Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 22: Hôn Nhầm
Tịch Khả Hinh là một người trưởng thành, cuộc nói chuyện của ba người đàn ông suốt từ buổi đến giờ chẳng lẽ cô không hiểu.
Cô cũng thật sự rất muốn biết Lục Diệp Bằng có tình cảm nào đó với cô gái đó không? Đàn ông chưa kết hôn lên giường với một cô gái cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài nhìn hai người anh em của mình.
“Tôi thấy cả hai người,khi nào dứt hết tình cũ hết, rồi sau đó hãy tính đến chuyện tìm hạnh phúc với người con gái khác”.
Nói rồi anh quay lại nhìn Tịch Duy An,gằn giọng nói.
“Thẩm Tư Niệm, người yêu của anh đã quay về.Mọi chuyện mau chóng kết thúc, thả tự do cho cô bé đó đi”.
Chuyện kết hôn giả của anh trai và chị dâu.Tịch Khả Hinh cũng đã biết từ rất lâu.Cô là người rất tinh mắt, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến cô nảy sinh nghi ngờ.Cô phát hiện bí mật của Tịch Duy An là khi cô vừa bước chân vào biệt thự của anh ở.
Cô không vạch trần cả hai, cũng bởi vì Tịch Thư Nguyệt, cô nghĩ nói ra sự thật để làm gì.Với lại cô không muốn người chị không cùng quyết thống lại kiếm cớ gây hứng phá hủy cuộc sống của anh trai của cô.
Tịch Duy An là anh trai của cô, là người anh trai duy nhất.Cô không giúp anh thì còn ai giúp anh nữa.
Nhưng cô cũng không thể ngờ bà nội cũng là người biết sớm như thế.Theo như những lời các anh nói, cô có thể đoán được hôm sinh thần của bà nội nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Việc bây giờ cô không nên vì tình cảm cá nhân của mình dành cho Lục Diệp Bằng mà sao lãng chuyện của anh trai.
*******
Tịch Duy An đã uống say, không những anh uống say mà ngay cả Tịch Khả Hinh cũng đã uống say bất tỉnh.So với tửu lượng thì hai anh em nhà này cũng phải gọi Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng bằng hai chữ " sư phụ".Cả hai cũng uống rất nhiều, nhưng bộ dạng thì tỉnh táo đến mức người khác còn tưởng hai người không đụng vào giọt bia rượu nào cả
Tịch Duy An vì chuyện riêng tư,anh đã không ngừng uống hết ly này cho đến ly khách nhiều, việc anh say cũng không đáng kể.Nhưng Tịch Khả Hinh thì khá nhạy cảm với độ cồn,cho nên vừa mới nhấp môi vài ly, cô đã ngà ngà say nhưng vì Tịch Duy An vẫn chưa muốn về nên cô đành phải ngồi đợi anh trai.
Thế nên Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng chính là người đưa cả hai về nhà.
Khi cả bốn người về tới nhà.Trong phòng khách ai cũng đang đứng chờ.
Chẳng biết là cố ý hay vô tình mà Lục Diệp Bằng chính là người bế Tịch Khả Hinh đi vào trong nhà, đã vậy hình như Tịch Khả Hinh cũng cảm nhận được là anh, nên cũng ôm chặt lấy anh.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng vẫn lạnh lùng, vừa bước vào nhà anh đã đặt cô nằm xuống so pha,ngay sau đó chỉ là sự giữ khoản cách rất lớn.
Anh nhìn về bà nội, mỉm cười nói.
“Cháu xin lỗi, chỉ là do Khả Hinh say quá nên cháu chỉ…”
“Không sao…Bà hiểu mà” Anh chưa nói hết câu, bà nội đã cất tiếng.
Nhìn thái độ của Lục Diệp Bằng,bà cũng ngầm hiểu được chàng trai này không hề có tình ý gì với đứa cháu gái của bà.Ngay cả sự yêu thích của phái đẹp mà người đàn ông dành cho người con gái, mà bà cũng không cảm nhận được toát ra từ Lục Diệp Bằng.Nếu không cậu ta cũng không bỏ Khả Hinh xuống ghế nhanh như vậy.
Bà cũng chẳng biết cậu thanh niên này là mẫu loại người gì, thích con trai hay con gái.Với nhan sắc, đứa cháu của bà cũng được xem là một mỹ nhân.Lục Diệp Bằng không hề hứng thú với con bé của bà sao?
Lục Diệp Bằng chỉnh lại trang phục của mình,ánh mắt lúc này vô tình rơi vào người con gái đang đứng ở trong góc sau lưng bà nội.
“Cô gái này là…”
“A…Duy An! Anh sau vậy? Tại sao lại say rồi!”
Đúng lúc Thẩm Tư Niệm đang từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tịch Duy An đang đứng dựa người vào Hoắc Thiếu Tiên, nhân cơ hội ở đây có nhiều người cô trực tiếp bước đến tiến về phía anh.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn Lục Diệp Bằng, giới thiệu.
“Cô gái nhỏ đó là vợ của Duy An, còn người phụ nữ này là người yêu cũ của anh ta”.
Mang tiếng là anh em, nhưng Lục Diệp Bằng thường xuyên vắng mặt trong những buổi họp mặt, thậm chí anh cũng chẳng xen vào chuyện đời tư của mọi người.Chuyện Tịch Duy An từng quen một cô gái mấy năm trước,anh cũng đã nghe qua, nhưng cũng không quan tâm.
Lục Diệp Bằng nghe xong nhếch môi cười khẩy,lẩm bẩm một câu.
“Cả vợ và người yêu cũ cùng ở chung nhà…Tịch Duy An quả thật là rất giỏi.Nếu là tôi, chắc không thể làm được”.
Hoắc Thiếu Tiên nghe vậy liền cười lạnh.
“Chưa biết… Để xem anh sau này có bị báo ứng không?”
Tịch Duy An mơ hồ nhìn người phụ nữ trước mặt thành Chung Linh.Anh lập tức ôm chầm lấy Thẩm Tư Niệm.
“Tư Niệm…”
Vì anh nghĩ người trước mặt là Chung Linh,cho nên lúc này thay vì cơn giận trong lòng mà anh đã bật ra tên người con khác để giận dỗi với cô.
Nhưng anh không ngờ người mình ôm và cái tên được anh gọi lại cùng là một người.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm cho mọi người càng thêm kinh hãi.
Trước mặt nhiều người ở đây và đặc biệt là ánh nhìn của Chung Linh,anh đã cúi đầu xuống ngang nhiên hôn lên môi của Thẩm Tư Niệm.
Thẩm Tư Niệm bất ngờ mở to mắt nhìn anh.Chừng một giây sau, cô cũng nghênh đón nụ hôn của anh, ôm lấy anh.Cả hai dường như quên đi mọi thứ mà trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng.
Nhưng chẳng hiểu sao Tịch Duy An càng hôn, càng thấy nụ hôn này thật là nhàm chán.Anh không hề có chút rung động với đối phương, tâm tình cũng chẳng được vui.
Chung Linh chứng kiến hết tất cả, nói cô khó chịu chắc có lẽ nói chưa tới.Nhưng quả thật bây giờ trong lòng cô thật sự có chút tuổi thân.Mặc dù biết anh yêu Thẩm Tư Niệm, nhưng nhìn thấy anh hôn người con gái trước mặt cô như thế, cô không thể nào mà không ganh tị.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy,anh vội bước đến kéo Chung Linh, đưa tay lên che mắt cô lại.
“Đừng nhìn… Những thứ đó,em đừng nhìn đến”.
Sau đó anh nhìn qua Lục Diệp Bằng, cất tiếng nhờ vả.
“Diệp Bằng! Anh đưa hai con người này lên phòng giải quyết đi…Ở đây chỉ làm hư mắt nhiều người thôi!”
Câu nói này khiến bà nội có chút giựt mình.
“Các cháu đang làm gì vậy? Duy An nên để Chung Linh chăm sóc…”
“Bà! Cháu nghĩ bà đã biết hết rồi thì cũng sẽ hiểu chứ” Hoắc Thiếu Tiên cất giọng có vẻ bất lực.
Cả người bà nội chợt cứng đờ, đôi mắt đượm buồn nhìn về Chung Linh.Chỉ có hai tuần chung sống, nhưng bà đã thật sự đặt tình cảm và hi vọng rất nhiều Chung Linh sẽ là bến đỗ cuối cùng của Duy An.Bà rất thích cô cháu dâu này.Dù kết hôn giả nhưng bà vẫn mong khi hai người chung sống với nhau sẽ thành tình yêu thật.
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ đáng thương có phần chua xót của Chung Linh, bà cũng nên hiểu rằng con bé không thuộc về gia đình của bà.
Chung Linh còn quá nhỏ, không thể ở bên cạnh với một người đàn ông như Duy An.
Thấy bà nội không nói gì nữa, Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng lập tức hành động.
Một người thì đẩy cả Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm vào phòng, còn một người thì bế lấy Tịch Khả Hinh về phòng, lần này Chung Linh lại được Lục Diệp Bằng dẫn theo đi về phòng Tịch Khả Hinh, bởi vì anh cũng không muốn mọi người hiểu lầm anh lên phòng của con gái với một thời gian lâu như thế.
Hoắc Thiếu Tiên là người đẩy Tịch Duy An vào phòng.Trước khi anh đi,anh đưa mắt nhìn Thẩm Tư Niệm, cười khẩy.
“Đêm nay có thể cô lên giường được cùng với anh ta, nhưng có giữ được trái tim của anh ta hay không cũng phải xem cô có bản lĩnh hay không?”
Thẩm Tư Niệm có chút đề phòng anh.
“Anh đứng về phía tôi sao?”
Trước đó cô từng gặp và biết Mộ Vân, cô ta từng nói với cô về người đàn ông này.Nhưng cô ta nói anh sẽ không đứng về phía chúng ta, nhưng hôm nay lại muốn tác hợp cô với Tịch Duy An.
Là như thế nào?
Hoắc Thiếu Tiên cười xấu xa.
“Đứng … Đương nhiên tôi đứng về phía cô, vì như vậy mới thật sự giải thoát cho Chung Linh”.
Thẩm Tư Niệm nhướng mày, tỏ vẻ đăm chiêu.
“Đừng nói anh có tình cảm với con bé đó…”
Chẳng biết cô đã đoán đúng hay không nhưng Hoắc Thiếu Tiên vừa nghe xong, nét mặt đã hoàn toàn thay đổi.Anh không nói gì nữa, liền lập tức rời khỏi phòng.
Sự thay đổi của anh ta cũng không làm cho Thẩm Tư Niệm thấy được.
Hoắc Thiếu Tiên vừa rời khỏi,Thẩm Tư Niệm đã liếc xuống nhìn vào Tịch Duy An với bộ dạng chán ghét.
“Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại si tình tôi đến vậy…Thôi được! Để tôi hôm nay hi sinh lên giường với anh một lần, để anh còn cho tôi một danh phận làm thiếu phu nhân của đại thiếu gia nhà họ Tịch nữa chứ…! Con nhỏ đó không xứng với anh đâu”.
Vừa nói, cô vừa thuần thục cởi từng món đồ trên người của Tịch Duy An ra.
Thẩm Tư Niệm cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên khi mắt cô giờ đây đã nhìn thấy vật to lớn hùng vĩ nằm sâu chiếc quần lót đó.
Cô nuốt nước bọt, thầm nói trong lòng:
Cô không nghĩ người đàn ông này lại có cơ thể rắn chắc như vậy.Thật ra cô sinh ra trong một gia đình có nền giáo dục rất cao, nhưng ẩn sâu bên trong của cô thật chất là một cô gái rất hư.Cô luôn thích mới mẻ và đặc biệt thích thay đổi bạn tình trong chuyện chăn gối.
Khi còn du học, cô đã nói dối với Tạ Thiên Duật là cô chỉ yêu mình anh và chỉ lên giường cùng anh.Nhưng đâu có biết được rằng ban ngày cô là một cô gái rất ngoan, rất nhút nhát nhưng chỉ khi trời sụp tối thì con người cô dường như được ma quỷ dẫn dắt.Ban đêm cô không thể nào mà không có đàn ông bên cạnh được.
Tịch Duy An giờ nằm như một xác chết, lâu lâu lẩm bẩm một cái tên.
“Đồ ranh con…”
Âm thanh khá nhỏ, vừa nói anh vừa cười trong rất ngây ngô.
“Lần đầu tiên của em là của ai… Nhưng anh thật sự thích em rất nhiều…!”
Thẩm Tư Niệm vẫn nghĩ câu nói đó là anh đang nói với mình,cho nên giờ đây sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.
Cô cúi đầu xuống, chạm vào gương mặt của anh.
“Duy An! Em xin lỗi…”
“Tránh ra…Đừng chạm vào tôi…” Đột nhiên lúc này Tịch Duy An bỗng nổi lên cơn thịnh nộ,anh xô mạnh cô ra.
Thẩm Tư Niệm giật mình nhìn anh,Tịch Duy An ngồi dậy giương mắt to trừng nhìn về phải cô.
“Tôi sẽ không bao đặt tình cảm quá nhiều vào cô nữa…”
Nói xong,anh lại tiếp tục nằm xuống.
Thẩm Tư Niệm sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, cô lo lắng anh sẽ bỏ mặc cô.Vội vàng nhảy lên giường, định giải thích với anh,thì lúc này cô đã nghe thấy tiếng ngái của anh.
"Duy An…Duy An! Anh ngủ rồi sao?"Cô vỗ nhẹ má của anh.
Tịch Duy An liền hất tay cô ra, mặt anh úp vào gối mặc kệ ai nói gì.Anh vẫn vô tư chìm vào trong giấc ngủ.
Cô cũng thật sự rất muốn biết Lục Diệp Bằng có tình cảm nào đó với cô gái đó không? Đàn ông chưa kết hôn lên giường với một cô gái cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài nhìn hai người anh em của mình.
“Tôi thấy cả hai người,khi nào dứt hết tình cũ hết, rồi sau đó hãy tính đến chuyện tìm hạnh phúc với người con gái khác”.
Nói rồi anh quay lại nhìn Tịch Duy An,gằn giọng nói.
“Thẩm Tư Niệm, người yêu của anh đã quay về.Mọi chuyện mau chóng kết thúc, thả tự do cho cô bé đó đi”.
Chuyện kết hôn giả của anh trai và chị dâu.Tịch Khả Hinh cũng đã biết từ rất lâu.Cô là người rất tinh mắt, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến cô nảy sinh nghi ngờ.Cô phát hiện bí mật của Tịch Duy An là khi cô vừa bước chân vào biệt thự của anh ở.
Cô không vạch trần cả hai, cũng bởi vì Tịch Thư Nguyệt, cô nghĩ nói ra sự thật để làm gì.Với lại cô không muốn người chị không cùng quyết thống lại kiếm cớ gây hứng phá hủy cuộc sống của anh trai của cô.
Tịch Duy An là anh trai của cô, là người anh trai duy nhất.Cô không giúp anh thì còn ai giúp anh nữa.
Nhưng cô cũng không thể ngờ bà nội cũng là người biết sớm như thế.Theo như những lời các anh nói, cô có thể đoán được hôm sinh thần của bà nội nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Việc bây giờ cô không nên vì tình cảm cá nhân của mình dành cho Lục Diệp Bằng mà sao lãng chuyện của anh trai.
*******
Tịch Duy An đã uống say, không những anh uống say mà ngay cả Tịch Khả Hinh cũng đã uống say bất tỉnh.So với tửu lượng thì hai anh em nhà này cũng phải gọi Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng bằng hai chữ " sư phụ".Cả hai cũng uống rất nhiều, nhưng bộ dạng thì tỉnh táo đến mức người khác còn tưởng hai người không đụng vào giọt bia rượu nào cả
Tịch Duy An vì chuyện riêng tư,anh đã không ngừng uống hết ly này cho đến ly khách nhiều, việc anh say cũng không đáng kể.Nhưng Tịch Khả Hinh thì khá nhạy cảm với độ cồn,cho nên vừa mới nhấp môi vài ly, cô đã ngà ngà say nhưng vì Tịch Duy An vẫn chưa muốn về nên cô đành phải ngồi đợi anh trai.
Thế nên Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng chính là người đưa cả hai về nhà.
Khi cả bốn người về tới nhà.Trong phòng khách ai cũng đang đứng chờ.
Chẳng biết là cố ý hay vô tình mà Lục Diệp Bằng chính là người bế Tịch Khả Hinh đi vào trong nhà, đã vậy hình như Tịch Khả Hinh cũng cảm nhận được là anh, nên cũng ôm chặt lấy anh.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng vẫn lạnh lùng, vừa bước vào nhà anh đã đặt cô nằm xuống so pha,ngay sau đó chỉ là sự giữ khoản cách rất lớn.
Anh nhìn về bà nội, mỉm cười nói.
“Cháu xin lỗi, chỉ là do Khả Hinh say quá nên cháu chỉ…”
“Không sao…Bà hiểu mà” Anh chưa nói hết câu, bà nội đã cất tiếng.
Nhìn thái độ của Lục Diệp Bằng,bà cũng ngầm hiểu được chàng trai này không hề có tình ý gì với đứa cháu gái của bà.Ngay cả sự yêu thích của phái đẹp mà người đàn ông dành cho người con gái, mà bà cũng không cảm nhận được toát ra từ Lục Diệp Bằng.Nếu không cậu ta cũng không bỏ Khả Hinh xuống ghế nhanh như vậy.
Bà cũng chẳng biết cậu thanh niên này là mẫu loại người gì, thích con trai hay con gái.Với nhan sắc, đứa cháu của bà cũng được xem là một mỹ nhân.Lục Diệp Bằng không hề hứng thú với con bé của bà sao?
Lục Diệp Bằng chỉnh lại trang phục của mình,ánh mắt lúc này vô tình rơi vào người con gái đang đứng ở trong góc sau lưng bà nội.
“Cô gái này là…”
“A…Duy An! Anh sau vậy? Tại sao lại say rồi!”
Đúng lúc Thẩm Tư Niệm đang từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tịch Duy An đang đứng dựa người vào Hoắc Thiếu Tiên, nhân cơ hội ở đây có nhiều người cô trực tiếp bước đến tiến về phía anh.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn Lục Diệp Bằng, giới thiệu.
“Cô gái nhỏ đó là vợ của Duy An, còn người phụ nữ này là người yêu cũ của anh ta”.
Mang tiếng là anh em, nhưng Lục Diệp Bằng thường xuyên vắng mặt trong những buổi họp mặt, thậm chí anh cũng chẳng xen vào chuyện đời tư của mọi người.Chuyện Tịch Duy An từng quen một cô gái mấy năm trước,anh cũng đã nghe qua, nhưng cũng không quan tâm.
Lục Diệp Bằng nghe xong nhếch môi cười khẩy,lẩm bẩm một câu.
“Cả vợ và người yêu cũ cùng ở chung nhà…Tịch Duy An quả thật là rất giỏi.Nếu là tôi, chắc không thể làm được”.
Hoắc Thiếu Tiên nghe vậy liền cười lạnh.
“Chưa biết… Để xem anh sau này có bị báo ứng không?”
Tịch Duy An mơ hồ nhìn người phụ nữ trước mặt thành Chung Linh.Anh lập tức ôm chầm lấy Thẩm Tư Niệm.
“Tư Niệm…”
Vì anh nghĩ người trước mặt là Chung Linh,cho nên lúc này thay vì cơn giận trong lòng mà anh đã bật ra tên người con khác để giận dỗi với cô.
Nhưng anh không ngờ người mình ôm và cái tên được anh gọi lại cùng là một người.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm cho mọi người càng thêm kinh hãi.
Trước mặt nhiều người ở đây và đặc biệt là ánh nhìn của Chung Linh,anh đã cúi đầu xuống ngang nhiên hôn lên môi của Thẩm Tư Niệm.
Thẩm Tư Niệm bất ngờ mở to mắt nhìn anh.Chừng một giây sau, cô cũng nghênh đón nụ hôn của anh, ôm lấy anh.Cả hai dường như quên đi mọi thứ mà trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng.
Nhưng chẳng hiểu sao Tịch Duy An càng hôn, càng thấy nụ hôn này thật là nhàm chán.Anh không hề có chút rung động với đối phương, tâm tình cũng chẳng được vui.
Chung Linh chứng kiến hết tất cả, nói cô khó chịu chắc có lẽ nói chưa tới.Nhưng quả thật bây giờ trong lòng cô thật sự có chút tuổi thân.Mặc dù biết anh yêu Thẩm Tư Niệm, nhưng nhìn thấy anh hôn người con gái trước mặt cô như thế, cô không thể nào mà không ganh tị.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy,anh vội bước đến kéo Chung Linh, đưa tay lên che mắt cô lại.
“Đừng nhìn… Những thứ đó,em đừng nhìn đến”.
Sau đó anh nhìn qua Lục Diệp Bằng, cất tiếng nhờ vả.
“Diệp Bằng! Anh đưa hai con người này lên phòng giải quyết đi…Ở đây chỉ làm hư mắt nhiều người thôi!”
Câu nói này khiến bà nội có chút giựt mình.
“Các cháu đang làm gì vậy? Duy An nên để Chung Linh chăm sóc…”
“Bà! Cháu nghĩ bà đã biết hết rồi thì cũng sẽ hiểu chứ” Hoắc Thiếu Tiên cất giọng có vẻ bất lực.
Cả người bà nội chợt cứng đờ, đôi mắt đượm buồn nhìn về Chung Linh.Chỉ có hai tuần chung sống, nhưng bà đã thật sự đặt tình cảm và hi vọng rất nhiều Chung Linh sẽ là bến đỗ cuối cùng của Duy An.Bà rất thích cô cháu dâu này.Dù kết hôn giả nhưng bà vẫn mong khi hai người chung sống với nhau sẽ thành tình yêu thật.
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ đáng thương có phần chua xót của Chung Linh, bà cũng nên hiểu rằng con bé không thuộc về gia đình của bà.
Chung Linh còn quá nhỏ, không thể ở bên cạnh với một người đàn ông như Duy An.
Thấy bà nội không nói gì nữa, Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng lập tức hành động.
Một người thì đẩy cả Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm vào phòng, còn một người thì bế lấy Tịch Khả Hinh về phòng, lần này Chung Linh lại được Lục Diệp Bằng dẫn theo đi về phòng Tịch Khả Hinh, bởi vì anh cũng không muốn mọi người hiểu lầm anh lên phòng của con gái với một thời gian lâu như thế.
Hoắc Thiếu Tiên là người đẩy Tịch Duy An vào phòng.Trước khi anh đi,anh đưa mắt nhìn Thẩm Tư Niệm, cười khẩy.
“Đêm nay có thể cô lên giường được cùng với anh ta, nhưng có giữ được trái tim của anh ta hay không cũng phải xem cô có bản lĩnh hay không?”
Thẩm Tư Niệm có chút đề phòng anh.
“Anh đứng về phía tôi sao?”
Trước đó cô từng gặp và biết Mộ Vân, cô ta từng nói với cô về người đàn ông này.Nhưng cô ta nói anh sẽ không đứng về phía chúng ta, nhưng hôm nay lại muốn tác hợp cô với Tịch Duy An.
Là như thế nào?
Hoắc Thiếu Tiên cười xấu xa.
“Đứng … Đương nhiên tôi đứng về phía cô, vì như vậy mới thật sự giải thoát cho Chung Linh”.
Thẩm Tư Niệm nhướng mày, tỏ vẻ đăm chiêu.
“Đừng nói anh có tình cảm với con bé đó…”
Chẳng biết cô đã đoán đúng hay không nhưng Hoắc Thiếu Tiên vừa nghe xong, nét mặt đã hoàn toàn thay đổi.Anh không nói gì nữa, liền lập tức rời khỏi phòng.
Sự thay đổi của anh ta cũng không làm cho Thẩm Tư Niệm thấy được.
Hoắc Thiếu Tiên vừa rời khỏi,Thẩm Tư Niệm đã liếc xuống nhìn vào Tịch Duy An với bộ dạng chán ghét.
“Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại si tình tôi đến vậy…Thôi được! Để tôi hôm nay hi sinh lên giường với anh một lần, để anh còn cho tôi một danh phận làm thiếu phu nhân của đại thiếu gia nhà họ Tịch nữa chứ…! Con nhỏ đó không xứng với anh đâu”.
Vừa nói, cô vừa thuần thục cởi từng món đồ trên người của Tịch Duy An ra.
Thẩm Tư Niệm cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên khi mắt cô giờ đây đã nhìn thấy vật to lớn hùng vĩ nằm sâu chiếc quần lót đó.
Cô nuốt nước bọt, thầm nói trong lòng:
Cô không nghĩ người đàn ông này lại có cơ thể rắn chắc như vậy.Thật ra cô sinh ra trong một gia đình có nền giáo dục rất cao, nhưng ẩn sâu bên trong của cô thật chất là một cô gái rất hư.Cô luôn thích mới mẻ và đặc biệt thích thay đổi bạn tình trong chuyện chăn gối.
Khi còn du học, cô đã nói dối với Tạ Thiên Duật là cô chỉ yêu mình anh và chỉ lên giường cùng anh.Nhưng đâu có biết được rằng ban ngày cô là một cô gái rất ngoan, rất nhút nhát nhưng chỉ khi trời sụp tối thì con người cô dường như được ma quỷ dẫn dắt.Ban đêm cô không thể nào mà không có đàn ông bên cạnh được.
Tịch Duy An giờ nằm như một xác chết, lâu lâu lẩm bẩm một cái tên.
“Đồ ranh con…”
Âm thanh khá nhỏ, vừa nói anh vừa cười trong rất ngây ngô.
“Lần đầu tiên của em là của ai… Nhưng anh thật sự thích em rất nhiều…!”
Thẩm Tư Niệm vẫn nghĩ câu nói đó là anh đang nói với mình,cho nên giờ đây sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.
Cô cúi đầu xuống, chạm vào gương mặt của anh.
“Duy An! Em xin lỗi…”
“Tránh ra…Đừng chạm vào tôi…” Đột nhiên lúc này Tịch Duy An bỗng nổi lên cơn thịnh nộ,anh xô mạnh cô ra.
Thẩm Tư Niệm giật mình nhìn anh,Tịch Duy An ngồi dậy giương mắt to trừng nhìn về phải cô.
“Tôi sẽ không bao đặt tình cảm quá nhiều vào cô nữa…”
Nói xong,anh lại tiếp tục nằm xuống.
Thẩm Tư Niệm sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, cô lo lắng anh sẽ bỏ mặc cô.Vội vàng nhảy lên giường, định giải thích với anh,thì lúc này cô đã nghe thấy tiếng ngái của anh.
"Duy An…Duy An! Anh ngủ rồi sao?"Cô vỗ nhẹ má của anh.
Tịch Duy An liền hất tay cô ra, mặt anh úp vào gối mặc kệ ai nói gì.Anh vẫn vô tư chìm vào trong giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương