Hồ Sơ Thần Côn
Chương 32: Thanh tỉnh
Edit: jena
Đường núi quanh co khúc khuỷu, thời tiết đang dần nóng lên nhưng bây giờ hãy còn sớm, trên đỉnh núi vẫn còn mây mù lạnh lẽo, mang đến cảm giác lành lạnh mát mẻ nên Chu Viễn có cảm giác như họ đến đây là để đi picnic.
"Ha hả, cậu nói gì cơ?" Sau khi nghe Đậu Tử kể chuyện, Chu Viễn không màng hình tượng cười ầm lên giữa đường đi, cười đến mức run rẩy cả người: "Bạn đời? Là bạn đời đúng nghĩa đi ra tòa ký giấy kết hôn đúng không? Đúng không?"
"Đúng..." Đậu Tử nhỏ bé khóc không ra nước mắt: "... Mày đừng cười nữa được không hả?"
Chu Viễn gần như quên mất an nguy của cục lông nhà mình và anh em tốt, cười chảy nước mắt: "Ha ha ha, Đậu Đậu, vậy mà cậu lại thành người đi lai giống ha ha ha..." Cậu chống tay lên một thân cây, không thể ngừng cười, thật lâu sau bình tĩnh hơn thì nói: "Sao hắn ta lại chọn cậu vậy?"
Đậu Tử lại nước mắt lưng tròng kể: "Anh ta nói tao là tiên thể, thích hợp làm bạn đời, quỷ mới biết đó là cái gì!"
Chu Viễn chỉ cần nghe đến hai chữ "bạn đời" lại theo phản xạ muốn cười tiếp, nhưng lý trí đã quay lại, kỳ quái hỏi: "Hắn có nói trên người cậu có thứ gì linh linh đúng không? Là cái gì vậy?"
"Hả?" Đậu Tử ngẩn ra, gãi đầu: "Tao không hỏi, tình huống đó sao mà còn tâm tình đi hỏi chứ..."
"Cũng đúng." Chu Viễn nghiêng đầu, cong miệng cười, lại khoác vai anh em nhà mình đi tiếp: "Chà, vậy cha mẹ cậu biết chưa?"
"Biết rồi!" Đậu Tử lại nước mắt lưng tròng: "Sáng hôm sau là bọn họ biết luôn rồi."
"Ôi chao, không tồi chút nào, cũng ra mắt cha mẹ luôn. Vậy cha mẹ cậu có nói gì không?"
"Anh ta biến thân trước mặt cha mẹ tao, sau đó kéo hai người họ vào thư phòng nói chuyện nửa giờ, là nửa giờ đó!" Đậu Tử vô cùng bất bình với chuyện này, đỏ bừng mắt trừng Chu Viễn: "Tiểu Xa, anh ta chỉ thuyết phục họ trong nửa giờ!"
"Được rồi, được rồi, nửa giờ." Chu Viễn vội vàng xoa đầu an ủi, tiếp tục hỏi: "Kết quả?"
Đậu Tử nghẹn ngào, giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp lau lau nước mắt: "Sau đó bọn họ đồng ý, cha tao nói được Kỳ Lân coi trọng như vậy là nhờ kiếp trước ăn ở tốt..."
Bộ dạng của cậu thật sự quá thảm, Chu Viễn chịu không nổi lại cười tiếp: "Cha cậu không sợ bị tuyệt hậu à?"
"Bọn họ quyết định sinh thêm một đứa rồi..." Đậu Tử lại lau nước mắt: "Hơn nữa bây giờ còn mua cả nhà mới cơ."
Chu Viễn ngẩn ra: "Mua nhà mới làm gì?"
"Bọn họ sợ không cẩn thận làm mất lòng thần tiên, hơn nữa Thủy Kỳ Lân muốn có không gian riêng tư cho hai người, khi ngủ còn thích ôm tao ngủ nữa, mày nhìn tao đi." Đậu Tử chỉ chỉ vào hai quầng thâm mắt to tướng: "Tao thức cả đêm, sáng sớm đã co cẳng chạy trốn đến trường, kết quả chạy nhanh quá đập đầu vô cột điện..."
"Hả? Ha ha ha ha..." Chu Viễn nhịn không nổi nữa, bắt đầu ôm bụng ngồi xổm xuống đất: "Ôi trời ơi, cười bể bụng mất..."
"..." Đậu Tử im lặng nắm chặt tay, phẫn hận đi nhanh về phía trước: "Tao đi đây, A Kỳ và Lăng Huyền cố lên!"
"..."
«««
Theo thời gian, dao động trên đỉnh núi đã từ từ an tĩnh, gần như không còn gì, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Lăng Huyền vẫn đứng im không nhúc nhích, tay nắm chặt kiếm, máu tươi theo kiếm nhỏ từng giọt xuống đất thành một mảng, khiến cho ấn trên mặt đất theo đó cũng bị hủy đi.
Thủy Kỳ Lân đứng cách đó không xa, gắt gao nhìn hắn, đến lúc này thì giật giật cơ thể bay lên. Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống Hứa Du Kỳ rồi quay đầu rời đi. Hắn đã đáp ứng Bạch Hổ, hôm nay tạm thời không tính sổ.
Bạch Hổ không nói gì. Kiếp trước hai người này có mâu thuẫn, hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào, nhưng bây giờ thì... Hắn không khỏi nắm chặt tay, cảm xúc lắng đọng trong đáy mắt quay cuồng. Một đời này...
Thừa Ảnh thấy Lăng Huyền không có phản ứng gì, lười biếng nói: "Hắn đi rồi kìa."
Lăng Huyền giật giật người, khẽ ừ một tiếng, tay phải hơi nhúc nhích, ánh sáng đỏ từ từ rút về lòng bàn tay, Thừa Ảnh cũng theo đó mà biến mất. Tay trái hắn nhiễu nhại máu nhưng hắn không cảm giác được, cơ thể căng cứng.
Hắn không quay đầu lại, im lặng một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Trước kia... em chưa bao giờ gọi tôi là sư huynh."
"Thật à?" Hứa Du Kỳ hơi kinh ngạc, cậu thử cử động nhưng không có chút sức lực nào thì từ bỏ, tiếp tục tựa người vào tường băng, cẩn thận suy nghĩ: "À... có lẽ vậy thật, ký ức của em hơi mơ hồ, nhưng anh đúng là sư huynh của em đúng không?"
Lăng Huyền thở dài: "... Đúng vậy."
"Em nhớ rõ có tu hành cùng với anh..." Giọng nói của Hứa Du Kỳ dần trở nên mơ hồ, năng lượng dao động trong không khí đã hoàn toàn ngừng lại, viên ngọc trên cổ tay cậu đã không còn biến hóa gì, hơi thở xa lạ trong cơ thể đã chìm xuống, những hình ảnh trong đầu cũng dần dần biến mất. Cậu cảm thấy mệt đến rã rời.
Lăng Huyền nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của cậu thì quay đầu lại nhìn. Gương mặt của cậu đã có chút thay đổi, cả người mơ hồ tản mác ra phong thái tiêu sái xuất trần, dù đang cau mày vì khó chịu nhưng khi thấy hắn nhìn thì cậu nở một nụ cười, nụ cười giống hệt trong trí nhớ của hắn. Hắn không khỏi chấn động, theo bản năng bước đến hai bước nhưng lại bị Bạch Hổ chặn lại khiến hắn không thể bước tiếp.
Hứa Du Kỳ cũng cười với Bạch Hổ, dù nụ cười ngày một cứng ngắc, sau đó cậu nghiêng đầu, đã nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ, biến hóa trên mặt cũng đã biết mất. Hai mắt Lăng Huyền hơi dậy sóng, khi tỉnh lại thiếu niên sẽ không nhớ những chuyện này nữa, nhưng viên ngọc Bạch Hổ đã sắp nứt hoàn toàn, ký ức cũng sẽ khôi phục dần, nhưng mà...
Bạch Hổ nhìn chằm chằm Hứa Du Kỳ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đối diện với Lăng Huyền. Đối phương không thèm quan tâm tới hắn, lướt qua hắn đi đến chỗ Hứa Du Kỳ, nhàn nhạt nói: "Em ấy là của tôi."
Bạch Hổ nắm chặt tay: "Không nhất định."
Bước chân của Lăng Huyền không dừng lại: "Tôi sẽ giúp em ấy nhớ lại toàn bộ."
Bạch Hổ chấn động, kinh ngạc quay đầu: "Anh biết rồi?"
"Biết." Lăng Huyền đến bên cạnh Hứa Du Kỳ, chuẩn bị khom lưng bế cậu lên: "Em ấy làm gì... tôi đều biết."
Bạch Hổ lách mình chắn ở giữa, trầm giọng nói: "Anh đã biết rồi thì nên hiểu tâm ý của em ấy."
Linh hồn của Hứa Du Kỳ yếu ớt như vậy là do khi chuyển thế đã gạt bỏ toàn bộ những chấp nhất với Lăng Huyền, vì vậy đời này Hứa Du Kỳ chỉ có thể nhớ Lăng Huyền là sư huynh của mình, không thể nhớ bản thân đã yêu sâu đậm người nọ như thế nào.
Không nhớ mình từng chấp nhất như thế nào. So với yêu bản thân, đã yêu người nọ tha thiết như thế nào.
Thân thể Lăng Huyền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi không tin."
Vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm, nhưng cảm xúc lại cuồng nộ trong mắt: "Tôi không tin, không tin, hiểu không?" Hắn gằn từng chữ một: "Tôi không tin em ấy rời đi. Em ấy chỉ có thể thuộc về tôi, đừng nói là bây giờ quên, dù có ngày em ấy hồn phi phách tán, tôi cũng sẽ tìm lại ba hồn bảy phách của em ấy về, vĩnh viễn trói buộc bên người mình."
Bạch Hổ cảm thấy thời gian như ngừng lại. Trước đây hắn đã biết người đàn ông này luôn làm đến cùng những gì mình đã quyết định, không ai có thể suy chuyển.
Lăng Huyền còn muốn nói thêm, bỗng hơi nghiêng đầu. Bạch Hổ cũng phát hiện, xoay người lại nhìn. Trên đường núi phía xa xuất hiện hai bóng người, không, đúng hơn là ba người, chỉ là một người trong đó không có sự sống.
Hồ Tiểu Cửu đã hóa hình người, dìu Cát Thiệu đi về phía trước. Hứa Du Thiện đi nhanh hơn, nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh thì không khỏi kinh hãi. Hắn vừa bước lên đỉnh núi đã vội vàng tìm kiếm em trai nhỏ, sau đó nhìn đến những người đang đứng trước tường băng, nhanh chóng chạy đến. Hắn không thèm để tâm đến thân thể trong suốt của Bạch Hổ, ngồi xổm xuống kiểm tra A Kỳ, thử gọi vài tiếng nhưng không có phản ứng, lúc này mới quay đầu lại nhìn hai người đang đứng: "Em ấy bị làm sao vậy?"
Lăng Huyền nhìn người có vẻ giống Hứa Du Kỳ, nhàn nhạt hỏi: "Anh là anh trai của A Kỳ ở kiếp này?"
Hứa Du Thiện híp mắt, không đáp mà hỏi lại: "Cậu là Lăng Huyền?" Hắn đã hiểu đại khái câu chuyện từ lời kể của Hồ Tiểu Cửu, biết được người này là người mà em trai mình yêu đơn phương ở kiếp trước, đồng thời cũng biết được một chút về tình huống của đối phương.
Lăng Huyền gật đầu, trả lời vấn đề trước: "A Kỳ không sao."
Hứa Du Thiện như buông bỏ được hòn đá trong lòng, nhìn hắn: "Tôi mặc kệ kiếp trước cậu có ân oán gì với A Kỳ, nhưng kiếp này em ấy chỉ là A Kỳ, tôi hi vọng chuyện trước đây sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em ấy."
Biểu cảm của Lăng Huyền không thay đổi, nói: "Tôi không bao giờ thương tổn em ấy."
Hiệu quả quả nhiên không lớn... Hứa Du Thiện nghĩ, lại nhìn đối phương một lúc nữa, cuối cùng thu hồi tầm mắt. Hồ Tiểu Cửu ở bên cạnh cũng đã bước lên, nhìn thấy Lăng Huyền thì không khỏi cứng đờ, cậu quay sang nhìn Bạch Hổ, lấy tay của Cát Thiệu vẫy vẫy: "Tiểu Bạch, thân thể của ngươi."
Bạch Hổ nhìn thấy thân thể mình thì bị một nguồn năng lượng hút về, nhanh chóng dung hợp vào nhau. Hứa Du Thiện nhìn thấy lồng ngực của Cát Thiệu phập phồng, không khỏi hỏi: "Cậu ấy sao rồi?"
"Chắc là không sao." Hồ Tiểu Cửu gãi đầu, ngồi xổm xuống nhìn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Cát Thiệu khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ngồi dậy.
"Tỉnh chưa?" Hứa Du Thiện nhìn hắn: "Sao rồi?"
"Cũng ổn..." Cát Thiệu xoa xoa trán, ngồi dưới đất nghĩ một chút thì sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Du Kỳ, vội vàng chạy đến bên thiếu niên: "Tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ?"
"Em ấy không sao." Hứa Du Thiện nói: "Chỉ là tạm thời hôn mê, cậu..." Hắn chần chờ nhìn đối phương, thử hỏi: "Cậu còn nhớ gì không?"
Cát Thiệu nhướng mày: "Gì cơ?"
"Thôi quên đi." Hứa Du Thiện cảm thấy linh hồn hắn biến thành Bạch Hổ lao đi có chút hơi khó tin, quyết định lảng sang chuyện khác: "Đi thôi, những người khác có lẽ cũng sắp đuổi đến đây rồi, coi chừng gặp phiền phức."
Cát Thiệu gật đầu, cúi người xuống bế Hứa Du Kỳ, đúng lúc này người trong lòng hơi cựa quậy. Hắn cúi đầu nhìn, lông mi của Hứa Du Kỳ run rẩy, từ từ mở mắt. Hắn vội vàng hỏi: "Em thấy sao rồi?"
"Chắc là ổn..." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, đôi mắt hoang mang chớp chớp, bỗng nhiên kêu lên: "Sao anh cũng ở đây? Khoang, Thủy Kỳ Lân đâu rồi?" Cậu cau mày, cảm thấy lần này không giống cảm giác choáng đầu như lần trước, ngược lại còn thấy có chút nhẹ nhàng thư thái, những hình ảnh quay cuồng trong đầu cuối cùng cũng dừng lại, lặng lẽ ở đó, chỉ cần vươn tay ra là chạm vào được. Cậu mơ hồ nhớ được vài thứ, nhưng phần nhiều vẫn không nhớ rõ được gì. Cậu có chút ngẩn ngơ, tỉnh dậy thì không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, vội vàng kiểm tra lại viên ngọc. Cậu không khỏi sợ hãi, sao viên ngọc nứt nhiều thế?
Cậu ngẩng đầu nhìn Cát Thiệu, hai mắt ươn ướt như muốn hỏi: Tôi lại bạo phát nữa hả?
"Chuyện này về nhà rồi nói." Cát Thiệu xoa đầu cậu: "Đi thôi, ở lại chỉ rước thêm phiền toái."
Hứa Du Kỳ không có ý kiến, để đối phương kéo mình đi, sau đó bỗng nhớ tới gì thì quay sang nhìn anh trai nhà mình. Quả nhiên người nọ trông vô cùng đáng thương. Cậu vội vàng hất tay Cát Thiệu đi, nhảy sang chỗ Lăng Huyền, sờ sờ mũi: "Chà, hai người đi trước đi, song song mà đi, không cần để ý đến tụi em..."
Cát Thiệu như hóa đá đứng tại chỗ, tuy Hứa Du Thiện có chút vui vẻ vì em trai mình tự giác né xa nguy hiểm nhưng lại có chút đau khổ vì em trai nhỏ lại chạy đến chỗ Lăng Huyền, hắn phức tạp nhìn cậu: "A Kỳ à..."
"Anh, tụi em không có gì hết, thật đó. Em chỉ xem anh ta như anh trai mình thôi... Khoan, "chị dâu", là "chị dâu". Anh tin em đi." Hứa Du Kỳ tròn xoe mắt giải thích.
Cát Thiệu lại cứng đờ người, cảm thấy nếu chuyện này không giải quyết triệt để thì hậu quả rất nghiêm trọng. Hứa Du Thiện sửng sốt: "... "Chị dâu" gì cơ?"
Hứa Du Kỳ cho rằng anh trai nhà mình là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, gãi đầu cười gượng: "Không có gì hết..."
Hứa Du Thiện nhíu mày nhìn Cát Thiệu, lại gần thấp giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Cát Thiệu bất đắc dĩ, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi đáp: "Em ấy cho rằng tôi và cậu quen nhau..."
Hứa Du Thiện ngẩn ra, hai mắt phát sáng.
Hứa Du Kỳ nhìn hai người dựa sát vào nhau thì thầm to nhỏ, trực giác cho rằng cả hai đang bàn luận có phải bị lộ rồi hay không nên chừa lại không gian riêng tư cho họ, kéo Lăng Huyền đi xuống núi. Sau đó cậu phát hiện Hồ Tiểu Cửu đang đứng ở phía xa đau khổ nhìn mình. Cậu kinh ngạc, vội vàng chạy đến: "Sao em cũng... Em bị điên rồi hả, lỡ anh trai anh thấy em thì em xong đời đó!"
"Anh trai đã biết rồi, em đi chung với hắn lên đây mà!" Hồ Tiểu Cửu thấy anh mình đã chuẩn bị lấy đà nhào tới, nhưng chưa kịp hành động đã nhìn thấy Lăng Huyền ở bên cạnh, chỉ có thể tủi thân thu móng vuốt. Bây giờ anh tự động chạy đến đây nên cậu sung sướng giơ vuốt cọ cọ: "Anh ơi, em lo cho anh lắm!"
"Ôi chao..." Hứa Du Kỳ ngơ ngác gật đầu: "Em nói là anh trai anh biết rồi?"
"Đúng vậy, biết hết rồi, hơn nữa bọn Chu Viễn cũng tới, nhưng mà chưa tới đi lên kịp."
Hứa Du Kỳ giật mình, nghĩ nghĩ: "Vậy bây giờ em đi xuống nói bọn họ đừng lên nữa, chờ tại chỗ đi, bọn anh xuống ngay."
Hồ Tiểu Cửu nhìn thấy Lăng Huyền đang đi đến, hơi do dự một chút: "Dạ được." Sau đó cậu biến về nguyên hình rồi lao đi.
Hứa Du Kỳ quay đầu, Lăng Huyền đã đi đến bên cạnh cậu, cậu nhỏ giọng hỏi: "Thủy Kỳ Lân đâu rồi? Bị cậu giải quyết hay là tôi giải quyết vậy?"
"Đều không phải." Lăng Huyền nhàn nhạt đáp: "Hắn đi rồi."
Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Dễ dàng vậy ư?"
Lăng Huyền gật đầu, trầm mặc không nói. Hứa Du Kỳ lại dựa sát vào hắn hơn một chút, còn muốn hỏi nữa thì tay đã bị anh trai nhà mình nắm lại, cậu quay đầu: "Anh, sao thế?"
"A Kỳ." Hứa Du Thiện nhéo tay cậu, một tay khác túm lấy Cát Thiệu, nghiêm túc hỏi: "Từ nay về sau em phải ngoan ngoãn ở với Cát Thiệu, hiểu không? Đều là người một nhà cả."
Hứa Du Kỳ nhìn biểu cảm cứng đờ của Cát Thiệu, vâng lời gật đầu: "Dạ."
"Được rồi." Hứa Du Thiện muốn nói thêm nhưng mà thôi: "Nhưng em làm ơn đừng có..."
"Em biết ý anh mà." Hứa Du Kỳ thành khẩn nói: "Em sẽ không gây chuyện đâu, hơn nữa sẽ giúp anh trông chừng anh ta! Anh yên tâm!"
"Ngoan." Hứa Du Thiện vỗ vỗ vai cậu: "Em nói vậy thì anh yên tâm rồi. Anh vui lắm. Nào, đi thôi đi thôi." Hắn nói xong thì vứt Cát Thiệu qua một bên, ôm lấy vai em trai nhỏ: "Đã lâu chúng ta không gặp nhau, tâm sự chút thôi."
"..." Cát Thiệu hóa đá tại chỗ.
Hai người họ vừa nói vừa đi, hắn bất đắc dĩ nhìn theo. Ánh mắt bỗng dừng lại bên người Lăng Huyền cũng đang nhìn mình. Hắn nghiêng đầu, hơi híp mắt lại. Hai người chỉ vừa liếc mắt qua đã hiểu rõ: Kí ức ba trăm năm trước của Bạch Hổ đã quay về.
Cát Thiệu quay đầu nhìn về bóng hình nho nhỏ phía trước, thấp giọng nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
"Tôi biết bây giờ hai người đang ở cùng một chỗ." Lăng Huyền hoàn toàn không quan tâm lời hắn nói, nhàn nhạt đáp: "Nhưng nếu cậu dám chạm vào em ấy, tôi sẽ chém đứt tay cậu. Cậu dám hôn em ấy, tôi sẽ cắt đứt lưỡi cậu. Cậu dám..." Giọng điệu của hắn rét căm căm, gằn từng chữ: "Tôi sẽ ném cậu vào hồ luân hồi thêm lần nữa."
Hắn nói xong thì nhấc chân rời đi, chỉ chừa lại hơi thở lạnh lẽo lãng đãng giữa không trung.
27.07.22
orz số tôi là số con gì ấy thi ktct học 7 câu bỏ 1 câu câu đó ra thi, thi dẫn luận học hết sạch 23 câu xong vô phòng thi gv kêu đề mở
kiểu
khók
rất to
nhưng trung bình dẫn luận tôi 10đ hj
Đường núi quanh co khúc khuỷu, thời tiết đang dần nóng lên nhưng bây giờ hãy còn sớm, trên đỉnh núi vẫn còn mây mù lạnh lẽo, mang đến cảm giác lành lạnh mát mẻ nên Chu Viễn có cảm giác như họ đến đây là để đi picnic.
"Ha hả, cậu nói gì cơ?" Sau khi nghe Đậu Tử kể chuyện, Chu Viễn không màng hình tượng cười ầm lên giữa đường đi, cười đến mức run rẩy cả người: "Bạn đời? Là bạn đời đúng nghĩa đi ra tòa ký giấy kết hôn đúng không? Đúng không?"
"Đúng..." Đậu Tử nhỏ bé khóc không ra nước mắt: "... Mày đừng cười nữa được không hả?"
Chu Viễn gần như quên mất an nguy của cục lông nhà mình và anh em tốt, cười chảy nước mắt: "Ha ha ha, Đậu Đậu, vậy mà cậu lại thành người đi lai giống ha ha ha..." Cậu chống tay lên một thân cây, không thể ngừng cười, thật lâu sau bình tĩnh hơn thì nói: "Sao hắn ta lại chọn cậu vậy?"
Đậu Tử lại nước mắt lưng tròng kể: "Anh ta nói tao là tiên thể, thích hợp làm bạn đời, quỷ mới biết đó là cái gì!"
Chu Viễn chỉ cần nghe đến hai chữ "bạn đời" lại theo phản xạ muốn cười tiếp, nhưng lý trí đã quay lại, kỳ quái hỏi: "Hắn có nói trên người cậu có thứ gì linh linh đúng không? Là cái gì vậy?"
"Hả?" Đậu Tử ngẩn ra, gãi đầu: "Tao không hỏi, tình huống đó sao mà còn tâm tình đi hỏi chứ..."
"Cũng đúng." Chu Viễn nghiêng đầu, cong miệng cười, lại khoác vai anh em nhà mình đi tiếp: "Chà, vậy cha mẹ cậu biết chưa?"
"Biết rồi!" Đậu Tử lại nước mắt lưng tròng: "Sáng hôm sau là bọn họ biết luôn rồi."
"Ôi chao, không tồi chút nào, cũng ra mắt cha mẹ luôn. Vậy cha mẹ cậu có nói gì không?"
"Anh ta biến thân trước mặt cha mẹ tao, sau đó kéo hai người họ vào thư phòng nói chuyện nửa giờ, là nửa giờ đó!" Đậu Tử vô cùng bất bình với chuyện này, đỏ bừng mắt trừng Chu Viễn: "Tiểu Xa, anh ta chỉ thuyết phục họ trong nửa giờ!"
"Được rồi, được rồi, nửa giờ." Chu Viễn vội vàng xoa đầu an ủi, tiếp tục hỏi: "Kết quả?"
Đậu Tử nghẹn ngào, giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp lau lau nước mắt: "Sau đó bọn họ đồng ý, cha tao nói được Kỳ Lân coi trọng như vậy là nhờ kiếp trước ăn ở tốt..."
Bộ dạng của cậu thật sự quá thảm, Chu Viễn chịu không nổi lại cười tiếp: "Cha cậu không sợ bị tuyệt hậu à?"
"Bọn họ quyết định sinh thêm một đứa rồi..." Đậu Tử lại lau nước mắt: "Hơn nữa bây giờ còn mua cả nhà mới cơ."
Chu Viễn ngẩn ra: "Mua nhà mới làm gì?"
"Bọn họ sợ không cẩn thận làm mất lòng thần tiên, hơn nữa Thủy Kỳ Lân muốn có không gian riêng tư cho hai người, khi ngủ còn thích ôm tao ngủ nữa, mày nhìn tao đi." Đậu Tử chỉ chỉ vào hai quầng thâm mắt to tướng: "Tao thức cả đêm, sáng sớm đã co cẳng chạy trốn đến trường, kết quả chạy nhanh quá đập đầu vô cột điện..."
"Hả? Ha ha ha ha..." Chu Viễn nhịn không nổi nữa, bắt đầu ôm bụng ngồi xổm xuống đất: "Ôi trời ơi, cười bể bụng mất..."
"..." Đậu Tử im lặng nắm chặt tay, phẫn hận đi nhanh về phía trước: "Tao đi đây, A Kỳ và Lăng Huyền cố lên!"
"..."
«««
Theo thời gian, dao động trên đỉnh núi đã từ từ an tĩnh, gần như không còn gì, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Lăng Huyền vẫn đứng im không nhúc nhích, tay nắm chặt kiếm, máu tươi theo kiếm nhỏ từng giọt xuống đất thành một mảng, khiến cho ấn trên mặt đất theo đó cũng bị hủy đi.
Thủy Kỳ Lân đứng cách đó không xa, gắt gao nhìn hắn, đến lúc này thì giật giật cơ thể bay lên. Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống Hứa Du Kỳ rồi quay đầu rời đi. Hắn đã đáp ứng Bạch Hổ, hôm nay tạm thời không tính sổ.
Bạch Hổ không nói gì. Kiếp trước hai người này có mâu thuẫn, hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào, nhưng bây giờ thì... Hắn không khỏi nắm chặt tay, cảm xúc lắng đọng trong đáy mắt quay cuồng. Một đời này...
Thừa Ảnh thấy Lăng Huyền không có phản ứng gì, lười biếng nói: "Hắn đi rồi kìa."
Lăng Huyền giật giật người, khẽ ừ một tiếng, tay phải hơi nhúc nhích, ánh sáng đỏ từ từ rút về lòng bàn tay, Thừa Ảnh cũng theo đó mà biến mất. Tay trái hắn nhiễu nhại máu nhưng hắn không cảm giác được, cơ thể căng cứng.
Hắn không quay đầu lại, im lặng một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Trước kia... em chưa bao giờ gọi tôi là sư huynh."
"Thật à?" Hứa Du Kỳ hơi kinh ngạc, cậu thử cử động nhưng không có chút sức lực nào thì từ bỏ, tiếp tục tựa người vào tường băng, cẩn thận suy nghĩ: "À... có lẽ vậy thật, ký ức của em hơi mơ hồ, nhưng anh đúng là sư huynh của em đúng không?"
Lăng Huyền thở dài: "... Đúng vậy."
"Em nhớ rõ có tu hành cùng với anh..." Giọng nói của Hứa Du Kỳ dần trở nên mơ hồ, năng lượng dao động trong không khí đã hoàn toàn ngừng lại, viên ngọc trên cổ tay cậu đã không còn biến hóa gì, hơi thở xa lạ trong cơ thể đã chìm xuống, những hình ảnh trong đầu cũng dần dần biến mất. Cậu cảm thấy mệt đến rã rời.
Lăng Huyền nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của cậu thì quay đầu lại nhìn. Gương mặt của cậu đã có chút thay đổi, cả người mơ hồ tản mác ra phong thái tiêu sái xuất trần, dù đang cau mày vì khó chịu nhưng khi thấy hắn nhìn thì cậu nở một nụ cười, nụ cười giống hệt trong trí nhớ của hắn. Hắn không khỏi chấn động, theo bản năng bước đến hai bước nhưng lại bị Bạch Hổ chặn lại khiến hắn không thể bước tiếp.
Hứa Du Kỳ cũng cười với Bạch Hổ, dù nụ cười ngày một cứng ngắc, sau đó cậu nghiêng đầu, đã nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ, biến hóa trên mặt cũng đã biết mất. Hai mắt Lăng Huyền hơi dậy sóng, khi tỉnh lại thiếu niên sẽ không nhớ những chuyện này nữa, nhưng viên ngọc Bạch Hổ đã sắp nứt hoàn toàn, ký ức cũng sẽ khôi phục dần, nhưng mà...
Bạch Hổ nhìn chằm chằm Hứa Du Kỳ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đối diện với Lăng Huyền. Đối phương không thèm quan tâm tới hắn, lướt qua hắn đi đến chỗ Hứa Du Kỳ, nhàn nhạt nói: "Em ấy là của tôi."
Bạch Hổ nắm chặt tay: "Không nhất định."
Bước chân của Lăng Huyền không dừng lại: "Tôi sẽ giúp em ấy nhớ lại toàn bộ."
Bạch Hổ chấn động, kinh ngạc quay đầu: "Anh biết rồi?"
"Biết." Lăng Huyền đến bên cạnh Hứa Du Kỳ, chuẩn bị khom lưng bế cậu lên: "Em ấy làm gì... tôi đều biết."
Bạch Hổ lách mình chắn ở giữa, trầm giọng nói: "Anh đã biết rồi thì nên hiểu tâm ý của em ấy."
Linh hồn của Hứa Du Kỳ yếu ớt như vậy là do khi chuyển thế đã gạt bỏ toàn bộ những chấp nhất với Lăng Huyền, vì vậy đời này Hứa Du Kỳ chỉ có thể nhớ Lăng Huyền là sư huynh của mình, không thể nhớ bản thân đã yêu sâu đậm người nọ như thế nào.
Không nhớ mình từng chấp nhất như thế nào. So với yêu bản thân, đã yêu người nọ tha thiết như thế nào.
Thân thể Lăng Huyền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi không tin."
Vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm, nhưng cảm xúc lại cuồng nộ trong mắt: "Tôi không tin, không tin, hiểu không?" Hắn gằn từng chữ một: "Tôi không tin em ấy rời đi. Em ấy chỉ có thể thuộc về tôi, đừng nói là bây giờ quên, dù có ngày em ấy hồn phi phách tán, tôi cũng sẽ tìm lại ba hồn bảy phách của em ấy về, vĩnh viễn trói buộc bên người mình."
Bạch Hổ cảm thấy thời gian như ngừng lại. Trước đây hắn đã biết người đàn ông này luôn làm đến cùng những gì mình đã quyết định, không ai có thể suy chuyển.
Lăng Huyền còn muốn nói thêm, bỗng hơi nghiêng đầu. Bạch Hổ cũng phát hiện, xoay người lại nhìn. Trên đường núi phía xa xuất hiện hai bóng người, không, đúng hơn là ba người, chỉ là một người trong đó không có sự sống.
Hồ Tiểu Cửu đã hóa hình người, dìu Cát Thiệu đi về phía trước. Hứa Du Thiện đi nhanh hơn, nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh thì không khỏi kinh hãi. Hắn vừa bước lên đỉnh núi đã vội vàng tìm kiếm em trai nhỏ, sau đó nhìn đến những người đang đứng trước tường băng, nhanh chóng chạy đến. Hắn không thèm để tâm đến thân thể trong suốt của Bạch Hổ, ngồi xổm xuống kiểm tra A Kỳ, thử gọi vài tiếng nhưng không có phản ứng, lúc này mới quay đầu lại nhìn hai người đang đứng: "Em ấy bị làm sao vậy?"
Lăng Huyền nhìn người có vẻ giống Hứa Du Kỳ, nhàn nhạt hỏi: "Anh là anh trai của A Kỳ ở kiếp này?"
Hứa Du Thiện híp mắt, không đáp mà hỏi lại: "Cậu là Lăng Huyền?" Hắn đã hiểu đại khái câu chuyện từ lời kể của Hồ Tiểu Cửu, biết được người này là người mà em trai mình yêu đơn phương ở kiếp trước, đồng thời cũng biết được một chút về tình huống của đối phương.
Lăng Huyền gật đầu, trả lời vấn đề trước: "A Kỳ không sao."
Hứa Du Thiện như buông bỏ được hòn đá trong lòng, nhìn hắn: "Tôi mặc kệ kiếp trước cậu có ân oán gì với A Kỳ, nhưng kiếp này em ấy chỉ là A Kỳ, tôi hi vọng chuyện trước đây sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em ấy."
Biểu cảm của Lăng Huyền không thay đổi, nói: "Tôi không bao giờ thương tổn em ấy."
Hiệu quả quả nhiên không lớn... Hứa Du Thiện nghĩ, lại nhìn đối phương một lúc nữa, cuối cùng thu hồi tầm mắt. Hồ Tiểu Cửu ở bên cạnh cũng đã bước lên, nhìn thấy Lăng Huyền thì không khỏi cứng đờ, cậu quay sang nhìn Bạch Hổ, lấy tay của Cát Thiệu vẫy vẫy: "Tiểu Bạch, thân thể của ngươi."
Bạch Hổ nhìn thấy thân thể mình thì bị một nguồn năng lượng hút về, nhanh chóng dung hợp vào nhau. Hứa Du Thiện nhìn thấy lồng ngực của Cát Thiệu phập phồng, không khỏi hỏi: "Cậu ấy sao rồi?"
"Chắc là không sao." Hồ Tiểu Cửu gãi đầu, ngồi xổm xuống nhìn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Cát Thiệu khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ngồi dậy.
"Tỉnh chưa?" Hứa Du Thiện nhìn hắn: "Sao rồi?"
"Cũng ổn..." Cát Thiệu xoa xoa trán, ngồi dưới đất nghĩ một chút thì sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Du Kỳ, vội vàng chạy đến bên thiếu niên: "Tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ?"
"Em ấy không sao." Hứa Du Thiện nói: "Chỉ là tạm thời hôn mê, cậu..." Hắn chần chờ nhìn đối phương, thử hỏi: "Cậu còn nhớ gì không?"
Cát Thiệu nhướng mày: "Gì cơ?"
"Thôi quên đi." Hứa Du Thiện cảm thấy linh hồn hắn biến thành Bạch Hổ lao đi có chút hơi khó tin, quyết định lảng sang chuyện khác: "Đi thôi, những người khác có lẽ cũng sắp đuổi đến đây rồi, coi chừng gặp phiền phức."
Cát Thiệu gật đầu, cúi người xuống bế Hứa Du Kỳ, đúng lúc này người trong lòng hơi cựa quậy. Hắn cúi đầu nhìn, lông mi của Hứa Du Kỳ run rẩy, từ từ mở mắt. Hắn vội vàng hỏi: "Em thấy sao rồi?"
"Chắc là ổn..." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, đôi mắt hoang mang chớp chớp, bỗng nhiên kêu lên: "Sao anh cũng ở đây? Khoang, Thủy Kỳ Lân đâu rồi?" Cậu cau mày, cảm thấy lần này không giống cảm giác choáng đầu như lần trước, ngược lại còn thấy có chút nhẹ nhàng thư thái, những hình ảnh quay cuồng trong đầu cuối cùng cũng dừng lại, lặng lẽ ở đó, chỉ cần vươn tay ra là chạm vào được. Cậu mơ hồ nhớ được vài thứ, nhưng phần nhiều vẫn không nhớ rõ được gì. Cậu có chút ngẩn ngơ, tỉnh dậy thì không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, vội vàng kiểm tra lại viên ngọc. Cậu không khỏi sợ hãi, sao viên ngọc nứt nhiều thế?
Cậu ngẩng đầu nhìn Cát Thiệu, hai mắt ươn ướt như muốn hỏi: Tôi lại bạo phát nữa hả?
"Chuyện này về nhà rồi nói." Cát Thiệu xoa đầu cậu: "Đi thôi, ở lại chỉ rước thêm phiền toái."
Hứa Du Kỳ không có ý kiến, để đối phương kéo mình đi, sau đó bỗng nhớ tới gì thì quay sang nhìn anh trai nhà mình. Quả nhiên người nọ trông vô cùng đáng thương. Cậu vội vàng hất tay Cát Thiệu đi, nhảy sang chỗ Lăng Huyền, sờ sờ mũi: "Chà, hai người đi trước đi, song song mà đi, không cần để ý đến tụi em..."
Cát Thiệu như hóa đá đứng tại chỗ, tuy Hứa Du Thiện có chút vui vẻ vì em trai mình tự giác né xa nguy hiểm nhưng lại có chút đau khổ vì em trai nhỏ lại chạy đến chỗ Lăng Huyền, hắn phức tạp nhìn cậu: "A Kỳ à..."
"Anh, tụi em không có gì hết, thật đó. Em chỉ xem anh ta như anh trai mình thôi... Khoan, "chị dâu", là "chị dâu". Anh tin em đi." Hứa Du Kỳ tròn xoe mắt giải thích.
Cát Thiệu lại cứng đờ người, cảm thấy nếu chuyện này không giải quyết triệt để thì hậu quả rất nghiêm trọng. Hứa Du Thiện sửng sốt: "... "Chị dâu" gì cơ?"
Hứa Du Kỳ cho rằng anh trai nhà mình là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, gãi đầu cười gượng: "Không có gì hết..."
Hứa Du Thiện nhíu mày nhìn Cát Thiệu, lại gần thấp giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Cát Thiệu bất đắc dĩ, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi đáp: "Em ấy cho rằng tôi và cậu quen nhau..."
Hứa Du Thiện ngẩn ra, hai mắt phát sáng.
Hứa Du Kỳ nhìn hai người dựa sát vào nhau thì thầm to nhỏ, trực giác cho rằng cả hai đang bàn luận có phải bị lộ rồi hay không nên chừa lại không gian riêng tư cho họ, kéo Lăng Huyền đi xuống núi. Sau đó cậu phát hiện Hồ Tiểu Cửu đang đứng ở phía xa đau khổ nhìn mình. Cậu kinh ngạc, vội vàng chạy đến: "Sao em cũng... Em bị điên rồi hả, lỡ anh trai anh thấy em thì em xong đời đó!"
"Anh trai đã biết rồi, em đi chung với hắn lên đây mà!" Hồ Tiểu Cửu thấy anh mình đã chuẩn bị lấy đà nhào tới, nhưng chưa kịp hành động đã nhìn thấy Lăng Huyền ở bên cạnh, chỉ có thể tủi thân thu móng vuốt. Bây giờ anh tự động chạy đến đây nên cậu sung sướng giơ vuốt cọ cọ: "Anh ơi, em lo cho anh lắm!"
"Ôi chao..." Hứa Du Kỳ ngơ ngác gật đầu: "Em nói là anh trai anh biết rồi?"
"Đúng vậy, biết hết rồi, hơn nữa bọn Chu Viễn cũng tới, nhưng mà chưa tới đi lên kịp."
Hứa Du Kỳ giật mình, nghĩ nghĩ: "Vậy bây giờ em đi xuống nói bọn họ đừng lên nữa, chờ tại chỗ đi, bọn anh xuống ngay."
Hồ Tiểu Cửu nhìn thấy Lăng Huyền đang đi đến, hơi do dự một chút: "Dạ được." Sau đó cậu biến về nguyên hình rồi lao đi.
Hứa Du Kỳ quay đầu, Lăng Huyền đã đi đến bên cạnh cậu, cậu nhỏ giọng hỏi: "Thủy Kỳ Lân đâu rồi? Bị cậu giải quyết hay là tôi giải quyết vậy?"
"Đều không phải." Lăng Huyền nhàn nhạt đáp: "Hắn đi rồi."
Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Dễ dàng vậy ư?"
Lăng Huyền gật đầu, trầm mặc không nói. Hứa Du Kỳ lại dựa sát vào hắn hơn một chút, còn muốn hỏi nữa thì tay đã bị anh trai nhà mình nắm lại, cậu quay đầu: "Anh, sao thế?"
"A Kỳ." Hứa Du Thiện nhéo tay cậu, một tay khác túm lấy Cát Thiệu, nghiêm túc hỏi: "Từ nay về sau em phải ngoan ngoãn ở với Cát Thiệu, hiểu không? Đều là người một nhà cả."
Hứa Du Kỳ nhìn biểu cảm cứng đờ của Cát Thiệu, vâng lời gật đầu: "Dạ."
"Được rồi." Hứa Du Thiện muốn nói thêm nhưng mà thôi: "Nhưng em làm ơn đừng có..."
"Em biết ý anh mà." Hứa Du Kỳ thành khẩn nói: "Em sẽ không gây chuyện đâu, hơn nữa sẽ giúp anh trông chừng anh ta! Anh yên tâm!"
"Ngoan." Hứa Du Thiện vỗ vỗ vai cậu: "Em nói vậy thì anh yên tâm rồi. Anh vui lắm. Nào, đi thôi đi thôi." Hắn nói xong thì vứt Cát Thiệu qua một bên, ôm lấy vai em trai nhỏ: "Đã lâu chúng ta không gặp nhau, tâm sự chút thôi."
"..." Cát Thiệu hóa đá tại chỗ.
Hai người họ vừa nói vừa đi, hắn bất đắc dĩ nhìn theo. Ánh mắt bỗng dừng lại bên người Lăng Huyền cũng đang nhìn mình. Hắn nghiêng đầu, hơi híp mắt lại. Hai người chỉ vừa liếc mắt qua đã hiểu rõ: Kí ức ba trăm năm trước của Bạch Hổ đã quay về.
Cát Thiệu quay đầu nhìn về bóng hình nho nhỏ phía trước, thấp giọng nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
"Tôi biết bây giờ hai người đang ở cùng một chỗ." Lăng Huyền hoàn toàn không quan tâm lời hắn nói, nhàn nhạt đáp: "Nhưng nếu cậu dám chạm vào em ấy, tôi sẽ chém đứt tay cậu. Cậu dám hôn em ấy, tôi sẽ cắt đứt lưỡi cậu. Cậu dám..." Giọng điệu của hắn rét căm căm, gằn từng chữ: "Tôi sẽ ném cậu vào hồ luân hồi thêm lần nữa."
Hắn nói xong thì nhấc chân rời đi, chỉ chừa lại hơi thở lạnh lẽo lãng đãng giữa không trung.
27.07.22
orz số tôi là số con gì ấy thi ktct học 7 câu bỏ 1 câu câu đó ra thi, thi dẫn luận học hết sạch 23 câu xong vô phòng thi gv kêu đề mở
kiểu
khók
rất to
nhưng trung bình dẫn luận tôi 10đ hj
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương