Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 49: Mình Chia Tay Đi
Ngồi trong xe rất lâu, Tịch Duy An lúc này nhìn xung quanh bên ngoài, mỉm cười nói.
“Wow… Đến khách sạn sao? Thím nhỏ của tôi khao khát lên giường với đàn ông như vậy sao?”
Chung Linh nghe anh nói xong, những cảm xúc từ nãy đến giờ cũng mau chóng tan biến, thay vào đó là sự phẫn nộ hiện lên trong đôi mắt của cô.
Một giây sau,cô bật cười lạnh.
“Tại sao khi nãy không gọi tôi là thím, mà cứ gọi là vợ…Nghe xong chỉ muốn buồn nôn”.
Tịch Duy An nhìn qua cô, trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau, giọng điệu anh vang lên với sự lo lắng.
“Đã uống bao nhiêu rượu rồi? Vì sao lại uống?”
Chung Linh không trả lời, cô chỉ biết nhìn ra ngoài với sự chán ghét được người đàn ông bên cạnh ban cho.
Lúc này anh mới quan sát chiếc váy cô mặc, đó là kiểu dáng cúp ngực nhưng phía dưới lại là tà váy lại tả xoè nhẹ nhàng.Chiếc váy cũng rất ngắn, tạo điểm nhấn chính là đôi chân vừa trắng vừa mềm mại của cô.
Trong lòng anh lúc này lại đột nhiên hiện lên sự khó chịu đến khó tả, trong đầu chợt nhớ đến khoảnh khắc Tịch Đình Kiên đã muốn làm chuyện đó với cô ngay trên xe.
Ngay lập tức,Tịch Duy An vòng tay qua ôm lấy eo Chung Linh, một giây sau bế cô ngồi lên chân của mình.
Chung Linh sững sốt, để tay chắn trước ngực anh.
“Anh làm gì vậy?”
Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Em nói thật với anh đi…Em và chú ấy đã thật sự có gì với nhau chưa? Em và chú ấy đã lên giường với nhau chưa?”
Chung Linh giận dữ nhìn anh.
“Có thì sao…? Không có thì sao? Anh đừng quên tôi sắp là vợ của anh ấy”
Đôi mắt cô rưng rưng.Cô còn muốn nói chẳng phải chính anh là người muốn cô gã cho chú anh sao? Tại sao anh còn đến chất vấn cô.
“Là vợ sao…? Em muốn làm vợ chú ấy lắm phải không?” Tịch Duy An cũng chẳng kém cạnh gì cô,cơn thịnh nộ khiến anh không thể nào kiềm chế lại được.
Chung Linh cảm nhận được sự giận dữ trong đôi mắt của anh,hơi thở của anh cũng gần như muốn nuốt chửng cô.
Nhưng có thật là anh không vui khi cô lấy Tịch Đình Kiên không?
Bầu không khí chợt im lặng trong giây lát.Mùi hương của anh và cô hoà quyện lẫn nhau, trong đó còn có mùi rượu của cô.Cả hai nhìn nhau đến thất thần, thậm chí có thể đã say đắm đối phương.
Cô nhìn vào bờ môi của anh, trái tim chợt đập mạnh lên.Cô khẽ mỉm cười ngây ngô.
“Em yêu anh…!”
Có lẽ cô đã say thật rồi, khiến cô đã không thể tự chủ mà bật ra ba chữ đó.
Một giây sau, cô ôm chầm lấy anh chủ động hôn lên đôi môi thâm thúy của anh.
Tịch Duy An sững người,nhưng sau đó anh cũng từ bị động chuyển thành chủ động tấn công cô.
Được một lúc sau, chuông điện thoại bất chợt vang lên phá đi bầu không khí nóng bỏng của hai người trên xe.
Vì tiếng chuông đó mà tâm trí của Chung Linh đã được kéo lại, cô vội buông anh ra.
Tịch Duy An vừa bắt máy nhưng vẫn ôm chầm là cô.
“Ừm… Tôi đã cứu cô ấy”.
Với cự li gần như thế, cô đã nghe thấy người đầu dây bên kia chính là Hoắc Thiếu Tiên.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà…”
Dứt lời, Tịch Duy An liền cúp máy.
Lúc này anh tiếp tục muốn hôn cô, nhưng Chung Linh lại né tránh.
“Anh đưa tôi về nhà đi…Con gái đang chờ tôi”.
Nghe xong,Tịch Duy An khẽ nhướng mắt nhìn cái khách sạn cách anh chỉ mấy bước chân.
Anh nở nụ cười xấu xa, hôn nhẹ lên hõm vai của cô.
“Giờ này em về nhà với trên người đầy mùi rượu như vậy, sẽ không tốt cho Giai Ý.Con bé bị ứng rượu vang,em quên rồi sao?”
Chung Linh bất ngờ, cô chưa từng nói cho ai nghe về chuyện Giai Ý bị dị ứng rượu vang đỏ.Tại sao người đàn ông này lại biết chứ?
Tịch Duy An thở gấp,phả vào tai cô một câu nói đầy quyến rũ.
“Hôm nay em hãy ở bên cạnh anh đi…Bao lâu rồi chúng ta không ôn lại chuyện cũ”.
Anh đưa tay vuốt ve lưng cô.
Chung Linh chợt rùng mình,vì bản thân uống rượu, nên cô không muốn vào lúc này tên đàn ông này có thể nhìn thấy điểm yếu của cô.Cô sẽ làm gì trong lúc không tỉnh táo chứ?
Chung Linh hít một hơi thật sâu, lời không nên nói buộc lòng phải nói.
“Anh điện thoại cho Đình Kiên có được không? Tôi…”
Khi cô còn chưa nói hết câu, thì cảm nhận được dường như một ám khí đen tối đang bao trùm lấy cô.
“Bây giờ em tốt nhất ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đêm hôm nay… Bây giờ chú của anh đang rất vui vẻ,em đừng hi vọng chú ấy sẽ đến đây”.
Anh ôm lấy cô, bàn tay càng lúc càng siết lấy eo cô, khàn giọng nói.
“Anh không nghĩ khi nãy là lời nói trong lúc say xỉn của em…Em nói,em yêu anh…Em yêu anh có thật không?”
Cả người Chung Linh chợt rùng mình vì câu nói của anh.Cô chỉ im lặng, không dám trả lời anh.Trong lòng thầm chửi, tại sao khi nãy cô lại không tỉnh táo ăn nói linh tinh như vậy chứ…?
Tịch Duy An áp đầu cô vào ngực anh, mỉm cười nói.
“Đêm nay anh muốn ở bên cạnh em…Anh nhớ em!”
Đầu cô tựa vào ngực anh.Cô cũng không biết tại sao hôm nay mình lại yếu đuối đến như vậy.
Thật sự cô rất vui khi anh là người cứu cô, thậm chí khi nãy hôn anh, trái tim cô đập mạnh rất nhiều.Cô biết mình yêu thích nụ hôn đầy đến chừng nào… Cô nhớ anh, cô đau lòng khi thấy người đàn ông này không quan tâm cô… Cô chỉ muốn làm vợ anh mà không phải một người nào khác.
******
Chung Linh đột ngột rời khỏi nhà, Tịch Đình Kiên cũng không hề điện thoại cho cô một cuộc.Trong lòng anh ta quả thật đang rất là giận cô, việc hôm nay cô ở trước mặt mọi người rời đi mà không xin phép anh một lời nào, đó chính là không tôn trọng anh.
Đã vậy từ khi bước vào nhà, cô cứ liên tục nhìn Tịch Duy An,đừng tưởng anh không thấy.Anh thấy hết và chứng kiến được tất cả.Cô bỏ đi, chắc chắn là vì Tịch Duy An, là cái tên trời đánh đó một lần nữa muốn chiếm đoạt đồ của anh.
Anh phải mau chóng làm đám cưới càng sớm càng tốt.Anh phải cho thằng cháu đó thấy rằng, không phải cái gì người chú này cũng có thể nhường.
Trong phòng ngoài Tịch Đình Kiên ra, còn có một người.
Lúc này cánh tay của ai đó bất chợt vòng qua ôm lấy eo của Tịch Đình Kiên, giọng nói mang hơi ấm nóng bỏng phả vào vành tai của anh.
“Có phải anh đang nhớ đến vợ sắp cưới của anh không vậy?”
Tịch Đình Kiên quay người lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh lại không kiềm chế liền cúi đầu xuống cắn chặt đôi môi của cô.
Đó là Thẩm Tư Niệm.
Dạo gần đây mỗi buổi tối cô cũng qua phòng của anh để ngủ cùng với anh, cả hai như một đôi vợ chồng.Chỉ là không công khai trước mặt mọi người mà thôi.
"Còn em…Em có nhớ Duy An không?"Anh ôm cô cùng ngã xuống giường.
Thẩm Tư Niệm ôm cổ anh.Một giây sau bỗng lật người, cô nằm trên người anh, thuần thục cởi từng cút áo sơ mi của anh ra.
“Anh ta có cần em sao? Chẳng phải vợ sắp cưới của anh vừa mới rời đi,anh ta đã cuốn cuồn đuổi theo.Em nghĩ, có lẽ hiện giờ hai người họ cũng giống như chúng ta đã cùng nhau lăn giường với nhau”.
“Em nói cái gì?” Nét mặt Tịch Đình Kiên trở nên tức giận,hai mắt trợn lên liền ngồi dậy. “Hai người đó đang ở bên nhau sao?”
Chết tiệt thật chứ! Anh sẽ không tha cho đôi cẩu nam nữ đó,dám phản bội anh.
Thấy anh định đi,Thẩm Tư Niệm liền đè anh xuống giường, cô áp mặt xuống, hôn lên bờ ngực vạm vỡ của anh.Giọng nói đầy quyến rũ.
“Anh muốn rời xa em, đi tìm cô ta sao? Đình Kiên! Em yêu anh”.
Nghe xong, trong đầu Tịch Đình Kiên như có gì đó đang đốt cháy người anh,khiến anh bất chợt quên đi Chung Linh.Thêm vào đó, sự chủ động của Thẩm Tư Niệm làm cho anh không thể cưỡng lại được.
Anh cúi đầu nhìn cô.Trong đầu vô thức suy nghĩ rất nhiều.
Anh có nên dừng lại không? Cô gái này đáng lẽ từ lâu, nếu anh nói ra sự thật năm đó, rất có thể cô đã làm vợ của anh.
Nhưng vì khi đó anh nghĩ Tịch Duy An yêu Thẩm Tư Niệm cho nên mới lên giường với cô…Ai ngờ, người nó yêu thích lại là Chung Linh.
Anh vì mối thù trong lòng, mà muốn kết hôn với Dịch Chung Linh.Vậy có đáng không?
Cô ấy không hề yêu anh,cho dù có gượng ép thì anh lấy được thân xác cô, nhưng không thể lấy được trái tim của cô.
Còn về Thẩm Tư Niệm.Anh biết cô thích anh, cô cũng sinh con cho anh.Nếu nói anh không động lòng, thì hoàn toàn không đúng.Anh biết trong lòng của anh,từ lâu cũng dần có sự xuất hiện hình bóng của cô.Nếu như mọi chuyện cứ để tiếp diễn, thì bốn người sẽ hình thành mối quan hệ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tịch Đình Kiên liền đưa tay kéo cô lên,anh cuồng nhiệt hôn lên môi cô.Bàn tay nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ của cô ra, ánh mắt nhìn cô đến đây mê.
“Nếu như anh kết hôn với Chung Linh, chúng ta có phải duy trì mối quan hệ lén lút này không?”
Thẩm Tư Niệm thì thầm vào tai anh, nhưng lại sợ anh cất ra một câu trả lời mà trước đó cô đã nghĩ đến.
Tịch Đình Kiên ôm lấy cô, người phụ nữ này, anh có thể cảm nhận được sự yếu đuối ở cô vào lúc này.
Khoảnh khắc anh đi vào như ghiền nát cả cơ thể bé nhỏ của cô,ép chặt cô xuống giường.
Anh yêu thương,hôn lên khắp gương mặt của cô, khàn giọng nói.
“Khi nào em và con cần anh…Anh sẽ bỏ hết tất cả bao gồm là cô ấy để về lại bên cạnh em.”
Thẩm Tư Niệm bật khóc, cô siết chặt hơi ấm, thủ thỉ vào tai anh.
“Vào sâu hơn đi anh… Hãy cho em tất cả của anh,em yêu anh Đình Kiên”.
Chưa bao giờ cô có thể yêu một người đàn ông nhiều đến vậy, yêu đến mức chỉ muốn anh thuộc về cô, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh cô.
*******
“Em định rời ngành giải trí, rồi mở quán ăn sao?”
Hơn mười hai giờ khuya tại một căn hộ chung cư cao cấp.Bầu không khí ám muội, vừa trải qua một trận kích thích triền miên kịch liệt, đôi nam nữ đang không ngừng thở mệt nằm ôm lấy nhau.
Cả cơ thể Tạ Thiên Duật túa ra rất nhiều mồ hôi, nhưng vẫn khiến cô gái bên cạnh mê đắm gói đầu nằm lên ngực của anh.
Thấy cô không trả lời,Tạ Thiên Duật liền lây người người cô, khẽ gọi tên.
“Mộ Vân! Sao em im lặng vậy?”
Mối quan hệ cả hai vẫn luôn duy trì.Nói đúng hơn, là Tạ Thiên Duật ra ngoài kiếm tiền chỉ là để cung phụng cho cô bạn gái này thôi.
Gương mặt Mộ Vân trở nên biến sắc, rất lâu sau cô ngẩng đầu lên nhìn anh,gặn ra bốn chữ.
“Mình chia tay đi!”
Tạ Thiên Duật sững người.
Anh lập tức ngồi dậy, đưa ánh mắt giận dữ nhìn cô.
“Em lập lại cho anh nghe một lần nữa…!”
Mộ Vân biết anh sẽ anh không chấp nhận, nhưng cô không thể nào ở bên cạnh anh mãi mãi trong bóng tối như vậy được.
Cô đã quá mệt mỏi rồi…!
Mộ Vân hít sâu một hơi, cô ngồi dậy bước xuống giường lượm lại tất cả quần áo đi vào phòng tắm.
Khi cô bước ra, cô không ngờ lại bị anh ép vào tường.Gương mặt của Tạ Thiên Duật gần như đã thay đổi,anh nghiến răng hỏi.
“Có phải cô thấy Tịch Duy An về, nên muốn đá tôi sang một bên có đúng không?”
Mộ Vân nghe xong,hừ lạnh lên một tiếng.
“Tịch Duy An sao? Anh nghĩ trong lòng em còn có thể chứa anh ta sao?”
“Vậy vì sao em muốn chia tay với anh …Chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp sao?” Tạ Thiên Duật như gào lên
Anh tuy có lợi dụng phụ nữ để bước tiến trong sự nghiệp, nhưng anh thật lòng yêu người phụ nữ này.Suốt những năm vừa qua, vì sợ cô bỏ rơi anh,anh đã không ngừng chăm chỉ kiếm tiền, chỉ vì muốn mình có địa vị cao hơn để có thể dữ chân được cô.
“Wow… Đến khách sạn sao? Thím nhỏ của tôi khao khát lên giường với đàn ông như vậy sao?”
Chung Linh nghe anh nói xong, những cảm xúc từ nãy đến giờ cũng mau chóng tan biến, thay vào đó là sự phẫn nộ hiện lên trong đôi mắt của cô.
Một giây sau,cô bật cười lạnh.
“Tại sao khi nãy không gọi tôi là thím, mà cứ gọi là vợ…Nghe xong chỉ muốn buồn nôn”.
Tịch Duy An nhìn qua cô, trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau, giọng điệu anh vang lên với sự lo lắng.
“Đã uống bao nhiêu rượu rồi? Vì sao lại uống?”
Chung Linh không trả lời, cô chỉ biết nhìn ra ngoài với sự chán ghét được người đàn ông bên cạnh ban cho.
Lúc này anh mới quan sát chiếc váy cô mặc, đó là kiểu dáng cúp ngực nhưng phía dưới lại là tà váy lại tả xoè nhẹ nhàng.Chiếc váy cũng rất ngắn, tạo điểm nhấn chính là đôi chân vừa trắng vừa mềm mại của cô.
Trong lòng anh lúc này lại đột nhiên hiện lên sự khó chịu đến khó tả, trong đầu chợt nhớ đến khoảnh khắc Tịch Đình Kiên đã muốn làm chuyện đó với cô ngay trên xe.
Ngay lập tức,Tịch Duy An vòng tay qua ôm lấy eo Chung Linh, một giây sau bế cô ngồi lên chân của mình.
Chung Linh sững sốt, để tay chắn trước ngực anh.
“Anh làm gì vậy?”
Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Em nói thật với anh đi…Em và chú ấy đã thật sự có gì với nhau chưa? Em và chú ấy đã lên giường với nhau chưa?”
Chung Linh giận dữ nhìn anh.
“Có thì sao…? Không có thì sao? Anh đừng quên tôi sắp là vợ của anh ấy”
Đôi mắt cô rưng rưng.Cô còn muốn nói chẳng phải chính anh là người muốn cô gã cho chú anh sao? Tại sao anh còn đến chất vấn cô.
“Là vợ sao…? Em muốn làm vợ chú ấy lắm phải không?” Tịch Duy An cũng chẳng kém cạnh gì cô,cơn thịnh nộ khiến anh không thể nào kiềm chế lại được.
Chung Linh cảm nhận được sự giận dữ trong đôi mắt của anh,hơi thở của anh cũng gần như muốn nuốt chửng cô.
Nhưng có thật là anh không vui khi cô lấy Tịch Đình Kiên không?
Bầu không khí chợt im lặng trong giây lát.Mùi hương của anh và cô hoà quyện lẫn nhau, trong đó còn có mùi rượu của cô.Cả hai nhìn nhau đến thất thần, thậm chí có thể đã say đắm đối phương.
Cô nhìn vào bờ môi của anh, trái tim chợt đập mạnh lên.Cô khẽ mỉm cười ngây ngô.
“Em yêu anh…!”
Có lẽ cô đã say thật rồi, khiến cô đã không thể tự chủ mà bật ra ba chữ đó.
Một giây sau, cô ôm chầm lấy anh chủ động hôn lên đôi môi thâm thúy của anh.
Tịch Duy An sững người,nhưng sau đó anh cũng từ bị động chuyển thành chủ động tấn công cô.
Được một lúc sau, chuông điện thoại bất chợt vang lên phá đi bầu không khí nóng bỏng của hai người trên xe.
Vì tiếng chuông đó mà tâm trí của Chung Linh đã được kéo lại, cô vội buông anh ra.
Tịch Duy An vừa bắt máy nhưng vẫn ôm chầm là cô.
“Ừm… Tôi đã cứu cô ấy”.
Với cự li gần như thế, cô đã nghe thấy người đầu dây bên kia chính là Hoắc Thiếu Tiên.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà…”
Dứt lời, Tịch Duy An liền cúp máy.
Lúc này anh tiếp tục muốn hôn cô, nhưng Chung Linh lại né tránh.
“Anh đưa tôi về nhà đi…Con gái đang chờ tôi”.
Nghe xong,Tịch Duy An khẽ nhướng mắt nhìn cái khách sạn cách anh chỉ mấy bước chân.
Anh nở nụ cười xấu xa, hôn nhẹ lên hõm vai của cô.
“Giờ này em về nhà với trên người đầy mùi rượu như vậy, sẽ không tốt cho Giai Ý.Con bé bị ứng rượu vang,em quên rồi sao?”
Chung Linh bất ngờ, cô chưa từng nói cho ai nghe về chuyện Giai Ý bị dị ứng rượu vang đỏ.Tại sao người đàn ông này lại biết chứ?
Tịch Duy An thở gấp,phả vào tai cô một câu nói đầy quyến rũ.
“Hôm nay em hãy ở bên cạnh anh đi…Bao lâu rồi chúng ta không ôn lại chuyện cũ”.
Anh đưa tay vuốt ve lưng cô.
Chung Linh chợt rùng mình,vì bản thân uống rượu, nên cô không muốn vào lúc này tên đàn ông này có thể nhìn thấy điểm yếu của cô.Cô sẽ làm gì trong lúc không tỉnh táo chứ?
Chung Linh hít một hơi thật sâu, lời không nên nói buộc lòng phải nói.
“Anh điện thoại cho Đình Kiên có được không? Tôi…”
Khi cô còn chưa nói hết câu, thì cảm nhận được dường như một ám khí đen tối đang bao trùm lấy cô.
“Bây giờ em tốt nhất ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đêm hôm nay… Bây giờ chú của anh đang rất vui vẻ,em đừng hi vọng chú ấy sẽ đến đây”.
Anh ôm lấy cô, bàn tay càng lúc càng siết lấy eo cô, khàn giọng nói.
“Anh không nghĩ khi nãy là lời nói trong lúc say xỉn của em…Em nói,em yêu anh…Em yêu anh có thật không?”
Cả người Chung Linh chợt rùng mình vì câu nói của anh.Cô chỉ im lặng, không dám trả lời anh.Trong lòng thầm chửi, tại sao khi nãy cô lại không tỉnh táo ăn nói linh tinh như vậy chứ…?
Tịch Duy An áp đầu cô vào ngực anh, mỉm cười nói.
“Đêm nay anh muốn ở bên cạnh em…Anh nhớ em!”
Đầu cô tựa vào ngực anh.Cô cũng không biết tại sao hôm nay mình lại yếu đuối đến như vậy.
Thật sự cô rất vui khi anh là người cứu cô, thậm chí khi nãy hôn anh, trái tim cô đập mạnh rất nhiều.Cô biết mình yêu thích nụ hôn đầy đến chừng nào… Cô nhớ anh, cô đau lòng khi thấy người đàn ông này không quan tâm cô… Cô chỉ muốn làm vợ anh mà không phải một người nào khác.
******
Chung Linh đột ngột rời khỏi nhà, Tịch Đình Kiên cũng không hề điện thoại cho cô một cuộc.Trong lòng anh ta quả thật đang rất là giận cô, việc hôm nay cô ở trước mặt mọi người rời đi mà không xin phép anh một lời nào, đó chính là không tôn trọng anh.
Đã vậy từ khi bước vào nhà, cô cứ liên tục nhìn Tịch Duy An,đừng tưởng anh không thấy.Anh thấy hết và chứng kiến được tất cả.Cô bỏ đi, chắc chắn là vì Tịch Duy An, là cái tên trời đánh đó một lần nữa muốn chiếm đoạt đồ của anh.
Anh phải mau chóng làm đám cưới càng sớm càng tốt.Anh phải cho thằng cháu đó thấy rằng, không phải cái gì người chú này cũng có thể nhường.
Trong phòng ngoài Tịch Đình Kiên ra, còn có một người.
Lúc này cánh tay của ai đó bất chợt vòng qua ôm lấy eo của Tịch Đình Kiên, giọng nói mang hơi ấm nóng bỏng phả vào vành tai của anh.
“Có phải anh đang nhớ đến vợ sắp cưới của anh không vậy?”
Tịch Đình Kiên quay người lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh lại không kiềm chế liền cúi đầu xuống cắn chặt đôi môi của cô.
Đó là Thẩm Tư Niệm.
Dạo gần đây mỗi buổi tối cô cũng qua phòng của anh để ngủ cùng với anh, cả hai như một đôi vợ chồng.Chỉ là không công khai trước mặt mọi người mà thôi.
"Còn em…Em có nhớ Duy An không?"Anh ôm cô cùng ngã xuống giường.
Thẩm Tư Niệm ôm cổ anh.Một giây sau bỗng lật người, cô nằm trên người anh, thuần thục cởi từng cút áo sơ mi của anh ra.
“Anh ta có cần em sao? Chẳng phải vợ sắp cưới của anh vừa mới rời đi,anh ta đã cuốn cuồn đuổi theo.Em nghĩ, có lẽ hiện giờ hai người họ cũng giống như chúng ta đã cùng nhau lăn giường với nhau”.
“Em nói cái gì?” Nét mặt Tịch Đình Kiên trở nên tức giận,hai mắt trợn lên liền ngồi dậy. “Hai người đó đang ở bên nhau sao?”
Chết tiệt thật chứ! Anh sẽ không tha cho đôi cẩu nam nữ đó,dám phản bội anh.
Thấy anh định đi,Thẩm Tư Niệm liền đè anh xuống giường, cô áp mặt xuống, hôn lên bờ ngực vạm vỡ của anh.Giọng nói đầy quyến rũ.
“Anh muốn rời xa em, đi tìm cô ta sao? Đình Kiên! Em yêu anh”.
Nghe xong, trong đầu Tịch Đình Kiên như có gì đó đang đốt cháy người anh,khiến anh bất chợt quên đi Chung Linh.Thêm vào đó, sự chủ động của Thẩm Tư Niệm làm cho anh không thể cưỡng lại được.
Anh cúi đầu nhìn cô.Trong đầu vô thức suy nghĩ rất nhiều.
Anh có nên dừng lại không? Cô gái này đáng lẽ từ lâu, nếu anh nói ra sự thật năm đó, rất có thể cô đã làm vợ của anh.
Nhưng vì khi đó anh nghĩ Tịch Duy An yêu Thẩm Tư Niệm cho nên mới lên giường với cô…Ai ngờ, người nó yêu thích lại là Chung Linh.
Anh vì mối thù trong lòng, mà muốn kết hôn với Dịch Chung Linh.Vậy có đáng không?
Cô ấy không hề yêu anh,cho dù có gượng ép thì anh lấy được thân xác cô, nhưng không thể lấy được trái tim của cô.
Còn về Thẩm Tư Niệm.Anh biết cô thích anh, cô cũng sinh con cho anh.Nếu nói anh không động lòng, thì hoàn toàn không đúng.Anh biết trong lòng của anh,từ lâu cũng dần có sự xuất hiện hình bóng của cô.Nếu như mọi chuyện cứ để tiếp diễn, thì bốn người sẽ hình thành mối quan hệ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tịch Đình Kiên liền đưa tay kéo cô lên,anh cuồng nhiệt hôn lên môi cô.Bàn tay nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ của cô ra, ánh mắt nhìn cô đến đây mê.
“Nếu như anh kết hôn với Chung Linh, chúng ta có phải duy trì mối quan hệ lén lút này không?”
Thẩm Tư Niệm thì thầm vào tai anh, nhưng lại sợ anh cất ra một câu trả lời mà trước đó cô đã nghĩ đến.
Tịch Đình Kiên ôm lấy cô, người phụ nữ này, anh có thể cảm nhận được sự yếu đuối ở cô vào lúc này.
Khoảnh khắc anh đi vào như ghiền nát cả cơ thể bé nhỏ của cô,ép chặt cô xuống giường.
Anh yêu thương,hôn lên khắp gương mặt của cô, khàn giọng nói.
“Khi nào em và con cần anh…Anh sẽ bỏ hết tất cả bao gồm là cô ấy để về lại bên cạnh em.”
Thẩm Tư Niệm bật khóc, cô siết chặt hơi ấm, thủ thỉ vào tai anh.
“Vào sâu hơn đi anh… Hãy cho em tất cả của anh,em yêu anh Đình Kiên”.
Chưa bao giờ cô có thể yêu một người đàn ông nhiều đến vậy, yêu đến mức chỉ muốn anh thuộc về cô, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh cô.
*******
“Em định rời ngành giải trí, rồi mở quán ăn sao?”
Hơn mười hai giờ khuya tại một căn hộ chung cư cao cấp.Bầu không khí ám muội, vừa trải qua một trận kích thích triền miên kịch liệt, đôi nam nữ đang không ngừng thở mệt nằm ôm lấy nhau.
Cả cơ thể Tạ Thiên Duật túa ra rất nhiều mồ hôi, nhưng vẫn khiến cô gái bên cạnh mê đắm gói đầu nằm lên ngực của anh.
Thấy cô không trả lời,Tạ Thiên Duật liền lây người người cô, khẽ gọi tên.
“Mộ Vân! Sao em im lặng vậy?”
Mối quan hệ cả hai vẫn luôn duy trì.Nói đúng hơn, là Tạ Thiên Duật ra ngoài kiếm tiền chỉ là để cung phụng cho cô bạn gái này thôi.
Gương mặt Mộ Vân trở nên biến sắc, rất lâu sau cô ngẩng đầu lên nhìn anh,gặn ra bốn chữ.
“Mình chia tay đi!”
Tạ Thiên Duật sững người.
Anh lập tức ngồi dậy, đưa ánh mắt giận dữ nhìn cô.
“Em lập lại cho anh nghe một lần nữa…!”
Mộ Vân biết anh sẽ anh không chấp nhận, nhưng cô không thể nào ở bên cạnh anh mãi mãi trong bóng tối như vậy được.
Cô đã quá mệt mỏi rồi…!
Mộ Vân hít sâu một hơi, cô ngồi dậy bước xuống giường lượm lại tất cả quần áo đi vào phòng tắm.
Khi cô bước ra, cô không ngờ lại bị anh ép vào tường.Gương mặt của Tạ Thiên Duật gần như đã thay đổi,anh nghiến răng hỏi.
“Có phải cô thấy Tịch Duy An về, nên muốn đá tôi sang một bên có đúng không?”
Mộ Vân nghe xong,hừ lạnh lên một tiếng.
“Tịch Duy An sao? Anh nghĩ trong lòng em còn có thể chứa anh ta sao?”
“Vậy vì sao em muốn chia tay với anh …Chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp sao?” Tạ Thiên Duật như gào lên
Anh tuy có lợi dụng phụ nữ để bước tiến trong sự nghiệp, nhưng anh thật lòng yêu người phụ nữ này.Suốt những năm vừa qua, vì sợ cô bỏ rơi anh,anh đã không ngừng chăm chỉ kiếm tiền, chỉ vì muốn mình có địa vị cao hơn để có thể dữ chân được cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương