Hổ Tế
Chương 9
“Mọi người đã nghe tin gì chưa? Chiếc nhẫn kim cương “Nụ hôn thiên sứ” đã được một thương gia thần bí dùng số tiền một trăm triệu để mua về tay rồi!” “Tin tức chấn động như vậy sớm đã nghe người khác nhắc đến rồi, ông trời của tôi ơi, một trăm triệu mua một chiếc nhẫn kim cương, người mua chiếc nhẫn kim cương “Nụ hôn thiên sứ” rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Trong giây lát, vô số người tại thành phố Trung Nguyên không ngừng đưa ra suy đoán, đến cả trong nội bộ của những gia tộc lớn cũng dấy lên không ít tranh luận. Dù sao, người không tiếc bỏ ra một trăm triệu để mua “Nụ hôn thiên sứ”, chỉ cần động não suy nghĩ cũng biết không phải là nhân vật đơn giản. Dương Tiêu không hề hay biết rằng việc bản thân mua được chiếc nhẫn kim cương “Nụ hôn thiên sứ” đã làm dấy lên một làn sóng không nhỏ trong thành phố Trung Nguyên. Công việc của phòng Thị Trường vô cùng đơn giản, chủ yếu là chạy nghiệp vụ, năm năm nay Dương Tiêu làm việc tại phòng Thị Trường, công việc chủ yếu chính là ngồi ngây người, hắn lúc này vươn tay sờ soạn túi áo, phát hiện thuốc lá đã hết. Đẩy cửa bước ra ngoài sảnh văn phòng, thấy không ít những khuôn mặt hâm mộ đang cùng nhau bàn luận. “Cũng không biết là vị đại gia thần bí nào không tiếc bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua “Nụ hôn thiên sứ”, người đó nhất định là dùng “Nụ hôn thiên sứ” để cầu hôn đi!” “Đây không phải là nói vớ vẩn sao? Có bao nhiêu người mua nhẫn kim cương mà không phải vì mục đích cầu hôn đâu? Cũng không biết được là người con gái nào lại có may mắn đến như vậy!” Đường Dĩnh tâm trí có chút mơ mộng nói: “Nếu như vị đại gia thần bí đó cầm “Nụ hôn thiên sứ” đứng trước mặt tôi ngỏ lời cầu hôn, tôi nhất định sẽ không tiếc thân mình mà gả cho anh ấy.” Đường Dĩnh vừa lên tiếng, gần như không có ai phản đối, dù sao toàn bộ Đường Gia này, trừ Đường Mộc Tuyết ra, người xinh đẹp nhất chính là Đường Dĩnh. Phì! Nghe câu nói này của Đường Dĩnh, Dương Tiêu có chút không kiềm chế được mà bật cười. Đường Dĩnh trong nháy mắt liếc mắt đến vị trí của Dương Tiêu: “Tên phế vật kia, anh đang cười cái gì?” Giống như việc Dương Tiêu cười nhạo chính là sự xỉ nhực lớn nhất đối với cô. “Không có gì!” Dương Tiêu không chút hứng thú để ý đến loại con gái hư vinh ham mê quyền lực đến nằm mơ cũng muốn được gả vào hào môn như Đường Dĩnh. Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, Đường Dĩnh cười lạnh: “Tên vô dụng như anh dám cười nhạo tôi? Anh có thể mua nhẫn kim cương cho Đường Mộc Tuyết sao? Anh là cái thá gì có thể so sánh với vị đại gia thần bí ấy? Tôi sẽ chống mắt lên xem thứ hai tuần sau là sinh nhật Đường Mộc Tuyết, anh sẽ tạo ra được điều bất ngờ gì cho cô ta, nếu không chuẩn bị được thứ gì thì sẽ xấu hổ đến chết.”1992637_2_25,60 Đối với câu nói này của Đường Dĩnh, Dương Tiêu xem như không nghe thấy, trong tim Dương Tiêu, Đường Dĩnh cũng giống như Đường Hạo, khiến người ta chán ghét. Không phải là thứ hai tuần sau sao, đến lúc đó xem ai mới là người phải cảm thấy xấu hổ. Rời khỏi công ty, Dương Tiêu liên lạc với Lý Minh Hiên: “Lái xe đến rước tôi!” “Vâng, điện hạ!” Lý Minh Hiên cung kính nói. Trong khi chờ Lý Minh Hiên đến còn cần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, lúc này Dương Tiêu tình cờ trong túi cũng không còn thuốc lá, bên đi dạo đến siêu thị gần đó, hắn rút ra một tờ một trăm đồng: “Anh Long Ngũ, lấy em một bao thuốc!” “Đang xem sách, tự đi mà lấy!” ông chủ siêu thị Long Ngũ hắng giọng nói. “Được thôi!” Dương Tiêu tiến lên lấy một bao thuốc hiệu Ngọc Khê, tiện tay nhét tờ một trăm đồng vào hộp tiền. Dương Tiêu cũng không tìm tiền lẻ, từ khi hắn ở rể năm năm nay, người tên Ngũ Long này có thể xem như người bạn duy nhất của hắn, Dương Tiêu bình thường hay đến đây mua thuốc, sau một hai lần thì tự nhiên trở nên thân thiết. Lúc đầu Dương Tiêu không có tiền liền khất nợ, Long Ngũ cũng là người trượng nghĩa, đồng ý cho Dương Tiêu khất nợ, sau này Dương Tiêu hàng tháng có tiền bảo hiểm liền trả bù vào khoản tiền nợ thuốc lá, mỗi lần không có tiền lẻ, hắn liền nhét một tờ một trăm đồng vào, lần sau đến mua thì cũng không cần trả tiền, đây cũng xem như là sự ăn ý của Dương Tiêu và Ngũ Long trong năm năm nay. Mở bao thuốc lá, châm lên một điếu, Dương Tiêu giơ tay chào tạm biệt: “Anh Ngũ Long, em đi trước!” “Đi đi!” Ngũ Long ngước lên nhìn Dương Tiêu sau đó lạnh nhạt nói. Thời gian hút hết một điếu thuốc cũng vừa đúng lúc Lý Minh Hiên lái chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom trị giá hơn chục triệu đến trước cửa Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, Dương Tiêu trực tiếp tiến lên ngồi vào ghế phụ. “Điện hạ, ngài muốn đi đâu?” Lý Minh Hiên hỏi. Dương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Lý Minh Hiên: “Đi đến khách sạn Empire!” “Vâng!” Lý Minh Hiên lập tức quay đầu xe xuất phát đến khách sạn Empire. Việc có một chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom trị giá hơn chục triệu đến trước cửa Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, trong chốc lát đã khiến cho nội bộ công ty dậy sóng! “Thật sao? Vừa nãy có chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom xuất hiện trước cửa công ty chúng ta sao?” Đường Dĩnh kinh ngạc nói. Một người đàn ông cực kỳ nghiêm túc nói: “Vô cùng chính xác, còn là mẫu mới nhất năm nay, giá trị ước tính cũng phải hơn chục triệu.” “OMG! Có phải vị thương gia thần bí người đã mua “Nụ hôn thiên sứ” đột nhiên xuất hiện hay không? Không lẽ anh ấy chính là đã thích tôi nên mới muốn đến đây để thăm dò tình hình?” Đường Dĩnh mơ mộng nói. Cô có nằm mơ cũng muốn được gả vào hào môn, khi biết được có một chiếc siêu xe Rolls-Royce đã đậu trước cửa công ty, càng khiến cho nội tâm Đường Dĩnh càng trở nên cực kỳ hưng phấn. Nhưng đáng tiếc Đường Dĩnh không thể ngờ rằng người đang ngồi trong chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom giá trị lên đến hàng chục triệu lại chính là Dương Tiêu tên phế vật trong mắt cô. Khách sạn Empire, Là khách sạn chủ đề xa hoa bậc nhất của thành phố Trung Nguyên, đại đa số những nhân vật cấp cao của Trung Nguyên nếu muốn tổ chức hôn lễ, hoặc chúc mừng sinh nhật cho con cái đều sẽ chọn nơi này để tiến hành tổ chức. Có thể đến nơi này ăn cơm không giàu có thì cũng có thân phân tôn quý, giá thấp nhất cho một bữa ăn bình thường ở đây cũng phải lên đến con số chục ngàn, phòng bao cũng phải từ ba mươi ngàn trở lên, nghe nói rằng phòng bao xa hoa nhất ở đây cũng không thấp hơn con số năm triệu, khách sạn Empire cũng vì vậy mà cực kì nổi tiếng. Đến nơi đây, không chỉ là minh chứng cho sự giàu có, mà còn là minh chứng cho thân phận địa vị của bản thân. Những người có danh phận bình thường đến đây chiêu đãi khách hàng bình thường sẽ chọn vị trí trong sảnh, cũng được xem như có mặt mũi danh tiếng; sảnh Empire được xem như sảnh cao cấp nhất toàn bộ diện tích sảnh bao gồm diện tích một tầng lầu, chỉ có cấp bậc như tứ đại thế gia và mười đại gia tộc mới không tiếc bỏ ra số tiền năm triệu chỉ để dùng một bữa cơm ở đây. Dù sao, năm triệu đối với nhưng người có danh phận bình thường mà nói cũng là một con số trên trời, còn đối với những hộ dân bình thường thì chắc chắn không thể nào có thể kham nổi mức chi phí xa xỉ như vậy. Không lâu sau, Dương Tiêu và Lý Minh Hiên đã đến khách sạn Empire. “Điện hạ, có cần tôi vào cùng với ngài không?” Lý Minh Hiên cung kính nói. Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Không cần, chỉ cần ở ngoài đợi tôi vài phút là được, tôi đi nhanh rồi về!” “Vâng, điện hạ!” Lý Minh Hiên cung kính trả lời. Dương Tiêu ung dung bước về hướng khách sạn Empire, nhân viên lễ tân bước lên cung kính mỉm cười hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết ngài đến dùng bữa hay đến đặt bàn?” “Đặt bàn!” Dương Tiêu lịch sử trả lời. Nhân viên lễ tân cung kính nói: “Không biết tiên sinh muốn đặt trước vào thời gian nào? Ngài muốn đặt trước vị trí hay gian phòng bao nào?” “Tôi muốn bao toàn khách sạn vào thứ hai tuần sau!” Dương Tiêu trầm giọng nói. Cái gì? Bao toàn bộ khách sạn? Nghe câu nói này của Dương Tiêu, trên mặt nhân viên lễ tân lộ chút kinh ngạc, anh ta vội vã nói: “Vị tiên sinh này, ngài vui lòng chờ trong giây lát, tôi lập tức liên hệ với giám đốc phụ trách!” Những người muốn bao toàn bộ khách sạn luôn luôn là những vị khác lớn, một nhân viên nhỏ như hắn không có quyền quyết định. “Ngài muốn bao toàn khách sạn?” không đến một tiếng sau, một vị giám đốc khoác áo vest tiếng đến trước mặt Dương Tiêu. Ông ta cẩn thận đánh giá trang phục Dương Tiêu đang mặc, toàn bộ đều là đồ hàng chợ, khuôn mặt của vị giám đốc đó từ kinh ngạc dần chuyển sang khinh thường. Từ trang phục Dương Tiêu đang mặc, có thể thấy rõ đây chính là một tên nghèo kiết xác, làm sao có đủ tiền để bao toàn khách sạn? Phải biết rằng tại khách sạn Empire này nếu bao toàn bộ khách sạn thì phải tiêu tốn ít nhất hơn chục triệu, tên nhóc trước mặt làm sao có thể thanh toán được chi phí xa xỉ đến như vậy? Dương Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, bao toàn bộ khách sạn vào thứ hai tuần sau!” “Vị tiên sinh này, thật ngại quá, vị trí bàn tiệc của thứ hai tuần sau đã có khách đặt trước, không bằng ngài đổi sang thời gian khác!” Giám đốc sảnh không phiền hà mà nói. Dương Tiêu nhíu mày: “Đã đặt trước hết rồi? Vậy có thể yêu cầu các vị khách khác hủy lịch hẹn? Tôi có thể ra giá gấp đôi!” Gấp đôi giá? Giám đốc sảnh giật giật khóe môi, tên nhóc này thật biết cách khoác lác! Nếu như Dương Tiêu khoác lên mình một bộ trang phục của những nhãn hàng nổi tiếng, ông còn có vài phần tin tưởng, đằng này chỉ là một tên nghèo hèn khoác lên mình quần áo hàng chợ vậy mà lại dám đứng đây khoác lác. “Tiên sinh, thật xin lỗi! Thật sự đã được đặt hết!” Giám đốc sảnh đen mặt nói. Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Không sao, nếu gấp đôi giá không giải quyết thì tôi lại trả gấp đôi, gấp bốn lần giá gốc chắc đủ rồi chứ?” Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn không từ bỏ ý định, giám đốc sảnh cuối cùng cũng nổi giận, ông khinh thường nhìn Dương Tiêu mà nói: “Ông đây thật sự đã nể mặt mi lắm rồi đấy thằng nhóc, một tên nghèo hèn như mi mà cũng muốn bao toàn bộ khách sạn? Đừng đứng đây tự chuốc lấy nhục nữa! Mau chóng xéo đi, nếu như vẫn không chịu rời đi, thì đừng trách ông gọi điện thoại cho bảo vệ đến, quăng mi ra ngoài!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương