“Về nội dung hợp đồng thì ba mẹ nói đến đây thôi nhé.”
Lương Cốc Vân gập tập tài liệu vào, chỉnh đèn ngủ cho dịu hơn xíu nữa, trao đổi ánh mắt với Tô Tuấn Phong rồi mới quay lại nhìn sang bé.
“Bé cưng, có hai điều con nhất định phải hiểu rõ.”
“Việc đầu tiên, ba mẹ không hi vọng con sẽ đưa ra quyết định vì những suy nghĩ như kiểu ‘muốn nuôi gia đình’ này nọ.”
“Nhà mình không hẳn là đặc biệt khá giả, nhưng muốn nuôi con học hết đại học, thậm chí kể cả du học nước ngoài, thì cố gắng lên xíu là làm được thôi, ba mẹ vẫn còn trẻ lắm.”
Tô Trầm còn đang đọc quyển hợp đồng dày cộp, suy ngẫm tiêu hóa cẩn thận nội dung từng đoạn.
Bé còn nhỏ quá, rất nhiều khái niệm phức tạp đều phải mất thêm thời gian mới hiểu được.
“Điều thứ hai là, bất luận con lựa chọn lời mời hay từ bỏ cơ hội này, thì mình đều không biết nó sẽ đem lại những gì cho tương lai mấy chục năm sắp tới.”
Có lẽ là sầu khổ, có lẽ là hạnh phúc, có thể sẽ là vô số những tổn thương hay bất ngờ không thể nào đoán trước.
“Nhưng ba mẹ sẽ đồng hành bên con, cùng con đối mặt với tất cả, trách nhiệm, tung hô, hối hận, bất cứ điều gì.”
Bé con gật đầu, nêu ra câu hỏi bận tâm nhất hiện tại: “Con phải ở đó một mình ạ?”
“Cũng chưa chắc, trước khi về ba mẹ bàn với đạo diễn Bặc, cuối tuần này đưa con đến thăm thú đoàn phim trước, làm quen tìm hiểu hoàn cảnh xem đã.”
Nói đến đây, bỗng Lương Cốc Vân nhớ ra gì đó, cười bảo: “Ông Bặc còn phải ở lại Thời Đô lo chuyện làm ăn, nhưng phó sản xuất với một anh trai nữa sẽ đi cùng với con, đến lúc ấy có câu hỏi gì cứ việc hỏi, phải trân trọng chuyến đi lần này đó nha.”
Đúng là hội Bặc Nguyện nhìn ra được rất nhiều lăn tăn ở hai vợ chồng, không dồn dập thúc giục mà quay sang đề xuất mời tham quan đoàn phim.
Vừa khéo mai là thứ 6, xin nghỉ phép liền thứ 6 thứ 7 là đủ để thăm thú một vòng.
Họ còn mấy khoản đầu tư quan trọng vẫn đang bàn dở, tạm thời sắp xếp cho phó giám đốc sản xuất với cháu trai đạo diễn Bặc đi theo suốt hành trình.
Chuyến đi đột ngột quá làm bạn bé hơi hơi rầu rĩ.
Bài tập bé bỏ ra bao nhiêu thời gian để làm giờ công cốc hết rồi, mai không phải nộp nữa.
Hai vợ chồng sắp xếp hành lý cả đêm, lần đầu tiên trong đời đi máy bay nên cũng thấy căng thẳng, sáng sớm tinh mơ đã ra hiệu thuốc mua tận mấy loại thuốc chống say tàu xe.
8 giờ 30 phút sáng, xe đưa đón chuyên dụng đến cửa tiểu khu đúng giờ.
Tô Trầm kéo vali nhỏ nấp sau ba mẹ, chưa thích ứng lắm trước một loạt các lịch trình bất thình lình.
Tài xế đang định xuống khỏi chiếc xe khoang rộng đen bóng để mở cửa cho họ, thì một bàn tay khớp xương rõ nét đã đẩy cửa ra.
Mùa thu trời hơi se lạnh, nhưng thiếu niên mặc mỗi áo ngắn tay, chỉ riêng khoảnh khắc mở cửa đã đủ phô bày cánh tay thon dài nhưng mạnh mẽ, đường nét mượt mà dẻo dai như một chú cá đang bơi.
Ánh mắt cậu dừng lại một lát khi nhìn sang Tô Trầm, có vẻ đang quan sát tỉ mỉ.
“Xin mời.”
Phó sản xuất cùng thư kí đạo diễn vội vàng xuống xe đón chào, hai vợ chồng cũng bối rối vì nồng nhiệt quá, cả hai bên đều cực kì khách sáo.
“Nửa đêm mới đặt vé sát giờ hơi bị gấp nên chỉ còn mỗi hạng phổ thông, rất xin lỗi anh chị!”
“Đâu có gì đâu ạ, các bạn khách sáo quá!”
Đến tận khi trông thấy vali đã được mọi người rối rít nhấc ra cốp sau, Tô Trầm mới nhìn sang anh trai lớn kia lần nữa.
Ấy là người đã cho bé kẹo việt quất lần trước, trông có vẻ giống học sinh cấp 2.
Bé mới học lớp 4, khó mà đoán được rốt cuộc anh kẹo việt quất này bao nhiêu tuổi, nhưng khẽ hít mũi ngửi theo phản xạ.
Có mùi thuốc lá, không thích.
Trên đường ra sân bay bé con rất ít nói, nguyên nhân chủ yếu là do thiếu ngủ.
Thuốc chống say xe say máy bay thì khỏi phải nhắc, cả đồ ăn đồ uống trợ lý thư kí cũng đã mang nguyên một túi to đùng, chỉ sợ còn phương diện nào chưa chăm lo được chu đáo.
Điểm đến của máy bay là Chử Thiên, thành phố phim trường cổ trang quy mô lớn đầu tiên trong nước.
“Từ khoảng loanh quanh năm 2000 là bên đó đã xây dựng mấy khu vực thành trì, chiến trường cổ để thuận tiện cho quá trình quay chụp các thể loại phim ảnh,” Trợ lý đưa quyển sổ tay chỉ dẫn đã chuẩn bị sẵn cho mọi người đọc thử, giọng nói mang vẻ nhẹ nhàng tự nhiên nhờ đã luyện tập trước: “hiện nay hình như đang xây phố dân quốc, phố châu Âu, nhưng điều đáng chú ý nhất là đoàn ta đã bao trọn cả Khu B vì ‘Đêm Trùng Quang’, toàn bộ đều dành phục vụ riêng cho bộ phim này.”
Tô Tuấn Phong đang tập trung chăm chú lắng nghe giới thiệu, bỗng thấy bé con kéo giật góc áo.
Tô Trầm đang nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu.
“Sao thế con?”
Bé nhỏ chun mũi lại, liếc sang Tưởng Lộc đang đeo tai nghe nghe nhạc một cái, xong lại ngó ba đầy thảm thương.
Tô Tuấn Phong ngớ ra, phản xạ lại chắc là quanh người cháu trai đạo diễn có mùi thuốc lá.
“Trầm Trầm, ba lo chốc con cần đi vệ sinh, con ngồi sang ghế cạnh lối đi này được không nè?”
Bé con gật đầu lia lịa như trút được gánh nặng, vừa đổi chỗ xong là đã nghiêng đầu dựa vào người ba ngủ thiếp đi mất, quên luôn cả việc từng mong ngóng xem máy bay bay lên sẽ hay ho đến mức nào.
Phó giám đốc sản xuất dõi theo trợ lý thư kí giới thiệu hết các phong cảnh đặc sắc mê mẩn ở địa phương cứ như hướng dẫn viên du lịch, rồi đằng hắng một cái rất đúng lúc đúng chỗ, nhắc nhở Tưởng Lộc nói mấy câu.
Bọn họ lo thái độ phía người lớn cứng rắn nên mới đặc biệt dẫn theo một nhóc choai choai tuổi tác gần gũi đi cùng.
Kể mấy chuyện hay ho trong đoàn phim đi xem nào!
Khơi gợi hứng thú của Trầm Trầm một cách tích cực đê chớ!
Bây giờ không phải lúc cắm đầu nghe nhạc đâu nhé!!
Đằng hắng một tiếng Tưởng Lộc không phản ứng, đằng hắng hai tiếng vẫn không phản ứng, đến tiếng thứ ba thì Tô Tuấn Phong đành cười gượng giải vây.
“Hì, bạn này là cháu trai đạo diễn Bặc đúng không? Trông phải 15 16 rồi nhỉ?”
“Mới 14 thôi ạ,” Phó sản xuất vội vàng tiếp lời: “thằng bé đi theo người nhà ăn dầm nằm dề ở đoàn phim từ bé, bề ngoài cảm giác hơi bụi bặm nhưng thực ra là đứa tốt bụng cá tính lắm, anh đừng chê nha.”
Đại để là phó sản xuất cũng ngửi thấy mùi thuốc lá nên cố gắng hòa hoãn bầu không khí, liên thanh kể tên mấy tác phẩm phim ảnh nổi tiếng.
“Chắc anh cũng từng nghe nói mấy phim này ạ, thằng bé nó đều đóng vai trong đó đó, có thể nói là được đạo diễn Bặc dạy dỗ từ nhỏ đến lớn đấy ạ.”
Từ lần đầu gặp Tô Tuấn Phong đã thấy cái cậu học sinh cấp 2 này quen lắm luôn, mãi lâu mới phản xạ lại được: “À à, cậu bé là ——”
“Tuy toàn đóng vai nhỏ thôi, dạo này mới bắt đầu diễn nam phụ nhưng thằng nhóc này nhạy lắm, trông vẻ ngoài thì hơi bướng thật nhưng cứ vào cảnh cái là cần gì diễn nấy, bắt chước các thể loại nhân vật trên trời dưới đất y xì đúc luôn.” Phó sản xuất cười tươi khen ngợi, mở máy tâng bốc xong không tắt đài nổi: “Có khi một bộ đóng tận mấy vai, đổi tạo hình cái là khí thế cũng thay theo, mọi người còn chả nhận ra ấy!”
Từ lúc lên máy bay xong Tưởng Lộc đã chụp mỗi cái tai nghe làm dáng, cậu không giỏi chơi với trẻ con, Tô Trầm được xếp ngồi cạnh cậu, cậu hơi mất tự nhiên.
Nghe suốt tới cái đoạn ca ngợi liền tù tì, biểu cảm của thiếu niên không thể nào duy trì được nữa, cậu bèn quay mặt ra chỗ khác ậm ừ: “Tạm được thôi ạ, bình thường.”
Hồi học đại học Tô Tuấn Phong có tham gia đá bóng mấy năm, đầu tiên quan sát tay chân mình rồi ngó Tưởng Lộc, xong quay đầu sang nhìn phó sản xuất cười trêu: “Trông chắc có tập tành, đúng kiểu người có võ.”
“Lại chả! Bốn năm tuổi đã có sư phụ già ở Phật Sơn đến dạy,” Phó sản xuất giơ tay múa may mấy cái như phi dao: “cái thằng này á, đúng là vượt nóc băng tường luôn.”
Ba Tô nghe mà tò mò: “Nhóc con này vật tôi ra thì cần bao lâu nhỉ?”
Lương Cốc Vân e hèm rõ to.
Tưởng Lộc hiếm khi gặp được câu hỏi bạo dạn như này, duỗi tay giơ số 5.
“Úi! Năm phút ấy hả, đỉnh ghê!”
“Năm người ạ. Cùng lúc.”
“…Ồ ha ha ha ha.”
Vốn dĩ trước đó mấy người lớn đã động viên rõ lâu, tưởng là hai bé con tuổi nhỏ sàn sàn nhau sẽ nói chuyện hợp rơ, đóng góp vào việc đạt thành hợp tác.
Theo kế hoạch trong mơ của đạo diễn Bặc thì tốt nhất là trước khi máy bay đáp xuống hai đứa nhóc đã có tình hữu nghị sâu đậm đến độ tán gẫu trên trời dưới biển, tốt nhất là ăn trưa xong cái hoan hô nhất trí kí hợp đồng ngay tại chỗ.
Ai ngờ hai đứa không đứa nào chịu chủ động để ý đứa nào, lúc khoảng cách loanh quanh trung lập còn nói được mấy câu, vừa xếp cho ngồi cạnh nhau cái là đứa nào đứa nấy im thin thít như hến.
Thư kí đạo diễn chỉ lo mất việc vì vụ này, mà lại không dám giục Tưởng Lộc, khiếp đảm sợ hãi tiếp tục cố gắng làm một hướng dẫn viên tận tụy, suốt dọc đường không dám ngừng cười một giây nào.
Xuyên suốt quá trình biểu cảm của Tô Trầm đều nhạt nhẽo, không phản ứng với máy bay, không phản ứng với khách sạn 5 sao, cũng chẳng mở túi quà chào mừng to tướng trong phòng ra.
Toi rồi, toi rồi.
Không chốt được không kí được bé con đạo diễn xem trọng nhất rồi kìa.
Rắc rối rồi đây, đi đời đến nơi giờ á!!
Tranh thủ sau bữa trưa, thư kí trợ lý liên thủ với phó sản xuất nhắm đúng lúc Tưởng Lộc ra ngoài hút thuốc để bao vây cậu lại.
“Ông cố ơi!! Em hộ một tay đi chứ!!”
“Mày biết là bác mày coi trọng việc này thế nào mà đúng không, chú ý đang bàn vụ đầu tư tận mấy trăm triệu nên mới không đi được, mày phải hỗ trợ các anh các chị với!!”
“Anh Lộc! Chị gọi cậu là anh luôn đấy, cậu nói chuyện hẳn hoi với bé con, kể cái gì hay hay ý cho người ta buồn cười xem, về rồi mình hút thuốc sau!”
Vốn dĩ Tưởng Lộc không hề có tật xấu này, đang đúng tầm tuổi thiếu niên ham ngủ thì lại bị bác ruột xách đi đóng cảnh đêm suốt ngày, dần dà mới bắt đầu hút thuốc.
Thiếu niên trầm lặng hơn hẳn ngày thường, chờ nhóm người nói hết các loại ngon ngọt lẫn đe dọa xong mới vê điếu thuốc lắc đầu.
“Để cậu nhóc tự chọn.”
Lúc ngước mắt lên, giọng cậu quả quyết chắc nịch.
“Có bước vào nghề này không, có ở lại đây không, để thằng bé tự quan sát, tự lựa chọn.”
“Em không muốn nói gì hết.”
Thư kí ôm ngực ngã dựa vào tường, ngoái đầu nhìn trợ lý nói: “Đi về xong ông cụ Bặc đòi giết bọn mình, mình cùng tay nắm tay đi hết đường hoàng tuyền nhá.”
Mặt trợ lý đã kiểu khảng khái đối diện cái chết: “Chị em tốt một đời một kiếp cùng nhau đi, thành ma cũng phải làm ma vui!”
Phó sản xuất ở cũng không được đi cũng không xong, mãi lâu sau mới duỗi tay ra, áp lực đã lớn tới độ kịch khung: “Cho anh xin điếu, xong điếu này anh dẫn họ đi dạo phim trường Thiên Dương vậy.”
“Hình như hôm nay là ngày đoàn bên cạnh quay cảnh cung đình, có mấy chỗ phải cần giấy thông hành tạm thời, đã làm sẵn hết chưa?”
“Lo trước lâu rồi, em đang cầm này!”
3 giờ chiều, đoàn người đến khu vực sâu trong phim trường, xuống xe là đã ở ngay cổng giao giữa phố cảng dân quốc cùng điện tím lầu son.
Cách đó tầm 500 600 m, đang có đội ngũ cung nữ rồng rắn xếp hàng dài, người đứng đầu cầm quạt lông vũ cùng lọng che dẫn đường, tất cả từ tốn bước về phía bậc thềm ngọc trắng.
Tô Trầm vừa mới xuống xe đã bắt gặp ngay cảnh tượng này ở đoàn phim đối diện.
Dường như bỗng chốc toàn bộ tầm nhìn, tất cả thế giới của bé đã dừng cả lại ở ngã tư giao giữa thời gian và vận mệnh.
Cô gái mặc sườn xám đang mỉm cười cầm ô ở đầu đường con phố bên trái đằng trước, phía sau bên phải thì có cung nữ đang bước đi lả lướt dưới gốc cây chuối.
Phía trên đấu củng cùng mái cong, ngói pha lê lấp lánh sóng sáng.
Quay đầu lần nữa, lại thấy tuấn mã giương vó, đạp ngang gió lớn núi rừng.
Bên cạnh cung điện là con ngõ xưa, ở ngoài ngõ xưa thì là vườn thượng uyển, sát vườn thượng uyển lại có cầu cảng đò ngang.
Sông nam ải bắc, hoàng gia nông thôn, vô số phong cảnh xa xăm cả ngàn dặm ngàn năm dàn trải sát nhau như một trò ghép hình, tất thảy đều chân thực mà hư ảo tới cực điểm.
Con ngươi bé hơi co lại, như thể nghe thấy tiếng gọi từ số phận bắt đầu vang lên từ thời khắc này, bé vô thức bước từng bước một về phía trước.
Ấy là một vòng xoáy thực thể mà màn hình máy tính hay phim nhựa ảnh chụp đều không tài nào tái hiện nổi.
Bé đang đứng giữa nó, trông thấy chim bay cùng bộ điều khiển tít trên trời cao, trông thấy máy móc thanh trượt ở phố cổ chiến trường, bị hấp dẫn tới độ đã sắp quên cả hít thở.
Thư kí thấy bé con đột nhiên đi dần về đằng xa lạ lẫm, đang muốn bước lên dẫn đường theo bản năng thì bỗng vai bị đè lại.
“Đừng quấy rầy cậu nhóc.” Tưởng Lộc nhìn theo bóng lưng bé con, giọng rất nhẹ: “Để bé nó đi tiếp về trước đi.”
“Mọi người có thể qua chỗ khác đi dạo, ở đây có em theo cùng nhóc.”