiến:...... Nghe giống như chơi game ấy nhỉ.
Nhưng trong lòng Chu Vân Kiến hiểu rõ, nếu đây là trò chơi, thì cửa này cũng mang cấp SSS, bằng không cũng sẽ không có nhiều người thất bại như vậy. Từ xưa đến nay đệ nhất hiền hậu không dễ làm, muốn lấy tấm chân tình của Yến Võ Đế kiếp này cũng không dễ. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Yến Võ Đế là một người cực kỳ không thích chuyện tình cảm. Hắn có tinh thần thượng võ rất cao, thiện chiến, dũng cảm, vừa kiêu ngạo, lại thông minh, duy chỉ nhắc đến tình cảm là không có. Nếu nói hắn đối với ai có tình cảm, thì hẳn chỉ có mẫu thân – Đoan Dung Thái Hậu. Người này cực kỳ hiếu thuận, đối với đệ đệ cũng rất yêu thương. Nhưng không biết vì sao lại không lập hậu. Có thể nhìn ra đây là một đối tượng cực kỳ khó cưa.
Mới vừa cùng Tiểu Lý Tử nói chuyện xong, thì Nguyên Bảo đã bưng thuốc từ ngoài đi vào. Nguyên Bảo đem thuốc đặt lên bàn, tiến đến đỡ Chu Vân Kiến, vừa đỡ vừa nói: "Thiếu gia, ta đã mười sáu rồi, đến khi ta mười sáu tuổi, không thể hầu hạ người nữa. Đến lúc đó Nguyên Bảo sẽ làm thị vệ bên ngài, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài thật tốt." Dù sao cung nữ trong cung đều là thái giám nữ, dù Chu Vân Kiến là nam, nhưng vì để tránh nghi ngờ, nên không có khả năng tiếp tục làm thư đồng chăm sóc hắn được nữa.
Chu Vân Kiến ngồi xuống mép giường, nói: "Ngươi yên tâm đi Nguyên Bảo, ta có thể tự chăm sóc bản thân."
Vừa dứt lời, Nguyên Bảo lại trách hắn: "Có thể chăm sóc bản thân? Tam thiếu gia, ngài có thể hay không ta còn không biết hay sao! Từ nhỏ tới lớn ngài đều được cơm bưng nươc rót tận tay, còn có thể tự chăm sóc bản thân chắc? Phu nhân cũng thế, con ruột thì nói đánh là đánh, phạt là phạt, thế mà lại yêu thương chiều chuộng ngài như bảo bối. Aiz, cũng là do mẹ ruột ngài – Thịnh nhị phu nhân là ân nhân của Chu gia?"
Chu Vân Kiến yên lặng ngẩng đầu nhìn Nguyên Bảo, lại thêm manh mối gì thế?
Nguyên Bảo nhìn về phía Chu Vân Kiến, vừa đút thuốc cho hắn vừa nói: "Aiz, ta quên mất, thiếu gia bị mất trí nhớ. Thái y vừa mới tới, nói là phải nhắc ngài chăm uống thuốc để còn mau chóng khỏi bệnh. Về chuyện của Thịnh nhị phu nhân, Nguyên Bảo sẽ kể cho ngài sau." Nói xong Nguyên Bảo múc một muỗng, đưa đến bên miệng Chu Vân Kiến. sau đó, Chu Vân Kiến phụt một tiếng, đem nước thuốc phun lên mặt Nguyên Bảo.
Ở cổ đại không hổ thuốc đều là hàng chất lượng cao, bát thuốc này phải gọi là chất đến từng giọt, cmn khổ thật sự!
Chu Vân Kiến vừa ôm ấm trà uống nước vừa le lưỡi, người hầu trong phòng nín cười đến nội thương. Nguyên Bảo sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Thiếu gia, ngài...... Sợ đắng hả, sao tật xấu lại tăng thêm rồi?"
Chu Vân Kiến xua tay, lau nước mắt. Không phải hắn sợ đắng, thật sự là từ bé đến lớn hắn chưa từng uống qua bát thuốc nào đắng như vậy! Dù bị ốm cũng là uống thuốc viên, thuốc con nhộng, đã bao giờ uống một bát thuốc nguyên chất như vậy đâu! Tuy rằng sớm biết thuốc đắng thì dã tật, nhưng đắng đến như vậy thì uống kiểu gì.
Nguyên Bảo buồn không để đâu cho hết, từ trước đến giờ đều là phu nhân dỗ Tam thiếu gia uống thuốc, bây giờ phu nhân không ở đây, còn ai có thể làm việc này nữa? Nguyên Bảo thổi nguội, bưng thuốc tiến đến chỗ Chu Vân Kiến.
Nửa giờ sau, Chu Vân Kiến ôm cột, nói gì cũng không chịu xuống, Nguyên Bảo càng sầu thêm.
Chu Vân Kiến run bần bật, nói: "Trước hết chúng ta nói mấy câu được không, đừng bắt ta uống thuốc, ngươi nói gì ta cũng làm!"
Nguyên Bảo buồn đến cơm không thèm ăn, còn tinh thần Chu Vân Kiến lại cực kỳ tốt. Hắn bắt đầu mang cung nữ và thái giám đi dạo trong hoàng cung, đáng tiếc thâm cung đại viện, đổi tới đổi lui mấy lần, lần nào hắn cũng lạc đường. Ở chỗ rẽ lại đâm vào một đứa trẻ tầm 10 tuổi, Chu Vân Kiến cúi đầu, chỉ thấy đứa trẻ kia có đôi mắt cực to tròn, giống như tiểu tiên đồng trong lịch treo tường bước ra.
Chu Vân Kiến lui về phía sau một bước, hỏi: "Trẻ con nhà ai đây? Ngươi cũng...... Cũng lạc đường hả?"
Tuỳ tùy tùng bên cạnh định bước ra lên tiếng, tiểu oa nhi kia lại tiến lên một bước, vẻ mặt vui sướng nhìn về phía Chu Vân Kiến, nói: "Bái kiến hoàng tẩu!"
Từ từ...... Hoàng tẩu là ý gì?
Lúc này bên tai truyền đến tiếng Tiểu Lý Tử: "Yến Võ Đế Yến Thanh có một đệ đệ, là con tiên đế, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, năm nay chín tuổi, gọi là Yến Hà."
NPC phát huy tác dụng cực tốt, đời trước Chu Vân Kiến cũng đã đọc qua. Yến Võ Đế không lập hậu, cho nên không có người nối ngôi. Sớm lập Hoàng Thái Đệ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đệ đệ Yến Hà. Cũng đúng từ đó, khai sáng triều đại Đại Yến dài đến mấy trăm năm Thanh Hà thịnh thế.
Hai anh em một văn một võ, trước mắt là Tiểu Yến Hà, đúng là năm nay vừa mới chín tuổi, Yến Văn Đế.
Tiểu Yến Văn Đế Yến Hà ngẩng đầu tò mò đánh giá Chu Vân Kiến, Chu Vân Kiến nếu đã biết thân phận đối phương, liền lập tức gật đầu, nói: "Ngũ hoàng tử đang đi đâu vậy?"
Huynh đệ Yến Võ Đế có năm người, Thái Tử Yến Hoài cùng Yến Châu bị Yến Thanh giết. Yến Hải là nhi tử của Vận thái phi, vì ghen ghét tự xin đi tới Nam Cương. Còn Tiểu Yến Hà đứng hàng thứ năm, đương nhiên chính là Ngũ hoàng tử.
Nếu Yến Thanh cùng Yến Hà giống nhau thì giá trị nhan sắc cao cũng chính là điều đương nhiên, chức Hoàng Hậu này hắn nhận cũng được. Tiểu oa nhi da trắng mắt tròn to lóng lánh vô cùng đáng yêu, làm Chu Vân Kiến không nhịn được muốn tiến lên bẹo má một cái.
Chỉ nghe Ngũ hoàng tử Yến Hà ngẩng mặt cưới, cười xong nói: "Ta cố ý tới gặp hoàng tẩu đó, hoàng tẩu đẹp thật nha, mắt nhìn của mẫu hậu tốt thật!"
Chu Vân Kiến:...... Chú em tương lai này không sợ người lạ nha!
Xung quanh đều là mấy đứa trẻ, Chu Vân Kiến lại còn thực sự rất thích trẻ con. Đời trước Chu Vân Kiến có mấy đứa cháu, đứa nào hắn cũng chiều đến hết mực, đứa nào đứa nấy đều thích hắn hơn cả mẹ ruột. Ai cũng nói trời sinh hắn hợp với trẻ con, chắc không phải không có lí do.
Hắn tiến lên dắt tay Yến Hà, cười nói: "Ngũ hoàng tử thật đúng là hoạt bát, bên ngoài lạnh quá, đi, đến phòng hoàng tẩu, trong phòng ấm hơn."
Nhìn một lớn một nhỏ đi phía trước, cung nữ cùng thái giám đều trợn tròn mắt. Vị này tương lai là Hoàng Hậu điện hạ chưa đại hôn, nhưng lại đem chú em dắt vào lãnh vào phòng. Nhưng dù sao chú em mới có tám chín tuổi, hơn nữa cùng đều là nam nhi, cũng không có gì phải lo lắng.
Yến Hà đi vào Chu Vân Kiến Minh Lý Điện, mới vừa tiến vào phòng, Nguyên Bảo một lần nữa bưng thuốc tiến đến. Chu Vân Kiến vừa thấy chén thuốc kia là muốn chạy, Nguyên Bảo cầm lấy một viên thuốc, nói: "Thiếu gia đừng chạy! Nguyên Bảo đã qua chỗ Trương thái y nửa ngày, nói hắn đem thuốc trong chén đổi thành thuốc viên. Uống nước rồi nuốt thuốc sau đó ăn mật ong sẽ không còn đắng nữa!"
Chu Vân Kiến vừa muốn xoay người liền dừng chân, trở về, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Ha...... Ta còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là uống thuốc hay sao? Mau chuẩn bị cho ta một chén nước ấm, muốn ta uống mấy viên nào?"
Nguyên Bảo đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy tiểu thiếu gia nhà hắn thật không biết xấu hổ.
Uống thuốc xong, Chu Vân Kiến nói Nguyên Bảo làm chút điểm tâm cho Tiểu Yến Hà. Đối với chút đồ ăn này, tiểu hoàng đệ một chút cũng không có hứng thú. Nhưng đôi mắt to tròn lại nhìn chằm chằm Chu Vân Kiến, làm Chu Vân Kiến có chút xấu hổ. Hắn trái lo phải nghĩ, vẫy tay gọi Nguyên Bảo tới, ở bên tai hắn nói: "Đi chuẩn bị cho ta chút bìa cứng đem tới đây."
Nguyên Bảo lập tức mang tới một ít bìa cứng, Chu Vân Kiến bắt đầu cầm bút lông vẽ lên bìa. Kết quả vẽ được nửa ngày, lại bỏ đi, sau đó lại nói Nguyên Bảo đi cho hắn chút lông ngỗng. Hắn dùng lông ngỗng chấm mực nước, ở trên bìa cứng đủ màu sắc vẽ rất nhiều hình. Vẽ xong lại dùng kéo cắt ra, cắt xong thì sửa lại cho đẹp, chồng thành một chồng nhỏ. Sau đó quay qua khán giả nghiêm túc đang ngồi cạnh – Yến Hà nói: "Ngũ hoàng tử, muốn chơi cùng hay không?"
Vì thế, đến canh ba sau đó, Yến Hà ngáp, bị thái giám của Đoan Dung Thái Hậu nhanh chóng kéo về.
Chu Vân Kiến sớm đã buồn ngủ, hắn ngáp một cái, nói: "Tiểu hài tử thức khỏe thật!" Nói xong hắn trở lại điện, ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vân Kiến mới vừa rời giường, lại gặp được tiểu hoàng đệ Yến Hà.
Chu Vân Kiến:......
Yến Hà vừa đi vừa nhảy đến trước mặt Chu Vân Kiến, quấn lấy hắn nói: "Hoàng tẩu! Chúng ta tiếp tục đánh bài đi!"
Chu Vân Kiến:...... Hắn có chút hối hận vì hôm qua đã bày ra cái trò này.
Cũng may rất nhanh sau đó, Đoan Dung Thái Hậu mang theo người hầu tới. Chu Vân Kiến cùng Yến Hà đồng thời quỳ gối hành lễ với Thái Hậu, Thái Hậu đầu tiên mắng yêu nhi tử nhà mình một câu: "Hoàng tẩu ngươi còn chưa đại hôn, ngươi cả ngày chạy tới quấn lấy hắn, còn ra thể thống gì!"
Ai cũng nhìn ra, Tiểu Yến Hà rất được mẫu hậu cưng chiều, hắn ngẩng đầu cười nói với Đoan Dung Thái Hậu: "Mẫu hậu...... Nhi thần chính là quá thích hoàng tẩu, cho nên mới luôn quấn lấy hắn nha. Này chứng minh rằng thái hậu nhà ta tuyển tẩu tẩu cho ta, chính là hoàng tẩu tốt nhất."
Đoan Dung Thái Hậu không mắng nổi nói: "Hồ nháo! Chỉ được cái mồm thôi, đây là bắt chước ai hả?"
Chu Vân Kiến cung kính quỳ gối, im lặng chờ phân phó. Thái Hậu lại tiến đến đỡ hắn lên, nói: "Aiz, Vân Kiến, khổ cho ngươi rồi. Đứa nhóc này ham chơi lắm, ít ai có thể chịu được Yến Hà. Nhưng mà ngươi cũng đừng chiều hắn, ba ngày chiều hắn, là hắn lại trèo lên nóc nhà lật ngói cho xem."
Chu Vân Kiến cười cười không nói lời nào, Đoan Dung Thái Hậu lại nói thêm: "Hôm nay ta tới đây, là cùng ngươi nói một tiếng, Hoàng Thượng ngày mai sẽ hồi kinh. Lần này đánh thắng được du mục phương bắc, khẳng định sẽ tổ chức đại yến. Sau khi tan tiệc, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp mặt."
Chu Vân Kiến:??? Hoàng Đế đã trở lại???
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương