Hồ Sơ Thần Côn
Chương 23: Cái ôm
Edit: jena
Cát Thiệu nheo mắt, vết nứt ngày càng rộng, hoa văn dần hiện rõ trên mặt ngọc, gần như muốn ép viên ngọc vỡ ra hoàn toàn.
Hắn cố gắng ôm ngực, vất vả tiến về phía thiếu niên. Đáy mắt Hứa Du Kỳ đỏ lên, lạnh lẽo nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén thế này hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Hắn khụy xuống gọi: "Tiểu Kỳ, em làm sao vậy?"
Hứa Du Kỳ vẫn không nhúc nhích, tưởng chừng như không hề nghe thấy tiếng gọi. Cậu chăm chăm nhìn Thủy Kỳ Lân, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Đây không phải là Hứa Du Kỳ mà hắn biết, Cát Thiệu căng thẳng, vội vàng đứng dậy ôm lấy khuôn mặt thiếu niên: "Tiểu Kỳ, nhìn tôi, quay đầu nhìn tôi!"
Hứa Du Kỳ vẫn không có phản ứng. Tiếng răng rắc thêm rõ ràng, Cát Thiệu cầm tay cậu lên nhìn, vết nứt vẫn có xu hướng mở rộng, hắn dùng ngón tay mình sờ lên, giật mình. Một nguồn năng lượng quen thuộc dao động dưới tay hắn, nhưng sau đó liền biến mất, âm thanh ngừng lại, vết nứt cũng theo đó cũng chấm dứt.
Hắn ngẩng đầu nhìn, máu tươi trong đáy mắt Hứa Du Kỳ vơi bớt, cậu giật giật người, từ từ xoay đầu nhìn hắn. Đôi mắt vẫn sáng trong như cũ nhưng tựa hồ như không phải là Hứa Du Kỳ. Đôi mắt này tĩnh lặng như nước hồ thu. Thiếu niên im lặng đối diện với hắn. Không biết vì sao trong nháy mắt hắn cảm thấy trước đây đôi mắt này cũng đã từng nhìn mình như vậy rất nhiều lần, hắn không khỏi ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy đau đớn lan tràn, đau đến mức không thể thở nổi.
Tiếng Diệp Minh Cẩm hét lớn từ xa: "Cát Thiệu, cẩn thận!"
Hắn hoàn hồn, giật mình xoay người lại. Thủy Kỳ Lân tiếp tục nhào đến chỗ của Hứa Du Kỳ. Hắn không chút nghĩ ngợi đứng chắn trước mặt cậu. Tốc độ của Thủy Kỳ Lân rất nhanh, hắn vừa xoay lại thì nó đã vọt đến trước mặt. Thế nhưng sau đó nó lại lùi về sau vài bước.
Thủy Kỳ Lân ngẩn ra một chút, đứng yên nhìn hắn. Một lúc sau thu bớt khí lạnh trên người, quay đầu rời đi. Thân ảnh màu xanh lam nhanh chóng biến mất, không còn bóng dáng.
Cát Thiệu hoang mang, nhíu mày, còn chưa phản ứng lại đã nghe phía sau vang lên tiếng thở dài, gần như không còn hơi thở sống.
Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, trái tim không khỏi run rẩy. Hắn ôm ngực, phát hiện bản thân chỉ vì một tiếng thở dài kia mà rơi lệ.
Hắn xoay người lại, cảm xúc mãnh liệt dâng lên quá nhanh, ép hắn phải làm gì đó nhưng lý trí của hắn rất mạnh, đã đè nén toàn bộ rung động xuống. Hắn là Cát Thiệu, hắn không thể để cho chính mình làm chuyện gì mất khỏi khống chế. Hắn nhìn thiếu niên, thử gọi: "Tiểu Kỳ à?"
Đồng tử của Hứa Du Kỳ giật giật, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì đã ngã quỵ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cát Thiệu đỡ thiếu niên, ôm cậu vào lòng xem xét. Sắc mặt trắng bệch nhưng hô hấp đã dần bình ổn, hẳn là không sao. Khóe môi còn vương chút máu, vậy mà lại khiến cho gương mặt thanh tú thêm phần diễm lệ. Cát Thiệu ngắm gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, vươn tay lau đi vết máu. Tim hắn đã khôi phục bình thường, năng lượng xa lạ trong cơ thể cũng đã biến mất. Tuy nhiên, cảm xúc mãnh liệt kia vẫn còn lắng đọng trong lòng.
Diệp Minh Cẩm và Thương Kiều Hữu Nhất vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Này, hai người không sao chứ?"
"Chắc là không sao." Cát Thiệu đáp, ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Thủy Kỳ Lân có thể quay lại bất cứ lúc nào. Có vẻ như nó nhắm vào Tiểu Kỳ, tôi nghĩ hai người nên rời đi trước đi, tránh bị đạn lạc."
"Không sao." Thương Kiều Hữu Nhất nói: "Không phải còn có anh à? Mẹ tôi nói anh lợi hại lắm, hôm nay quả thật là được chứng kiến người thật việc thật, nhưng mà... Sao cậu ấy lại bị như thế này?"
"Tôi cũng không biết." Cát Thiệu thở dài: "Chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi. Tôi không phải là đối thủ của Thủy Kỳ Lân, khi nãy là do may mắn thôi, bỗng nhiên nó dừng lại rồi rời đi, nếu nó lại xuất hiện thì khó nói lắm. Tôi thấy tốt nhất hai người nên đi về đi."
Hai người kỳ quái nhìn hắn. Cát Thiệu nhướng mày: "Sao?"
"Cậu không biết?" Diệp Minh Cẩm quái dị nhìn hắn: "Vừa rồi cậu đánh văng Thủy Kỳ Lân đó."
Cát Thiệu giật mình: "... Tôi?"
Hai người đồng loạt gật đầu: "Chúng tôi thấy rõ lắm, ban đầu là Thủy Kỳ Lân tiến tới chỗ hai cậu, sau đó bị một luồng ánh sáng trắng từ người cậu đánh văng ra."
"Ánh sáng trắng..." Cát Thiệu ma xui quỷ khiến nghĩ tới hình ảnh mình đánh thần thú viễn cổ trong đầu, ngay lập tức vỗ vỗ trán cho tỉnh. Chuyện khi nãy xảy ra quá nhanh, quả thật như một giấc mơ không chân thật, mà giấc mơ này còn chưa kết thúc cho nên bây giờ hắn mới cảm thấy mọi thứ như là hư ảnh.
"Đúng vậy, ánh sáng trắng." Diệp Minh Cẩm gật đầu: "Cậu cũng không biết? Không thấy cũng không cảm nhận được gì luôn?"
"Có một chút..." Cát Thiệu đáp, nghĩ thầm hẳn đó là năng lượng xa lạ kia, nhưng nó là gì? Hắn hơi cau mày, chuẩn bị bế Hứa Du Kỳ đứng dậy thì người trong lòng đã rên lên một tiếng. Hắn cúi đầu, mí mắt thiếu niên giật giật, từ từ tỉnh dậy.
Trong chốc lát Hứa Du Kỳ mất nhận thức xung quanh, vừa rồi ý thức của cậu mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt mà có rất nhiều hình ảnh lướt ngang qua với tốc độ chóng mặt, cậu chỉ kịp nắm được đại khái vài hình ảnh là phong cảnh và mỹ thực địa phương.
"Tiểu Kỳ?"
Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Cát Thiệu. Cậu sửng sốt một chút rồi dáo dát nhìn quanh bốn phía, đầu óc từ từ thích ứng lại, vội vàng ngồi dậy: "A, tôi nhớ rõ Thủy Kỳ Lân xuất hiện, sau đó bỗng nhiên tôi không cử động được cũng không nói được gì, tại sao chứ?"
Cát Thiệu lắc đầu, dìu cậu đứng dậy, nhìn chằm chằm cậu một lát rồi mới hỏi: "Cậu còn nhớ được chuyện gì nữa không?"
"Chuyện khác? Hứa Du Kỳ kinh ngạc, nhìn hắn rồi lại nhìn hai người còn lại, nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa hả? Thủy Kỳ Lân đâu rồi?"
"Nó đi rồi." Cát Thiệu xoa xoa đầu cậu, cũng không kể lại gì, hỏi: "Thân thể có bị gì không?"
Hứa Du Kỳ lắc lư trái phải, lắc đầu: "Không bị gì hết. Chỉ hơi choáng thôi. Người của Hiệp hội chừng nào mới đến vậy? Chúng ta đem Cổ Điêu... Từ từ?" Cậu nói xong thì dừng lại, chỉ tay về phía trước: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Mọi người nhìn theo hướng tay cậu chỉ, trên mặt đất là những lá bùa rách nát, Cổ Điêu bị đánh bay ra khỏi pháp trận, nằm vật ra đất. Hình như nó bất tỉnh một chốc rồi từ từ giật giật móng vuốt. Khi nó ăn nó cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì, nhưng trong ký ức lại trắng xóa một đoạn, khi tỉnh dậy thì cả người dập nát toàn vết thương, chỉ sợ rằng vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã sinh ra. Nó ngẩng đầu nhìn bốn sinh vật trước mặt. Ba hơi thở xa lạ, một hơi thở còn lại thì không thể không quen thuộc hơn nữa. Vì thế dị thú viễn cổ theo lẽ thường tình xác định những vết thương mới trên người mình là do tên này gây ra, thù mới hận cũ tức khắc dâng lên. Nó đập móng vuốt xuống đất, phẫn nỗ rú lên vài tiếng. Nhưng sau đó nó quay đầu, muốn nhảy xuống nước, trực giác của nó mách bảo bây giờ nó không thể chiến đấu.
"Này này này!" Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Nó chạy trốn kìa!"
"Không sao." Cát Thiệu nhìn phía trước: "Nước sông đóng băng rồi, nó không đi xuống được đâu. Trên đất còn bùa, cậu vây nó vào trận đi, sau đó tôi lập kết giới."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu, tay lấy bùa: "Được... Gì cơ? Nước sông đóng băng?!"
"Chuyện này nói sau." Thương Kiều Hữu Nhất vừa nói vừa lấy bùa: "Tôi cũng sẽ giúp đỡ."
Ba người nhanh chóng tiến lên. Lúc này Cổ Điêu đã lết được đến bờ. Nó đã phát hiện được một vấn đề nghiêm trọng: nó không thể xuống nước được. Dị thú viễn cổ nhìn xung quanh, hoang mang vô cùng, nghĩ thầm chuyện này cũng do tên kia làm? Nó tức khắc quay đầu, nhe răng trợn mắt đuổi tới trước mặt Thương Kiều Hữu Nhất.
"..." Thương Kiều Hữu Nhất mếu máo: "Tao bị oan mà."
Cổ Điêu tất nhiên nghe không hiểu cậu nói gì. Nó nhe răng hằm hè rồi tìm một chỗ khác chạy trốn. Hứa Du Kỳ đứng gần đó, nhanh chóng ném bùa hệ lôi ra. Cậu chỉ muốn kiềm chế hành động của dị thú, ai ngờ bùa vừa phóng ra đã nghe một tiếng nổ vang dội, Cổ Điêu kêu lên thảm thiết nằm vật xuống đất, nó giãy giụa vài cái rồi bất động im lìm.
Cát Thiệu đứng cách đó không xa đang vẽ pháp trận kết giới, thấy thế thì không khỏi chạy lại. Cổ Điêu còn đang sống nhăn răng bỗng nhiên tắc thở, hắn im lặng một chút: "... Tôi nhớ rõ lần trước cậu dùng bùa hệ lôi cũng không có uy lực lớn như thế này mà?" Chuyện này có liên quan gì đến viên ngọc trên vòng tay của cậu không?
Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt, sau đó im lặng nhìn sang Thương Kiều Hữu Nhất: "Tôi lợi hại hơn cậu mà đúng không?"
"..." Thương Kiều Hữu Nhất ngơ ngác nhìn cậu, hơi hơi hé miệng, không nói được gì.
Cát Thiệu xoa xoa trán. Chuyện xảy ra tối nay quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng, hắn cần thời gian để suy nghĩ lại cho rõ ràng. Hắn ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe hơi một xe vận tải đang đến, liền nhắc nhở: "Người của Hiệp hội Pháp sư đến."
Thương Kiều Hữu Nhất tức khắc tỉnh táo lại ngay. Vội vàng tạm biệt rồi nhờ Diệp Minh Cẩm dẫn mình rời đi. Hứa Du Kỳ đến gần Cát Thiệu, biểu tình nghiêm túc: "Rốt cuộc khi nãy xảy ra chuyện gì?"
Cát Thiều xoa đầu cậu: "Giải quyết chuyện này đã, về nhà rồi kể cho cậu nghe."
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Được."
Hai chiếc xe kia nhanh chóng xuất hiện. Lần này đúng là người của nhà họ Trương. Đầu tiên bọn họ ngạc nhiên nhìn mặt sông đã đóng băng, Hứa Du Kỳ nhìn theo. Tuy rằng những người này đã che giấu rất tốt nhưng cậu vẫn nhận ra được thần sắc hoảng sợ của họ.
Những người đó ngẩn ra một lúc thì hoàn hồn, nhìn đến Cổ Điêu dị thú thời viễn cổ nằm bẹp dí trên đất, lại ngẩn ra thêm lần nữa. Trong đó có một người hỏi: "Tiểu Thiệu... Là cậu đánh nó?"
Cát Thiệu gật đầu: "Dùng hai lá bùa hệ lôi, nhưng khi chúng tôi tới thì trên người Cổ Điêu đã chi chít vết thương rồi, cho nên cũng là ăn may thôi."
Người nọ im lặng một chút, chỉ sang mặt sông: "Còn đây là chuyện gì?"
Nét mặt ai nấy cũng ngưng trọng lại, chuyên chú lắng nghe.
Cát Thiệu ôn hòa giải thích: "Là do Thủy Kỳ Lân làm."
"Thủy Kỳ Lân?!" Mọi người lập tức kinh ngạc, tiếp đó nghĩ rằng chuyện này không phải do con người làm ra thì không khỏi thở ra một hơi.
"Đúng vậy. Tình huống cụ thể thì ngày mai tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ." Cát Thiệu xoa trán: "Hôm nay trễ lắm rồi, chúng tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."
Những người đó thấy hắn mệt mỏi cũng không dám nói thêm gì, khiêng Cổ Điêu lên xe tải rồi xử lý sạch sẽ khu vực bờ sông, sau đó không khỏi híp mắt đánh giá Hứa Du Kỳ đang đứng làm cây cảnh ở một bên.
Hứa Du Kỳ bị ánh mắt sắc bén của bọn họ lướt trên người thì im lặng đi ra sau lưng Cát Thiệu. Một người lại nói: "Đây là con út của nhà họ Hứa? Trên người quả nhiên có âm khí."
Biểu tình của Hứa Du Kỳ cứng đờ, nghĩ thầm âm khí em gái nhà anh, chọc tôi xù lông lên tôi phóng bùa lôi ra gọi cha gọi mẹ bây giờ! Cát Thiệu theo bản năng chắn trước mặt Hứa Du Kỳ, không để lộ cậu ra ngoài: "Đúng vậy."
Người nọ nhìn hai người, lại nhìn Cổ Điêu trên xe, hỏi: "Hai cậu ở đâu, trễ rồi không bắt được xe thì chúng tôi chở hai cậu về."
Cát Thiệu nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Hứa Du Kỳ sau lưng mình, lắc đầu: "Không cần. Chung cư của chúng tôi ở gần đây, đi bộ về được, không dám làm phiền các anh."
"Vậy được rồi, chúng tôi đi đây."
"Tạm biệt." Hắn nhìn những người này rời đi, quay đầu lại nói: "Về nhà thôi."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu sóng vai đi bên cạnh hắn: "Vừa đi vừa nói chuyện. Anh kể từ lúc Thủy Kỳ Lân xuất hiện đi."
Cát Thiệu bất đắc dĩ: "Đến bản thân tôi cũng không rõ ràng mọi chuyện, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận rồi kể cho cậu nghe nhé?"
"Không được. Anh đã nói hai chúng ta phải ở bên cạnh nhau thì phải tin tưởng nhau đúng không?"
Hai người đi về khu phố cổ, chuẩn bị đến con đường về chung cư. Cát Thiệu cười cười muốn lừa gạt cậu một chút thì vừa bước sang đường thì không khỏi ngây người. Hứa Du Kỳ cũng ngẩn ra, sau đó kinh ngạc: "Lăng Huyền?"
Ở góc đường có một người đứng đó, là Lăng Huyền. Hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, nhìn qua hơi ướt, cổ tay áo còn dính máu, sắc mặt còn trắng hơn bình thường, đôi mắt không thể nhìn ra được cảm xúc gì bây giờ đang ngập tràn nỗi sợ. Lúc này vừa nhìn thấy Hứa Du Kỳ thì không nói hai lời đã nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay trái của cậu nhìn. Viên ngọc trên vòng tay đã có một vết nứt.
Bàn tay hắn run lên căng thẳng, cảm xúc trong mắt đầy phức tạp. Hứa Du Kỳ cảm thấy tay của đối phương thật lạnh, đầu ngón tay còn run rẩy, cậu vội vàng nói: "Này, cậu không sao chứ? Cậu..." Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương gắt gao ôm vào lòng, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt mang theo bi thương khó nói khiến cậu không khỏi ngơ ngẩn cả người.
Cát Thiệu trong lòng run lên, lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn. Hắn nhìn hai người trước mặt, bỗng nhiên có một loại ảo giác rằng mình đã khát cầu điều này rất nhiều lần trước đây - hắn cũng muốn có một cái ôm như vậy.
21.07.22
Cát Thiệu nheo mắt, vết nứt ngày càng rộng, hoa văn dần hiện rõ trên mặt ngọc, gần như muốn ép viên ngọc vỡ ra hoàn toàn.
Hắn cố gắng ôm ngực, vất vả tiến về phía thiếu niên. Đáy mắt Hứa Du Kỳ đỏ lên, lạnh lẽo nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén thế này hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Hắn khụy xuống gọi: "Tiểu Kỳ, em làm sao vậy?"
Hứa Du Kỳ vẫn không nhúc nhích, tưởng chừng như không hề nghe thấy tiếng gọi. Cậu chăm chăm nhìn Thủy Kỳ Lân, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Đây không phải là Hứa Du Kỳ mà hắn biết, Cát Thiệu căng thẳng, vội vàng đứng dậy ôm lấy khuôn mặt thiếu niên: "Tiểu Kỳ, nhìn tôi, quay đầu nhìn tôi!"
Hứa Du Kỳ vẫn không có phản ứng. Tiếng răng rắc thêm rõ ràng, Cát Thiệu cầm tay cậu lên nhìn, vết nứt vẫn có xu hướng mở rộng, hắn dùng ngón tay mình sờ lên, giật mình. Một nguồn năng lượng quen thuộc dao động dưới tay hắn, nhưng sau đó liền biến mất, âm thanh ngừng lại, vết nứt cũng theo đó cũng chấm dứt.
Hắn ngẩng đầu nhìn, máu tươi trong đáy mắt Hứa Du Kỳ vơi bớt, cậu giật giật người, từ từ xoay đầu nhìn hắn. Đôi mắt vẫn sáng trong như cũ nhưng tựa hồ như không phải là Hứa Du Kỳ. Đôi mắt này tĩnh lặng như nước hồ thu. Thiếu niên im lặng đối diện với hắn. Không biết vì sao trong nháy mắt hắn cảm thấy trước đây đôi mắt này cũng đã từng nhìn mình như vậy rất nhiều lần, hắn không khỏi ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy đau đớn lan tràn, đau đến mức không thể thở nổi.
Tiếng Diệp Minh Cẩm hét lớn từ xa: "Cát Thiệu, cẩn thận!"
Hắn hoàn hồn, giật mình xoay người lại. Thủy Kỳ Lân tiếp tục nhào đến chỗ của Hứa Du Kỳ. Hắn không chút nghĩ ngợi đứng chắn trước mặt cậu. Tốc độ của Thủy Kỳ Lân rất nhanh, hắn vừa xoay lại thì nó đã vọt đến trước mặt. Thế nhưng sau đó nó lại lùi về sau vài bước.
Thủy Kỳ Lân ngẩn ra một chút, đứng yên nhìn hắn. Một lúc sau thu bớt khí lạnh trên người, quay đầu rời đi. Thân ảnh màu xanh lam nhanh chóng biến mất, không còn bóng dáng.
Cát Thiệu hoang mang, nhíu mày, còn chưa phản ứng lại đã nghe phía sau vang lên tiếng thở dài, gần như không còn hơi thở sống.
Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, trái tim không khỏi run rẩy. Hắn ôm ngực, phát hiện bản thân chỉ vì một tiếng thở dài kia mà rơi lệ.
Hắn xoay người lại, cảm xúc mãnh liệt dâng lên quá nhanh, ép hắn phải làm gì đó nhưng lý trí của hắn rất mạnh, đã đè nén toàn bộ rung động xuống. Hắn là Cát Thiệu, hắn không thể để cho chính mình làm chuyện gì mất khỏi khống chế. Hắn nhìn thiếu niên, thử gọi: "Tiểu Kỳ à?"
Đồng tử của Hứa Du Kỳ giật giật, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì đã ngã quỵ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cát Thiệu đỡ thiếu niên, ôm cậu vào lòng xem xét. Sắc mặt trắng bệch nhưng hô hấp đã dần bình ổn, hẳn là không sao. Khóe môi còn vương chút máu, vậy mà lại khiến cho gương mặt thanh tú thêm phần diễm lệ. Cát Thiệu ngắm gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, vươn tay lau đi vết máu. Tim hắn đã khôi phục bình thường, năng lượng xa lạ trong cơ thể cũng đã biến mất. Tuy nhiên, cảm xúc mãnh liệt kia vẫn còn lắng đọng trong lòng.
Diệp Minh Cẩm và Thương Kiều Hữu Nhất vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Này, hai người không sao chứ?"
"Chắc là không sao." Cát Thiệu đáp, ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Thủy Kỳ Lân có thể quay lại bất cứ lúc nào. Có vẻ như nó nhắm vào Tiểu Kỳ, tôi nghĩ hai người nên rời đi trước đi, tránh bị đạn lạc."
"Không sao." Thương Kiều Hữu Nhất nói: "Không phải còn có anh à? Mẹ tôi nói anh lợi hại lắm, hôm nay quả thật là được chứng kiến người thật việc thật, nhưng mà... Sao cậu ấy lại bị như thế này?"
"Tôi cũng không biết." Cát Thiệu thở dài: "Chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi. Tôi không phải là đối thủ của Thủy Kỳ Lân, khi nãy là do may mắn thôi, bỗng nhiên nó dừng lại rồi rời đi, nếu nó lại xuất hiện thì khó nói lắm. Tôi thấy tốt nhất hai người nên đi về đi."
Hai người kỳ quái nhìn hắn. Cát Thiệu nhướng mày: "Sao?"
"Cậu không biết?" Diệp Minh Cẩm quái dị nhìn hắn: "Vừa rồi cậu đánh văng Thủy Kỳ Lân đó."
Cát Thiệu giật mình: "... Tôi?"
Hai người đồng loạt gật đầu: "Chúng tôi thấy rõ lắm, ban đầu là Thủy Kỳ Lân tiến tới chỗ hai cậu, sau đó bị một luồng ánh sáng trắng từ người cậu đánh văng ra."
"Ánh sáng trắng..." Cát Thiệu ma xui quỷ khiến nghĩ tới hình ảnh mình đánh thần thú viễn cổ trong đầu, ngay lập tức vỗ vỗ trán cho tỉnh. Chuyện khi nãy xảy ra quá nhanh, quả thật như một giấc mơ không chân thật, mà giấc mơ này còn chưa kết thúc cho nên bây giờ hắn mới cảm thấy mọi thứ như là hư ảnh.
"Đúng vậy, ánh sáng trắng." Diệp Minh Cẩm gật đầu: "Cậu cũng không biết? Không thấy cũng không cảm nhận được gì luôn?"
"Có một chút..." Cát Thiệu đáp, nghĩ thầm hẳn đó là năng lượng xa lạ kia, nhưng nó là gì? Hắn hơi cau mày, chuẩn bị bế Hứa Du Kỳ đứng dậy thì người trong lòng đã rên lên một tiếng. Hắn cúi đầu, mí mắt thiếu niên giật giật, từ từ tỉnh dậy.
Trong chốc lát Hứa Du Kỳ mất nhận thức xung quanh, vừa rồi ý thức của cậu mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt mà có rất nhiều hình ảnh lướt ngang qua với tốc độ chóng mặt, cậu chỉ kịp nắm được đại khái vài hình ảnh là phong cảnh và mỹ thực địa phương.
"Tiểu Kỳ?"
Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Cát Thiệu. Cậu sửng sốt một chút rồi dáo dát nhìn quanh bốn phía, đầu óc từ từ thích ứng lại, vội vàng ngồi dậy: "A, tôi nhớ rõ Thủy Kỳ Lân xuất hiện, sau đó bỗng nhiên tôi không cử động được cũng không nói được gì, tại sao chứ?"
Cát Thiệu lắc đầu, dìu cậu đứng dậy, nhìn chằm chằm cậu một lát rồi mới hỏi: "Cậu còn nhớ được chuyện gì nữa không?"
"Chuyện khác? Hứa Du Kỳ kinh ngạc, nhìn hắn rồi lại nhìn hai người còn lại, nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa hả? Thủy Kỳ Lân đâu rồi?"
"Nó đi rồi." Cát Thiệu xoa xoa đầu cậu, cũng không kể lại gì, hỏi: "Thân thể có bị gì không?"
Hứa Du Kỳ lắc lư trái phải, lắc đầu: "Không bị gì hết. Chỉ hơi choáng thôi. Người của Hiệp hội chừng nào mới đến vậy? Chúng ta đem Cổ Điêu... Từ từ?" Cậu nói xong thì dừng lại, chỉ tay về phía trước: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Mọi người nhìn theo hướng tay cậu chỉ, trên mặt đất là những lá bùa rách nát, Cổ Điêu bị đánh bay ra khỏi pháp trận, nằm vật ra đất. Hình như nó bất tỉnh một chốc rồi từ từ giật giật móng vuốt. Khi nó ăn nó cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì, nhưng trong ký ức lại trắng xóa một đoạn, khi tỉnh dậy thì cả người dập nát toàn vết thương, chỉ sợ rằng vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã sinh ra. Nó ngẩng đầu nhìn bốn sinh vật trước mặt. Ba hơi thở xa lạ, một hơi thở còn lại thì không thể không quen thuộc hơn nữa. Vì thế dị thú viễn cổ theo lẽ thường tình xác định những vết thương mới trên người mình là do tên này gây ra, thù mới hận cũ tức khắc dâng lên. Nó đập móng vuốt xuống đất, phẫn nỗ rú lên vài tiếng. Nhưng sau đó nó quay đầu, muốn nhảy xuống nước, trực giác của nó mách bảo bây giờ nó không thể chiến đấu.
"Này này này!" Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Nó chạy trốn kìa!"
"Không sao." Cát Thiệu nhìn phía trước: "Nước sông đóng băng rồi, nó không đi xuống được đâu. Trên đất còn bùa, cậu vây nó vào trận đi, sau đó tôi lập kết giới."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu, tay lấy bùa: "Được... Gì cơ? Nước sông đóng băng?!"
"Chuyện này nói sau." Thương Kiều Hữu Nhất vừa nói vừa lấy bùa: "Tôi cũng sẽ giúp đỡ."
Ba người nhanh chóng tiến lên. Lúc này Cổ Điêu đã lết được đến bờ. Nó đã phát hiện được một vấn đề nghiêm trọng: nó không thể xuống nước được. Dị thú viễn cổ nhìn xung quanh, hoang mang vô cùng, nghĩ thầm chuyện này cũng do tên kia làm? Nó tức khắc quay đầu, nhe răng trợn mắt đuổi tới trước mặt Thương Kiều Hữu Nhất.
"..." Thương Kiều Hữu Nhất mếu máo: "Tao bị oan mà."
Cổ Điêu tất nhiên nghe không hiểu cậu nói gì. Nó nhe răng hằm hè rồi tìm một chỗ khác chạy trốn. Hứa Du Kỳ đứng gần đó, nhanh chóng ném bùa hệ lôi ra. Cậu chỉ muốn kiềm chế hành động của dị thú, ai ngờ bùa vừa phóng ra đã nghe một tiếng nổ vang dội, Cổ Điêu kêu lên thảm thiết nằm vật xuống đất, nó giãy giụa vài cái rồi bất động im lìm.
Cát Thiệu đứng cách đó không xa đang vẽ pháp trận kết giới, thấy thế thì không khỏi chạy lại. Cổ Điêu còn đang sống nhăn răng bỗng nhiên tắc thở, hắn im lặng một chút: "... Tôi nhớ rõ lần trước cậu dùng bùa hệ lôi cũng không có uy lực lớn như thế này mà?" Chuyện này có liên quan gì đến viên ngọc trên vòng tay của cậu không?
Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt, sau đó im lặng nhìn sang Thương Kiều Hữu Nhất: "Tôi lợi hại hơn cậu mà đúng không?"
"..." Thương Kiều Hữu Nhất ngơ ngác nhìn cậu, hơi hơi hé miệng, không nói được gì.
Cát Thiệu xoa xoa trán. Chuyện xảy ra tối nay quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng, hắn cần thời gian để suy nghĩ lại cho rõ ràng. Hắn ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe hơi một xe vận tải đang đến, liền nhắc nhở: "Người của Hiệp hội Pháp sư đến."
Thương Kiều Hữu Nhất tức khắc tỉnh táo lại ngay. Vội vàng tạm biệt rồi nhờ Diệp Minh Cẩm dẫn mình rời đi. Hứa Du Kỳ đến gần Cát Thiệu, biểu tình nghiêm túc: "Rốt cuộc khi nãy xảy ra chuyện gì?"
Cát Thiều xoa đầu cậu: "Giải quyết chuyện này đã, về nhà rồi kể cho cậu nghe."
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Được."
Hai chiếc xe kia nhanh chóng xuất hiện. Lần này đúng là người của nhà họ Trương. Đầu tiên bọn họ ngạc nhiên nhìn mặt sông đã đóng băng, Hứa Du Kỳ nhìn theo. Tuy rằng những người này đã che giấu rất tốt nhưng cậu vẫn nhận ra được thần sắc hoảng sợ của họ.
Những người đó ngẩn ra một lúc thì hoàn hồn, nhìn đến Cổ Điêu dị thú thời viễn cổ nằm bẹp dí trên đất, lại ngẩn ra thêm lần nữa. Trong đó có một người hỏi: "Tiểu Thiệu... Là cậu đánh nó?"
Cát Thiệu gật đầu: "Dùng hai lá bùa hệ lôi, nhưng khi chúng tôi tới thì trên người Cổ Điêu đã chi chít vết thương rồi, cho nên cũng là ăn may thôi."
Người nọ im lặng một chút, chỉ sang mặt sông: "Còn đây là chuyện gì?"
Nét mặt ai nấy cũng ngưng trọng lại, chuyên chú lắng nghe.
Cát Thiệu ôn hòa giải thích: "Là do Thủy Kỳ Lân làm."
"Thủy Kỳ Lân?!" Mọi người lập tức kinh ngạc, tiếp đó nghĩ rằng chuyện này không phải do con người làm ra thì không khỏi thở ra một hơi.
"Đúng vậy. Tình huống cụ thể thì ngày mai tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ." Cát Thiệu xoa trán: "Hôm nay trễ lắm rồi, chúng tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."
Những người đó thấy hắn mệt mỏi cũng không dám nói thêm gì, khiêng Cổ Điêu lên xe tải rồi xử lý sạch sẽ khu vực bờ sông, sau đó không khỏi híp mắt đánh giá Hứa Du Kỳ đang đứng làm cây cảnh ở một bên.
Hứa Du Kỳ bị ánh mắt sắc bén của bọn họ lướt trên người thì im lặng đi ra sau lưng Cát Thiệu. Một người lại nói: "Đây là con út của nhà họ Hứa? Trên người quả nhiên có âm khí."
Biểu tình của Hứa Du Kỳ cứng đờ, nghĩ thầm âm khí em gái nhà anh, chọc tôi xù lông lên tôi phóng bùa lôi ra gọi cha gọi mẹ bây giờ! Cát Thiệu theo bản năng chắn trước mặt Hứa Du Kỳ, không để lộ cậu ra ngoài: "Đúng vậy."
Người nọ nhìn hai người, lại nhìn Cổ Điêu trên xe, hỏi: "Hai cậu ở đâu, trễ rồi không bắt được xe thì chúng tôi chở hai cậu về."
Cát Thiệu nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Hứa Du Kỳ sau lưng mình, lắc đầu: "Không cần. Chung cư của chúng tôi ở gần đây, đi bộ về được, không dám làm phiền các anh."
"Vậy được rồi, chúng tôi đi đây."
"Tạm biệt." Hắn nhìn những người này rời đi, quay đầu lại nói: "Về nhà thôi."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu sóng vai đi bên cạnh hắn: "Vừa đi vừa nói chuyện. Anh kể từ lúc Thủy Kỳ Lân xuất hiện đi."
Cát Thiệu bất đắc dĩ: "Đến bản thân tôi cũng không rõ ràng mọi chuyện, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận rồi kể cho cậu nghe nhé?"
"Không được. Anh đã nói hai chúng ta phải ở bên cạnh nhau thì phải tin tưởng nhau đúng không?"
Hai người đi về khu phố cổ, chuẩn bị đến con đường về chung cư. Cát Thiệu cười cười muốn lừa gạt cậu một chút thì vừa bước sang đường thì không khỏi ngây người. Hứa Du Kỳ cũng ngẩn ra, sau đó kinh ngạc: "Lăng Huyền?"
Ở góc đường có một người đứng đó, là Lăng Huyền. Hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, nhìn qua hơi ướt, cổ tay áo còn dính máu, sắc mặt còn trắng hơn bình thường, đôi mắt không thể nhìn ra được cảm xúc gì bây giờ đang ngập tràn nỗi sợ. Lúc này vừa nhìn thấy Hứa Du Kỳ thì không nói hai lời đã nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay trái của cậu nhìn. Viên ngọc trên vòng tay đã có một vết nứt.
Bàn tay hắn run lên căng thẳng, cảm xúc trong mắt đầy phức tạp. Hứa Du Kỳ cảm thấy tay của đối phương thật lạnh, đầu ngón tay còn run rẩy, cậu vội vàng nói: "Này, cậu không sao chứ? Cậu..." Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương gắt gao ôm vào lòng, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt mang theo bi thương khó nói khiến cậu không khỏi ngơ ngẩn cả người.
Cát Thiệu trong lòng run lên, lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn. Hắn nhìn hai người trước mặt, bỗng nhiên có một loại ảo giác rằng mình đã khát cầu điều này rất nhiều lần trước đây - hắn cũng muốn có một cái ôm như vậy.
21.07.22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương