Hồ Sơ Thần Côn
Chương 4: Chuyện kỳ lạ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: jena
Cát Thiệu nhanh chóng rời đi, ông nội Hứa gọi mọi người lại mở một cuộc họp gia đình. Một con Cửu Vĩ Hồ đã khó giải quyết, nếu còn có thêm con khác chắc chắn sẽ đại loạn.
Hứa Du Kỳ cũng ở lại, im lặng nghe mọi người sắp xếp, đi tìm ở đâu, đội nào đi kiểm tra vân vân... Cậu không có phép thuật, những chuyện như thế này cậu cũng không giúp được gì nên chỉ có thể đứng im như một pho tượng. Ông nội Hứa khái quát mọi chuyện xong thì nhìn cậu, hỏi: "A Kỳ, biến cố hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người cũng sôi nổi nhìn qua, chờ mong cậu có thể nói được gì đó hữu ích.
"..." Hứa Du Kỳ nhìn một vòng xung quanh, gian nan nói: "Khi đó mọi người cũng mở một cuộc họp, thần thần bí bí, con cũng không biết mọi người nói gì, nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra..." Đây là lần đầu tiên cậu tham gia cuộc họp gia đình, tính cả hai đời.
Mọi người im lặng quay về chỗ cũ, khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, nghĩ thầm thằng nhóc này đến chính mình còn không biết chết như thế nào thì làm sao biết được chuyện khác? Trông cậy vào cậu còn không bằng bây giờ tự mình học tập, gia tăng sức mạnh, tương lai cũng là do chính mình gánh vác.
Hứa Du Kỳ đứng tại chỗ nghiến răng, nghĩ thầm toàn là một đám con nít, nếu không phải tôi xem trọng mọi người là người thân trong nhà thì tôi cũng không muốn đứng đây làm trò vô nghĩa!
Hứa Du Thiện quay đầu nhìn em trai nhà mình, không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên cảm thấy đây là một đứa em đã trưởng thành, nếu khi còn nhỏ thì gặp phải chuyện này cậu đã sớm bỏ của chạy lấy người chứ nào có đứng lại đây chịu trận như vậy. Quan hệ của A Kỳ và người trong gia tộc không tốt vì khi còn nhỏ cậu bị xem thường, họ dùng bùa chú phép thuật khoe khoang dè bỉu cậu, cậu chỉ có thể ngồi một bên nhìn họ chơi, nhìn họ cười, một mình im lặng không nói chuyện với ai. Những người đó không muốn ở gần cậu, từ đó cậu cũng không xuất hiện trước mặt họ nữa, dần dà quan hệ cũng mờ nhạt đi. Trong nhà cậu chỉ thân với anh trai mình, đó cũng là lí do mà hắn rất thương cậu.
Ông nội nghe cậu nói xong cũng không hỏi nhiều nữa, phân phó thêm vài câu rồi bảo mọi người đi ăn cơm. Không có ai có ý kiến, ồn ào đi ra ngoài. Hứa Du Kỳ ngoan ngoãn đi theo anh trai mình, vừa đi được hai bước thì bị một người kéo lại, cậu quay đầu, là em trai của chú hai. Cậu nhướng mày, nói: "Con nói thật."
Đồng tử của người nọ co rút lại, cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì, chậm rãi buông tay.
Hứa Du Kỳ nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, an ủi vài câu: "Chuyện đó... chú cũng không cần quá lo, bây giờ mọi người đều đã biết rồi, hơn nữa mười năm sau chuyện đó mới xảy ra, chúng ta..." Cậu dừng lại một chút: "Con nói với mọi người là để mọi người chuẩn bị trước, kết quả cũng sẽ không tệ đến như vậy. Chú nhìn con đi, con là một khả năng đáng lý ra không thể tồn tại đó, vậy nên lịch sử có khả năng thay đổi, vì vậy chú hai cũng sẽ không sao đâu." Cậu không khỏi âm thầm thở dài, nghĩ thầm không biết cậu sống lại để làm gì khi chỉ vẫn là một thằng nhóc vô dụng, chẳng lẽ ông trời cho cậu quay về đây chỉ để làm một người truyền tin thôi ư?
"Cảm ơn..."
Hứa Du Kỳ ngạc nhiên, trái tim khẽ run lên.
"Cậu hai, cảm ơn cậu." Người nọ đứng đối diện cậu, chậm rãi nói: "Cảm ơn cậu đã có thể nói cho mọi người biết chuyện này." Vừa dứt lời, người đã rời đi, lưng ưỡn thẳng, vô cùng hiên ngang.
