Hồ Sơ Thần Côn
Chương 73: Quyết chiến
Edit: jena
Mây đen quần vũ, bầu trời tối sầm xuống, sóng và gió cuồn cuộn mãnh liệt, Hứa Du KỲ nhìn thứ gì đó vừa xuất hiện, lẩm bẩm: "Hỏa Long con năm xưa."
Cát Thiệu đứng bên cạnh cậu, cúi đầu hỏi: "Con rồng em thả đi là Hỏa Long?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Hiếm khi gặp Hỏa Long, huống chi tình hình năm đó..." Cậu đang nói thì dừng lại, thở dài: "Thôi quên đi, đã là chuyện quá khứ, ai mà biết bây giờ nó xuất hiện là tốt hay xấu."
Cát Thiệu không khỏi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi lại, im lặng theo dõi diễn biến. Hoa Long phá nước bay lên, nhanh chóng hóa thành hình người, xuất hiện trước mặt mọi người. Trên người y đầy vết thương, vết máu chảy dọc thái dương khiến cho gương mặt tuấn lãng càng thêm phần sắc bén.
"Càng Viêm..." Thanh Long biến sắc, trong lúc nhất thời vừa kinh ngạc lại tức giận, không biết nên nói gì.
"Phong Kỳ của Thủy Trần Cư." Hỏa Long tên Càng Viêm không nhìn Thanh Long mà nghiêng đầu nhìn Hứa Du Kỳ: "Đây là lần thứ hai cậu cứu tôi."
Cát Thiệu và Thổ Ngự Môn Nguyên Chí ngẩn người, Hứa Du Kỳ lại cười khổ lắc đầu: "Năm đó là do thuận tay, lần này có vẻ là tôi bị ngài tính kế, là ngài nói cho ông ta cho tôi đến đây à?"
Càng Viêm thần sắc thản nhiên: "Đúng vậy, nếu không cần cậu thì tôi cũng không cần tên kia phải nhọc lòng như vậy, hơn nữa nhờ cậu mà pháp lực của tên nhãi này đã mất hơn phân nửa rồi, nếu không tôi cũng không thể dễ dàng thoát ra được." Y đánh giá thiếu niên, người này sắc mặt rất kém, đáy mắt toàn là tơ máu: "Cậu làm sao vậy? Dù có chuyển thế thì cũng không đến mức tệ như thế này."
"Một lời khó nói hết." Hứa Du Kỳ tiếp tục cười khổ, cậu có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể bắt đầu không thể khống chế được nữa, nhưng bây giờ nói đến việc này cũng vô dụng, cậu quay lại đề tài vừa rồi: "Tên kia dùng linh lực kiềm chế ngài? Mấy trăm năm qua ngài bị giam cầm như vậy?".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Càng Viêm chưa kịp trả lời, Thanh Long đã vội vàng xông đến giữ lấy y. Càng Viêm lùi về sau một bước, cánh tay dùng sức đẩy đối phương ra ngoài.
Thanh Long không ngờ y sẽ dùng một kích này, lùi về sau vài bước để giữ thăng bằng, không thể tin nổi: "Pháp ấn trên người ngươi đã được giải?!"
Càng Viêm cuối cùng cũng nhìn đối phương: "Đúng."
Thanh Long tức giận: "Ngươi gấp không chờ nổi muốn rời đi?"
"Như ngươi thấy, đúng thế." Ánh mắt Càng Viêm lạnh hơn: "Lúc trước cha ngươi thiếu chút nữa đã giết ta, đáng tiếc nửa đường có Phong Kỳ đuổi đến nên lão không làm được, mà ngươi lại nhốt ta hơn 300 năm, cha con các ngươi đều nợ ta, hôm nay tính sổ đi!"
Y vừa nói vừa tập trung linh lực, lao qua, rét lạnh nói: "Sẵn đây nói cho ngươi biết, tuy năm đó ta bị thương nhưng khi cha ngươi chết ta vẫn còn có thể dùng thêm sức đó, ngươi vừa lòng chưa?"
"Ngươi..." Thanh Long tái mặt, nhưng bây giờ không thể nhiều lời nữa, nhanh chóng chiến đấu với Cáng Viêm. Tốc độ của cả hai rất nhanh, sóng biển xung quanh rống giận không ngừng.
Sau khi Hỏa Long xuất hiện thì Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đã quay về trận, bọn họ bị đẩy lùi đi, ngước mắt nhìn trận chiến trên không. Cát Thiệu nhân cơ hội dò hỏi: "Rốt cuộc là sao? Em cứu hắn?"
"Có thể xem là vậy." Hứa Du Kỳ nói: "Khi em đến thì bọn họ đã đánh nhau rồi, người này vốn ở thế dưới, em thấy Hỏa Long chết thì tiếc quá nên ra tay giúp một phen."
Cát Thiệu khen: "Kiếp trước em cũng làm được một việc tốt."
Hứa Du Kỳ liếc hắn một cái: "Thật ra với tình hình khi đó em muốn lấy long châu của Hỏa Long thì Thanh Long sẽ không ngăn cản mà còn giúp em, cũng sẽ không có chuyện như bây giờ, hơn nữa khi đó Hỏa Long trọng thương, xử lý rất dễ."
Cát Thiệu thở dài: "Anh rút lại lời vừa rồi."
"..."
Cát Thiệu cẩn thận quan sát cậu, người này vừa dùng xong ấn thúc Long thì hoa văn trên viên ngọc vẫn tiếp tục khuếch tán, hắn phải không ngừng gia tăng linh lực để giúp nó thả chậm tốc độ, song không thể khiến nó dừng lại hoàn toàn. Hắn nhíu mày, tay siết chặt tay thiếu niên, cố chấp rót linh lực qua.
Hứa Du Kỳ không nhịn nổi mà thở dài, cậu là người hiểu rõ tình huống của bản thân lúc này nhất, nhưng cậu quá hiểu người này nên không ngăn hắn lại.
Hai vị long quân bên kia đang đánh nhau bỗng nhiên biến về nguyên thân, từ trên mặt biển lao vút lên cao, Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn: "Tiểu Bạch, bọn họ đi rồi, em không sao..."
Cậu mượn cơ hội này để Tiểu Bạch thả tay ra, lại nhìn thấy Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đang đứng ở một bên thì nhanh chóng dũng tay kết ấn thoát khỏi trận vách tường nước, hiểu rõ mà cười: "Tiếp tục?"
Cát Thiệu hơi chấn động, lại thấy Thổ Ngự Môn Nguyên Chí từ từ thủ thế, ánh mắt sáng quắc: "Vốn dĩ hôm nay là trận quyết chiến giữa chúng ta."
Hứa Du Kỳ lại bật cười, Cát Thiệu biết tính tình của cậu liền quát: "Kỳ!"
Hứa Du Kỳ mắt điếc tai ngơ: "Tiểu Bạch, anh tránh xa ra một chút."
Cát Thiệu đã từng nghe nói về võ sĩ đạo của Nhất Bản, là một điều khó chấp nhận nổi với người bình thường. Hắn khá thưởng thức tinh thần này, hơn nữa trong cốt tủy cũng có khí thế không thua kém gì, vì vậy hắn không thể nhúng tay vào trận quyết chiến của hai người họ ngày hôm nay, đáng lẽ ra không nên nhúng tay, nhưng tình huống bây giờ không thể được, hắn lạnh lùng nói: "Kỳ, em muốn chết sao?"
Hứa Du Kỳ mím môi, không trả lời, cậu có một trực giác mơ hồ rằng viên ngọc này... không thể chịu đựng được nữa.
Cát Thiệu nhìn cậu: "Anh sẽ không sống một mình."
Hứa Du Kỳ chấn động từ đáy lòng, thở dài: "Sao phải như vậy..."
Cát Thiệu không đáp, buông tay ra đứng ở trên mặt biển: "Nhanh đi, kết thúc sớm một chút chúng ta cũng về sớm được, có lẽ sau khi về anh sẽ tìm được cách."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu, cậu đã không còn kiềm chế linh lực trong cơ thể, có thể sử dụng nhiều linh lực. Cậu ngẩng đầu, nhìn Thổ Ngự Môn Nguyên Chí: "Anh còn có di ngôn gì không?"
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nhếch môi: "Không, nếu tôi chết thì cậu cứ vứt xác tôi ở đây là được, nếu cậu chết thì tôi giúp cậu nhặt xác."
"Làm vậy thì máu lạnh quá..." Hứa Du Kỳ lẩm bẩm, không khỏi bật cười, sau đó hai người cùng lúc ra chiêu, thần khí và pháp ấn đột nhiên va chạm vào nhau. Hổ khẩu của Thổ Ngự Môn Nguyên Chí lại nứt ra, nhưng y không lùi bước, ánh sáng trên thân kiếm vẫn chưa biến mất, Hứa Du Kỳ bị đau, sắc mặt khó coi.
Sóng gió xung quanh lại dao động mãnh liệt hơn, mưa to tầm tã không ngớt, giữa không trung còn vang tiếng rồng gầm. Hai người họ không hề dao động, tách ra rồi lại lao vào nhau chiến đấu.
Cát Thiệu hơi híp mắt, pháp trận của Hứa Du Kỳ dùng máu, không thể duy trì lâu, Thổ Ngự Môn Nguyên Chí dùng bùa thủy nhiều nhưng qua thời gian cũng mất hiệu lực, bọn họ cũng hiểu rõ điều này cho nên mỗi chiêu tung ra đều cực kỳ tàn nhẫn, muốn trong một chiêu có thể hạ được đối phương, nếu không chú ý sẽ thua cuộc ngay lập tức.
Hắn nhìn chằm chằm trận chiến, không nói một lời.
Sương mù tràn ngập khắp mặt biển, sắc trời tối đen, hơi nước ẩm ướt trong không khí, nhiệt độ không ngừng hạ thấp, Thương Kiều Hữu Nhất đứng trên boong tàu, xoa đầu khuyển thần ở bên chân mình: "Thiên Tang, đi hướng này đúng không?"
Khuyển thần thấp giọng kêu, Thuơng Kiều Hữu Nhất quay đầu: "Ở bên này."
Khi nãy, hệ thống định vị của thuyền không hoạt động, thiết bị thông tin cũng không thu được tín hiệu, xung quanh toàn là sương mù, bây giờ bọn họ không biết đi hướng nào nhưng may mắn trong đội có một con khuyển thần, có thể đánh hơi được năng lượng dao động trong không khí để xác định phương hướng. Nhưng dù vậy tốc độ của bọn họ cũng đã bị giảm đi đáng kể.
Người nhà Thương Kiều đứng ở bên cạnh, vừa cố gắng kiềm chế không đấm vào mặt đầy vẻ hiếu kỳ muốn hóng chuyện của thiếu niên xuống, vừa hậm hực bất bình không hiểu vì sao thức thần cao cấp của gia tộc lại nhận thằng nhóc này làm chủ.
Thương Kiều Hữu Nhất hiểu rõ bọn họ nghĩ gì, cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nhận sự trợ giúp đắc lực từ khuyển thần của mình.
"Bên kia có thuyền!"
Không biết ai hô lên, mọi người bỗng cảm thấy vui vẻ, khi đang lạc lối giữa biển khơi lại bắt gặp một con thuyền khác chẳng khác gì tìm thấy một cọng rơm cứu mạng. Bọn họ nhìn qua, thấy trong sương mù mờ mịt xuất hiện hai chiếc du thuyền, hướng đi cũng giống bọn họ, có người lấy kính viễn vọng nhìn, không khỏi hít vào một hơi: "Có Thủy Kỳ Lân ở bên trên!"
Mọi người cả kinh, lúc này bọn họ cách đã gần, có thể nhìn thấy rõ Thủy Kỳ Lân và thiếu niên luôn đi theo hắn đang ngồi trên boong tàu, ở giữa là một bàn gỗ nhỏ xếp đầy đồ ăn vặt, nếu không phải vì thời tiết khắc nghiệt này thì quả thực nhìn bọn họ giống như đang đi picnic. Ngoài ra trên đầu thuyền còn có một người đàn ông trẻ tuổi, khí thế bức người, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu.
Hai con thuyền kia nhanh chóng lướt qua bọn họ, hoàn toàn không để tâm, vì vậy hai người đứng đầu của hai gia tộc liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhanh chóng quyết định: "Đuổi theo!"
Vì vậy những chiếc thuyền này tăng tốc độ, ổn định vững chãi đuổi theo sau, hướng vào nơi sương mù dày đặc nhất.
"Chủ nhiệm, người Nhật Bản đuổi theo ở phía sau."
Dạ Huyên "ừ" một tiếng: "Kệ bọn họ." Hắn nhìn khu vực tối đen cách đó không xa, hơi híp mắt lại, dặn dò: "Tăng tốc độ."
"Tăng tốc độ!"
Sắc trời càng thêm âm trầm, gió nổi to, sóng không ngừng va đập lên mạn thuyền, mọi người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng gầm ở phía xa, ai nấy đều biến sắc: "Đó là..."
Dạ Huyên đáp: "Rồng."
Mọi người hít khí, Dạ Huyên không thèm để ý tới bọn họ, nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền ở bên cạnh: "Cậu thật sự muốn?"
Hơi thở quen thuộc dao động trong không trung khiến thần sắc Lăng Huyền càng thêm tối tăm, hắn lạnh lùng nói: "Không cần phải nghĩ."
Dạ Huyền trầm thấp cười, giọng điệu thư thái nhẹ nhàng: "Lúc trước Nguyên Phong nhận hai người làm đồ đệ chẳng lẽ dựa theo mức độ chấp nhất à? Đúng là tên đó cũng có cái tính này."
Lăng Huyền hỏi lại: "Bây giờ sư phụ của tôi đang ở đâu?"
"Bí mật."
Lăng Huyền hiếm thấy liếc nhìn đối phương một cái, Dạ Huyên mỉm cười đối diện. Lăng Huyền nghiêng đầu đi, không tiếp tục đề tài này nữa.
...
Tiếng gầm vẫn vang lên không dứt, Cát Thiệu nhìn trận chiến, đôi mắt tối sầm.
Máu đỏ dày đặc trong đôi mắt của Hứa Du Kỳ đã từ từ tiêu tán bớt, trong vài giây ngắn ngủi đã biến mất. Sắc mặt cậu trắng bệch, trên cánh tay bị thương không quá nghiêm trọng, có thể tự cầm máu nhưng pháp trận dưới chân toàn là máu. Pháp trận như một hố sâu không ngừng hút lấy máu của Hứa Du Kỳ khiến miệng vết thương không bao giờ lành được. Nước biển xâm nhập vào khiến miệng vết thương đau rát.
Hứa Du Kỳ hít vào một hơi, nhìn người trước mặt, thấp giọng hỏi: "Có lẽ anh cũng đã tới giới hạn rồi?"
Sắc mặt của Thổ Ngự Môn Nguyên Chí không còn chút máu, tay cầm kiếm đã tái xanh, gần như không còn tri giác, y hổn hển thở mấy hơi, cười nói: "Vẫn chưa xong đâu..."
Hứa Du Kỳ nhìn y một lúc lâu, tiếp tục dùng tay kết ấn, cậu sẽ không khuyên người này đầu hàng vì có khuyên cũng vô dụng, vì đầu hàng chính là sự sỉ nhục trong trận quyết chiến này.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nhìn thấy sự sắc bén trong đáy mắt cậu thì dán thêm bùa lên kiếm, lại cười, lẩm bẩm nói: "Nếu tôi có tri kỉ thì hẳn là cậu..." Dứt lời, y dùng toàn bộ linh lực còn sót lại dồn vào trong kiếm, bắt đầu xuất chiêu.
Thanh âm của y nhẹ bẫng, lại bị sóng biển cuốn trôi, không nghe rõ được gì. Hứa Du Kỳ kết ấn, thủ thế tiến công, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng gầm rống giận, hai con rồng đồng loạt rơi xuống nước, mặt biển nổi cột sóng cao mấy mét.
Hứa Du Kỳ chấn động, cậu đang thúc giục linh lực trên tay bây giờ lại bị phản phệ khiến năng lượng trong cơ thể xao động mãnh liệt. Cậu cảm thấy hô hấp mình cứng lại, bên tai là tiếng vỡ vụn, cậu đau đớn gập người.
Cát Thiệu cảm nhận được sự dao động trong không trung, biến sắc, vội vàng lao lên: "Kỳ!"
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đã dàn trận xong, bọt nước trắng xóa khiến tầm nhìn của y trở nên mơ hồ không rõ, y cũng không rõ tình huống của Hứa Du Kỳ, vẫn tiếp tục tiến công về phía trước, kiếm giơ cao, bổ thẳng xuống.
Đúng lúc này vang lên một tiếng vang đinh tai, ánh sáng đỏ vụt qua, một bóng người chắn trước mặt Hứa Du Kỳ, nhẹ nhàng đỡ được một đòn hiểm hóc.
Y ngẩng đầu, trước mặt là một thanh kiếm đỏ như máu, thanh kiếm rõ ràng không có thực thể lại có thể phát ra tiếng kim loại va đập nhau, y kinh hãi: "Anh là..."
Lăng Huyền không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo, tay vận sức đánh văng đối phương ra, thuận tiện phát động của bùa tránh thủy. Trước mắt Thổ Ngự Môn Nguyên Chí tối sầm, rơi xuống biển, y vội vàng nắm lấy mảnh vỡ của boong tàu, ho khan kịch liệt.
Cát Thiệu không quan tâm bọn họ như thế nào, tầm mắt của hắn không rời khỏi Hứa Du Kỳ, vừa rồi phần ngọc Bạch Hổ đã hoàn toàn vỡ nát, bây giờ vết nứt lại tiếp tục lan ra những chỗ khác.
- Sinh mạng của em ấy đang đếm ngược.
Hắn run giọng nói: "Kỳ..."
Hứa Du Kỳ hít vào một hơi: "Em không sao..." Linh lực trong cơ thể bắt đầu bạo trướng, nhất thời cậu không thể chịu đựng nổi.
Du thuyền lục tục đuổi tới, mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi không nói nên lời. Thương Kiều Hữu Nhất vọt lên trước, dẫn đầu nhìn thanh kiếm trong tay Thổ Ngự Môn Nguyên Chí, xác nhận ra thanh kiếm thì đồng tử co rụt lại: "Sư Hồn..."
Không một ai chú ý đến cậu, tầm mắt của bọn họ đều tập trung vào hai còn rồng cách đó không xa. Hai con rồng giao tranh với nhau ở dưới nước, đuôi rồng quay cuồng trong không trung, phá nát toàn bộ những gì ở xung quanh.
Những con sóng trắng xóa bắn lên, Đậu Tử còn chưa kịp kêu lên đã được Ngạo Lân chặt chẽ ôm vào lòng, chắn toàn bộ nước biển ở bên ngoài. Hắn quan sát, thuyền của bọn họ đã bị một cái đuôi rồng phá nát, Dạ Huyên cũng chú ý phía sau, khẽ nhíu mày, dặn dò mọi người nhanh chóng cứu hộ.
"Chủ nhiệm, bọn họ thì sao?"
Dạ Huyên nhìn người Nhật Bản bị rơi xuống nước: "Mặc kệ."
"... Dạ."
Thuyền của Thương Kiều Hữu Nhất cũng không thể tránh khỏi, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm đã cưỡi khuyển thần nhảy lên thuyền của Dạ Huyên. Mọi người ngẩn ra, vừa muốn động thủ lại thấy thiếu niên nhanh chóng vọt ra sau lưng Hứa Du Thiện, ôm con chó trắng rúc ở phía sau.
"A Thiện, con quen cậu ta à?"
Hứa Du Thiện bất đắc dĩ, còn chưa mở miệng đã nghe thấy người nào đó bỗng nhiên la lên: "Ông ơi", sau đó thì lao xuống nước cứu người. Mọi người nhìn theo, thiếu niên vậy mà lại cứu gia chủ nhà họ Trương.
Hứa Du Thiện ho khan một tiếng: "Cháu ngoại của ông Trương."
"..."
Hứa Du Kỳ ở bên này được người khác bế lên, cả người ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đến mức không thể nhìn thẳng. Trên người cậu tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố khiến cho người ta không thể tin nổi đây chính là quái thai nhà họ Hứa.
Hứa Hạo Đình và Hứa Du Thiện vội vàng chạy đến, ánh mắt đều dồn về phía cổ tay cậu, thấy viên ngọc đã nứt một khối thì tái mét mặt mày: "A Kỳ..."
Hứa Du Kỳ mỉm cười với họ: "Không sao mà..."
Cát Thiệu dung hợp hồn và xác, nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cậu, giọng nói run rẩy: "Bây giờ em thấy sao rồi?"
"Vẫn ổn mà." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, vỗ vỗ tay hắn nhằm an ủi. Cậu quay đầu nhìn Lăng Huyền, vết thương trên người hắn đã chuyển biến tốt hơn, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cậu nhíu mày: "Anh dùng thứ gì?"
"Đá."
"Đá gì?" Cậu biết rõ vết thương trên người Lăng Huyền nghiêm trọng đến mức nào, linh dược ở đây rõ ràng không đủ khả năng đó, trừ khi là một thứ tà môn.
Lăng Huyền không đáp, Hứa Du Kỳ càng nhíu chặt mày: "Lăng Huyền..."
"Anh không sao."
Hứa Du Kỳ còn muốn nói thêm, Lăng Huyền đã tìm được người liền phân phó ngay: "Đi thôi, quay về."
"Chờ một chút." Hứa Du Kỳ nói: "Em còn việc." Cậu nhìn người Nhật Bản được kéo lên từ dưới nước. Những người này có lẽ đã thấy được quá trình Tiểu Bạch nhập hồn, hoặc có lẽ là không, cậu nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết, nhưng không sao, để phòng ngừa, cậu có thể khiến bọn họ không bao giờ dám đặt chân đến Trung Quốc nữa.
Ánh mắt của cậu quá sắc bén, bọn họ không biết cậu muốn làm gì nhưng theo bản năng không phản đối. Dạ Huyên nhận ra ý nghĩ của cậu, vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Đây là chuyện tôi phải làm."
Vừa dứt lời, hắn nhảy xuống từ trên thuyền, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, nói: "Mọi người đi trước đi."
"Nhưng chủ nhiệm..."
"Đi, đây là mệnh lệnh."
Mọi người do dự chớp mắt một cái, nghe lời bắt đầu khởi động thuyền rời đi.
- Không một ai biết ngày hôm đó Dạ Huyên đã làm gì, nhưng mấy chục năm sau, âm dương sư Nhật Bản đúng là không dám đến Trung Quốc nữa.
Thuyền dần rời khỏi mặt biển hỗn loạn, hai con rồng kia lại chạy đến đây, thân hình khổng lồ, chuẩn bị lao xuống, mọi người biến sắc, cảm thấy bản thân chỉ như một hạt cát bé nhỏ mà trừng lớn mắt chờ bị đè bẹp, đúng lúc này Hứa Du Kỳ đột nhiên vọt tới mạn thuyền, kết ấn trong tay phóng ra, đẩy lùi hai con rồng ra xa.
Cậu quay đầu lại, trầm giọng phân phó: "Tiếp tục đi."
Tuy hiểu rõ A Kỳ nhưng Hứa Hạo Đinh và Hứa Du Thiện đều ngẩn cả người, những người khác càng không cần phải nói, hoàn toàn choáng váng, đây là... Đây là Hứa Du Kỳ? Không đúng chút nào, đây là phế vật Hứa Du Kỳ ư?
Đúng là... Mọi người không thể tìm nổi từ ngữ để hình dung tâm trạng hiện tại của mình, suy nghĩ rõ ràng nhất chính là chủ nhiệm là một bậc thần nhân, thành viên của đội đặc nhiệm đúng là không phải đèn cạn dầu.
Con thuyền tràn ngập sự quỷ dị khó nói nên lời cũng nhanh chóng quay về bờ. Người ở trên bãi biển đã chờ sẵn, đều đồng loạt tiến lên. Viên ngọc trên tay Hứa Du Kỳ chỉ còn một phần cuối cùng, hơi thở trên người cậu theo đó càng nồng đậm hơn, khiến cho người khác sợ hãi không thôi. Những người ở trên bờ không hiểu chuyện gì chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.
Hứa Du Thiện và Hứa Hạo Đình đã quyết định trước, dùng toàn bộ linh lực của cả hai để khống chế lại linh lực của A Kỳ, nhưng chưa kịp làm gì thì Lăng Huyền đã đi đến bên cạnh Hứa Du Kỳ.
Người nọ vươn tay, chỉ dùng một chút lực đã nhẹ nhàng bóp nát phần cuối cùng của viên ngọc.
07.12.22
Mây đen quần vũ, bầu trời tối sầm xuống, sóng và gió cuồn cuộn mãnh liệt, Hứa Du KỲ nhìn thứ gì đó vừa xuất hiện, lẩm bẩm: "Hỏa Long con năm xưa."
Cát Thiệu đứng bên cạnh cậu, cúi đầu hỏi: "Con rồng em thả đi là Hỏa Long?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Hiếm khi gặp Hỏa Long, huống chi tình hình năm đó..." Cậu đang nói thì dừng lại, thở dài: "Thôi quên đi, đã là chuyện quá khứ, ai mà biết bây giờ nó xuất hiện là tốt hay xấu."
Cát Thiệu không khỏi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi lại, im lặng theo dõi diễn biến. Hoa Long phá nước bay lên, nhanh chóng hóa thành hình người, xuất hiện trước mặt mọi người. Trên người y đầy vết thương, vết máu chảy dọc thái dương khiến cho gương mặt tuấn lãng càng thêm phần sắc bén.
"Càng Viêm..." Thanh Long biến sắc, trong lúc nhất thời vừa kinh ngạc lại tức giận, không biết nên nói gì.
"Phong Kỳ của Thủy Trần Cư." Hỏa Long tên Càng Viêm không nhìn Thanh Long mà nghiêng đầu nhìn Hứa Du Kỳ: "Đây là lần thứ hai cậu cứu tôi."
Cát Thiệu và Thổ Ngự Môn Nguyên Chí ngẩn người, Hứa Du Kỳ lại cười khổ lắc đầu: "Năm đó là do thuận tay, lần này có vẻ là tôi bị ngài tính kế, là ngài nói cho ông ta cho tôi đến đây à?"
Càng Viêm thần sắc thản nhiên: "Đúng vậy, nếu không cần cậu thì tôi cũng không cần tên kia phải nhọc lòng như vậy, hơn nữa nhờ cậu mà pháp lực của tên nhãi này đã mất hơn phân nửa rồi, nếu không tôi cũng không thể dễ dàng thoát ra được." Y đánh giá thiếu niên, người này sắc mặt rất kém, đáy mắt toàn là tơ máu: "Cậu làm sao vậy? Dù có chuyển thế thì cũng không đến mức tệ như thế này."
"Một lời khó nói hết." Hứa Du Kỳ tiếp tục cười khổ, cậu có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể bắt đầu không thể khống chế được nữa, nhưng bây giờ nói đến việc này cũng vô dụng, cậu quay lại đề tài vừa rồi: "Tên kia dùng linh lực kiềm chế ngài? Mấy trăm năm qua ngài bị giam cầm như vậy?".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Càng Viêm chưa kịp trả lời, Thanh Long đã vội vàng xông đến giữ lấy y. Càng Viêm lùi về sau một bước, cánh tay dùng sức đẩy đối phương ra ngoài.
Thanh Long không ngờ y sẽ dùng một kích này, lùi về sau vài bước để giữ thăng bằng, không thể tin nổi: "Pháp ấn trên người ngươi đã được giải?!"
Càng Viêm cuối cùng cũng nhìn đối phương: "Đúng."
Thanh Long tức giận: "Ngươi gấp không chờ nổi muốn rời đi?"
"Như ngươi thấy, đúng thế." Ánh mắt Càng Viêm lạnh hơn: "Lúc trước cha ngươi thiếu chút nữa đã giết ta, đáng tiếc nửa đường có Phong Kỳ đuổi đến nên lão không làm được, mà ngươi lại nhốt ta hơn 300 năm, cha con các ngươi đều nợ ta, hôm nay tính sổ đi!"
Y vừa nói vừa tập trung linh lực, lao qua, rét lạnh nói: "Sẵn đây nói cho ngươi biết, tuy năm đó ta bị thương nhưng khi cha ngươi chết ta vẫn còn có thể dùng thêm sức đó, ngươi vừa lòng chưa?"
"Ngươi..." Thanh Long tái mặt, nhưng bây giờ không thể nhiều lời nữa, nhanh chóng chiến đấu với Cáng Viêm. Tốc độ của cả hai rất nhanh, sóng biển xung quanh rống giận không ngừng.
Sau khi Hỏa Long xuất hiện thì Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đã quay về trận, bọn họ bị đẩy lùi đi, ngước mắt nhìn trận chiến trên không. Cát Thiệu nhân cơ hội dò hỏi: "Rốt cuộc là sao? Em cứu hắn?"
"Có thể xem là vậy." Hứa Du Kỳ nói: "Khi em đến thì bọn họ đã đánh nhau rồi, người này vốn ở thế dưới, em thấy Hỏa Long chết thì tiếc quá nên ra tay giúp một phen."
Cát Thiệu khen: "Kiếp trước em cũng làm được một việc tốt."
Hứa Du Kỳ liếc hắn một cái: "Thật ra với tình hình khi đó em muốn lấy long châu của Hỏa Long thì Thanh Long sẽ không ngăn cản mà còn giúp em, cũng sẽ không có chuyện như bây giờ, hơn nữa khi đó Hỏa Long trọng thương, xử lý rất dễ."
Cát Thiệu thở dài: "Anh rút lại lời vừa rồi."
"..."
Cát Thiệu cẩn thận quan sát cậu, người này vừa dùng xong ấn thúc Long thì hoa văn trên viên ngọc vẫn tiếp tục khuếch tán, hắn phải không ngừng gia tăng linh lực để giúp nó thả chậm tốc độ, song không thể khiến nó dừng lại hoàn toàn. Hắn nhíu mày, tay siết chặt tay thiếu niên, cố chấp rót linh lực qua.
Hứa Du Kỳ không nhịn nổi mà thở dài, cậu là người hiểu rõ tình huống của bản thân lúc này nhất, nhưng cậu quá hiểu người này nên không ngăn hắn lại.
Hai vị long quân bên kia đang đánh nhau bỗng nhiên biến về nguyên thân, từ trên mặt biển lao vút lên cao, Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn: "Tiểu Bạch, bọn họ đi rồi, em không sao..."
Cậu mượn cơ hội này để Tiểu Bạch thả tay ra, lại nhìn thấy Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đang đứng ở một bên thì nhanh chóng dũng tay kết ấn thoát khỏi trận vách tường nước, hiểu rõ mà cười: "Tiếp tục?"
Cát Thiệu hơi chấn động, lại thấy Thổ Ngự Môn Nguyên Chí từ từ thủ thế, ánh mắt sáng quắc: "Vốn dĩ hôm nay là trận quyết chiến giữa chúng ta."
Hứa Du Kỳ lại bật cười, Cát Thiệu biết tính tình của cậu liền quát: "Kỳ!"
Hứa Du Kỳ mắt điếc tai ngơ: "Tiểu Bạch, anh tránh xa ra một chút."
Cát Thiệu đã từng nghe nói về võ sĩ đạo của Nhất Bản, là một điều khó chấp nhận nổi với người bình thường. Hắn khá thưởng thức tinh thần này, hơn nữa trong cốt tủy cũng có khí thế không thua kém gì, vì vậy hắn không thể nhúng tay vào trận quyết chiến của hai người họ ngày hôm nay, đáng lẽ ra không nên nhúng tay, nhưng tình huống bây giờ không thể được, hắn lạnh lùng nói: "Kỳ, em muốn chết sao?"
Hứa Du Kỳ mím môi, không trả lời, cậu có một trực giác mơ hồ rằng viên ngọc này... không thể chịu đựng được nữa.
Cát Thiệu nhìn cậu: "Anh sẽ không sống một mình."
Hứa Du Kỳ chấn động từ đáy lòng, thở dài: "Sao phải như vậy..."
Cát Thiệu không đáp, buông tay ra đứng ở trên mặt biển: "Nhanh đi, kết thúc sớm một chút chúng ta cũng về sớm được, có lẽ sau khi về anh sẽ tìm được cách."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu, cậu đã không còn kiềm chế linh lực trong cơ thể, có thể sử dụng nhiều linh lực. Cậu ngẩng đầu, nhìn Thổ Ngự Môn Nguyên Chí: "Anh còn có di ngôn gì không?"
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nhếch môi: "Không, nếu tôi chết thì cậu cứ vứt xác tôi ở đây là được, nếu cậu chết thì tôi giúp cậu nhặt xác."
"Làm vậy thì máu lạnh quá..." Hứa Du Kỳ lẩm bẩm, không khỏi bật cười, sau đó hai người cùng lúc ra chiêu, thần khí và pháp ấn đột nhiên va chạm vào nhau. Hổ khẩu của Thổ Ngự Môn Nguyên Chí lại nứt ra, nhưng y không lùi bước, ánh sáng trên thân kiếm vẫn chưa biến mất, Hứa Du Kỳ bị đau, sắc mặt khó coi.
Sóng gió xung quanh lại dao động mãnh liệt hơn, mưa to tầm tã không ngớt, giữa không trung còn vang tiếng rồng gầm. Hai người họ không hề dao động, tách ra rồi lại lao vào nhau chiến đấu.
Cát Thiệu hơi híp mắt, pháp trận của Hứa Du Kỳ dùng máu, không thể duy trì lâu, Thổ Ngự Môn Nguyên Chí dùng bùa thủy nhiều nhưng qua thời gian cũng mất hiệu lực, bọn họ cũng hiểu rõ điều này cho nên mỗi chiêu tung ra đều cực kỳ tàn nhẫn, muốn trong một chiêu có thể hạ được đối phương, nếu không chú ý sẽ thua cuộc ngay lập tức.
Hắn nhìn chằm chằm trận chiến, không nói một lời.
Sương mù tràn ngập khắp mặt biển, sắc trời tối đen, hơi nước ẩm ướt trong không khí, nhiệt độ không ngừng hạ thấp, Thương Kiều Hữu Nhất đứng trên boong tàu, xoa đầu khuyển thần ở bên chân mình: "Thiên Tang, đi hướng này đúng không?"
Khuyển thần thấp giọng kêu, Thuơng Kiều Hữu Nhất quay đầu: "Ở bên này."
Khi nãy, hệ thống định vị của thuyền không hoạt động, thiết bị thông tin cũng không thu được tín hiệu, xung quanh toàn là sương mù, bây giờ bọn họ không biết đi hướng nào nhưng may mắn trong đội có một con khuyển thần, có thể đánh hơi được năng lượng dao động trong không khí để xác định phương hướng. Nhưng dù vậy tốc độ của bọn họ cũng đã bị giảm đi đáng kể.
Người nhà Thương Kiều đứng ở bên cạnh, vừa cố gắng kiềm chế không đấm vào mặt đầy vẻ hiếu kỳ muốn hóng chuyện của thiếu niên xuống, vừa hậm hực bất bình không hiểu vì sao thức thần cao cấp của gia tộc lại nhận thằng nhóc này làm chủ.
Thương Kiều Hữu Nhất hiểu rõ bọn họ nghĩ gì, cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nhận sự trợ giúp đắc lực từ khuyển thần của mình.
"Bên kia có thuyền!"
Không biết ai hô lên, mọi người bỗng cảm thấy vui vẻ, khi đang lạc lối giữa biển khơi lại bắt gặp một con thuyền khác chẳng khác gì tìm thấy một cọng rơm cứu mạng. Bọn họ nhìn qua, thấy trong sương mù mờ mịt xuất hiện hai chiếc du thuyền, hướng đi cũng giống bọn họ, có người lấy kính viễn vọng nhìn, không khỏi hít vào một hơi: "Có Thủy Kỳ Lân ở bên trên!"
Mọi người cả kinh, lúc này bọn họ cách đã gần, có thể nhìn thấy rõ Thủy Kỳ Lân và thiếu niên luôn đi theo hắn đang ngồi trên boong tàu, ở giữa là một bàn gỗ nhỏ xếp đầy đồ ăn vặt, nếu không phải vì thời tiết khắc nghiệt này thì quả thực nhìn bọn họ giống như đang đi picnic. Ngoài ra trên đầu thuyền còn có một người đàn ông trẻ tuổi, khí thế bức người, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu.
Hai con thuyền kia nhanh chóng lướt qua bọn họ, hoàn toàn không để tâm, vì vậy hai người đứng đầu của hai gia tộc liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhanh chóng quyết định: "Đuổi theo!"
Vì vậy những chiếc thuyền này tăng tốc độ, ổn định vững chãi đuổi theo sau, hướng vào nơi sương mù dày đặc nhất.
"Chủ nhiệm, người Nhật Bản đuổi theo ở phía sau."
Dạ Huyên "ừ" một tiếng: "Kệ bọn họ." Hắn nhìn khu vực tối đen cách đó không xa, hơi híp mắt lại, dặn dò: "Tăng tốc độ."
"Tăng tốc độ!"
Sắc trời càng thêm âm trầm, gió nổi to, sóng không ngừng va đập lên mạn thuyền, mọi người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng gầm ở phía xa, ai nấy đều biến sắc: "Đó là..."
Dạ Huyên đáp: "Rồng."
Mọi người hít khí, Dạ Huyên không thèm để ý tới bọn họ, nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền ở bên cạnh: "Cậu thật sự muốn?"
Hơi thở quen thuộc dao động trong không trung khiến thần sắc Lăng Huyền càng thêm tối tăm, hắn lạnh lùng nói: "Không cần phải nghĩ."
Dạ Huyền trầm thấp cười, giọng điệu thư thái nhẹ nhàng: "Lúc trước Nguyên Phong nhận hai người làm đồ đệ chẳng lẽ dựa theo mức độ chấp nhất à? Đúng là tên đó cũng có cái tính này."
Lăng Huyền hỏi lại: "Bây giờ sư phụ của tôi đang ở đâu?"
"Bí mật."
Lăng Huyền hiếm thấy liếc nhìn đối phương một cái, Dạ Huyên mỉm cười đối diện. Lăng Huyền nghiêng đầu đi, không tiếp tục đề tài này nữa.
...
Tiếng gầm vẫn vang lên không dứt, Cát Thiệu nhìn trận chiến, đôi mắt tối sầm.
Máu đỏ dày đặc trong đôi mắt của Hứa Du Kỳ đã từ từ tiêu tán bớt, trong vài giây ngắn ngủi đã biến mất. Sắc mặt cậu trắng bệch, trên cánh tay bị thương không quá nghiêm trọng, có thể tự cầm máu nhưng pháp trận dưới chân toàn là máu. Pháp trận như một hố sâu không ngừng hút lấy máu của Hứa Du Kỳ khiến miệng vết thương không bao giờ lành được. Nước biển xâm nhập vào khiến miệng vết thương đau rát.
Hứa Du Kỳ hít vào một hơi, nhìn người trước mặt, thấp giọng hỏi: "Có lẽ anh cũng đã tới giới hạn rồi?"
Sắc mặt của Thổ Ngự Môn Nguyên Chí không còn chút máu, tay cầm kiếm đã tái xanh, gần như không còn tri giác, y hổn hển thở mấy hơi, cười nói: "Vẫn chưa xong đâu..."
Hứa Du Kỳ nhìn y một lúc lâu, tiếp tục dùng tay kết ấn, cậu sẽ không khuyên người này đầu hàng vì có khuyên cũng vô dụng, vì đầu hàng chính là sự sỉ nhục trong trận quyết chiến này.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nhìn thấy sự sắc bén trong đáy mắt cậu thì dán thêm bùa lên kiếm, lại cười, lẩm bẩm nói: "Nếu tôi có tri kỉ thì hẳn là cậu..." Dứt lời, y dùng toàn bộ linh lực còn sót lại dồn vào trong kiếm, bắt đầu xuất chiêu.
Thanh âm của y nhẹ bẫng, lại bị sóng biển cuốn trôi, không nghe rõ được gì. Hứa Du Kỳ kết ấn, thủ thế tiến công, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng gầm rống giận, hai con rồng đồng loạt rơi xuống nước, mặt biển nổi cột sóng cao mấy mét.
Hứa Du Kỳ chấn động, cậu đang thúc giục linh lực trên tay bây giờ lại bị phản phệ khiến năng lượng trong cơ thể xao động mãnh liệt. Cậu cảm thấy hô hấp mình cứng lại, bên tai là tiếng vỡ vụn, cậu đau đớn gập người.
Cát Thiệu cảm nhận được sự dao động trong không trung, biến sắc, vội vàng lao lên: "Kỳ!"
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí đã dàn trận xong, bọt nước trắng xóa khiến tầm nhìn của y trở nên mơ hồ không rõ, y cũng không rõ tình huống của Hứa Du Kỳ, vẫn tiếp tục tiến công về phía trước, kiếm giơ cao, bổ thẳng xuống.
Đúng lúc này vang lên một tiếng vang đinh tai, ánh sáng đỏ vụt qua, một bóng người chắn trước mặt Hứa Du Kỳ, nhẹ nhàng đỡ được một đòn hiểm hóc.
Y ngẩng đầu, trước mặt là một thanh kiếm đỏ như máu, thanh kiếm rõ ràng không có thực thể lại có thể phát ra tiếng kim loại va đập nhau, y kinh hãi: "Anh là..."
Lăng Huyền không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo, tay vận sức đánh văng đối phương ra, thuận tiện phát động của bùa tránh thủy. Trước mắt Thổ Ngự Môn Nguyên Chí tối sầm, rơi xuống biển, y vội vàng nắm lấy mảnh vỡ của boong tàu, ho khan kịch liệt.
Cát Thiệu không quan tâm bọn họ như thế nào, tầm mắt của hắn không rời khỏi Hứa Du Kỳ, vừa rồi phần ngọc Bạch Hổ đã hoàn toàn vỡ nát, bây giờ vết nứt lại tiếp tục lan ra những chỗ khác.
- Sinh mạng của em ấy đang đếm ngược.
Hắn run giọng nói: "Kỳ..."
Hứa Du Kỳ hít vào một hơi: "Em không sao..." Linh lực trong cơ thể bắt đầu bạo trướng, nhất thời cậu không thể chịu đựng nổi.
Du thuyền lục tục đuổi tới, mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi không nói nên lời. Thương Kiều Hữu Nhất vọt lên trước, dẫn đầu nhìn thanh kiếm trong tay Thổ Ngự Môn Nguyên Chí, xác nhận ra thanh kiếm thì đồng tử co rụt lại: "Sư Hồn..."
Không một ai chú ý đến cậu, tầm mắt của bọn họ đều tập trung vào hai còn rồng cách đó không xa. Hai con rồng giao tranh với nhau ở dưới nước, đuôi rồng quay cuồng trong không trung, phá nát toàn bộ những gì ở xung quanh.
Những con sóng trắng xóa bắn lên, Đậu Tử còn chưa kịp kêu lên đã được Ngạo Lân chặt chẽ ôm vào lòng, chắn toàn bộ nước biển ở bên ngoài. Hắn quan sát, thuyền của bọn họ đã bị một cái đuôi rồng phá nát, Dạ Huyên cũng chú ý phía sau, khẽ nhíu mày, dặn dò mọi người nhanh chóng cứu hộ.
"Chủ nhiệm, bọn họ thì sao?"
Dạ Huyên nhìn người Nhật Bản bị rơi xuống nước: "Mặc kệ."
"... Dạ."
Thuyền của Thương Kiều Hữu Nhất cũng không thể tránh khỏi, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm đã cưỡi khuyển thần nhảy lên thuyền của Dạ Huyên. Mọi người ngẩn ra, vừa muốn động thủ lại thấy thiếu niên nhanh chóng vọt ra sau lưng Hứa Du Thiện, ôm con chó trắng rúc ở phía sau.
"A Thiện, con quen cậu ta à?"
Hứa Du Thiện bất đắc dĩ, còn chưa mở miệng đã nghe thấy người nào đó bỗng nhiên la lên: "Ông ơi", sau đó thì lao xuống nước cứu người. Mọi người nhìn theo, thiếu niên vậy mà lại cứu gia chủ nhà họ Trương.
Hứa Du Thiện ho khan một tiếng: "Cháu ngoại của ông Trương."
"..."
Hứa Du Kỳ ở bên này được người khác bế lên, cả người ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đến mức không thể nhìn thẳng. Trên người cậu tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố khiến cho người ta không thể tin nổi đây chính là quái thai nhà họ Hứa.
Hứa Hạo Đình và Hứa Du Thiện vội vàng chạy đến, ánh mắt đều dồn về phía cổ tay cậu, thấy viên ngọc đã nứt một khối thì tái mét mặt mày: "A Kỳ..."
Hứa Du Kỳ mỉm cười với họ: "Không sao mà..."
Cát Thiệu dung hợp hồn và xác, nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cậu, giọng nói run rẩy: "Bây giờ em thấy sao rồi?"
"Vẫn ổn mà." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, vỗ vỗ tay hắn nhằm an ủi. Cậu quay đầu nhìn Lăng Huyền, vết thương trên người hắn đã chuyển biến tốt hơn, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cậu nhíu mày: "Anh dùng thứ gì?"
"Đá."
"Đá gì?" Cậu biết rõ vết thương trên người Lăng Huyền nghiêm trọng đến mức nào, linh dược ở đây rõ ràng không đủ khả năng đó, trừ khi là một thứ tà môn.
Lăng Huyền không đáp, Hứa Du Kỳ càng nhíu chặt mày: "Lăng Huyền..."
"Anh không sao."
Hứa Du Kỳ còn muốn nói thêm, Lăng Huyền đã tìm được người liền phân phó ngay: "Đi thôi, quay về."
"Chờ một chút." Hứa Du Kỳ nói: "Em còn việc." Cậu nhìn người Nhật Bản được kéo lên từ dưới nước. Những người này có lẽ đã thấy được quá trình Tiểu Bạch nhập hồn, hoặc có lẽ là không, cậu nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết, nhưng không sao, để phòng ngừa, cậu có thể khiến bọn họ không bao giờ dám đặt chân đến Trung Quốc nữa.
Ánh mắt của cậu quá sắc bén, bọn họ không biết cậu muốn làm gì nhưng theo bản năng không phản đối. Dạ Huyên nhận ra ý nghĩ của cậu, vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Đây là chuyện tôi phải làm."
Vừa dứt lời, hắn nhảy xuống từ trên thuyền, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, nói: "Mọi người đi trước đi."
"Nhưng chủ nhiệm..."
"Đi, đây là mệnh lệnh."
Mọi người do dự chớp mắt một cái, nghe lời bắt đầu khởi động thuyền rời đi.
- Không một ai biết ngày hôm đó Dạ Huyên đã làm gì, nhưng mấy chục năm sau, âm dương sư Nhật Bản đúng là không dám đến Trung Quốc nữa.
Thuyền dần rời khỏi mặt biển hỗn loạn, hai con rồng kia lại chạy đến đây, thân hình khổng lồ, chuẩn bị lao xuống, mọi người biến sắc, cảm thấy bản thân chỉ như một hạt cát bé nhỏ mà trừng lớn mắt chờ bị đè bẹp, đúng lúc này Hứa Du Kỳ đột nhiên vọt tới mạn thuyền, kết ấn trong tay phóng ra, đẩy lùi hai con rồng ra xa.
Cậu quay đầu lại, trầm giọng phân phó: "Tiếp tục đi."
Tuy hiểu rõ A Kỳ nhưng Hứa Hạo Đinh và Hứa Du Thiện đều ngẩn cả người, những người khác càng không cần phải nói, hoàn toàn choáng váng, đây là... Đây là Hứa Du Kỳ? Không đúng chút nào, đây là phế vật Hứa Du Kỳ ư?
Đúng là... Mọi người không thể tìm nổi từ ngữ để hình dung tâm trạng hiện tại của mình, suy nghĩ rõ ràng nhất chính là chủ nhiệm là một bậc thần nhân, thành viên của đội đặc nhiệm đúng là không phải đèn cạn dầu.
Con thuyền tràn ngập sự quỷ dị khó nói nên lời cũng nhanh chóng quay về bờ. Người ở trên bãi biển đã chờ sẵn, đều đồng loạt tiến lên. Viên ngọc trên tay Hứa Du Kỳ chỉ còn một phần cuối cùng, hơi thở trên người cậu theo đó càng nồng đậm hơn, khiến cho người khác sợ hãi không thôi. Những người ở trên bờ không hiểu chuyện gì chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.
Hứa Du Thiện và Hứa Hạo Đình đã quyết định trước, dùng toàn bộ linh lực của cả hai để khống chế lại linh lực của A Kỳ, nhưng chưa kịp làm gì thì Lăng Huyền đã đi đến bên cạnh Hứa Du Kỳ.
Người nọ vươn tay, chỉ dùng một chút lực đã nhẹ nhàng bóp nát phần cuối cùng của viên ngọc.
07.12.22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương