Trẻ nhỏ thường hay có sự sợ sệt bản năng trước trẻ lớn.
Trẻ con lớp 3 gặp phải học sinh lớp 6 sẽ sợ, đối phương mà ba hoa đòi gọi anh giai lớp 9 đến choảng nhau thì chắc còn hãi hùng tới độ mất ngủ luôn.
Cho dù trước đó đã được Tưởng Lộc dẫn đi diễn nhóc ăn mày, nhưng lúc phát hiện ra anh trai xấu tính lại sậm cái mặt vào, thì Tô Trầm vẫn cố gắng dịch từng bước nhỏ ra trốn sau lưng mẹ.
Mẹ lại cứ không chịu chiều theo bé, bước lên trước một bước.
“Đi nào, tranh thủ giờ bé còn đang rảnh, mẹ dẫn bé đi làm quen với xe lăn trước nhá.”
Lương Cốc Vân rất mong được thấy hai đứa thân thiết gần gũi hơn để về sau còn chăm nom lẫn nhau, trịnh trọng cầm tay Tô Trầm giao cho Tưởng Lộc.
“Đi mau lên nào, bé còn chưa ngồi thử xe lăn lần nào đúng hem?”
Tô Trầm bị nửa dỗ nửa lôi xách đi mất, còn ngoái đầu lại thử cầu cứu.
Mẹ!! Mẹ không đi cùng à!!
Lương Cốc Vân cười híp mắt vẫy tay: “Chơi vui vào nhá!”
Xe lăn bằng gỗ đã được vận chuyển đến đoàn phim, vẫn áp dụng thiết kế bánh xe xoay 360 độ giấu kín, có thể gấp gọn đeo trên lưng.
Tuy Nguyên Cẩm bị bệnh ở chân không thể đứng thẳng nhưng may là nhỏ tuổi nhẹ cân, thậm chí còn chả nặng được bằng một binh khí ngẫu nhiên cầm bừa ở nhà Cơ Linh.
Lúc họ chạy trốn, Cơ Linh thường xuyên nhét Nguyên Cẩm vào sọt hoa quả túi đựng quần áo để đồng hành, trái lại cái xe lăn thì thành đạo cụ đắc lực để gài bẫy dụ địch.
Trong số hơn 30 hoàng tự, chỉ có đúng phế thái tử què quặt này là cái bia ngắm trời sinh.
Lúc xe lăn gỗ được đẩy ra, tim Tô Trầm đập loạn mất một nhịp theo bản năng.
Bé ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt Tưởng Lộc, nhỏ giọng hỏi: “Anh đọc hết kịch bản chưa.”
“Đọc hết rồi.”
“Thế anh biết đúng không, Nguyên Cẩm… cố tình ngụy trang bị liệt.”
“Ừm.” Tưởng Lộc giơ bé lên bằng hai tay thử ước lượng thể trọng, thở phào một hơi: “May quá, đúng là nhẹ như cái gối.”
Trong bộ đầu tiên có rất nhiều cảnh yêu cầu cậu phải cõng hoặc bế bé con, nếu là nhóc nào cân nặng đầm tay hơn thì kiểu gì cũng bầm tím mấy vết ở đoạn xương bả vai cho xem.
Nguyên Cẩm giả vờ què, liền tù tì những 6 năm.
Mẫu thân cậu đến từ thế tộc họ Tiêu, nhà có quen một đạo sư thân thiết nhiều đời, xem bói ra quẻ Thuần Tốn, thượng cửu.
—— Thuận nép dưới giường, mất đồ hộ thân; giữ thói gặp họa.
(*quẻ Thuần Tốn là quẻ thứ 57 trong 64 quẻ Kinh Dịch, thượng cửu là hào trên cùng, dương;
Dịch: Thuận nép ở dưới giường, mất đồ hộ thân, cứ giữ thói xấu đó thì càng bị hoạ.
Giảng: Ở trên cùng quẻ Tốn là thuận tòng đến cùng cực như kẻ nép ở dưới giường; tới nỗi đức dương cương – ví với đồ hộ thân của mình cũng mất luôn. Cứ giữ thói xấu xa, đê tiện, siểm nịnh đó thì càng bị hoạ.; tham khảo cohoc.net)
“Tốn có một nghĩa ứng với chân.”
“Nếu ta hành động trước sao cho đối ứng với hiện tượng mất chân, có lẽ sẽ tránh được một kiếp.”
Giữa tiệc sinh nhật đầy tiếng chúc tụng, bà thầy cúng già nhận một chén trà từ ông cụ họ Tiêu, thấp giọng bóc tách giải thích.
“Ví dụ gặp một quẻ huyền, tức lơ lửng, biểu trưng là vươn cổ treo lên, nhưng chọn cách đeo dây chuyền ở cổ thì cũng giống thế, vẫn ứng được với điềm báo, có khi như vậy sẽ né được tai ương.”
Nếu có người đưa ra lời tiên tri như vậy giữa thời đang thái bình thịnh thế, sẽ chẳng ai quan tâm làm gì.
Nhưng hiện giờ sự đời loạn lạc, hoàng đế vui giận thất thường, sát sinh vô số, con gái ruột mà chọc giận là lập tức sai người đánh chết tại chỗ.
Nhà họ Tiêu không ai dám lơ là bỏ qua lời dự đoán này, cũng không dám khẳng định rằng thân phận hoàng thái tử chắc chắn sẽ giúp Nguyên Cẩm bình an lớn lên.
Huống hồ ba đời hoàng hậu đều để lại con cái, cộng thêm việc mấy năm sau đó dần dà lại có tận mười mấy hoàng tự lục tục chào đời, mẹ ruột Nguyên Cẩm không dám chậm trễ nữa, phân tích rõ lợi hại với con từ sớm, biến con trai thành người què chỉ sau một đêm.
“Nhất định phải nghe lời mẫu hậu đấy.”
“Từ giờ trở đi, không được để cho bất kì người sống nào phát hiện ra là con bình thường.”
“Đôi chân chạy nhảy được này của con phải giữ lại để dùng vào thời khắc sống còn nhất.”
Nhược điểm lớn nhất, thường sẽ là vũ khí sắc bén hữu dụng nhất.
Cũng chính nhờ chi tiết này, trong nguyên tác Nguyên Cẩm có nhiều màn phản đòn cực kì ngoạn mục.
Trông cậu nhu nhược khép kín, là con mồi dễ tóm gọn khống chế nhất trong số các đối thủ.
Thậm chí trước mặt kẻ tàn phế như cậu, người tay không tấc sắt cũng chẳng hề đề phòng tí nào.
—— Đứng còn chả được, lại còn đi lo nó thình lình bay lên giết người nữa chắc?
Nhưng tất thảy đều là bề ngoài giả dối.
Chỉ mỗi mình Cơ Linh, người bầu bạn ngày đêm mới nhìn thấu mọi sự bày bố.
Trong kịch bản, họ có tận mấy cảnh tay đôi đối đầu gay gắt, về sau lúc bắt tay dụ địch cũng tương đối đặc sắc.
Tô Trầm ngồi lên xe lăn, thử đẩy xe lăn gỗ.
Bỗng cảm giác bất lực ngập đầy trong lòng.
Bé sinh ra lành lặn, đến tận lúc ngồi vào chiếc ghế chật chội khó chịu này rồi mới đột ngột cảm nhận thấy mấy dạng tâm trạng chưa bao giờ trải qua.
Không chỉ có tầm nhìn thoáng cái hạ thấp, cầm nắm đồ vật hay di chuyển đều trở nên tốn sức.
Điều đáng sợ hơn cả là cảm giác nhỏ bé vì bị động.
Vậy mà Nguyên Cẩm lại có thể ngồi trên cái xe lăn này suốt 6 năm trời ròng rã.
Còn chưa kịp nghiền ngẫm cảm xúc tận cùng, tự dưng có lực tác động từ phía sau lưng, Tưởng Lộc đang đẩy bé đi khắp nơi.
Tô Trầm bị đánh úp phải vịn vào một bên, ngoái đầu nhìn cậu.
“Anh từ từ thôi.”
“Có đủ đâu.” Tưởng Lộc liếc bé: “Lúc bỏ chạy giữ mạng chưa cõng nhóc bay lên là tém lắm rồi đấy, lại còn sợ xe lăn nhanh á?”
Tô Trầm không thể dự đoán nổi là cậu sẽ tăng tốc hay sẽ dừng lại, hai tay tóm thật chặt vào tay cầm, hơi bực bội xong lại ái ngại phép lịch sự không cáu gắt với cậu được.
Bé thoáng sờ sợ.
Chờ đã… liệu Nguyên Cẩm có sợ không?
Trông Nguyên Cẩm đúng kiểu vừa ác độc vừa quyết liệt, liệu trong lòng có nảy sinh sợ hãi vì một động tĩnh nho nhỏ của xe lăn, chỉ là không dễ dàng bộc lộ ra với người khác không nhỉ?
Một đống vấn đề rối tinh rối mù đang cần giải quyết gấp trong đầu bạn nhỏ, bạn bé đã gạt luôn việc phải tức giận với anh trai hư sang một bên.
Một lúc lâu sau, bé dứt khoát móc luôn cái máy ghi âm ra, lặp lại câu hỏi của đạo diễn một lần.
Giờ phút này Tưởng Lộc đang đẩy bé để làm quen với cảm giác tay cầm xe lăn, đồng thời tăng cường giao lưu hai bên, hỗ trợ cho việc nhập vai sau này.
“Cơ Linh đánh giá thế nào về Nguyên Cẩm ạ?”
Cậu im lặng mấy giây, hỏi ngược lại: “Nhóc thấy sao?”
“…”
Không phải là em đang phỏng vấn anh à!
Tô Trầm quá hiền, hơi tức mình rồi đấy nhưng vẫn chịu trả lời câu hỏi của cậu rất nghiêm túc.
“Em thấy chắc là xem Nguyên Cẩm như cục nợ phiền phức ha.”
Bé cụp lông mi, giọng rất nhẹ.
“Theo sắp xếp của nhà họ Cơ thì đáng ra Cơ Linh phải xuất chinh tái ngoại, trở thành anh hùng tướng quân đội trời đạp đất mới đúng.”
“Nhưng trước khi chết phụ thân Cơ Linh lại phó thác cho cậu ta che chở chăm nom Nguyên Cẩm, thậm chí từ đó phải cách xa hoàng thành, có khả năng suốt cả đời cũng chẳng về được nữa.”
“Cơ Linh rất ít khi nói chuyện với Nguyên Cẩm, khi xảy ra tranh chấp cũng sẽ không vứt bỏ Nguyên Cẩm.”
“Chắc hẳn sâu trong nội tâm… sẽ có ý nghĩ phản đối.”
“Nếu không có Nguyên Cẩm thì Cơ Linh đã được sống cuộc đời mình thích từ lâu rồi.”
Vốn dĩ Tưởng Lộc định châm chọc mấy câu, nào ngờ bé con trên xe lăn tự dưng ỉu xìu, tủi thân như kiểu Nguyên Cẩm thật ấy.
Cậu nuốt câu nói đã ở chót lưỡi lại đầy hiếm có, thật lâu sau mới đáp: “Không phải đâu.”
Xe lăn dừng lại ở bờ hồ Thái Dịch, có thể trông thấy loáng thoáng hoa lê mặc bạch nở rộ cả một mảng ở đằng xa.
“Thực ra bác cũng giao bài cho anh, mỗi tội không phải phỏng vấn các diễn viên sẽ hợp tác mà là đi hỏi biên kịch.”
“Câu đầu tiên anh hỏi chị ý chính là, ở tập 3 lúc bị Nguyên Cẩm đâm dao vào mình, rốt cuộc Cơ Linh có hận cậu ta không.”
Tô Trầm hoàn toàn chưa hề đề phòng tự dưng lại bị tiết lộ cốt truyện: “…!!”
“Sau đó biên kịch Văn hỏi lại anh một câu, rốt cuộc trong mắt Cơ Linh thì Nguyên Cẩm được xem là gì.”
“Anh bảo là vua trong vua tôi, chị ý nói chỉ mới đúng một nửa.”
“Còn một nửa nữa, là em trong anh em.”
“Gì cơ?!”
“Nhóc chưa nghĩ ra à?”
Tưởng Lộc dừng xe lăn lại, đi vòng ra trước mặt Tô Trầm rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lúc cậu nhìn thẳng vào bé, bỗng vô cớ có cảm giác như một linh hồn đang nhìn chăm chú một linh hồn khác qua khoảng cách thời không.
“Bắt đầu từ khi bị buộc phải chọn Nguyên Cẩm, Nguyên Cẩm đã là hoàng đế duy nhất Cơ Linh cống hiến.”
“Có lẽ đối với người thiên hạ thì hơn 30 hoàng tự chạy trốn tứ phương đồng nghĩa với hơn 30 hoàng đế có khả năng lên ngôi.”
“Nhưng lựa chọn mà Cơ Linh có và cũng là lựa chọn duy nhất của Cơ Linh chỉ gồm mỗi Nguyên Cẩm mà thôi.”
“Đây chính là vua trong vua tôi.”
Tô Trầm không tránh né được ánh mắt cậu, vô thức vịn chặt vào lưng ghế một lần nữa, trông vừa mong manh vừa uất ức.
“Anh em?”
Trông bé nhỏ yếu như thế, vậy mà lại cười khẩy lên tiếng vặn hỏi, giờ phút này loáng thoáng cứ như chính bản thân Nguyên Cẩm.
“Lúc Cơ Linh châm kim huyệt vị để thăm dò, lúc suýt bị Long Ngư mua chuộc, lúc trở tay kề dao bên họng thì vẫn còn nhớ đến tình anh em cơ à?”
“Nên mới bảo là,” Tương Lộc kéo giãn khoảng cách, thoắt cái đã thoát khỏi nhân vật, nói tỉnh bơ: “mối quan hệ này phức tạp lắm.”
“Có muốn diễn tốt thì cũng phải ngẫm nghĩ thử nghiệm rất nhiều lần, dốc hết tâm sức làm sống dậy nhân vật trước ống kính.”
Tô Trầm vẫn chưa tách mình được khỏi tâm trạng, vùi trong xe lăn không nói lời nào.
“Nhóc biết không, để giành được vai này, ban đầu riêng vụ đánh nhau với chỉ đạo võ thuật anh đã phải tập mất 5 6 tháng.”
“Vòng chốt có 10 ứng viên, anh học thuộc hết tất cả lời thoại, diễn thử 4 lần, đến cuối cùng bác mới chọn anh.”
“Nhưng bác nhắm trúng nhóc, chỉ cần nhìn đúng một cái mà thôi.”
Tô Trầm không ngờ tự dưng cậu lại nhắc đến việc này, trả lời theo phản xạ có điều kiện: “Nhưng đợt đó có người bảo…”
“Bảo là vai này được cơ cấu cho anh từ lâu rồi chứ gì, anh biết.”
Tưởng Lộc cười một cái đầy giễu cợt, xong huênh hoang xoa đầu bé mấy cái làm mái tóc mềm mại rối hết cả lên.
“Bây giờ đã thương hại anh tí nào chưa?”
“Ông bác nhà anh á còn ghê với người nhà hơn người ngoài nữa, ổng mà tốt bụng thế thì anh phải thắp hương cảm ơn trời Phật thật đấy.”
“Nên là á, anh sẽ diễn cho thật tốt, hoàng đế bệ hạ ạ.”
Tô Trầm lờ mờ cảm nhận được là cái tên này đang dỗ mình.
Bé hứ một tiếng, chẳng nhớ là vừa nãy mình đang dựng lông vụ gì nữa luôn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trầm: Hứ ╯^╰)
————-
Chi tiết giả què tham khảo một vụ án rất đen tối của Mỹ, tên thật của nhân vật là Gypsy Rose,
Những ai mà khả năng chịu đựng tâm lý tương đối thấp thì tốt nhất đừng search làm chi…
Về sau vụ án này đã được dựng thành serie “The Act” và phim tài liệu “Mommy Dead and Dearest”, xem xong cũng lạnh sống lưng lắm á _(:з」∠)_