*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng còi khẩn cấp của xe cứu thương cao vút chói tai, cứ dồn dập khiến người ta không thể nào thở nổi.
Tưởng Lộc cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, còn tranh thủ nắm tay Tô Trầm giây lát trước khi được khênh lên đưa đi.
Cổ họng anh vướng máu, khó nói thành tiếng, chỉ có thể trấn an cậu bằng hành động này.
Còn sống đây mà, đừng sợ.
Do trước đó đạo diễn đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là nếu có xảy ra chuyện gì cũng đừng liên hệ với bố mẹ anh, nên lúc này mọi người chủ yếu chia nhau dọn dẹp trường quay tập hợp bầy ngựa, phái mấy phó đạo diễn với những ai giỏi quán xuyến theo qua đỡ đần.
Buồn cười ở chỗ bệnh viện thì đã nhờ vả từ sẵn, lẳng lặng tiếp nhận ca này êm ru, đảm bảo khâu giữ bí mật.
Tô Trầm đi cùng xe Tùy Hồng, ánh mắt dõi theo sát chiếc xe cứu thương ở ngay đằng trước kính chắn gió, ngón tay bám vào bấu chặt lấy tay cầm ở cửa xe.
Cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ phải hận một mảng mây ráng chiều.
Để giữ kín tin tức, bệnh viện bên đoàn phim chọn là bệnh viện tư nhân tương đối đắt đỏ trong thành phố, bác sĩ điều trị chính cầm đèn pin kiểm tra đồng tử, bảo các điều dưỡng đẩy Tưởng Lộc đi chụp CT ưu tiên kiểm tra tình hình xuất huyết trong não trước, giọng rất gấp gáp: "Trên đường đến đây không cho bệnh nhân uống nước chứ hả?"
Bác sĩ đi theo đáp ngay: "Không có đâu ạ! Bọn em ngăn lại vì lo là phải phẫu thuật nữa!"
Tô Trầm ngồi chờ bên ngoài phòng chụp CT, cả người lạnh cóng, còn đang ôm túi của Tưởng Lộc trong lòng.
Kết quả lượt chụp CT đầu tiên đã có, xác nhận không chảy máu não hay gãy xương, nhưng có hiện tượng chấn động não mức vừa.
Tiếp theo bác sĩ cần xác nhận xem Tưởng Lộc có tồn tại tình trạng xuất huyết nội tạng hay không, và quan sát rõ tình hình gãy xương ở tay.
Tưởng Lộc trở thành một bệnh nhân yên ắng nằm trên giường bị đẩy đi qua lại.
Cái người này suốt ngày lải nhải sỉ vả, nếu không bị làm sao thật thì còn chả chịu nằm yên nữa là, bị đẩy giường đi loanh quanh kiểu gì cũng phải đùa giỡn cười cợt chính bản thân mình mấy câu cho coi.
Giờ đây anh lặng lẽ tới mức khiến người ta thấy xa lạ, như thể các bác sĩ đều đang cấp tốc điều trị cho một người khác hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Tô Trầm.
Tô Trầm mở túi của anh ra, tìm thấy loại thuốc Tưởng Lộc hay hút ở trong đó.
[Bạch Điểu].
Cậu mân mê bao thuốc, chợt hộp kẹo bạc hà vị việt quất trượt xuống khẽ đụng vào đầu ngón tay.
Cứ như người đàn ông vừa vỗ vào tay cậu một cái, ngăn cản nửa đùa nửa thật.
"Nghĩ đi đâu đấy, không cho học mấy cái nết xấu này đâu."
Tô Trầm kéo khóa túi lại, tựa gáy vào tường, tiếp tục chờ đợi những tin tức lần lượt nối nhau.
Cổ tay phải bị gãy xương theo đường xiên dài, về sau cần điều trị một thời gian dài để nắn lại và cố định vị trí.
Chân phải không bị gãy xương lúc tiếp đất nhưng bị trẹo mắt cá chân khá nặng, sẽ mất một giai đoạn ảnh hưởng đến việc đi lại.
Tai bị mất thính giác ngắn hạn, tạm thời chưa rõ thời điểm khôi phục.
Ngoài ra vẫn còn tồn tại nhiều chỗ va đập bầm tím tổn thương phần mềm, tình hình tương đối lạc quan.
Tưởng Lộc được đưa vào viện từ tầm chiều muộn, phẫu thuật xong xuôi tới khi đẩy ra ngoài đã là 8 giờ tối.
Thuốc gây tê thần kinh cánh tay giúp anh duy trì tỉnh táo từ đầu đến cuối, nhưng lúc bác sĩ cầm ra bảng kiểm tra trắc nghiệm IQ đơn giản thì rõ là Tưởng Lộc đã mất kiên nhẫn lắm.
Cơn bực bội có liên quan nhất định tới việc thiếu nước thời gian dài và mất máu cục bộ, song đúng là tính Tưởng Lộc cũng bồn chồn thật.
Mãi đến khi đẩy về lại phòng bệnh đặc biệt dành cho khách quý trang hoàng đầy đủ thì mọi việc mới xem như tạm xong xuôi.
Tranh thủ cái tay trái vẫn hoạt động được, Tưởng Lộc ra hiệu với trợ lý nhưng đối phương hơi lờ mờ, thử lấy điện thoại giơ ra.
Tưởng Lộc đằng hắng một tiếng khô cứng, khàn giọng nói: "Bút, giấy."
Trợ lý vội vàng lấy giấy bút, xong lại bị ra hiệu tiếp bằng mắt là đi ra ngoài đóng cửa vào, để anh với Tô Trầm có không gian riêng.
Chai truyền nước lặng lẽ nhỏ từng giọt, phòng bệnh im phăng phắc như tờ.
Tưởng Lộc ngồi một lúc rồi nhìn sang Tô Trầm.
"Sao anh lại ở đây thế?"
Tô Trầm cúi đầu viết chữ, câu từ ngắn gọn.
[ Quay phim, ngã ngựa. ]
"Ồ. Anh chả nhớ nữa." Nghĩ đến những việc này khá là tốn sức với Tưởng Lộc, cảm giác của anh như kiểu vừa trải qua va đập mạnh, cả người bị cưỡng chế tắt máy rồi khởi động lại từ đầu, lúc tỉnh hồn thì đã trông thấy một đống người xúm lấy quanh mình, mồm độc toàn đất, Tô Trầm thì quỳ trước mặt lau máu cho mình.
"Thế đã quay xong chưa?"
[ Quay xong rồi. ]
"Nhóc có bị thương không?"
Tô Trầm cầm bút khựng lại hồi lâu, bây giờ xác nhận là anh đã mất trí nhớ cục bộ thật.
[ Anh không cho em diễn. Đóng thế. ]
Tưởng Lộc nhìn đăm đăm vào dòng chữ gắng sức hồi tưởng, nhưng cứ cố nhớ là đầu sẽ đau nhói nên đành phải chịu thua.
"Thế anh làm tốt quá." Anh nói với giọng bông đùa: "Không thì hôm nay có khi cả hai đứa mình đều phải nằm è ra đây, thành ra một bộ "Bạn cùng giường" ý."
Tô Trầm nhìn anh bằng khuôn mặt vô cảm.
"Rồi rồi rồi, không đùa nữa."
Cuối cùng giờ Tưởng Lộc cũng được uống nước, trước đó trợ lý đã giúp đút cho nửa cốc sau khi mổ xong nhưng vẫn thấy chưa đã khát.
Tô Trầm bưng cốc nước ấm lại gần, khẽ khàng thổi nguội bớt rồi đút cho anh.
"Anh không nghe thấy gì thật à?"
Tưởng Lộc đang chăm chú quan sát môi cậu, mãi lâu sau mới lắc đầu: "Nhóc viết cho anh, tai anh cứ ù ù mãi, hiện giờ tạm xem như lắng bớt, không nghe được gì cả."
Tô Trầm cúi đầu bật cười.
"Đồ ngốc."
Tưởng Lộc chần chờ lặp lại: "...Cục cưng?"
Tô Trầm tựa bên cạnh giường anh, đút cho anh uống từng ngụm nước một, sau đó giúp anh kiểm tra tin tức và điện thoại chồng chất dồn dập từ khắp các nơi.
Với mức độ tin cậy dành cho nhau thì cả hai nắm rõ hết cả mật mã khóa màn hình phần lớn chỗ đồ điện tử, nhưng sẽ không tự tiện lục lọi của đối phương.
Động đến gân cốt phải mất trăm ngày, tuy vết thương của Tưởng Lộc chưa phải dạng đặc biệt nặng thì ít nhất cũng vẫn phải nằm viện một tháng.
Khương Huyền gọi hẳn một cuộc sang, dặn dò riêng Tưởng Lộc là đừng có sốt sắng về làm việc, tiến độ cũng không đi đâu mà vội, tất cả cứ từ từ từng bước.
Trợ lý mang cho một tập giấy A4, Tô Trầm dùng rất từ tốn.
Chữ viết của cậu ngay ngắn thanh thoát, với Tưởng Lộc thì nhìn chữ đã như nghe thấy giọng nói điềm tĩnh ung dung ấy.
Tai Tưởng Lộc có vấn đề thật, không khác gì việc bất thình lình ấn nút tắt tiếng toàn bộ thế giới.
Dù bác sĩ đã viết chữ trấn an anh việc này chỉ là tạm thời, về sau sẽ hồi phục dần nhưng thực ra cũng khó mà làm quen nổi.
Đoàn phim đặt phòng bệnh VIP đặc biệt, cách bố trí tương đồng y hệt một phòng khách sạn một khách hai ngủ đầy đủ tiện nghi.
Tường màu nâu đậm với hệ thống đèn chiếu sáng ẩn, sàn gỗ trải thảm dày dặn mềm mượt, còn treo cả mấy bức tranh sơn dầu đại chúng dạng Hoa hướng dương Đêm đầy sao của Van Gogh, rất là đâu vào đấy.
Giờ đây Tô Trầm chỉ muốn trông nom cạnh anh, không đi đâu hết. Nhưng thực tế đoàn phim không hề dừng hoạt động hẳn, đạo diễn Cát vẫn phải sắp xếp ổn thỏa các cảnh phim sau, không để Tưởng Lộc phải lo lắng.
Buổi tối đầu tiên, Tô Trầm không sang phòng ngủ phụ của người nhà để nghỉ ngơi mà thuê một chiếc giường gấp đơn giản cho người trông, nằm ngủ ngay cạnh giường Tưởng Lộc.
Cậu viết chữ bảo anh, muốn uống nước đi vệ sinh cứ lên tiếng là được, đừng có nhịn.
Tưởng Lộc ngắm cậu một hồi, không ngăn cậu ở lại đây, mà chỉ nói là lên đây nằm chung đi.
Đúng là giường rất rộng rãi.
Tô Trầm lắc đầu, viết chữ trả lời, sợ động phải vết thương của anh.
Ngay tối hôm đó người đại diện đã đặt chuyến bay về đến nơi, trước tiên vào phòng bệnh kiểm tra trạng thái của Tưởng Lộc và Tô Trầm, rồi sang gặp bác sĩ tìm hiểu tình hình.
Tô Trầm không cố tình duy trì khoảng cách, trước khi đi ngủ cứ ngồi bên phía tay đang truyền nước của Tưởng Lộc mãi, nằm nhoài bầu bạn người đàn ông.
Đã một thời gian cậu chưa cắt tóc, tóc đã dài hẳn ra, mềm mượt.
Tưởng Lộc rất muốn vò tóc cậu, lúc này chỉ hơi hơi nhấc tay lên rồi lại đặt xuống.
"Lỗi của anh, không tự bảo vệ mình cho đàng hoàng."
Tô Trầm lắc đầu, viết đấy là do còi xe tải chứ.
Viết xong dòng ấy cậu đóng nắp bút lại, mở miệng nói: "Anh cũng có ngày hôm nay."
Tưởng Lộc nhìn cậu rõ là đau khổ đáng thương: "Anh có nghe thấy gì đâu."
"Cả đời này em không muốn nhìn thấy ráng chiều đỏ nữa, anh biết không." Tô Trầm duỗi tay vén gọn lại tóc con ở trán cho anh, động tác nhẹ nhàng mà lời thì rõ ghê: "Anh tham thế nhỉ, cả chiều cứ đòi quay thêm lần nữa làm lại cảnh nữa, bản thân đang đóng cái cảnh nguy hiểm như này không biết đường mà kiềm chế đi à."
"Âm mưu gì mà dẫn em đi xem concert đấy? Định về sau mất thính lực thì ấy là lần cuối cùng hả? Hứ!"
Tưởng Lộc ở giữa thế giới câm lặng vô cùng tủi thân: "Đảm bảo là nhóc đang mắng anh."
Tô Trầm nhéo tai anh.
"Thế anh nghe được nhanh lên đi."
Bác sĩ đã nói, hiện giờ thuốc thang điều trị đều chỉ phụ trợ, có những cái không thể chữa khỏi ngay được.
Điều duy nhất xác định được là phải đảm bảo giấc ngủ và dinh dưỡng, rảnh rỗi thì cứ nói nhiều lên để duy trì kích thích, có thể sẽ hồi phục từng tí một mà cũng có khả năng sẽ tự dưng khôi phục hoàn toàn luôn.
Mắng thì mắng nhưng Tô Trầm vẫn lau mặt lau chân hộ Tưởng Lộc đúng giờ, truyền nước xong bắt anh đi ngủ mau cho sớm sủa.
Sau khi hành động và thính lực bị hạn chế thì bệnh nhân X giấu tên cứ như trẻ con, chờ tắt đèn ngủ đầu giường đi xong thì thỏ thẻ kêu thèm ăn gà rán.
Giữa bóng đêm, tay anh được ai lần mò nắm lấy, rồi bốn ngón bị tách mở ra, đầu ngón tay mềm êm ả viết vào lòng bàn tay một chữ, không.
"Tô Trầm... Anh không ngủ được... nhóc dỗ anh với."
Lần đầu tiên Tưởng Lộc được phép nũng nịu cực kì chính đáng, hai người lại còn nằm hai giường sát nhau, lúc đi ngủ còn tay nắm tay.
Anh tiếp tục ỉ ôi: "Vết thương đau quá đi, anh còn không nghe thấy giọng nhóc nữa."
Tô Trầm ngồi dậy, hiếm có một lần cảm tính chiến thắng ngại ngùng, quyết định hát ru cho anh nghe.
Giai điệu cũ lắm, ấy là bài hát thiếu nhi mẹ hát cho cậu từ hồi còn bé lận.
Thiếu niên cúi người khẽ vỗ về anh, giọng hát ru rất nhẹ nhàng.
"Bé ơi, ngủ đi... đêm đã khuya rồi, vầng trăng đợi em cùng bay vào giấc mơ..."
Hình như hôm ở núi tuyết Gatse hai người cũng như thế.
Sức ép từ phản ứng cao nguyên khiến người ta mất ngủ đêm ngày, Tưởng Lộc quay về trạng thái con nít hiếm thấy, cậu cũng dựa sát bên anh giống vậy, vỗ về cái được cái không mãi cho tới khi cuối cùng Tưởng Lộc cũng thiếp ngủ thật say.
Gió vùng Tạng cứ kéo theo cái mãnh liệt đặc trưng, đêm khuya rồi vẫn nghe thấy tiếng gào thét cuồng dại.
Tuyết cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, không nhìn rõ cả màu sắc vỏ xe nữa, nhóm người lớn đi qua đi lại trên hành lang bàn luận những đầu việc không bao giờ dứt.
Khi ấy cả hai cũng xác nhận sự tồn tại của đối phương bằng cái chạm tay rồi chậm rãi, lần lượt rơi vào giấc mộng như thế.
Tô Trầm vẫn nhớ, hồi ấy là đợt vừa mới bắt đầu quay bộ thứ hai, Bặc Nguyện đã trải qua ca phẫu thuật đầu tiên, không đến vùng Tạng quay núi tuyết cùng với đoàn phim.
Các cảnh đồng tuyết về sau đoàn đều chuyển sang vùng rừng phía bắc hoặc là dựng phông xanh làm kĩ xảo luôn, vốc tuyết giữa lòng bàn tay cũng thường là tuyết giả.
Cơn buồn ngủ dần tràn về trong bóng tối, cậu thấy Tưởng Lộc không nói gì nữa, hơi thở cũng bắt đầu đều đều theo quy luật rồi mới mò mẫm nằm xuống.
Lúc khoảng cách giữa cả hai kéo giãn, một bàn tay lại quờ quạng duỗi ra rồi nắm chặt lấy tay Tô Trầm giữa đêm khuya.
Ngay sau ấy cả hai cùng duỗi mở bàn tay, mười ngón đan chặt, như linh hồn đáp lời.
Trải qua một loạt biến động tâm trạng chập chờn mãnh liệt xong, cảm giác mỏi mệt đã cuốn Tô Trầm vào với giấc ngủ, cậu cũng chẳng rõ mình có hỏi ra thành lời hay không.
"Tưởng Lộc, liệu anh có sợ không."
Hay nói đúng hơn là bao lâu nay anh đều sợ, chỉ lẳng lặng giấu đi giống như rất nhiều việc khác?
Cả hai cầm chặt tay nhau qua mép giường, cứ thế thiếp ngủ trọn một đêm dài.
Đối với các thành viên khác của đoàn phim, những ngày tiếp đó vẫn y hệt như cũ, lúc quay thì cứ quay lúc nghỉ thì cứ nghỉ.
Đạo diễn Cát lột xác hẳn khỏi trạng thái nhát tay ít ra mặt thường ngày, tự dưng có hẳn một nửa phong thái tổng đạo diễn luôn, dẫn dắt đoàn phim quay tiếp trong khi duy trì đúng phong cách và yêu cầu của Tưởng Lộc, cách ngày còn đưa bản phim cắt ghép thô đến phòng bệnh cho Tưởng Lộc xem thử.
Tuy Tưởng Lộc cười chửi là ông đây có nghe thấy gì nữa đâu làm sao duyệt cho chú được nhưng vẫn tập trung tinh thần xem hết đầy đủ, chỉ ra được tận mấy lỗi, hướng dẫn tỉ mỉ tiếp theo phải biên tập thế nào hay có đoạn nào buộc phải quay lại hay không.
Hiệu suất lúc đóng phim của Tô Trầm rất cao, khi nào không diễn thì đều ở đây trông, xem phim câm cùng Tưởng Lộc, thỉnh thoảng gọt cho anh quả táo.
Ở vai trò người trông thì xét từ nhan sắc cho tới mức độ ân cần thiếu niên đều không còn gì để chê.
Cơ mà đôi lúc cứ lẩm nhẩm lầm bầm rõ lắm xong nhất quyết không chịu viết ra giải thích, làm Tưởng Lộc toàn phải giương mắt ngóng trông nhìn cậu mãi.
Tưởng Lộc cũng bực chứ, nhưng mỗi lần đụng phải gương mặt vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng kia, cái gì cũng bỏ qua được hết.
...Đang nói gì vậy nhỉ?
Liệu có lén lút khen mình mấy câu không ta? Hay là lại lên lớp mình quay phim không biết đường cẩn thận?
Tô Trầm, nhóc có tin là cứ như này thêm mấy tháng nữa anh sẽ thi được chứng chỉ lip reading cấp 10 không?
Xét cho cùng tốc độ trao đổi chất của người trẻ rất tốt, cộng thêm việc rèn luyện sức khỏe nền tảng duy trì mẫu mực từ trước tới nay nên tốc độ hồi phục ở các phương diện đều tương đối nhanh.
Vẫn còn một thời gian mới đến ngày ra viện dự kiến, thiếu gia đã không tài nào nằm yên được nữa.
Đúng là cơ thể con người không dành cho việc nằm trường kì, kể cả vẫn chống cổ tay lên nghiêng trái lật phải được, nhưng đối chiếu với lượng vận động bình thường của sói con thì cứ dầm dề lên men mãi thế này tâm thần sẽ có vấn đề mất.
Bác sĩ điều dưỡng đều trông nom chặt chẽ, còn cảnh báo anh không được tự đứng dậy hoạt động mà phải ngồi xe lăn tĩnh dưỡng, cẩn thận kẻo bị trật khớp lần hai hoặc trật khớp tái diễn.
Tưởng Lộc vượt ngục chưa thành công, hàng ngày chỉ biết mốc mồm chờ Tô Trầm đến xem phim truyền hình điện ảnh câm cùng mình đồng thời ám chỉ nỗi lòng bằng cách nháy mắt liên hồi.
Nếu bình thường là cử chỉ lời lẽ của Tưởng Lộc sẽ dần bắt đầu ngoặt sang lối trai trẻ sành điệu rồi đấy, mang chút xíu cảm giác quyến rũ mới lớn.
Song bị nhốt trong bệnh viện liền một mạch hơn nửa tháng trời, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại mỗi Tưởng 3 Tuổi mắt to chớp tùm lum, mức độ ngó ngoáy vượt cấp gấp đôi.
Chưa cần anh nói Tô Trầm đã đoán ra là cái tên này không ở viện được nữa.
"Tai anh chưa khỏi đâu." Thiếu niên thong thả nói: "Lúc nào nghe thấy em nói đã rồi hẵng bàn chuyện khác."
"...Anh muốn ra ngoài chơi."
Nếu là Tô Trầm của vài ba năm trước thì đảm bảo lúc này sẽ không chịu hưởng ứng.
Nhưng cậu đã bị ai đó lây nhiễm thói hư tật xấu từ bao giờ chẳng hay, lại còn nhiễm mạnh chứ không phải đùa.
Thiếu niên cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cầm giấy bút ra.
[ Muốn đi đâu nào? ]
[ Không đến đoàn phim. ]
Tưởng Lộc nằm viện lâu quá cũng ngao ngáo, nhận bút viết tiếp vào giấy mà quên mất thực ra mình vẫn nói được, mỗi tội không nghe được cả tiếng mình thôi.
[ Đi ra ngoài buổi chiều thôi, tối nhóc lại đưa anh về, 9 giờ y tá qua cặp nhiệt độ. ]
Thiếu niên trầm ngâm đôi chút rồi đẩy xe lăn ra.
"Ngồi lên."
Tưởng Lộc buồn cười: "Nhóc dẫn bệnh nhân vượt ngục còn khuân cả xe lăn á? Sợ người ta không phát hiện ra chắc?"
Tô Trầm cong ngón tay gõ vào lưng ghế xe lăn.
Tưởng Lộc nhanh nhảu phối hợp, dịch cái mắt cá và đôi chân chưa tiêu sưng được mấy hôm, ngồi vào xe lăn nhờ sự dìu đỡ từ phía Tô Trầm, khoác thêm cả hai cái chăn nữa.
Tô Trầm cầm điện thoại lên, ngó nghiêng tình hình tuần tra của bác sĩ y tá điều dưỡng phía ngoài, gọi điện cho Tùy Hồng.
"Chị đánh cái xe nào để được xe lăn qua đây với, hoặc đi luôn xe van chở hàng ấy ạ."
Tùy Hồng hết cả hồn, lo lắng nói: "Không phải bác sĩ dặn là... phải tĩnh dưỡng quan sát thêm mấy hôm hả..."
"Anh ý không ngồi yên được nữa ạ, em cũng hiểu." Tô Trầm đáp: "Chị làm khe khẽ thôi ạ, đừng để mọi người chú ý, đến bệnh viện xong nhắn tin cho em."
Tưởng Lộc bọc trong chăn, nghĩ đến việc mình được vượt ngục ra ngoài hóng gió là đã bắt đầu mãn nguyện ngâm nga.
Anh hoàn toàn không nghe thấy mình đang ngâm nga gì hết, giai điệu cứ loạn hết cả lên, thôi vui là được.
Tranh thủ lúc nhân viên trực ở quầy thông tin đang giải thích về thuốc cho bệnh nhân, Tô Trầm đẩy Tưởng Lộc vào thang máy, vừa mới xoay người cái đã suýt tí nữa bị bác sĩ bắt gặp.
May đây là bác sĩ phụ trách phòng bên cạnh, không quen mặt cả hai lắm, đang cắm đầu trả lời tin nhắn điện thoại, cứ thế đi ngang qua luôn.
Bảo vệ suốt dọc đường chẳng thấy có gì khác lạ mà trái lại hai kẻ vượt ngục thì cứ có tật giật mình, trông thấy điều dưỡng bác sĩ thôi cũng chột dạ theo.
Tùy Hồng ngắm gió hồi lâu, hỗ trợ Tô Trầm đẩy xe lăn lên dốc nghiêng vào xe van nhỏ, chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm hơn.
"Em chịu chơi với thằng bé thật đấy, dám trộm người khỏi bệnh viện luôn?"
"Ai bảo em thích anh ý cơ." Tô Trầm nở nụ cười toe, ngoái đầu liếc nhìn Tưởng Lộc vẫn còn đang ngâm nga bài hát ru lệch tông: "Chắc tại tuổi dậy thì nổi loạn gì đó ạ."
Tùy Hồng chỉ cảm thán là tình cảm hai anh em thân thiết thật, không hề nghĩ sâu hơn.
Chị đã thi được bằng lái xe chở hàng A2 từ hồi trẻ, giờ điều khiển xe van mini cũng dễ như trở bàn tay, chở cả hai đi về phía địa điểm lên kế hoạch sẵn là tuyến đường ven biển.
Đằng trước xe là ghế tài xế và ghế phó lái, Tô Trầm ngồi hàng ghế giữa, một tay vòng qua Tưởng Lộc trên xe lăn, cố định để xe lăn không trôi về sau theo quán tính.
Lâu lắm rồi Tưởng Lộc chưa trông thấy thế giới bên ngoài, anh cứ quấn chăn ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe mãi.
Thanh niên ngoái đầu lại, thơm lên mu bàn tay cậu một cái đầy nghiêm túc, chớp mắt tỏ ý cám ơn.
Tô Trầm nhìn anh, rồi vùi mặt vào hõm cổ đối phương rầu rĩ rất lâu.
Đợt này... anh không biết em lo cho anh đến thế nào đâu.
Anh Lộc, anh phải mau mau khỏe lên đi.
Chốn hóng gió mà Tô Trầm chọn là một cảng biển phía nam thành phố Chử Thiên, ở đây vừa có bến du thuyền vừa có cảng tàu vận chuyển hàng trải dài.
Những năm gần đây mảng du lịch được lợi phất lên nhờ lĩnh vực phim ảnh, theo sự phát triển của căn cứ trường quay, lượng khách ghé thăm thành phố liên tục tăng cao, việc làm ăn của các nhà hàng đặc sản bên bờ biển cũng dần dà bùng nổ với hải sản tươi vừa túi tiền, rất được lòng du khách.
Hay ho ở chỗ hải âu ở Chử Thiên lâu ngày rồi chẳng sợ người nữa, thấy du khách ngồi dã ngoại ăn uống tắm nắng ở bãi cát còn chủ động tung tăng lại gần xin ăn.
Trước đó lúc dọn dẹp phòng khách sạn cho Tưởng Lộc, Tô Trầm phát hiện ra có túi bánh mì đã quá hạn vì nằm viện để quên, vừa khéo hôm nay cầm theo để Tưởng Lộc xé cho hải âu ăn luôn.
Cuối tháng 5 là dịp xuân đang đẹp nhất, ngay cả nước biển vỗ bờ cũng ấm sực nhờ ánh nắng rọi sưởi.
Trên khu ngắm cảnh bãi cát rất đông trẻ con đang xách xô xách xẻng đi đào cát tìm vỏ sò, có cả các hotgirl mạng mặc bikini uốn éo chụp ảnh, đằng xa thì là moto nước lao vun vút qua những con sóng, vô cùng nhộn nhịp.
Hai người đẩy Tưởng Lộc lên khu cao hứng gió biển, cho đám hải âu lon ton nhảy nhót trên lan can ăn.
Tùy Hồng chụp cho cả hai mấy tấm ảnh, rồi tránh ra gần đó gọi điện.
Bánh mì khô được chào đón nhiệt tình, có chú chim nhảy cả lên đầu vai Tô Trầm mổ khẽ vào mặt cậu đòi thêm.
"Huênh hoang thế." Tưởng Lộc cười nhạo: "Nhảy ra hôn ngay lên mặt, không sợ tao bắt mày đi hầm cháo à?"
Tô Trầm cười hỏi: "Thế anh thơm em mấy lần thì phải hầm mấy nồi nào?"
Nói xong mới nhớ ra anh không nghe thấy được, thế là lại im lặng.
Tưởng Lộc ngồi ở xe lăn, trông tâm trạng cậu có vẻ chới với cũng đoán ra đại khái tình hình.
Anh nắm tay Tô Trầm, vẫn cứ một mình trong thế gian yên tĩnh dù đang ở giữa tiếng chim kêu nhốn nháo, chẳng nhìn ra được vừa nãy thiếu niên đã nói gì.
Chỉ đành cười bảo, sớm muộn cũng sẽ nghe thấy thôi, có gì nghiêm trọng đâu mà.
Tùy Hồng vẫn đang nghe điện dở, hỏi thăm Tô Trầm từ đằng xa xem bên đó có OK không.
Tô Trầm ra hiệu bằng tay trả lời không sao, quỳ một gối xuống trước mặt Tưởng Lộc, cẩn thận dém lại chăn phủ bên chân cho anh, ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt anh.
"Kể cả suốt đời này anh không nghe thấy gì thì em cũng sẽ không bỏ đi."
"Anh Lộc, mình không phải vội đâu."
Tưởng Lộc ngây người giây lát, chần chừ nói: "Hình như anh nghe thấy rồi hay sao ý."
"...?"
Đúng vào khoảnh khắc ấy, hình như là cái lúc em ấy nhìn mình rồi nói, có thứ gì đó bỗng chốc cởi bỏ.
Tự dưng anh nghe thấy được tiếng đám trẻ con cười đùa hú hét, nghe thấy tiếng chị Tùy trò chuyện điện thoại loáng thoáng đằng xa, cùng với vế sau câu nói không quá hoàn chỉnh.
"...em cũng sẽ không bỏ đi. Anh Lộc, mình không phải vội đâu."
Tô Trầm hóa đá tại chỗ, duỗi tay chạm vào tai anh theo phản xạ.
"Thật hay đùa đấy?!"
"Lúc nãy nhóc đang nói gì?" Tưởng Lộc quay về với âm thanh láo nháo của hiện thực, mặc kệ hết đám hải âu còn đang mổ túi bánh mì trong tay mình, nhìn sang Tô Trầm bằng ánh mắt rực sáng: "Nhóc nói cái câu gì dài ơi là dài ấy, xong bảo là mình không phải vội đâu."
"Không cần nói nữa." Tô Trầm đâu ngờ đùng cái đáp án lại chuẩn luôn, dở khóc dở cười: "Chắc cái tai anh chỉ chịu nghe mấy câu đấy thôi, số còn lại tự động lọc hết."
"Thế nhỡ chỉ hồi phục tạm thời thì sao?"
"Ây da cấm có nói linh tinh, phỉ phui phỉ phui cái mồm mau lên!"
Tưởng Lộc lấy phỉ phui ra uy hiếp: "Nhóc không bổ sung nốt câu vừa nãy thì anh không phỉ phui đấy."
Thiếu niên cười vặn tai anh: "Cái đồ khốn nhà anh, có biết mấy ngày nay em sốt ruột tới mức nào không hả?"
"Trầm Trầm —— ối đau ——"
Đúng lúc này Tùy Hồng gọi điện thoại xong quay về, thấy cả hai đang cười đùa cũng ngơ ngác theo.
"Tưởng Lộc nghe thấy rồi á?!"
"Nghe được rồi ạ." Tưởng Lộc đáp trôi chảy: "Với cả bây giờ như kiểu tất cả âm lượng đều tăng ấy ạ, nghe gì cũng ồn gấp đôi."
Trước đấy Tùy Hồng đã chuẩn bị cho cả tình huống xấu nhất rồi, ai ngờ Tưởng Lộc lại khỏi nhanh thế, chị lập tức hớn hở hoan hô rải hết túi bánh mì mình đang cầm ra chia cho đàn hải âu.
"Tô Trầm em nói gì với thằng bé đấy?! Sao tự dưng nó nghe thấy được luôn! Bật mí cho chị với nào!"
Mặt Tô Trầm không hề dao động: "Em hỏi anh ý là có lạnh không."
Tưởng Lộc hì một tiếng rõ dài.
Tùy Hồng cũng chẳng tin.
"Có gì đâu mà phải ngại, mau mau kể cho chị với!"
Tô Trầm thở dài thườn thượt, thành thật thuật lại.
"Em bảo với anh ý là kể cả suốt đời anh ý không nghe thấy gì, thì em cũng không bỏ đi."
Tưởng Lộc nghe mà tim đập nhanh theo, kéo chăn bọc kín mặt, vùi đầu cười mãi.
Tùy Hồng dài giọng woahhh, vỗ tay lộp bộp.
"Hóa ra Tiểu Lộc thích nghe mấy câu ngọt ngào như này hả, thảo nào đợt trước bác sĩ thử kiểu gì cũng không có tác dụng á."
"Hai đứa đến với nhau đi cho xong, chị thấy hợp đôi lắm đấy hahahaha!"
Một chú hải âu nữa đậu vào vai Tô Trầm, nghiêng đầu đồng bộ cùng thiếu niên.
"Hợp thật ạ."
Tưởng Lộc quay mặt đi ngoác mồm cười suốt, cả người chìm trong ánh nắng.
Về đến bệnh viện, rõ ràng các bác sĩ và điều dưỡng đã phát hiện ra vụ đào tẩu của hai người, mặt mũi bất lực dặn dò về sau tuyệt đối không được như thế nữa đâu.
"Thính lực của bệnh nhân vẫn chưa hồi phục, có rất nhiều..."
"Dạ hồi phục rồi ạ." Tưởng Lộc tiếp lời: "Em thấy ra viện được rồi đó ạ."
Chính bác sĩ cũng ngớ ra tại chỗ, không thể tin nổi: "Hai bạn dẫn cậu này ra ngoài... làm gì thế? Kích thích kiểu gì mà đùng cái khỏi luôn được thế?"
Tùy Hồng vội vàng đỡ lời: "Thằng bé bức bối quá ạ, bọn em dẫn đi phơi nắng hóng gió biển một lát xong tự dưng lại nghe được, mỗi tội thấy bảo âm thanh bị to hơn trước thôi ạ."
"Hiện tượng bình thường ấy mà, chúc mừng chúc mừng!" Bác sĩ sốt sắng đỡ lấy xe lăn, bảo y tá đưa đi làm kiểm tra thính lực lại một lượt, lấy bệnh án ra ghi chép nhanh mấy chữ: "Ra ngoài xong có ăn cái gì không? Hay có gặp kích thích gì từ bên ngoài không?"
Tùy Hồng cười trả lời: "Không thật mà ạ, chắc là trùng hợp thôi ạ."
Tình hình tiến triển tới giờ đúng là đã đủ tiêu chuẩn ra viện lành lặn.
Tay phải thì do gãy xương mức vừa nên vẫn phải bó bột cố định thêm 3 tuần nữa, sau khi lành cũng chưa được vận động mạnh hay bê vác đồ nặng.
Mắt cá chân để nghỉ thêm là tạm ổn, giai đoạn trước mắt phải tĩnh dưỡng đi lại chậm rãi, về sau mà chạy nhảy các thứ thì chú ý chừng mực, tránh để bị tái phái trẹo trật.
Tin tức lan về đoàn phim, mọi người đều nhảy cẫng hò reo, thỏa sức trang hoàng sảnh khách sạn cứ như đón Giáng sinh, chỉ thiếu nước căng thêm cái băng rôn ghi Nhiệt liệt chào mừng đạo diễn Tiểu Tưởng ra viện.
Lúc xuống xe, Tô Trầm cầm bó lá ngải cứu anh Triều đưa cho, nhúng nước rồi vẩy một lượt trước sau đuổi hết xui xẻo quanh Tưởng Lộc đi, phòng ốc cũng được rải muối xung quanh để xua đuổi tà ma.
Tưởng Lộc đã có thể được dìu bước đi chầm chậm, đang định vào cửa khách sạn thì lại thấy anh Triều ngăn cản, chấm rượu trắng vào trán xong phẩy ba cái về phía sau, còn hô đồng bộ: "Lui! Lui! Lui!"
Tưởng Lộc buồn cười quá, hưởng ứng một câu: "Có cần nhảy qua chậu lửa nữa không ạ?"
Anh thuận miệng bảo thế xong có ai đứng đằng sau hô hào luôn: "Anh đã bảo là phải làm cái chậu lửa nữa mà!"
"Chậu lửa! Bê chậu lửa ra đây!"
Chậu lửa thường ngày chuyên dành cho các cảnh ma quỷ lìa đời được châm lửa, đặt ra cửa khách sạn.
Một bước nhảy ngang vững vàng, tất cả mọi người đều ồ lên khen.
"Bình an yên ả! Họa đi phúc đến!"
"Chúc mừng Tiểu Lộc ra viện nha!! Sau này càng ngày càng khỏe mạnh hơn!!"
Nghi thức kết thúc xong là xem như toàn bộ sóng gió đã qua đi, ngoài tổng đạo diễn phải bó bột tay ra thì đoàn phim không có gì thay đổi.
Cái đáng nói là đoạn phim có ráng chiều rực đỏ kia được quay cực kì trọn vẹn, cắt bớt cảnh ngã ngựa thì phần trước hoàn toàn dùng được, lại còn siêu đẹp nữa cơ.
Mọi người trong đoàn bàn bạc tái hồi, tổng hợp cả ý kiến của Tưởng Lộc, vẫn giữ cảnh này, ghép vào bản phim chính thức.
Xét cho cùng ấy là cảnh phim liều mạng mà ra, bỏ đi thì đáng tiếc quá.
Bước sang tháng 6, Khương Huyền nhớ ra chuyện thi đại học, hỏi han một câu từ Thời Đô xa lắc.
Thư kí bị thuyên chuyển tạm thời sang lo liệu mặt này, hồi tưởng khẩn cấp xác nhận lại là Tô Trầm không thi năm nay nhưng mà cũng sắp.
"Có ai luyện thi năng khiếu cho thằng bé chưa?"
"Thường thì đoàn phim sẽ sắp xếp cho người hỗ trợ tập dượt ạ."
"Cậu để ý một tí, nhờ giáo viên nào tốt tốt vào ấy."
"Vâng vâng, chắc chắn rồi ạ!"
Sếp tổng đã có lời, cấp dưới nào dám lơ là, gọi điện sang phía đoàn phim hỏi thăm ngay tình hình học hành của Tô Trầm.
Đoàn phim phúc đáp, hiện tại về học văn hóa có 3 giáo viên bao quát các môn chung tay kèm cặp, còn thi năng khiếu hình như chưa xác định phương hướng, xác suất cao là sẽ chuẩn bị thi Sân khấu Thời Đô giống Tưởng Lộc.
Thư kí nhận được thông tin xong khá là rối rắm.
Người ta đã đóng phim truyền hình cả hàng mấy năm rồi còn gì, cần giáo viên dạy diễn xuất thật hả...
Với cả bao nhiêu diễn viên trong ngành xin tham gia nhập hội còn chẳng được, Tô Trầm là bái sư thành đệ tử của tiền bối gạo cội cấp bậc tổ nghề luôn rồi, là đệ tử chốt sổ của bà cụ đấy.
Thôi thôi, thi năng khiếu là thi năng khiếu, đóng phim là đóng phim, vẫn cứ phải cử một giáo viên vừa đắt vừa giỏi vào, thể hiện rõ sự quan tâm!
Thế là trong lúc đoàn phim đang quay thì một giáo viên luyện thi năng khiếu được thả dù trên trời rơi xuống, bê theo một tập tài liệu dày cộp tới cửa giảng bài.
Tô Trầm đã nhận tin từ trước, thân thiện lễ phép tự đặt phòng họp, có mặt đúng giờ.
Bản thân giáo viên là nhà sáng lập có tiếng tham gia cấu trúc kì thi năng khiếu ba trường lớn hiện nay, từng đào tạo rất đông học sinh thi đỗ, trong đó có mấy mầm non hứa hẹn đang trên con đường nổi tiếng đã được gọi ưu ái là "lứa diễn viên thực lực thời đại mới".
Lúc nhận được công việc, nghe bảo mình sẽ đi dạy cho Tô Trầm, bản thân thầy cũng thấy bồn chồn.
Tô Trầm? Hình đế trẻ nhất lịch sử đấy á?
Mình đi dạy Hình đế cách diễn xuất cách đọc thoại á hả? Mình tự phụ hay là cậu ý tự phụ vậy nhỉ??
Tuy nói thì nói thế, người bên Giải trí Minh Hoàng kiên quyết phải nhờ vả bằng được, thầy giáo vẫn cứ dao động nhận lời.
Biết làm sao đây, thù lao của người ta tốt quá, không đi không được ấy chứ!
Hai thầy trò gặp mặt, Tô Trầm rất là lịch sự.
"Chào thầy ạ, em vẫn chưa biết tên thầy ạ?"
"Âu Âu Âu Dương, tôi là Âu Dương Tiềm," Nụ cười của thầy Âu Dương cứng ngắc: "chắc hẳn là kinh nghiệm thực chiến của bạn Tô Trầm đã phong phú lắm lắm rồi, đầu tiên mình tìm hiểu qua về quy trình thi năng khiếu, rồi sẽ tập trung bổ túc một ít những mặt còn yếu, em thấy có ổn không?"
"Đương nhiên là được ạ, thầy cứ sắp xếp ạ."
Nếu thi khoa Nhạc kịch hoặc khoa Sáng tác sẽ cần tập xướng âm và cảm âm.
Còn khoa Biểu diễn thì vẫn kiểm tra chủ yếu bốn lĩnh vực cơ bản —— thanh nhạc, tiếng nói, hình thể, biểu diễn.
Bốn khía cạnh này tạo thành bộ kĩ năng cơ bản của một diễn viên, cũng là nền tảng cho mọi màn biểu diễn.
Vốn dĩ Tô Trầm đang nghe giảng rất nghiêm chỉnh, xong phát hiện thấy thầy giáo có vẻ bứt rứt quá thành ra hơi buồn cười.
"Thầy cứ thả lỏng, cần gì thì giảng cái đó thôi ạ, không cần băn khoăn đến em đâu ạ."
"Vậy, vậy thế này đi, mình đọc thử một đoạn thoại trước đã."
Thầy Âu Dương giở kịch bản tham khảo trong sách phụ đạo ra để cậu đọc thành tiếng xem thế nào.
Đoạn thầy chọn là một đoạn độc thoại nội tâm của thương nhân Shylock trích từ "Người lái buôn thành Venice".
Tô Trầm tập trung đọc một lượt, rồi bắt chước giọng điệu vừa chua ngoa vừa láu lỉnh y như đúc.
"Hắn ta có vẻ đạo đức giả quá!"
Đoạn độc thoại dài gần mấy trăm chữ, thiếu niên đọc kĩ xong là có thể đọc thuộc lưu loát, ngắt nghỉ chia phần khéo léo vừa vặn, cảm xúc dào dạt mà tự nhiên, bảo đây là tiêu chuẩn mẫu cho khóa tốt nghiệp cũng không quá lời.
Thầy giáo sửng sốt thảng thốt nghe hết, gật đầu lia lịa bày tỏ đã rõ, đưa tiếp một đoạn kịch bản trong nước khác cho Tô Trầm biểu diễn.
Thực tế đã chứng minh, ánh mắt của đạo diễn già sắc bén, nhìn người cực chuẩn.
Tô Trầm không chỉ diễn được một mình nhân vật Nguyên Cẩm, mà đưa cậu những vai với độ tuổi thân phận địa vị khác thì cậu cũng thể hiện được rất tinh tế chính xác như trời phú, hoàn hảo tới mức không bới móc được lỗi sai.
Bên cạnh đó, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả chính là cách nhả chữ và phát âm.
Xét mặt bằng chung thì các thí sinh thi năng khiếu bình thường sẽ đạt được mức phát âm rõ ràng chuẩn chỉnh, phần lớn đều có thể nói giọng phổ thông không lẫn bất cứ dấu vết tiếng địa phương nào.
Nhưng khả năng đài từ của Tô Trầm đã được rèn luyện suốt 8 năm ròng, mấy nghìn ngày đêm diễn chung với hàng loạt nhân vật lão làng mà ra
Giọng cậu đầu tiên là rất rành rọt, truyền đạt đầy đủ câu từ đến tai từng người nghe đúng như sách giáo khoa, lúc nhả chữ có phong cách diễn đạt đặc sắc riêng của mình, xem cái là biết đã thành hệ thống bài bản.
Thứ hai là cảm xúc nồng nàn, có thể đưa khán giả vào với tâm trạng ngay tức khắc.
Sự cầu toàn từ các tiền bối già dặn, sự dìu dắt đồng hành từ các diễn viên trẻ tuổi, đều đã lần lượt dung hòa tận sâu trong linh hồn cậu, khiến trình độ xuất sắc cũng biến thành trạng thái thường ngày không thể tự nhiên hơn nữa.
Nghe Tô Trầm đọc hết 2 đoạn thoại, thầy Âu Dương bàng hoàng chứng kiến thực lực của minh tinh diễn xuất trực tiếp, xác nhận lại lần nữa đúng là mình chỉ đến đây cho có thôi.
"Mẫu mực quá đi mất." Thầy Âu Dương tán thưởng chân thành: "Tôi không tìm ra được vấn đề gì cả, đài từ của em tốt đến mức tôi cũng hết lời luôn."
"Tô Trầm, em đi thi năng khiếu cứ như này thì thật sự tôi không nghĩ có ai hơn được em nữa đâu ấy."
Tô Trầm được khen cười ngượng ơi là ngượng, gật đầu tỏ ý cảm ơn
Tiếp theo là đọc diễn cảm, ca hát, chuyển động cơ thể và khiêu vũ đơn giản.
Tuy Tô Trầm không rành mấy tuyệt chiêu đao kiếm dạng như Tưởng Lộc nhưng trùng hợp vừa chuyên tâm học ballet hơn một năm trời, từ cách để tay thanh lịch cho đến xoạc chân đều rất bài bản đạt chuẩn yêu cầu.
Thầy luyện năng khiếu đứng xem cứ phải cảm thán liên tùng tục, đưa thẳng tuyển tập đề thi năng khiếu cho Tô Trầm.
"Nếu muốn luyện đề cho quen thì tham khảo phần tôi đưa đây là đủ."
"Kĩ năng cơ bản của em —— đã đỉnh lắm lắm rồi. Tôi nói thật luôn là kể cả bây giờ em đi thi đầu vào thạc sĩ của Sân khấu Thời Đô, hay là tham gia bài diễn cuối kì của sinh viên năm 4 trường chúng tôi thì cũng hoàn toàn dư sức." Nói đến đây, giọng thầy Âu Dương có vẻ gấp gáp: "Tôi hiểu sự quan tâm của công ty các em đối với việc học của em, chỉ cần đảm bảo điểm văn hóa thì em thi Sân khấu Thời Đô không có vấn đề gì đâu, thực sự không còn gì phải ôn tập thêm nữa."
Tô Trầm cười cong mắt gật đầu lắng nghe ý là đã hiểu, rồi nhớ đến một việc: "Hồi ấy anh Lộc kể là anh ấy thi vòng đầu với vòng Sân khấu Thời Đô đều có phần diễn theo chủ đề bốc thăm ạ, kiểu không có lời thoại mà tự diễn ngẫu hứng ấy ạ, mình thử luyện được không ạ?"
Âu Dương Tiềm nghe vậy lại phấn chấn trở lại.
Cái này mình thạo! Này là nghề của mình á!
"Ừm ừm đúng rồi, em Tô Trầm, hiện nay thi năng khiếu không chỉ bốc thăm bài đọc diễn cảm và đài từ, mà còn kiểm tra thêm về biểu diễn ngẫu hứng tại chỗ nữa."
"Tôi lấy ví dụ nhé, chẳng hạn như bị lỡ chuyến bay nè, nhà hàng bị khách khiếu nại nè, các đề tài tư liệu đều gần gũi với cuộc sống thường ngày, mình có thể cùng nhau tập thử phần này xem sao."
Bàn đến đề thi hướng học thuật trong bài thi năng khiếu cái là Âu Dương Tiềm tìm lại được tự tin tạm thời ngay, lên tinh thần mời Tô Trầm diễn chung.
"Ví dụ phân tích đề trả món ở nhà hàng, rất nhiều bạn không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải sắp xếp mạch suy nghĩ theo trình tự nào trong thời gian 15 phút chuẩn bị."
"Bây giờ thế này, đầu tiên mình chưa chuẩn bị vội mà diễn thử một đề ở mức hơi khó đã, em thấy có ổn không?"
Tô Trầm ngồi thẳng lên, tỏ ý đã sẵn sàng.
Âu Dương Tiềm tiện tay lấy một quyển sách, đóng vai nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn đi qua đi lại trong nhà hàng.
"Vậy ta —— bắt đầu!"
Âu Dương Tiềm cầm sách bước về đằng xa, một tiếng gọi khẽ vang lên sau lưng.
"Phục vụ."
Âu Dương Tiềm vờ như không nghe thấy, bước thêm mấy bước nữa, mô phỏng tình huống nằm ngoài kiểm soát trong đề thi.
Tô Trầm mỉm cười thân thiện nhấn mạnh hơn: "Phục. Vụ."
Lúc này thầy giáo mới vội quay lại, hơi cúi chào bằng thái độ kính cẩn.
"Ấy ấy, xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần giúp gì ạ."
Tô Trầm đẩy chiếc đĩa không tồn tại trước mặt vài cm về phía Âu Dương Tiềm, mười ngón đan nhau chống dưới cằm, hờ hững nhìn thầy giáo
"Cái này mà gọi là đồ ăn à?"
Cảm giác đàn áp không tên đột ngột ập tới, ánh mắt của kẻ bề trên khiến đối phương tự dưng rờn rợn cả người.
Âu Dương Tiềm vốn đang bình tĩnh đứng ngoài hoàn cảnh, gặp ánh mắt này xoẹt qua xong bỗng chốc bị cưỡng chế kéo vào cảnh phim, không hề nhận ra mình đã nở nụ cười lấy lòng theo phản xạ khi lên tiếng đáp lời: "Dạ quý khách chưa hài lòng về mùi vị ạ?"
Tô Trầm đổi sang một tư thế khác thả lỏng thoải mái hơn, chậm rãi liếc sang cái đĩa vô hình.
"Gọi quản lý ra đây."
Thần kinh Âu Dương Tiềm căng thẳng hơn, thầy giáo quan sát biểu cảm của khách, rối rít xin lỗi: "Quý khách xem thế này có được không ạ, nhà hàng sẽ đưa vào trong làm lại món khác, xin phép hỏi quý khách thấy món bị mặn hay bị nhạt quá ạ?"
Lơ đãng một thoáng, hai người bất thình lình chạm mắt với nhau.
Âu Dương Tiềm như thể lập tức bị ấn đầu nhét vào tâm trạng của cậu phục vụ, chớp mắt đã nhập vai vào cuộc sống rón rén dè dặt lương tháng vài ngàn tệ bèo, lén nuốt nước bọt trước cái nhìn đăm đăm sâu xa nguy hiểm này.
"Nếu thật sự không ổn thì..."
"Thầy ơi, thầy xem như vậy có được không ạ?" Tô Trầm chớp mắt hỏi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Âu Dương Tiềm diễn tay đôi với Hình đế, đã chấn động tới nỗi câm nín không thốt nên lời.
Thầy giáo đã được mở mang đến mức này rồi, còn dám mặt dày thu học phí nữa thì quá đáng lắm.
Người đàn ông đứng bật dậy khá là xúc động, trải nghiệm tựa xuyên thấu linh hồn trong nháy mắt khiến Âu Dương Tiềm vẫn chưa ngừng run được hẳn.
"Đỉnh quá đi mất thôi, quá đỉnh cao, ôi trời ạ!!"
"Tôi, tôi phải gọi em là thầy mới đúng!!"
————
Bonus: Ảnh minh họa Cơ Linh & Nguyên Cẩm & long mã từ Weibo tác giả.