Tháng 5 là đúng độ hoa xuân lãng mạn.
Do được xây nên từ đất bỏ hoang nên các khu vực dựng cảnh ở căn cứ mới nằm tại ngoại ô thành phố Bành Sơn đều đầy các hoa thơm cỏ dại mọc lan, như những khoảng màu lẫn lộn khi đánh đổ hộp màu nước.
Hiện nay các công nhân đang nhổ gọn hết cả mặt cỏ cả cây, để hơi thở tự nhiên tủn mủn biến thành đống đất trần trụi.
Trong lúc ấy thì Tưởng Lộc dẫn đội ngũ đi xem triển lãm cây cảnh.
Trung tâm triển lãm rộng mấy ngàn m2, cỏ cây hoa lá chen nhau khoe sắc đua nở bốn mùa đang lay động theo gió dưới ánh mắt ngắm nghía chăm chú của khách thăm quan.
Ở đây có một ngàn giống hoa hồng, một ngàn loại tùng bách, dường như tất cả viễn cảnh giấc mơ của thi nhân từ phương đông sang phương tây đều đã ngưng đọng nơi này.
Tưởng Lộc dặn trợ lý chụp ảnh ghi chép, anh thì duỗi tay ra kiểm tra xem khẩu trang của Tô Trầm đã tệp sát vào da bảo vệ hoàn hảo chưa.
Tô Trầm nhỏ giọng làm nũng: "Đeo lâu đau tai lắm."
Tưởng Lộc nâng tay xoa bóp phần sau tai cho cậu, cũng chẳng bận tâm người khác trông thấy.
"Anh lấy bông cầu lót vào cho nhóc nhé, chốc nữa là đỡ đau ngay."
Tô Trầm ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, dõi theo Tưởng Lộc chạy đi xin bông, nghiêng đầu để anh lót tạm bông dưới dây đeo khẩu trang mảnh nhỏ.
"Đỡ hơn chưa?"
Ngón tay với vết chai mỏng lướt sát sạt qua vành tai, xoa nhẹ chỗ da mềm bị hằn rát, làm thiếu niên thư thái rừ rừ một tiếng.
Thực ra cậu không sợ đau đến thế.
Nhưng cậu rất thích được thấy nét mặt ân cần khi Tưởng Lộc dỗ dành cậu.
Không phải vì xem mình là trẻ con non nớt hay ngọc ngà mỏng manh dễ vỡ, mà là bởi sự quan tâm và tình yêu ngập đầy ấm áp.
Nhóm chuyên gia đạo cụ đang lúi húi thì thầm với biên kịch, quan sát các dáng cây khác nhau rồi đối chiếu với ảnh khu phim trường trên máy tính bảng, cân nhắc xem làm sao để kết hợp tạo ra được hiệu quả mà bên mỹ thuật mong muốn.
Phần lớn mọi người đến xem triển lãm thường sẽ bị đông đảo nhà vườn nhét cho đủ loại tờ rơi quảng cáo, trái lại đoàn này thì đồ nghề đầy đủ, cầm tập bản vẽ dày cộp trong tay, hỏi xin tư vấn làm người phụ trách toát mồ hôi hột.
"Thực ra cái kiểu hình dạng tán cây mà các anh cần... khó tìm lắm ạ."
"Loại rêu nào trông thật nghèo ý ạ? Anh muốn nó đến mức nào ạ?"
"...Gì cơ ạ, hoa nhỏ nhỏ mà mọc ở kẽ cửa sổ ấy ạ? Bìm bìm xanh hay gì ạ?"
Nhóm nhỏ càn quét hơn nửa khu triển lãm không biết mệt mỏi, gặp gian nào vừa ý là sẽ nán lại siêu lâu.
Các anh chị đạo cụ tính toán kích thước, biên kịch lớn nhỏ đối chiếu loại giống, có cả kế toán bám theo bên cạnh đeo máy tính cầm tay kiểm tra xem dự toán đủ không.
Mục tiêu của Tưởng Lộc cực kì mạch lạc, đi dạo tổng quan hai vòng xong lấy bản đồ sắp xếp gian hàng ra, cầm bút khoanh mấy vị trí sắp xếp cho cấp dưới chia nhau đi thương lượng.
Hiện giờ anh đang là Đấng sáng thế bần tiện dự toán có hạn, phải cố gắng hết sức để tìm ra giải pháp tối ưu trong các phương án tiết kiệm.
Bạch dương san sát thành rừng trong trường học, lan hồ điệp ở văn phòng đặc vụ, bông cúc dại lẻ loi nơi căn phòng chật chội của vai chính, cây tùng bám rễ cao vút phía ngoài nhà lao.
Từng loại đều cần được chọn lựa tỉ mỉ, để cuối cùng chúng sẽ hòa vào bối cảnh một cách hoàn mỹ từ màu sắc cho đến dáng hình.
Hôm nay Tô Trầm đơn thuần đi theo ngắm nghía với anh cho vui thôi, tiện thể sắm được chậu sen đá nhỏ nhỏ, định mang về đặt ở nhà hai người chăm nom từ từ.
Các nhà vườn đều cực nhiệt tình, hơn thế giá họ đưa ra cũng thấp đến độ khó tin.
"Chậu nhỏ 5 tệ 2 chậu, chậu vừa 10 tệ 1 chậu, chậu to đồng giá 20! Giá sỉ đây nghía thử đi nào mại dzô mại dzô!"
Dưới ánh đèn tăng sáng, sen đá chậu nào chậu nấy đều căng tròn mướt mượt, màu sắc rất đáng yêu tươi tắn.
Tô Trầm chọn một chậu trông giống đuôi cá vàng, lúc quay người sang trông thấy Tưởng Lộc đã ôm một bó lay ơn, đang trao đổi dở với biên kịch.
Cậu nhanh nhẹn tính tiền, bê chậu lên ngoái lại phát hiện ra biên kịch đang nhịn cười.
"Đạo diễn Tưởng..." Thanh niên ung dung chậm rãi xáp lại gần: "đang sửa gì đấy?"
"Nhóc còn nhớ có cảnh viết là vai chính đi du học nước ngoài, lúc ở bến cảng thầy giáo tặng cậu ta một bó cành thông không."
Tưởng Lộc cúi đầu ngửi bó lay ơn, cười nói: "Thực ra không cần phải trầm trọng đau thương thế, lời thoại cũng bảo là phải chúc vai chính có tiền đồ như gấm."
Màu đỏ rực như ngọn lửa, vô cùng thích hợp với hoàn cảnh.
Người học thức văn chương thường lịch sự nhã nhặn, kín đáo tiết chế.
Nhưng ngay cả khi bị áp giải ra pháp trường trong bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác, thì tất cả mọi người vẫn có thể trông thấy ngọn lửa bất diệt ẩn dưới những gương mặt trông có vẻ rất tầm thường ấy.
Vừa nãy anh bảo với biên kịch cần sửa đoạn này, cô gái cứ vừa ghi vừa cười.
Tưởng Lộc hỏi cô cười gì thế, biên kịch le que vội liếc sang bóng người thon gầy đằng xa một cái.
"Chỉ đang thấy là cứ chuyện gì liên quan đến cậu ấy anh cũng siêu rành rẽ luôn ạ."
Anh đạo diễn nào đó loáng thoáng cảm thấy mình được khen thật là trúng, gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Tô Trầm nhận lấy hoa lay ơn từ vòng tay anh, giơ lên nhè nhẹ.
"Hình như có ai thích tuồn đồ riêng vào tác phẩm quá ha."
"Nhất cử lưỡng tiện, không hại bên nào." Tưởng Lộc chụp tách một bức ảnh người yêu và hoa, tiện tay cài làm hình nền điện thoại.
Anh cứ thích lẳng lặng nói cho tất cả mọi người biết là anh thích nhóc nhường nào đấy.
Bản thu âm chốt sau cùng của phần nhạc đã xuất xưởng, cảm giác tự sự nồng đậm tới độ nghe đoạn mở đầu thôi đã mê đắm.
Thực tế chứng minh, 2 triệu họ bỏ ra xứng đáng đến từng xu.
Yếu tố linh hồn của phim đã thông qua, khâu casting diễn viên cũng đang lục tục công bố các mốc thời gian.
"Người nghe hoàng hôn" không dính dáng đến tuyến tình cảm, có 3 nhân vật quan trọng nhất.
Vai nam chính Bạch Tố Ương, vai nam phụ ân sư và vai phản diện chính sĩ quan.
Khi phải chứng kiến ân sư bị giết Bạch Tố Ương chỉ mới 25 tuổi, cậu ta dành ra thời gian gần 7 năm để móc nối xâu chuỗi các mẩu tin tình báo rời rạc, sau đó xiềng xích vào tù, bệnh tật rồi chết.
Độ tuổi của ân sư cậu ta trong khoảng giữa 40 đến 55, tuy chỉ có đất diễn trong khoảng 1/3 đầu cốt truyện nhưng thực ra lại là nhân vật linh hồn rất quan trọng của phim.
Còn sĩ quan phản diện thì biên kịch đưa ra phạm vi rất rộng, không cố định rõ tuổi tác giới tính.
Mấy năm nay Tưởng Lộc hợp tác quen biết đông đảo trong ngành, còn đang nức danh vì vừa đoạt Ảnh đế, đánh tiếng chuẩn bị làm phim điện ảnh cái là bạn bè từ tuyến 1 xuống tuyến 3 4 đều sẵn lòng tham gia đóng vai khách mời.
Lúc này muốn chọn được ứng viên cho 2 vai phụ quan trọng nhất thì lại thành ra hơi khó.
Mới công bố thông tin thôi, các công ty lớn đã gửi hồ sơ nghệ sĩ về như tuyết rơi, mấy phó đạo diễn ngồi đọc cũng toát mồ hôi hột.
Ở cái thời bây giờ thì diễn viên gạo cội chẳng đáng bao tiền.
Minh tinh sức hút lớn chụp đại cái bìa tạp chí thôi đã kiếm được bằng mức thù lao chăm chỉ đóng phim nhiều tháng của các cô chú bác, ấy là còn chưa tính đến những cái như concert hay hội fans tổ chức ủng hộ.
Những Ảnh đế xưa từng được kính trọng hết mực, những Hình đế Hình hậu của thời đại cũ, giờ có khi cũng chẳng được mời đóng phim mấy.
Đúng là các vai độ tuổi trung niên đến tuổi già ít quá, rất nhiều người cao ngạo cả đời, tuyệt nhiên không đồng ý đóng những phim đạo đức gia đình lắt nhắt tủn mủn, diễn bố diễn bà ngoại ai đó.
Thế nên bộ phim điện ảnh này vừa đưa ra thư mời để ngỏ, cực nhiều các tiền bối thế hệ trước đảm bảo chất lượng đều gửi thư tự tiến cử mình.
Tưởng Lộc sàng lọc đơn giản một lượt, cuối cùng còn lại 10 bộ sơ yếu lí lịch để ra cho Tô Trầm xem.
"Nghĩ đi nghĩ lại thấy mắt nhìn của nhóc vẫn nhanh gọn chuẩn nhất."
Thậm chí Tô Trầm còn chưa cần hỏi đầu đuôi đã nhìn ra ngay những người này đang cạnh tranh cho vai nào.
Cậu lấy tay dàn phẳng cả 10 trang CV ra, quan sát ánh mắt khí thế của từng người một.
Sau đó chọn lấy 4 trang trong đó loại đi không hề do dự, đặt sang một bên.
"Phải gặp trực tiếp 6 người này một buổi mới được."
"Vậy chưa chắc đã hẹn được cùng lúc, trùng hợp có người đang đóng phim dở ở nơi khác nữa."
Mỗi lần bàn chuyện công việc là Tưởng Lộc lại đặc biệt khách sáo với Tô Trầm hơn bình thường một chút.
"Làm phiền nhóc diễn chung thử với họ xem thế nào, cảm giác có ổn không."
"Việc của em mà."
Tô Trầm vẫn đang ngắm nghía ánh mắt của 6 diễn viên trung niên, mãi lâu sau mới nâng đầu ngón tay chỉ vào một người trong số đó.
"Bác này, trực giác em thấy rất phù hợp."
Tô Trầm không ưa vụ xã giao, giờ cũng chưa quen biết hết các diễn viên lớn nhỏ trong giới.
Có lần dự lễ trao giải, cậu đi trước một minh tinh đông fan mạnh số liệu, vô tình chắn mất ống kính đang quay người ta, đối phương vội vàng tránh sang nhường đường ngay.
Bất luận xét về vai vế hay sức nặng tác phẩm thì Tô Trầm đều hơn xa rất nhiều người có mặt trong hội trường.
Minh tinh mới nổi hot đến đâu đi nữa, gặp cậu cũng phải chào hỏi tiền bối cho hẳn hoi đàng hoàng.
Tính tình cậu đạm nhạt, chẳng mấy khi cười với người ngoài, thi thoảng trông có phần xa cách quá.
Song chính trạng thái này lại giúp cậu chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện ra ngay một người có khí thế tương phản mãnh liệt, nổi bật nhất giữa các diễn viên chung hình tượng khác.
—— Cựu Ảnh đế, Nghê Yến.
Nghê Yến đã ngoài 50, giữ gìn hoàn hảo, bác không can thiệp thẩm mỹ thừa thãi nhiều, luôn luôn duy trì trạng thái tự nhiên của ngũ quan.
Xét về ngoại hình, Nghê Yến có mũi khoằm như ưng, rồi lại có mày đậm mắt báo, hồi xưa từng diễn vai quyền thần gian tướng lẫn vai trùm ma túy tàn bạo, ánh mắt mang sức uy hiếp cực mạnh.
Giữa loạt ảnh chân dung đang xếp cạnh nhau, vẻ ngoài bác đi ngược với hình mẫu người tốt truyền thống nhất.
Tướng mạo khoan dung độ lượng theo thẩm mỹ cổ điển chú trọng vào tai dài mũi dày, chứ không nên có dạng mũi nhọn sắc bén thế kia.
Đợt trước sàng lọc lần đầu Tưởng Lộc đã nghĩ đi nghĩ lại, từng do dự xem có nên bỏ ảnh của Nghê Yến ra không.
Bây giờ trực giác của Tô Trầm chỉ mặt điểm tên đúng người này, khiến Tưởng Lộc thoáng sửng sốt.
"Trong đầu nhóc thì ân sư trông như thế hả?"
"Không ạ," Tô Trầm lắc đầu: "không phải trông giống bác ấy."
"Nhưng chẳng hiểu sao em cứ thấy... bác ấy có thể diễn tốt vai này."
Đôi khi năng khiếu sẽ đưa ra kết luận nhanh hơn cả quá trình, giống kiểu có những họa sĩ biết ngay bằng trực giác là chỗ nào nên dùng màu nào, nhưng bảo giải thích cách tư duy để ra được nó thì lại rất mất thời gian.
Tưởng Lộc hỏi xong Tô Trầm mới lần ngược từ kết luận trở về trước, cũng muốn làm rõ logic tư duy trong đầu mình.
"Anh nói xem, ân sư lặng lẽ ẩn mình bí mật ở trường phổ thông dân lập lâu như thế, liệu đã giết người bao giờ chưa?"
Trước đây chưa ai đề cập đến vấn đề này hết.
Kể cả tiểu sử sơ lược về nhân vật cũng chỉ viết thiên về kinh nghiệm công việc ngầm và nhân thân gia đình ngụy trang của ân sư.
Câu hỏi đột ngột của Tô Trầm như đã vén lên một góc khía cạnh hoàn toàn khác, để ta tìm ra được bóng lưng chân thực giữa những con chữ.
"Nếu không đủ tàn nhẫn, liệu ông ấy có làm được đến chức hiệu trưởng mà vẫn chưa bị ai phát hiện ra không?"
Dù ở thời đại nào thì hiệu trưởng cũng là một lối tắt dẫn tới đường quan tước.
Nếu khi ấy ân sư không bỏ mạng vì bị tố cáo, thậm chí tương lai ông ta còn có thể lên đến vị trí tỉnh trưởng.
Đúng, đúng là như thế!
Tô Trầm nhanh chóng ngộ ra nguồn cơn kết luận vô thức của mình ở đâu.
Lối tư duy lội ngược dòng khúc khuỷu lòng vòng, nhưng giờ cũng rõ lắm rồi!
Muốn dàn xếp qua lại lâu dài giữa những mối nguy thì bản thân mình cũng phải đóng giả sao cho tương đồng với nó nhất, mới không tạo cảm giác khác loài nổi trội.
Khéo thay, chính hình tượng nham hiểm khó dò của người này lại sẽ đem đến cho khán giả cảm giác chấn động phức tạp hơn nữa khi chỉ dạy học sinh, khi đổ máu nơi pháp trường trong giờ phút sau cuối!
Thanh niên nhanh nhẹn giải thích logic trong đó, rồi cầm mấy bức ảnh lên so sánh cho Tưởng Lộc xem.
Ngoại hình dạng thân thiện chu đáo thì lại bình thường quá, vừa thiếu thực tế vừa kém ấn tượng, đúng không?
Lúc nói đến đoạn mấu chốt thông suốt ánh mắt cậu cũng ngập nụ cười, vô cùng mượt mà xinh đẹp.
Tưởng Lộc lẳng lặng ngắm Tô Trầm, từ đầu đến đuôi chẳng nói gì cả.
Tô Trầm giơ tờ giấy chạm nhẹ vào anh, nhướng mày hỏi: "Nên là?"
"Anh đã bao giờ bảo là," Người đàn ông vẫn đang chống cằm trông cậu: "trông nhóc như này hấp dẫn ngoại hạng chưa?"
"...?"
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Lộc! Cái đồ simp vợ nhà anh!!