Họa Chi Đơn Vương
Chương 3
Thấy một nhóm người đang bình luận về những con cá trong ao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó tả.
Nữ nhân hậu cung này thật sự có một cuộc sống nhàm chán, chỉ nhìn thấy vài con cá vàng thôi mà đã vui vẻ như vậy.
Một phi tần vì muốn lấy lòng Thái hậu mà cứ nghiêng người về phía bà ta, còn ta đương nhiên là đứng ở một góc.
Trong lúc bất giác, ta cảm thấy Thái hậu hình như đang liếc ta một cái, nhưng ta nhìn qua cũng không bắt gặp ánh mắt của bà ta, ta chỉ cảm thấy là do bản thân quá nhạy cảm thôi.
Nhìn đám người bên cạnh ao, ta chợt nhớ đến tình tiết cứu người dưới nước trong nhiều tiểu thuyết, nói ra thì ta cũng đã học vài lớp bơi ở thời hiện đại.
Nếu Thái hậu trượt chân ngã xuống nước, ta có thể dựa vào công phu bơi lội như mèo cào của mình mà cứu được bà ta, thì bà ta nhất định sẽ thay đổi ấn tượng trước đây về ta, biết đâu sẽ trở thành chỗ dựa cho ta, để sau này khi Trọng Dạ Lan biết được sự thật, không dám dễ dàng ra tay với ta.
Bất quá đây chỉ là ta nghĩ cho vui thôi, Thái hậu cũng không ngốc, sao có thể tự mình nhảy xuống nước? Ngoài ra, không ai dám đẩy bà ta xuống nước.
Ta thích thú với trí tưởng tượng ngông cuồng của mình đến mức muốn phá lên cười, nhưng chưa kịp cười thì có một lực tác động từ phía sau, khiến nụ cười trên mặt ta đông cứng lại.
“Ùm.”
Quả nhiên, con người khi lòng không hướng thiện, ác tâm ắt gặp phải ác báo, giống như ta lúc này, chỉ nghĩ đến thôi đã gặp quả báo.
“Trời ạ, Tấn Vương phi rơi xuống nước, mau tới —— ”
Thích quý phi đang kinh hô bỗng nhiên im bặt.
Vì nàng ấy thấy ta bơi ngược vào bờ một cách tự nhiên trong tư thế bơi ếch, rồi nhờ nô tỳ đỡ lên bờ.
Nơi ta rơi xuống rất gần bờ, cho nên một loạt chuyện này xảy ra nhanh đến mức ngay cả Thái hậu cũng sững sờ.
“Con học cái này từ khi nào…” Thái hậu gian nan mở miệng hỏi, dường như đang cố miêu tả phong cách bơi lội của ta.
Bây giờ đang là đầu thu, tuy thời tiết không quá lạnh nhưng ta vẫn không khỏi rùng mình vì toàn thân ướt sũng.
Thái hậu thấy bộ dạng đau khổ của ta liền không nói nữa, sai nô tỳ dẫn ta đi thay y phục.
Bà ta mặc dù hận ta, nhưng cũng chỉ là giáo huấn qua lời nói, cũng sẽ không cố ý để cho ta chịu thiệt, từ điểm này thấy được rằng lão phu nhân không có tâm tư xấu xa nhỏ nhen, trong lòng ta đã âm thầm vạch ra một lộ trình nịnh nọt sau này.
Đi theo hai thị nữ đến một tòa cung điện, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng. Ta thản nhiên ngâm nước, sau khi cơ thể cảm thấy hết lạnh, nhanh chóng đứng dậy thay y phục, dù sao Thái hậu vẫn đang đợi.
Vừa khoác áo vào ngồi trước gương lau tóc, ta chợt thấy trong gương có một nữ nhân đứng lặng lẽ sau lưng mình.
Tại sao nô tỳ này lại không hiểu quy tắc vậy?
Ta quay đầu lại, thấy y phục nàng ta rất lộng lẫy khác hẳn với y phục của cung nữ, ta sửng sốt một chút, lập tức nhận ra mình đang nhìn mà nàng ta rất bình tĩnh.
Hai người trầm mặc hồi lâu, cũng không có cách nào, không phải ta cố ý giả bộ không hiểu, mà là ta không biết nàng ta là ai, nhỡ nói bậy bạ thì sao.
Cuối cùng, mỹ nữ trong trang phục lộng lẫy lên tiếng trước: “Hoa tỷ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trở thành Tấn vương phi. Với tư cách là tỷ tỷ, ta thực sự mừng cho muội.”
