Một phút sau khi tỏ tình.
Tôi thực sự không dám tin, tôi vừa mới bày tỏ tình cảm sâu đậm và dứt khoát với Diệp Thanh Hữu, thì ngay giây tiếp theo anh ấy lại thản nhiên nói với tôi: “Gia Gia, giúp anh dọn dẹp bàn trà đi.”
Tôi: “??? “
Excuse me? Vừa rồi anh nói gì cơ tai em bị điếc rồi phải không? Lúc này chẳng phải nên ôm chầm lấy em rồi hôn nồng nhiệt một cái sao, tại sao lại bảo em đi dọn dẹp bàn trà?!
Vừa rồi khi tôi tỏ tình tôi vẫn còn tỉnh táo, vậy mà bây giờ tôi lại như bị đoản mạch. Cú chuyển hướng này thật sự quá kỳ lạ, đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ anh ấy uống say rồi nói bậy và còn làm tôi tin vào trò đùa đó nữa. Thấy tôi đơ người ra, anh lại giục tôi thêm lần nữa, tôi hồn ở trên mây đi dọn đồ, còn anh thì lại bình thản như không có chuyện gì: “Giờ muộn quá rồi, ký túc xá cũng đã đóng cửa, tối nay em qua ngủ ở chỗ anh đi.”
Tôi: “Chuyện này không hay lắm đâu…”
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu: “Ở nhà bạn trai mình thì có gì không hay?”
Tôi: “… Hả???”
Gì cơ? Đã thành bạn trai rồi à? Không đúng, chuyện này chẳng có chút cảm xúc mãnh liệt hay lãng mạn nào cả, hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi về một màn tỏ tình! Vừa rồi chúng tôi đã tỏ tình giả sao?!
Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng với việc mối tình đầu của mình bắt đầu quá tùy tiện, giống như linh hồn lơ lửng đi theo Diệp Thanh Hữu lên tầng, tắm rửa xong xuôi rồi nằm trên giường của anh. Tôi cảm giác như mình đang mơ và khi tỉnh dậy tôi chắc chắn sẽ vẫn nằm trong cái ký túc xá cũ nát của mình, còn Diệp Thanh Hữu vẫn sẽ là vị tiên nam thẳng băng mà tôi chẳng bao giờ với tới, đúng, chắc chắn là như vậy rồi.
Một lúc sau, Diệp Thanh Hữu cũng tắm xong, anh đi đến ngồi bên mép giường xem điện thoại. Tôi chợt nhớ ra, dù là thật hay mơ, bây giờ tôi cũng là bạn trai của anh, thế là tôi nhào tới, ôm chầm lấy lưng anh gọi: “Ông xã ~”
Diệp Thanh Hữu bất ngờ không kịp phản ứng, bị tôi làm săc, ho vài cái mới lấy lại được hơi: “Gia Gia, em bình thường chút đi.”
Bị ngu hay sao mà không ăn đậu hũ chùa, tôi cười hì hì hì cọ cọ bên trái, cọ cọ bên phải, lúc đầu Diệp Thanh Hữu định đặt điện thoại xuống nhưng bị tôi cọ làm anh phải bật lại điện thoại. Tôi hỏi anh: “Anh cứ nhìn điện thoại mãi làm gì vậy?” Anh nói: “Anh cài báo thức.”
Tôi hỏi: “Anh cài mấy giờ?”‘
Diệp Thanh Hữu cài xong báo thức rồi đặt điện thoại xuống: “Ban đầu là sáu giờ, sau đó anh đổi lại.”
Tôi: “Hả? Sao lại đổi vậy ạ?”
Diệp Thanh Hữu kéo tay tôi ra, xoay người bổ nhào về đằng trước rồi đè tôi xuống giường.
Anh nói: “Bởi vì anh nghĩ em sẽ không dậy nổi lúc 6 giờ sáng mai.”
… Rồi sao nữa? Còn có thể làm gì khác, thì mở trà đi xe thôi.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy cả người co rúm lại, giật mình định với lấy điện thoại, nhưng không thấy đâu. Ngay sau đó cơn đau khắp người khiến tôi phải nằm bẹp lại trên giường, rên rỉ vì đau đớn.
Hoa mắt choáng đầu, cuối cùng tôi cũng hiểu tình huống hiện tại là gì. Tối hôm qua, tôi và Diệp Thanh Hữu đã làm mấy lần, tôi ngủ trên giường của anh ấy, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi.
Trong đầu tôi rối tung cả lên, không biết nên nghĩ về chuyện giữa tôi và Diệp Thanh Hữu trước hay lo xem liệu tôi có kịp chuyến tàu cao tốc hôm nay không nữa.
Khi tôi lồm cồm bò dậy lần nữa, Diệp Thanh Hữu đang ngồi bên giường chơi điện thoại… chơi điện thoại của tôi.
Tôi hỏi: “Đàn anh, anh đang xem gì thế?”
Diệp Thanh Hữu quơ quơ điện thoại trước mặt tôi: “Sáng nay dậy thấy em có vé tàu vào buổi trưa, nên anh đã giúp em đổi vé sang ngày mai rồi. Anh nghĩ hôm nay em không tiện đi, Gia Gia, không sao chứ?”
Tôi líu hết cả lưỡi: “Không, không không không sao… Em sẽ gọi điện báo với bố mẹ em về trễ một ngày.”
Diệp Thanh Hữu gật đầu rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại của tôi. Tôi đang nghĩ liệu trong điện thoại mình có gì không muốn người khác thấy không thì anh lại nói: “Anh thấy trong ghi chú của em có mấy thứ thú vị lắm.”
Tôi hoảng hốt: “Cái… cái gì ạ?”
Diệp Thanh Hữu mở app ghi chú rồi đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình xuất hiện thình lình một tiêu đề in đậm màu đen: “«Có lẽ tôi đã trồng một bông hoa giả»”. “Không ngờ bình thường em lại viết mấy thứ thế này.”
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, mắt trợn trừng suýt nữa ngất xỉu, khóc không ra nước mắt cố gắng giải thích: “Không không không không phải như anh nghĩ đâu! Em chỉ viết cho vui thôi… Anh đọc tới đâu rồi!?”
“Anh mới đọc hai chương thôi. Đọc giải trí giết thời gian thì cũng thú vị đấy.” Diệp Thanh Hữu đưa lại điện thoại cho tôi. Thấy tôi lo lắng đóng ngay giao diện ghi chú, anh không nhịn được bật cười, an ủi tôi: “Em không cần căng thẳng thế. Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ nghiêm túc, nhưng cũng không phải là người không biết thưởng thức sang hèn đâu.”
Tôi: “….. …, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tôi còn lo anh phát hiện ra nội tâm của tôi phóng khoáng thế nào rồi sẽ hối hận mà chia tay mất.
Thế là hai chúng tôi lại dành cả ngày quấn quýt với nhau. Nghĩ đến việc vừa mới xác định mối quan hệ mà đã phải chia xa, tôi đột nhiên thấy buồn không thể tả. Diệp Thanh Hữu an ủi tôi, nói thời gian còn dài, nghỉ hè hai tháng trôi qua rất nhanh. Anh ấy cũng đã học xong cách dùng QQ để có thể gọi video với tôi bất cứ lúc nào.
Tôi nghĩ cũng phải, ôm anh ấy ngủ một giấc trong sáng rồi hôm sau xách đồ về Sở Đình.
Theo lý thì tôi và Văn Bạch Hòa đều ở Sở Đình, lẽ ra phải về với nhau, nhưng cậu ta nói không nỡ rời xa bông hoa giả của mình, nên kéo dài thêm hai ngày, vậy là tôi đành phải về một mình.
Về đến Sở Đình bố mẹ tôi đều ở nhà, hỏi sao tôi về muộn một ngày. Tôi bảo vì ngủ quên, cảm thấy không kịp tàu nên đổi vé. Họ hoàn toàn không nghi ngờ gì, điều này khiến tôi phải tự hỏi hình ảnh của mình trong mắt bố mẹ thực sự là như thế nào. Có khi cũng giống như hình ảnh của Vương Đại Chúc trong mắt tôi và Văn Bạch Hòa vậy.
“Nhưng lần sau đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch thế nữa,” Bố tôi nói. “Trưa mai ra ngoài ăn cơm, chiến hữu cũ của bố mời khách. Chú ấy nghe tin con về nên muốn tổ chức tiệc đón tiếp. Nói mới nhớ bố với mấy người bạn cũ cũng đã lâu không tụ tập…”
Tôi vừa dọn hành lý vừa hỏi: “Chú nào thế ạ?”
Mẹ tôi đứng bên cạnh đáp: “Còn ai nữa, chú Hề của con chứ ai. Chú ấy rất quan tâm đến con, nghe tin con học trà đạo nên khi đi công tác ở Chiết Giang đã mua về cho con hai hộp trà.”
Chiến hữu bạn học bạn bè của bố mẹ nhiều không kể hết, tôi cũng chẳng thể quan tâm hết được. Nhưng nhắc đến trà thì lại khác, tôi lập tức thấy hứng thú: “Chú ấy mang trà gì về thế ạ?”
“Hình như là một loại trà trắng… tên gì mẹ cũng không nhớ.” Mẹ tôi nói rồi quay sang bảo bố tôi: “Mình đi lấy cho Gia Gia xem đi.”
Bố tôi đáp câu được rồi, sau đó đi lục tìm trà trong tủ. Tôi cũng bỏ đồ trong tay xuống đi theo xem.
… Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.
–
Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả
Chương 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương