Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 23



Về phòng chưa được bao lâu, có tiếng sột sà sột soạt vang lên ngoài cửa.

Tưởng Lộc vốn đang vùi đầu trên giường trả lời tin nhắn, nghe thấy tiếng động bèn chống người nhỏm dậy, trông thấy Tô Trầm đút mảnh giấy qua khe cửa cho cậu.

Chữ của bạn bé rất mượt mà, nét bút rõ ràng, còn có vẻ trẻ con.

"Em xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ nhớ ạ, anh trai tha thứ cho em đi."

...Tí chuyện cỏn con này mà xin lỗi cái gì.

Tưởng Lộc cất tờ giấy đi, nghĩ ngợi xong thấy không thể nhét vào túi áo nhỡ trợ lí đem đi giặt thì nát, đổi sang cho vào lớp kép ở vali.

Hôm sau đi quay, cậu giơ hộp kẹo ngậm ra cho bé con, hỏi một câu ăn không như thường lệ, hai người nhìn nhau một cái, ăn ý ngầm hiểu vụ này xí xóa.

Cảnh mấy hôm nay đang quay là, nhóm vai chính cứu được một thiếu nữ bị kẹt ở sâu trong đầm nước khi đi ngang qua đầm Chim Khóc, đây là phân đoạn đặc sắc độc đáo của cốt truyện.

Nguyên Cẩm không chỉ từng xem tấm thảm bản đồ mà còn từng đọc sách cấm hoàng cung, nhớ kĩ mỗi địa điểm xuất hiện đêm Trùng Quang có trong ghi chép chính thức.

Đúng như phần trước đã viết, không phải khu vực nào từng gặp đêm Trùng Quang cũng tìm thấy người tương ứng.

Số rất ít chấp nhận lời đề nghị trở thành mệnh quan triều đình, số đông hơn thì lựa chọn chạy trốn nhanh nhất có thể hoặc lợi dụng dị năng của mình dựng nên chốn ẩn náu, cuối cùng xóa sạch tất thảy dấu vết tồn tại.

Trên đường tìm kiếm các lão thần đời trước của nhà họ Tiêu, họ trùng hợp đi ngang qua đúng đầm nước Chim Khóc này.

Rêu xanh che bùn, chim khóc nức nở.

Khu vực này chỉ toàn ao sâu cây độc, có lúc đến giữa trưa rồi mà chướng khí xanh đen vẫn chưa tản đi hết.

Họ bỏ quan đạo chuyển sang lối rẽ, một mặt để tránh truy binh, đồng thời cũng để đi đường tắt tìm gặp hoàng tỷ.

Tiên hoàng hậu sinh cho Hi Diên đế một trai một gái, kém nhau 3 tuổi, sau khi qua đời thì con gái tự xin rời kinh trông lăng, gần như tu Phật, tránh xa đất giết chóc, còn từng định dẫn em trai đi theo.

Hiện giờ biến cố đột ngột xảy đến, họ phải nhanh chóng cứu người trước khi phe Hồng tìm thấy cô chị.

Xe ngựa đi suốt đến chiều khói độc tan xong mới dám dừng lại, mấy người ra ngoài hít thở không khí cho thoáng, bỗng nhắc đến chuyện đầm Chim Khóc cũng từng gặp đêm Trùng Quang.

Hơn nữa thời điểm là ngay 2 năm trước, khi ấy dân chúng 3 quận quanh đây đều đã chứng kiến, còn chỉ về cùng một hướng nữa.

Nhưng lâu nay vùng này vô số trùng độc thú hoang, quan nha đã dẫn đội ngũ tới lùng sục mấy lần, báo cáo lại với cấp trên là chắc đã trốn đi mất, không tìm thấy một ai.

Bên trong đầm lầy cũng có kha khá dân bản địa trông lem nhem nhếch nhác, sống nhờ mò cá bát rắn, họ cũng chỉ lắc đầu bảo không gặp phải người nào hết.

Bà lão Xương Rắn thì đang ngồi một bên ăn bồ câu sống, móc hai cọng lông vũ trong miệng ra, lơ đãng bảo bây giờ có một người còn sống ngay dưới đáy nước đấy.

Tí thì Nguyên Cẩm đứng bật dậy khỏi xe lăn.

Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng mu bàn tay nổi gân đã vạch trần tâm trạng lúc này.

"Ở đâu?"

"Trong cái đầm đằng sau các ngươi kìa," Bà lão Xương Rắn trêu một con rắn nhỏ đang ăn trứng bồ câu, liếc họ một cái: "bị mắc dưới chỗ đáy sâu nhất ấy, vẫn còn đang thở, là một cô gái tóc dài."

Mặt Cơ Linh có vẻ đề phòng: "Bà không lừa bọn ta chứ hả?"

"Muốn giết ngươi thật thì tranh thủ lúc ngươi ngáy chém cho phát vào cổ chả xong rồi à." Bà lão Xa mất kiên nhẫn: "Có đi không nào, muộn tí nữa là trời tối đấy."

Nguyên Cẩm duỗi tay ra chọc Cơ Linh một cái.

"Ngươi cứu đi."

"Ta biết bơi thật," Tiểu tướng quân không cười nổi nữa: "nhưng mà ngươi nhìn cái ao độc này đi, ta xuống xong có còn mạng không hả?"

"Trong nước không độc đâu, trông xanh xanh thế thôi." Bà lão đã đang nghịch móng tay: "Rắn của ta xuống thăm dò rồi, cây leo dày lắm, ngươi phải ngậm theo con dao găm xuống."

"Rắn của bà không lôi hộ cô gái lên được à..."

Bà lão ngẩng đầu nhìn cậu đăm đăm.

Cơ Linh: "..."

Tạo nghiệp quá đi mất.

Cha, sao cha quẳng hết mấy tổ tiên cụ kị này sang cho con thế.

Chỉ quay riêng đoạn mở đầu này thôi, đoàn phim đã tốn công đầu tư ghê gớm.

Đầu tiên Chử Thu Anh, người đóng vai bà lão Xương Rắn, phải bắt chước cách ăn của rắn sống, nuốt trọn nguyên cả con bồ câu.

Đoàn còn lấy hẳn mấy con rắn cho vào vại, quan sát cách chúng nuốt thức ăn.

Trong đêm Trùng Quang, mệnh trời ban phúc cũng sẽ thay đổi cả thể chất và đem lại rất nhiều ràng buộc khó lòng tưởng tượng.

Sau một đêm cơ thể bà lão Xương Rắn thành ra như xà nữ, tuy hai chân linh hoạt miệng lưỡi y nguyên nhưng chó mèo dọc đường gặp phải bà đều sẽ cong lưng gầm gừ, chim chóc lại càng tránh né thật xa.

Tổ hóa trang đặc biệt gọi sang Mỹ tìm sự trợ giúp bàn bạc xem nên xử lý kiểu gì, quyết định làm cho bà lão cái cổ họng giả.

Con rắn dài ngoằng quấn quanh trói kĩ bồ câu như sợi dây thừng bằng pha lê trong suốt, thấy dụ dỗ thì chậm rãi lại gần tựa màn tiến cống, thè cái lưỡi ra mời bà thưởng thức chung bữa ăn.

Bà lão vui vẻ nhận lời, cái bóng của phần họng gồ lên một hình dạng kì dị, nhanh chóng nuốt gọn món ngon.

Nhoáng cái chuyển sang cảnh tiếp, bà đã đang duỗi tay dứt lông vũ ra khỏi cổ họng rồi.

Cơ Linh ma xui quỷ khiến giơ ấm nước còn nửa ra: "Uống tí cho trôi?"

"Không cần, cơ mà hơi khát thật."

Vấn đề thứ hai chính là quay cảnh dưới nước.

Cơ Linh cởi áo khoác ra nhảy xuống đầm nước, tìm thấy Ứng Thính Nguyệt bị mắc kẹt dưới nước.

Cô thiếu nữ là người tộc Đài ở địa phương, tối hôm ấy đang tắm gội một mình trong ao thì bị ánh sáng lạ bao trùm rồi mất ý thức, chìm sâu xuống nước, dần dà bị tộc nhân quên lãng mất.

Suốt hai năm này cô đã muốn thử nổi lên mặt nước vô số lần, nhưng do lúc hôn mê ngã lõm vào dây leo dưới ao tối, mắt cá chân bị mắc kẹt không giãy giụa được, cứ thế không tài nào thoát thân.

Đáng ra theo lí thuyết thì Ứng Thính Nguyệt là người bị kẹt dưới nước phải khó quay khó diễn nhất.

Trên thực tế cô bé diễn viên chỉ cần nằm dưới bể thủy tinh đã dựng sẵn, bị dây leo đạo cụ quấn trói quanh mắt cá chân là xong.

Ống kính máy quay được đặt vuông góc với bể nước, chọn khung hình quay gương mặt cô bé xuyên qua mặt nước sóng sánh lấp loáng.

Còn lại do đặc điểm riêng của nhân vật nên cô bé hoàn toàn không cần phải thở ra bong bóng hay gì cả, thoải mái thư thái nằm yên quay hết cả màn.

Nhưng đến lượt Tưởng Lộc thì buộc phải dựng cảnh dưới nước, mở to mắt diễn tận 3 cảnh trong nước.

"Cái bể thủy tinh này lằng nhằng ghê," Đạo diễn nói như nhà phê bình: "nhưng rõ có ích thật."

8 năm trước "Titanic" vang dội toàn cầu, nghe nói đạo diễn đã xây dựng hẳn bể nước thủy tinh lớn nhất thế giới làm nền, rất nhiều cảnh sau khi tàu đắm đều được quay trong nước thật trăm phần trăm.

Không chỉ mỗi bản thân diễn viên mà một loạt công cụ như dàn thanh trượt máy móc, máy quay dưới nước, đèn chỉnh sáng vân vân đều được phải mang xuống đáy bể, nhân viên vận hành máy móc cũng phải mặc áo chống nước, dầm mình trong nước ròng rã cả ngày cùng Tưởng Lộc.

Nếu xui xẻo thế nào quá trình quay không được trôi chảy thì hôm sau vẫn phải tiếp tục.

Đạo diễn đã dặn trước, bảo Tưởng Lộc làm quen với việc mở mắt bơi dưới nước.

"Không phải lo về chất lượng nước đâu, cùng lắm mình mua mấy trăm bình nước khoáng về đổ vào, đảm bảo mày không nhiễm trùng lây bệnh cháu ạ."

Tưởng Lộc kêu gào liên miên.

"Cháu rửa mặt còn chả mở mắt bao giờ!"

"Hoặc diễn hoặc đổi người," Ông bác rất lạnh lùng với cháu trai: "đừng có bảo bác là cần đóng thế, dám nói hai chữ này bác quăng mày ra ngoài luôn."

"Đù..."

Cậu đã luyện tập từ bốn năm hôm trước đó, nhưng vẫn có trở ngại tâm lý.

Chị Văn lúc viết mấy cảnh dưới nước chị không nghĩ cho em một tí được ư?

Chị yêu thương em hơn một tí tì ti thôi được không? Hả??

Kết quả của việc lần lữa chính là xuống nước xong không thể nào quay được.

Đạo diễn cầm cái chậu rửa mặt ra ngay tại chỗ, đổ nước lạnh hơn nửa chậu.

"Cho cháu 30 phút, nào."

Thiếu niên chúi mặt vào nước ùng ục ùng ục, để lại Tô Trầm quấn chăn chờ ở đằng xa.

Mọi người đều đã đi làm việc, một mình Tô Trầm nhẩm lời thoại, không chú ý thấy có đứa bé tự dưng xuất hiện bên cạnh mình.

"Mày tốt số thật đó." Đứa bé tầm 7 8 tuổi nói.

Tô Trầm không để ý đến nó, thậm chí còn không xuống khỏi xe lăn.

Ngay gần đó có ghế massage đã cắm điện đầy đủ, ai thích ra đó nằm nghỉ ngơi cho thoải mái êm ả đều được hết.

"Mày trông, cả anh Lộc cũng phải nín thở rồi sặc nước, mày thì chả cần."

Thằng bé để lộ ánh mắt ghen ghét, giọng cũng the thé non nớt: "Tao quan sát mày lâu lắm rồi, hàng ngày mày chỉ ngồi trên xe lăn cho người ta đẩy qua đẩy lại, nói mấy câu thoại là được tan làm."

"Mẹ tao bảo mày sẽ kiếm được một khoản rõ cao, mà mày còn chả diễn được cảnh đánh võ nữa."

Tô Trầm bị nó quấy rầy chệch khỏi tâm trạng, gọi chị Tùy một câu.

Trợ lý vừa mới đi gửi hợp đồng xong, nghe vậy rảo bước chạy sang, đẩy Tô Trầm ra kéo giãn khoảng cách.

"Bạn nhỏ em từ đâu sang thế, về trước đã được không nào, bên này đang quay dở á."

Tô Trầm vẫn đang nghĩ về lời thoại trong kịch bản, cúi đầu tiếp tục nhẩm đọc những nội dung chưa hiểu hết.

Bé cứ như cái bếp lửa nhỏ bọc chăn, hàng ngày phải nhâm nhi thấu triệt kịch bản vài nghìn chữ gồm cả đất diễn của toàn bộ các vai khác, đối phương mở miệng cái là bé phải biết ngay đoạn thoại của nhân vật này có mấy câu, mình nên lên tiếng vào thời điểm nào.

Cho dù thời gian không đủ để thuộc hết thoại thì cũng bắt buộc phải ghi nhớ rõ tất cả thứ tự của mọi người đóng chung, tránh để sai sót chừng mực trong lúc diễn.

Bé không rảnh cãi cọ với người không quen.

Xe lăn lướt đi nhẹ nhàng trên đường, thằng bé diễn viên quần chúng kia dai dẳng chạy theo.

"Dựa vào đâu chứ? Tao kém gì mày?"

Chị Tùy trợ lý biến sắc: "Em làm ồn nữa là chị sẽ gọi bảo vệ luôn đấy, đây không phải chỗ cho em ngang ngược đâu."

Tô Trầm giở một trang, cầm bút nhớ gạch thêm vài nét những phần chưa nghĩ ra, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

"Cậu không xứng đáng, hiểu không."

Lúc lên tiếng, giọng bé lơ đãng nhẹ tênh, con ngươi y hệt Nguyên Cẩm.

Cái nhìn khiến đứa bé lùi ra sau một bước, chuẩn bị giở trò bù lu bù loa ngay lập tức, nhưng còn chưa kịp khóc đã lại bị Tô Trầm cắt ngang.

"Tôi gặp cậu rồi, hôm ấy cậu cũng ở tổ Nguyên Cẩm, cách tôi 3 hàng."

"Vòng đầu đạo diễn đã loại cậu ra, rõ ràng là chưa đủ tuổi mà lách vào."

"Sau ấy mẹ cậu móc nối quan hệ với đoàn phim suốt, tìm cho cậu một vai có lời thoại để cậu tham gia vào đây."

Thằng bé hoàn toàn không ngờ Tô Trầm nhớ hết mọi thứ, vẻ mặt trở nên tức tối: "Mày biết quái gì mà nói!"

Mày có biết mẹ tao đã phải bỏ ra bao nhiêu không?!

Nhiều người như thế, cực khổ như thế, tại sao một mình mày lại được ngồi phè phỡn thoải mái ở đây!

Tao không chấp nhận, tao cứ muốn chửi mày đấy, tao chỉ mong đẩy được mày xuống bể nước thôi!

"Tôi xem cậu diễn rồi." Tô Trầm thở dài một hơi: "Cậu ngủ gật trong tiết dạy thoại, đúng không."

Diễn kém lắm.

Bé quan sát rất rõ.

"Cậu nên thấy may vì không phải diễn chung với tôi, chỉ lấy một vai nhỏ đơn giản thôi đấy." Bé điềm tĩnh đề xuất: "Mau quay về đi học đi, chỗ này không dành cho cậu đâu."

Đứa bé đang định gào lên thì có người phụ nữ trẻ tuổi chạy tới, trông thấy Tô Trầm lập tức chuyển ngay sang nụ cười nịnh nọt: "Mẹ đang đi tìm Ngoan Ngoan đây, hóa ra con đã làm quen với anh Trầm Trầm rồi đó à."

Đứa bé được gọi là Ngoan Ngoan đã đỏ bừng mặt, giờ bị chê bai hơi run run, đang trợn mắt hằm hè Tô Trầm.

Trợ lý nhỏ giọng nói vài câu, người phụ nữ biến sắc vội vã kéo con sang một bên, còn sợ làm phiền cảnh quay của người khác, hạ thấp âm lượng mắng mỏ.

Tiếng khóc kìm nén vang lên từ một góc xa, ngay sau đó là một tiếng bạt tai.

Trợ lý đẩy Tô Trầm đi ra chỗ khác, vẻ mặt phức tạp.

Chị không ngờ Tô Trầm sẽ xử lý gọn gàng đến thế, hoàn toàn không cần mình nói hộ.

"Bé... trưởng thành hơn nhiều."

"Không hẳn đâu ạ," Tô Trầm đặt kịch bản xuống, nhéo sống mũi than thở: "cũng chỉ lúc đang đọc kịch bản em mới thế thôi."

Bình thường bé có vẻ rụt rè hơn chút xíu.

Nhưng có lẽ là nhờ chiếc xe lăn, cũng có thể là bởi bé vẫn còn đang mặc trang phục diễn, tóc cũng chưa tháo ra.

Có một nửa linh hồn của Nguyên Cẩm ở lại nơi thân xác bé, giọng điệu chế nhạo, ánh mắt hài hước.

Sự trợ giúp đến từ nhân vật... rất là tiện lợi.

Nếu là ở trường thì bé không nói lại được cái loại này đâu, đã chuồn về nhà hậm hực một mình từ lâu rồi ấy.

Bên phía ao nước có tiếng hoan hô.

"Được rồi được rồi, chuẩn bị quay!"

"Thiếu gia Tưởng đỉnh quá, nhoáng cái đã quen rồi!"

"Thiếu gia cái đầu ý," Tưởng Lộc dở khóc dở cười, "em chưa thấy thiếu gia nào vất như em luôn."

Mọi người thay trang phục xong xuôi, nhảy ùm xuống nước, tiếp tục quay phần sau theo đúng kế hoạch.

Thử nhìn đồng hồ, mới mất có 5 phút.

Ứng Thính Nguyệt mắc kẹt dưới nước, đợi chờ mòn mỏi đến nỗi hoàn toàn không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, như một con cá bị buộc chặt đuôi níu lại.

Khi trông thấy có người ngậm dao găm lặn từ trên cao xuống, rõ ràng là có ý định cứu cô lên, cô bé tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Cơ Linh cứa đứt chỗ dây leo đầy khó nhọc, nắm lấy cổ tay cô kéo cô bơi thẳng lên.

Bong bóng tựa như châu bạc lửng lơ nổi dần lên trên, ánh nắng phía mặt nước dần dà rõ nét.

Khoảnh khắc trèo lên bờ, đột nhiên Ứng Thính Nguyệt ho sặc sụa như thể phải thích ứng lại với không khí từ đầu.

Cô có gương mặt miền Tây Nam khác biệt với người trung nguyên, sống mũi thấp đôi mắt to, làn da trắng như đang phát sáng.

Bà lão trông thấy người được vớt lên mới phát hiện ra cô chỉ tầm 17 18 tuổi, vội vàng lấy chăn với trà gừng rồi nổi lửa sưởi ấm.

Nhưng cô gái run cầm cập hoàn toàn không phải vì lạnh, mà là do rời khỏi nước.

Nguyên Cẩm quan sát nhạy bén, thấy hơi thở cô càng lúc càng yếu, lồng ngực phập phồng mãnh liệt như sắp sửa chết ngạt, vội nói: "Thả cô ta vào lại đi!"

"Gì cơ?"

"Thả về!"

Cơ Linh còn đang vắt bớt nước ở tay áo hộ cô gái, tưởng Nguyên Cẩm lên cơn điên.

"Ngươi nhìn thấy cá bao giờ chưa?" Nguyên Cẩm trợn mắt với cậu: "Không thả về là cô ta chết bây giờ đấy."

Cơ Linh vừa mới vớt được người lên, giờ lại phải đầu óc mù mờ bế lên thả về chỗ cũ.

Giây phút tiếp xúc với mặt nước, hơi thở của thiếu nữ bỗng nhiên hài hòa hơn hẳn, cho dù gương mặt chưa chạm nước nhưng biểu cảm vẫn nhẹ nhõm vô cùng.

"Từ từ... ngươi nói cũng có lí," Cơ Linh quan sát phản ứng của cô gái cùng váy áo xanh lục theo phong cách của người tộc Đài, quay đầu sang nhìn Nguyên Cẩm: "ta có một suy đoán mạnh dạn, cô này đã không thở bằng mũi nữa rồi."

Bà lão còn đang nhìn mặt trời, than thở: "Không được thì thôi thả người ta vào đi, trời tối là đi lại bất tiện lắm đấy."

"Trông kìa —— bây giờ chỉ có lưng cô ấy tiếp xúc với ao nước." Cơ Linh lại vớt người lên, nửa thì chìm dưới nước hai chân thì lơ lửng trên không: "Bây giờ cổ vẫn thở bình thường được, nhưng vừa nãy đưa lên bờ lại rõ là bất ổn."

"Sáng suốt lắm," Nguyên Cẩm chống cằm nhìn cậu: "thế mình cho cổ vào cái bể cá rồi đem đi?"

"..."

Lấy đâu ra cái bể cá to như này!

Cơ Linh không vớt được cũng không thả được, cuối cùng cô gái Cơ Linh đang đỡ trong lòng cũng ho được hết nước trong phổi ra, hơi thở mong manh: "Cảm ơn các anh đã cứu tôi..."

"Cô thấy sao rồi?" Thiếu niên không quen kiểu tiếp xúc với người khác giới thế này cho lắm, lúc bế cô trông biểu cảm tương đối quẫn bách: "Ta thả cô về lại nhé?"

"Không, tôi là người," Ứng Thính Nguyệt cũng không hiểu mình bị sao: "trước đó tôi hôn mê ngã vào trong nước, lúc tỉnh dậy đã bị dây leo quấn mắc dưới đó rồi."

Cô chống người ngồi dậy, đầu tiên ngồi trong nước rồi sau đó dịch từng tí một lên bờ, mãi đến lúc hơi thở trở nên khó nhọc lần nữa.

Cơ Linh theo dõi sát, liên tục xác nhận phạm vi tiếp xúc với nước của cô.

"Ta không thấy người cô có mang giống cá."

"Nhưng rõ ràng cứ chạm vào nước là cô thở được."

Cậu gỡ chậu đồng dùng để lấy nước trên xe ngựa xuống, múc nước rồi đưa cho cô.

"Cô thử nhúng tay vào rồi lên hẳn đây xem."

Quả nhiên, chỉ cần một bộ phận cơ thể được ngâm trong nước là cô gái có thể hít thở bình thường.

Ứng Thính Nguyệt nhanh chóng ngộ ra sự khác thường, ánh mắt biến thành cầu khẩn.

"Đưa tôi đi với, xin mọi người."

Tộc Đài rất kiêng kỵ đêm Trùng Quang, cũng chính vì mấy trăm năm nước có tộc nhân chết vào đêm ấy nên cả tộc mới khăn gói chuyển đến chốn hoang vu này, dốc sức lẩn trốn sự tồn tại của nó.

Giờ cô mà quay về thì e sẽ bị treo sống lên cây thắt cổ chết mất!

Nguyên Cẩm trù trừ im lặng, Ứng Thính Nguyệt không nghĩ được gì nữa, ôm chậu nước nói: "Tôi có thể trông thấy họ đang làm gì, chắc chắn có thể giúp ích cho mọi người."

"Họ?" Cơ Linh sửng sốt: "Cô trông thấy cái gì cơ?"

"Chỉ cần là người từng gặp mặt thì tôi đều nhìn thấy được là lúc này họ đang làm gì," Ứng Thính Nguyệt hoảng sợ nói: "như kiểu có mấy trăm cánh cửa sổ ấy, tôi có thể nhìn qua cửa sổ thấy có người đang dỗ con, đang ngủ, đang bắt cá..."

"Mấy anh đừng bỏ tôi lại, ít nhất cũng dẫn tôi ra khỏi đây với, cầu xin mọi người ——"

"Ý ta không phải là từ chối," Cuối cùng Nguyên Cẩm lên tiếng giải thích: "mà vấn đề là dẫn kiểu gì giờ?"

"Có gì đâu," Cơ Linh nói như trêu: "cho cổ cái chậu ngâm chân, cứ ngồi trên xe suốt dọc đường, có ai hỏi thì bảo là cổ đang dưỡng sinh thế thôi."

Bà lão Xa chưa từng gặp trường hợp như này bao giờ, bán tín bán nghi: "Ướt quần áo có đủ không? Cầm cái khăn ẩm trong tay thì sao?"

Ứng Thính Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, mặt mũi khó xử: "Vừa nãy tôi cũng thử, ít nước quá, khó thở lắm."

"Ít nhất cũng phải một vốc nước..."

"Ngậm thì sao? Cô thử ngậm một ngụm đầy vào." Bà lão nói năng chả cần ý tứ gì: "Đằng nào cũng sẵn một cháu què, thêm một cháu câm ngậm nước luôn."

Nhóm người lấy nước làm thử, đúng là được thật.

"Thế cũng không nên cấm người ta nói mãi chứ."

"Lúc quan binh tuần tra thì ngậm nước, bình thường ngâm tay trong chậu thôi, quyết thế nhé, đi mau đi mau!"

Đến đoạn kết cảnh này, Tưởng Lộc còn nửa đùa nửa thật đưa cho người ta cái chậu ngâm chân, đi ra bị đạo diễn cốc đầu.

"Thời cổ đại làm sao tùy tiện lộ chân con gái ra được!"

"Người ta là dân tộc thiểu số còn gì..."

"Thì cũng vẫn phải theo mấy đứa về kinh thành, lần sau phát huy ngẫu hứng phải nghĩ cho kĩ vào!"

Vẫn còn sớm mới đến giờ tan, tranh thủ thời tiết lại đang đẹp, mọi người dứt khoát lấy xe của đoàn đi ra Khu A phim trường quay ngoại cảnh.

Góc chéo khu đó có bãi lau sậy phất phơ theo gió, rất hợp lấy cảnh.

Cũng chả cần thêm lời thoại gì hết, Nguyên Cẩm dựa cửa sổ ngắm cảnh, Cơ Linh ngậm cọng cỏ đánh xe, làm một đoạn từ nhiều góc khác nhau là được.

Tô Trầm ở căn cứ nhà mình 3 tháng, đã sắp quên luôn là quanh đây còn một khu cho các đoàn khác sử dụng chung nữa.

Trong lúc chờ dựng máy, bé xuống xe ngắm nghía phong cảnh, trông thấy có du khách đang chạy ra đây chụp ảnh.

Đạo diễn Bặc chẳng buồn ngăn, mà cũng chẳng cấm được.

Bên này nó thế.

Để tăng thu nhập, ngày nào phim trường cũng mở cửa tham quan, còn nhận cả đoàn lớn đi theo tour, đoàn phim muốn che chắn hay quây tôn thì có khi còn phải trả thêm phí ngoại lệ.

Trên thực tế, kể cả đã phong tỏa khép kín một phần mà xong người ta ra chỗ khác lên cao trông xa, xem bằng ống nhòm thì cũng chẳng làm gì được.

Xe ngựa đi qua bãi sậy giữa buổi hoàng hôn, thiếu niên ngậm cọng cỏ ngâm nga điệu nhạc, khung cảnh tự nhiên hoàn mỹ.

Tô Trầm nhoài mình nhích ra bên cửa sổ, trông thấy mọi người đang giơ các loại điện thoại gập khác nhau lên về phía bé để chụp ảnh.

Cứ như kiểu họ đang diễn kịch nói trên sân khấu ấy.

Bé nhớ loáng thoáng là diễn viên các đoàn phim khác thường xuyên phải nhập vai bất chấp quấy nhiễu từ khách du lịch.

Lúc đang mặc đồ cổ trang đọc thoại thì thình lình bắt gặp một nhóm du khách ở tầng cao đằng xa đang chỉ chỉ trỏ trỏ như kiểu xem khỉ ở sở thú, có lúc còn chẳng tắt flash nữa.

...Chẳng trách ông Bặc phải tự mua cả khu đất luôn.

Lúc tan việc, chị Tùy lại đưa nước.

"Sắp Tết Dương lịch rồi đó," Chị nhắc nhở: "chị đặt vé máy bay thứ 6 tuần sau cho chị Lương anh Tô nè, ba mẹ hỏi bé là có cần mang hộ gì không."

Tô Trầm cách ly xã hội lâu quá, quên mất cả sự tồn tại của nghỉ lễ, bé đang ngẩng đầu để tiện cho mọi người tẩy trang.

"Sắp sang năm mới rồi ạ?"

"Ừa." Chị Tùy cười nói: "Cũng sắp sinh nhật em luôn đấy."

"Cơ mà ba mẹ em định đến đón giao thừa 30 Tết với em, mai ba mẹ sang thăm em rồi về đổi ca, chắc là không kịp đón sinh nhật luôn."

Cuối cùng bé cũng phản ứng lại được, đoàn phim phải duy trì tiến độ quay chụp, tất cả mọi người đều sẽ ở lại đây đón năm mới.

Mấy trăm người cùng tụ tập xem chương trình Tối giao thừa, cùng đếm ngược chào năm mới? Đúng là trải nghiệm chưa gặp bao giờ ấy!

"Thế anh Lộc thì sao ạ?" Bé thuận miệng hỏi: "Ba mẹ anh Lộc có đến không ạ?"

Chị Tùy đang tẩy phần trang điểm ở đuôi mắt hộ bé, nhẹ nhàng nói: "Sau này tốt nhất đừng hỏi Tưởng Lộc mấy câu dạng này nha."

Tô Trầm ngơ ngẩn: "Nhà anh ấy... ly hôn rồi ạ."

"Không rõ lắm, nhưng thôi tốt nhất đừng hỏi á."

Trong nghề vô số lời đồn đoán, có đợt từng bảo Tưởng Lộc là con trai một diễn viên nổi tiếng hay một ông trùm kinh doanh nào đó.

Không thấy nói là kết hôn bí mật hay bầu trước khi cưới, nhưng tóm lại thì là chuyện kiêng kị.

Trước mắt Tô Trầm không hề băn khoăn về chuyện nhà cậu, mà nghĩ ngợi về việc anh trai chỉ có thể đón năm mới một mình.

Cho dù có bác ruột bên cạnh thì nghe vẫn rất cô đơn.

Gần sát đêm giao thừa, đoàn phim làm một buổi tiệc nhỏ cho mọi người cùng nhau ăn uống hát karaoke, đánh bài chơi Truth or dare.

Số người tham gia cực đông, còn tổ chức cho tất cả cùng chụp ảnh tập thể, rồi viết thiệp mừng năm mới cho nhau để làm kỉ niệm.

Vốn dĩ Tô Trầm cũng muốn sang chơi, sát giờ lại bị Tưởng Lộc dẫn đi lên phòng họp ở tầng 6.

"Có buổi họp nghiên cứu kịch bản," Hiếm khi thấy Tưởng Lộc mang theo cả sổ bút, giờ đang muốn nói lại thôi: "mỗi tội..."

Bé con tò mò nhìn cậu: "Trông anh căng thẳng quá."

Tưởng Lộc còn chưa kịp đáp thì ông Bặc đang đứng chờ ở cửa đã vẫy tay, biểu cảm hai bác cháu y hệt nhau.

...?

Ông Bặc ông hồi hộp gì thế ạ??

Trong nhận thức của Tô Trầm, tổng dạo diễn đã là mắt xích cao nhất của chuỗi thức ăn đoàn phim rồi, ngay cả ông cũng trầm trọng thế, chẳng lẽ có sự cố gì ư.

"Như này nhá," Bặc Nguyện xoa tay thật mạnh, không mở cửa luôn cho hai người mà nói: "chốc nữa vào xong im được thì cứ im, nếu tình hình không ổn thì mình rút."

"Mình phải vào làm gì ạ?" Tô Trầm có dự cảm kì cục như sắp bước vào hiện trường vụ cháy.

"Họp nghiên cứu kịch bản," Rõ ràng đạo diễn lớn tuổi vừa hút liền tù tì mấy điếu thuốc, lúc hít thở sâu còn có cả khói thuốc phun từ trong mũi ra: "cái cảnh ám sát trong lễ cập quan ấy."

"Tiến độ quay đi nhanh quá, đẩy thời gian lên, chờ đọc kịch bản chốt các chi tiết xong một tuần sau là đã bắt đầu quay."

Tô Trầm mở to mắt hơn: "Tất cả các diễn viên đều ở trong này ạ?"

"Đủ hết." Chính Bặc Nguyện cũng không muốn vào, phải chuẩn bị tâm lý cho mình suốt dọc đường đến đây: "Nghe ông nhá, đợi chốc nữa kể cả họ có hỏi cháu cháu cũng đừng nói gì, cười cười lơ mơ cho qua thôi, hiểu chưa."

"Vâng... vâng ạ."

Mở cửa ra, hai hàng trái phải có khoảng 20 chỗ ngồi.

Diễn viên chủ chốt ngồi ở ghế mềm phía trong, các vai phụ ngồi ở ghế xếp ngoài rìa.

Vị trí thiết yếu còn 3 chỗ trống, rõ ràng là đang để dành cho ba người họ.

Đây là cảnh cao trào của bộ phim, móc nối cả ba thế lực, xen kẽ 3 tuyến trong tối ngoài sáng, là màn ám sát có mặt đông đảo tập thể diễn viên cực kì khó nhằn.

Bát hoàng tử đứng đầu phe Văn còn có một em trai ruột đứng thứ 14, gần tròn hai mươi tuổi, làm lễ cập quan công khai.

Nay mọi người ở kinh thành ngoài mặt vờ như sóng yên biển lặng, cố gắng duy trì thể diện cho hoàng gia.

Trong buổi lễ cập quan, các nhân vật mấu chốt của phe Văn phe Hồng đều sẽ tham dự, tất cả nhăm nhe làm một bữa Hồng Môn yến.

Hoàng hậu hiện tại toan tính bỏ độc, nhưng rồi lại bất ngờ sinh non giữa buổi tiệc.

Một nhóm người muốn ám sát Hi Diên đế, một nhóm khác định trở mặt tại chỗ giết luôn bát hoàng tử, nhưng nội bộ thì tranh chấp quyết liệt, lên kế hoạch bắt cậu này giam lỏng làm con tin.

Đồng thời Cơ Linh cũng đã trà trộn vào trong, yểm trợ cho bà lão Xương Rắn bí mật ra tay.

Tính riêng kịch bản thôi đã có lời thoại của mười mấy người, hơn nữa toàn bộ nhân vật quan trọng đều xuất hiện nhúng tay can dự vào màn chém giết, có rất nhiều diễn viên gạo cội tham gia buổi họp.

Khoảnh khắc đầu tiên bước vào phòng, Tô Trầm trông thấy mọi người đều đang mỉm cười hòa nhã mà chả hiểu sao lại ngửi thấy mùi như thuốc súng kiểu 1 giây trước thảm họa.

Bé định cúi người theo phản xạ nhưng bị Tưởng Lộc túm lấy cổ áo, sít sao đổi thành vẫy tay thân thiện.

"Chào các tiền bối ạ."

Tưởng Lộc thả gáy bé ra kín đáo nhẹ tênh, gật đầu theo.

Văn Trường Cầm ngồi ở vị trí quan trọng thứ 2, uống cạn rượu mạnh trong cốc vuông, gọi phục xin thêm cốc nữa.

"Mọi người đông đủ rồi. Bắt đầu thôi."

Trong nước không có thói quen cùng châu đầu đọc kịch bản chung.

Năm xưa đạo diễn Bặc được mời sang quay ở Mỹ, tiếp xúc với hoạt động này, cảm thấy rất ổn nên mang về phổ biến học theo, dần dà trở thành thường lệ.

Nghe nói bây giờ bên Nhật Hàn cũng thường xuyên tổ chức như vậy, mỗi lần làm phim thì tất cả các diễn viên liên quan sẽ tập hợp đầy đủ, đầu tiên hệ thống một lượt kịch bản, lắng nghe lí giải về vai trò đất diễn của nhau, sau đó trao đổi quan điểm và đề xuất của mình.

Song nếu gặp đoàn phim nào làm ăn qua loa thì việc diễn viên nhận kịch bản xong, mãi đến lúc chuẩn bị quay mới gặp mặt bạn diễn cũng là quá bình thường.

Thậm chí trước khi diễn còn chẳng duyệt thử lần nào, quay qua loa đại khái cho xong hết cảnh, chất lượng thế nào thì cũng vấn đề gì đâu?

Chồng đủ tiền là được.

"Cảnh thứ 82, màn đầu tiên, cung Thanh Hàm."

Phó đạo diễn tạm gánh vai trò dẫn truyện, mọi người theo sát đọc đúng lời thoại.

Lần đầu tiên chưa cần chú trọng giọng điệu cảm xúc, đọc to liền mạch là được.

Nguyên Cẩm náu mình trong góc tối, không cần nói quá nhiều.

Tô Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Lộc, phần lớn thời gian đều đang quan sát phản ứng của từng người một.

Bây giờ bé đã nhận ra được tên tuổi danh tính rất nhiều người ở đây, còn từng dành thời gian xem phim của mọi người đóng.

Bé con lặng lẽ đếm xem hiện trường đang có mấy Ảnh đế mấy Ảnh hậu, xòe ngón tay tính xong còn phải thêm mấy Hình đế mấy Hình hậu nữa.

Lượt đọc đầu tiên mọi người đều rất kiềm chế, xem ra chỉ mới là thủ tục.

Đợi đến lúc câu dẫn truyện cuối cùng kết thúc, ông Bặc hít thở sâu một lúc, như kiểu tuyên bố chiến tranh bắt đầu.

"Được rồi, mọi người thử nêu suy nghĩ của mình xem ạ."

Niên Trì và Giang Yên Chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt hài hước, bà bác diễn bà lão Xương Rắn lên tiếng trước.

"Phải quay cho hoành tráng vào. Càng căng càng hay."

Bà còn chưa nói hết, diễn viên vai hoàng đế đã lập tức xen ngang.

"Bà bị dở à, cảm xúc phải ghìm lại chứ, sóng ngầm rục rịch mới là đối đầu gắt gao."

"Ghìm á?" Bà bác nhướng hết cả đôi lông mày lên: "Kiềm chế hết cả á? Ông nói lại xem nào?"

"Đừng bàn vấn đề trạng thái tổng quan vội," Hứa Thụy Bình giơ tay: "cái lúc ám sát ấy, tôi có ý tưởng như này ——"

"Đoạn đầu các phe gặp nhau mọi người muốn để kiểu gì? Cả nhà mỉm cười hoa hậu thân thiện hay là mặt đã phải phòng bị sẵn rồi?"

"Phòng bị chứ, chắc chắn là phải phòng."

"Giồi ôi, trước khi phát biểu thì ông ôn lại tình tiết phía trước giùm cái được không?"

"Từ từ đã! Chốt cái vụ ghìm hay thả đã!"

Tưởng Lộc buông mình cái uỵch vào giữa ghế, bị đạo diễn liếc cho lại ngồi bịch phát cho thẳng lên.

Đúng là chả đến lượt lứa trẻ này thật, có người đang đập cốc trà lớn tiếng tranh luận luôn rồi.

Tô Trầm lẳng lặng dịch ghế sang gần Tưởng Lộc hơn một tí.

Các ông bà cô chú bác cãi cọ... căng đét quá đi mất.

Thái hậu già với hoàng hậu hiện tại tranh luận về dẫn dắt cảm xúc, bà lão Xương Rắn với lão hoàng đế cãi nhau về cách thức biểu đạt, báy tám người đã kéo hết ghế ra một góc để ỏm tỏi về thứ tự trước sau của đoạn ám sát, rồi loạn xị ngậu cả việc rốt cuộc trong nguyên tác ai đầu độc hoàng hậu với hoàng đế đầu tiên.

"Bà tỉnh lại hộ cái ——"

"Ông mới cần tỉnh ấy, cái cảnh này phải diễn thế chứ!"

"Làm ơn ạ, bình thường tôi đã nhường ông lắm rồi đấy nhá," Bà bác lật tay chỉ thẳng: "không thấy hai đứa nó ở đây à, ông diễn cái kiểu đấy chả quá dạy sai chúng nó à? Ông ảnh hưởng tương lai người ta thế làm sao trẻ con nó đóng phim cho hay được nữa?!"

"Tôi diễn như nào nào? Tôi là khoa chính quy nhá, tương lai chúng nó thi Sân khấu Thời Đô lên lớp học hành cũng diễn thế nhá! Tôi đi dạy cho chúng nó tôi cũng dạy thế nhá!"

"Bảo thủ!"

"Nhố nhăng!"

Hai bé con bị chỉ mặt gọi tên đang cố gắng giảm mức độ hiện diện của mình xuống nấc thấp nhất, ai nhắc cũng chỉ gượng gạo cười xòa, ngậm miệng tuyệt đối.

Nhưng diễn viên gạo cội của mấy trường phái khác nhau lại cứ phải bu vào, mỗi cái vụ có đập vỡ cốc không cũng đã cãi rõ hăng máu, cầm kịch bản giở liền mấy trang chỉ kém nước gô nốt tổng biên kịch sang đây giảng giải.

Văn Trường Cầm cũng đang nỗ lực duy trì nụ cười, ngồi một bên cần cù a dua.

"Anh nói đúng ạ."

"Vâng, đúng là phải suy xét đến mặt này."

"Vậy cũng có lí, ừm, đúng đúng."

Ông bác đạo diễn quen cái cảnh sôi sục như chửi nhau ngoài chợ này lắm rồi, hai tay chống cằm ngồi im thin thít, đầu cũng sắp nổ tung theo.

Ở phim trường ông còn nghiêm nghị trấn áp được đám trẻ trẻ, chứ ở đây á? Có ai không lí lịch dày cộp mấy chục năm đâu, bị điên thì mới đòi đứng ra biện giải cao thấp ý.

"—— Nên lúc ấy thì phải giải phóng cảm xúc ra, tốt nhất là khóc thành tiếng luôn, ông Bặc ông nói xem đúng không!!"

"Khóc á? Thôi thôi thôi thôi, bà nghĩ cái gì đấy, anh ruột gặp biến phản ứng đầu tiên của em trai là khóc à? Bà nhập tâm vào đi chứ!"

"Nhập tâm? Diễn đến đây rồi thì không thể chỉ nhập tâm được, phải vượt lên kịch bản ông hiểu không!"

Đạo diễn lần lượt bị gọi ra bình luận, giờ cũng rất khiêm tốn nhường nhịn, uống trà xua tay: "Các anh chị cứ bàn trước đã, tôi cũng đang nghĩ thử."

Tô Trầm giả vờ ghi chép, gạch bừa mấy nét truyền thư tay cho Tưởng Lộc.

[ Mình không được ra ngoài chơi ạ. ]

Đối phương cười xòa bày tỏ tán thành với tiền bối đang gọi tên họ, nhanh chóng trả lời.

[ Không được. ]

[ Mình cũng làm gì có quyền quyết đâu... ]

[ Bắt buộc phải ngồi đây chờ mọi người cãi xong. ]

Rõ là sự có mặt của hai diễn viên nhí đặc biệt ảnh hưởng đến việc phát huy lời lẽ của hội tiền bối, có mấy người vốn là giáo sư của các trường phái đối lập, đã vào đến khâu so kè ganh đua giành giật thị phần thay trường lớp nhà mình.

"Brecht đã chỉ ra rất rõ là ——"

"Bỏ mợ Brecht của ông đi!"

"Tưởng Lộc! Tưởng Lộc cháu nói luôn xem tương lai cháu học Sân khấu Thời Đô bọn bác hay Sân khấu Trung ương của hội kia!"

Tưởng Lộc đáp lại bằng nụ cười hóa đá: "Cả hai đều được... đều được hết ạ."

"Này này," Có ngưởi thử chen ngang: "trẻ con còn nhỏ, định hình phong cách sớm thế không tốt lắm ha?"

"Cháu nó còn bé!! Đù!! Mới bé tí đã dạy lệch cháu nó thế lớn lên thì chết!"

"Đứa nhà tôi mà bảo tôi là nó tin cái thuyết dở tệ của Stanislavski là tôi đánh gãy chân nó luôn đấy tin không! Gãy hẳn ba khúc!"

"Ồi, thế ông đúng là ông bố tốt nhờ."

"Đừng có bảo tôi là bà không có ý định đấy!! Bà từng đốt băng của Hitchcock đấy còn gì!"

Rầm, lại có người đập cốc trà, vỗ kịch bản cái bép nâng cao giọng tham gia trận chiến.

(*Các nhân vật được nhắc tên: Bertolt Brecht, lí thuyết kịch & soạn giả người Đức; Konstantin Stanislavski, lí thuyết kịch người Nga; Alfred Hitchcock, đạo diễn người Anh)

"Không khí ở đây được ghê," Văn Trường Cầm nghiêng đầu nói: "có lần em nể tình đi làm biên kịch chữa cháy hộ một đoàn, chả ai quan tâm đ*o diễn muốn làm như nào, quay xong sung sướng nghỉ ngơi, chỉ chờ mong được tan sớm sớm."

"Có lúc tốt quá cũng hơi mệt," Ông bác Bặc nhún vai: "cô xem anh có dám nói to tiếng nào không?"

"Thì lại chả, mới có 30 phút," Tổng biên kịch cười nói: "em thấy hết tận 4 bình trà to rồi kia kía, phục vụ chắc cũng bận lắm."

Mãi đến tận lúc pháo mừng năm mới phóng lên bầu trời nổ đùng như tiếng còi, chùm pháo hoa chói lóa bung nở ngoài cửa sổ, mọi người mới lục tục dừng lại.

Cả nhóm lắng nghe tiếng chuông báo hiệu năm mới của phim trường bên cạnh vang vọng đằng xa, rồi quay sang chạm cốc với nhau, nói chúc mừng năm mới vẫn tương đối bằng mặt không bằng lòng.

"Bao giờ mở tiệc thế?"

"Ui, hơi đói rồi nhỉ."

"Lúc nãy ông mà không gân cái cổ lên phun nước bọt vào tôi thì giờ bữa tối hãy còn trong bụng đấy."

Bếp ăn đã chuẩn bị sẵn sàng bữa khuya từ lâu lắm, đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh chưa dám tiến vào, lúc này mới rung chuông đẩy xe thực phẩm vào phòng, phát sủi cảo năm mới với mì trộn dầu hành cho mọi người.

Tô Trầm xin bát mì nóng hổi, ăn rất là mãn nguyện.

Bé không cần lo cuối cùng thì quay như nào, vì có mọi người ở đây, chắc chắn cảnh này sẽ được lột tả cực kì đặc sắc.

Có cơ hội ngồi cùng với nhiều tiền bối thế này đã là may mắn siêu to khổng lồ rồi.

Tưởng Lộc cắn miếng sủi cảo chiên, nghĩ đến việc gì đó.

"Hình như sắp sinh nhật nhóc nhỉ?"

"Vâng, 27 tháng 1 ạ." Tô Trầm chớp mắt: "Ra anh lại nhớ."

"Tặng cho nhóc tí quà nhá," Hôm nay tâm trạng thiếu niên rất khá, vô cùng hào phóng: "nhóc muốn gì nào?"

Tô Trầm không ngờ cậu sẽ hỏi thẳng, cười cong cả mắt.

"Anh, anh gần gũi hơn rồi đó ạ."

"Hồi mới quen anh trông anh ngông lắm luôn."

Tưởng Lộc im lặng mấy giây, lại bắt đầu ngượng nghịu.

"Không nói thì thôi."

"Trông sủi cảo của anh ngon thế," Bé con chân thành nói: "còn có cả nhân ba vị nữa kìa."

(*gồm khoai tây & cà tím & ớt xanh xào)

Thiếu niên ậm ừ nhìn bé xong gắp cho bé một miếng.

Một lúc sau đẩy nốt cả đĩa giấm sang luôn.

"Anh Lộc tặng gì em cũng thích ạ."

"...Lại khách sáo nữa."

Em bé gãi đầu, thăm dò hỏi: "Em trông thấy anh chơi trượt ván."

"Rồi, chọn cho nhóc cái tốt."

Mọi người cụng ly, cùng ngắm nhìn pháo hoa bay lên tận chân trời.

Các tiền bối lớn tuổi ăn uống vui vẻ, giờ đã bắt đầu khoác vai bá cổ ôn lại kỉ niệm xưa.

Song cũng có người nhanh chóng uống say, lại bắt đầu hăng máu.

"Tưởng Lộc Trầm Trầm, rốt cuộc tương lai hai đứa học ở đâu nào, Thời Đô hay Trung ương!"

Tưởng Lộc nặn ra nụ cười cứng ngắc, vỗ vỗ Tô Trầm phía dưới bàn.

"Chuẩn bị chuồn nào."

"Ế?"

"Không chuồn nữa đợi người ta giảng bài cho nhóc luôn à, đi!"



💬 Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu gia bé họ Tưởng từng bị một giáo sư nào đó túm đầu bắt nghe giảng lí luận 2 tiếng đề xuất.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...