Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 30: Em Phải Là Của Anh
“Duy An…Duy An là anh sao?” Cô gái bất tỉnh này không ai khác chính là Chung Linh.
Nói là bất tỉnh, nhưng cô chỉ giả vờ thiếp đi một lúc để qua mặt được Tịch Bách Nghiêm và để ông ta thực hiện kế hoạch của mình.Nhưng cũng có lẽ khi nãy cô có uống một chút rượu cho nên vừa rồi quả thật cô đã ngủ quên một chút.Cô là người ngủ không sâu,nên vừa bị đưa đến căn phòng này, cô đã bất giác tỉnh lại khá nhanh.
Những hình ảnh xung quanh căn phòng, làm cho cô thật sự không biết là ai đã đưa cô đến căn phòng này.
Chẳng lẽ là Tịch Duy An sao?
Tịch Duy An lặng lẽ cúi đầu xuống nhìn cô một cái.Khi ánh mắt anh chạm vào đôi môi của cô,anh lại một lần nữa không kiềm chế mà hôn mạnh lên đó.
Việc anh đưa cô đến căn phòng bí mật này của mình, chắc chắn vào giờ phút này anh đã thất hứa với cô gái này.
Nụ hôn của anh đổ ập xuống.Trong đầu cô bất giác hiện lên câu nói khi nãy của người mẹ bao nhiêu năm xa cách của cô đã hâm doạ cô.
“Mày mau biến đi… Người như mày không xứng với Duy An,mau đi khỏi đây và trả lại Duy An cho Thẩm Niệm của tao”.
Người đàn bà đó chưa một lần nào nói yêu thương cô, chưa một lần đối xử cô như một đứa con.Trong ánh mắt của bà ta, lúc nào cũng hiện lên sự chán ghét với cô.
Bây giờ còn bắt cô nhường đàn ông cho con gái của bà ta sao?
Nếu như cô làm như vậy, bà ta cũng sẽ không bao giờ cảm kích và yêu thương cô.Vậy cô làm vậy để được gì chứ…
Lúc nãy khi cô còn do dự có nên hi sinh bản thân mình, để trả đũa kế hoạch của Tịch Bách Nghiêm hay không.
Cô cũng chẳng muốn sẽ làm kẻ thứ ba giựt lấy Tịch Duy An từ tay Thẩm Tư Niệm… Vậy mà lúc này quyết định cô lập tức thay đổi,khi người mẹ của cô lại một lần nữa nguyền rủa,bắt ép cô nhường anh cho con gái bà ta.Lần trước là quả thận, lần này là Tịch Duy An…Thì cô nghĩ mình nên sống vì mình sẽ tốt hơn,chẳng vì một lời của kẻ nào đó mà tự tổn thương chính mình.
Dịch Chung Linh cũng chẳng phải là người hiền lành, để cho bà ta ức hiếp mãi.Cô cũng có sự ganh ghét, có sự đố kỵ.
Thẩm Tư Niệm đã có tất cả.Thì cô cũng cần phải có một thứ thuộc về mình.
Tịch Duy An… Người đàn ông này chắc chắn phải thuộc về cô.
Anh là ân nhân của cô, cũng từng là người khiến cô rung động.Hà cớ gì cô phải nhường anh cho người khác.Huống hồ cô là người gặp anh trước, trong chuyện này không ai biết trước được tương lai.
Nhưng cô cũng không biết trong lòng người đàn ông này nghĩ gì, phải chăng hiện giờ Tịch Duy An là đang trúng thuốc hay là trong đầu anh đang tưởng tượng cô là Thẩm Tư Niệm.
Nếu như anh và cô thật sự ở cùng nhau…
Vậy chẳng lẽ bố của anh thay đổi phút chót, để anh và cô cùng ở chung một phòng.Còn không thì Tịch Duy An rất là tỉnh táo,anh đưa cô đến đây chắc chắn cũng có ý đồ gì đó.
Khi Chung Linh vẫn còn suy nghĩ, thì Tịch Duy An đã cắn mạnh môi của cô, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liền đi vào nhanh chóng quắn chặt khắp khoang miệng của cô.
Anh hôn rất giỏi, chỉ mới đó đã làm cho cô đã say mê nụ hôn của anh.
Rất nhanh chóng Chung Linh cũng đáp lại nụ hôn của anh, cô chủ động đưa tay ôm chằm lấy anh.Cô là một người chưa biết gì gọi là quan hệ nam nữ trên giường, nhưng cô có xem phim cũng biết khi hôn một người nó sẽ có hành động như thế nào.
“A…”
Chung Linh đang dần say mê nụ hôn của anh, thì đột nhiên phía dưới có thứ gì đó đang từ từ chui vào trong lớp tà váy được xẻ cao của cô.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là nụ cười càng lúc càng gian tà của anh.
“Em sao vậy? Làm như lần đầu được lên giường với đàn ông vậy”.
Chung Linh giựt mình vội đưa tay ôm mặt anh,khẩn trương hỏi.
“Tôi là ai…? Là Thẩm Tư Niệm sao?”
Tịch Duy An nhíu mày, cúi đầu cắn mạnh môi cô nghiến răng nói.
"Uống say đến nỗi quên tên mình luôn rồi à…Em là Chung Linh, là vợ của anh…Còn bây giờ, thì…Em hãy xem anh và người đàn ông đã từng lên giường với em…Ai sẽ khiến em vui vẻ hơn ".
Nói rồi,anh cúi đầu thuần thục di chuyển môi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
Chung Linh biết anh đã hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.Nhưng thật sự bây giờ cô không còn hơi để nói được nữa,bàn tay của anh cứ liên tục chạm vào nơi bí mật của cô khiến cơ thể cô bỗng chốc có thứ xúc cảm gì đó rất khó chịu.
“Bé cưng…! Anh từ trước giờ luôn để ý đến em, trong tâm trí của anh, luôn hiện lên hình ảnh của em rất nhiều”.
Anh lại không kìm lòng, vừa nói liền hôn lên hõm vai của cô.Bàn tay ngang tàn từ từ chui thẳng vào chiếc quần lót kéo mạnh nó ra với tốc độ không kìm hãm lại được,hơi thở nóng hổi thả vào vành tai cô.
Chiếc quần lót màu đen gợi cảm của cô đã được anh quăng xuống đất.
“Đừng căng thẳng, hãy thả lỏng …dạng chân ra như một cách tự nhiên”.
Cả cơ thể Chung Linh run lên, đầu óc cô như được anh bỏ thuốc.Nghe lời anh trong sự bất lực, cô từ từ mở chân của mình ra trong sự miễn cưỡng đầy sợ hãi, nhưng anh nhịn không được liền giúp cô tách hai chân cô ra.
Chiếc váy đen xẻ tà đang che đậy thân hình của cô cũng dần được anh trút xuống.Chung Linh đang hoàn toàn sợ hãi, cô nhắm chặt mắt lại,có chút hối hận vì sự điên rồ của mình.Chỉ vì một phút nóng giận mà cô muốn lên giường với người đàn ông này sao?
Nếu như anh ta thật lòng yêu Thẩm Tư Niệm, vậy chẳng khác bây giờ cô đang quyến rũ anh rể của mình sao? Thẩm Tư Niệm dù sao cũng là chị gái cùng mẹ khác cha với cô.
Trong phòng chỉ có một lớp ánh sáng khá mờ ảo, nhưng cũng đủ để cho anh thấy thân thể cô gái này tuyệt vời như thế nào.
Giờ đây Chung Linh gần như không còn thứ gì che đậy xuất hiện dưới ánh mắt đen tối của anh.Một tác phẩm mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, thân thể của người con gái này tại sao lại có thể xinh đẹp như vậy chứ?
Mùi hương này… Một mùi hương mà anh chưa bao giờ ngửi thấy trên bất cứ người phụ nữ nào hết.
Chẳng lẽ đây là hương thơm của các cô gái khi còn tuổi đôi mươi,Chung Linh quá trẻ để trải qua chuyện này.
Tịch Duy An đưa tay vuốt lấy cơ thể của cô, thân thể của cô gái này vừa mềm mại, lại còn thơm ngát.Không biết qua đêm nay,sau này anh sẽ đối mặt với cô như thế nào.Nhưng anh chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên cảm giác của ngày hôm đêm.
Hơi thở có chút dồn dập, Tịch Duy An từ từ đưa đôi môi mình xuống, hôn lên từng lớp da thịt trên người cô.Đầu lưỡi anh càn quét khắp nơi, nó như một con rắn cứ liên tục bò xung quanh cơ thể cô.
Mỗi bước tiến của anh luôn làm cho Chung Linh run rẩy, cô sợ hãi đến mức nào, càng lúc càng cảm nhận được bàn tay của anh đang để phía dưới cứ liên tục muốn xuyên vào thân thể của cô.
Môi anh lúc này đã di chuyển xuống hai ngọn đồi cao vút vừa đáng yêu vừa gợi cảm của cô.Anh từng chạm qua cũng vài người con gái, nhưng anh phải thừa nhận vòng một quyến rũ trước mặt anh lúc này, nó rất chân thật đến nhường nào.Dường như anh cảm nhận nó còn được chưa qua sử dụng.
Anh há miệng ngậm một bên, cảm giác thăng hoa lập tức chạy lung tung trong não bộ của cả hai.
Chung Linh mở miệng thở dốc,hai tay vô thức ôm lấy đầu của anh.
“Chú…”
Trời ơi! Đây là cảm giác gì vậy? Tại sao nó lại lạ lẫm với cô đến vậy.
Tịch Duy An vừa nghe cô bật ra một tiếng “chú” thì máu nóng dồn lên não.Một giây sau,anh ngồi bật dậy.Tức tốc cởi hết quần áo trên người mình ra.Sau đó anh lại đè lên người cô.
Giọng điệu có chút không vui vang lên.
“Em nói gì…Anh là chú sao? Em thích gọi anh là chú đến như vậy sao?”
Lúc này Chung Linh chợt mở mắt, một cảnh tượng kinh khủng trước mặt khiến cô lại quay mặt đi chỗ khác.
Người đàn ông này đã cởi hết quần áo ra rồi sao?
Cho dù có giận, nhưng Tịch Duy An cũng không ngốc để vuột miếng mồi ngon vào lúc này.Anh lại bật lên nụ cười,bàn tay không câu nệ xoa nắn ngực cô.
“Kêu chú cũng được…Dù sao đêm nay em cũng thuộc về anh”.
Chung Linh giật mình,quay đầu trở lại.Đầu ốc mù mịt chẳng biết tại sao anh lại có thể tỉnh táo như vậy, mà biết cô là ai…Còn đưa cô đến căn phòng tối này…
" Bé cưng của anh… Tại sao em lại đáng yêu đến như vậy chứ?"Tịch Duy An sung sướng,bàn tay lại di chuyển xuống dưới tách hai chân cô ra, miệng lẩm bẩm “Em đã trải qua chuyện này mấy lần rồi, có lẽ mùi vị của em rất ngọt đúng không?”
Bàn tay anh lúc này cảm nhận được dòng nước ấm nóng đang bám vào từng ngón tay của anh.Kì lạ là anh cảm thấy dòng thủy triều đó lại nóng rất nhiều,so với những cô gái khác thì của Chung Linh như muốn thiêu đốt ngón tay của anh.
"Duy An… Đừng mà… Chúng ta không thể nào…"Chung Linh vẫn cố gắng giữ lại một chút lý trí để níu kéo người đàn ông này lại, vì từ trước đến giờ cô luôn nghĩ anh là người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm hại cô.
Hàng lông mày của Tịch Duy An khẽ nhíu chặt.Anh rướn lên,cắn mút đôi cô, đầu lưỡi liên tục thâm nhập vào trong khoang miệng của cô.
Chung Linh bất giác rên rỉ dưới thân anh,hai bàn tay mềm mại vô thức ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, thậm chí cơn khoái cảm khiến móng tay cô vô tình cào nhẹ, hiện giờ trên lưng anh không ngừng xuất hiện những lần vết đỏ.Nhưng không vì thế mà anh buông cô ra.
“Hôm nay anh nhất định không buông tha em…Em phải là của anh… Là của Tịch Duy An này”
Chung Linh giờ phút này cũng chẳng còn tâm trạng nghe anh nói, cô như bị anh thôi miên hết lần này đến lần khác.Lần đầu tiên cô cảm giác được trên thân thể của mình cũng có gì đó gọi là vui sướng.
Từng hành động của anh khiến cô muốn bám chặt anh, muốn anh ôm cô vào lòng, muốn anh chỉ yêu thương một mình cô.
"Duy An…!"Chung Linh thở hỗn hển, mơ hồ nhìn anh.
Lần này cô chủ động bám lấy anh.Hành động của cô làm cho anh rất phấn khích.
Đôi mắt ám muội, cùng với đôi môi xấu xa của anh từ từ đi xuống.Anh lại một lần nữa hôn lên da thịt của cô.
Mỗi lần đi qua,anh đều để một câu đánh giá.
“Em thật xinh đẹp, lại còn thơm ngát…Anh chỉ hận mình không nuốt được em vào bụng thôi…!”
Biết trước người con gái này mang dáng vẻ xinh đẹp như vậy.Thì từ lúc nhỏ anh đã đưa cô về nhà, cùng anh lớn lên,anh sẽ có được tất cả từ cô gái này.Lần đầu tiên của cô chắc chắn thuộc về anh.
Anh có chút bực bội thật, không biết là tên khốn nào đã ra tay trước anh.
Nhưng không sao… Từ giờ trở đi cô gái này chỉ được phép lên giường cùng anh, chỉ một mình anh có thể sở hữu cô thôi.
Chung Linh quả thật có làn da rất trắng, sự mềm mại của cô cũng làm cho anh thấy rất tội lỗi vô cùng.
“Ưhmm…Duy An…”
Cả người Chung Linh bỗng chốc cong lên,hai tay siết chặt ra giường, miệng không ngừng thở dốc.Khi cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đàn ông này đang ở giữa hai chân cô.
Anh định làm gì vậy?
Tịch Duy An ngắm nhìn nơi tư mật nhỏ bé của cô,trong đầu chợt suy nghĩ không biết cô bé này có chịu nổi sự to lớn của anh không?
Có khi nào anh sẽ làm cho cô đau không?
Lòng chất ẩn đột ngột dâng lên, nhưng chỉ một giây sau liền bị thân dưới của anh dập tắt.Người anh em của anh nó càng lúc càng lớn dần, nó cần một hơi ấm để lắp đầy.
“Linh… Đã trễ rồi,anh không thể dừng lại được”
Nói là bất tỉnh, nhưng cô chỉ giả vờ thiếp đi một lúc để qua mặt được Tịch Bách Nghiêm và để ông ta thực hiện kế hoạch của mình.Nhưng cũng có lẽ khi nãy cô có uống một chút rượu cho nên vừa rồi quả thật cô đã ngủ quên một chút.Cô là người ngủ không sâu,nên vừa bị đưa đến căn phòng này, cô đã bất giác tỉnh lại khá nhanh.
Những hình ảnh xung quanh căn phòng, làm cho cô thật sự không biết là ai đã đưa cô đến căn phòng này.
Chẳng lẽ là Tịch Duy An sao?
Tịch Duy An lặng lẽ cúi đầu xuống nhìn cô một cái.Khi ánh mắt anh chạm vào đôi môi của cô,anh lại một lần nữa không kiềm chế mà hôn mạnh lên đó.
Việc anh đưa cô đến căn phòng bí mật này của mình, chắc chắn vào giờ phút này anh đã thất hứa với cô gái này.
Nụ hôn của anh đổ ập xuống.Trong đầu cô bất giác hiện lên câu nói khi nãy của người mẹ bao nhiêu năm xa cách của cô đã hâm doạ cô.
“Mày mau biến đi… Người như mày không xứng với Duy An,mau đi khỏi đây và trả lại Duy An cho Thẩm Niệm của tao”.
Người đàn bà đó chưa một lần nào nói yêu thương cô, chưa một lần đối xử cô như một đứa con.Trong ánh mắt của bà ta, lúc nào cũng hiện lên sự chán ghét với cô.
Bây giờ còn bắt cô nhường đàn ông cho con gái của bà ta sao?
Nếu như cô làm như vậy, bà ta cũng sẽ không bao giờ cảm kích và yêu thương cô.Vậy cô làm vậy để được gì chứ…
Lúc nãy khi cô còn do dự có nên hi sinh bản thân mình, để trả đũa kế hoạch của Tịch Bách Nghiêm hay không.
Cô cũng chẳng muốn sẽ làm kẻ thứ ba giựt lấy Tịch Duy An từ tay Thẩm Tư Niệm… Vậy mà lúc này quyết định cô lập tức thay đổi,khi người mẹ của cô lại một lần nữa nguyền rủa,bắt ép cô nhường anh cho con gái bà ta.Lần trước là quả thận, lần này là Tịch Duy An…Thì cô nghĩ mình nên sống vì mình sẽ tốt hơn,chẳng vì một lời của kẻ nào đó mà tự tổn thương chính mình.
Dịch Chung Linh cũng chẳng phải là người hiền lành, để cho bà ta ức hiếp mãi.Cô cũng có sự ganh ghét, có sự đố kỵ.
Thẩm Tư Niệm đã có tất cả.Thì cô cũng cần phải có một thứ thuộc về mình.
Tịch Duy An… Người đàn ông này chắc chắn phải thuộc về cô.
Anh là ân nhân của cô, cũng từng là người khiến cô rung động.Hà cớ gì cô phải nhường anh cho người khác.Huống hồ cô là người gặp anh trước, trong chuyện này không ai biết trước được tương lai.
Nhưng cô cũng không biết trong lòng người đàn ông này nghĩ gì, phải chăng hiện giờ Tịch Duy An là đang trúng thuốc hay là trong đầu anh đang tưởng tượng cô là Thẩm Tư Niệm.
Nếu như anh và cô thật sự ở cùng nhau…
Vậy chẳng lẽ bố của anh thay đổi phút chót, để anh và cô cùng ở chung một phòng.Còn không thì Tịch Duy An rất là tỉnh táo,anh đưa cô đến đây chắc chắn cũng có ý đồ gì đó.
Khi Chung Linh vẫn còn suy nghĩ, thì Tịch Duy An đã cắn mạnh môi của cô, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liền đi vào nhanh chóng quắn chặt khắp khoang miệng của cô.
Anh hôn rất giỏi, chỉ mới đó đã làm cho cô đã say mê nụ hôn của anh.
Rất nhanh chóng Chung Linh cũng đáp lại nụ hôn của anh, cô chủ động đưa tay ôm chằm lấy anh.Cô là một người chưa biết gì gọi là quan hệ nam nữ trên giường, nhưng cô có xem phim cũng biết khi hôn một người nó sẽ có hành động như thế nào.
“A…”
Chung Linh đang dần say mê nụ hôn của anh, thì đột nhiên phía dưới có thứ gì đó đang từ từ chui vào trong lớp tà váy được xẻ cao của cô.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là nụ cười càng lúc càng gian tà của anh.
“Em sao vậy? Làm như lần đầu được lên giường với đàn ông vậy”.
Chung Linh giựt mình vội đưa tay ôm mặt anh,khẩn trương hỏi.
“Tôi là ai…? Là Thẩm Tư Niệm sao?”
Tịch Duy An nhíu mày, cúi đầu cắn mạnh môi cô nghiến răng nói.
"Uống say đến nỗi quên tên mình luôn rồi à…Em là Chung Linh, là vợ của anh…Còn bây giờ, thì…Em hãy xem anh và người đàn ông đã từng lên giường với em…Ai sẽ khiến em vui vẻ hơn ".
Nói rồi,anh cúi đầu thuần thục di chuyển môi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
Chung Linh biết anh đã hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.Nhưng thật sự bây giờ cô không còn hơi để nói được nữa,bàn tay của anh cứ liên tục chạm vào nơi bí mật của cô khiến cơ thể cô bỗng chốc có thứ xúc cảm gì đó rất khó chịu.
“Bé cưng…! Anh từ trước giờ luôn để ý đến em, trong tâm trí của anh, luôn hiện lên hình ảnh của em rất nhiều”.
Anh lại không kìm lòng, vừa nói liền hôn lên hõm vai của cô.Bàn tay ngang tàn từ từ chui thẳng vào chiếc quần lót kéo mạnh nó ra với tốc độ không kìm hãm lại được,hơi thở nóng hổi thả vào vành tai cô.
Chiếc quần lót màu đen gợi cảm của cô đã được anh quăng xuống đất.
“Đừng căng thẳng, hãy thả lỏng …dạng chân ra như một cách tự nhiên”.
Cả cơ thể Chung Linh run lên, đầu óc cô như được anh bỏ thuốc.Nghe lời anh trong sự bất lực, cô từ từ mở chân của mình ra trong sự miễn cưỡng đầy sợ hãi, nhưng anh nhịn không được liền giúp cô tách hai chân cô ra.
Chiếc váy đen xẻ tà đang che đậy thân hình của cô cũng dần được anh trút xuống.Chung Linh đang hoàn toàn sợ hãi, cô nhắm chặt mắt lại,có chút hối hận vì sự điên rồ của mình.Chỉ vì một phút nóng giận mà cô muốn lên giường với người đàn ông này sao?
Nếu như anh ta thật lòng yêu Thẩm Tư Niệm, vậy chẳng khác bây giờ cô đang quyến rũ anh rể của mình sao? Thẩm Tư Niệm dù sao cũng là chị gái cùng mẹ khác cha với cô.
Trong phòng chỉ có một lớp ánh sáng khá mờ ảo, nhưng cũng đủ để cho anh thấy thân thể cô gái này tuyệt vời như thế nào.
Giờ đây Chung Linh gần như không còn thứ gì che đậy xuất hiện dưới ánh mắt đen tối của anh.Một tác phẩm mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, thân thể của người con gái này tại sao lại có thể xinh đẹp như vậy chứ?
Mùi hương này… Một mùi hương mà anh chưa bao giờ ngửi thấy trên bất cứ người phụ nữ nào hết.
Chẳng lẽ đây là hương thơm của các cô gái khi còn tuổi đôi mươi,Chung Linh quá trẻ để trải qua chuyện này.
Tịch Duy An đưa tay vuốt lấy cơ thể của cô, thân thể của cô gái này vừa mềm mại, lại còn thơm ngát.Không biết qua đêm nay,sau này anh sẽ đối mặt với cô như thế nào.Nhưng anh chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên cảm giác của ngày hôm đêm.
Hơi thở có chút dồn dập, Tịch Duy An từ từ đưa đôi môi mình xuống, hôn lên từng lớp da thịt trên người cô.Đầu lưỡi anh càn quét khắp nơi, nó như một con rắn cứ liên tục bò xung quanh cơ thể cô.
Mỗi bước tiến của anh luôn làm cho Chung Linh run rẩy, cô sợ hãi đến mức nào, càng lúc càng cảm nhận được bàn tay của anh đang để phía dưới cứ liên tục muốn xuyên vào thân thể của cô.
Môi anh lúc này đã di chuyển xuống hai ngọn đồi cao vút vừa đáng yêu vừa gợi cảm của cô.Anh từng chạm qua cũng vài người con gái, nhưng anh phải thừa nhận vòng một quyến rũ trước mặt anh lúc này, nó rất chân thật đến nhường nào.Dường như anh cảm nhận nó còn được chưa qua sử dụng.
Anh há miệng ngậm một bên, cảm giác thăng hoa lập tức chạy lung tung trong não bộ của cả hai.
Chung Linh mở miệng thở dốc,hai tay vô thức ôm lấy đầu của anh.
“Chú…”
Trời ơi! Đây là cảm giác gì vậy? Tại sao nó lại lạ lẫm với cô đến vậy.
Tịch Duy An vừa nghe cô bật ra một tiếng “chú” thì máu nóng dồn lên não.Một giây sau,anh ngồi bật dậy.Tức tốc cởi hết quần áo trên người mình ra.Sau đó anh lại đè lên người cô.
Giọng điệu có chút không vui vang lên.
“Em nói gì…Anh là chú sao? Em thích gọi anh là chú đến như vậy sao?”
Lúc này Chung Linh chợt mở mắt, một cảnh tượng kinh khủng trước mặt khiến cô lại quay mặt đi chỗ khác.
Người đàn ông này đã cởi hết quần áo ra rồi sao?
Cho dù có giận, nhưng Tịch Duy An cũng không ngốc để vuột miếng mồi ngon vào lúc này.Anh lại bật lên nụ cười,bàn tay không câu nệ xoa nắn ngực cô.
“Kêu chú cũng được…Dù sao đêm nay em cũng thuộc về anh”.
Chung Linh giật mình,quay đầu trở lại.Đầu ốc mù mịt chẳng biết tại sao anh lại có thể tỉnh táo như vậy, mà biết cô là ai…Còn đưa cô đến căn phòng tối này…
" Bé cưng của anh… Tại sao em lại đáng yêu đến như vậy chứ?"Tịch Duy An sung sướng,bàn tay lại di chuyển xuống dưới tách hai chân cô ra, miệng lẩm bẩm “Em đã trải qua chuyện này mấy lần rồi, có lẽ mùi vị của em rất ngọt đúng không?”
Bàn tay anh lúc này cảm nhận được dòng nước ấm nóng đang bám vào từng ngón tay của anh.Kì lạ là anh cảm thấy dòng thủy triều đó lại nóng rất nhiều,so với những cô gái khác thì của Chung Linh như muốn thiêu đốt ngón tay của anh.
"Duy An… Đừng mà… Chúng ta không thể nào…"Chung Linh vẫn cố gắng giữ lại một chút lý trí để níu kéo người đàn ông này lại, vì từ trước đến giờ cô luôn nghĩ anh là người đàn ông tốt sẽ không bao giờ làm hại cô.
Hàng lông mày của Tịch Duy An khẽ nhíu chặt.Anh rướn lên,cắn mút đôi cô, đầu lưỡi liên tục thâm nhập vào trong khoang miệng của cô.
Chung Linh bất giác rên rỉ dưới thân anh,hai bàn tay mềm mại vô thức ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, thậm chí cơn khoái cảm khiến móng tay cô vô tình cào nhẹ, hiện giờ trên lưng anh không ngừng xuất hiện những lần vết đỏ.Nhưng không vì thế mà anh buông cô ra.
“Hôm nay anh nhất định không buông tha em…Em phải là của anh… Là của Tịch Duy An này”
Chung Linh giờ phút này cũng chẳng còn tâm trạng nghe anh nói, cô như bị anh thôi miên hết lần này đến lần khác.Lần đầu tiên cô cảm giác được trên thân thể của mình cũng có gì đó gọi là vui sướng.
Từng hành động của anh khiến cô muốn bám chặt anh, muốn anh ôm cô vào lòng, muốn anh chỉ yêu thương một mình cô.
"Duy An…!"Chung Linh thở hỗn hển, mơ hồ nhìn anh.
Lần này cô chủ động bám lấy anh.Hành động của cô làm cho anh rất phấn khích.
Đôi mắt ám muội, cùng với đôi môi xấu xa của anh từ từ đi xuống.Anh lại một lần nữa hôn lên da thịt của cô.
Mỗi lần đi qua,anh đều để một câu đánh giá.
“Em thật xinh đẹp, lại còn thơm ngát…Anh chỉ hận mình không nuốt được em vào bụng thôi…!”
Biết trước người con gái này mang dáng vẻ xinh đẹp như vậy.Thì từ lúc nhỏ anh đã đưa cô về nhà, cùng anh lớn lên,anh sẽ có được tất cả từ cô gái này.Lần đầu tiên của cô chắc chắn thuộc về anh.
Anh có chút bực bội thật, không biết là tên khốn nào đã ra tay trước anh.
Nhưng không sao… Từ giờ trở đi cô gái này chỉ được phép lên giường cùng anh, chỉ một mình anh có thể sở hữu cô thôi.
Chung Linh quả thật có làn da rất trắng, sự mềm mại của cô cũng làm cho anh thấy rất tội lỗi vô cùng.
“Ưhmm…Duy An…”
Cả người Chung Linh bỗng chốc cong lên,hai tay siết chặt ra giường, miệng không ngừng thở dốc.Khi cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đàn ông này đang ở giữa hai chân cô.
Anh định làm gì vậy?
Tịch Duy An ngắm nhìn nơi tư mật nhỏ bé của cô,trong đầu chợt suy nghĩ không biết cô bé này có chịu nổi sự to lớn của anh không?
Có khi nào anh sẽ làm cho cô đau không?
Lòng chất ẩn đột ngột dâng lên, nhưng chỉ một giây sau liền bị thân dưới của anh dập tắt.Người anh em của anh nó càng lúc càng lớn dần, nó cần một hơi ấm để lắp đầy.
“Linh… Đã trễ rồi,anh không thể dừng lại được”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương