Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 20-1



Theo như lời tiên đoán của người Maya, năm 2012 sẽ là tận thế, loài người sẽ phải đối mặt với thảm họa lớn nhất từ trước đến nay. Chỉ có miền Tây Trung Quốc và một số khu vực ở châu Phi mới có thể may mắn sống sót…

………………………….

“Gọi đội trưởng! Gọi đội trưởng! Phân đội I đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng ta sắp ngăn không được nữa rồi! Có một gã đạo sĩ Mao Sơn đã phá mở kết giới ở hậu hoa viên, hàng ngàn hàng vạn xác ướp và xác sống đã xông vào!” Z một bên chống cự một bên liên lạc với đội trưởng qua bộ đàm.

“Ngươi rút lui về hậu hoa viên đi, cùng phân đội II ngăn cản thêm một đợt nữa, ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng tìm được kết giới mà Lạc Đan Thanh dựng lên!” Đội trưởng đã mất đi vẻ thản nhiên bình tĩnh lúc trước, hắn nghiến răng, không ngờ bọn người kia lại lợi hại như thế, phân đội I đều là cao thủ trong giới Huyền học, là tinh anh trong Hình trinh U đội, vậy mà ngay cả bọn họ cũng không ngăn được, còn để cho toàn quân bị diệt….

“Báo cáo đội trưởng! Gã đạo sĩ đã bắt mất một tế phẩm rồi! Tình hình rất nguy cấp, phân đội II cần tiếp viện!” Tình hình của phân đội II cũng không chút lạc quan, để cho bọn chúng bắt mất một tế phẩm trong đó.

Đội trưởng thúc giục Lạc Đan Thanh đưa Trầm Kinh Phàm và Nghiêm Sơn vào trong kết giới, còn hắn thì ở bên ngoài thiết lập thêm một tầng kết giới thứ hai để che giấu, xong rồi mới hơi yên tâm xoay người rời đi. Hắn vung tay lên, một tia chớp bạc rạch ngang qua bầu trời, cùng với tiếng sấm “Ầm ầm”, một chiếc roi dài được bao phủ bởi dòng điện màu lam rực sáng ngay lập tức hiện ra trong tay hắn.

“Thiên Cơ, trước khi ta chống đỡ không nổi nữa, ngươi nhất định phải mang tin tốt trở về!” Hắn truyền âm ngàn dặm, chuyển những lời này đến cho Thiên Cơ.

Đội trưởng vung roi thần, một tia sét rạch nát không gian, tạo thành một khe nứt, hắn dụ gã đạo sĩ chỉ huy đàn xác sống xác ướp đi theo hắn vào không gian mới được rạch ra kia.

………………………………….

“Chúa yêu thương thế gian! Thế kỉ mới của loài người sắp bắt đầu rồi! Thần Quang Minh đã tạo ra trật tự mới cho chúng ta! Loài người ngu muội vô tri sẽ hoàn toàn bị diệt vong, chỉ có nhân tài nhận được sự che chở của Thần Quang Minh mới có thể có được sự sống vĩnh hằng!”

Một nhóm tín đồ đang quỳ lạy bên ngoài hang động ở thôn Giáng Thần, dâng lên tế phẩm thứ tám.

Âm khí trong hang động càng ngày càng nặng nề, cả ngọn núi đều rung chuyển dữ dội. Cùng với sự sống lại của vị Tà Thần này, là càng ngày càng nhiều đám xác khô đã chết từ lâu chỉ còn lại thân xác từ dưới lòng đất chui lên; đồng thời cũng có ngày càng nhiều người chết đi…

“Thần Quang Minh sẽ sống lại!”

“Chúa yêu thương thế gian!”

Trong mắt tín đồ đều chứa đầy điên cuồng và hưng phấn.

Đáng tiếc bọn họ cũng không vui sướng được lâu, cả ngọn núi cuối cùng cũng sụp đổ, chôn vùi tất cả những tín đồ sùng đạo này dưới lớp đất đá, chân chân chính chính mà đi theo “Chúa” của bọn họ.

Ánh mặt trời bị mây đen che khuất, có thứ gì đó nhẹ nhàng thoát ra từ trong ngọn núi đổ nát, nhất thời ma quái bủa vây…

………………………………

“Đây là kênh truyền hình CCAV, cả thế giới đang bước vào thời kỳ khủng hoảng nghiêm trọng, mực nước không ngừng dâng cao trong vòng 24 giờ, nam bán cầu đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong nước; cũng trong lúc đó, ở khu vực Đông Nam Á đã xảy ra trận động đất cấp 9, kéo theo đó là sóng thần ở vùng duyên hải… Theo như tin nóng mới nhất, rất nhiều núi lửa đang hoạt động ở các nước Y, Hoa Kỳ và các nước châu Mỹ-Latinh đã phun trào vào hơn nửa giờ trước, loài người đang phải đối mặt với thảm họa lớn nhất từ trước đến nay…” Vẻ mặt của nữ MC rõ ràng là rầu rĩ nặng nề, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Nhưng người dân nước ta có thể yên tâm, xã hội Trung Quốc vẫn rất hài hòa và ổn định, quan trọng hơn cả là chúng ta phải đoàn kết chặt chẽ…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, ống kính đã rung lắc dữ dội, chỉ nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, hình ảnh cũng bị gián đoạn.

“Ôi, đây là tận thế!”

“Loài người sắp diệt vong rồi!”

“Tôi không muốn chết!”

Người đi đường hung hăng la hét, giao thông đã hoàn toàn tê liệt. Thế gian bị tà niệm thống trị, lợi dụng lúc xã hội đang hỗn loạn, có người xông vào cửa hàng cướp bóc, có người đột nhập vào nhà người khác cướp đoạt tài sản, có kẻ lại chém bừa người trên đường… Đây quả thực chính là Luyện ngục trần gian.

Châu Phi, thầy cúng thổ dân nhảy điệu múa hiến tế, người dân nơi đây tin vào Thần của bọn họ, có lẽ mảnh đất châu Phi này sẽ may mắn sống sót…

Cao nguyên Tây Tạng, có một nhóm các Đạt Lai Lạt Ma đang niệm kinh, trong đó có hai anh em Đạt Lai Lạt Ma thoạt nhìn còn chưa đầy một tuổi, vẫn còn là đứa bé con. Nhưng trong đôi mắt của bọn họ lại tràn ngập trí tuệ, toàn thân được vầng sáng màu vàng bao phủ. Tại cõi thần thánh, hết thảy coi như bình yên.

Trong khu tị nạn, người già, phụ nữ và trẻ em tụ lại một chỗ ôm lấy nhau: “Cầu Chúa, xin Người hãy che chở cho chúng con!”

“Chúa” đã nhắm mắt lại, cũng bịt kín tai của mình. Mọi người làm sao biết được, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc này đều nằm trong kế hoạch của “Chúa” của bọn họ?

Thiên đình đang tổ chức hội nghị cấp cao giữa các vị Thần phương Đông và phương Tây. Phe các vị thần tiên gần gũi với con người đang cật lực khuyên bảo các nhà lãnh đạo tối cao hãy cứu rỗi loài người.

“Xin các vị hãy nhìn thật kỹ nhân gian lúc này đi, các người nhẫn tâm để con dân của mình bị diệt vong như vậy sao?” Thiên Cơ nói đến mức miệng khô lưỡi khô.

Ngọc Đế và Thượng Đế vẫn mắt điếc tai ngơ, tựa như ý đã quyết, thái độ vô cùng kiên định: “Trái tim con người bây giờ tràn ngập tà niệm, chúng đã không còn là con dân của ta nữa. Chỉ có thực hiện thanh tẩy nhân gian, đó mới là chân chính cứu rỗi loài người!”

Thiên Cơ nhìn mấy lão cứng đầu cứng cổ này, rốt cuộc đành phải đưa ra tuyệt chiêu cuối cùng, đây là đội trưởng dặn dò, không đến mức bất đắc dĩ hắn cũng không muốn dùng chiêu này đâu. Hắn biến ra một tờ gì đó len lén đưa cho Ngọc Đế xem, rồi ghé vào tai Ngọc Đế nói nhỏ: “Nếu không muốn tôi nói chuyện này ra ngoài, thì người biết phải làm thế nào rồi đấy?”

Ngọc Đế: “…”

……………………………..

Trong mắt Li Vẫn ánh lên sự hưng phấn và điên cuồng: “Đại ca sẽ tỉnh, hai hồn sáu vía của hắn đã sống lại, chỉ còn có hai tế phẩm cuối cùng, ba hồn bảy vía của hắn sẽ được gộp lại hoàn chỉnh!”

Lúc trước bởi vì Bị Hí không muốn bị oán tà khí trong Tu La Tràng khống chế, nên mới tự hủy hồn phách của chính mình. Nếu muốn hắn sống lại, nhất định phải nghịch thiên tái tạo lại ba hồn bảy vía của hắn. Thế nên Li Vẫn mới phải chọn một con đường gian nan như vậy, qua hơn sáu trăm năm, cuối cùng thành công đã đến tận chân mày rồi, hắn sao có thể không hưng phấn?

Nhai Xế mất đi cơ thể, năng lực của nguyên thần giảm sút nghiêm trọng, bị Li Vẫn nhốt trong một cái kết giới trong suốt. Trong đấy còn nhốt cả lão Cửu — Tiêu Đồ. Nhưng Tiêu Đồ đã lấy ba phần hồn, một phần hóa thành cái bóng đi thăm con trai bị đội trưởng bắt được; một phần khác đã bay đi tìm những Long tử còn lại đang lang bạt tứ phương để cầu cứu. Cho nên Tiêu Đồ ở lại nơi này chỉ còn lại duy nhất một hồn, cả con rồng đều chìm vào hôn mê.

Nhai Xế lạnh lùng nhìn dáng vẻ sung sướng đến phát điên của Li Vẫn: “Các ngươi làm như vậy, là đi ngược với ý trời, giết hại chúng sinh. Ngươi cho là lão Đại sống lại sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao? Thiên đình nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi.”

Li Vẫn cười xùy một tiếng: “Ta âm thầm tổ chức Hội Quang Minh đã gần năm trăm năm rồi, phân hội cũng trải rộng khắp toàn cầu, tín đồ cũng đã đạt vài chục triệu người, ngươi cho là bề trên không hề phát hiện ra sao?”

Nhai Xế nghe thế thì nhíu mày, chẳng lẽ Thiên đình cũng biết sao?!

Li Vẫn hừ lạnh một tiếng: “Nói thật cho ngươi biết, là bọn họ ngầm đồng ý cho ta làm như vậy đấy. Cho dù là Thần tiên phương Đông hay phương Tây thì cũng đều đã đạt được sự đồng thuận, bọn họ muốn hủy diệt nhân gian thiếu hụt tín ngưỡng này, một lần nữa sáng tạo ra thời đại Thần linh thống trị thế gian! Bọn họ vừa hay có thể nhân lúc Tu La Tràng mở ra lần này, để cho đại ca sống lại, tiến hành một cuộc đại thanh tẩy!”

……………………………………..

Diêu Nhiếp nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đang ở gần đây.”

“Có lẽ là có kết giới.” Toan Nghê cõng Diêu Nhiếp lượn một vòng trên không trung, không thấy ở đây có bất cứ sinh vật nào.

“Thế thì phải làm sao bây giờ? Mi có thể mở kết giới ra được không?” Diêu Nhiếp hỏi.

Toan Nghê quay đầu lại nhìn Diêu Nhiếp chằm chằm: “… Không.”

Diêu Nhiếp lại nhìn thoáng qua con chim mập trên đỉnh đầu, đối phương rất tự giác nhìn lên trời… Không cần hỏi cũng biết, người này chắc chắn là không rồi. Nếu có, thì với cái tính của hắn chắc chắn đã sớm vênh mặt lên lớn giọng tuyên bố mình đây không ai địch nổi rồi.

Ngay khi tưởng đã hết đường xoay xở, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt. Có người hét to một tiếng: “Tránh ra!”

Toan Nghê nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác. Chỉ thấy có một người từ trên trời giáng xuống, chiếc roi dài trong tay của hắn được dòng điện màu lam sáng chói bao phủ.

Toan Nghê âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình lẩn nhanh, không thì chẳng phải đã bị điện giật chết queo rồi sao? Đáng tiếc hắn yên tâm quá sớm, nối đuôi theo người nọ giáng xuống từ trên trời, còn có một đám vật thể không xác định nhảy xuống nữa.

“Mk! Trời đổ mưa xác ướp à?!” Diêu Nhiếp điếng người, anh lúc đầu cũng không thấy rõ kẻ vừa mới nhảy xuống là ai, đến khi người nọ đáp xuống đất rồi, anh mới nhận ra là đội trưởng Trung đoàn. Mà theo sát phía sau hắn là một gã đạo sĩ, còn có một đám xác ướp và xác sống.

Ra sau nữa chính là đám cảnh viên ăn mặc như trong “Ma trận” của Hình trinh U đội, Cao Đại Toàn, Thao Thiết, Tam Vô và Daniel cũng thuộc Hình trinh U đội, bọn họ cũng đứng trong đội ngũ cảnh viên. Đây là lần đầu tiên Diêu Nhiếp thấy Tam Vô không mặc cái áo choàng rách của cậu ta, mà thay bằng một cái áo da màu đen, nhưng mà cũng giống nhau cả thôi.

Ly kỳ nhất chính là, ngay khi cái khe nứt kia sắp khép lại, lại có mấy người nữa nhảy ra ngoài. Diêu Nhiếp nhìn thật kỹ, không ngờ lại là Hùng Tráng, Bồ Lao và lão Tứ.

“Hùng Hùng ~~” Hoa Trĩ vừa nhìn thấy Hùng Tráng, liền buông tha cho cái đầu “tổ chim” của Diêu Nhiếp, bay vào lòng Hùng Tráng mà khóc lóc kể lể.

“Ô ô ~~ sao giờ ngươi mới đến hả, ta lớn lên quá đẹp, bọn chúng ao ước vẻ đẹp của ta, ham muốn người ta ~~ nhưng mà ngươi yên tâm, người ta vì ngươi mà liều chết không theo ~” vốn tưởng lúc này Hùng Tráng cũng sẽ như mọi khi mà gỡ hắn ra, không ngờ lần này, Hùng Tráng lại ôm hắn thật chặt vào lòng, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy: “May mắn… Ngươi không sao.”

Toan Nghê đáp xuống đất, rồi hỏi: “Lão Tam, lão Tứ, sao các ngươi cũng tới đây thế này? Lão Cửu cũng tìm đến các ngươi à?”

Bồ Lao nghi ngờ nhìn Toan Nghê: “Lão Thất? Ngươi tìm lại được chân thân rồi à? Ta đã nói là loài rồng chúng ta không thể thiếu chân thân rồi mà, không có chân thân thì rất bất tiện, hơn nữa loại hành vi tùy tiện vứt bừa cơ thể này cũng không tốt…”

Bệ Ngạn chịu không nổi hắn lải nhải, ngắt lời trước tiên: “Hắn không phải là Lão Thất đâu, có mùi thơm (1). Trên người cũng không có sát khí.” Nói xong liều quay sang hỏi Toan Nghê: “Ngươi là ai?”

Toan Nghê cười “ha ha”: “Vẫn là lão Tứ lợi hại, ta là lão Bát Toan Nghê đây. Lão Cửu tìm ta, bảo ta đưa chân thân của Lão Thất đến đây.”

Hôm nay Thao Thiết đại khai “cật giới”, cho dù là xác sống hay là xác ướp, đứa nào xông đến hắn cũng không từ chối, ngàn năm khó gặp mà ăn đến no căng, hắn ợ một cái: “Các ngươi đừng ôn chuyện lúc này, trước mắt xử lí đám kia quan trọng hơn nhiều!”

Diêu Nhiếp thấy đội trưởng có thể rạch nát không gian, liền đoán hắn nhất định có thể tạo ra không gian kết giới, nói không chừng hắn cũng có cách phá mở kết giới luôn. Anh bảo Toan Nghê bay lên đưa anh đến bên cạnh đội trưởng đang đánh nhau với gã đạo sĩ kia.

Trong miệng Toan Nghê phun ra ngọn lửa, gã đạo sĩ đang đánh nhau bất phân thắng bại với đội trưởng, nhất thời không kịp đề phòng bị lửa đốt vào mông. Gã đạo sĩ vội lăn lộn trên đất để dập lửa, đội trưởng nhân cơ hội này quất cho một roi, khiến gã bị điện giật thành than đen.

Diêu Nhiếp từ trên mình Toan Nghê leo xuống: “Đội trưởng, anh có thể mở kết giới được không? Tôi cảm thấy Tiểu Thất ở ngay gần đây, nhưng bọn tôi tìm không thấy anh ấy. Tôi nghi là anh ấy ở trong kết giới.”

Đội trưởng quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt thật to của chân thân Nhai Xế: “A? Chân thân của Nhai Xế? Lấy ra khi nào vậy? Ta nhớ là ta có thêm mấy tầng phong ấn nữa mà.”

Diêu Nhiếp sốt ruột: “Giờ không phải là lúc nói chuyện này, rốt cuộc là anh có mở kết giới ra được không?”

Đội trưởng lắc lắc cái roi lóe tia điện trên tay mình rồi nói: “Đương nhiên, Hỗn Nguyên Tiên của ta có thể rạch mở hết thảy không gian. Ngươi nói đi, đại khái là hắn ở chỗ nào?”

“Ở chỗ này.” Toan Nghê cõng Diêu Nhiếp bay lên lưng chừng trời, đội trưởng cưỡi đĩa bay của hắn theo sát phía sau.

“Ầm ầm ầm” tiếng sấm vang lên, không trung lại xuất hiện thêm một khe nứt nữa. Toan Nghê ngay lập tức cõng Diêu Nhiếp nhảy vào. Đội trưởng liếc mắt nhìn vào bên trong, rồi dặn dò nhóm cảnh viên ở trên mặt đất: “Để lại một nửa giải quyết cái đám bên dưới, những người còn lại theo ta đi vào!” Nói xong, hắn cũng nhảy vào trong không gian.

……………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Đây là bản kết thúc đã chỉnh sửa, có sửa đổi một số thứ, đặc biệt là ở chương sau. Nhưng nói chung là vẫn hại não giống nhau thôi… Cho nên chuyển tiếp nhanh đi chuyển tiếp nhanh chút đi… Tôi phải trốn đây ~
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...