Tỷ tỷ?
Ta rất nhanh nhận ra rằng trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là con gái duy nhất của Hoa Phủ, chỉ có thể là một nữ nhân được chọn từ chi phụ khác của Hoa thị cùng với Hoa tướng được gửi vào cung, vì vậy ta nên gọi nàng ta là biểu muội.
Một người biểu muội nhưng lại là một nhân vật quan trọng trong cuốn tiểu thuyết này, kẻ đã làm cho Hoa phủ bị tịch thu tài sản.
Đầu tiên, nàng lợi dụng quyền lực và sự giúp đỡ của Hoa tướng để từng bước leo lên cao hơn trong hậu cung, sau đó, khi thấy Hoa tướng yếu đuối, nàng quay ra dựa dẫm vào nữ chính Mộ Dao.
Đương nhiên, ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, nàng ta không có kết cục tốt đẹp, và loại hành vi cấp thấp này chẳng khác gì bia đỡ đạn.
“Cái cách Hoa mỹ nhân lặng lẽ đứng sau lưng lặng lẽ nhìn người khác thật sự rất đáng sợ.” Ta đặt khăn lau tóc trong tay xuống và nói.
Thấy thái độ thản nhiên của ta, trong mắt Hoa mỹ nhân lóe lên một chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Hoa tỷ, sao bây giờ tỷ lại xa lạ như vậy? Quan hệ giữa ta và tỷ vẫn luôn rất tốt mà.”
Mặc dù Hoa gia thực sự xứng đáng với những gì đã gây ra, việc nàng ta phản bội lại Hoa gia có thể coi là trừ hại cho dân, nhưng nàng ta đúng là một kẻ ngu ngốc, việc nàng ta phản bội chỉ bởi vì lợi ích của bản thân mà thôi, ta vẫn không thể hiểu được.
Thế là ta không trả lời, quay người cầm lược bắt đầu chải tóc.
Nhìn trong gương, khuôn mặt bị phớt lờ của nàng ta rõ ràng là không chịu nổi nữa, ta nói: “Nếu Hoa mỹ nhân đã vào cung rồi, sau này ngươi không thể xưng muội muội với ta, ta cũng không kham nổi danh xưng này… Muội muội đừng khiến người khác chê cười.”
Chỉ có những nữ nhân trong hậu cung được coi là tỷ muội.
Tuy rằng ánh mắt Hoa mỹ nhân thay đổi mấy lần, nhưng nàng ta vẫn không giận ta, dù sao phụ thân nàng ta bất tài, chỉ là quan viên thất phẩm, nàng dựa vào thế lực của Hoa tướng mới có thể leo lên từng bước trong hậu cung.
“Ta lỡ lời, đã lâu không gặp Tấn vương phi, khó có thể sắp xếp để gặp mặt, chỉ là lỡ lời mà thôi.” Nàng ta ủy khuất trả lời.
Tim ta lỡ một nhịp, ta nắm chặt lược, quay đầu hỏi cô: “Sắp xếp?”
Sắc mặt Hoa mỹ nhân lộ ra vẻ không tự nhiên, nàng ta vẫn trả lời ta: “Vây quanh Tân vương phi có quá nhiều người, đến cả Thái hậu cũng tâm niệm ngươi, ta muốn cùng ngươi nói chuyện, chỉ có thể ra hạ sách này.”
“Vừa rồi ngươi sắp xếp người… đẩy ta xuống nước?”
“Có ma ma am hiểu bơi lội đợi ở trên bờ, Tấn Vương phi sẽ không bị thương.” Hoa mỹ nhân vội vàng giải thích, “Trong hậu cung có quá nhiều tai mắt, chỉ có như vậy mới không làm người ta nghi ngờ.”
Đầu óc ta suy nghĩ thật nhanh, trái tim ta ngày còn trở nên lạnh hơn so với lúc nãy ta rơi xuống nước.
Nàng chỉ là mỹ nhân, làm sao có thể một tay che trời trong hậu cung? Nhớ tới lúc trước hình như Thái hậu có vẻ mơ hồ nhìn ta, chẳng lẽ cho rằng ta cố ý đứng ngoài để hợp tác với Hoa mỹ nhân sao?
Ta bực mình một lúc.
Cuốn tiểu thuyết chỉ tập trung vào vai trò của nam nữ chính, với tư cách là nữ hai, Hoa Thiển và bia đỡ đạn Hoa mỹ nhân, chỉ đề cập ngắn gọn rằng họ thông đồng với nhau và truyền tin tức, nhưng không mô tả chi tiết họ thông đồng với nhau bằng cách nào.
Bây giờ ta đã xuyên vào, nên hẳn sẽ có thêm những câu chuyện bên ngoài tiểu thuyết.
Suy nghĩ đã lâu, ta đang chuẩn bị cắt đứt mọi liên hệ với Hoa mỹ nhân này, một là chặt đứt quan hệ với Hoa tướng làm ác trong hậu cung, hai là đối phó Hoa mỹ nhân, kẻ có tầm nhìn hạn hẹp——
Gió chiều nào theo chiều đó
4
“Hoa mỹ nhân cẩn thận quá rồi, có việc gì thì trực tiếp nói với ta, sao lại giấu giếm như vậy?” Ta lạnh lùng nói.
Hoa mỹ nhân sửng sốt một chút, khéo léo nói: “Trong hậu cung này quá nhiều chuyện, có một số việc muội muội gặp phải phiền phức, phải bẩm báo Hoa tướng…”
“Hoang đường!”
Ta cố hết sức hét vào mặt nàng ta, “Hoa mỹ nhân mất trí rồi sao? Tại sao phụ thân ta lại muốn biết về hậu cung?”
Thấy ta nói đúng, Hoa mỹ nhân bị ta làm cho sửng sốt, đột nhiên nàng ta nở nụ cười, có chút đắc ý đi tới gần vài bước, nói:
“Ta đã xử lý xong chỗ này, sẽ không có ai tiết lộ gì hết, Tấn Vương phi yên tâm đi.”
… Loại IQ này làm sao lại lăn lộn được ở hậu cung vậy?
Xem ra trong tiểu thuyết, nàng ta sống đến Hoa gia sụp đổ mới chết, hẳn là do Hoàng đế cố ý chiều chuộng, lợi dụng nàng ta để dẫn dụ Hoa gia, nếu không nàng ta làm sao có thể sống lâu như vậy?
“Ta không hiểu những gì Hoa mỹ nhân nói. Tại sao ngươi phải giấu giếm vậy?” Ta giả vờ bối rối, với vẻ ngoài ưa nhìn của Hoa Thiển, ta trông có vẻ vô tội.
Hoa mỹ nhân cũng có chút tức giận khi ta liên tục giả ngu, nàng ta châm chọc nói: “Tấn Vương phi đúng là đãng trí.
Năm đó Hứa tướng đưa ta vào cung, bồi dưỡng ta rất nhiều, không phải để ta làm trợ lực trong hậu cung cho hắn hay sao?”
Nghe vậy, ta ba phần kinh ngạc, bảy phần không tin nói: “Hoa mỹ nhân thật sự hồ đồ rồi sao?
Lúc đầu ngươi muốn vào cung, nhưng địa vị chính thức của thúc thúc quá thấp, bất lực, phụ thân ta đã nể tình huynh đệ mới vươn tay ra giúp đỡ.
Sao qua miệng ngươi đã phụ thân tôi trở thành kẻ ham mê quyền lực rồi?”
Hoa mỹ nhân sửng sốt trước kỹ năng diễn xuất “tinh tế” của tôi, sững sờ như thể nàng ta chưa từng gặp ta trước đây.
Ta cố gắng tỏ ra đau lòng hơn nữa, nàng ta chưa kịp trả lời, ta đã nói: “Vì ngươi là biểu muội của ta, nên ta sẽ không nói cho người khác biết về vụ đuối nước này và ta cũng sẽ không truy cứu nữa.
Nếu ngươi còn giở trò như vậy nữa, ngươi sẽ làm tổn thương mối quan hệ của ta với ngươi.”
Ai lại không đẩy nồi, nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với cô ta, Hoa gia có tội, Hoa tướng đương nhiên là người xấu, nhưng một kẻ ác như cô ta không thể không châm thêm dầu vào lửa.
“Hôm nay Tấn Vương phi có choáng váng không? Nếu như năm đó ngươi không phải bị Tấn vương mê muội như vậy, sao Hoa tướng lại phái ta vào cung mở đường cho hắn?”
Ta che ngực giả vờ đau đớn, diễn hình tượng bạch liên hoa yếu ớt của Hoa Thiển đến tột cùng:
“Lời nói của Hoa mỹ nhân thật đau lòng. Ta chỉ thật lòng với Tấn Vương, nhưng nếu phụ thân ta thật sự muốn cài người vào hậu cung thì tại sao phụ thân ta lại chọn ngươi trong vô số những mỹ nữ trong hậu viện Hoa thị như vậy, ngươi từng nói ngươi si mê Hoàng thượng, phụ thân ta để ý đến tình nghĩa huynh đệ với phụ thân ngươi nên mới vươn tay giúp đỡ. Phụ thân đáng thương của ta có ý tốt mà ngươi lại hiểu nhầm như vậy”
Khuôn mặt của Hoa mỹ nhân đỏ bừng lên vì sự tức giận, bởi vì ta không chỉ đảo lộn trắng đen mà còn nói nàng ta là xấu xí.
Không đợi nàng ta phản bác, ta lại vô cùng trịnh trọng nói:
“Sau này, ta sẽ cảnh cáo phụ thân, không nên vì huynh đệ mà hết lần này đến lần khác phá lệ. Hoa mỹ nhân nếu đã si mê Hoàng thượng, vậy ngươi cũng đừng để tâm những thứ khác nữa.
Đạo lý trung thành cho đến chết, ta không cần dạy cho ngươi đúng không?”
Nói xong, ta đầu tóc rối bù đi ra ngoài tìm tỳ nữ chải đầu, ta đi rất nhanh, không cho nàng ta kịp phản ứng.
Vừa ra khỏi cửa, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng vàng sáng loáng ở một góc, đang định đi qua kiểm tra thì nghe thấy tiếng nô tỳ gọi ta, dù sao vừa rồi ta cũng rất công bằng chính trực, ta không sợ người ta nghe lén, nên giả vờ như không biết, đi theo nô tỳ chỉnh trang lại bộ dạng của mình.
Chải đầu xong, ta theo thị nữ trở lại tẩm cung của Thái hậu, vừa bước qua ngưỡng cửa, một bóng người cao lớn vọt tới trước mặt ta, cùng lúc đó, một đôi tay to lớn nắm lấy vai ta.
“Nàng ổn chứ?”
Thấy Trọng Dạ Lan nhìn ta từ đầu đến chân với ánh mắt đầy quan tâm, ta thầm nghĩ trong lòng:
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Sau khi thanh tẩy đầu óc, ta giả vờ xấu hổ cúi đầu, che đi đôi mắt không chút cảm xúc: “Vương gia yên tâm, ta không sao hết.”
Lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện có chỗ không đúng, nói chữ “ta” trôi chảy như vậy, lẽ ra mình phải xưng là “thần thiếp” mới đúng.
Tuy nhiên, không ai cho rằng xưng hô của ta không phù hợp, Thái hậu, người nghiêm khắc trong lễ nghi, vừa nói vừa nở một nụ cười trên mặt:
“Nếu không phải vừa rồi ta ngăn cản, ta sợ rằng Lan nhi sẽ chạy đến sảnh phụ tìm Vương phi của hắn rồi, thật là quan tâm ngươi nha.”
Trọng Dạ Lan không khách khí lắm, nửa than thở nói:
“Người mới được giao cho mẫu thân chưa đầy nửa ngày đã xảy ra tai nạn, ta làm sao có thể an tâm được chứ?”
“Con thật đúng là kẻ không có lương tâm, có thê tử là quên mẫu thân.” Thái hậu giả vờ ủy khuất nói, nhưng trong mắt lại không có ý tức giận.
Đôi mắt đang nhìn ta dịu đi một chút, chắc là vậy… ta cá là đúng.
“Làm sao lại náo nhiệt như vậy? Ta bỏ lỡ cái gì sao?”
Trọng Hi Vũ mở rèm bước vào, tất cả mọi người nhanh chóng hành lễ. Hắn hoàn toàn không có khí chất của một vị Hoàng đế, hắn mỉm cười và ra hiệu mọi người cho mọi người rồi nhanh chóng ngồi bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng huynh của ngươi đã thành thân, trong mắt hắn chỉ có thê tử của mình, lại bắt đầu giáo huấn ta, một cái vợ hờ.” Thái hậu cười nói với Trọng Hi Vũ.
Trọng Hi Vũ đưa mắt nhìn, dừng lại nhìn ta một lúc, ta đi theo Trọng Dạ Lan đến chỗ ngồi của mình với ánh mắt cảnh giác.
Cười một hồi, Thái hậu vẫy tay với ta: “Thiển nha đầu, tới đây.”
Bầu không khí trong phòng trầm xuống, rất nhiều người, bao gồm cả Trọng Dạ Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao đột nhiên Thái hậu lại thân thiết với ta như vậy.
Ta ngoan ngoãn bước tới.
Nữ nhân hậu cung này thật sự có một cuộc sống nhàm chán, chỉ nhìn thấy vài con cá vàng thôi mà đã vui vẻ như vậy.
Một phi tần vì muốn lấy lòng Thái hậu mà cứ nghiêng người về phía bà ta, còn ta đương nhiên là đứng ở một góc.
Trong lúc bất giác, ta cảm thấy Thái hậu hình như đang liếc ta một cái, nhưng ta nhìn qua cũng không bắt gặp ánh mắt của bà ta, ta chỉ cảm thấy là do bản thân quá nhạy cảm thôi.
Nhìn đám người bên cạnh ao, ta chợt nhớ đến tình tiết cứu người dưới nước trong nhiều tiểu thuyết, nói ra thì ta cũng đã học vài lớp bơi ở thời hiện đại.
Nếu Thái hậu trượt chân ngã xuống nước, ta có thể dựa vào công phu bơi lội như mèo cào của mình mà cứu được bà ta, thì bà ta nhất định sẽ thay đổi ấn tượng trước đây về ta, biết đâu sẽ trở thành chỗ dựa cho ta, để sau này khi Trọng Dạ Lan biết được sự thật, không dám dễ dàng ra tay với ta.
Bất quá đây chỉ là ta nghĩ cho vui thôi, Thái hậu cũng không ngốc, sao có thể tự mình nhảy xuống nước? Ngoài ra, không ai dám đẩy bà ta xuống nước.
Ta thích thú với trí tưởng tượng ngông cuồng của mình đến mức muốn phá lên cười, nhưng chưa kịp cười thì có một lực tác động từ phía sau, khiến nụ cười trên mặt ta đông cứng lại.
“Ùm.”
Quả nhiên, con người khi lòng không hướng thiện, ác tâm ắt gặp phải ác báo, giống như ta lúc này, chỉ nghĩ đến thôi đã gặp quả báo.
“Trời ạ, Tấn Vương phi rơi xuống nước, mau tới —— ”
Thích quý phi đang kinh hô bỗng nhiên im bặt.
Vì nàng ấy thấy ta bơi ngược vào bờ một cách tự nhiên trong tư thế bơi ếch, rồi nhờ nô tỳ đỡ lên bờ.
Nơi ta rơi xuống rất gần bờ, cho nên một loạt chuyện này xảy ra nhanh đến mức ngay cả Thái hậu cũng sững sờ.
“Con học cái này từ khi nào…” Thái hậu gian nan mở miệng hỏi, dường như đang cố miêu tả phong cách bơi lội của ta.
Bây giờ đang là đầu thu, tuy thời tiết không quá lạnh nhưng ta vẫn không khỏi rùng mình vì toàn thân ướt sũng.
Thái hậu thấy bộ dạng đau khổ của ta liền không nói nữa, sai nô tỳ dẫn ta đi thay y phục.
Bà ta mặc dù hận ta, nhưng cũng chỉ là giáo huấn qua lời nói, cũng sẽ không cố ý để cho ta chịu thiệt, từ điểm này thấy được rằng lão phu nhân không có tâm tư xấu xa nhỏ nhen, trong lòng ta đã âm thầm vạch ra một lộ trình nịnh nọt sau này.
Đi theo hai thị nữ đến một tòa cung điện, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng. Ta thản nhiên ngâm nước, sau khi cơ thể cảm thấy hết lạnh, nhanh chóng đứng dậy thay y phục, dù sao Thái hậu vẫn đang đợi.
Vừa khoác áo vào ngồi trước gương lau tóc, ta chợt thấy trong gương có một nữ nhân đứng lặng lẽ sau lưng mình.
Tại sao nô tỳ này lại không hiểu quy tắc vậy?
Ta quay đầu lại, thấy y phục nàng ta rất lộng lẫy khác hẳn với y phục của cung nữ, ta sửng sốt một chút, lập tức nhận ra mình đang nhìn mà nàng ta rất bình tĩnh.
Hai người trầm mặc hồi lâu, cũng không có cách nào, không phải ta cố ý giả bộ không hiểu, mà là ta không biết nàng ta là ai, nhỡ nói bậy bạ thì sao.
Cuối cùng, mỹ nữ trong trang phục lộng lẫy lên tiếng trước: “Hoa tỷ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trở thành Tấn vương phi. Với tư cách là tỷ tỷ, ta thực sự mừng cho muội.”
Tỷ tỷ?
Ta rất nhanh nhận ra rằng trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là con gái duy nhất của Hoa Phủ, chỉ có thể là một nữ nhân được chọn từ chi phụ khác của Hoa thị cùng với Hoa tướng được gửi vào cung, vì vậy ta nên gọi nàng ta là biểu muội.
Một người biểu muội nhưng lại là một nhân vật quan trọng trong cuốn tiểu thuyết này, kẻ đã làm cho Hoa phủ bị tịch thu tài sản.
Đầu tiên, nàng lợi dụng quyền lực và sự giúp đỡ của Hoa tướng để từng bước leo lên cao hơn trong hậu cung, sau đó, khi thấy Hoa tướng yếu đuối, nàng quay ra dựa dẫm vào nữ chính Mộ Dao.
Đương nhiên, ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, nàng ta không có kết cục tốt đẹp, và loại hành vi cấp thấp này chẳng khác gì bia đỡ đạn.
“Cái cách Hoa mỹ nhân lặng lẽ đứng sau lưng lặng lẽ nhìn người khác thật sự rất đáng sợ.” Ta đặt khăn lau tóc trong tay xuống và nói.
Thấy thái độ thản nhiên của ta, trong mắt Hoa mỹ nhân lóe lên một chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Hoa tỷ, sao bây giờ tỷ lại xa lạ như vậy? Quan hệ giữa ta và tỷ vẫn luôn rất tốt mà.”
Mặc dù Hoa gia thực sự xứng đáng với những gì đã gây ra, việc nàng ta phản bội lại Hoa gia có thể coi là trừ hại cho dân, nhưng nàng ta đúng là một kẻ ngu ngốc, việc nàng ta phản bội chỉ bởi vì lợi ích của bản thân mà thôi, ta vẫn không thể hiểu được.
Thế là ta không trả lời, quay người cầm lược bắt đầu chải tóc.
Nhìn trong gương, khuôn mặt bị phớt lờ của nàng ta rõ ràng là không chịu nổi nữa, ta nói: “Nếu Hoa mỹ nhân đã vào cung rồi, sau này ngươi không thể xưng muội muội với ta, ta cũng không kham nổi danh xưng này… Muội muội đừng khiến người khác chê cười.”
Chỉ có những nữ nhân trong hậu cung được coi là tỷ muội.
Tuy rằng ánh mắt Hoa mỹ nhân thay đổi mấy lần, nhưng nàng ta vẫn không giận ta, dù sao phụ thân nàng ta bất tài, chỉ là quan viên thất phẩm, nàng dựa vào thế lực của Hoa tướng mới có thể leo lên từng bước trong hậu cung.
“Ta lỡ lời, đã lâu không gặp Tấn vương phi, khó có thể sắp xếp để gặp mặt, chỉ là lỡ lời mà thôi.” Nàng ta ủy khuất trả lời.
Tim ta lỡ một nhịp, ta nắm chặt lược, quay đầu hỏi cô: “Sắp xếp?”
Sắc mặt Hoa mỹ nhân lộ ra vẻ không tự nhiên, nàng ta vẫn trả lời ta: “Vây quanh Tân vương phi có quá nhiều người, đến cả Thái hậu cũng tâm niệm ngươi, ta muốn cùng ngươi nói chuyện, chỉ có thể ra hạ sách này.”
“Vừa rồi ngươi sắp xếp người… đẩy ta xuống nước?”
“Có ma ma am hiểu bơi lội đợi ở trên bờ, Tấn Vương phi sẽ không bị thương.” Hoa mỹ nhân vội vàng giải thích, “Trong hậu cung có quá nhiều tai mắt, chỉ có như vậy mới không làm người ta nghi ngờ.”
Đầu óc ta suy nghĩ thật nhanh, trái tim ta ngày còn trở nên lạnh hơn so với lúc nãy ta rơi xuống nước.
Nàng chỉ là mỹ nhân, làm sao có thể một tay che trời trong hậu cung? Nhớ tới lúc trước hình như Thái hậu có vẻ mơ hồ nhìn ta, chẳng lẽ cho rằng ta cố ý đứng ngoài để hợp tác với Hoa mỹ nhân sao?
Ta bực mình một lúc.
Cuốn tiểu thuyết chỉ tập trung vào vai trò của nam nữ chính, với tư cách là nữ hai, Hoa Thiển và bia đỡ đạn Hoa mỹ nhân, chỉ đề cập ngắn gọn rằng họ thông đồng với nhau và truyền tin tức, nhưng không mô tả chi tiết họ thông đồng với nhau bằng cách nào.
Bây giờ ta đã xuyên vào, nên hẳn sẽ có thêm những câu chuyện bên ngoài tiểu thuyết.
Suy nghĩ đã lâu, ta đang chuẩn bị cắt đứt mọi liên hệ với Hoa mỹ nhân này, một là chặt đứt quan hệ với Hoa tướng làm ác trong hậu cung, hai là đối phó Hoa mỹ nhân, kẻ có tầm nhìn hạn hẹp——
Gió chiều nào theo chiều đó
4
“Hoa mỹ nhân cẩn thận quá rồi, có việc gì thì trực tiếp nói với ta, sao lại giấu giếm như vậy?” Ta lạnh lùng nói.
Hoa mỹ nhân sửng sốt một chút, khéo léo nói: “Trong hậu cung này quá nhiều chuyện, có một số việc muội muội gặp phải phiền phức, phải bẩm báo Hoa tướng…”
“Hoang đường!”
Ta cố hết sức hét vào mặt nàng ta, “Hoa mỹ nhân mất trí rồi sao? Tại sao phụ thân ta lại muốn biết về hậu cung?”
Thấy ta nói đúng, Hoa mỹ nhân bị ta làm cho sửng sốt, đột nhiên nàng ta nở nụ cười, có chút đắc ý đi tới gần vài bước, nói:
“Ta đã xử lý xong chỗ này, sẽ không có ai tiết lộ gì hết, Tấn Vương phi yên tâm đi.”
… Loại IQ này làm sao lại lăn lộn được ở hậu cung vậy?
Xem ra trong tiểu thuyết, nàng ta sống đến Hoa gia sụp đổ mới chết, hẳn là do Hoàng đế cố ý chiều chuộng, lợi dụng nàng ta để dẫn dụ Hoa gia, nếu không nàng ta làm sao có thể sống lâu như vậy?
“Ta không hiểu những gì Hoa mỹ nhân nói. Tại sao ngươi phải giấu giếm vậy?” Ta giả vờ bối rối, với vẻ ngoài ưa nhìn của Hoa Thiển, ta trông có vẻ vô tội.
Hoa mỹ nhân cũng có chút tức giận khi ta liên tục giả ngu, nàng ta châm chọc nói: “Tấn Vương phi đúng là đãng trí.
Năm đó Hứa tướng đưa ta vào cung, bồi dưỡng ta rất nhiều, không phải để ta làm trợ lực trong hậu cung cho hắn hay sao?”
Nghe vậy, ta ba phần kinh ngạc, bảy phần không tin nói: “Hoa mỹ nhân thật sự hồ đồ rồi sao?
Lúc đầu ngươi muốn vào cung, nhưng địa vị chính thức của thúc thúc quá thấp, bất lực, phụ thân ta đã nể tình huynh đệ mới vươn tay ra giúp đỡ.
Sao qua miệng ngươi đã phụ thân tôi trở thành kẻ ham mê quyền lực rồi?”
Hoa mỹ nhân sửng sốt trước kỹ năng diễn xuất “tinh tế” của tôi, sững sờ như thể nàng ta chưa từng gặp ta trước đây.
Ta cố gắng tỏ ra đau lòng hơn nữa, nàng ta chưa kịp trả lời, ta đã nói: “Vì ngươi là biểu muội của ta, nên ta sẽ không nói cho người khác biết về vụ đuối nước này và ta cũng sẽ không truy cứu nữa.
Nếu ngươi còn giở trò như vậy nữa, ngươi sẽ làm tổn thương mối quan hệ của ta với ngươi.”
Ai lại không đẩy nồi, nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với cô ta, Hoa gia có tội, Hoa tướng đương nhiên là người xấu, nhưng một kẻ ác như cô ta không thể không châm thêm dầu vào lửa.
“Hôm nay Tấn Vương phi có choáng váng không? Nếu như năm đó ngươi không phải bị Tấn vương mê muội như vậy, sao Hoa tướng lại phái ta vào cung mở đường cho hắn?”
Ta che ngực giả vờ đau đớn, diễn hình tượng bạch liên hoa yếu ớt của Hoa Thiển đến tột cùng:
“Lời nói của Hoa mỹ nhân thật đau lòng. Ta chỉ thật lòng với Tấn Vương, nhưng nếu phụ thân ta thật sự muốn cài người vào hậu cung thì tại sao phụ thân ta lại chọn ngươi trong vô số những mỹ nữ trong hậu viện Hoa thị như vậy, ngươi từng nói ngươi si mê Hoàng thượng, phụ thân ta để ý đến tình nghĩa huynh đệ với phụ thân ngươi nên mới vươn tay giúp đỡ. Phụ thân đáng thương của ta có ý tốt mà ngươi lại hiểu nhầm như vậy”
Khuôn mặt của Hoa mỹ nhân đỏ bừng lên vì sự tức giận, bởi vì ta không chỉ đảo lộn trắng đen mà còn nói nàng ta là xấu xí.
Không đợi nàng ta phản bác, ta lại vô cùng trịnh trọng nói:
“Sau này, ta sẽ cảnh cáo phụ thân, không nên vì huynh đệ mà hết lần này đến lần khác phá lệ. Hoa mỹ nhân nếu đã si mê Hoàng thượng, vậy ngươi cũng đừng để tâm những thứ khác nữa.
Đạo lý trung thành cho đến chết, ta không cần dạy cho ngươi đúng không?”
Nói xong, ta đầu tóc rối bù đi ra ngoài tìm tỳ nữ chải đầu, ta đi rất nhanh, không cho nàng ta kịp phản ứng.
Vừa ra khỏi cửa, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng vàng sáng loáng ở một góc, đang định đi qua kiểm tra thì nghe thấy tiếng nô tỳ gọi ta, dù sao vừa rồi ta cũng rất công bằng chính trực, ta không sợ người ta nghe lén, nên giả vờ như không biết, đi theo nô tỳ chỉnh trang lại bộ dạng của mình.
Chải đầu xong, ta theo thị nữ trở lại tẩm cung của Thái hậu, vừa bước qua ngưỡng cửa, một bóng người cao lớn vọt tới trước mặt ta, cùng lúc đó, một đôi tay to lớn nắm lấy vai ta.
“Nàng ổn chứ?”
Thấy Trọng Dạ Lan nhìn ta từ đầu đến chân với ánh mắt đầy quan tâm, ta thầm nghĩ trong lòng:
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Đây là người đàn ông của nữ chính…
Sau khi thanh tẩy đầu óc, ta giả vờ xấu hổ cúi đầu, che đi đôi mắt không chút cảm xúc: “Vương gia yên tâm, ta không sao hết.”
Lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện có chỗ không đúng, nói chữ “ta” trôi chảy như vậy, lẽ ra mình phải xưng là “thần thiếp” mới đúng.
Tuy nhiên, không ai cho rằng xưng hô của ta không phù hợp, Thái hậu, người nghiêm khắc trong lễ nghi, vừa nói vừa nở một nụ cười trên mặt:
“Nếu không phải vừa rồi ta ngăn cản, ta sợ rằng Lan nhi sẽ chạy đến sảnh phụ tìm Vương phi của hắn rồi, thật là quan tâm ngươi nha.”
Trọng Dạ Lan không khách khí lắm, nửa than thở nói:
“Người mới được giao cho mẫu thân chưa đầy nửa ngày đã xảy ra tai nạn, ta làm sao có thể an tâm được chứ?”
“Con thật đúng là kẻ không có lương tâm, có thê tử là quên mẫu thân.” Thái hậu giả vờ ủy khuất nói, nhưng trong mắt lại không có ý tức giận.
Đôi mắt đang nhìn ta dịu đi một chút, chắc là vậy… ta cá là đúng.
“Làm sao lại náo nhiệt như vậy? Ta bỏ lỡ cái gì sao?”
Trọng Hi Vũ mở rèm bước vào, tất cả mọi người nhanh chóng hành lễ. Hắn hoàn toàn không có khí chất của một vị Hoàng đế, hắn mỉm cười và ra hiệu mọi người cho mọi người rồi nhanh chóng ngồi bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng huynh của ngươi đã thành thân, trong mắt hắn chỉ có thê tử của mình, lại bắt đầu giáo huấn ta, một cái vợ hờ.” Thái hậu cười nói với Trọng Hi Vũ.
Trọng Hi Vũ đưa mắt nhìn, dừng lại nhìn ta một lúc, ta đi theo Trọng Dạ Lan đến chỗ ngồi của mình với ánh mắt cảnh giác.
Cười một hồi, Thái hậu vẫy tay với ta: “Thiển nha đầu, tới đây.”
Bầu không khí trong phòng trầm xuống, rất nhiều người, bao gồm cả Trọng Dạ Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao đột nhiên Thái hậu lại thân thiết với ta như vậy.
Ta ngoan ngoãn bước tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương