Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 114



Quay dần về sau, cả hai nhân vật trong đoạn tay đôi này đều đã thấy như sắp kiệt sức.

Yêu cầu kéo căng thẳng lên tột độ, có nghĩa phải bộc lộ được trọn vẹn sự độc ác.

Diễn viên buộc phải xé rách gương mặt vốn có của mình để phơi bày ra khía cạnh dữ tợn nhất của nhân vật và câu chuyện.

Đến tận lần thứ sáu đạo diễn mới thong thả gật đầu, bình luận là ra dáng rồi đấy.



Trên đường về khách sạn, Chu Kim Linh ngồi cạnh Tô Trầm, mặt mũi lo âu.

"Đoạn quay buổi tối có ổn không?"

Thực ra thời gian ở lại phim trường của chị không nhiều bằng các trợ lý, nhưng ngẫu nhiên chứng kiến quá trình bào mòn sức lực thế này, tư lự là đạo diễn đang làm khó bé.

Tô Trầm nghe ra được ẩn ý của chị, cẩn trọng liếc nhìn hai bên một lượt.

Sau khi xác nhận không có người ngoài mới nhỏ giọng đáp: "Em cảm giác có gì đó thay đổi."



Ít nhất thì trước hôm lễ trao giải, thái độ của đạo diễn Thiệu Hải Duyên vẫn kiểu thân thiện hữu hảo với mọi người.

Từ khi trở về đoàn phim, gã như kiểu phải dốc sức nâng bản thân lên cao hơn, có lúc vắt kiệt cả thể lực và tinh thần diễn viên.

Thực ra rất nhiều đạo diễn cũng làm thế, thậm chí còn thích làm thế.

Vì khi diễn viên diễn được đến nấc cuối cùng thất thần quên mình ấy, có khi hiệu quả sẽ tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.

Hồi trước đạo diễn Bặc yêu cầu nghiêm khắc nhưng chính bản thân ông cũng làm việc thận trọng tỉ mẩn, khiến mọi người nể phục.

Cái người bây giờ... ít nhiều có phần bắt chước ra vẻ.



Chu Kim Linh lập tức hiểu ra, điều chỉnh tư thế ngồi.

"Sau này chị sẽ bớt về Thời Đô, ở lại với hai đứa nhiều hơn."

"Dạ."



Cùng lúc đó, Tưởng Lộc đang ngồi ở phòng họp tầng cao trong khách sạn Thiên Dương, đối diện với Khương Huyền và Văn Trường Cầm.

Cuộc họp cực kì bí mật, đến cả người quản lý của cậu cũng không hề hay tin.

Theo mô hình cũ, tam giác cao nhất của đoàn phim là đạo diễn quá cố, nhà sản xuất chính và tổng biên kịch.

Ngay một số quản lý cấp cao cũng không biết đến sự tồn tại của cuộc họp lúc này.



Lúc trông thấy cả hai người đều xuất hiện ở đây, Tưởng Lộc kéo phéc mơ tuya áo khoác lên cao hơn một tí.

Cổ cậu còn đang choàng tai nghe giám sát, áo khoác gió phong cách workwear dính ít vôi trắng, quệt phải bao giờ không biết trong quá trình quay.

Khương Huyền lên tiếng trước tiên.

"Công việc phó đạo diễn có thuận lợi không?"

"Rất suôn sẻ." Tưởng Lộc nghĩ ngợi, nói tiếp: "Về cơ bản các việc tham gia được đều đến tay, ví dụ như chọn vai hoặc quản lý trường quay."

"Tốt." Khương Huyền không hề mào đầu mà hỏi thẳng luôn: "Cháu thấy cần bao lâu nữa cháu mới có thể làm tổng đạo diễn?"

Văn Trường Cầm vốn đang cúi đầu uống trà, lúc này mới ngẩng lên nhìn sang Khương Huyền với vẻ không tán thành như muốn dừng câu hỏi lại.

Cô rất quý Tưởng Lộc, nhưng không mong đứa bé trẻ tuổi thế đã phải gánh vác áp lực mức này từ quá sớm.



"Đêm Trùng Quang" vận hành ổn thỏa năm năm, sức hút chỉ tăng không giảm, tỷ suất người xem không ngừng cao lên, tất cả có được nhờ công sức đầu tư dài kì của Giải trí Minh Hoàng cùng toàn bộ đoàn phim.

Trên thực tế, cô với cậu Khương, anh Bặc đã hợp tác góp nhặt tìm người từ 10 năm trước, điều binh khiển tướng khắp nơi để xây dựng được đội ngũ tốt nhất.

Hai năm nay tìm tòi đạo diễn, rất nhiều đạo diễn đang nổi có tác phẩm danh tiếng đều từ chối rất thẳng thừng.

"Việc thì đúng là việc tốt thật."

"Nhưng thực ra ấy, chị Văn, mình không phải người ngoài, em cũng nói thẳng luôn."

"Ngành này của mình tóm lại vẫn mong tạo được nội dung mang tính đột phá hơn mà, cảm ơn lời mời của chị ha."

Lúc ấy cô ngớ ra rất lâu, bất đắc dĩ gật đầu.

Một chiếc xe mang thương hiệu đã cũ đi theo tuyến cố định, liệu sẽ mở ra được bao nhiêu con đường mới đây?



Tưởng Lộc ngẩng đầu lên, nhìn Khương Huyền ngồi bên tay trái cùng Văn Trường Cầm ngồi bên tay phải.

"Cháu muốn thận trọng đã."

"Tốt." Khương Huyền khẽ gật đầu: "Thế thì hai năm."

"Chú cho cháu thời gian hai năm, bộ thứ sáu giao cho Thiệu Hải Duyên, bộ thứ bảy tính sau."

"Nhưng chú hi vọng cháu có thể một mình cầm trịch nội dung bộ thứ tám và bộ thứ chín, trở thành tổng đạo diễn thật sự."



Hiện tại, Tô Trầm đã cực kì xuất sắc trong vai trò diễn viên chính.

Khương Huyền từng bước ngừng việc quan sát bé, sau khi đoạt giải thấy đã ổn thỏa, không chú ý nhiều thêm nữa.

Nhưng các phương diện khác vẫn cần lên kế hoạch lâu dài, tìm ra giải pháp tối ưu nhanh nhất có thể.



Ánh mắt Văn Trường Cầm lần nữa toát ra vẻ sửng sốt lẫn phản đối, lúc đặt cốc trà xuống giọng cô nặng nề hơn: "Khương Huyền."

Khương Huyền điềm tĩnh nhìn cô một cái, hỏi vặn: "Không thì chị thấy có lựa chọn khác tốt hơn không?"

Chọn bất cứ ai dù thành công hay thất bại, cũng chưa chắc đã là hướng đi tốt.



Thực ra bao lâu nay Tưởng Lộc luôn cảm thấy con người Khương Huyền cứ bí ẩn khó lường.

Hồi bé bác thường hay dẫn cậu đến thăm nhà hai cô chú này chơi.

Nhà chị Văn rất dung dị gần gũi, cuộc sống thoải mái vui vẻ, sủi cảo nhân rau cải chị gói cũng khá là ngon.

Nhưng nhà Khương Huyền luôn lạnh tanh vắng ngắt như không người sống.

Trong phòng khách có đúng một bộ sofa, nội thất thừa mứa đều giản lược hết, tất cả những gì trang trí chỉ là các lớp họa tiết đường nét.

Mặt tường là đá màu đen thẫm, mặt sàn trắng như gương phối hoa văn hình thoi, biệt thự to đùng mà cảm giác mênh mông im lìm không khác gì núi xa ngàn dặm hiếm cả bóng chim.

Đợt ấy Tưởng Lộc mới có 5 tuổi, lần đầu vào nhà ngồi mà run rẩy lẩy bẩy chỉ sợ bác bán xừ mình đi mất.



Một tuần sau khi bác qua đời Khương Huyền đã ghé gặp cậu, hỏi dò ý định và năng lực liên quan.

Tưởng Lộc nín nhịn nghe hết một chuỗi câu hỏi xong hỏi ngược lại: "Có phải chú suy tính từ lâu rồi, chỉ chờ tượng trưng cho hết 7 ngày rồi mới hỏi không?"

"Kiểu kiểu thế." Khương Huyền nói bình bình: "Xét cho cùng thì hỏi mấy việc này lúc anh Bặc vẫn còn sống thì ít nhiều cũng hơi thất đức."

...Cảm ơn chú hãy còn để ý đến đạo đức ha.



"Cháu ngạc nhiên phết." Tưởng Lộc cắt ngang cuộc trao đổi đã thoảng mùi thuốc súng, nói từ tốn: "Thời gian hai năm, hơi khác phong cách của chú."

Hình như nét mặt Khương Huyền thoáng lộ ra vẻ yên tâm.

Trông thấy biểu cảm này cái là Văn Trường Cầm lập tức có dự cảm chẳng lành.

"Chính xác, thời gian vượt định mức là để dành cho bài tập bổ sung."

"Khương Huyền." Văn Trường Cẩm nhắc lại như cảnh cáo: "Cậu lại định làm gì đấy?"

"Một chút xíu công tác tình báo thôi."

"Một chút xíu hả?" Văn Trường Cầm muốn đẩy Tưởng Lộc ra khỏi phòng để nói chuyện riêng với cái tên này rồi đấy: "Tốt nhất là cậu đừng có ý đồ quá đà nhé."



Lúc này Khương Huyền cầm cốc cà phê lên, nở nụ cười kín đáo.

"Tưởng Lộc, các công ty quy mô hoặc các tổ chức kinh doanh với dòng tiền lớn, đều sẽ có 3 phiên bản sổ sách."

Văn Trường Cầm đưa tay đỡ trán, dứt khoát dựa vào lưng ghế nghe đối phương lên cơn.

Ban đầu Tưởng Lộc nghĩ lần gặp mặt này là để kiểm tra quá trình học hành đạo diễn của mình, không ngờ là phải can dự đến đoạn sâu xa thế.

"Bản đầu tiên bắt buộc phải nâng theo hướng có lãi, những số cần phóng đại đều đồng loạt đào sâu, thậm chí mở rộng thêm cả về mặt dự báo."

"Phiên bản thứ nhất này để mang ra cho tất cả các ngân hàng mình cần vay, cùng các nhà đầu tư ở đa dạng lĩnh vực."

Đầu ngón tay Khương Huyền đẩy gói đường uống cà phê sang một bên, rồi tiếp tục gõ vào hộp sữa.

"Bản thứ hai hoàn toàn trái ngược, lỗ sấp mặt khóc than nghèo, như kiểu sắp tới nước vỡ nợ đến nơi."

Tưởng Lộc chú ý thấy rất nhiều chi tiết nhạy cảm trong này, nhướng mày lên.

"Để nộp cục thuế ạ?"

"Dĩ nhiên." Khương Huyền cười tủm tỉm: "Không làm giả nhưng ít nhất phải nói sao cho lợi mình."

"Quản lý công ty với làm diễn viên không khác nhau mấy. Phóng đại cái cần phóng đại, giản lược cái cần giản lược."

"Thế chắc bản thứ ba chính là bản thật duy nhất ạ?" Tưởng Lộc nhíu mày nói: "Chú đừng bảo là bản chú đang giữ vẫn không phải nhé."

Văn Trường Cầm lắc đầu tiếp lời.

"Ba bản này đều là thật mà cũng đều là giả."

"Chú Khương đã làm tốt nhất có thể trong phạm vi kiểm soát được. So với các đoàn khác thì bản kinh phí chi tiết của "Đêm Trọng Quang" đã đẹp đẽ lắm rồi, chính quyền cũng từng biểu dương công khai, tặng cả bằng khen về nộp thuế nữa."

"Nhưng chị với Khương Huyền cứ cảm giác là yêu cầu đầu tư không nên cao đến thế."

"Một hai năm đầu cần đến mấy trăm triệu thì còn hiểu được, hồi ấy giá thành kĩ xảo đắt đỏ, chi phí hậu kì cực kì cao."

"Hồi năm thứ tư và đầu năm thứ năm anh Bặc còn làm, kinh phí dự toán vẫn đang giảm đều, đáng ra mình không cần phải nơm nớp ngọt nhạt với rất đông người nữa."



Một tay cô đặt trên bàn, bốn ngón cuộn lại hơi siết, móng tay đen trơn tinh xảo găm vào lòng bàn tay.

"Sau khi anh Bặc ra đi, chị với Khương đều không can dự vào các khâu bóc tách cụ thể, ngày càng nắm được ít hơn về tình hình bên trong."

"Nhưng hai năm nay... dự toán cứ cao đến mức bất thường."



Kế toán kiểm toán đều đã kiểm tra đối chiếu báo cáo lưu chuyển vốn nhiều lần, trong khi tất cả khoản chi đều hợp lí đúng quy định thì mức dự toán định kì của mỗi giai đoạn vẫn cực kì cao.

Kể từ khi Nhan Điện rời đoàn tình hình lại càng tồi tệ, như thể kẻ đứng đằng sau đã chắc chân không còn gì đáng ngại, bí mật thao túng liều lĩnh hơn nữa.

Khoản lợi nhuận khổng lồ ắt cũng sẽ bị bòn rút vào tay ai đó theo dây chuyền, im ắng cuỗm mất lượng đầu tư lớn.

Nghĩ theo hướng này... thì có lẽ sự cố dàn đỡ dây cáp hồi đang quay mùa đầu tiên chính là một điềm báo.



"Chị không tán thành với việc để em làm đạo diễn là vì rủi ro quá lớn, với tư cách trưởng bối chị có nghĩa vụ phải khuyên can em ở phương diện này."

"Giả sử em nhất quyết muốn tiếp quản toàn bộ đoàn phim, quản lý mấy trăm con người ở vị trí tổng đạo diễn, thì đọc báo cáo chỉ là một phần."

"Em có thể tìm thử xem, rốt cuộc trong hai năm nay ngọn nguồn xuất phát ở đâu."

Lúc nhìn sang Tưởng Lộc, Văn Trường Cầm đưa tay chống trán, lại nhớ tới ông bạn già ngang bướng kiêu ngạo của mình.

"Một khi phát hiện ra gì cũng đừng rầm rộ lên, lặng lẽ báo cho bọn chị là được."



"Em nắm rõ chừng mực, sẽ không đánh rắn động cỏ đâu ạ." Tưởng Lộc tiếp nhận công việc, vẫn thấy không ổn lắm: "Nhưng mà, liệu có khả năng là do bản thân việc quay bộ này đã tốn tiền lắm không ạ, các cảnh lớn lẫn kĩ xảo mỹ thuật đều không giảm, số lượng diễn viên cộng vào phải cực đông, riêng cát-xê cũng đã ngốn một đống..."

Khương Huyền không giải thích thêm mà lấy ra một chồng tài liệu photo, đẩy tới trước mặt cậu.

"Cứ đọc từ từ, đừng để ai khác biết."

"Được, cháu cũng phải làm bài tập học thêm giống Tô Trầm rồi."

Tưởng Lộc kéo mười mấy tập giấy lại gần, nhận ra đúng là hơi đầm tay thật.

Cậu kế thừa số cổ phần lớn của bác, rồi được tiến cử với Bùi Như Dã để hợp tác kinh doanh, biết rõ sớm muộn gì mình cũng phải tham dự vào mặt này.

Văn Trường Cầm ngửi ra gì đó, ghé mắt nói: "Em với Trầm Trầm cãi nhau à?"

Tưởng Lộc liếc sang một cái, bê đống giấy tờ lên vẫy tay.

"Đi nhá."



Đã lâu lắm cả hai chưa nói chuyện với nhau.

Hồi trước khi Tô Trầm giữ khoảng cách với Tưởng Lộc, thỉnh thoảng chạm mặt ở phim trường cả hai cũng sẽ gật đầu chào hỏi.

Bây giờ đại loại kiểu xem đối phương là không khí, hoàn toàn chẳng cần đổi mật khẩu khóa phòng vì đã chẳng cần sang gõ cửa nữa.



Dường như một khi hạ quyết tâm là con người ta sẽ có thể bóc tách mình ra khỏi quỹ đạo thế giới của một người khác, trực tiếp, triệt để.

Hội chứng cai nghiện sẽ chậm rãi xuất hiện như một dạng bệnh viêm, rồi phát tác nhiều lần.

Không chỉ mình Tưởng Lộc gặp phải cảm giác ấy.



Đã rất lâu Tô Trầm chưa gặp Tưởng Lộc ở phim trường, thậm chí chẳng có cơ hội để mà liếc mắt lia thấy bóng lưng thoáng qua.

Bé đoán được đại để, chắc là Tưởng Lộc thay đổi kế hoạch làm việc, ngoài những lúc đóng phim thì đều ở tổ nước Hải, cách nhau tận mấy km.

Tin nhắn dừng ở một tháng trước, nhật kí cuộc gọi thì khoảng hai tháng trước.

Lần nào gọi điện hỏi thăm ba mẹ cũng vẫn nhắc Tưởng Lộc mấy câu, còn dặn cả hai phải nhớ mặc quần thu đông, không để bị lạnh là dễ nhức chân lắm đấy.

Nghe thấy cái tên này Tô Trầm còn cảm giác xa lạ thế nào, cũng chỉ cười cười dạ vâng, con sẽ chuyển lời ạ.



Cửa đoàn phim thường xuyên có hoa quà do người hâm mộ gửi đến, một số món tặng theo cặp, trong ấy có búp bê Nguyên Cẩm và hoàng hậu hoặc móc khóa Nguyên Cẩm và tiểu tướng quân.

Hồi trước nhận được quà thế này Tô Trầm sẽ đặc biệt lựa ra đặt vào phòng sưu tầm nho nhỏ của mình.

Bây giờ tất cả đã thay đổi, bé không hỏi thăm đến nữa, để trợ lý tự sắp xếp lưu trữ.



Hóa ra trái tim con người sẽ bị rỗng một mẩu thật đấy.

Bé biết, quan hệ giản đơn thế này, có lẽ còn không thể gọi là thất tình.

Trước nay bé đều đang thăm dò ranh giới, quanh quẩn hồi lâu muốn bước vào sâu hơn nữa, rồi bị ngăn trở không ngừng, mãi đến cuối cùng là từ chối.



Thiếu niên vừa mới bước vào đoạn đầu tuổi dậy thì, có khi sẽ nghĩ ngợi, hôn nhau là cảm giác thế nào nhỉ.

Khó mà tưởng tượng ra được xúc cảm tương tự thế trong đầu.

Khoảnh khắc đang không ngừng áp sát lại gần, hơi thở cũng trở nên dè dặt.

Liệu lông mi có động vào gò má người kia không?

Cánh môi chạm vào nhau, liệu có ngứa ngáy phì cười không?



Đến lúc nhớ ra giờ sân trường cấp 3 chỉ còn mình bé và nghĩ đến anh trai khốn nạn ở đoàn phim cũng chẳng thấy mặt nữa, là thắc mắc non nớt này lại bị dội nước dập tắt sạch bong chỉ trong nháy mắt.

Tô Trầm nghiến răng, khao khát báo thù đáp trả gấp đôi.

Ngày mai đổi phòng luôn, không ở cái tầng này nữa, mình phải dọn sang tòa bên cạnh!

Nghĩ ngợi đổi chiều, lại thấy không nỡ.

Bé tự an ủi mình một câu, tiếp tục dời sự chú ý về với kịch bản.

Thôi vậy, kẻ nghiện công việc cần gì tình yêu tình báo.



Diễn biến của bộ thứ sáu nhiều xung đột gay gắt, cảm xúc tổng thể ở vào trạng thái quyết liệt mà gấp gáp khẩn trương.

Cơ Linh uống rượu độc xong hấp hối thoi thóp, được Ứng Thính Nguyệt vội vàng cứu giúp nhưng vẫn trong tình trạng bị thương nặng, lục phủ ngũ tạng đều chỉ duy trì tính mạng mong manh nhờ bà lão Xương Rắn.

Cùng lúc đó, Ứng Thính Nguyệt tận dụng dị năng được đêm Trùng Quang ban cho, cố gắng lần mò làm rõ đầu đuôi ngọn nguồn toàn bộ sự việc.

Cô có thể quan sát được xem tất cả những người mình từng gặp ngoài đời đã làm gì phía sau.



Mọi vấn đề đáng ngờ đều tập trung cả ở y nữ Tiền Duyệt, sau vài lần tìm tòi, Ứng Thính Nguyệt đã chứng kiến cảnh Tiền Duyệt ra vào vương phủ nước Hải nhiều bận, cùng với trọn vẹn cảnh tượng bị sỉ nhục sau buổi thăng chức thái phó.

Cô hiểu rõ một điều, Nguyên Cẩm đang cực kì bất thường.

Nhưng người này là hoàng đế đóng giả sau khi chỉnh sửa dung mạo sao?

Ai lại có thể lặng lẽ ra vào hoàng cung tráo đổi hoàng đế chính chủ cơ chứ? Việc này khả thi thật ư?

Cô bí mật liên lạc một số quan văn võ tướng, nắm thóp các dạng hối lộ quyền sắc để uy hiếp họ, trước tiên rà lại toàn bộ hồ sơ về những sư Thiên Hạnh xuất hiện gần trăm năm trở lại đây.

—— Rốt cuộc là ai sở hữu gương mặt y hệt Nguyên Cẩm đang ngồi lên ngai vàng thay y?

Hàng lớp bí ẩn, không một manh mối.



Lúc này, một nhân vật nữ khác lão luyện hơn cố gắng cứu vãn tình thế.

"Việc quan trọng nhất bây giờ là khống chế trực tiếp kẻ kia."

"Cứ dung túng nữa thì người tiếp theo đi đời chính là cháu."



Người đưa ra quyết định dứt khoát này chính là bà lão Xương Rắn mấy năm nay ẩn cư lánh đời, vui vầy con cháu ở căn nhà nhỏ.

Ngày xưa bà là cô cô chưởng sự trong cung tiên đế, thời trẻ phạm lỗi bị đuổi ra ngoại vực, sau ấy nữa gặp phúc Trùng Quang Thiên Hạnh, trở thành thủ lĩnh bầy rắn.

Rất nhiều năm trước bà cụ từng có công phò tá vua, nhưng thấu hiểu lục cung hiểm ác, không muốn nán lâu.

Khi ấy Nguyên Cẩm không ép buộc, chỉ nói là bảo lưu một nguyện vọng, bà có thể nêu yêu cầu bất cứ lúc nào.

Sau đó ban cho bà ngàn mẫu ruộng tốt vạn lượng hoàng kim, còn đặc biệt phái hai ám vệ bám sát bảo vệ.



Chưa được mấy hôm bà cụ đã trả ám vệ về, một người suýt bị rắn trên xà nhà cắn bị thương may có bà lão cứu mạng.

"Xin nhận tấm lòng thôi, bà lão đây chưa cần ai che chở đâu nhé."

Nguyên Cẩm nghĩ thấy cũng đúng.

Người có năng lực kiểu này... lẻn vào chốn sâu hoàng cung cũng dễ như ăn kẹo, mình cứ lo cái thân mình đi thì hơn.



Hồi đó chi tiết nhỏ này chẳng giống điềm báo gì, mà như kiểu đoạn thư giãn ngắn giữa diễn biến dồn dập căng thẳng hơn.

Người xem sao có thể ngờ đến nó lại sẽ tương ứng với tận bộ thứ sáu xa xôi, lặp lại lần nữa.

Hoàng hậu đột ngột thất sủng, bị lợi dụng làm quân cờ sắc phong sách vàng cho y nữ, đêm ấy ủ ê hồi cung.

Đằng trước cửa cung vắng tanh trống rỗng, đến cả thái giám quét dọn cũng chả thấy bóng dáng đâu.

Nàng nổi cơn tức giận, rảo bước vào chính điện, hét lên "Các ngươi làm như bản cung bị phế truất rồi không bằng".

Nhưng lại thấy các cung nữ thái giám đều đã bị rắn quấn quanh cổ trói đứng ở hai bên điện.

Bà lão ngồi ngay chính giữa, thong thả uống trà.

"Cũng sắp rồi đấy."



Bước ngoặt ở đoạn này cực kì đột ngột bất ngờ, lúc quay đến mọi người đã phỏng đoán là đảm bảo sẽ lên hot search cho coi.

Bà lão Xương Rắn slay nhất dàn luôn!

Có cung nữ già nào ngầu đét tới độ này đâu cơ chứ!



Bà lão vào đề trực diện, nói luôn tiền nhân hậu quả rồi đưa cho hoàng hậu một chiếc kim độc.

"Kim này không trí mạng nhưng sẽ khiến người trúng độc rã rời tứ chi, không động đậy nổi giống như say rượu."

"Nếu không khống chế được tên giả mạo này thì người tiếp theo gặp họa chính là cô đấy."



Hoàng hậu cứ như vừa nghe thấy chuyện gì viển vông lắm, nghĩ lại mà còn thấy hãi hùng thay, may là cả trước cả sau khi y trở nên khác thường hai người đều chưa chung đụng.

Nàng sợ sệt không dám, bà cụ lôi luôn tiền đồ của tổng đốc Đông Nam ra phân tích.

"Gặp phải hạng mạo danh điên rồ thế này liệu phụ thân cô có tương lai hẳn hoi nổi không?"

Hoàng hậu gắng sức giữ bình tĩnh, nhận lấy kim bạc trong lúc đàn rắn hãy còn đang cuộn mình phun phì phì ngay bên chân, xong lại khiếp hãi tới mức cổ tay run bần bật, tí thì đâm cả vào mình.

"Làm sao bà xác định được chắc chắn ngài ấy là giả?"

"Người bên gối với nhau thử cái là biết." Bà cụ cười nói: "Cái chuyện cỏn con này cô còn không làm nổi thì ta cũng chẳng mất công cứu cô làm gì."



Phần tiếp của đoạn hay ho này chính là cảnh tay đôi của Nguyên Cẩm và hoàng hậu.

Khi hoàng đế đang phê duyệt chính vụ, hoàng hậu giấu kim trong tay áo, giả vờ muốn xoa bóp cổ vai gáy giúp phu quân.

Lâu nay Lam Tử Chân không ưa gần gũi da thịt với người khác, cự tuyệt tại chỗ, bảo nàng đặt trà ngân hạnh bên cạnh đấy rồi lui xuống đi.

Hoàng hậu chớp thời cơ hỏi lại, hồi trước bệ hạ cứ luôn bị tê mỏi vai gáy, rảnh rỗi là gọi thần thiếp sang hầu hạ, sao hôm nay lại thay đổi đột ngột vậy ạ?

Lam Tử Chân ngớ ra, lúc này mới phản ứng lại được là kiểu gì kiểu mình cũng phải giả dạng Nguyên Cẩm một tí, nên không ngăn cản nữa.

Hoàng hậu thuận miệng lấy cớ, không ngờ mọi việc đúng như những gì bà lão Xương Rắn đã nói, bèn quyết lòng ra tay.



Mới đầu đọc tới cảnh này Tô Trầm đã lờ mờ cảm giác có gì đó không ổn.

Tình tiết đoạn trước bất ngờ bật ngửa, rất hấp dẫn.

Nhưng tới chỗ đâm lén thì như kiểu giơ lên không cao không thấp xong cũng chẳng đánh, tự dưng cụt lủn luôn.

Trực giác mách bảo bé là phải thay đổi ở đâu đó, nhưng đọc đi đọc lại thấy lời thoại lưu loát tình tiết mượt mà, hình như lại chả moi ra được vấn đề gì cả.

Nhưng trực giác luôn giống một sợi dây móc níu vào suy nghĩ ta, xua cũng không đi, như con muỗi phe phẩy.

...Chỗ nào không ổn vậy nhỉ?



Đến hôm quay, Tô Trầm và diễn viên đóng hoàng hậu Phùng Gia thử dượt một lượt.

Để giống Lam Tử Chân hơn nữa, kiểu tóc của "Nguyên Cẩm" hiện giờ cũng đã được chỉnh sửa tỉ mỉ, từ kiểu búi nửa đầu kiêu sa bất cần chuyển sang kiểu vấn cả nhưng còn vương lơ thơ vài sợi có phần gợi đòn.

Phùng Gia lớn hơn Tô Trầm một tuổi, được cái Tô Trầm cao vọt rất nhanh, giờ còn cao hơn cả cô bạn, không cần phải đứng lên thùng độn chiều cao.

"Chốc nữa em ngồi ở đây, chị đi vào cửa xong có thể làm ra vẻ đang quan sát một lượt."

"Vào cửa rồi em sẽ quát lên, không cho chị bước tới gần quá."

Phùng Gia vẫn đang buộc tóc đuôi ngựa chứ chưa trang điểm thay đồ diễn, cầm kim bạc đạo cụ có thể co duỗi nhỏ máu trong tay.

"Chốc nữa tâm trạng chị sẽ theo hướng ấm ức một tí?"

"Ừa, thêm kiểu nửa tin nửa ngờ nữa."

Tô Trầm phân tích nội dung với cô bạn như thường lệ, hình như vừa rồi lại bị sợi dây tên là trực giác giật khe khẽ.

"Chị có cảm giác là hình như kịch bản thiếu cái gì không?"

Phùng Gia cũng lờ mờ thấy thế.

Cô bạn còn trẻ, kinh nghiệm đóng phim ít hơn hẳn Tô Trầm, lúc đưa ra phán đoán tương đối lưỡng lự.

"Hay diễn thử xem sao."

"Đợt trước đạo diễn Nhan sửa đổi cũng là vừa diễn vừa điều chỉnh mà đúng không, bàn với mình là cảm giác chỗ nào đúng, chỗ nào hình như không hợp lắm ấy."

Nói đến đây, theo phản xạ cô bạn liếc nhìn một cái sang đạo diễn Hải đang đeo tai nghe bluetooth gọi điện với người khác, chần chừ ngập ngừng.

Tô Trầm cũng nhìn qua theo, khẽ ừm một tiếng.



Quyền hạn của biên kịch nước ngoài rất lớn, không phải kiểu ai ai cũng bắt nạt được như trong nước.

Nhưng bất cứ việc gì cũng có hai mặt lợi hại, xét cho cùng "Đêm Trùng Quang" xuất phát từ bản tiểu thuyết trước rồi mới chuyển thể sang dạng kịch bản phim.

Có những nội dung chị Văn viết ra thì rất mượt nhưng chuyển hóa sang khung hình phim ảnh chưa chắc đã toàn diện.

Sau khi chốt kịch bản đạo diễn Hải vẫn luôn bám sát y nguyên, tính tới giờ hai tháng chưa hề dị nghị lần nào.



Hồi đó Nhan Điện trái ngược hoàn toàn, có khi cứ như con nhím, nhìn qua rất là "rách việc".

Có lúc Tô Trầm với Phùng Gia diễn được một nửa thì tự dưng bị chị cắt ngang.

Tiếp đến thiếu niên thiếu nữ sửng sốt nhìn theo đạo diễn ù té mất, cả nửa tiếng không thấy bóng người đâu.

Lúc chạy về kiểu gì cũng phải tóm vài ba biên kịch theo cùng, sửa thoại tại chỗ quay tại chỗ luôn, quay xong sửa tiếp.

Tuy nhiều lúc các biên kịch thực sự thấy quá phiền toái với chị, kêu ca mấy câu, thực ra trong lòng đều bội phục.

Kể cả trình lên cho Văn Trường Cầm thì những thay đổi này cũng sẽ được đánh giá là hợp tình hợp lí, thậm chí còn đặc sắc hơn cả dự tính ban đầu của tác giả.

Hồi tưởng lại mới thấy, bộ thứ năm giành được giải Hình đế quả thật không thể thiếu công lao đóng góp của đạo diễn Nhan Điện.

Dù ánh sáng của nhân vật đều do Tô Trầm thể hiện phô bày, nhưng rất nhiều những đánh đổi đằng sau đều phải nhờ sự "rách việc" của chị nỗ lực thúc đẩy mới có.



"Nào nào, diễn viên hóa trang đi, tổ đạo cụ với thư kí trường quay xác nhận lại bối cảnh đi nhé!" Đạo diễn Hải cuối cùng cũng xong cuộc điện thoại đường dài, ra hiệu cho các bộ phận chuẩn bị bắt tay vào việc: "Đoạn hôm nay ngắn thôi, quay xong tôi mời mọi người ăn đêm, haha!"

Phùng Gia nhìn chăm chăm đạo diễn một lát như kiểu đang ước lượng sự khác biệt giữa gã và Nhan Điện, lắc đầu đi tới phòng hóa trang.

Khi ánh đèn bao phủ lần nữa, hai người lần lượt vào cảnh.



Vài câu nói qua mặt Lam Tử Chân, hắn ta cho phép hoàng hậu bước lên lại gần.

Kim bạc vụt qua từ trong tay áo đâm vào điểm yếu ở gáy, giọt máu tí tách chảy ra.

Giây tiếp theo, Lam Tử Chân ngỡ ngàng nhận ra toàn thân mình đã tê liệt, lảo đảo ngã gục xuống đất.

"Tốt lắm! Diễn viên nghỉ ngơi tí đi, chốc nữa làm lại một lượt là đạt!"



Bên ngoài trường quay, Chu Kim Linh thở phào một hơi, nghĩ bụng hôm nay lại suôn sẻ ghê.

Chị không học về diễn xuất, chỉ thấy đạo diễn bảo tốt thì chắc là quay rất tốt rồi.

Nếu ngày nào cũng tan làm sớm hoặc ít nhất là thuận lợi, thì chắc phim thành phẩm cũng ổn đấy chứ?



Điều bất ngờ là Tô Trầm được Phùng Gia đỡ từ dưới sàn dậy, chỉnh trang qua quần áo đầu tóc xong lại đi về phía đạo diễn.

"Đạo diễn Hải ạ."

"Ới?"

"Cảnh này không đúng lắm ạ."

"Cảnh không đúng lắm?"

Thiệu Hải Duyên ngậm một cái tăm xỉa răng, nhìn bé với vẻ nghi ngờ: "Tôi thấy tạm ổn mà, cậu yêu cầu bản thân hơi cao đấy."

"Không phải, là tình tiết ý ạ."

Khoảnh khắc vừa nãy diễn xong bỗng Tô Trầm đã có được đáp án.

"Anh có cảm giác là mọi việc trôi chảy quá không ạ?"



Đúng, tính tình Lam Tử Chân không thận trọng đa nghi như kiểu Nguyên Cẩm.

Nhưng Lam Tử Chân cũng lớn lên cùng anh trai sinh đôi giữa hoàng đình sóng gió mưu mô, hơn nữa hai vương gia còn là nhiếp chính vương nắm thực quyền.

—— Hắn ta không thể là kẻ ngu được.



Ở đây không chỉ mỗi Lam Tử Chân có vấn đề.

Mà còn cái kim kia nữa.

Kể cả thuốc gây tê nhân tạo thì cũng cần ít nhất mấy giây mới khiến toàn thân mất cảm giác được, đúng không?

Kim gì mà lại có thể khiến người ta động cái gục luôn, hơn nữa suốt quá trình ngã xuống không giãy giụa tí nào?



Tô Trầm phân tích những điểm trên, tư duy rõ rệt, giảng giải gãy gọn, nói rất rành mạch.

Không riêng Phùng Gia khẽ khàng gật gù, cảm giác như được chị Nhan chỉ bảo lần nữa, mà một trong số biên kịch chờ ở hậu trường cũng thấy rất hợp lí, giở máy ra định sửa theo thói quen.

—— Lâu lắm không tăng ca tại chỗ, ây dà, cứ là lạ sao ấy!

"Dừng lại!"

Thiệu Hải Duyên đưa tay đè laptop của biên kịch, không cho cô sửa theo.

Gã nhìn Tô Trầm đăm đăm như muốn moi móc ra được những ý nghĩ bí mật ở tầng sau nữa trong đầu diễn viên trẻ này.

"Tôi cảm thấy, như hiện giờ đã tốt lắm rồi." Gã đàn ông trung niên nói với nụ cười nhạt nhẽo, có vẻ đang chừa đường lui cuối cùng cho bé: "Trầm Trầm à, có lúc mình không nên vẽ rắn thêm chân thừa thãi đâu."

Rất hiếm khi Tô Trầm đối đầu với người tầm 40 50 tuổi như thế này.

Bé điều chỉnh lại nhịp thở của mình, rồi cũng cười theo.

"Chưa chắc ạ."

Hai chữ thốt lên, sắc mặt Thiệu Hải Duyên tối sầm hẳn đi đầy khó lường, thấp thoáng giận dữ khi quyền lực bị thách thức.

"Tôi đã bảo rồi, không cần phải sửa."

"Cậu làm tốt chức trách của cậu, diễn xong tan làm, mọi người đều không việc gì phải vất vả thế."



Biên kịch đơ ra mất mấy giây, không ngờ tự dưng lại bị cuốn vào rìa gió quét, rón rén giơ tay lên: "À dạ..."

Hai người cùng lúc quay sang nhìn cô.

"Anh Trầm nói cũng hợp lí ạ, chỗ này bọn em viết bị đơn giản quá, đúng là nên chỉnh sửa bớt cho ổn hơn ạ?"

Vốn dĩ Thiệu Hải Duyên còn đang duy trì nụ cười lịch sự, thấy biên kịch về phe Tô Trầm xong nụ cười đã chuyển thành cái nhăn mày sâu hơn: "Ai hỏi cô mà cô trả lời?"

Biên kịch rụt đầu lại không dám hó hé nữa. Cô muốn bỏ chạy lắm đấy nhưng màn hình máy tính vẫn đang bị đè ở kia kìa.

Ông nói thì cứ nói đi! Đừng có mà bóp màn hình của tôi được không hả!!



Thiệu Hải Duyên thấy dằn mặt được cô rồi mới hài lòng thả lỏng, khoanh tay nhìn sang Tô Trầm.

"Quay lại diễn tiếp."

Lần này câu nói của gã đã là giọng ra lệnh.

Tô Trầm nhìn bộ dạng sau khi lật mặt của người này, đã thấu suốt trong lòng.

Nếu bây giờ bé và Phùng Gia quay vào diễn lại lần nữa theo cách cũ, chắc chắn đạo diễn này sẽ lập tức cho đạt thậm chí còn vờ vịt khen ngợi mấy câu, nhanh chóng tan việc.



Nhưng điều Tô Trầm muốn không phải là tan làm nghỉ ngơi.

Bé muốn "Đêm Trùng Quang" thật chất lượng.

Bé muốn loạt phim "Đêm Trùng Quang" mà đạo diễn Bặc, chị Nhan, giám đốc Khương, mà tất cả mọi người trong đoàn phim đã miệt mài sáu năm nay tốt đẹp hơn nữa.

Vậy nên bé đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.



"Đoạn này cần sửa."

"Sửa cái gì? Tôi đã bảo là chỗ này không phải sửa!" Thiệu Hải Duyên mắng trả: "Chẳng lẽ cậu là đạo diễn à? Lúc nào đến lượt diễn viên yêu cầu sửa kịch bản thế?!"

Tốc độ nói của gã cực gấp, giống một con dã thú già đang gầm gừ bảo vệ lãnh thổ.

Chu Kim Linh đã nhanh chóng chạy ra giữa hai người, chắn mình trước mặt Tô Trầm.

"Mọi người bình tĩnh lại đã ạ, không phải chuyện lớn lao gì, mình đều vì đoàn phim cả mà," Chị cười ha ha điều đình mấy câu, đưa mắt xác định tình hình Tô Trầm: "anh uống ít nước đã ạ, chỉ đạo các thứ vất vả quá. Tiểu Vương! Ngây ra đó làm gì, mau lấy nước cho đạo diễn đi!"

Đạo diễn mặt mày sầm sì giơ mu bàn tay chặn chai nước khoáng trợ lý cầm ra, bảo cậu ta đi pha cà phê xay thủ công.

"Tôi cứ bảo là hôm nay sao thế không biết, tự dưng Hình đế đoàn mình lại có góc nhìn mới cơ."

Chu Kim Linh nghe cứ như bị đâm, vốn còn đang cười xòa hòa giải, giờ ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên.

Chưa chờ chị phản pháo lại Tô Trầm đã không để chị che chắn nữa, mỉm cười điềm tĩnh lên tiếng: "Đúng, em có góc nhìn riêng."

"Hơn nữa em yêu cầu sửa kịch bản."



Biên kịch nghe xong con ngươi co rút lại.

Anh Trầm của họ thẳng thừng thế kia!!

Tất cả mọi người đều đang bóng gió xéo xắt mà anh Trầm vẫn cứ đáp thẳng băng, chẳng lẽ đây chính là ông vua thẳng tưng trong truyền thuyết!!



Thiệu Hải Duyên không khác gì bị vả cho một cái thẳng mặt, đang định nổi cơn thì Tô Trầm đã cắt ngang lần nữa.

"Trước nay đoàn phim mình đều chú trọng chất lượng tiểu tiết, tất cả để phục vụ cho độ hoàn thiện của tác phẩm."

"Trong quá trình này, ý kiến từ mọi góc độ của các bên biên kịch, diễn viên, đạo diễn, ban biên tập đều có giá trị tham khảo, không ai có quyền một phiếu phủ quyết hết cả."

Lúc quay lại nhìn gã mỉm cười, trông thiếu niên thấp thoáng vẻ chống đối của Nguyên Cẩm.

"Hay chẳng lẽ đây là cửa hàng cấm mặc cả của mình anh ạ?"



Chu Kim Linh há hốc mồm, ngớ cả người ra.

Chị không biết về cuộc gặp riêng của Tô Trầm với Khương Huyền, cảm giác như Tô Trầm đã biến thành người khác.

Sao lại thế này? Cừu con bắt đầu húc người rồi à??

Với cả hùng hồn một phen... lại còn toàn diện, đủ lí lẽ bằng chứng xong trúng tim đen nữa, logic sáng rõ ghê cơ!



Tô Trầm nắm giữ nhịp điệu cực vững, mà sự chỉn chu rành mạch này hình thành được nhờ chính quá trình diễn xuất lâu dài.

Bé hoàn toàn không cho Thiệu Hải Duyên cơ hội chen lời, quay sang bắt đầu chỉ luôn cho biên kịch những chi tiết cụ thể cần sửa đổi.

"Bắt buộc phải tăng thêm sự nghi ngờ và cảnh giác của Lam Tử Chân đối với hoàng hậu ạ."

"Ngoài ra quá trình tê liệt có thể bổ sung thành các giai đoạn, chỗ này không cần viết nhiều quá, em diễn trực tiếp là được."

"Cần thay đổi bài trí dàn cảnh nữa ạ, trước đó đèn lưu ly có thể bị va phải rơi vỡ..."

"Cậu làm cái gì đấy?!" Thiệu Hải Duyên thô lỗ chen ngang: "Tôi hỏi cậu, phụ huynh nhà cậu có dạy cậu phép lịch sự cơ bản không thế? Cậu biết mình đang làm gì không hả!!"

Không chờ gã mắng chửi quá đà hơn nữa, Chu Kim Linh đã tát luôn một phát đẩy gã lùi lại, cấm đến gần Tô Trầm thêm.

Móng tay đỏ vàng kim của người đại diện vừa sắc vừa bén, không kém gì vuốt sói.

"Em nó biết." Cho dù chưa nắm quá rõ tình hình cụ thể, cũng không am hiểu về diễn xuất hay sửa kịch bản, chị vẫn sẽ bất chấp hậu quả kiên quyết đứng về phía Tô Trầm: "Cho phép tôi nhắc anh một câu, Tô Trầm là vai chính duy nhất. Lời cậu bé nói anh cũng cần nghe theo."

Chu Kim Linh tiến lên ép sát, khiến Thiệu Hải Duyên còn phải dựa vào tường mặt mũi tái nhợt, móng tay sắc nhọn đã chỉ ngay thẳng cổ họng.

"Kể cả mới 15 tuổi thì em ấy cũng là niềm tự hào của toàn bộ đoàn phim, chưa đến lượt anh chất vấn về giáo dục gia đình của người ta đâu."

"Nếu có bất cứ ý kiến gì ngay bây giờ anh có thể tìm người đã thuê anh mà hỏi, anh hiểu rõ chưa?"



Tô Trầm vẫn luôn biết Chu Kim Linh bao che người nhà, nhưng không ngờ lúc bênh vực chị sẽ ghê gớm đến thế.

Gã đàn ông trung niên vóc dáng to khỏe còn cao hơn chị hai cái đầu mà cũng bị dồn vào góc tường, chỉ dám tức không dám cãi.



Thiệu Hải Duyên sậm mặt thoáng liếc sang Tô Trầm, chửi bậy một câu tiếng Anh rồi cầm điện thoại quay người bỏ đi mất.

Còn lâu gã mới tin.



Biên kịch thấp cổ bé họng trợn mắt há mồm xem hết tiết mục, bàn phím dưới tay thì lại không nghỉ một giây.

Chờ mọi người cãi xong thì cô cũng sửa xong kịch bản luôn, máy in bluetooth lập tức bíp một tiếng, xoạch xoạch xoạch nhả ra bản thảo mới nóng hổi.

Tô Trầm nhận lấy đọc hết, ngồi xuống cạnh biên kịch, nhẹ nhàng trao đổi tiếp là cần điều chỉnh ở đâu nữa.

Từ đầu đến cuối bé đều điềm đạm hòa nhã, mang sức mạnh rất vững vàng.



Mọi người khác trong tổ đều chứng kiến hết thảy, cũng rất ngạc nhiên.

Từ bao giờ... mà đứa nhỏ này đã trưởng thành từng bước đến mức đó rồi?

Tương lai cậu bé sẽ trở thành người thế nào nữa chứ?



Cú điện thoại đầu tiên của Thiệu Hải Duyên là gọi cho ông chủ đã mời mình.

Cổ đông lớn vội lo các kiểu cổ phiếu báo cáo cuối năm ai đi để ý mấy cái chuyện đoàn phim cỏn con thế, không cả nghe máy mà bảo thư ký đuổi hộ.

Đạo diễn tức quá mặt lúc xanh lúc trắng, tiếp tục gọi liền mấy cuộc nữa.

Song những nhân vật chống lưng của gã thấy việc này quan trọng gì đâu, diễn viên muốn sửa thì cứ sửa thôi, cơ bản chán chẳng buồn nghe cái màn lí lẽ to tát của gã.

"Tao không tin đấy —— còn lâu tao mới tin!"



Kể cả là mỹ nữ trẻ tuổi Phùng Gia đề xuất mong sửa cảnh thì có khi gã cũng sẽ động viên mấy câu, khuyến khích Phùng Gia mạnh dạn phát biểu.

Nhưng Thiệu Hải Duyên cứ có cơn tức nào đó, đặc biệt là lúc gã bật ra suy đoán trong bụng bằng cái giọng nói mát vẩn vơ xong bị Tô Trầm lẫn người đại diện dứt khoát chỉ mặt điểm tên, cảm giác như bị giẫm vào đuôi vậy.



Cuối cùng gã gọi đến tận chỗ Khương Huyền.

Người đàn ông hạ mình chiếu cố đích thân nhấc máy, kiên nhẫn nghe hết, cực kì hài lòng.

"Chính miệng Tô Trầm nói thế à?"

"Đúng đó!" Cuối cùng Thiệu Hải Duyên cũng gặp được một người chịu nghe gã xả giận hết bài, gấp rút kêu ca: "Anh là người sáng suốt, chắc chắn cũng biết hậu quả việc làm này!"

Diễn viên ngang ngược thế kia, làm sao gã quản lý được cả cái đoàn phim nữa? Sau này há chẳng phải cứ lúc nào thích thì dừng lại sửa kịch bản à?

Sao lại có cái chuyện như thế, không hợp lí một tí nào hết!



Gã là đạo diễn, rõ ràng chính gã là người cầm lái cho toàn bộ con thuyền, chỉ có gã quan sát được động tĩnh biển cả, mới thấy rõ là nên đi về đâu.

Sao cả đoàn lại đi nghe theo lời của một thằng nhãi 15 tuổi, còn chưa mọc được mấy cọng râu nữa, nực cười!



Sau cùng Khương Huyền phải cắt đứt đoạn bộc bạch nỗi lòng lải nhải không thôi của gã, cất lên câu thứ hai.

"Dừng."

Lúc này Thiệu Hải Duyên mới nhận ra sự thiếu kiểm soát của mình, giải tỏa bừa bãi trước mặt người điều hành tập đoàn lớn, rõ là mất mặt.

Trước khi về nước gã chỉ là một đạo diễn điều hành, rất cần chứng minh bản thân cấp tốc với những nhân vật lớn thế này.

Hôm nay tự dưng rồ dại vậy, hủy hoại hình tượng gã mất, không ổn!



Gã đằng hắng một tiếng rõ to, bày tỏ mình là đạo diễn có thâm niên thành thạo, đảm bảo sẽ rộng lượng bao dung, không so đo với kiểu trẻ con chưa hiểu sự đời thế đâu.

Nhưng tương ứng với đó, gã cần có quyền lãnh đạo tuyệt đối.

Chỉ cần tôi còn là tổng đạo diễn của đoàn phim thì lời tôi nói phải có sức nặng nhất định.



Nếu sự việc hôm nay xảy ra lần nữa, về sau chó mèo ở đâu cũng chạy ra om sòm với tôi được thì chết dở!

Sao mà quay nổi bộ phim tử tế đạt thành tích cao nữa đây?! Chắc chắn không ổn!



Gã đàn ông trung niên cầm điện thoại, gương mặt lộ nụ cười nịnh hót, lại quay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Trầm với biên kịch quèn.

"Vậy sếp thấy là..."

Khương Huyền ôn tồn nói: "Tôi thấy cậu bé làm rất đúng."

Nói xong điện thoại cắt phựt, để lại mỗi tiếng tút tút.







💬 Tác giả có lời muốn nói:

Spoil nhỏ nhỏ một tí xíu ————————————

Như trong truyện đã nhắc, Đêm Trùng Quang 8 & 9 giao cho Tưởng Lộc.

Không viết 7 đâu, nhắc qua một câu thôi ha.

Với cả sao mị cứ thấy đạo diễn Hải như kiểu cọc gỗ để cho hai ẻm luyện tập lên cấp thế nhở hahahahahaha
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...