Hứa Du Kỳ nhìn người nọ đi xa, không khỏi sờ sờ mũi, nghĩ thầm có thể khiến họ gọi cậu hai tiếng "cậu hai" rồi "cảm ơn" quả thật là như hái sao trên trời, cậu tiếp tục bước đi, phát hiện anh trai mình đang đứng đó nhìn mình cười, cậu vội vàng chạy qua: "Anh ơi, em hỏi anh chút, có phải vừa rồi anh nói với ông nội là linh hồn của em đã dung hòa lúc ở trường đúng không?"
Hứa Du Thiện gật đầu.
Hứa Du Kỳ lại hỏi: "Nói cách khác thì bây giờ trên người em không còn làn sương nữa?"
Hứa Du Thiện lại gật đầu: "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Vậy thì đúng rồi, Hứa Du Kỳ nghĩ, khó trách khi cậu tỉnh dậy đã không nhìn thấy nó trong gương. Cậu cười cười: "Anh à, có phải em không có mắt âm dương nên em không thể nhìn thấy làn sương đó đúng không?"
"Đúng vậy, không nhìn thấy được."
"Nhưng lúc đó em nhìn thấy." Hứa Du Kỳ nhìn anh mình: "Còn thấy rõ nữa, tại sao vậy anh?"
Hứa Du Thiện nhíu mày: "Chuyện này không có khả năng đâu, em hẳn là không thể nhìn thấy, hay là em hoa mắt?"
"Sao mà em hoa mắt được..." Hứa Du Kỳ nói xong thì dừng lại, gãi gãi đầu: "Có lẽ vậy thật, em nhớ lúc đó em thấy nó có màu xanh lam, chắc là hoa mắt rồi."
Hứa Du Thiện cả kinh: "Em nói là xanh lam?"
"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ đáp: "Nhưng sau đó thì em không biết gì nữa."
"Đúng là nó đó." Hứa Du Thiện nhìn cậu: "A Kỳ, làn sương đó là hồn phách của em, em thật sự nhìn thấy."
"Mà..." Hứa Du Kỳ nuốt nuốt nước bọt, thử hỏi: "Hay là bây giờ em cũng, cũng có mắt âm dương?" Ông trời ơi, ban cho cậu một đôi mắt âm dương đi.
"Anh cũng không biết, có lẽ em có thể thử một lần." Hứa Du Thiện nghĩ nghĩ: "Như vầy đi, buổi tối có thời gian anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hứa Du Kỳ sửng sốt: "Đi đâu ạ?"
"Nhìn quỷ, xem thử em có thấy được thật không."
Hứa Du Kỳ tức khắc nghẹn họng. Tuy cậu luôn tò mò không biết hình dạng của quỷ như thế nào, nhưng qua hai đời rồi vẫn chưa từng được nhìn thấy một lần, bây giờ nhìn thì... yêu cầu phải chuẩn bị tâm lý trước.
Hứa Du Thiện lại tự hỏi: "Hình như anh nhớ ở gần đây có ngôi mộ..."
Hứa Du Kỳ run lên, chuẩn bị kêu anh đừng nói nữa thì không biết cha mình đã đến đây từ lúc nào, còn nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi, bây giờ ông nhìn sang cậu, ánh mắt có chút kỳ lạ. Cậu theo bản năng lùi về sau: "Cha, sao nữa vậy?"
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hứa, Hứa Hạo Đình, hỏi: "Vòng tay của con còn giữ không?
Hứa Du Kỳ sờ lên vòng tay trên cổ tay trái, gật đầu: "Dạ còn." Đây là vòng tay cậu đã đeo từ nhỏ đến lớn, là một sợi dây màu đỏ có bốn viên ngọc to bằng móng tay, cha cậu vì sự trưởng thành của cậu mà liên tục chỉnh lại độ dài ngắn, vô cùng xem trọng sự tồn tại của nó. Cậu cũng đã từng hỏi qua, nghe nói vòng tay này là bùa hộ mệnh của cậu, cụ thể như thế nào thì không rõ, nhưng cậu luôn nghe lời đeo bên mình.
Hứa Hạo Đinh nắm tay cậu nhìn, thấy vòng tay không có tổn hại gì thì buông ra, lại hỏi: "Khi con xảy ra chuyện... vòng tay này, con có đeo không?"
"Dạ có. A, con nhớ rồi, khi con xảy ra chuyện gì viên ngọc hình như bị vỡ..."
Hứa Du Kỳ suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, hoàn toàn vỡ nát."
Hứa Hạo Đình hơi chấn động, đôi mắt không khỏi sẫm lại. Ông nội chuẩn bị ra ngoài nghe cũng cũng quay đầu nhìn cậu, hai mắt giống như con trai mình, không thể nhìn ra được cảm xúc gì. Hứa Du Kỳ lại lùi về sau một bước: "Hức... Cha, cha đừng nói với con là do vòng tay bị đứt nên con mới... kỳ lạ như thế này?"
Hứa Hạo Đình không đáp, nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng nói "Nhớ đeo cho cẩn thận." rồi quay sang nhìn Hứa Du Thiện: "Hôm nay mang A Kỳ ra ngoài đi dạo, nếu thằng bé có thể nhìn thấy được thật thì báo cho cha biết ngay." Dứt lời thì ông đi ra ngoài cùng ông nội Hứa.
Hứa Du Kỳ nhìn bóng dáng của bọn họ, hoang mang nói: "Anh ơi, sao em cứ thấy quái quái?"
Cậu giơ tay lên, lắc lắc, viên ngọc có hình quả trứng, hơi hơi lõm, dán lên da, bị mài mỏng một lớp, gần như không cảm giác được trọng lượng.
"Quái thật. Để hôm nào anh hỏi cha thử." Hứa Du Thiện nhìn vòng tay của cậu, nói: "Đeo cẩn thận nhé, cha và ông nội không có hại em đâu."
"Dạ, em biết rồi."
"Được rồi, đi ăn cơm thôi." Hứa Du Thiện khoác vai cậu cùng nhau đi ra ngoài: "À, đúng rồi, không có chuyện gì thì em ra sau núi làm gì?"
"Anh nói mười năm sau hả?" Hứa Du Kỳ nhìn hắn một cái, chậm rãi đáp: "Khi đó ông nội và chú hai vừa qua đời, dù em có là một thằng ngốc cũng sẽ cảm thấy đang có chuyện, huống hồ em không hề ngốc. Hôm đó anh nói muốn ra sau núi làm việc, nhưng đến tối rồi anh vẫn chưa về, em lo lắng nên đi tìm anh, kết quả không tìm thấy thì..."
Hứa Du Thiện ngay lập tức cảm động đến khôn cùng, xoa đầu em trai: "Ngoan, anh không sao đâu, lần này em cũng đừng đi tìm anh."
"Vô nghĩa quá, không cần anh nói em cũng biết, lần này em chắc chắn sẽ ra ngoài đi du lịch, đi thật xa!"
"..."
Hứa Du Kỳ ăn cơm trưa xong thì lại về trường học. Núi Thanh Linh tuy cách trường không xa nhưng cậu vẫn muốn trọ ở trường, một phần nguyên nhân là không muốn bị xem thường khi ở nhà, nghe bọn họ nói chuyện cậu sẽ không hiểu gì, một mặt khác là do Đậu Tử và Chu Viễn đều ở trường, ở với hai người họ vui hơn nhiều. Đây là quyết định lúc trước của cậu, bây giờ dù sống lại, cậu vẫn lựa chọn như cũ. Nhưng cậu không muốn đi ôn chuyện mà muốn thành tâm học tập, cậu không muốn mình giống như đời trước chỉ biết ngây ngốc sống qua ngày.
Cậu về phòng học, tiết tự học buổi tối đã bắt đầu từ sớm, phòng học vô cùng yên tĩnh. Thầy giáo trực ban liếc nhìn cậu một cái, không hỏi tiếng nào đã trực tiếp cho đi. Cậu biết rằng giáo viên cũng không còn mặn mà gì trong chuyện quản thúc cậu nữa, vì vậy cũng không quan tâm, vào lớp nhìn một vòng rồi tìm được chỗ ngồi quen thuộc, chậm rãi đi tới. Đậu Tử cũng đã sớm quay về trường, Hứa Du Kỳ nhìn cậu từ trên xuống dưới, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Cậu ổn chưa?"
Đậu Tử cười ha hả lắc đầu, hất hất cằm lên, ý hỏi cậu thì sao, có bị gì không?
Hứa Du Kỳ lắc đầu, chỉ chỉ vào đồng hồ quả quýt trong phòng học, ý bảo tan học rồi nói. Đậu Tử hiểu, gật gật đầu, xoay người về chỗ cũ. Hứa Du Kỳ nhìn sách vở trước mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ai oán thở dài. Cậu nỗ lực nhớ lại đề thi đại học năm đó, kết quả đề văn còn nhớ không nổi nói gì mấy môn khác, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mở sách giáo khoa mới toanh ra, cúi đầu chăm chỉ đọc.
Tự học buổi tối gồm hai tiết, kéo dài đến 10 giờ, giữa giờ có 15 phút nghỉ giải lao. Khi Đậu Tử đến, Hứa Du Kỳ vẫn đang đọc sách như cũ, còn đọc vô cùng nghiêm túc, Đậu Tử không khỏi sờ tay lên trán cậu, lẩm bẩm: "Cũng không có sốt..."
Hứa Du Kỳ hất tay cậu ra, đóng sách lại đứng dậy kéo cổ áo đối phương đi ra ngoài.
Đậu Tử phấn khỏi hỏi: "Đi đâu? Ngắm gái đẹp hả?"
"Xem em gái mày á." Hứa Du Kỳ trợn tròn mắt: "Đi tìm Tiểu Viễn."
Tìm Chu Viễn có hơi vất cả, không phải bởi vì cậu ta học ở lớp thí điểm, mà vì cậu ta ở trước mặt người khác toàn ngụy trang, khó nói chuyện. Vì vậy Hứa Du Kỳ phải đứng trên hành lang với Đậu Tử nhờ cậu ta dạy kèm, tăng giờ học bù. Chu Viễn mặt không đổi sắc ôn hòa nói: "Không thành vấn đề, các cậu cứ tùy thời đến hỏi tôi, tôi có thể giúp được thì tất nhiên cũng rất vui."
Hứa Du Kỳ diễn kịch theo: "Bạn học Chu thật tốt. Bây giờ tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, không biết cậu có thời gian không?"
Chu Viễn tiếp tục cười: "Đương nhiên là rảnh rồi."
"Vậy thì tốt quá, chúng ta qua bên kia nói." Hứa Du Kỳ nói xong thì quay đầu đi trước, chuẩn bị tìm một chỗ vắng người để nói chuyện. Ba người đi đến sân thể dục, Chu Viễn mở miệng đầu tiên: "Sao vậy? Hai cậu đừng nói với tôi là hai cậu trúng tà nha?"
Đậu Tử cũng vô cùng kinh ngạc: "Đúng vậy, A Kỳ, mày muốn nói cái gì?"
Hứa Du Kỳ nhìn cả hai, cuối cùng đối diện với Chu Viễn: "Vừa rồi là tao nói thật."
"Gì cơ?!" Hai người đồng thời la lên, đồng loạt hướng mắt lên trời.
Trán Hứa Du Kỳ bật ra một sợi gân xanh: "Tụi bây nhìn cái gì vậy?!"
Hai người trăm miệng một lời: "Nhìn thử có mưa máu không."
"..." Hứa Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Đậu Đậu..."
Đậu Tử: "Dạ có!"
Hứa Du Kỳ nắm lấy cổ áo cậu thấp giọng rống: "Mày muốn gái đẹp hả? Muốn theo tao đi chơi hả? Muốn về sau được ăn sung mặc sướng hả?"
"Muốn! Đương nhiên luôn muốn!"
"Vậy chờ thêm trăm năm nữa đi!" Hứa Du Kỳ tiếp tục rống lên: "Hoặc mày chăm chỉ học hành rồi đậu đại học cho tao! Nếu không thì khỏi đi làm, khỏi mua nhà, khỏi mua ô tô, càng tạm biệt gái đẹp của mày luôn đi, đến cả mì gói mày cũng đéo có để húp đâu, mày thấy sao?"
Đậu Tử ngơ ngác đáp: "Tao thấy thật kinh dị..."
"Vậy thì lo mà tập trung học hành đi!" Hứa Du Kỳ rống xong câu cuối cùng, quay đầu sang nhìn Chu Viễn: "Chính là chuyện này, từ hôm nay, tương lai của hai đứa này phụ thuộc vào mày."
Chu Viễn không trả lời, hai mắt dại ra nhìn về phía vô định.
Hứa Du Kỳ nhịn không được gọi cậu ta một tiếng: "Nè, Tiểu Viễn?"
Chu Viễn hít một hơi thật sâu, chậm rãi duỗi tay chỉ vào một bóng mờ đứng ở phía cuối bức tường, gằn từng chữ: "... Cái, cái gì kia?"
"Hả? Cái gì là cái gì?" Hứa Du Kỳ và Đậu Tử nhìn theo hướng tay của cậu, ở chỗ góc tường âm u có một thứ gì đó. Bây giờ nó giật giật người, chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, kêu lên một tiếng, tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ con.
Hứa Du Kỳ hít một hơi, kéo Đậu Tử và Chu Viễn ra sau lưng mình, gắt gao nhìn nó: "Cửu Vĩ Hồ..."
Cửu Vĩ Hồ lông trắng nì
11.07.22
Edit: jena
Cát Thiệu nhanh chóng rời đi, ông nội Hứa gọi mọi người lại mở một cuộc họp gia đình. Một con Cửu Vĩ Hồ đã khó giải quyết, nếu còn có thêm con khác chắc chắn sẽ đại loạn.
Hứa Du Kỳ cũng ở lại, im lặng nghe mọi người sắp xếp, đi tìm ở đâu, đội nào đi kiểm tra vân vân... Cậu không có phép thuật, những chuyện như thế này cậu cũng không giúp được gì nên chỉ có thể đứng im như một pho tượng. Ông nội Hứa khái quát mọi chuyện xong thì nhìn cậu, hỏi: "A Kỳ, biến cố hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người cũng sôi nổi nhìn qua, chờ mong cậu có thể nói được gì đó hữu ích.
"..." Hứa Du Kỳ nhìn một vòng xung quanh, gian nan nói: "Khi đó mọi người cũng mở một cuộc họp, thần thần bí bí, con cũng không biết mọi người nói gì, nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra..." Đây là lần đầu tiên cậu tham gia cuộc họp gia đình, tính cả hai đời.
Mọi người im lặng quay về chỗ cũ, khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, nghĩ thầm thằng nhóc này đến chính mình còn không biết chết như thế nào thì làm sao biết được chuyện khác? Trông cậy vào cậu còn không bằng bây giờ tự mình học tập, gia tăng sức mạnh, tương lai cũng là do chính mình gánh vác.
Hứa Du Kỳ đứng tại chỗ nghiến răng, nghĩ thầm toàn là một đám con nít, nếu không phải tôi xem trọng mọi người là người thân trong nhà thì tôi cũng không muốn đứng đây làm trò vô nghĩa!
Hứa Du Thiện quay đầu nhìn em trai nhà mình, không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên cảm thấy đây là một đứa em đã trưởng thành, nếu khi còn nhỏ thì gặp phải chuyện này cậu đã sớm bỏ của chạy lấy người chứ nào có đứng lại đây chịu trận như vậy. Quan hệ của A Kỳ và người trong gia tộc không tốt vì khi còn nhỏ cậu bị xem thường, họ dùng bùa chú phép thuật khoe khoang dè bỉu cậu, cậu chỉ có thể ngồi một bên nhìn họ chơi, nhìn họ cười, một mình im lặng không nói chuyện với ai. Những người đó không muốn ở gần cậu, từ đó cậu cũng không xuất hiện trước mặt họ nữa, dần dà quan hệ cũng mờ nhạt đi. Trong nhà cậu chỉ thân với anh trai mình, đó cũng là lí do mà hắn rất thương cậu.
Ông nội nghe cậu nói xong cũng không hỏi nhiều nữa, phân phó thêm vài câu rồi bảo mọi người đi ăn cơm. Không có ai có ý kiến, ồn ào đi ra ngoài. Hứa Du Kỳ ngoan ngoãn đi theo anh trai mình, vừa đi được hai bước thì bị một người kéo lại, cậu quay đầu, là em trai của chú hai. Cậu nhướng mày, nói: "Con nói thật."
Đồng tử của người nọ co rút lại, cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì, chậm rãi buông tay.
Hứa Du Kỳ nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, an ủi vài câu: "Chuyện đó... chú cũng không cần quá lo, bây giờ mọi người đều đã biết rồi, hơn nữa mười năm sau chuyện đó mới xảy ra, chúng ta..." Cậu dừng lại một chút: "Con nói với mọi người là để mọi người chuẩn bị trước, kết quả cũng sẽ không tệ đến như vậy. Chú nhìn con đi, con là một khả năng đáng lý ra không thể tồn tại đó, vậy nên lịch sử có khả năng thay đổi, vì vậy chú hai cũng sẽ không sao đâu." Cậu không khỏi âm thầm thở dài, nghĩ thầm không biết cậu sống lại để làm gì khi chỉ vẫn là một thằng nhóc vô dụng, chẳng lẽ ông trời cho cậu quay về đây chỉ để làm một người truyền tin thôi ư?
"Cảm ơn..."
Hứa Du Kỳ ngạc nhiên, trái tim khẽ run lên.
"Cậu hai, cảm ơn cậu." Người nọ đứng đối diện cậu, chậm rãi nói: "Cảm ơn cậu đã có thể nói cho mọi người biết chuyện này." Vừa dứt lời, người đã rời đi, lưng ưỡn thẳng, vô cùng hiên ngang.
Hứa Du Kỳ nhìn người nọ đi xa, không khỏi sờ sờ mũi, nghĩ thầm có thể khiến họ gọi cậu hai tiếng "cậu hai" rồi "cảm ơn" quả thật là như hái sao trên trời, cậu tiếp tục bước đi, phát hiện anh trai mình đang đứng đó nhìn mình cười, cậu vội vàng chạy qua: "Anh ơi, em hỏi anh chút, có phải vừa rồi anh nói với ông nội là linh hồn của em đã dung hòa lúc ở trường đúng không?"
Hứa Du Thiện gật đầu.
Hứa Du Kỳ lại hỏi: "Nói cách khác thì bây giờ trên người em không còn làn sương nữa?"
Hứa Du Thiện lại gật đầu: "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Vậy thì đúng rồi, Hứa Du Kỳ nghĩ, khó trách khi cậu tỉnh dậy đã không nhìn thấy nó trong gương. Cậu cười cười: "Anh à, có phải em không có mắt âm dương nên em không thể nhìn thấy làn sương đó đúng không?"
"Đúng vậy, không nhìn thấy được."
"Nhưng lúc đó em nhìn thấy." Hứa Du Kỳ nhìn anh mình: "Còn thấy rõ nữa, tại sao vậy anh?"
Hứa Du Thiện nhíu mày: "Chuyện này không có khả năng đâu, em hẳn là không thể nhìn thấy, hay là em hoa mắt?"
"Sao mà em hoa mắt được..." Hứa Du Kỳ nói xong thì dừng lại, gãi gãi đầu: "Có lẽ vậy thật, em nhớ lúc đó em thấy nó có màu xanh lam, chắc là hoa mắt rồi."
Hứa Du Thiện cả kinh: "Em nói là xanh lam?"
"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ đáp: "Nhưng sau đó thì em không biết gì nữa."
"Đúng là nó đó." Hứa Du Thiện nhìn cậu: "A Kỳ, làn sương đó là hồn phách của em, em thật sự nhìn thấy."
"Mà..." Hứa Du Kỳ nuốt nuốt nước bọt, thử hỏi: "Hay là bây giờ em cũng, cũng có mắt âm dương?" Ông trời ơi, ban cho cậu một đôi mắt âm dương đi.
"Anh cũng không biết, có lẽ em có thể thử một lần." Hứa Du Thiện nghĩ nghĩ: "Như vầy đi, buổi tối có thời gian anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hứa Du Kỳ sửng sốt: "Đi đâu ạ?"
"Nhìn quỷ, xem thử em có thấy được thật không."
Hứa Du Kỳ tức khắc nghẹn họng. Tuy cậu luôn tò mò không biết hình dạng của quỷ như thế nào, nhưng qua hai đời rồi vẫn chưa từng được nhìn thấy một lần, bây giờ nhìn thì... yêu cầu phải chuẩn bị tâm lý trước.
Hứa Du Thiện lại tự hỏi: "Hình như anh nhớ ở gần đây có ngôi mộ..."
Hứa Du Kỳ run lên, chuẩn bị kêu anh đừng nói nữa thì không biết cha mình đã đến đây từ lúc nào, còn nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi, bây giờ ông nhìn sang cậu, ánh mắt có chút kỳ lạ. Cậu theo bản năng lùi về sau: "Cha, sao nữa vậy?"
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hứa, Hứa Hạo Đình, hỏi: "Vòng tay của con còn giữ không?
Hứa Du Kỳ sờ lên vòng tay trên cổ tay trái, gật đầu: "Dạ còn." Đây là vòng tay cậu đã đeo từ nhỏ đến lớn, là một sợi dây màu đỏ có bốn viên ngọc to bằng móng tay, cha cậu vì sự trưởng thành của cậu mà liên tục chỉnh lại độ dài ngắn, vô cùng xem trọng sự tồn tại của nó. Cậu cũng đã từng hỏi qua, nghe nói vòng tay này là bùa hộ mệnh của cậu, cụ thể như thế nào thì không rõ, nhưng cậu luôn nghe lời đeo bên mình.
Hứa Hạo Đinh nắm tay cậu nhìn, thấy vòng tay không có tổn hại gì thì buông ra, lại hỏi: "Khi con xảy ra chuyện... vòng tay này, con có đeo không?"
"Dạ có. A, con nhớ rồi, khi con xảy ra chuyện gì viên ngọc hình như bị vỡ..."
Hứa Du Kỳ suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, hoàn toàn vỡ nát."
Hứa Hạo Đình hơi chấn động, đôi mắt không khỏi sẫm lại. Ông nội chuẩn bị ra ngoài nghe cũng cũng quay đầu nhìn cậu, hai mắt giống như con trai mình, không thể nhìn ra được cảm xúc gì. Hứa Du Kỳ lại lùi về sau một bước: "Hức... Cha, cha đừng nói với con là do vòng tay bị đứt nên con mới... kỳ lạ như thế này?"
Hứa Hạo Đình không đáp, nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng nói "Nhớ đeo cho cẩn thận." rồi quay sang nhìn Hứa Du Thiện: "Hôm nay mang A Kỳ ra ngoài đi dạo, nếu thằng bé có thể nhìn thấy được thật thì báo cho cha biết ngay." Dứt lời thì ông đi ra ngoài cùng ông nội Hứa.
Hứa Du Kỳ nhìn bóng dáng của bọn họ, hoang mang nói: "Anh ơi, sao em cứ thấy quái quái?"
Cậu giơ tay lên, lắc lắc, viên ngọc có hình quả trứng, hơi hơi lõm, dán lên da, bị mài mỏng một lớp, gần như không cảm giác được trọng lượng.
"Quái thật. Để hôm nào anh hỏi cha thử." Hứa Du Thiện nhìn vòng tay của cậu, nói: "Đeo cẩn thận nhé, cha và ông nội không có hại em đâu."
"Dạ, em biết rồi."
"Được rồi, đi ăn cơm thôi." Hứa Du Thiện khoác vai cậu cùng nhau đi ra ngoài: "À, đúng rồi, không có chuyện gì thì em ra sau núi làm gì?"
"Anh nói mười năm sau hả?" Hứa Du Kỳ nhìn hắn một cái, chậm rãi đáp: "Khi đó ông nội và chú hai vừa qua đời, dù em có là một thằng ngốc cũng sẽ cảm thấy đang có chuyện, huống hồ em không hề ngốc. Hôm đó anh nói muốn ra sau núi làm việc, nhưng đến tối rồi anh vẫn chưa về, em lo lắng nên đi tìm anh, kết quả không tìm thấy thì..."
Hứa Du Thiện ngay lập tức cảm động đến khôn cùng, xoa đầu em trai: "Ngoan, anh không sao đâu, lần này em cũng đừng đi tìm anh."
"Vô nghĩa quá, không cần anh nói em cũng biết, lần này em chắc chắn sẽ ra ngoài đi du lịch, đi thật xa!"
"..."
Hứa Du Kỳ ăn cơm trưa xong thì lại về trường học. Núi Thanh Linh tuy cách trường không xa nhưng cậu vẫn muốn trọ ở trường, một phần nguyên nhân là không muốn bị xem thường khi ở nhà, nghe bọn họ nói chuyện cậu sẽ không hiểu gì, một mặt khác là do Đậu Tử và Chu Viễn đều ở trường, ở với hai người họ vui hơn nhiều. Đây là quyết định lúc trước của cậu, bây giờ dù sống lại, cậu vẫn lựa chọn như cũ. Nhưng cậu không muốn đi ôn chuyện mà muốn thành tâm học tập, cậu không muốn mình giống như đời trước chỉ biết ngây ngốc sống qua ngày.
Cậu về phòng học, tiết tự học buổi tối đã bắt đầu từ sớm, phòng học vô cùng yên tĩnh. Thầy giáo trực ban liếc nhìn cậu một cái, không hỏi tiếng nào đã trực tiếp cho đi. Cậu biết rằng giáo viên cũng không còn mặn mà gì trong chuyện quản thúc cậu nữa, vì vậy cũng không quan tâm, vào lớp nhìn một vòng rồi tìm được chỗ ngồi quen thuộc, chậm rãi đi tới. Đậu Tử cũng đã sớm quay về trường, Hứa Du Kỳ nhìn cậu từ trên xuống dưới, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Cậu ổn chưa?"
Đậu Tử cười ha hả lắc đầu, hất hất cằm lên, ý hỏi cậu thì sao, có bị gì không?
Hứa Du Kỳ lắc đầu, chỉ chỉ vào đồng hồ quả quýt trong phòng học, ý bảo tan học rồi nói. Đậu Tử hiểu, gật gật đầu, xoay người về chỗ cũ. Hứa Du Kỳ nhìn sách vở trước mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ai oán thở dài. Cậu nỗ lực nhớ lại đề thi đại học năm đó, kết quả đề văn còn nhớ không nổi nói gì mấy môn khác, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mở sách giáo khoa mới toanh ra, cúi đầu chăm chỉ đọc.
Tự học buổi tối gồm hai tiết, kéo dài đến 10 giờ, giữa giờ có 15 phút nghỉ giải lao. Khi Đậu Tử đến, Hứa Du Kỳ vẫn đang đọc sách như cũ, còn đọc vô cùng nghiêm túc, Đậu Tử không khỏi sờ tay lên trán cậu, lẩm bẩm: "Cũng không có sốt..."
Hứa Du Kỳ hất tay cậu ra, đóng sách lại đứng dậy kéo cổ áo đối phương đi ra ngoài.
Đậu Tử phấn khỏi hỏi: "Đi đâu? Ngắm gái đẹp hả?"
"Xem em gái mày á." Hứa Du Kỳ trợn tròn mắt: "Đi tìm Tiểu Viễn."
Tìm Chu Viễn có hơi vất cả, không phải bởi vì cậu ta học ở lớp thí điểm, mà vì cậu ta ở trước mặt người khác toàn ngụy trang, khó nói chuyện. Vì vậy Hứa Du Kỳ phải đứng trên hành lang với Đậu Tử nhờ cậu ta dạy kèm, tăng giờ học bù. Chu Viễn mặt không đổi sắc ôn hòa nói: "Không thành vấn đề, các cậu cứ tùy thời đến hỏi tôi, tôi có thể giúp được thì tất nhiên cũng rất vui."
Hứa Du Kỳ diễn kịch theo: "Bạn học Chu thật tốt. Bây giờ tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, không biết cậu có thời gian không?"
Chu Viễn tiếp tục cười: "Đương nhiên là rảnh rồi."
"Vậy thì tốt quá, chúng ta qua bên kia nói." Hứa Du Kỳ nói xong thì quay đầu đi trước, chuẩn bị tìm một chỗ vắng người để nói chuyện. Ba người đi đến sân thể dục, Chu Viễn mở miệng đầu tiên: "Sao vậy? Hai cậu đừng nói với tôi là hai cậu trúng tà nha?"
Đậu Tử cũng vô cùng kinh ngạc: "Đúng vậy, A Kỳ, mày muốn nói cái gì?"
Hứa Du Kỳ nhìn cả hai, cuối cùng đối diện với Chu Viễn: "Vừa rồi là tao nói thật."
"Gì cơ?!" Hai người đồng thời la lên, đồng loạt hướng mắt lên trời.
Trán Hứa Du Kỳ bật ra một sợi gân xanh: "Tụi bây nhìn cái gì vậy?!"
Hai người trăm miệng một lời: "Nhìn thử có mưa máu không."
"..." Hứa Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Đậu Đậu..."
Đậu Tử: "Dạ có!"
Hứa Du Kỳ nắm lấy cổ áo cậu thấp giọng rống: "Mày muốn gái đẹp hả? Muốn theo tao đi chơi hả? Muốn về sau được ăn sung mặc sướng hả?"
"Muốn! Đương nhiên luôn muốn!"
"Vậy chờ thêm trăm năm nữa đi!" Hứa Du Kỳ tiếp tục rống lên: "Hoặc mày chăm chỉ học hành rồi đậu đại học cho tao! Nếu không thì khỏi đi làm, khỏi mua nhà, khỏi mua ô tô, càng tạm biệt gái đẹp của mày luôn đi, đến cả mì gói mày cũng đéo có để húp đâu, mày thấy sao?"
Đậu Tử ngơ ngác đáp: "Tao thấy thật kinh dị..."
"Vậy thì lo mà tập trung học hành đi!" Hứa Du Kỳ rống xong câu cuối cùng, quay đầu sang nhìn Chu Viễn: "Chính là chuyện này, từ hôm nay, tương lai của hai đứa này phụ thuộc vào mày."
Chu Viễn không trả lời, hai mắt dại ra nhìn về phía vô định.
Hứa Du Kỳ nhịn không được gọi cậu ta một tiếng: "Nè, Tiểu Viễn?"
Chu Viễn hít một hơi thật sâu, chậm rãi duỗi tay chỉ vào một bóng mờ đứng ở phía cuối bức tường, gằn từng chữ: "... Cái, cái gì kia?"
"Hả? Cái gì là cái gì?" Hứa Du Kỳ và Đậu Tử nhìn theo hướng tay của cậu, ở chỗ góc tường âm u có một thứ gì đó. Bây giờ nó giật giật người, chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, kêu lên một tiếng, tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ con.
Hứa Du Kỳ hít một hơi, kéo Đậu Tử và Chu Viễn ra sau lưng mình, gắt gao nhìn nó: "Cửu Vĩ Hồ..."
Cửu Vĩ Hồ lông trắng nì
11.07.22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương